Chương 90: Nguyện chết vì quân
Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm trở về Đông Hán. Hôm nay ngày nghỉ, Đông Hán rất vắng vẻ. Bọn họ đi thẳng đến trực phòng, công văn của Già Lam đều được sắp xếp gọn gàng bên trong.
Với Thẩm Quyết mà nói, trước nay chưa từng có ngày nghỉ. Người ngoài có thể ngủ nướng, ở nhà ôm thê tử, y còn phải cần mẫn ngồi phê duyệt tấu chương. Tấu chương trong tư lễ giam không được phép mang khỏi cung, văn kiện mật của Đông Hán cũng không thể tùy tiện di chuyển, y chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa Đông Hán cùng tư lễ giam, công văn nơi này xử lý xong, lại có tấu chương bên kia chờ y.
Trực phòng đốt lò sưởi, xông hương, văn kiện đều xếp chỉnh tề trên án. Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm chia nhau ngồi xuống, vùi đầu lật xem. Thẩm Quyết lấy được một quyển hệ phổ Già Lam, ghi lại trụ trì các triều đại Già Lam cùng bát bộ. Già Lam được lập lên từ khi Đại Kỳ khai quốc, hơn ba trăm năm lịch sử, từ đời thứ nhất đến bây giờ đã có hai mươi mốt trụ trì, bát bộ thay còn nhanh hơn, nhiều nhất là Ma Hầu La Già, có tận bốn mươi tám đời.
Mỗi thiên truyền ký có một bức họa mở đầu, tiểu truyện ở giữa, niên phổ kết thúc. Niên phổ của Thí Tâm kết thúc ở năm Tuyên Hòa ba mươi, vì bị Già Lâu La đời thứ hai mươi chín Hạ Hầu Liễm giết chết. Tiền nhiệm của Thí Tâm là Độ Tâm, dáng dấp cũng bình thường như bao người, dung mạo còn có chút sáng sủa. Chẳng qua tiểu truyện của hắn chỉ viết được một nữa lại ngừng, niên phổ cũng như vậy.
Thẩm Quyết lật vài trang, phát hiện ghi chép của nhiều người cũng thế.
Thẩm Quyết ngẩng đầu hỏi Hạ Hầu Liễm: "Tại sao vài người lại không có bản ghi chép hoàn thiện?"
"Không biết." Hạ Hầu Liễm đáp, "Khi còn bé Già Lam từng có mở lớp giảng về lịch sử các bậc tiền bối, nhưng ta hoặc là ngủ gà ngủ gật hoặc là lén đi bắt lươn bắt ếch, chưa từng đứng đắn nghe giảng."
"Mẹ ngươi cũng chưa từng nói với ngươi?"
Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, "Ta lén đi bắt lươn chính là do mẹ ta hẹn ta đi đó."
"..." Được rồi, Thẩm Quyết đỡ trán, sự vô học của Hạ Hầu gia là có huyết mạch tương thừa.
Thẩm Quyết lật về phía trước, xem trụ trì đời thứ hai mươi, rồi hơi ngừng lại ở ghi chép của trụ trì đời thứ mười một. Lại xem bát bộ Già Lam, cũng có nhiều chỗ để trống giống như vậy. Có điều hệ phổ này biên soạn không hợp lý, ghi chép của trụ trì cùng bát bộ tách rời, nếu muốn xem trụ trì trong lúc tại vị có bát bộ thế nào, lại phải lật ngũ phổ ra so sánh. Thẩm Quyết sơ lược lật vài cái, có đôi chỗ đối chiếu thấy không khớp, cũng không biết nguyên nhân là gì.
Chốc lát không thể tìm hiểu ra ngay, chỉ đành từ từ suy nghĩ. Thẩm Quyết lật ghi chép của Già Lâu La, một đường tới mặt sau cùng là Hạ Hầu Liễm. Phía trên vẽ dung mạo lúc trước của hắn, ôm trong ngực chuôi Hoành Ba, mặc áo gai đen, mi mắt lưu một cỗ sát khí, giống như con sói hoang độc hành. Tầm mắt chuyển qua tiểu truyện của hắn ——
"Hạ Hầu Liễm, hiệu Vô Danh Quỷ, đeo Tĩnh Thiết, Hoành Ba, sở trường điều khiển con rối, khiên ty sát thuật. Mẫu Hạ Hầu Bái, Già Lâu La đời thứ thứ hai mươi tám, hiệu A Mặc Lỗ, kiếm Hoành Ba. Phụ Thí Tâm, trụ trì đời thứ hai mươi mốt, Già Lâu La đời thứ hai mươi bảy, kiếm Bộ Sinh Liên. Liễm tuổi nhỏ ngang bướng bất hảo, hoành hành hương dã, không chuyện ác nào không làm, là hiểm họa của sơn tự. Thường hô hào nhi đồng ở thôn Già Lam đến tường rào sơn tự đi tiểu, mở cuộc so tài ai là người tiểu cao nhất xa nhất. Liễm thắng, được danh hiệu Già Lam tiểu xa vương, tất cả đám nhi đồng phục sát đất . Sau chuyện tới tai Thí Tâm, trục xuất đám nhi đồng, không cho phép lại gần sơn tự. Liễm toại nguyện cả ngày lăn lộn trong rừng, cá mú ba ba trốn sạch, chim trùng tuyệt tích, cả sơn tự không còn nghe thấy tiếng hót."
Thẩm Quyết: "..."
Ai có thể ngờ giang hồ ngang dọc Vô Danh Quỷ khi còn bé lại cùng ngoan đồng trong thôn tranh giải đi tiểu cao đi tiểu xa, hơn nữa còn bộc lộ tài năng toàn thắng, được một cái danh hiệu "Già Lam tiểu xa vương " .
Y giương mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, hắn vẫn còn đang chăm chú lật xem công văn. Dáng vẻ nghiêm túc của hắn rất đẹp mắt, không giống lúc bình thường thiếu đứng đắn, có một loại mùi vị lạnh lùng. Dù sao cũng là nam nhân rèn ra trong biển máu, giữa hai chân mày vừa ngưng lại, liền lạnh lẽo như mùa đông.
Thôi, bây giờ không có tâm tư đùa cợt. Thẩm Quyết tiếp tục vùi đầu đọc, ngoài cửa tuyết rơi lã chã, không biết bọn họ xem bao lâu, Thẩm Quyết cảm thấy mệt, đứng lên dãn gân dãn cốt. Ngồi quá lâu, lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng, Hạ Hầu Liễm ở sau lưng đỡ lấy y.
"Sao còn chóng mặt rồi?" Hạ Hầu Liễm sờ trán y, "Không sốt chứ."
"Ngồi quá lâu." Thẩm Quyết gạt tay hắn ra.
Hạ Hầu Liễm bật cười, "Ngươi đây cũng quá yếu rồi, đợi ngày mai ta mang ngươi chạy hai vòng quanh hoàng thành."
"Cút." Thẩm Quyết lại cầm phổ lên.
Hạ Hầu Liễm rút khỏi tay y, "Nghỉ một lát đi, " hắn hất cằm một cái, "Bên kia có sạp, qua nằm một chút."
"Không việc gì, xem thêm lúc nữa."
Hạ Hầu Liễm hừ một tiếng, bỗng nhiên lấn người tới, tay phải nắm trên bả vai Thẩm Quyết, tay trái dò xuống dưới đầu gối y, hai tay vừa kéo, liền đem y ôm ngang lên. Thẩm Quyết cả kinh thất sắc, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, hô hào hắn buông ra.
Hạ Hầu Liễm bất vi sở động, đem Thẩm Quyết đặt lên sạp nhỏ, cúi người cởi giầy cho y. Thẩm Quyết muốn bò dậy, Hạ Hầu Liễm liền vội đè y xuống.
"Hạ Hầu Liễm!" Thẩm Quyết gườm hắn một cái, "Ngươi muốn tạo phản?"
Hạ Hầu Liễm nhìn chòng chọc y một hồi, thở dài, "Thiếu gia, dù hôm nay ngươi đem toàn bộ công văn xem xong, cũng không cách nào lập tức tìm được Già Lam, báo thù cho Tư Đồ."
Thẩm Quyết sửng sốt một chút, hai người cùng rơi vào trầm mặc. Bên tai chỉ còn âm thanh tuyết rơi xuống hiên cửa sổ, thế giới hoàn toàn yên tĩnh. Thẩm Quyết thôi giãy giụa, cánh tay buông lỏng, người trùng trùng nằm lên sạp. Y nâng cánh tay lên, che đi đôi mắt.
"Hạ Hầu Liễm, ta mệt quá ." Thẩm Quyết che mắt đáp, "Tân hiến pháp mới thực hiện, cựu đảng cả ngày cho ta ngậm thuốc đắng. bên Đông Hán, ta minh lệnh cấm chỉ bán quan dục tước, thái giám không còn mỡ mà mò, có vài người rục rịch phản loạn. Vậy cũng thôi, dẫu sao còn trong tầm mắt ta, ta sẽ đàn áp được. Nhưng biên ải ngoài tầm tay với, Liêu Đông đại hạn, nơi nơi làm loạn. Quân tổng bộ ở biên ải Sở quốc mới báo lên, mười chòi canh không còn một, căn bản không thể ngăn địch. Ngày hôm trước mới vừa nhận được tin chiến sự, biên ải bên Lỗ quốc nhân cơ hội chiếm lô cốt Nam Diệu châu, còn có khuynh hướng xuôi nam. Nội các muốn dùng binh, ta đi hỏi hộ bộ tiền, Hộ bộ Thượng thư mở quốc khố cho ta nhìn một cái, nào còn được chút bạc nào?"
Y buông cánh tay xuống, xoay người, đem mặt vùi vào trong, "Lại còn thêm một cái Già Lam, thật là loạn trong giặc ngoài. Ngày trước Ngụy Đức giết quá nhiều người, căn bản không còn ai có thể dùng. Tư Đồ lại..." Y nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi, "Già Lam!"
Hạ Hầu Liễm cảm thấy đau xót, đúng vậy, Thẩm Quyết dùng một cái danh thái giám, nhưng lại phải làm việc của bậc đế vương, một quốc gia lớn như vậy, chính chủ còn đang mải ham chơi vô độ, mọi việc đều đổ xuống đầu y, sao có thể không mệt ? Giờ khắc này còn đau đớn vì mất đi cánh tay phải, đúng là một đòn phủ đầu. Hạ Hầu Liễm giật giật ống tay áo của y, nói: "Ta không phải là người sao, ngươi thăng quan cho ta, chuyện Già Lam giao cho ta tra xét. Ta hiểu rõ Già Lam, cho ta làm thích hợp nhất."
Thẩm Quyết nói không được, "Mấy ngày trước ta vừa nhận được mật báo, Già Lam phát lệnh truy nã khắp hắc đạo, lùng bắt người tên Hạ Hầu Liễm. Chưa đầy ba tháng, chết hơn mười Hạ Hầu Liễm. Đến nay người tên Hạ Hầu Liễm toàn bộ đều thay danh đổi họ, nếu không phải ngươi có ta che chở, thì cũng đã bị để mắt tới rồi. Chức vị thấp ngược lại tốt, không khiến người khác chú ý. Nếu như để cho ngươi làm tổng lĩnh truy xét Già Lam, khác nào đưa người đến miệng cọp?"
"Vậy thì đổi tên đi vậy, có gì khó khăn." Hạ Hầu Liễm cười, "Lấy họ ngươi, gọi là Tạ Liễm hay là Thẩm Liễm, ngươi chọn một cái."
Thẩm Quyết liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi thật nguyện ý đổi?"
"Đổi cái tên mà thôi, có chuyện gì to tát, có gì mà không nguyện ý." Hạ Hầu Liễm lơ đễnh, " Thuận tiện hành sự là được."
Thẩm Quyết suy nghĩ một chút, đáp: "Cũng tốt, tuy mấy thân tín thần tự khỏa biết thân phận thật của ngươi đều đã chết trong lần đánh Quảng Linh tự, Già Lam cũng không tra được gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn, đổi cái tên, ít nhất cũng không làm Già Lam để mắt tới, đụng vào mũi dùi bọn chúng. Tạ Liễm nghe không thuận miệng, gọi là Thẩm Liễm đi. Ngươi thay vị trí Tư Đồ, ngày mai liền nhậm chức đi."
Hạ Hầu Liễm nói được.
Thẩm Quyết cảm thấy thực sự mệt mỏi, ngồi quá lâu, gân cốt tê dại, vai cũng khó chịu. Y xoay mình đưa lưng lên trên, phiền muộn nói: "Xoa bóp cho ta."
Y mặc xiêm áo dầy, cách tầng tầng lớp lớp bóp không tới. May mà trong phòng đốt địa long lại có lửa than, cũng không lạnh. Hạ Hầu Liễm cởi vạt áo y, giúp y cởi áo ngoài ra. Y nghiêng mặt ở trên sạp, mặc cho Hạ Hầu Liễm tùy ý đấm bóp.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Liễm đụng chạm lên Thẩm Quyết chỉ mặc trung y, Thẩm Quyết cũng là một người có luyện võ, chỉ là căn cơ kém chút, thường xuyên bị bệnh. Thật ra dưới lớp xiêm áo đều là cơ bắp, nhưng không sần sùi thô ráp, cũng không chắc nịch, mà giống như ngọc thạch được mãi giũa, tinh xảo mà có lực. Da thịt cách một tầng lụa mỏng mà tiếp xúc với đầu ngón tay, đối với Hạ Hầu Liễm mà nói là một loại hưởng thụ cũng là một loại đau khổ. Trong lòng hắn nổi lên một ngọn lửa bừng bừng, cả khuôn mặt cũng đỏ hồng. May Thẩm Quyết nhắm hai mắt, không nhìn thấy.
Tiếng hít thở đều đều nổi lên, Thẩm Quyết đã ngủ. Hạ Hầu Liễm ngừng tay, cũng nằm xuống, nhìn y say giấc. Lông mày, đuôi mắt, sống mũi, rồi xuống đôi môi. Là phong thủy trong cung quá tốt sao? Mới dưỡng ra băng cơ ngọc cốt như vậy. Hình như cũng không phải, lần đầu tiên gặp mặt Hạ Hầu Liễm đã thấy y đẹp như vậy.
Hạ Hầu Liễm dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên đầu mũi y, thấp giọng nói: "Thiếu gia à, ngươi làm sao lại khiến người ta thích đến vậy."
Đã đến ban trưa, bên ngoài cây nhiều, ánh sáng không thể chiếu vào, cả căn phòng như mơ màng. Hạ Hầu Liễm xoay mình hướng lên trên, nhìn xà ngang nóc nhà, lại nghĩ ngợi. Già Lam có khiên cơ ti, vốn thích khách thân thủ cao cường, lại có vũ khí như vậy, thật là như hổ thêm cánh.
Hắn nhớ tới bóng lưng yếu đuối của Tư Đồ nương tử trong phong tuyết, lại nghĩ tới ngày đó Tư Đồ Cẩn ngồi trong địa lao đưa tay ra chạm vào ánh trăng. Hai người tốt như vậy, cuối cùng âm dương xa cách. Hắn cũng từng là một thích khách, có vô số Tư Đồ Cẩn cùng Minh Nguyệt chia cắt trong tay hắn. Thế đạo này luôn kỳ quái như vậy, người đáng chết không chết, người nên sống không sống nổi.
Tư Đồ Cẩn chỉ là một khởi đầu, người ra lệnh Đông Hán truy xét Già Lam là Thẩm Quyết, mục tiêu của Già Lam nhất định là Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm xoay đầu lại nhìn y, bọn họ cách gần như vậy, Hạ Hầu Liễm chỉ cần hơi nhúc nhích, là có thể hôn lên môi y.
Hắn phải bảo vệ y. Hạ Hầu Liễm đưa ra quyết định, hắn muốn lần nữa mở lò, dùng vẫn thiết đúc lại Chiếu Dạ. Chỉ có tuyệt thế sát khí mới có thể đối kháng tuyệt thế sát khí.
Báo ứng trời cao giáng xuống, cứ việc chiếu lên người ta. Thiếu gia của ta, Thẩm Quyết của ta, Tạ Kinh Lan của ta, nhất định phải bình an.
"Cháy rồi!!!!" Một tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh.
Thẩm Quyết bỗng nhiên mở trừng mắt, nhìn thấy Hạ Hầu Liễm gần trong gang tấc, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Với Thẩm Quyết mà nói, trước nay chưa từng có ngày nghỉ. Người ngoài có thể ngủ nướng, ở nhà ôm thê tử, y còn phải cần mẫn ngồi phê duyệt tấu chương. Tấu chương trong tư lễ giam không được phép mang khỏi cung, văn kiện mật của Đông Hán cũng không thể tùy tiện di chuyển, y chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa Đông Hán cùng tư lễ giam, công văn nơi này xử lý xong, lại có tấu chương bên kia chờ y.
Trực phòng đốt lò sưởi, xông hương, văn kiện đều xếp chỉnh tề trên án. Thẩm Quyết cùng Hạ Hầu Liễm chia nhau ngồi xuống, vùi đầu lật xem. Thẩm Quyết lấy được một quyển hệ phổ Già Lam, ghi lại trụ trì các triều đại Già Lam cùng bát bộ. Già Lam được lập lên từ khi Đại Kỳ khai quốc, hơn ba trăm năm lịch sử, từ đời thứ nhất đến bây giờ đã có hai mươi mốt trụ trì, bát bộ thay còn nhanh hơn, nhiều nhất là Ma Hầu La Già, có tận bốn mươi tám đời.
Mỗi thiên truyền ký có một bức họa mở đầu, tiểu truyện ở giữa, niên phổ kết thúc. Niên phổ của Thí Tâm kết thúc ở năm Tuyên Hòa ba mươi, vì bị Già Lâu La đời thứ hai mươi chín Hạ Hầu Liễm giết chết. Tiền nhiệm của Thí Tâm là Độ Tâm, dáng dấp cũng bình thường như bao người, dung mạo còn có chút sáng sủa. Chẳng qua tiểu truyện của hắn chỉ viết được một nữa lại ngừng, niên phổ cũng như vậy.
Thẩm Quyết lật vài trang, phát hiện ghi chép của nhiều người cũng thế.
Thẩm Quyết ngẩng đầu hỏi Hạ Hầu Liễm: "Tại sao vài người lại không có bản ghi chép hoàn thiện?"
"Không biết." Hạ Hầu Liễm đáp, "Khi còn bé Già Lam từng có mở lớp giảng về lịch sử các bậc tiền bối, nhưng ta hoặc là ngủ gà ngủ gật hoặc là lén đi bắt lươn bắt ếch, chưa từng đứng đắn nghe giảng."
"Mẹ ngươi cũng chưa từng nói với ngươi?"
Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, "Ta lén đi bắt lươn chính là do mẹ ta hẹn ta đi đó."
"..." Được rồi, Thẩm Quyết đỡ trán, sự vô học của Hạ Hầu gia là có huyết mạch tương thừa.
Thẩm Quyết lật về phía trước, xem trụ trì đời thứ hai mươi, rồi hơi ngừng lại ở ghi chép của trụ trì đời thứ mười một. Lại xem bát bộ Già Lam, cũng có nhiều chỗ để trống giống như vậy. Có điều hệ phổ này biên soạn không hợp lý, ghi chép của trụ trì cùng bát bộ tách rời, nếu muốn xem trụ trì trong lúc tại vị có bát bộ thế nào, lại phải lật ngũ phổ ra so sánh. Thẩm Quyết sơ lược lật vài cái, có đôi chỗ đối chiếu thấy không khớp, cũng không biết nguyên nhân là gì.
Chốc lát không thể tìm hiểu ra ngay, chỉ đành từ từ suy nghĩ. Thẩm Quyết lật ghi chép của Già Lâu La, một đường tới mặt sau cùng là Hạ Hầu Liễm. Phía trên vẽ dung mạo lúc trước của hắn, ôm trong ngực chuôi Hoành Ba, mặc áo gai đen, mi mắt lưu một cỗ sát khí, giống như con sói hoang độc hành. Tầm mắt chuyển qua tiểu truyện của hắn ——
"Hạ Hầu Liễm, hiệu Vô Danh Quỷ, đeo Tĩnh Thiết, Hoành Ba, sở trường điều khiển con rối, khiên ty sát thuật. Mẫu Hạ Hầu Bái, Già Lâu La đời thứ thứ hai mươi tám, hiệu A Mặc Lỗ, kiếm Hoành Ba. Phụ Thí Tâm, trụ trì đời thứ hai mươi mốt, Già Lâu La đời thứ hai mươi bảy, kiếm Bộ Sinh Liên. Liễm tuổi nhỏ ngang bướng bất hảo, hoành hành hương dã, không chuyện ác nào không làm, là hiểm họa của sơn tự. Thường hô hào nhi đồng ở thôn Già Lam đến tường rào sơn tự đi tiểu, mở cuộc so tài ai là người tiểu cao nhất xa nhất. Liễm thắng, được danh hiệu Già Lam tiểu xa vương, tất cả đám nhi đồng phục sát đất . Sau chuyện tới tai Thí Tâm, trục xuất đám nhi đồng, không cho phép lại gần sơn tự. Liễm toại nguyện cả ngày lăn lộn trong rừng, cá mú ba ba trốn sạch, chim trùng tuyệt tích, cả sơn tự không còn nghe thấy tiếng hót."
Thẩm Quyết: "..."
Ai có thể ngờ giang hồ ngang dọc Vô Danh Quỷ khi còn bé lại cùng ngoan đồng trong thôn tranh giải đi tiểu cao đi tiểu xa, hơn nữa còn bộc lộ tài năng toàn thắng, được một cái danh hiệu "Già Lam tiểu xa vương " .
Y giương mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, hắn vẫn còn đang chăm chú lật xem công văn. Dáng vẻ nghiêm túc của hắn rất đẹp mắt, không giống lúc bình thường thiếu đứng đắn, có một loại mùi vị lạnh lùng. Dù sao cũng là nam nhân rèn ra trong biển máu, giữa hai chân mày vừa ngưng lại, liền lạnh lẽo như mùa đông.
Thôi, bây giờ không có tâm tư đùa cợt. Thẩm Quyết tiếp tục vùi đầu đọc, ngoài cửa tuyết rơi lã chã, không biết bọn họ xem bao lâu, Thẩm Quyết cảm thấy mệt, đứng lên dãn gân dãn cốt. Ngồi quá lâu, lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng, Hạ Hầu Liễm ở sau lưng đỡ lấy y.
"Sao còn chóng mặt rồi?" Hạ Hầu Liễm sờ trán y, "Không sốt chứ."
"Ngồi quá lâu." Thẩm Quyết gạt tay hắn ra.
Hạ Hầu Liễm bật cười, "Ngươi đây cũng quá yếu rồi, đợi ngày mai ta mang ngươi chạy hai vòng quanh hoàng thành."
"Cút." Thẩm Quyết lại cầm phổ lên.
Hạ Hầu Liễm rút khỏi tay y, "Nghỉ một lát đi, " hắn hất cằm một cái, "Bên kia có sạp, qua nằm một chút."
"Không việc gì, xem thêm lúc nữa."
Hạ Hầu Liễm hừ một tiếng, bỗng nhiên lấn người tới, tay phải nắm trên bả vai Thẩm Quyết, tay trái dò xuống dưới đầu gối y, hai tay vừa kéo, liền đem y ôm ngang lên. Thẩm Quyết cả kinh thất sắc, trợn mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, hô hào hắn buông ra.
Hạ Hầu Liễm bất vi sở động, đem Thẩm Quyết đặt lên sạp nhỏ, cúi người cởi giầy cho y. Thẩm Quyết muốn bò dậy, Hạ Hầu Liễm liền vội đè y xuống.
"Hạ Hầu Liễm!" Thẩm Quyết gườm hắn một cái, "Ngươi muốn tạo phản?"
Hạ Hầu Liễm nhìn chòng chọc y một hồi, thở dài, "Thiếu gia, dù hôm nay ngươi đem toàn bộ công văn xem xong, cũng không cách nào lập tức tìm được Già Lam, báo thù cho Tư Đồ."
Thẩm Quyết sửng sốt một chút, hai người cùng rơi vào trầm mặc. Bên tai chỉ còn âm thanh tuyết rơi xuống hiên cửa sổ, thế giới hoàn toàn yên tĩnh. Thẩm Quyết thôi giãy giụa, cánh tay buông lỏng, người trùng trùng nằm lên sạp. Y nâng cánh tay lên, che đi đôi mắt.
"Hạ Hầu Liễm, ta mệt quá ." Thẩm Quyết che mắt đáp, "Tân hiến pháp mới thực hiện, cựu đảng cả ngày cho ta ngậm thuốc đắng. bên Đông Hán, ta minh lệnh cấm chỉ bán quan dục tước, thái giám không còn mỡ mà mò, có vài người rục rịch phản loạn. Vậy cũng thôi, dẫu sao còn trong tầm mắt ta, ta sẽ đàn áp được. Nhưng biên ải ngoài tầm tay với, Liêu Đông đại hạn, nơi nơi làm loạn. Quân tổng bộ ở biên ải Sở quốc mới báo lên, mười chòi canh không còn một, căn bản không thể ngăn địch. Ngày hôm trước mới vừa nhận được tin chiến sự, biên ải bên Lỗ quốc nhân cơ hội chiếm lô cốt Nam Diệu châu, còn có khuynh hướng xuôi nam. Nội các muốn dùng binh, ta đi hỏi hộ bộ tiền, Hộ bộ Thượng thư mở quốc khố cho ta nhìn một cái, nào còn được chút bạc nào?"
Y buông cánh tay xuống, xoay người, đem mặt vùi vào trong, "Lại còn thêm một cái Già Lam, thật là loạn trong giặc ngoài. Ngày trước Ngụy Đức giết quá nhiều người, căn bản không còn ai có thể dùng. Tư Đồ lại..." Y nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi, "Già Lam!"
Hạ Hầu Liễm cảm thấy đau xót, đúng vậy, Thẩm Quyết dùng một cái danh thái giám, nhưng lại phải làm việc của bậc đế vương, một quốc gia lớn như vậy, chính chủ còn đang mải ham chơi vô độ, mọi việc đều đổ xuống đầu y, sao có thể không mệt ? Giờ khắc này còn đau đớn vì mất đi cánh tay phải, đúng là một đòn phủ đầu. Hạ Hầu Liễm giật giật ống tay áo của y, nói: "Ta không phải là người sao, ngươi thăng quan cho ta, chuyện Già Lam giao cho ta tra xét. Ta hiểu rõ Già Lam, cho ta làm thích hợp nhất."
Thẩm Quyết nói không được, "Mấy ngày trước ta vừa nhận được mật báo, Già Lam phát lệnh truy nã khắp hắc đạo, lùng bắt người tên Hạ Hầu Liễm. Chưa đầy ba tháng, chết hơn mười Hạ Hầu Liễm. Đến nay người tên Hạ Hầu Liễm toàn bộ đều thay danh đổi họ, nếu không phải ngươi có ta che chở, thì cũng đã bị để mắt tới rồi. Chức vị thấp ngược lại tốt, không khiến người khác chú ý. Nếu như để cho ngươi làm tổng lĩnh truy xét Già Lam, khác nào đưa người đến miệng cọp?"
"Vậy thì đổi tên đi vậy, có gì khó khăn." Hạ Hầu Liễm cười, "Lấy họ ngươi, gọi là Tạ Liễm hay là Thẩm Liễm, ngươi chọn một cái."
Thẩm Quyết liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi thật nguyện ý đổi?"
"Đổi cái tên mà thôi, có chuyện gì to tát, có gì mà không nguyện ý." Hạ Hầu Liễm lơ đễnh, " Thuận tiện hành sự là được."
Thẩm Quyết suy nghĩ một chút, đáp: "Cũng tốt, tuy mấy thân tín thần tự khỏa biết thân phận thật của ngươi đều đã chết trong lần đánh Quảng Linh tự, Già Lam cũng không tra được gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn, đổi cái tên, ít nhất cũng không làm Già Lam để mắt tới, đụng vào mũi dùi bọn chúng. Tạ Liễm nghe không thuận miệng, gọi là Thẩm Liễm đi. Ngươi thay vị trí Tư Đồ, ngày mai liền nhậm chức đi."
Hạ Hầu Liễm nói được.
Thẩm Quyết cảm thấy thực sự mệt mỏi, ngồi quá lâu, gân cốt tê dại, vai cũng khó chịu. Y xoay mình đưa lưng lên trên, phiền muộn nói: "Xoa bóp cho ta."
Y mặc xiêm áo dầy, cách tầng tầng lớp lớp bóp không tới. May mà trong phòng đốt địa long lại có lửa than, cũng không lạnh. Hạ Hầu Liễm cởi vạt áo y, giúp y cởi áo ngoài ra. Y nghiêng mặt ở trên sạp, mặc cho Hạ Hầu Liễm tùy ý đấm bóp.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Liễm đụng chạm lên Thẩm Quyết chỉ mặc trung y, Thẩm Quyết cũng là một người có luyện võ, chỉ là căn cơ kém chút, thường xuyên bị bệnh. Thật ra dưới lớp xiêm áo đều là cơ bắp, nhưng không sần sùi thô ráp, cũng không chắc nịch, mà giống như ngọc thạch được mãi giũa, tinh xảo mà có lực. Da thịt cách một tầng lụa mỏng mà tiếp xúc với đầu ngón tay, đối với Hạ Hầu Liễm mà nói là một loại hưởng thụ cũng là một loại đau khổ. Trong lòng hắn nổi lên một ngọn lửa bừng bừng, cả khuôn mặt cũng đỏ hồng. May Thẩm Quyết nhắm hai mắt, không nhìn thấy.
Tiếng hít thở đều đều nổi lên, Thẩm Quyết đã ngủ. Hạ Hầu Liễm ngừng tay, cũng nằm xuống, nhìn y say giấc. Lông mày, đuôi mắt, sống mũi, rồi xuống đôi môi. Là phong thủy trong cung quá tốt sao? Mới dưỡng ra băng cơ ngọc cốt như vậy. Hình như cũng không phải, lần đầu tiên gặp mặt Hạ Hầu Liễm đã thấy y đẹp như vậy.
Hạ Hầu Liễm dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên đầu mũi y, thấp giọng nói: "Thiếu gia à, ngươi làm sao lại khiến người ta thích đến vậy."
Đã đến ban trưa, bên ngoài cây nhiều, ánh sáng không thể chiếu vào, cả căn phòng như mơ màng. Hạ Hầu Liễm xoay mình hướng lên trên, nhìn xà ngang nóc nhà, lại nghĩ ngợi. Già Lam có khiên cơ ti, vốn thích khách thân thủ cao cường, lại có vũ khí như vậy, thật là như hổ thêm cánh.
Hắn nhớ tới bóng lưng yếu đuối của Tư Đồ nương tử trong phong tuyết, lại nghĩ tới ngày đó Tư Đồ Cẩn ngồi trong địa lao đưa tay ra chạm vào ánh trăng. Hai người tốt như vậy, cuối cùng âm dương xa cách. Hắn cũng từng là một thích khách, có vô số Tư Đồ Cẩn cùng Minh Nguyệt chia cắt trong tay hắn. Thế đạo này luôn kỳ quái như vậy, người đáng chết không chết, người nên sống không sống nổi.
Tư Đồ Cẩn chỉ là một khởi đầu, người ra lệnh Đông Hán truy xét Già Lam là Thẩm Quyết, mục tiêu của Già Lam nhất định là Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm xoay đầu lại nhìn y, bọn họ cách gần như vậy, Hạ Hầu Liễm chỉ cần hơi nhúc nhích, là có thể hôn lên môi y.
Hắn phải bảo vệ y. Hạ Hầu Liễm đưa ra quyết định, hắn muốn lần nữa mở lò, dùng vẫn thiết đúc lại Chiếu Dạ. Chỉ có tuyệt thế sát khí mới có thể đối kháng tuyệt thế sát khí.
Báo ứng trời cao giáng xuống, cứ việc chiếu lên người ta. Thiếu gia của ta, Thẩm Quyết của ta, Tạ Kinh Lan của ta, nhất định phải bình an.
"Cháy rồi!!!!" Một tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh.
Thẩm Quyết bỗng nhiên mở trừng mắt, nhìn thấy Hạ Hầu Liễm gần trong gang tấc, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất