Chương 8: Xe và trứng (含车和彩蛋)
Lâu Tự: “Người đó là anh?”
Hắn bị Cận Uyên nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, cả người hơi ngả về sau.
Cận Uyên dường như vẫn chưa nhận ra, tiếp túc ghé sát vào người Lâu Tự: “Người đó?” Có vẻ như anh nói xong lời này mới kịp phản ứng lại, trong mắt lóe qua tia sửng sốt: “Cậu cho rằng tôi là người theo dõi cậu?”
Lâu Tự tựa đầu vào sô pha mềm mại, lòng rối như tơ vò: “Anh nhận ra từ lúc nào?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì?” Cận Uyên cúi đầu, môi lướt qua sống mũi Lâu Tự làm hai mắt Lâu Tự trừng lớn. Anh cười rộ lên, giơ tay thân thiết cào cào mũi Lâu Tự, “Cậu sợ tôi?”
Rốt cục là bị nhận ra từ bao giờ? Đầu óc Lâu Tự nhanh chóng xoay chuyển, ngón tay Cận Uyên dừng trên mũi hắn, đầu ngón tay khẽ run.
Hắn nhớ tới việc sáng nay mình “nói thẳng” với Cận Uyên cũng nhìn thấy ngón tay anh run rẩy như vậy.
Có lẽ bị phát hiện từ lúc đó.
Lâu Tự nhìn ngón tay thon dài kia trượt từ chóp mũi của mình đến môi, rồi chui vào trong miệng hắn, chạm vào răng hắn.
Ngón tay Cận Uyên run rẩy có lẽ không phải lo sợ vì bị phát hiện, mà là vì… quá hưng phấn.
“Em không phù hợp nhìn lén người khác.” Hơi thở của Cận Uyên dồn dập, anh tách mở môi dưới của Lâu Tự để cho ngón tay đi vào càng sâu, còn không quên vuốt khẽ cánh môi trên. Trong miệng ướt át, vân tay thô ráp cọ xát lên môi thịt non mềm, Lâu Tự khó chịu nhíu mày.
“Nhưng tôi rất thích em nhìn tôi như thế.” Lúc Cận Uyên nói những lời này anh vẫn đang cười. Anh cười rất dịu dàng, ánh mắt rất dịu dàng, ngay cả giọng điệu cũng dịu dàng nốt, hệt như đang dỗ dành người yêu vào giấc mộng, nguy hiểm mà mê người.
Lâu Tự không cần ngẩng đầu cũng có thể đoán được trong đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu toàn bộ hình bóng của hắn, dịu dàng chăm chú nhìn hắn. Nếu tầm mắt kia có thể hóa thành thực thể, vậy nhất định hắn sẽ bị quấn quanh cho đến chết.
Lâu Tự không còn hoảng hốt, mà chủ yếu là bất đắc dĩ thở dài.
Há há miệng cắn ngón tay Cận Uyên, khiến anh ngạc nhiên khôn tả. Qua bốn năm giây, Cận Uyên thu tay về nhẹ nhàng liếm liếm.
Biến thái. Lâm Tự mắng thầm một câu trong lòng. Vốn hắn muốn nắm thóp Cận Uyên nhân tiện dọa anh một phát, không ngờ Cận Uyên đã nhận ra từ lâu. Quên đi, giờ nói với anh ấy, nói rằng mình không sợ anh.
“Tôi giúp em tìm kẻ theo dõi.” Cận Uyên đột nhiên xán lại, lần này anh vây cả người Lâu Tự vào trong lòng mình, “Em không tin tôi sao?”
Lâu Tự há há miệng, từ từ hiểu ra chuyện này không phải mình nói bỏ qua là bỏ qua… Cận Uyên diễn đến nghiện rồi, còn muốn tiếp tục kiểu gì đây?
Cận Uyên gãi cằm Lâu Tự, lặp lại, “Em không tin tôi sao?”
Lâu Tự nhìn mặt tên đầu sỏ, nghẹn nửa ngày mới phun ra một chữ: “… Tin.”
Cận Uyên vùi đầu vào lồng ngực hắn, như đang nghe tim hắn đập: “Bé ngoan.”
Lâu Tự nhìn trần nhà biết giờ mình có nói gì cũng không thích hợp, chỉ có thể tiếp tục diễn theo kịch bản của Cận Uyên.
Cận Uyên ngồi dậy ôm Lâu Tự vào trong ngực, cả nửa người Lâu Tự dựa vào người Cận Uyên, hắn ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của Cận Uyên.
“Nói cho tôi biết đặc điểm đặc biệt của người theo dõi em, vậy chúng ta mới tìm được hắn.” Cận Uyên vừa nói vừa ghé vào cổ Lâu Tự, khẽ hít ngửi.
Đầu óc Lâu Tự trống rỗng, kịch bản này hình như chạy quá nhanh rồi?
Cận Uyên cắn cắn thịt trên cổ hắn trừng phạt, Lâu Tự nhắm chặt mắt hít một hơi thật sâu: “Tóc đen, da rất trắng… Ưm, mũi rất thẳng….”. Mỗi lần hắn nói ra một đặc điểm, Cận Uyên sẽ liếm hoặc cắn hắn một chút.
“Em nhớ rõ vậy sao?” Hơi thở nóng bỏng của Cận Uyên phả lên xương quai xanh của hắn.
“Tôi rất thông minh,” Lâu Tự cảm giác được đầu lưỡi của Cận Uyên liếm xương quai xanh của hắn, lưu lại một vệt nước trong suốt.
Cận Uyên cười khẽ, ngón tay xuyên qua tóc hắn, khẽ hôn thái dương hắn: “Lâu Tự.”
“Ừ?”
“Đừng sợ tôi.” Tay Cận Uyên đã thò vào trong sơ mi của Lâu Tự, vuốt ve thân thể người trong ngực.
Lâu Tự cảm thấy mình đã bị Cận Uyên lây nhiễm, bắt đầu trở nên không bình thường – bỗng nhiên hắn lại cảm thấy Cận Uyên như thế này thật đáng thương. Vỗ nhẹ đầu Cận Uyên, hắn thở dài: “Không sợ đâu.” Cũng không tức giận. Không phải phối hợp diễn với anh đâu.
Giọng Lâu Tự có hơi nhỏ, Cận Uyên nghe không rõ. Anh đặt Lâu Tự nằm lên sopha, cởi quần hắn, cách lớp quần áo tỉ mỉ hôn hắn.
Lâu Tự không hề giãy dụa, tùy ý Cận Uyên dằn vặt. Cận Uyên không cởi được thắt lưng, hắn còn đưa tay cởi giúp.
Lâu Tự cảm giác mình hoàn toàn là tự đưa tới cửa tìm ‘thao’. Cận Uyên vẫn đang gặm người hắn, liếm hắn ướt sũng, hai đầu v* ánh hồng.
Cận Uyên móc túi quần lấy ra một lọ bôi trơn, anh quệt bôi trơn lên tay, ngón tay đảo quanh huyệt khẩu, từ từ cắm vào. Lâu Tự ngơ ngác nói: “Khoan đã, khi đó anh vào cửa hàng… là để mua thứ này?” Sao cửa hàng lại có bôi trơn hả?
Cận Uyên giải thích cho hắn, cửa hàng kia có kiếm nghề phụ.
Lâu Tự không biết nên chửi người ra sao.
“Suỵt.” Cận Uyên đưa ngón tay chặn môi hắn, biến ra một viên kẹo như làm ảo thuật, bóc vỏ ra nhét vào miệng Lâu Tự.
Lâu Tự cắn nát viên kẹo trút giận, Cận Uyên đưa đầu lưỡi vào miệng hắn, cuốn đi vụn kẹo còn sót lại.
Bôi trơn được rồi, Cận Uyên chuẩn bị tiến vào, dỗ dành Lâu Tự: “Anh sẽ nhẹ nhàng, không đau đâu. Ngoan.”
Lâu Tự rất muốn nói anh lừa người à. Anh lớn như vậy, nói nhẹ một chút sẽ không đau? Tin anh là đồ ngu ấy.
Hắn oán thầm một mớ trong lòng, trên mặt vẫn mềm mại đồng ý. Cánh tay vòng quanh cổ Cận Uyên, hai mắt nhắm lại lông mi run run, chuẩn bị thừa nhận vật cứng kia xâm nhập.
dương v*t thô to đi vào hậu huyệt trống trải ẩm ướt, mới chỉ vào được một nửa Lâu Tự đã nhịn không được mà rên thành tiếng. Vách tràng mút quy đầu mang đến khoái cảm khôn cùng, trán Cận Uyên đọng mồ hôi, cố gắng cắm vào chậm một chút, muốn đợi đến khi Lâu Tự thích ứng được mới đẩy nhanh tốc độ ra vào. Hai túi thịt sượt qua mông, lặp lại mấy chục lần như vậy mới lưu lại vết hồng mờ nhạt. Cận Uyên nâng mông Lâu Tự lên, ra sức đâm vào, mười đầu ngón tay bấm ra dấu hồng nổi bật.
Cận Uyên liên tục lưu lại dấu vết trên người Lâm Tự, hệt như đang đánh dấu chủ quyền. Lâu Tự bị Cận Uyên va chạm không ngừng, hai chân vô lực buông thõng bên eo anh lúc nâng lên khi hạ xuống. Tính khí to lớn cứng ngắc đang ở trong người Lâu Tự đột ngột rút ra, Cận Uyên ngồi dậy ôm Lâu Tự ngồi lên đùi mình, dụ dỗ: “Tự ngồi xuống, ha?”
Lâu Tự thử vài lần đều không thành công, giận dỗi ngồi lên đùi Cận Uyên, dùng mông cọ cọ dương v*t anh: “Em làm không được, anh đến đi.”
“Ngốc.” Cận Uyên cụng trán với hắn, đỡ tính khí tìm đúng nơi cắm vào.
Lâu Tự vừa căng vừa thoải mái, hừ hừ mấy tiếng chôn đầu vào cổ anh: “Em rất thông minh.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy có biết lí do mình bị theo dõi không?” Cận Uyên chậm chạp động đậy, tư thế này có thể đi vào rất sâu. Anh say mê nhìn miệng Lâu Tự há ra lộ đầu lưỡi đỏ hồng, nghe đối phương mềm mại mê người rên rỉ.
“Bởi vì kẻ đó là….a…biến thái.”
Cận Uyên ấn vai hắn xuống đồng thời nâng eo mình lên: “Vậy em trêu biến thái có thấy vui không?”
Lâm Tự đẫm lệ mông lung mắng một câu: “Biến thái.”
Cận Uyên cười to. Mỗi lần Lâu Tự lén nhìn anh anh đều cứng, nhìn dáng vẻ Lâu Tự nói dối lừa anh càng khiến anh muốn khiêng thẳng hắn về nhà đè ra làm.
Anh đúng là biến thái. Dịu dàng lau nước bọt bên khóe môi Lâu Tự, Cận Uyên liếm nhẹ hầu kết của hắn, từng chút từng chút đi xuống, cắn đầu v* đã bị đùa bỡn đến sưng đỏ, dùng đầu lưỡi nhẹ vờn quanh.
“Lâu Tự Lâu Tự.” Cận Uyên gọi tên hắn, mỗi lần gọi lên đều đâm vào sâu hơn một chút. Lâu Tự nghe được tên mình vô thức co rút hậu huyệt, nhỏ giọng nức nở.
“Bé ngoan.” Cận Uyên hôn nước mắt bên khóe mắt hắn, cưng chiều gọi hắn. Lâu Tự theo bản năng chui vào lòng anh cọ cọ, hệt như con non mới sinh không hề biết rằng nguy hiểm vẫn đang rình rập ngay cạnh mình.
Lâu Tự bị ôm vào phòng ngủ, Cận Uyên vừa đi vừa dùng sức ép buộc hắn. Khi vào phòng nhìn thấy ga giường màu hồng phấn hắn cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, hắn hỏi Cận Uyên có phải anh có đam mê kì quặc nào không.
“Chuẩn bị cho công chúa nhỏ.” Cận Uyên nghiêng đầu chớp mắt, nhí nhảnh nói.
Lâu Tự cảm thấy mình rất có thể sẽ chết trong nhà Cận Uyên, Cận Uyên đặt hắn lên giường hắn vội vàng bò đi chỗ khác. Cận Uyên nhìn hắn khó khăn bò đến mép giường định bụng chạy trốn, khẽ cười một tiếng rồi khom lưng thò tay túm cổ chân hắn kéo về trước mặt mình, búng nhẹ mũi hắn: “Không được chạy trốn.”
Lâu Tự quỳ sấp trên giường, Cận Uyên đứng cạnh giường đưa đẩy thao hắn, dương v*t thô to liên tục ra ra vào vào lỗ huyệt mềm mại, phát ra tiếng nước “lép nhép”. Cận Uyên cũng không vỗ về tính khí đang vô lực lắc lư trước người Lâu Tự, thậm chí anh còn không cho hắn tự chạm vào nó.
Anh muốn hắn bị anh làm đến bắn.
Cuối cùng, Lâu Tự nằm trên lớp ga giường hồng nhạt, hai chân bị Cận Uyên nắm lấy ra vào, ga giường thấm ướt một khoảnh. Cận Uyên liếm tai hắn, chỉ vào vết ướt nhỏ kia hỏi đây là ai làm.
Lâu Tự lấy tay che kín mắt mình, mắng: “Biến thái.”
“Nhóc hư hỏng.” Cận Uyên gạt tay hắn ra, khẽ cắn chóp mũi hắn.
“Lâu Tự không phục, trừng mắt: “Không phải nói em là công chúa nhỏ à?”
Cận Uyên cười vui vẻ, Lâu Tự cắn cắn vai anh. Anh cố nén cười gật đầu liên tục: “Phải phải.”
Lâu Tự bị làm đến bắn ra, cả người mềm nhũn, cánh tay cũng không cử động được. Cận Uyên lại ra ra vào vào thêm mấy lần trong cơ thể hắn, bắn thẳng vào trong.
Cận Uyên rút tính khí ra, huyệt khẩu co rút phun ra chút tinh dịch. Anh quẹt một ít cọ lên môi Lâu Tự(*), Lâu Tự theo bản năng liếm liếm rồi nhíu mày, quay đầu không thèm để ý đến Cận Uyên.
(*)(他揩下来蹭到娄屿的唇上.T edit đúng chưa, nếu đúng rồi thì 2 đứa này mất vệ sinh quá…)
Cận Uyên chọt chọt eo hắn, hắn nhấc chân lên đá, vùi mặt vào ga giường.
“Lâu Tự.” Cận Uyên cũng nằm xuống, vòng tay qua ôm chặt hắn từ phía sau, “Đừng không để ý đến anh.”
Lâu Tự xoay người đối diện anh, cau mày lè lưỡi, “Đắng.”
“Không đắng.”Cận Uyên cúi sát mặt hắn, trao nhau một nụ hôn ướt át.
Hai người tách ra, Cận Uyên dùng chóp mũi mình chạm chóp mũi Lâu Tự: “Xin lỗi, làm em sợ rồi.” Chuyện trước kia đã lén lút nhìn trộm Lâu Tự.
Lâu Tự âm thầm khinh bỉ, làm xong rồi còn xin lỗi cái gì, cho hắn viên kẹo còn có ích hơn.
Lâu Tự: “Không sao.”
Cận Uyên hôn trán Lâu Tự: “Nhóc lừa đảo.”
Lâu Tự cứng ngắc, giả vờ không hiểu anh đang nói gì.
Cận Uyên cười: “Rõ ràng trong lòng không nghĩ vậy, thật sự ‘không sao’?”
Lâu Tự không giả vờ nổi nữa, ngẩng đầu nói: “Anh muốn biết…”
“Ừm?” Cận Uyên cúi đầu nghe hắn nói.
“Anh có thể làm, làm em hoàn toàn là do em cưng chiều anh.” Lâu Tự nói xong cảm thấy thể diện của mình vứt đi luôn rồi.
Cận Uyên sờ sờ lọn tóc vểnh lên của hắn, Lâu Tự đỏ tai trừng anh, bị anh ôm thẳng vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Lâu Tự tỉnh dậy nhận ra mình bị Cận Uyên bao chặt trong lồng ngực.
Hắn tỉ mỉ nhìn kỹ mặt Cận Uyên, sau đó ngửa đầu hôn hôn khóe miệng ai đó.
Làm xong một loạt động tác, Lâu Tự vô cùng ỷ lại chui vào lòng Cận Uyên, nhắm mắt ngủ tiếp.
Mà người đáng lẽ phải ngủ say Cận Uyên lại yên lặng mở mắt, anh cúi đầu cười dịu dàng, tầm mắt chăm chú vờn quanh người trong ngực.
Người này, là của anh rồi
-end-
Hắn bị Cận Uyên nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, cả người hơi ngả về sau.
Cận Uyên dường như vẫn chưa nhận ra, tiếp túc ghé sát vào người Lâu Tự: “Người đó?” Có vẻ như anh nói xong lời này mới kịp phản ứng lại, trong mắt lóe qua tia sửng sốt: “Cậu cho rằng tôi là người theo dõi cậu?”
Lâu Tự tựa đầu vào sô pha mềm mại, lòng rối như tơ vò: “Anh nhận ra từ lúc nào?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì?” Cận Uyên cúi đầu, môi lướt qua sống mũi Lâu Tự làm hai mắt Lâu Tự trừng lớn. Anh cười rộ lên, giơ tay thân thiết cào cào mũi Lâu Tự, “Cậu sợ tôi?”
Rốt cục là bị nhận ra từ bao giờ? Đầu óc Lâu Tự nhanh chóng xoay chuyển, ngón tay Cận Uyên dừng trên mũi hắn, đầu ngón tay khẽ run.
Hắn nhớ tới việc sáng nay mình “nói thẳng” với Cận Uyên cũng nhìn thấy ngón tay anh run rẩy như vậy.
Có lẽ bị phát hiện từ lúc đó.
Lâu Tự nhìn ngón tay thon dài kia trượt từ chóp mũi của mình đến môi, rồi chui vào trong miệng hắn, chạm vào răng hắn.
Ngón tay Cận Uyên run rẩy có lẽ không phải lo sợ vì bị phát hiện, mà là vì… quá hưng phấn.
“Em không phù hợp nhìn lén người khác.” Hơi thở của Cận Uyên dồn dập, anh tách mở môi dưới của Lâu Tự để cho ngón tay đi vào càng sâu, còn không quên vuốt khẽ cánh môi trên. Trong miệng ướt át, vân tay thô ráp cọ xát lên môi thịt non mềm, Lâu Tự khó chịu nhíu mày.
“Nhưng tôi rất thích em nhìn tôi như thế.” Lúc Cận Uyên nói những lời này anh vẫn đang cười. Anh cười rất dịu dàng, ánh mắt rất dịu dàng, ngay cả giọng điệu cũng dịu dàng nốt, hệt như đang dỗ dành người yêu vào giấc mộng, nguy hiểm mà mê người.
Lâu Tự không cần ngẩng đầu cũng có thể đoán được trong đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu toàn bộ hình bóng của hắn, dịu dàng chăm chú nhìn hắn. Nếu tầm mắt kia có thể hóa thành thực thể, vậy nhất định hắn sẽ bị quấn quanh cho đến chết.
Lâu Tự không còn hoảng hốt, mà chủ yếu là bất đắc dĩ thở dài.
Há há miệng cắn ngón tay Cận Uyên, khiến anh ngạc nhiên khôn tả. Qua bốn năm giây, Cận Uyên thu tay về nhẹ nhàng liếm liếm.
Biến thái. Lâm Tự mắng thầm một câu trong lòng. Vốn hắn muốn nắm thóp Cận Uyên nhân tiện dọa anh một phát, không ngờ Cận Uyên đã nhận ra từ lâu. Quên đi, giờ nói với anh ấy, nói rằng mình không sợ anh.
“Tôi giúp em tìm kẻ theo dõi.” Cận Uyên đột nhiên xán lại, lần này anh vây cả người Lâu Tự vào trong lòng mình, “Em không tin tôi sao?”
Lâu Tự há há miệng, từ từ hiểu ra chuyện này không phải mình nói bỏ qua là bỏ qua… Cận Uyên diễn đến nghiện rồi, còn muốn tiếp tục kiểu gì đây?
Cận Uyên gãi cằm Lâu Tự, lặp lại, “Em không tin tôi sao?”
Lâu Tự nhìn mặt tên đầu sỏ, nghẹn nửa ngày mới phun ra một chữ: “… Tin.”
Cận Uyên vùi đầu vào lồng ngực hắn, như đang nghe tim hắn đập: “Bé ngoan.”
Lâu Tự nhìn trần nhà biết giờ mình có nói gì cũng không thích hợp, chỉ có thể tiếp tục diễn theo kịch bản của Cận Uyên.
Cận Uyên ngồi dậy ôm Lâu Tự vào trong ngực, cả nửa người Lâu Tự dựa vào người Cận Uyên, hắn ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của Cận Uyên.
“Nói cho tôi biết đặc điểm đặc biệt của người theo dõi em, vậy chúng ta mới tìm được hắn.” Cận Uyên vừa nói vừa ghé vào cổ Lâu Tự, khẽ hít ngửi.
Đầu óc Lâu Tự trống rỗng, kịch bản này hình như chạy quá nhanh rồi?
Cận Uyên cắn cắn thịt trên cổ hắn trừng phạt, Lâu Tự nhắm chặt mắt hít một hơi thật sâu: “Tóc đen, da rất trắng… Ưm, mũi rất thẳng….”. Mỗi lần hắn nói ra một đặc điểm, Cận Uyên sẽ liếm hoặc cắn hắn một chút.
“Em nhớ rõ vậy sao?” Hơi thở nóng bỏng của Cận Uyên phả lên xương quai xanh của hắn.
“Tôi rất thông minh,” Lâu Tự cảm giác được đầu lưỡi của Cận Uyên liếm xương quai xanh của hắn, lưu lại một vệt nước trong suốt.
Cận Uyên cười khẽ, ngón tay xuyên qua tóc hắn, khẽ hôn thái dương hắn: “Lâu Tự.”
“Ừ?”
“Đừng sợ tôi.” Tay Cận Uyên đã thò vào trong sơ mi của Lâu Tự, vuốt ve thân thể người trong ngực.
Lâu Tự cảm thấy mình đã bị Cận Uyên lây nhiễm, bắt đầu trở nên không bình thường – bỗng nhiên hắn lại cảm thấy Cận Uyên như thế này thật đáng thương. Vỗ nhẹ đầu Cận Uyên, hắn thở dài: “Không sợ đâu.” Cũng không tức giận. Không phải phối hợp diễn với anh đâu.
Giọng Lâu Tự có hơi nhỏ, Cận Uyên nghe không rõ. Anh đặt Lâu Tự nằm lên sopha, cởi quần hắn, cách lớp quần áo tỉ mỉ hôn hắn.
Lâu Tự không hề giãy dụa, tùy ý Cận Uyên dằn vặt. Cận Uyên không cởi được thắt lưng, hắn còn đưa tay cởi giúp.
Lâu Tự cảm giác mình hoàn toàn là tự đưa tới cửa tìm ‘thao’. Cận Uyên vẫn đang gặm người hắn, liếm hắn ướt sũng, hai đầu v* ánh hồng.
Cận Uyên móc túi quần lấy ra một lọ bôi trơn, anh quệt bôi trơn lên tay, ngón tay đảo quanh huyệt khẩu, từ từ cắm vào. Lâu Tự ngơ ngác nói: “Khoan đã, khi đó anh vào cửa hàng… là để mua thứ này?” Sao cửa hàng lại có bôi trơn hả?
Cận Uyên giải thích cho hắn, cửa hàng kia có kiếm nghề phụ.
Lâu Tự không biết nên chửi người ra sao.
“Suỵt.” Cận Uyên đưa ngón tay chặn môi hắn, biến ra một viên kẹo như làm ảo thuật, bóc vỏ ra nhét vào miệng Lâu Tự.
Lâu Tự cắn nát viên kẹo trút giận, Cận Uyên đưa đầu lưỡi vào miệng hắn, cuốn đi vụn kẹo còn sót lại.
Bôi trơn được rồi, Cận Uyên chuẩn bị tiến vào, dỗ dành Lâu Tự: “Anh sẽ nhẹ nhàng, không đau đâu. Ngoan.”
Lâu Tự rất muốn nói anh lừa người à. Anh lớn như vậy, nói nhẹ một chút sẽ không đau? Tin anh là đồ ngu ấy.
Hắn oán thầm một mớ trong lòng, trên mặt vẫn mềm mại đồng ý. Cánh tay vòng quanh cổ Cận Uyên, hai mắt nhắm lại lông mi run run, chuẩn bị thừa nhận vật cứng kia xâm nhập.
dương v*t thô to đi vào hậu huyệt trống trải ẩm ướt, mới chỉ vào được một nửa Lâu Tự đã nhịn không được mà rên thành tiếng. Vách tràng mút quy đầu mang đến khoái cảm khôn cùng, trán Cận Uyên đọng mồ hôi, cố gắng cắm vào chậm một chút, muốn đợi đến khi Lâu Tự thích ứng được mới đẩy nhanh tốc độ ra vào. Hai túi thịt sượt qua mông, lặp lại mấy chục lần như vậy mới lưu lại vết hồng mờ nhạt. Cận Uyên nâng mông Lâu Tự lên, ra sức đâm vào, mười đầu ngón tay bấm ra dấu hồng nổi bật.
Cận Uyên liên tục lưu lại dấu vết trên người Lâm Tự, hệt như đang đánh dấu chủ quyền. Lâu Tự bị Cận Uyên va chạm không ngừng, hai chân vô lực buông thõng bên eo anh lúc nâng lên khi hạ xuống. Tính khí to lớn cứng ngắc đang ở trong người Lâu Tự đột ngột rút ra, Cận Uyên ngồi dậy ôm Lâu Tự ngồi lên đùi mình, dụ dỗ: “Tự ngồi xuống, ha?”
Lâu Tự thử vài lần đều không thành công, giận dỗi ngồi lên đùi Cận Uyên, dùng mông cọ cọ dương v*t anh: “Em làm không được, anh đến đi.”
“Ngốc.” Cận Uyên cụng trán với hắn, đỡ tính khí tìm đúng nơi cắm vào.
Lâu Tự vừa căng vừa thoải mái, hừ hừ mấy tiếng chôn đầu vào cổ anh: “Em rất thông minh.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy có biết lí do mình bị theo dõi không?” Cận Uyên chậm chạp động đậy, tư thế này có thể đi vào rất sâu. Anh say mê nhìn miệng Lâu Tự há ra lộ đầu lưỡi đỏ hồng, nghe đối phương mềm mại mê người rên rỉ.
“Bởi vì kẻ đó là….a…biến thái.”
Cận Uyên ấn vai hắn xuống đồng thời nâng eo mình lên: “Vậy em trêu biến thái có thấy vui không?”
Lâm Tự đẫm lệ mông lung mắng một câu: “Biến thái.”
Cận Uyên cười to. Mỗi lần Lâu Tự lén nhìn anh anh đều cứng, nhìn dáng vẻ Lâu Tự nói dối lừa anh càng khiến anh muốn khiêng thẳng hắn về nhà đè ra làm.
Anh đúng là biến thái. Dịu dàng lau nước bọt bên khóe môi Lâu Tự, Cận Uyên liếm nhẹ hầu kết của hắn, từng chút từng chút đi xuống, cắn đầu v* đã bị đùa bỡn đến sưng đỏ, dùng đầu lưỡi nhẹ vờn quanh.
“Lâu Tự Lâu Tự.” Cận Uyên gọi tên hắn, mỗi lần gọi lên đều đâm vào sâu hơn một chút. Lâu Tự nghe được tên mình vô thức co rút hậu huyệt, nhỏ giọng nức nở.
“Bé ngoan.” Cận Uyên hôn nước mắt bên khóe mắt hắn, cưng chiều gọi hắn. Lâu Tự theo bản năng chui vào lòng anh cọ cọ, hệt như con non mới sinh không hề biết rằng nguy hiểm vẫn đang rình rập ngay cạnh mình.
Lâu Tự bị ôm vào phòng ngủ, Cận Uyên vừa đi vừa dùng sức ép buộc hắn. Khi vào phòng nhìn thấy ga giường màu hồng phấn hắn cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, hắn hỏi Cận Uyên có phải anh có đam mê kì quặc nào không.
“Chuẩn bị cho công chúa nhỏ.” Cận Uyên nghiêng đầu chớp mắt, nhí nhảnh nói.
Lâu Tự cảm thấy mình rất có thể sẽ chết trong nhà Cận Uyên, Cận Uyên đặt hắn lên giường hắn vội vàng bò đi chỗ khác. Cận Uyên nhìn hắn khó khăn bò đến mép giường định bụng chạy trốn, khẽ cười một tiếng rồi khom lưng thò tay túm cổ chân hắn kéo về trước mặt mình, búng nhẹ mũi hắn: “Không được chạy trốn.”
Lâu Tự quỳ sấp trên giường, Cận Uyên đứng cạnh giường đưa đẩy thao hắn, dương v*t thô to liên tục ra ra vào vào lỗ huyệt mềm mại, phát ra tiếng nước “lép nhép”. Cận Uyên cũng không vỗ về tính khí đang vô lực lắc lư trước người Lâu Tự, thậm chí anh còn không cho hắn tự chạm vào nó.
Anh muốn hắn bị anh làm đến bắn.
Cuối cùng, Lâu Tự nằm trên lớp ga giường hồng nhạt, hai chân bị Cận Uyên nắm lấy ra vào, ga giường thấm ướt một khoảnh. Cận Uyên liếm tai hắn, chỉ vào vết ướt nhỏ kia hỏi đây là ai làm.
Lâu Tự lấy tay che kín mắt mình, mắng: “Biến thái.”
“Nhóc hư hỏng.” Cận Uyên gạt tay hắn ra, khẽ cắn chóp mũi hắn.
“Lâu Tự không phục, trừng mắt: “Không phải nói em là công chúa nhỏ à?”
Cận Uyên cười vui vẻ, Lâu Tự cắn cắn vai anh. Anh cố nén cười gật đầu liên tục: “Phải phải.”
Lâu Tự bị làm đến bắn ra, cả người mềm nhũn, cánh tay cũng không cử động được. Cận Uyên lại ra ra vào vào thêm mấy lần trong cơ thể hắn, bắn thẳng vào trong.
Cận Uyên rút tính khí ra, huyệt khẩu co rút phun ra chút tinh dịch. Anh quẹt một ít cọ lên môi Lâu Tự(*), Lâu Tự theo bản năng liếm liếm rồi nhíu mày, quay đầu không thèm để ý đến Cận Uyên.
(*)(他揩下来蹭到娄屿的唇上.T edit đúng chưa, nếu đúng rồi thì 2 đứa này mất vệ sinh quá…)
Cận Uyên chọt chọt eo hắn, hắn nhấc chân lên đá, vùi mặt vào ga giường.
“Lâu Tự.” Cận Uyên cũng nằm xuống, vòng tay qua ôm chặt hắn từ phía sau, “Đừng không để ý đến anh.”
Lâu Tự xoay người đối diện anh, cau mày lè lưỡi, “Đắng.”
“Không đắng.”Cận Uyên cúi sát mặt hắn, trao nhau một nụ hôn ướt át.
Hai người tách ra, Cận Uyên dùng chóp mũi mình chạm chóp mũi Lâu Tự: “Xin lỗi, làm em sợ rồi.” Chuyện trước kia đã lén lút nhìn trộm Lâu Tự.
Lâu Tự âm thầm khinh bỉ, làm xong rồi còn xin lỗi cái gì, cho hắn viên kẹo còn có ích hơn.
Lâu Tự: “Không sao.”
Cận Uyên hôn trán Lâu Tự: “Nhóc lừa đảo.”
Lâu Tự cứng ngắc, giả vờ không hiểu anh đang nói gì.
Cận Uyên cười: “Rõ ràng trong lòng không nghĩ vậy, thật sự ‘không sao’?”
Lâu Tự không giả vờ nổi nữa, ngẩng đầu nói: “Anh muốn biết…”
“Ừm?” Cận Uyên cúi đầu nghe hắn nói.
“Anh có thể làm, làm em hoàn toàn là do em cưng chiều anh.” Lâu Tự nói xong cảm thấy thể diện của mình vứt đi luôn rồi.
Cận Uyên sờ sờ lọn tóc vểnh lên của hắn, Lâu Tự đỏ tai trừng anh, bị anh ôm thẳng vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Lâu Tự tỉnh dậy nhận ra mình bị Cận Uyên bao chặt trong lồng ngực.
Hắn tỉ mỉ nhìn kỹ mặt Cận Uyên, sau đó ngửa đầu hôn hôn khóe miệng ai đó.
Làm xong một loạt động tác, Lâu Tự vô cùng ỷ lại chui vào lòng Cận Uyên, nhắm mắt ngủ tiếp.
Mà người đáng lẽ phải ngủ say Cận Uyên lại yên lặng mở mắt, anh cúi đầu cười dịu dàng, tầm mắt chăm chú vờn quanh người trong ngực.
Người này, là của anh rồi
-end-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất