Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 94: Huân ca trong mộng

Trước Sau
Liên hoa đăng bồng bềnh trong đêm, màu đỏ nhạt chiếu sáng một tấc vuông dưới gót chân, Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết chầm chầm bước đi vô định, vô thức mà đi vào một con đường đá nhỏ hẹp, hai bên là tường đất, ven đường dựng đầy sào trúc. Thẩm Quyết có khăn lụa che kín mặt không nhìn rõ phía trước, muốn bỏ xuống lại sợ bị người khác nhìn thấy. Xưởng chủ ngao du chợ đêm, chỉ chốc lát sau chắc hẳn người ta tấp nập vây đến xem . Cẩn thận quy củ đi hết nửa đường, lại dẫm phải một cái gầu hốt rác mà lảo đảo, may có Hạ Hầu Liễm đỡ cánh tay.

"Để ta dẫn ngươi đi nhé." Hạ Hầu Liễm nói, tay liền trượt tới cổ tay y, kéo y đi tiếp.

Hai người cứ như vậy mà bước trong đêm tối, một đường không nói gì. Hạ Hầu Liễm sau khi gặp Đường Thập Thất lại càng tịch mịch, có khi cũng cười cười giải thích cho y mấy trò vui bên đường, nhưng y vẫn nhìn ra sự không yên lòng trong ánh mắt Hạ Hầu Liễm. Suy cho cùng vẫn là cố nhân, tình cảm sao có thể nói đứt liền đứt? Y khẽ thở dài , lần này vẫn là chưa suy tính chu đáo, Hạ Hầu Liễm lớn lên ở Già Lam, cố giao nhiều như vậy, chuyện này vốn không nên để hắn can dự vào.

Y thu tay lại, vì thế tay Hạ Hầu Liễm trượt xuống rơi vào lòng bàn tay y. Y nhận ra Hạ Hầu Liễm ngây ngẩn trong chớp mắt, nhưng rốt cuộc cũng không tránh đi, để mặc y lôi kéo . Tay Hạ Hầu Liễm năm năm tháng tháng cầm đao, thực sự thô ráp, giống như giấy nhám mài đao. Bọn họ càng đi càng sâu, người cũng thưa thớt dần, hán vệ hộ tống theo xa xa phía sau, con hẻm nhỏ yên tĩnh chỉ còn bóng dáng hai người. Y vẫn nắm tay Hạ Hầu Liễm không buông, Hạ Hầu Liễm cũng không buông tay y, hai người cứ như vậy chậm rãi bước tiếp.

Trong tịch mịch vô biên, Thẩm Quyết bỗng nhiên cất tiếng: "Chuyện của Già Lam giao phó cho người khác làm đi."

"Không được!"

Hạ Hầu Liễm bỗng ngừng bước chân xoay người lại, Thẩm Quyết không đứng vững, va vào người Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm lảo đảo về phía sau một chút, không tự chủ được ôm lấy thắt lưng Thẩm Quyết. Trong tay hắn còn nắm cán đèn hoa đăng, cán gỗ kia liền đập lên thắt lưng Thẩm Quyết, ngọn lửa chớp động không ngừng, mơ màng bao phủ gương mặt họ, cách một tầng lụa mỏng, chiếu sáng ánh mắt đối phương.

Tim Hạ Hầu Liễm nhảy loạn một hồi, hắn vội lui về sau một bước, ra vẻ trấn định hỏi han: "Có bị đập trúng không, có đau không?"

Thẩm Quyết theo bản năng định đáp không, nhưng lời đến bên miệng lại lượn thành câu khác, nói: "Có đau ."

"Hả? Đau ở đâu?" Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn cánh tay và thân thể y, ngày đông giá rét, mặc dày như vậy, vừa rồi đụng một cái cũng không quá mạnh, sao lại bị đau rồi ?

Thẩm Quyết không kịp suy tư, tùy tiện đáp một câu "Đau chân" , lời vừa ra liền hối hận , hắn đụng vào đâu cũng không có đụng vào chân, vừa nghe là biết đang nói dối.

Hạ Hầu Liễm cười, "Có phải đi mệt rồi không ? Ngồi xuống kia nghỉ một lát."

Thẩm Quyết gật đầu. Hạ Hầu Liễm buông đèn đặt xuống mặt đất, ngồi xổm giúp y xoa xoa chân. Y rũ mắt nhìn đỉnh đầu Hạ Hầu Liễm, nói: "Giao cho người khác làm đi, đối với ngươi và đối với Đông Hán đều có lợi."

"Ngươi sợ ta mềm lòng làm hỏng đại cục sao, thiếu gia?"

"Ta còn sợ ngươi khó chịu trong lòng."

"Có một số việc cuối cùng ta vẫn cứ phải đối mặt, " Hạ Hầu Liễm đứng dậy, nói, "Ta trốn không thoát, chạy không nổi, cũng không muốn trốn, không muốn chạy."

"Ngươi hà tất phải tự mình hành hạ chính mình?" Thẩm Quyết vẫn là không đồng ý.

"Thiếu gia, xin ngươi , " Hạ Hầu Liễm nhìn y đáp, "Chuyện của Già Lam, ta muốn tự tay lập một cái kết."

Thẩm Quyết cũng nhìn hắn trầm mặc, cuối cùng thở dài, nói: "Nếu sư đệ ngươi nguyện ý quy thuận, vậy cũng cho hắn nhập Đông Hán. Chỉ e, nếu hắn cố ý không theo. . . . . ."

"Vậy sẽ do chính ta, " Hạ Hầu Liễm chậm rãi nắm chặt bàn tay sau ống tay áo, giống như dùng hết toàn lực mới có thể cất lên lời, "tự tay giết hắn."

————

Đêm nay ánh trăng sáng trong lạnh lẽo, nền tuyết phản chiếu lên gương mặt và bàn tay Bách Lý Diên, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt như một búp bê sứ. Nàng cất tiếng cười, lại thấm đẫm mùi vị bi ai. Trì Yếm cúi đầu nhìn nàng, qua một hồi lâu, mới nghiêm túc hỏi nàng: "Bách Lý, ngươi có nguyện vọng gì không?"

"Nguyện vọng?"

"Ừm, ta có thể giúp ngươi." Trì Yếm nói.

"Nếu nguyện vọng của ta là có ngươi cùng bồi táng thì sao?" Bách Lý Diên nhẹ giọng nói, "Ngươi cũng nguyện ý giúp ta thực hiện chứ?"

Trì Yếm do dự .

Bách Lý Diên cuộn chặt mấy ngón tay, con ngươi dần trở nên âm ngoan, thấp giọng nói: "Quả nhiên. . . . . . Đều là gạt người!"



"Ta có thể đem tro cốt của ngươi bên mình, " Trì Yếm vừa cất tiếng, vừa lấy từ trong ngực ra một chiếc hà bao , đổ ba đồng tiền bên trong ra, đặt bên cửa sổ cho Bách Lý Diên xem, "Dùng cái này đựng."

Đó là một cái hà bao đã dùng đến cũ kĩ, vốn là màu lam thẫm, nhưng do dùng quá lâu , đã biến thành màu xanh rất nhạt. Tàn nhẫn trong mắt Bách Lý Diên tiêu tán chút ít, hỏi: "Vì sao lại dùng cái này?"

"Đây là của đệ đệ may cho ta." Trì Yếm nói, "Thứ hắn tặng ta vốn không nhiều, sau đó còn làm mất một vài cái, chỉ còn lại có chiếc hà bao này ."

Bách Lý Diên nhìn chằm chằm cái hà bao, nàng vẫn biết Trì Yếm luôn tâm niệm về vị đệ đệ song sinh kia, nàng không thích tro cốt của mình phải đựng trong hà bao cái tên đó tự tay khâu tí nào. Nàng tức giận đến nghiến răng, xoay người hung hăng đạp mấy cái lên cây đại thụ, bụng lại càng đau đớn hơn , nàng cảm giác có huyết dịch ào ào theo đùi chảy xuống.

Đạp vài cái liền ngưng lại, nàng quay đầu lớn tiếng với Trì Yếm: "Ngươi có bị ngu không! Cái hà bao nhỏ như vậy sao có thể đựng được tro cốt của ta!"

Trì Yếm sửng sốt một chút.

Bách Lý Diên muốn rời đi, nàng cảm thấy hiện tại bản thân rất suy yếu, lúc nàng ra khỏi cửa quên không mang khăn cuốn cổ, gió lạnh thấu xương xuyên vào cổ áo, thân thể phát lạnh từng cơn, bụng càng ngày càng đau đớn, nàng cảm giác chính mình sắp không xong . Có một nam nhân xiêm y hỗn độn ngồi trong góc, hắn ra ngoài đi đại tiện, đảo mắt trông thấy Bách Lý Diên, khuôn mặt trắng như tuyết, bộ dáng nhỏ xinh, tim vô thức mà phiêu dạt, ánh mắt phát quang thất tha thất thểu chạy tới.

Bách Lý Diên ghê tởm nhíu mày, thu tay vào trong lồng ngực, bên trong có giấu một chủy thủ.

"Cút ngay, ngươi định làm gì!" A Sồ không biết từ đâu đi tới, cầm một cây chổi dùng sức đánh về phía nam nhân kia. Nữ nhân này lúc hung ác giống Quỷ Dạ Xoa, vẻ đẹp son phấn vốn có đều biến mất.

Nam nhân đau đớn kinh hô chạy đi, A Sồ ném cây chổi, xách váy chạy đến trước mặt Bách Lý Diên, nói: "Ngươi cái đứa nhỏ này, không phải đã bảo đừng chạy đến phía trước sao?"

Bách Lý Diên mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng không cất tiếng, nàng nhìn lên bên cạnh, thấy Trì Yếm ngồi xổm bên cửa sổ cũng đang nhìn mình, hắn đại khái vừa muốn nhảy xuống ngăn tên lưu manh kia. Hai người đều như kẻ ngốc, nàng thở dài một hơi, muốn kéo tay Bách Lý Diên đi, bỗng nhiên thấy vết máu trên tuyết, cả kinh nói: "máu của ai vậy?"

Bách Lý Diên đáp: "Của ta."

Trì Yếm cũng chỉ nàng, "Của người kia."

A Sồ nắm đầu vai Bách Lý Diên, kích động hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sao lại bị thương ?"

"Ta đau bụng." Bách Lý Diên nói, "Ta hình như trúng độc rồi ."

A Sồ sửng sốt một chút, hỏi: "Bụng đau? Có phải chảy máu từ đùi?"

Bách Lý Diên gật đầu.

"Trước kia chưa từng bị qua?"

Bách Lý Diên lắc đầu.

A Sồ hiểu được , lại thở dài một tiếng. Nàng bỗng nhiên biết cảm giác có tiểu hài tử là như thế nào , cúi đầu nhìn Bách Lý Diên, nữ hài tử ốm yếu, giống một người giấy vớt ra từ trong nước, tái nhợt xụi lơ, không có khí lực. Nàng kéo tay nó tới hậu viện, còn không quên phân phó Trì Yếm: "Đi chưng một chén đường đỏ đến đây."

"Đường đỏ có thể giải độc của ta sao?" Bách Lý Diên hỏi.

A Sồ cười đến không thở nổi, "Đúng đúng đúng, không chỉ giải độc, còn có thể mỹ dung dưỡng nhan."

A Sồ dẫn nàng về phòng mình, đốt lò sưởi lên, sau đó ra tủ lấy một miếng vải dùng khi đến kì kinh nguyệt. Bách Lý Diên cầm lấy miếng vải, bên trên thêu một đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm, bên trong chèn thêm bông, sờ vô cùng mềm mại. Hai đầu may thêm hai đoạn vải trắng dài,không biết dùng để làm gì.

A Sồ cầm tận tay dạy nàng cách dùng, mấy ngày tiếp theo nên xử lý thế nào cũng nói một lượt. Bách Lý Diên tỉnh tỉnh mê mê mà nghe, A Sồ giúp nàng thắt đai, vòng tay qua người nàng, một mùi son phấn nhàn nhạt truyền tới, như có như không bao phủ nàng. Bách Lý Diên không yên lòng mà nghĩ, mùi này đã từng ngửi thấy ở đâu, hình như có ở rất nhiều nơi, nữ nhân hồng lâu kĩ quán đều luôn yêu mùi son phấn thế này. A Sồ đưa cho nàng một cái lò sưởi nhỏ cầm trong tay, để nàng làm ấm bụng. Nàng cầm lấy, đột nhiên nhận ra bản thân mình sẽ không chết , thế nhưng lại có chút thẫn thờ, giống như nàng vốn dĩ nên chết đi vậy.

Quần nàng mặc dính máu bẩn hết, A Sồ để nàng ngồi lên chiếc giường chạm hoa của mình, dùng chăn bông cuộn kín người nàng. Chăn bông cũng là màu đỏ, nàng biết trong kĩ quán đều thích dùng chăn đỏ thẫm, như vậy khi nam nhân cùng kỹ nữ lên giường, lại mơ hồ có cảm giác giống như động phòng, có một loại vui mừng giả dối.

A Sồ cũng ngồi vào trong ổ chăn, ôm đầu gối hỏi nàng: "Này nhóc con, chuyện đến tháng ngươi cũng không biết, mẫu thân ngươi chưa từng dạy ngươi sao?"



"Không có, " Bách Lý Diên cúi đầu nhìn hoa thêu trên chăn, "Mẫu thân ta chưa từng nói chuyện với ta."

A Sồ nghi hoặc hỏi han: "Vì sao?"

Bách Lý Diên đáp: "Lúc còn nhỏ có một vị thầy tướng đến nhà ta, nói ta là ác quỷ đầu thai, sau này sẽ khắc chết phụ mẫu. Cha mẹ ta sợ hãi, liền đem ta đưa lên ni cô am trên núi. Thầy tướng số nói phật khí trong am có thể trấn trụ ta, giúp ta không biến thành yêu ma."

"Lời của mấy tên thầy bói cũng có thể tin? Khi ta còn bé có lão mù còn nói ta có số làm hoàng hậu kìa!" A Sồ nhìn nhìn Bách Lý Diên, thật cẩn thận hỏi, "Vậy ngươi vẫn luôn ở trong am sao?"

"Ừm. Nơi đó rất lạnh lẽo, mỗi ngày đều có tuyết rơi, chẳng có thứ gì, chỉ có một loại hoa màu đỏ thẫm. Trong am có hai lão ni cô, đi bộ thôi cũng đã hết hơi. Ta chỉ có thể chơi một mình. Cũng có lúc ta sẽ nặn người tuyết, đặt tên cho chúng, giả bộ chúng là bằng hữu tốt của mình."

"Ngươi chưa từng về nhà một lần nào sao?" A Sồ hỏi nàng.

Bách Lý Diên đáp: "Có từng về. Ngày lễ ngày tết phụ thân sẽ phái người tới đón ta hồi phủ, lão ni cô nói với ta, ta có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, phải lấy lòng bọn họ, bọn họ mới để ta được ở lại nhà. Ta vào vùng băng lạnh bắt được một con cáo tuyết, tuyết hồ bắt rất khó , ta làm vô cùng nhiều cạm bẫy, đến nỗi tay chân đông cứng tan nát, mới bắt được một con. Ta bắt nó nhốt trong lồng sắt đem đến cho bọn họ, lúc ban đầu họ vô cùng thích thú, sau đó Ngũ muội muội nghịch ngợm, cho tay vào lồng sắt rồi bị tuyết hồ cắn. Phụ thân mẫu thân nói ta là điềm xấu, vừa đến đã khiến cho muội muội bị thương, còn đem tuyết hồ đánh chết ."

"Sao lại có chuyện vô lý như vậy, là nó tự thò tay vào, liên quan gì tới ngươi!" A Sồ bất bình thay cho nàng, tức giận đến mặt đỏ bừng.

"Sau đó, ta làm bánh gạo nếp cho bọn họ ăn, bọn họ cũng không cần, nói là đồ do ma quỷ làm, ăn vào sẽ sinh bệnh. Kỳ thật bánh gạo nếp ăn rất ngon, ta ăn đồ do chính mình làm, chưa từng bị làm sao." Bách Lý Diên đem cằm gác trên đầu gối mình chậm rãi nói, "Chín tuổi năm ấy về nhà, Nhị tỷ thấy ta đáng thương, dẫn ta theo chân bọn họ cùng đi chơi. Bọn họ cùng nhau trèo lên núi giả, ta sợ hãi, đứng bên dưới chờ họ. Cửu đệ đệ bị va vào người nhị tỷ, liền xoay mấy vòng ngã xuống cạnh chân ta rồi chết. Nhị tỷ sợ phụ thân mẫu thân trách phạt, đổ tội lên đầu ta. Ta nói không phải mình làm, là Nhị tỷ, cha mẹ không tin. Ta cầu xin các huynh đệ tỷ muội giúp ta làm chứng, không ai thèm quan tâm. Bọn họ rõ ràng đều nhìn thấy , chính là không một ai muốn đứng ra nói đỡ cho ta. Từ đó về sau, phụ thân mẫu thân không bao giờ cho ta về nhà nữa ."

A Sồ nghe xong còn khắc khoải, mà Bách Lý Diên thần sắc hờ hững, tiếp tục nói: "Sau ta mới hiểu được, Nhị tỷ mới là tỷ muội của họ, ta không phải, ta là ác quỷ, ác quỷ thì không có tình thân ruột thịt, cho nên bọn họ không giúp ta làm chứng. Kỳ thật cha mẹ hẳn là nên giết ta đi, nếu đã không thích, liền giết chết là xong rồi, giữ lấy mạng ta để làm gì?" Bách Lý Diên ngẩng mặt, thế nhưng lại nở nụ cười, "A Sồ tỷ tỷ, ngươi nói đúng hay không?"

"Phi phi phi! Nói lời ngu ngốc! Sai chính là bọn họ, không phải ngươi. Huynh đệ tỷ muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng cho qua đi, nhưng thiên hạ nào có cha mẹ như vậy!" A Sồ đem nàng ôm vào lồng ngực, "A Diên của chúng ta là tốt nhất , xinh đẹp như vậy, tâm cũng tốt, còn có thể bắt được hồ ly, làm bánh gạo nếp. A diên, ngươi làm bánh gạo nếp cho tỷ tỷ ăn có được không?"

Bách Lý Diên bị ôm đến nghẹn thở, khắp mũi đều là mùi phấn thơm trên người A Sồ, nàng muốn tránh ra, nhưng A Sồ không cho nàng động đậy. Nàng không có cách nào khác, chỉ đành nói được. A Sồ cười tủm tỉm buông nàng ra, cọ cọ lên mũi nàng, lại hỏi: "Vậy ngươi và Hạ Hầu thì sao? Hắn không phải ca ca ruột của ngươi?"

Bách Lý Diên lắc đầu nói không phải, "Ca ca là ta nhặt được ở vùng tuyết địa. Hắn vừa sinh ra mẫu thân đã ruồng bỏ, phụ thân hắn coi hắn như nô dịch, hắn cũng giống như ta, cho nên ta nhận hắn làm ca ca."

A Sồ nhẹ nhàng sờ hai má của nàng, khuôn mặt trắng sứ nhỏ nhắn trong lòng bàn tay như sợ sẽ vỡ mất, A Sồ khẽ cười, trong ánh mắt có tia sáng dịu dàng, "Kỳ thật tỷ tỷ cũng không có người nhà. Lúc ta còn nhỏ, phụ thân đắc tội ti lễ giam chưởng ấn Ngụy Đức, nhà đều bị Đông Hán đốt cháy sạch , ngay cả dáng vẻ phụ mẫu ra sao ta cũng không nhớ rõ nữa , thứ còn nhớ được chỉ là vẻ hung thần ác sát của Đông Hán phiên tử. A Diên nếu không ngại, có thể nhận ta làm tỷ tỷ."

Bách Lý Diên không trả lời, chỉ nói: "Nhưng ta rất xấu xa, ngươi sẽ không thích ta đâu."

A Sồ vỗ nhẹ lòng bàn tay, nói: "Thật trùng hợp ! Ta cũng rất xấu xa!"

Bách Lý Diên sửng sốt.

"Lúc ta bằng tuổi ngươi, mỗi ngày đều chui qua lỗ chó nhà người khác, đi vặt trộm táo ăn." A Sồ cười tủm tỉm nói, "Thế nào, bại hoại tiểu muội muội, có dám nhận bại hoại đại tỷ tỷ làm tỷ tỷ không?"

Bách Lý Diên trầm mặc rất lâu cũng không cất lời, A Sồ có chút xấu hổ, trong lòng bỗng nhiên hối hận chính mình nói lời không biết suy nghĩ. A Diên ăn mặc phú quý như vậy, vừa nhìn là biết khuê nữ nhà giàu, sao có thể nhận một kỹ nữ làm tỷ tỷ? Nhưng nàng trước giờ đều như vậy, nghĩ gì nói đó. Tú bà đã nói nàng rất nhiều lần. Nàng nhéo nhéo ngón tay, vội tìm cho mình một đường lui, "Ai nha ta chỉ là. . . . . . chỉ là nói giỡn thôi. . . . . ."

"Tỷ tỷ." Bách Lý Diên bỗng nhiên cất tiếng.

A Sồ ngây người một chút.

"Tỷ tỷ, " Bách Lý Diên nằm xuống, ủ trong lòng nàng, "Ngươi không phải nói ta nhận ngươi làm tỷ tỷ sao, giờ ta đồng ý , về sau ngươi là tỷ tỷ của ta ."

Lòng A Sồ như có gì đó gõ nhẹ một tiếng, bên má có giọt lệ rơi xuống, nàng xoa xoa nước mắt trên mặt, nặng nề mà "ừ" một tiếng. Ngồi trong chốc lát, lại bước chân trần xuống giường, hấp tấp đi ra cửa, cả giận: "Cái tên Hạ Hầu này? Chưng bát đường đỏ phải lâu như vậy sao!"

Cửa vừa mở ra, Trì Yếm vừa vặn bước đến, hai người giật nảy mình. A Sồ giục hắn tiến vào, Trì Yếm đem đường đỏ để vào trong khay, rồi lại đưa khay đến trước mặt Bách Lý Diên. A Sồ lại oán giận lò sười không đủ ấm, bắt Trì Yếm đi phòng bếp lấy thêm củi về. Trì Yếm theo lời, khiêng một gầu , đem củi cho thêm vào trong lò.

Bách Lý Diên ngồi trên giường, dùng ngân trâm dò xét canh đường đỏ, không có độc. Nàng quay đầu nhìn hai người đang ngồi sưởi ấm ở gian ngoài, A Sồ líu ríu nói xong cái gì. Nữ nhân này có cái miệng ồn ào vô cùng, vĩnh viễn không dừng lại. Lúc thì nói mấy ngày nay tú bà đối với nàng tốt lắm, không bức nàng tiếp khách, lát lại nói nam nhân không có lấy một kẻ tử tế, Trì Yếm tuy rằng tốt, đáng tiếc lại là kẻ ngờ nghệch.

Trì Yếm đang hong vạt áo bị ướt, vừa nhìn là biết không hề lắng nghe. Bách Lý Diên uống hết toàn bộ chỗ đường đỏ, thấy trong bụng ấm áp. Nàng nằm xuống, dùng chăn bông đỏ thẫm của A Sồ cuốn chặt quanh người, ánh mắt còn nhìn về phía gian ngoài, A Sồ đang tẩy lớp trang điểm, hiện tại nàng chỉ có thể nhìn thấy Trì Yếm .

Mặt hắn đã có lớp dịch dung, không phải diện mạo vốn có, nhưng ngũ quan căn bản không đổi. Hắn kỳ thực mi mạo vô cùng sắc bén, nhưng trên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau