Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 14: Cắt tóc

Trước Sau
Thợ cắt tóc tay nghề khá tốt, Cố An Thành cùng hắn ta bàn luận một chút nên làm kiểu tóc thế nào cho Trần Viễn, hăng hái hồi lâu cả hai mới thôi bàn bạc mà gật đầu nhất trí.

Trần Viễn hơi gầy, khuôn mặt thuộc kiểu nhỏ bé, đương nhiên không thích hợp với loại tóc quá ngắn. Cố An Thành yêu cầu chỉ cần cắt tỉa làm sao để tóc không che mất tầm nhìn của cậu nữa là tốt rồi, riêng phần thái dương và sau gáy cạo gọn gàng thêm chút. Người thợ vừa dừng tay hoàn thành, Trần Viễn đã nhanh chóng ngoái đầu trông mong nhìn về phía Cố An Thành, tâm Cố An Thành lập tức mềm mại, "Nhìn rất được."

Đánh giá đúng trọng tâm, Trần Viễn biết lời này của hắn không có bất kì ý tứ nào khác, nhưng lại vẫn không nhịn được tâm lý cao hứng. Cậu ngượng ngùng đứng dậy, nhỏ giọng nói cám ơn với người thợ cắt tóc.

Thợ cắt tóc thu dọn kéo cùng dao cạo, vui vẻ, "Không cần khách khí, anh của cậu thực ra không cho tôi tùy tiện tạo kiểu. Vốn dĩ tôi còn muốn cắt ngắn thêm chút nữa, để thuận lợi phô hết khuôn mặt đẹp trai điên đảo này của cậu ra, đến khi đó bảo đảm dễ dàng mê hoặc được cả tá con gái."

Trần Viễn lúng túng cực kỳ, "Không, không cần..."

Cố An Thành thấy Trần Viễn nhìn mình cầu cứu, thân thủ đem cậu kéo đến bên người, "Đẹp trai như vậy vẫn là nên giữ lại tự mình xem thôi!"

Thợ cắt tóc suy đoán hai người bọn họ chắc hẳn tuổi cũng không lớn lắm, thoạt nhìn cứ như đang đùa giỡn, cũng cười hùa theo, "Chí lý, thứ gì quá tốt cũng có thể chọn cách không chia sẻ."

Trả tiền xong xuôi rời khỏi cửa hiệu cắt tóc, trên mặt Trần Viễn vẫn cứ đỏ au, lại theo thói quen cúi đầu. Cố An Thành sờ sờ sau gáy của cậu, bởi vì chỗ này bị cắt cụt lủn, thời điểm chạm vào có thể cảm nhận rõ ràng sợi tóc đâm vào lòng bàn tay, đặc biệt đáng yêu. Cố An Thành cảm thán, "Sờ thích thật."

Trần Viễn muốn trốn cái tay tác quái của hắn không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, một bên tránh một bên cười. Cố An Thành đem cậu chỉnh đến ổn định, miễn cho không cẩn thận sẽ bị xe đụng trúng, trái lại kiên nhẫn đùa cậu, "Cảm giác lúc sờ vào rất đã, thoạt nhìn còn có chút giống quả kiwi."

Trần Viễn tận lực ngẩng đầu, miễn cho đại gia hắn lại nghịch ngợm cái gáy của mình, "Như vậy... như vậy thực sự không bị người khác chú ý quá chứ?"

Cố An Thành nghiêm túc xem xét từ trên xuống dưới dáng dấp của cậu, ừ một tiếng, "Như vậy xác thực không bị chú ý lắm đâu."

Hai người chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ hướng viện điều dưỡng, đột nhiên từ trong ngõ hẻm truyền đến tiếng người cầu xin rất lớn, hai người vừa đi lướt qua liền dễ dàng nghe được. Trần Viễn cảm thấy giọng của người nọ có chút quen thuộc, chưa kịp nghĩ gì nhiều tay đã bị Cố An Thành lôi kéo, cậu liền theo bản năng nắm lại thật chặt.

"Cầu các người!! Đừng đánh tôi!! Ôi! Đừng đánh!"

Trần Viễn ngờ ngợ không xác định, bước chân thế nhưng không tự chủ được phải ngừng lại. Cố An Thành nắm tay cậu, "Đi thôi."



"Thật giống... Nghe qua quả thật rất giống..." Trần Viễn quan sát biểu tình Cố An Thành, nhìn ra được hắn hơi mất kiên nhẫn, mới nhỏ giọng nói, "Hình như đúng là người quen..."

"Vậy thì thế nào?" Cố An Thành nhíu mày, "Muốn bỏ mặc chồng cậu để làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Trần Viễn trợn to mắt, "Có thể sao?"

Cố An Thành cười như không cười, "Tôi cứu người khác làm gì?"

Tự nhiên Trần Viễn cũng không dám để hắn đi cứu người, kỳ thực, nếu như không phải Cố An Thành đột nhiên giống như biến thành người khác, e rằng hiện tại cậu mới chính là cái kẻ đang bị chặn đánh ở trong ngõ hẻm.

Bé ngoan Trần Viễn để mặc cho Cố An Thành nắm tay dắt đi, lại không ngờ đến có người từ con ngõ bên trong chạy ra, trực diện đứng trước mặt hai người. Ba người bọn họ nhoáng cái mặt đối mặt, chỉ thấy người vừa lao ra khóe miệng xanh tím, cặp mắt khóc thành vừa hồng vừa sưng, nút áo đều bị gỡ sạch, trên quần toàn là bụi bặm cùng bùn đất. Trần Viễn vừa nhìn đã nhanh chóng phát giác người nọ.

"Chính, Chính Kỳ..."

Diêu Chính Kỳ vốn còn đang lảo đảo sau khi nghe thấy có người gọi tên mình, tức thì sửng sốt quay đầu nhìn thấy Trần Viễn, cùng cái tên đang cứng rắn lôi kéo cậu kia - Cố An Thành. Diêu Chính Kỳ nghi hoặc không rõ lui một bước, lúc này mới dám lên tiếng, "Các cậu..."

Trần Viễn không biết cậu ta chỉ cái gì, liếc nhìn Cố An Thành đứng sát một bên, thấy hắn không bày ra phản ứng gì, cậu mới đối Diêu Chính Kỳ nói, "Cậu ấy là Cố An Thành."

"Tôi, tôi biết..." Diêu Chính Kỳ đương nhiên biết người nọ là ai, chỉ là cậu ta không hiểu tại sao thoạt nhìn hai người cùng nhau trước mặt quan hệ có vẻ rất tốt.

Diêu Chính Kỳ là học sinh lớp 2-4, lớp học cũng cách Trần Viễn bọn họ hẳn ba cái tầng lầu, theo lý thuyết cả hai người đều thuộc loại hình sẽ không chủ động đi giao lưu với người khác, càng chưa nói đến bất đồng phòng học, khả năng kết thúc sơ trung cũng không có đến nửa phần chạm mặt nhau. Bất quá Trần Viễn cùng Diêu Chính Kỳ này có một điểm tương đồng, chính là bộ dáng nhỏ con dễ ức hiếp, hai người thường xuyên bị bọn học sinh lớn lối bao vây vào một chỗ, lâu dần liền biến thành người cùng cảnh ngộ. Diêu Chính Kỳ so với Trần Viễn lớn hơn một tuổi, thường xuyên nói với cậu rằng chờ cậu ta luyện võ tốt rồi, nhất định sẽ bảo vệ cậu.

Trần Viễn liếc mắt nhìn một bụng thịt mỡ trên người Diêu Chính Kỳ từ áo sơ mi bên trong lộ ra, hơi chút lúng túng nói, "Nếu không, cậu mau về nhà đi."

"Ừm." Diêu Chính Kỳ dư quang liếc Cố An Thành, có điểm không dễ chịu hỏi, "Cậu không sao chứ?"

Trần Viễn lúc này mới phản ứng được cậu ta là muốn hỏi mình có phải đang bị Cố An Thành bắt nạt hay không, không nhịn được trong lòng cảm động. Vừa nãy chính mình nghe thấy người ta thảm thiết kêu cứu, vậy mà lại không đủ can đảm chạy tới nhìn một cái. Diêu Chính Kỳ rõ ràng cũng rất sợ sệt Cố An Thành, thế nhưng vẫn cứ kiên trì đứng một chỗ hỏi cậu có an toàn thật không. Trần Viễn tựa hồ cảm thấy bản thân đặc biệt có lỗi với cậu ta, "Tôi..."



Cố An Thành thật sự chịu hết nổi, ở trong mắt hắn cách thức giao lưu của hai người này quả thực tẻ nhạt đến phát điên, "Cút nhanh lên."

Cố An Thành nhìn tên tiểu quỷ Chính Kỳ vô cùng không vừa mắt, trong trường học hắn chính là tên ác bá nổi danh khốn kiếp nhất, chỉ cần trợn mắt một cái, Diêu Chính Kỳ đã theo bản năng che chắn trên đầu, thấp thỏm đợi người kia ra tay, thế nhưng chờ hồi lâu mới nhận ra mình không bị đánh, lúc này mới thở phào đem cánh tay thả xuống, trước mắt đã không còn thấy thân ảnh của hai người vừa rồi. Diêu Chính Kỳ đuổi theo mấy bước, liền nhìn thấy ở phía trước Cố An Thành đang lôi kéo Trần Viễn đi theo. Trần Viễn quay đầu lại nhìn cậu ta, còn cùng cậu ta phất tay chào tạm biệt.

Diêu Chính Kỳ sờ sờ khóe miệng ứ máu, đầy mắt đều là ý nghĩ khó mà tin nổi.

"Thật sự... Quan hệ tốt như vậy?" Diêu Chính Kỳ ung dung thong thả đem áo sơ mi nhét vào trong quần, phủi bụi đất dính trên ống quần, thời điểm đứng lên, trong mắt chỉ còn mỗi ghen tỵ và oán độc.

Trực giác Cố An Thành vô cùng chuẩn xác, hết thảy đều là Diêu Chính Kỳ tự biên tự diễn, mục đích là muốn cố ý va vào hai người, ngay mặt thăm dò một phen. Trần Viễn một chút cũng không phát hiện ra, còn tại vì chuyện vừa rồi mà hổ thẹn, "Tôi, tôi có phải là rất vô dụng hay không?"

"Muốn hữu dụng để làm gì cơ?" Cố An Thành đối với người khác không có kiên trì, thế nhưng riêng đối Trần Viễn hắn còn có thể có ngàn cách dỗ ngọt người ta, "Nếu cậu hữu dụng rồi, tôi còn có thể làm gì? Sau này tôi phụ trách hữu dụng, cậu chỉ cần phụ trách dùng thôi."

Trần Viễn trên mặt nóng lên, sứt mẻ đến mức nói lắp, "Đừng đùa tôi..."

"Sao lại đùa cậu, cậu là vợ của tôi, tôi cái gì cũng đều nghe cậu." Cố An Thành chụp bả vai cậu ôm vào trong ngực, "Thế nhưng cậu phải đáp ứng tôi, không cho phép lén lút đi gặp cái người ban nãy."

"Diêu Chính Kỳ? Tại sao?" Trần Viễn cảm thấy được quan hệ của cậu cùng Diêu Chính Kỳ không có cái gì sai trái, tuy rằng chưa tới mức độ bạn bè tri kỉ, nhưng so với quan hệ cùng những người khác vẫn gần hơn một ít, dù sao đều là đồng thời bị đánh.

"Cậu ta mang lại cho người khác cảm giác thật không tốt." Cố An Thành trước kia không phải hạng người sẽ từ tốn giải thích chuyện gì, nhưng mà hiện tại hắn là nuôi một tiểu bạch thỏ, tránh không được phải ôn nhu kiên trì chút xíu.

Trần Viễn không hỏi hắn cảm giác không tốt là cảm giác ra làm sao, vô cùng hiểu chuyện mà gật gật đầu, "Được, tôi không gặp cậu ta."

Bộ dạng ngoan ngoãn ngày của cậu khiến Cố An Thành ngạc nhiên quá chừng, nhân cơ hội ở trên mặt cậu hôn một cái, "Ngoan." . ngôn tình sủng

Trần Viễn biết thừa hắn không đứng đắn, bất quá chỉ là đùa giỡn qua loa, nhưng lại không nhịn được cả mặt đỏ rần, "Cậu đừng... Đừng làm rộn... Còn đang ở trên đường cái..."

"Trên đường cái thì có sao đâu?" Cố An Thành cười ha ha, "Quản trời quản đất cũng không quản được lão tử đùa giỡn lưu manh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau