Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 89: Mất đi tri kỉ

Trước Sau
Vải buông rủ trước linh đường, bên dưới có mấy hòa thượng thấp giọng đọc kinh văn. Cửa không đóng, tuyết từ bên ngoài bay vào, rơi trên đỉnh đầu Minh Nguyệt, khiến nàng bỗng chốc như một đêm đầu bạc trắng.

Hạ Hầu Liễm châm hương rồi lui sang một bên. Hắn cảm thấy bi ai, lại cảm thấy hoảng hốt, người tối qua còn cùng mình nói chuyện, sao hôm nay đã không còn nữa ? Người tới dâng hương phần lớn đều là đồng liêu, Tư Đồ Cẩn tốt bụng, rất nhiều người từng nhận ân huệ của hắn. Đám phiên tử lần lượt lên thắp hương, sau đó yên lặng lui sang một bên.

Tiếng tụng kinh chầm chậm, kết thành một mảnh sương mù buồn thảm bao phủ linh đường. Hạ Hầu Liễm đè nén nỗi lòng, đi ra ngoài hít thở không khí. Có mấy người đi ra từ sau tấm bình phong, là Thẩm Quyết cùng Thẩm Vấn Hành. Thẩm Quyết vừa rời khỏi cung, một đường cưỡi ngựa lao tới, trên mũ ô sa cùng áo bào phủ đầy tuyết trắng. Y nhìn Hạ Hầu Liễm một chút, rồi cất bước muốn đi vào cúng tế, nhưng ống tay áo lại bị một bàn tay nhỏ trắng trẻo níu nấy. Quay đầu nhìn lại, thì là một cô bé bé xíu, mặc hiếu y, mở hai mắt thật to nhìn y.

Thẩm Quyết biết nàng, nàng là nữ tử của Tư Đồ Cẩn, Tư Đồ Lộng Ngọc.

"Đốc chủ thúc thúc, phụ thân ta bao giờ mới tỉnh? Đã ngủ rất lâu rồi. Phụ thân từng hứa cho ta cưỡi ngựa." Ngọc Tả Nhi cắn đầu ngón tay hỏi. Nó mới bốn tuổi, vẫn không hiểu rằng cha nó sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, sau này cũng sẽ không còn ai cho nó ngồi trên lưng cưỡi ngựa.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết cảm thấy không biết đối đáp thế nào, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đối mặt hồi lâu cũng không trả lời.

Hạ Hầu Liễm liền ngồi xuống, xoa xoa đỉnh đầu nàng: " Chờ ngươi trưởng thành, thì cha sẽ tỉnh. Cho nên Ngọc Tả Nhi phải nghe lời mẫu thân, ngoan ngoãn trưởng thành nhé."

Ngọc Tả Nhi nghi ngờ hỏi: "Nhưng đã ngủ lâu như vậy, cha không muốn ăn cơm sao?"

"Cha đi làm thần tiên rồi, thần tiên thì không cần ăn cơm."

"Vậy nếu ta muốn tìm cha chơi thì làm thế nào?" Ngọc Tả Nhi cúi thấp đầu nhìn chân mình buồn bực nói, "Cha thường không chịu về nhà, không chơi với Ngọc nhi. Nếu Ngọc nhi muốn nói chuyện với cha thì làm thế nào?"

Hạ Hầu Liễm kéo cánh tay bé nhỏ của nàng, nói: "Nếu Ngọc Tả Nhi nhớ cha, có thể nói chuyện với những vì sao. Cha sẽ nghe được, chờ Ngọc Tả Nhi ngủ, sẽ đến trong mộng tìm."

"Có thật không?"

"Dĩ nhiên, " Hạ Hầu Liễm vỗ ngực bảo đảm, "Mẹ ta cũng làm thần tiên trên trời, mỗi lần ta nhớ mẹ, sẽ trò chuyện với sao trời, buổi tối nàng sẽ tới trong mộng tìm ta uống rượu. Nhưng có lúc nàng bận việc không có nhà, có thể không nghe được, thì sẽ không tới được. Cho nên Ngọc Tả Nhi phải kiên nhẫn, phải chầm chậm mà đợi."

Ngọc Tả Nhi chần chờ nhìn Hạ Hầu Liễm hồi lâu, mới khẽ gật đầu ừ một tiếng, nghiêng đầu đi theo nha hoàn ra chơi tuyết.

Thẩm Quyết nói: "Nó sớm muộn sẽ biết."

"Có thể kéo dài chút nào thì tốt chút ấy, nó còn nhỏ như vậy, ít nhất còn có thể vui vẻ một chút." Hạ Hầu Liễm đáp.

Thẩm Quyết đứng nhìn bóng lưng Ngọc Tả Nhi một hồi, mới xoay người vào linh đường dâng hương. Minh Nguyệt nhìn thấy y, đứng dậy cúi người bái lạy. Nàng không khóc nữa, nước mắt đã khô, sắc mặt tái nhợt giống như mất đi màu sắc, tựa như có thể hòa với màu tuyết.

Thẩm Quyết cầm hương, cắm vào lư hương. Tư Đồ Cẩn nằm trong lều vải, rất an tường, giống như đang ngủ. Thẩm Quyết nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, hắn mới vừa cùng đánh một trận với Hạ Hầu Bái, bị trọng thương. Nhưng cho dù bị trọng thương, còn dặn dò y phải đi ở nơi có đèn sáng, phải đề phòng thích khách trong bóng tối. Hắn vẫn luôn luôn tốt đẹp như vậy, nhìn thì nghiêm túc lạnh lùng, thật ra lại lề mề, còn thích xen vào việc của người khác.

Minh Nguyệt bưng một tách trà tới, Thẩm Quyết không nhận. Gãy đi một cánh tay phải, giống như ngay cả cách cầm tách trà cũng đã quên mất.

"Sau này ngươi tính như thế nào?" Thẩm Quyết hỏi nàng.

Minh Nguyệt buông chun trà trong tay, nói: "Ta định mang Ngọc Tả Nhi trở về Sóc Bắc một chuyến. Nơi đó là quê hương của A Cẩn, ta muốn đi xem xem. Sau đó đi Giang Nam, ta còn chút bạc, có thể mở một y quán."

"Cũng là phận nữ nhân gia, không tiện. Triều đình có ưu phủ, ngươi không cần vất vả như vậy."

Minh Nguyệt lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Đây là nguyện vọng của ta cùng A Cẩn."



Thẩm Quyết trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Tư Đồ có từng nói với ngươi, hắn đã từng cứu mạng ta?"

Minh Nguyệt mờ mịt lắc đầu.

"Năm Tuyên Hòa thứ hai mươi sáu, Hoàng thượng đi săn bắn mùa thu, ngựa của Phúc Vương bị người khác hại, phát động điên lên, Ngụy Đức bắt ta ra cản ngựa, là Tư Đồ bắn ngã ngựa. Phúc Vương vì vậy mà gãy chân, nhưng ta cũng may mắn tránh khỏi một kiếp nạn. Sau đó Tư Đồ bị đày đi biên cương, khi đó ta chẳng qua là tiểu thái giám của Càn tây tứ sở, không có bản lãnh gì, cũng không thể đứng ra viện thủ. Nói cho cùng, là ta nợ hắn." Thẩm Quyết nói tiếp, "Cho nên, sau này ngươi có gì khó khăn, đừng ngại nói với ta."

Minh Nguyệt khẽ gật đầu một cái nói: "Nhưng sau đó đốc chủ cũng đã cứu mạng ta, còn cho A Cẩn tới Đông Hán, đốc chủ đã sớm không còn nợ gì A Cẩn nữa."

"Không, " Thẩm Quyết nhìn ánh nến trên bàn , nói, "Tư Đồ Cẩn mạo hiểm tính mạng để cứu ta, khi đó chúng ta còn chưa quen biết. Ta cứu ngươi là bởi vì ta đã ở địa vị cao, cứu ngươi cũng chỉ dễ như một cái nhấc tay. Đến cuối cùng vẫn là ta thiếu hắn." Y nghiêng đầu qua, gọi Thẩm Vấn Hành tới, "Đi, về phủ chọn một đám vệ binh cho Tư Đồ nương tử."

"Đốc chủ..." Minh Nguyệt muốn từ chối.

Thẩm Quyết ngăn nàng: "Sóc Bắc ngay sát Ngõa Lạp, mấy năm này chính trị không yên, một mình ngươi mang theo đứa trẻ nhỏ sẽ không thích hợp. Đội vệ binh sau này tùy ngươi phân phó, ngươi dùng thế nào cũng được không cần trả về cho ta."

Minh Nguyệt không cự tuyệt nữa, gật đầu cúi người, "Đa tạ đốc chủ."

Thẩm Quyết đứng một hồi, xoay người rời đi, đi mấy bước, lại dừng lại, "Vụ án của Tư Đồ nếu có chút manh mối, ta sẽ phái người tới thông báo ngươi."

"Không cần nữa, " Minh Nguyệt lộ vẻ sầu thảm mỉm cười, "A Cẩn đã không còn, bắt được sát nhân kia cũng không ích gì. Hiện ta chỉ có một nguyện vọng, chính là Ngọc Tả Nhi bình an trưởng thành."

Thẩm Quyết gật đầu nói: "Cũng tốt, chuyện này ngươi không cần xen vào nữa. Nhưng Thẩm Quyết ta có thù ắt báo, cái nợ này, ta sẽ thay Tư Đồ đòi."

Y nói xong liền đi ra ngoài, Hạ Hầu Liễm đi theo sau lưng y, đoàn người ra khỏi thùy hoa môn, lúc tới đại môn, sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng Minh Nguyệt.

"Đốc chủ!"

Thẩm Quyết dừng bước chân, xoay người lại nhìn sang. Minh Nguyệt đứng sau ngưỡng cửa, xa xa hành lễ với y.

"A Cẩn vẫn luôn vô cùng vui mừng vì gặp được người. Ơn tri ngộ, không thể báo đáp, chỉ có thể lấy mạng tương phó. Xin đốc chủ bảo trọng thân thể, A Cẩn trên trời có linh thiêng, cũng được yên nghỉ."

Minh Nguyệt nói xong, ôm lấy Ngọc Tả Nhi, chầm chậm trở về linh đường. Trạch môn chậm rãi khép lại, cuối cùng trước mắt Thẩm Quyết chỉ còn lại tấm cửa xanh đen treo cờ trắng, hai câu đối đã bạc phếch, và đôi sư tử đá phủ đầy tuyết lạnh.

Xe ngựa chạy khỏi hẻm, hai bên đều là tứ hợp viện, một tòa lại đến một tòa, tường màu xám, ngói trắng, đứng trong tuyết, có chút vụng về. Thẩm Quyết hỏi Hạ Hầu Liễm: "Khám nghiệm tử thi, có tra ra manh mối gì không?"

Hạ Hầu Liễm đáp: "Trên người Tư Đồ chỉ có một vết thương, cách sườn ba tấc, một đao lấy mạng, vì mất máu quá nhiều mà chết."

"Một đao lấy mạng?" Thẩm Quyết cau mày, "Thân thủ Tư Đồ không đến nỗi không có chút lực phản kháng. Hắn luyện phong tuyết đao chính tông, mười bốn tuổi đã là Võ trạng nguyên."

"Ta biết, ta từng cùng hắn luyện võ, ta đối kháng với hắn, chỉ có thể thắng hiểm." Hạ Hầu Liễm vuốt ve vỏ nhạn linh đao, hít một hơi thật sâu, "Đao của Tư Đồ ra khỏi vỏ, lại không có máu. Người hắn gặp phải kia rất mạnh, xuất đao cực nhanh, đến mức Tư Đồ căn bản không kịp phản kích."

Có thể là ai? Hắn đã lâu không lăn lộn giang hồ, không biết hiện nay có tay đao nào xuất thủ nhanh đến vậy. Hạ Hầu Liễm cau mày nghĩ ngợi, người ra tay nhanh nhất mà hắn từng thấy là Trì Yếm, nếu như đụng phải Trì Yếm, Tư Đồ Cẩn xác định không thể còn đường sống. Nhưng Trì Yếm đã mất tích, dù có trở lại, thì Thí Tâm cũng đã chết, hắn không có lý do phải ở lại Già Lam.

Trì Yếm còn sống sao? Kẻ giết Tư Đồ Cẩn là ai, là Già Lam ư? Bọn họ mới vừa tra ra Cực lạc quả, Tư Đồ liền gặp mai phục. Đao nhanh như vậy, không phải thích khách trải qua huấn luyện gian khổ khó mà làm được. Hạ Hầu Liễm nhức đầu sắp nứt, hắn cảm thấy lòng rối như tơ vò. Mỗi lần chỉ cần dính đến Già Lam, là hắn cảm thấy tâm loạn như ma. Bả vai bỗng nhiên bị vỗ vỗ một cái, hắn ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt Thẩm Quyết.

Hắn cười khổ, "Thiếu gia, đối diện chuyện gì ngươi cũng rất bình tĩnh, làm sao làm được như vậy?"

Bên mắt Thẩm Quyết giật giật, liền quay sang hướng khác đáp: "Không có, không phải lúc nào cũng bình tĩnh."



Bọn họ đi được một đoạn đường, đến khúc cua. Ngay cạnh nơi Tư Đồ Cẩn bị ám sát, một đám phiên tử đã quây quanh, không cho phép bất kỳ người nào khác đến gần. Có điều tuyết rơi đã lâu, trên đường căn bản cũng không có ai. Thẩm Quyết xuống ngựa, kiểm tra xung quanh. Không có bất kì dị thường nào, hai bên là tường đất xám tro, mấy cành cây khô từ trong sân vườn nhà người khác chĩa ra, nhanh cây già nua vắt ngang phố phường, buông bóng dáng tiêu điều xuống nền tuyết trắng.

"Đốc chủ, nơi này không phát hiện gì. Chỉ có một con chó đã đông cứng, kỳ quái là, đầu nó đã bị chém lìa." Có phiên tử lên tiếng.

Thẩm Vấn Hành ở phía sau hồ nghi nói: "Không phải là thích khách chém chứ ? Sợ chó kêu người khác phát hiện ra, liền dứt khoát chém cả người lần chó?"

Con chó kia đã hoàn toàn đông cứng, Hạ Hầu Liễm kiểm tra đoạn đứt ở cổ nó, chân mày càng nhíu chặt.

"Vết thương sắc lẹm." Thẩm Vấn Hành góp đầu đến xem, "Người này đao phải nhanh thế nào, mới có thể chém ra vết thương như vậy."

"Không, không phải đao." Hạ Hầu Liễm lẩm bẩm nói, hắn đem đầu chó đưa lại cạnh thân nó, chỗ tiếp giáp có một sợi dây mảnh, cơ hồ không nhìn thấy.

"Đó là cái gì?" Thẩm Vấn Hành hỏi.

Hạ Hầu Liễm đứng dậy, ánh mắt u ám, "Là khiên cơ ti."

"Khiên cơ ti? Khiên cơ ti không phải để ngươi dùng điều khiển Chiếu Dạ sao? Sao còn có thể cắt yết hầu?" Thẩm Vấn Hành nghi ngờ không hiểu.

Hạ Hầu Liễm nhìn hắn lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Thẩm Quyết, "Nói cho ngươi một tin tức xấu."

"Là Già Lam giết Tư Đồ ?"

" Ừ, lúc ta giết Thí Tâm, đã vất lại khiên cơ ti ở đó. Nhưng phiền phức ở chỗ , có khiên cơ ti không đủ, còn phải có khiên ti kỹ." Hạ Hầu Liễm nắm chặt tay, "Thập Thất bị bọn họ bắt rồi."

————

Đường Thập Thất nhón chân âm thầm vào Đông Hán trực phòng, hôm nay ngày nghỉ, trừ binh lính trực luân phiên, nha môn Đông Hán không có người nào. Nhờ có lão đại trước đây truyền thụ cho thuật dịch dung, hắn giả trang thành một phiên tử, đi thẳng một đường, thuận lợi âm thầm vào nha môn thủ phủ. Nhưng mà đi vào chỗ sâu mới choáng váng, tên thích khách cung cấp bản đồ cho hắn là một con lừa ngu ngốc, chỉ đánh giấu ví trí một nửa nhà kho chứa cực lạc quả, nửa còn lại không thấy bóng dáng.

Đông Hán tham nhũng sương máu bách tính có khác, thật là giàu sang. Nha môn này thật lớn lại vòng vo, hai bước lên một lầu, năm bước có một hành lang, đường quay lại cũng không nhớ phải đi thế nào, Đường Thập Thất lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trước mắt khu vực trực phòng này khá tĩnh lặng, tạm thời sẽ không có người nào tới. Đường Thập Thất cài chốt cửa, lật tìm bốn phía, xem xem có thể mèo mù vớ cá rán, vừa vặn tìm thấy một tấm bản đồ hay không.

Trực phòng bài trí rất tao nhã, án bằng, lò sưởi Bác Sơn, còn buông một tấm màn trúc. Người làm việc ở trực phòng hẳn là có chút địa vị ở Đông Hán. Một giá sách lớn để dựa bên tường, bên trên ngập tràn sách vở, bên dưới kệ sách hẳn là để các quyển trục. Đường Thập Thất lấy dây kẽm mang theo bên mình vặn mở chốt khóa ngăn kéo bên dưới, đúng như dự đoán nhìn thấy rất nhiều quyển trục.

Đường Thập Thất ngồi dưới đất lật xem từng quyển. Người vẽ hẳn là một cao thủ, nét bút đậm nhạt tinh tế, đường nét mắt mũi tóc mai đều vô cùng sống động. Chỉ có điều lật năm sáu tấm, đều vẽ cùng một người —— một nam nhân. Có tấm thì là người đó uống rượu bên cửa sổ, có tấm thì là phóng ngựa trên thiên nhai, còn có một tấm là hình ảnh người đó đang rũ mi dán đèn lồng. Đường Thập Thất lật nửa ngày không tìm thấy bản đồ, thiếu chút nữa muốn nhụt chí, dứt khoát đem lục hết quyển trúc dưới đáy, mở ra nhìn một lượt.

Lần này vừa nhìn một cái nhất thời trợn mắt há mồm. Bên trên vẫn vẽ nam nhân kia, chỉ có điều không giống mấy bức bên trên mũ áo chỉnh tề. Mà bức họa này hắn đang ngủ, xiêm áo tuột một nửa, lộ ra bả vai bên phải, ngực cùng eo. Hắn rõ ràng là một người luyện võ, đường mực phác họa bắp thịt rắn chắc đẹp đẽ, bên trên còn có nhiều vết sẹo. Chẳng qua là ngòi bút đọng tình, ngay cả vết sẹo cũng vẽ ra một loại mỹ cảm khó nói thành lời. Vạt áo một mực buông lỏng đến eo, đầu bút dường như ngừng lại một lát, tựa như khát khao thăm dò sâu hơn nữa.

Đường Thập Thất dời mắt, thấy một con dấu đỏ chói, nó không nghiêng lệch, rơi xuống đúng phần ngực trần của nam nhân trong tranh.

Bá đạo, lại kiều diễm.

Trên đó viết ba chữ ——

"Thẩm Quyết ấn" .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau