Chương 11: " Chúng Ta Yêu Nhau Đi, Sói Ca!"
"Nhưng Sói ca cũng đâu có yêu Mèo ca!"
Vi Dung đắc ý lăn lăn lăn lăn một vòng, giãy nảy thể hiện sự sung sướng!
"Thì ta cũng đâu có yêu hắn." - Vi Dung thản nhiên nói tiếp -"Cốt chỉ ở đây trốn ông già thôi."
Hết hi vọng với Mèo ca rồi! Hữu Bân hiện vẫn đang được hắn ôm trong lòng, trộm ngước lên hướng cái nhìn cho hắn, giờ mới để ý, môi Sói ca thật là mỏng nha, lại đưa ngón tay miết miệt môi mình.. Ôi chời, môi mình lại ngược hoàn toàn...
Không biết chạm vào, môi soái ca có mềm bằng mình không nhỉ?
"Cha ngươi không phải có ý xấu, giúp người rồi, ngươi hủy hôn đi."
Lập tức Vi Dung xù lông:"Có cái mông ấy! Ta mới có trêu vợ ông ta có chút thôi mà đã dọa giết! Đó! Không dưới 10 lần phong ấn yêu lực của ta rồi!!!"
"Chứ không phải..."
"Không phải cái gì?"
Hữu bân lắc lắc đầu... nãy tính nói: Chứ không phải? Cha anh cường bạo anh, vũ nhục anh, chơi SM với anh, anh chịu không nổi muốn bỏ trốn mới bị phong ấn yêu lực???
Hóa ra là vì cái lí do vớ cmn vẩn thế này!!! Hẳn là Mèo ca không hiểu được nghĩa cử cao đẹp của cha mình!
Vươn hai tay áp má hắn để lôi kéo sự chú ý, nhìn thẳng mắt hắn, Hữu Bân rất nghiêm túc nói.
"Chúng ta yêu nhau đi, Sói ca!"
_____________ ______________ _____________ ___________ ___________
Khăn đỏ sóng vai với sói hung dữ khiến mọi ánh nhìn xung quanh trở nên nghiêm trọng.
Người người lo rằng, với nanh vuốt vô tình kia có thể không sẽ thương tổn Khăn đỏ nhỏ xinh?
"Kia là con người sao?"
"Thật tầm thường.. Dám sóng vai với hoàng tử..."
....Douma!!!! Hỡi nhân loại!! Giờ thì vui rồi!! Cứ chửi nhau là chó là mèo đi! Giờ bị chửi là con người mới nhục chưa!? Trời ơi!! Mang tiếng động vật cấp cao lọt thỏm vào đây thành động vật không được xếp bậc luôn rồi!!!!
Keo kéo tấm khăn đỏ che che mặt... chống nhục!
"Mua cái gì nhanh lên còn về." - Đẳng Tước nóng nảy thúc dục, gì mà nhõng nhẽo đòi sống đòi chết lôi hắn đi lung tung bằng được!
Hữu Bân bám dính lấy cánh tay rắn chắc của Sói ca, cố kiễng kiễng chân!!! Nghiêng nghiêng đầu kề vai hắn... Thật sự là rất gượng ép a!!! Ôi mẹ ơi mỏi chân quá đi!
"Sói ca, em mỏi chân, cứu em đi."
Thấy cái kẹp tóc con cún nâu với hai má phùng phùng ở đằng xa, hắn cong môi tỏ vẻ thích thú... Thật là, đây chính là bản sao của cái con sâu biếng chó Hữu Bân mà!
"Cứu em Sói ca ơi!"
Ngồi xồm xuống kiên nhẫn đợi cậu leo lên lưng mình, mắt hắn vẫn đuổi theo cái kẹp tóc kia.
Vèo một cái phi qua, tóc mái cô gái nọ thả xuống che hơn nửa mắt. Phi vụ cướp giật của hoàng tử Lang Quốc thành công rực rỡ!!
Với tay ra sau kẹp tùm lum lên đầu cậu, chớp mắt một cái, lại có thứ hấp dẫn hắn!
Chính là chiếc bờm tai cún moe moe nha!! Quá hợp với tên kia luôn!
"Sói ca. mua đàng hoàng, sao lại đi ăn cướp thế?"
"Vậy mới vui."
Tính mở miệng phản bác tiếp, mà, nghĩ nghĩ... nếu hắn bắt cậu trả tiền thì sao?
Thôi, ăn cắp đi, em là em không có tiền, em là dân đen a!(= )))) )
"Sói ca! Lấy cái kia đi!"
"Cái gì?"
Hai kẻ cứ phi sang đông, sang tây, chẳng mấy chốc vơ được một đống hỗn độn. Sói ca thì hết hơi. Hữu bân thì nhảy tưng tửng, vui mừng, vì 99% số này là thuộc quyền sở hữu của cậu, chỉ có riêng cái kẹp con sói mặt than là dành cho hắn nha!
"Sói ca, cúi xuống em kẹp cho!"
"Không, xấu."
Chính là, hắn không tài nào đấu thắng cái mặt cún con của cậu, vẫn là cúi xuống, tóc mái của hắn bị hắt ngược, "tách" một cái đã bị cố định, Lại thấy cậu ôm bụng cười lăn lộn. Xem, cậu ta cặp lên ngu hơn hắn bội phần ấy chứ còn cười ai!
Giờ mới để ý, môi tên này rất mọng.
Hắn tự hỏi: Tại sao một thằng con trai lại có thể có cái môi chúm chím kia nhỉ? Nếu là hắn, hắn sẽ đi tự sát.
Đến khi thấy mắt cậu dại ra, hắn mới... mới...
Mới nhận ra từ khi nào bàn tay hắn đã áp má cậu, ngón cái nãy giờ cứ miết miết cánh môi mềm kia.
Mềm thật.
Ôi sệt! Hắn vội thu tay lại, để chắp sau lưng, ho ho khan khan mấy tiếng rồi xoay lưng rời đi.
Đi được một đoạn, quay ra vẫn thấy Hữu Bân chôn chân tại chỗ. Vẫn là quay lại chỗ cậu.
Hữu Bân lúc này chỉ biết úp hai lòng bàn tay vào mặt.
"Đi về thôi." - Hắn hỏi cậu ở trước mặt, nhưng đầu hắn lại quay sang trái.
"Xấu... hổ... quá... đi!" - Hữu Bân lí nhí trong miệng.
Thượng Đẳng Tước cứ nghĩ da mặt tên Vi Hữu Bân kia dầy đệ nhất thiên hạ, chuyện vừa nãy chắc cũng coi như không, ai ngờ...
Giờ cậu ta cũng khiến hắn xấu hổ thêm này!!
"Cái.. cái kia ta... ta.."
Hắn cái gì cũng không nói được, đành tách một tay cậu ra, vụng về đặt lên môi mình.
"Cho ngươi sờ lại, là hòa."
Mới giây trước Hữu Bân còn bày đặt ngại ngùng, bây giờ thì ôm bụng cười ha hả ha hả, một tay ôm bụng tay kia đã chuyển sang áp lại má hắn...
Rất ngại ngùng là cậu phải kiễng chân...
"Cười gì?" - Nhiều lần thấy cậu cười, lòng hắn nhẹ thêm, nhưng lần này cười lại khiến hắn khó chịu.
"Sói ca hóa ngu... không đúng, là ngốc! Há há há!!"
Dọc đường trở về, Vi Hữu Bân cứ làm quá lên, cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo sau lưng hắn.
"Á!"
Này là đang đi thì mặt đập phải...
Ngước lên là cái mặt Đẳng Tước, tức là hắn dừng lại, đối mặt với cậu.
Đẳng Tước lấy ngón cái ban nãy, nâng cằm cậu lên, dí sát mặt vào, mũi hai người chạm nhau.
... Ôi thôi, chính là tim cậu bỗng dưng đập nhanh bất thường, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Ánh mắt hắn nhìn cậu trở nên thâm tình hơn bao giờ hết, hắn khẽ khép mi thật chậm, rất tà mị.
Hơi nghiêng đầu đặt môi mình lên môi cậu, được một lúc rồi rời ra. Đúng như hắn dự đoán, đôi môi kia rất mềm, xúc cảm khi chạm vào rất tốt.
Xoay gót đi tiếp.
Đi được một đoạn, lại ngồi xổm xuống, quả nhiên Hữu Bân theo thế nhảy tót lên, hai chân khóa cứng eo hắn.
"Lần này em xấu hổ thật đó!"
"Cái gì?"
"Nụ hôn thứ 2 của em bị anh cướp!"
"Thêm cái đầu tiên nữa."╮(╯_╰)╭
"Ừ em quên, thêm..." - Cậu hờn dỗi há miệng căn cắn bả vai của hắn - "Ghét quá đi!!!" o ( ≧﹏≦ )o
Ánh chiều tà buông xuống, bóng hai người dính chặt lấy nhau.
Hắn đến khi trở về cung điện vẫn giữ trên môi nụ cười, nụ cười của niềm vui, đơn thuần chỉ vì niềm vui mà cười thôi.
_____
Vi Dung đắc ý lăn lăn lăn lăn một vòng, giãy nảy thể hiện sự sung sướng!
"Thì ta cũng đâu có yêu hắn." - Vi Dung thản nhiên nói tiếp -"Cốt chỉ ở đây trốn ông già thôi."
Hết hi vọng với Mèo ca rồi! Hữu Bân hiện vẫn đang được hắn ôm trong lòng, trộm ngước lên hướng cái nhìn cho hắn, giờ mới để ý, môi Sói ca thật là mỏng nha, lại đưa ngón tay miết miệt môi mình.. Ôi chời, môi mình lại ngược hoàn toàn...
Không biết chạm vào, môi soái ca có mềm bằng mình không nhỉ?
"Cha ngươi không phải có ý xấu, giúp người rồi, ngươi hủy hôn đi."
Lập tức Vi Dung xù lông:"Có cái mông ấy! Ta mới có trêu vợ ông ta có chút thôi mà đã dọa giết! Đó! Không dưới 10 lần phong ấn yêu lực của ta rồi!!!"
"Chứ không phải..."
"Không phải cái gì?"
Hữu bân lắc lắc đầu... nãy tính nói: Chứ không phải? Cha anh cường bạo anh, vũ nhục anh, chơi SM với anh, anh chịu không nổi muốn bỏ trốn mới bị phong ấn yêu lực???
Hóa ra là vì cái lí do vớ cmn vẩn thế này!!! Hẳn là Mèo ca không hiểu được nghĩa cử cao đẹp của cha mình!
Vươn hai tay áp má hắn để lôi kéo sự chú ý, nhìn thẳng mắt hắn, Hữu Bân rất nghiêm túc nói.
"Chúng ta yêu nhau đi, Sói ca!"
_____________ ______________ _____________ ___________ ___________
Khăn đỏ sóng vai với sói hung dữ khiến mọi ánh nhìn xung quanh trở nên nghiêm trọng.
Người người lo rằng, với nanh vuốt vô tình kia có thể không sẽ thương tổn Khăn đỏ nhỏ xinh?
"Kia là con người sao?"
"Thật tầm thường.. Dám sóng vai với hoàng tử..."
....Douma!!!! Hỡi nhân loại!! Giờ thì vui rồi!! Cứ chửi nhau là chó là mèo đi! Giờ bị chửi là con người mới nhục chưa!? Trời ơi!! Mang tiếng động vật cấp cao lọt thỏm vào đây thành động vật không được xếp bậc luôn rồi!!!!
Keo kéo tấm khăn đỏ che che mặt... chống nhục!
"Mua cái gì nhanh lên còn về." - Đẳng Tước nóng nảy thúc dục, gì mà nhõng nhẽo đòi sống đòi chết lôi hắn đi lung tung bằng được!
Hữu Bân bám dính lấy cánh tay rắn chắc của Sói ca, cố kiễng kiễng chân!!! Nghiêng nghiêng đầu kề vai hắn... Thật sự là rất gượng ép a!!! Ôi mẹ ơi mỏi chân quá đi!
"Sói ca, em mỏi chân, cứu em đi."
Thấy cái kẹp tóc con cún nâu với hai má phùng phùng ở đằng xa, hắn cong môi tỏ vẻ thích thú... Thật là, đây chính là bản sao của cái con sâu biếng chó Hữu Bân mà!
"Cứu em Sói ca ơi!"
Ngồi xồm xuống kiên nhẫn đợi cậu leo lên lưng mình, mắt hắn vẫn đuổi theo cái kẹp tóc kia.
Vèo một cái phi qua, tóc mái cô gái nọ thả xuống che hơn nửa mắt. Phi vụ cướp giật của hoàng tử Lang Quốc thành công rực rỡ!!
Với tay ra sau kẹp tùm lum lên đầu cậu, chớp mắt một cái, lại có thứ hấp dẫn hắn!
Chính là chiếc bờm tai cún moe moe nha!! Quá hợp với tên kia luôn!
"Sói ca. mua đàng hoàng, sao lại đi ăn cướp thế?"
"Vậy mới vui."
Tính mở miệng phản bác tiếp, mà, nghĩ nghĩ... nếu hắn bắt cậu trả tiền thì sao?
Thôi, ăn cắp đi, em là em không có tiền, em là dân đen a!(= )))) )
"Sói ca! Lấy cái kia đi!"
"Cái gì?"
Hai kẻ cứ phi sang đông, sang tây, chẳng mấy chốc vơ được một đống hỗn độn. Sói ca thì hết hơi. Hữu bân thì nhảy tưng tửng, vui mừng, vì 99% số này là thuộc quyền sở hữu của cậu, chỉ có riêng cái kẹp con sói mặt than là dành cho hắn nha!
"Sói ca, cúi xuống em kẹp cho!"
"Không, xấu."
Chính là, hắn không tài nào đấu thắng cái mặt cún con của cậu, vẫn là cúi xuống, tóc mái của hắn bị hắt ngược, "tách" một cái đã bị cố định, Lại thấy cậu ôm bụng cười lăn lộn. Xem, cậu ta cặp lên ngu hơn hắn bội phần ấy chứ còn cười ai!
Giờ mới để ý, môi tên này rất mọng.
Hắn tự hỏi: Tại sao một thằng con trai lại có thể có cái môi chúm chím kia nhỉ? Nếu là hắn, hắn sẽ đi tự sát.
Đến khi thấy mắt cậu dại ra, hắn mới... mới...
Mới nhận ra từ khi nào bàn tay hắn đã áp má cậu, ngón cái nãy giờ cứ miết miết cánh môi mềm kia.
Mềm thật.
Ôi sệt! Hắn vội thu tay lại, để chắp sau lưng, ho ho khan khan mấy tiếng rồi xoay lưng rời đi.
Đi được một đoạn, quay ra vẫn thấy Hữu Bân chôn chân tại chỗ. Vẫn là quay lại chỗ cậu.
Hữu Bân lúc này chỉ biết úp hai lòng bàn tay vào mặt.
"Đi về thôi." - Hắn hỏi cậu ở trước mặt, nhưng đầu hắn lại quay sang trái.
"Xấu... hổ... quá... đi!" - Hữu Bân lí nhí trong miệng.
Thượng Đẳng Tước cứ nghĩ da mặt tên Vi Hữu Bân kia dầy đệ nhất thiên hạ, chuyện vừa nãy chắc cũng coi như không, ai ngờ...
Giờ cậu ta cũng khiến hắn xấu hổ thêm này!!
"Cái.. cái kia ta... ta.."
Hắn cái gì cũng không nói được, đành tách một tay cậu ra, vụng về đặt lên môi mình.
"Cho ngươi sờ lại, là hòa."
Mới giây trước Hữu Bân còn bày đặt ngại ngùng, bây giờ thì ôm bụng cười ha hả ha hả, một tay ôm bụng tay kia đã chuyển sang áp lại má hắn...
Rất ngại ngùng là cậu phải kiễng chân...
"Cười gì?" - Nhiều lần thấy cậu cười, lòng hắn nhẹ thêm, nhưng lần này cười lại khiến hắn khó chịu.
"Sói ca hóa ngu... không đúng, là ngốc! Há há há!!"
Dọc đường trở về, Vi Hữu Bân cứ làm quá lên, cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo sau lưng hắn.
"Á!"
Này là đang đi thì mặt đập phải...
Ngước lên là cái mặt Đẳng Tước, tức là hắn dừng lại, đối mặt với cậu.
Đẳng Tước lấy ngón cái ban nãy, nâng cằm cậu lên, dí sát mặt vào, mũi hai người chạm nhau.
... Ôi thôi, chính là tim cậu bỗng dưng đập nhanh bất thường, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Ánh mắt hắn nhìn cậu trở nên thâm tình hơn bao giờ hết, hắn khẽ khép mi thật chậm, rất tà mị.
Hơi nghiêng đầu đặt môi mình lên môi cậu, được một lúc rồi rời ra. Đúng như hắn dự đoán, đôi môi kia rất mềm, xúc cảm khi chạm vào rất tốt.
Xoay gót đi tiếp.
Đi được một đoạn, lại ngồi xổm xuống, quả nhiên Hữu Bân theo thế nhảy tót lên, hai chân khóa cứng eo hắn.
"Lần này em xấu hổ thật đó!"
"Cái gì?"
"Nụ hôn thứ 2 của em bị anh cướp!"
"Thêm cái đầu tiên nữa."╮(╯_╰)╭
"Ừ em quên, thêm..." - Cậu hờn dỗi há miệng căn cắn bả vai của hắn - "Ghét quá đi!!!" o ( ≧﹏≦ )o
Ánh chiều tà buông xuống, bóng hai người dính chặt lấy nhau.
Hắn đến khi trở về cung điện vẫn giữ trên môi nụ cười, nụ cười của niềm vui, đơn thuần chỉ vì niềm vui mà cười thôi.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất