Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 33

Trước Sau
Sau khi nghỉ thì Hàn Thanh Ngạn dạy thêm còn nhiều hơn cả lúc đang đi học, trên cơ bản là ngày nào cũng chạy ra ngoài dạy thêm đến tối mới trở lại ký túc xá thì cũng chẳng thời gian trao đổi cảm tình với Tề Sơ Phàm, đa phần là toàn nhìn thời gian rồi lên giường đắp chăn đi ngủ.

Quanh đi quẩn lại trên cơ bản là chỉ có thể chờ đến dịp cuối tuần mới có được một hai ngày nghỉ.

Cuộc sống của Hàn Thanh Ngạn thật sự rất bận rộn, so ra thì Tề đại thần hãy còn đang bất mãn lại rất chi là nhàn rỗi.

Nhưng đối với trạng thái đó, Hàn Thanh Ngạn lại vô tình nói: "Nếu em mà thấy nhàm chán thì hoàn toàn có thể gõ chữ nhiều hơn, tình cảm anh dành cho em liên quan trực tiếp đến số lượng từ mỗi chương em viết đấy."

Do những lời này của Hàn Thanh Ngạn nên đám độc giả của Tri Nguyên Kỳ Phồn hết sức ngạc nhiên phát hiện ra nam thần của bọn họ đã khôi phục lại trạng thái cần lao mỗi ngày vạn chữ trước kia. Càng ngạc nhiên hơn rằng, văn phong nhất quán chính kịch của nam thần, trong quyển 《Nam thần của tui 》này lại trở nên có chút ngốc ngếch, đáng yêu.

Nói trắng ra một câu, trong những quyển trước kia ấy, khi nhân vật chính sắp sửa đến với nhau thì nhất định sẽ gặp phải biến cố, nào là hiểu lầm nào là đại nghĩa, dù tôi yêu anh anh cũng yêu tôi thì chúng ta cũng không thể đến với nhau được.

Nhưng trong quyển này, nhân vật chính đến với nhau tuy rằng rất tốn thời gian, nhưng toàn bộ câu chuyện tổng kết lại chỉ có thể hình dung bằng hai chữ —— ngọt ngào.

Đối với biến đổi của nam thần, đám độc giả bổ não đủ thứ chuyện, fan não tàn giống Hàn Thanh Ngạn thì cảm thấy nam thần có thay đổi văn phong thì vẫn là nam thần nhất, cả người đều manh manh moe moe. Cũng có người đánh giá truyện "-2" rồi mắng "Truyện nhàm chán thế này mà chẳng biết tại sao lại có người thích được không biết, Tri Nguyên Kỳ Phồn sẽ không kiềm lư kỹ cùng* rồi đó chứ" linh tinh.

*Kiềm lư kỹ cùng - 黔驴技穷 -  tự cho là có bản lĩnh nhưng cũng đã xài hết

Đối với cái kiểu bình luận này, Tề đại thần áp dụng chính sách không thèm nhìn. Nhưng Hàn Thanh Ngạn mỗi lần nhìn thấy người ta mắng cậu thì đều vô cùng phẫn nộ. Cũng không biết rốt cuộc là tại sao Tề Sơ Phàm lại viết quyển truyện này phỏng theo chuyện tình của hai người, còn về phần tấm lòng fan cuồng linh tinh thì sau khi hẹn hò với nam thần đã chẳng thể tự kìm nén được nữa rồi.

"Sao cậu lại không đáp lại họ?" Buổi tối Hàn Thanh Ngạn nằm trên giường xem chương mới của Tề Sơ Phàm, sau khi xem xong thì xoát đến cuối trang lại thấy vài anti, không khỏi có chút mất hứng nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi.

"Đáp lại cái gì? Đáp lại để war nhau à?" Tề Sơ Phàm nói hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không hề có vẻ tức giận.

Cậu nói xong, thấy Hàn Thanh Ngạn không nói gì thì tiếp tục: "Viết một bài viết, sẽ có người thích, cũng sẽ có người ghét. Không cần thiết phải để ý đến người ghét mình, chỉ cần cố gắng hơn nữa vì những người thích mình là được rồi." Cậu nói xong, lại dừng một lát rồi cười nói: "Ví dụ như bây giờ em đang cố gắng như vậy, cũng bởi vì anh thích em này."

Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, mượn ánh trăng nhìn Tề Sơ Phàm đang nằm trên chiếc giường đối diện cách mình một cái bàn nhỏ như thể có điều gì suy nghĩ. Qua một hồi lâu sau, anh mới nói tiếp: "Cho nên mới nói, gần đây em đột nhiên không rep lại bình luận nữa là do nguyên nhân này à?"

"Anh có bình luận cho em đâu!" Tề Sơ Phàm nói đến đây thì rất phẫn nộ, khi biết acc của vợ thì nghĩ bụng sau này chỉ rep lại vợ mình thôi, cuối cùng ngày nào cậu cũng kiểm tra mà vợ cậu từ sau khi cậu thú nhận thân phận thì chẳng thấy xuất hiện lần nào nữa, Tề đại thần rất buồn lòng.

Chỉ là câu oán hận của cậu vào tai Hàn Thanh Ngạn lại nghe giống như thần kinh mê sảng, anh dùng cái vẻ vô cùng vô cùng khó hiểu mở miệng: "Nếu anh đã biết em là Tri Nguyên Kỳ Phồn thì anh bình luận làm gì nữa, tốn lưu lượng lắm, mà lưu lượng đều là tiền đó, có thể phí nước miếng nói chuyện nhưng cái này thì không thể lãng phí nha."

Tề Sơ Phàm: "..."

Hình tượng thiên tài học tập cao lãnh của Hàn Thanh Ngạn trong lòng cậu năm đó đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một thằng ngốc manh.

Tề đại thần đột nhiên nghĩ đến một câu, thật ra trên đời này không có ai là núi băng cả, cậu cảm thấy người ta như núi băng chẳng qua là do người khiến cậu ta ấm lên chẳng phải cậu mà thôi.

Cho nên chuyển biến hiện tại của thầy giáo nhỏ là do anh ấy nguyện ý ấm lên vì cậu?



Nghĩ như vậy khiến cho Tề đại thần cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng tốt. Lại càng vui vẻ hơn.

Cậu nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: "Sau này đừng quăng lôi cho em nữa."

"Vô nghĩa, em có cho anh anh cũng không ném." Tề Sơ Phàm vừa dứt lời,  Hàn Thanh Ngạn đã đáp lại, câu nói kia nói đến là bình tĩnh.

Tề đại thần Tề Sơ Phàm rốt cuộc cũng không nhận được lôi của vị độc giả bá vương năm nào nữa: "..."

"Chúng ta đã đến với nhau rồi thì anh sẽ không ném lôi cho em nữa, dù sao cũng là tiền của anh, lãng phí làm gì." Hàn Thanh Ngạn vẫn nằm thẳng tắp, hai tay vòng ra sau đầu làm gối, cũng không thèm nhìn Tề Sơ Phàm mà chỉ duy trì cái mặt than nhìn chằm chằm trần nhà, nhàn nhạt nói: "Nếu như ngày nào đó chúng ta chia tay mà anh vẫn thích tiểu thuyết của em thì anh sẽ tiếp tục ném lôi cho em."

"Thế thì em hy vọng cả đời anh sẽ không ném lôi cho em nữa." Tề Sơ Phàm nói như vậy.

Sau đó cậu nghe Hàn Thanh Ngạn dùng ngữ khí muốn khóc nói rằng, "Em yên tâm, anh cảm thấy anh không có lý do gì để không thích truyện em viết đâu."

Tề Sơ Phàm nói: "Em muốn nói rằng em hy vọng chúng ta có thể vĩnh viễn không chia tay."

Cậu nói xong, Hàn Thanh Ngạn không đáp lại, căn phòng vốn không lớn lâm vào không khí trầm tĩnh khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Tiếng quạt máy trên bàn kêu "ong ong", Tề Sơ Phàm cảm thấy, gió quạt sắp thổi lạnh cả lòng mình mất rồi.

Hàn Thanh Ngạn cau mày nhìn trần nhà. Trước đây Tề Sơ Phàm cũng đã từng nói như vậy, vốn chỉ định đùa một chút thôi, ai ngờ sau khi Tề Sơ Phàm đáp lại, anh lại nhận ra mình hối hận vì đã khơi chuyện này ra.

Vĩnh viễn a...

Rất chờ mong nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.

Lúc cô đơn nhất không phải là lúc sống một mình mà là lúc cái người như hình với bóng với cậu đi mất, cậu sẽ phải trở về cuộc sống một thân một mình trước kia.

Anh im lặng trong chốc lát, mới phát hiện hình như mình nên cắt đứt đề tài này đi. Anh cũng không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.

Hàn Thanh Ngạn nói, "Được rồi, sáng mai anh còn phải đi dạy thay. Ngủ sớm thôi."

Anh nói xong thì xoay người như thể đà điểu, để lại cho Tề Sơ Phàm một bóng lưng gầy yếu. Thật giống như chỉ cần đưa lưng về phía Tề Sơ Phàm là người ta sẽ không nhìn thấy anh nữa vậy.

Tề Sơ Phàm nhìn bóng lưng của cái người mà cậu đã thích suốt một năm trời, trong lòng nhiều lần trách cứ bản thân không thể nói rõ hơn. Sau rồi mới khe khẽ thở dài, nhắm mắt đi ngủ.

Suốt cả đêm Hàn Thanh Ngạn đều mơ thấy ác mộng. Ác mộng đầu tiên là cảnh anh và Tề Sơ Phàm đang làm chuyện xấu hổ thì bị ba mẹ bắt gặp, rồi lại mơ thấy Tề Sơ Phàm chết thảm đầu đường. Ác mộng dù một đống các thể loại vô nghĩa rối tung rối mù thì vẫn có một điểm giống nhau là đều BE, suốt đêm, số lần Hàn Thanh Ngạn bừng tỉnh khỏi giấc mộng nhiều đến độ anh không đếm nổi.

Cho đến rạng sáng, Hàn Thanh Ngạn mới mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ đến khi điện thoại trên đầu giường báo thức, anh thức dậy, Tề Sơ Phàm đã không thấy bóng.

Anh dụi dụi mắt, hô vài tiếng rồi phát hiện Tề Sơ Phàm thật sự không ở nhà, đành đi rửa mặt trước.



Từ khi Tề Sơ Phàm đến sống cùng anh, mỗi ngày trên cơ bản là đều diễn ra như thế, Tề Sơ Phàm lúc này không cần đi học cũng chẳng cần đi làm thêm, sáng nào cũng dậy sớm hơn Hàn Thanh Ngạn một chút, vội vã đi mua đồ ăn sáng cho anh, để anh thức dậy rời giường đánh răng rửa mặt xong cái là có gì đó bỏ vào bụng luôn.

Không thể nghi ngờ, Tề Sơ Phàm quả thật là một bạn trai tốt hiếm có.

Hàn Thanh Ngạn lần thứ n định nghĩa cậu ấy như thế trong lòng mình.

Chờ tới khi anh rửa mặt xong bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã thấy Tề Sơ Phàm ngồi cạnh bàn. Trên bàn có một túi bánh bao và hai cốc sữa đậu nành.

"Mau tới ăn đi, đợi lát nữa nguội cả đấy." Tề Sơ Phàm giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện trước khi đi ngủ hôm qua, mỉm cười tiếp đón Hàn Thanh Ngạn chẳng khác gì thường ngày.

Hàn Thanh Ngạn thấy cậu ấy không đề cập tới thì cũng chẳng chủ động giẫm lôi làm gì.

Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, Tề Sơ Phàm đi theo Hàn Thanh Ngạn, tiễn anh cả một đường đến nhà ga công cộng cạnh trường, nhìn anh lên xe rồi mới quay người trở về ký túc xá một mình.

Hàn Thanh Ngạn cả đêm ngủ không ngon, vốn rất mệt mỏi. Đang định dựa vào kính xe ngủ một hồi, kết quả di động trong túi áo lại "ong ong" mấy tiếng.

Anh lấy ra nhìn, là Tề Sơ Phàm gửi tin nhắn. Chỉ có mấy chữ ngắn gọn:

【Tan học thì về nhé, em chờ anh ăn cơm.】

Hàn Thanh Ngạn cầm di động, đầu ngón tay vuốt tới vuốt lui mấy chữ trên màn hình di động, hệt như nữ sinh rơi vào bể tình nghiêm túc niệm đi niệm lại những chữ cái đó, mãi rồi mới không chịu nổi đáp lại người ta một tin rồi ấn phím khóa điện thoại lại, không cho mình nhìn tin nhắn đó nữa.

Anh nhận ra từ khi anh tiếp nhận Tề Sơ Phàm, hình như anh đã tiến vào trạng thái debuff yêu đương, chỉ cần là tin nhắn Tề Sơ Phàm gửi đến, lời cậu ấy nói ra, anh nhất định sẽ đỏ mặt tim đập hệt như ngày nào cũng được người ta thổ lộ.

Hàn Thanh Ngạn suy nghĩ đã lâu mà vẫn không thông, cuối cùng rốt cuộc đành phải tự an ủi mình rằng chuyện này tuyệt đối là do thân phận nam thần của Tề Sơ Phàm cho nên cảm tình anh dành cho cậu ấy mới tăng lên trị số max.

Đương nhiên với lý do này, phỏng chừng ngay cả bản thân anh cũng không tin được.

Hàn Thanh Ngạn dựa vào cửa xe, khép hờ hai mắt, mơ mơ màng màng nghĩ.

Nếu như thời gian thật sự có thể yên lặng dừng lại ngay lúc này thì tốt rồi. Ít nhất vào lúc này, anh có thể yêu đương với Tề Sơ Phàm không kiêng nể gì, cũng không cần suy xét nhiều.

Tề Sơ Phàm đã từng nói, không cần biết họ có thể cùng nhau bao lâu, nhưng ít nhất là trong lúc hai người đang ở trong trường, cậu ấy sẽ không buông tay.

Đang ở trong trường ấy à...

Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, cảm thấy trong lòng khó chịu, lại thấy bản thân có chút kiểu cách truyền thừa giống mấy văn nhân ngày xưa.

Cuối cùng, anh xoa xoa thái dương, mở di động chơi 2048 phân tán lực chú ý. Về phần chuyện của Tề Sơ Phàm? Thuyền đến cầu khác thẳng, giờ rối rắm cũng vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau