[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách
Chương 4: Quỷ đánh tường
Quỷ đánh tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong vòng tròn, lòng vòng không thoát ra được. Trong linh dị thì là bị quỷ nhốt, đi xa bao nhiêu cũng quay về điểm xuất phát. Những bạn hay đọc linh dị thần quái chắc đều biết hiện tượng này. Vì theo kinh nghiệm của tôi thì truyện linh dị nào cũng có quỷ đánh tường ????
_________________________
"Người anh em, cậu mau giải thích đi!"
Xe Kenbo vừa mới khởi động, Sài Cương liền nhịn không được truy hỏi, Tô Mạch trầm tư chốc lát nói: "Tôi nghi ngờ Đàm Nhạc cũng không đơn giản chỉ là bị bắt cóc... Hm, nhiệm vụ có thể sẽ đổi!"
Tô Mạch không biết gì về Mộng Cảnh Thiên Đường, những cũng không trở ngại suy đoán của y, "Năm năm, thời gian này rất khéo léo. Nếu như Đàm Nhạc thật bị bắt cóc và bị giết, Đàm Thiến cũng không thể mang theo cậu gả cho người khác, cũng không thấy Đàm Thiến nhắc đến cô chị gái. Cho nên, dựa theo logic bình thường, dù chúng ta cứu hay không cứu, Đàm Nhạc cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Đàm Nhạc sẽ không xảy ra chuyện, cái gọi là nhiệm vụ cứu vớt, liền trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thậm chí quá mức vô bổ. Tuy là lần đầu tiên tiến vào 'Mộng Cảnh Thiên Đường', nhưng Tô Mạch cũng không cho là cái APP vừa mạnh mẽ vừa thần bí này, sẽ xuất hiện một cái BUG to đùng như thế.
"Như vậy, vì sao lại trùng hợp như thế, cố tình xảy ra trước khi Đàm Thiến tái hôn?"
Lý do duy nhất chính Tô Mạch có thể nghĩ đến là: Có người muốn phá hoại cuộc hôn nhân này.
Còn có hai mối nghi hoặc chưa nói, theo thứ tự là tuyến thời gian thác loạn cùng đôi chân của người mẹ.
Chị gái chết rất thảm, câu nói 'món quà đặc biệt của em trai' kia rõ ràng ẩn chứa thâm ý, đáy mắt Tô Mạch chợt lóe tia sáng khó giải thích, "Đáp án ở bên trong quyển nhật ký."
Ngay tại lúc này, Tiêu Nhã đang lật quyển nhật ký đột nhiên thét lớn: "Dừng xe! Mau dừng xe!!"
Két ~~~ két ~~~
Xe van kenbo lần thứ hai dừng lại, Sài Cương tức đến nổ phổi nói: "Nói mau, đến cùng là nhìn thấy gì?"
Ngồi sau, Tiêu Nhã sắc mặt tái nhợt, hai mắt sợ hãi, đôi tay đang cầm quyển nhật ký không ngừng run rẩy.
"Đưa tôi!"
Mark đoạt lấy sổ ghi chép, nhưng còn chưa lật được trang nào, liền bị Sài Cương đang ngồi phía trước cướp đi mất.
"Anh..."
"Anh cái gì mà anh? Lão đại còn chưa có xem, chỗ nào đến phiên cậu?"
Mới vừa nói xong, sổ ghi chép lại bị cướp.
Sài Cương giận dữ, vừa định phát hỏa, liền phát hiện người đoạt sổ ghi chép là Tô Mạch, lập tức ngậm miệng.
Tô Mạch rộng lượng không có ăn 'Độc thực' (?), thập phần hiểu ý đọc lên.
"Ngày 16 tháng 7 năm 1969: Trước khi ngủ ba nói cho tôi, mấy ngày nữa sẽ có một gì và em trai tham gia vào cuộc sống gia đình chúng tôi, thật thấp thỏm và mong đợi...
Ngày 20 tháng 7 năm 1969: Buổi sáng gặp dì và em trai, dì mạnh khỏe ôn nhu, em trai thật đáng yêu. Bọn họ đến khi nào mới chuyển tới nha, tôi đã chờ không được...
Ngày 15 tháng 9 năm 1970: Dì và Nhạc Nhạc đã chuyển đến một năm, rõ ràng rất hạnh phúc, nhưng vì sao luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào? Em trai thích cười dường như luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm tôi...
Ngày 12 tháng 3 năm 1971: Hôm nay là sinh nhật sinh nhật, ba tặng cho em ấy một con chó con rất đáng yêu, em trai rất hưng phấn, hưng phấn đến làm người ta hốt hoảng...
Ngày 2 tháng 12 năm 1971: Tối hôm qua, tôi thấy em trai đi ra từ phòng của dì, tay đầy máu. Nhưng, sáng sớm dì thoạt nhìn có vẻ bình thường, chỉ là bước đi khập khễnh... Đại khái là ảo giác đi?
Ngày 16 tháng 5 năm 1972: Hôm nay là sinh nhật của tôi, em trai tặng cho tột một món quá, đó là một đôi bao tay lông rất xinh đẹp. Nhưng da lông nhìn rất quen, giống như là chó con ba tặng cho em trai. Nhưng mà, chó con không phải đã đi lạc từ hai tháng trước sao?
Ngày 15 tháng 2 năm 1972: Tiếng chuông tân niên vang lên, trong lòng tôi lại phủ kín một tầng nghi hoặc; tối hôm qua em trai mang tôi xuống phòng đất, sức lực em ấy thật lớn, dĩ nhiên đem tôi trói lại. Em ấy lấy ra một cái hộp, trong hộp chứa đầy con chuột, em ấy dĩ nhiên, dĩ nhiên... Nhưng mà, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, tôi vẫn an ổn nằm trên giường, vậy nơi đó... Lẽ nào thật sự là ác mộng?
Ngày 15 tháng 5 năm 1972: Ác ma, nó là ác ma!
...
Ngày 15 tháng 5 năm 1974: Cứu mạng!!
Ngày 16 tháng 5 năm 1974: Ba chết rồi, dì chết rồi, tôi... Cũng đã chết rồi."
Âm thanh bình thản của Tô Mạch không nghe ra chút chập trùng, có thể do nội dung của quyển nhật ký, lại làm cho tất cả mọi người sởn tóc gáy.
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Mark run rẩy nói: "Đàm Nhạc kia, không phải là quỷ đi?"
Sài Cương gắt gao nắm chặt vô-lăng, giãy giụa nói: "Làm sao bây giờ? Còn muốn tiếp tục đi không?"
"Lao tù ác ma mở ra, chìa khóa nằm trong tay Pandora..." Đới Hưng Chương lớn tuổi coi như trấn định, "Cho nên, Đàm Nhạc mới là ác ma? Cô chị gái kia chính là Pandora, nhiệm vụ chân chính của chúng ta là tìm kiếm chìa khóa?"
Bên trong hộp ma Pandora, ngoại trừ tai nạn, còn có 'Hi vọng của nhân loại' mà nữ thần Athena để lại. Nếu như quyển nhật ký đại biểu cho tai nạn, kia 'Hi vọng của nhân loại' chỉ có thể là...
"Bức ảnh!"
Tiêu Nhã nhanh chóng lấy bức ảnh ra.
Đúng như dự đoán, trong hình so với lúc trước nhiều ra một thông tin!
Cha, mẹ và chị gái không thay đổi, chỉ có bé trai ở bên cạnh thay đổi.
Trong miệng cậu bé vẫn ngậm kẹo que như trước, nhưng xẻng nhựa trong tay lại trở thành dao mổ lợn, mà một cái tay khác, thì lại cầm một cái đầu chó đẫm máu!
"Đệt! Thằng này thật là biến thái?"
Tiêu Nhã vẻ mặt chán ghét, "Chúng ta thật sự phải cứu nó?"
Im lặng, không có ai đáp lại.
Đàm Nhạc có phải là biến thái hay không không quan trọng, quan trọng là mục đích của bọn họ là phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng những điều đang diễn ra hiện tại quá quỷ dị, quỷ dị đến khiến bọn họ không dám tin tưởng nhiệm vụ này chỉ là đơn giản là 'Cứu viện'.
Tô Mạch cũng đang trầm tư;
Sau khi nghĩ đến cái gì, y hơi thay đổi sắc mặt, không chút do dự nói: "Lập tức trở về!"
Không chần chờ, Sài Cương quay đầu xe, trở lại con đường quay về thị trấn.
Chỉ là...
Xe van càng đi, trấn nhỏ quen thuộc cũng không xuất hiện, kiến trúc duy nhất một toà Cổ Trạch xa lạ.
"Không đi sai mà, tại sao..."
Tô Mạch lạnh lùng nói: "Tiếp tục quay đầu!"
Sài Cương lần thứ hai quay đầu;
Nửa giờ sau, Cổ Trạch xuất hiện lần nữa, mọi người trở lại nơi vừa rồi.
Mark giật mình, không thể tin nói: "Quỷ đánh tường?"
Trên mặt Tô Mạch không vui không giận, y ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lạnh nói: "Nếu đã thế, chúng ta đành làm theo ý muốn của nó vậy!"
Không chần chờ thêm, Tô Mạch quyết đoán mở cửa, xuống xe.
"Từ từ!"
Sài Cương xuống xe thứ hai nhanh chóng ngăn cản Tô Mạch, "Cứ đi vào như vậy sao? Nếu không thì chờ chút đã, ít nhất cũng phải thăm dò tình hình rõ ràng đã!"
Lúc này, xe đột nhiên tắt máy, đèn pin cầm tay trở thành nguồn sáng duy nhất, tại vùng hoang dã trăng sáng sao thưa, không đem lại một chút cảm giác an toàn nào.
"Nhất định phải vào bây giờ sao? Tại sao không chờ trời sáng mới đi vào?" Lữ Lan Lan ôm cánh tay Tiêu Nhã, run rẩy nói.
Đề nghị này được tất cả mọi người tán thành, Tô Mạch lại cười lạnh, "Từ khi rời khỏi thị trấn đến giờ, ít nhất đã qua 4 tiếng, nhưng mặt trăng chưa từng di chuyển."
Hừng đông?
Không làm xong nhiệm vụ, sáu người bọn họ chỉ sợ là vĩnh viễn không thấy được mặt trời ngày mai!
Dù những người còn lại chưa chú ý tới mặt trăng biến hóa, nhưng lời Tô Mạch nói vẫn có thể tin. Nếu không chờ được đến hừng đông, có lo lắng cũng vô dụng, đi vào Cổ Trạch tựa hồ là đường ra duy nhất.
"Ít nhất cũng phải chuẩn bị vũ khí!"
Nói xong, Sài Cương hóa thân thành 'con buôn vũ khí', cái rìu, dao bầu, côn sắt, lưỡi câu, xà beng... Như làm ảo thuật, lấy ra từng cáu từng cái một.
Tô Mạch không hỏi anh ta lấy ra từ chỗ nào, trái lại chỉ lấy một thanh dao găm ngắn.
Vũ trang xong xuôi, mọi người xô xô đẩy đẩy đi về phía Cổ Trạch.
Bên tai truyền đến tiếng ma sát soàn soạt soàn soạt, càng tới gần Cổ Trạch, âm thanh càng lớn.
Kỳ quái là, khi bọn họ đi đến trước cửa, âm thanh đột nhiên biến mất.
Sài Cương thôn khẩu thổ mạt (?), đánh bạo mở cửa lớn ra.
Kèm theo tiếng vang 'Kẽo kẹt', cửa lớn bằng gỗ chậm rãi mở ra hai bên...
Trong cửa yên tĩnh như vậy, đập vào mắt là một cái tường lớn được xây làm bình phong ở cổng, bên trên còn điêu khắc chữ.
Quỷ dị hơn là, điêu khắc trên tường xây làm bình phong ở cổng cũng không phải là đồ án truyền thống mang ý nghĩa cát tường hoặc bích họa sơn thủy, ngược lại điêu khắc một bán thú nhân —— mười phần không may mắn.
Có tường xây làm bình phong ở cổng cách trở, bố cục trong nhà bị chặn chặt chẽ, trong lòng mọi người đều không nắm chắc, cũng không dám mạo muội xông vào.
Đã đi đến bước này, lui bước đúng là không hợp đạo lý. 'Chết khi mở cửa' trong kịch bản khủng bố là điều vô cùng bình thường, với tư cách là người chơi thâm niên lão đại, Sài Cương đánh bạo bước vào đầu tiên.
"Hô... Không có chuyện gì, tất cả vào đi!"
Nghe tiếng gọi, những người còn lại dù không muốn cũng không tiện câu giờ, vội vã theo vào.
Khi người cuối cùng bước vào, cửa lớn Cổ Trạch không tiếng động đóng lại. Bây giờ, tất cả mọi người đều đã bước vào nơi là mục đích của chuyến đi này —— Cổ Trạch bỏ hoang.
Sáu người thấp thỏm bất an đi vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đằng sau là một vườn hoa nhỏ, cùng với một toà hòn non bộ giống y như thật.
Hòn non bộ thoạt nhìn thì không có gì kỳ lạ, nhưng hoa viên bị hàng rào vây lấy lại lộ ra chút kỳ quái.
Bên trong vườn hoa nhiều loại khó phân, mà loài duy nhất nở ra chỉ có ở hoa cẩm chướng ở chính giữa —— cánh hoa muôn hồng nghìn tía, dưới ánh trăng sáng, càng hiện lên vẻ yêu diễm quá mức.
Đi qua hoa viên cùng hòn non bộ, bên trái là rừng cây nhỏ âm u, bên phải là một mặt tường, trên tường có một cái cửa sắt nhỏ.
Kỳ lạ nhất là, trong căn nhà cổ khổng lồ lại không có cửa chính.
"Đây là... Cửa sau?"
Sài Cương theo bản năng nhìn về phía Tô Mạch.
Tô Mạch không tỏ rõ ý kiến nói: "Không quan trọng, vào đi!"
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, Tô Mạch nhanh chân đi về phía cửa sắt nhỏ, đẩy nó ra.
"Ai?!"
Cánh tay bị người ta tóm lấy, Tô Mạch quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Nhã vẻ mặt giận dữ nói: "Cậu là một người mới, sao lại liều lĩnh như vậy!"
"Đúng thế, muốn vào cũng là tôi vào trước!"
Lão đại tự phong Sài Cương đi vòng qua Tô Mạch cùng Tiêu Nhã, mang theo đèn pin cầm tay đi vào.
Mắt thấy Sài Cương xông vào, Tiêu Nhã còn muốn nói điều gì đành phải giậm chân một cái, mạnh mẽ trừng Tô Mạch, đuổi theo sát.
Đây là một cái hành lang uốn khúc, một cái hành lang uốn khúc rất kỳ quái;
Trên hành lang uốn khúc không chỉ không có đèn cùng cửa sổ, hơn nữa sàn nhà còn lồi lõm.
Tô Mạch tùy ý nhìn qua hai lần, phát hiện trên hai bên vách tường cách mặt đất khoảng 1m50, đều điêu khắc hoa văn kỳ quái.
Mọi người không dám mạo hiểm vào sâu, dồn dập tỉ mỉ quan sát hoa văn nọ. Đáng tiếc là, hoa văn tuy có quy tắc, mà cụ thể là cái gì thì không thấy được.
"Ồ? Có thật nhiều điểm đen kỳ quái!"
Người cuối cùng vào cửa là Lữ Lan Lan, đột nhiên chỉ vào cửa sắt nói.
Mọi người quay lại, phát hiện phía sau cửa sắt có một khung vuông trong suốt, bên trong khung vuông lít nha lít nhít che kín điểm đen quái lạ.
"A..."
Mark che miệng lùi lại phía sau vài bước, lúng túng nói: "Tôi có chứng sợ hãi các điểm tụ tập dày dặc, không xem được cái này."
Không ai quan tâm hắn, kể cả Tô Mạch, tất cả mọi người bị điểm đen hấp dẫn. Chỉ tiếc, điểm đen giống với hoa văn, nhìn như có quy tắc, kì thực căn bản không nhìn ra là cái gì.
"Luôn cảm thấy có chút quen quen..." Tiêu Nhã cau mày nói, "Đến cùng là cái gì?"
Không chỉ Tiêu Nhã, Tô Mạch cũng cảm thấy có chút quen quan.
"Được rồi, được rồi! Mặc kệ nó là cái gì, tùy tùy tiện tiện khắc ở trên cửa, khẳng định không phải là tin tức quan trọng gì, chúng ta đi nhanh lên đi!" Sài Cương nhìn đến hoa mắt chóng mặt, vô cùng không kiên nhẫn thúc giục.
Mọi người cũng không trì hoãn nữa, lập tức đi sâu vào trong hành lang...
_________________
Vẫn chưa hiểu bố cục của căn nhà lắm
_________________________
"Người anh em, cậu mau giải thích đi!"
Xe Kenbo vừa mới khởi động, Sài Cương liền nhịn không được truy hỏi, Tô Mạch trầm tư chốc lát nói: "Tôi nghi ngờ Đàm Nhạc cũng không đơn giản chỉ là bị bắt cóc... Hm, nhiệm vụ có thể sẽ đổi!"
Tô Mạch không biết gì về Mộng Cảnh Thiên Đường, những cũng không trở ngại suy đoán của y, "Năm năm, thời gian này rất khéo léo. Nếu như Đàm Nhạc thật bị bắt cóc và bị giết, Đàm Thiến cũng không thể mang theo cậu gả cho người khác, cũng không thấy Đàm Thiến nhắc đến cô chị gái. Cho nên, dựa theo logic bình thường, dù chúng ta cứu hay không cứu, Đàm Nhạc cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Đàm Nhạc sẽ không xảy ra chuyện, cái gọi là nhiệm vụ cứu vớt, liền trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thậm chí quá mức vô bổ. Tuy là lần đầu tiên tiến vào 'Mộng Cảnh Thiên Đường', nhưng Tô Mạch cũng không cho là cái APP vừa mạnh mẽ vừa thần bí này, sẽ xuất hiện một cái BUG to đùng như thế.
"Như vậy, vì sao lại trùng hợp như thế, cố tình xảy ra trước khi Đàm Thiến tái hôn?"
Lý do duy nhất chính Tô Mạch có thể nghĩ đến là: Có người muốn phá hoại cuộc hôn nhân này.
Còn có hai mối nghi hoặc chưa nói, theo thứ tự là tuyến thời gian thác loạn cùng đôi chân của người mẹ.
Chị gái chết rất thảm, câu nói 'món quà đặc biệt của em trai' kia rõ ràng ẩn chứa thâm ý, đáy mắt Tô Mạch chợt lóe tia sáng khó giải thích, "Đáp án ở bên trong quyển nhật ký."
Ngay tại lúc này, Tiêu Nhã đang lật quyển nhật ký đột nhiên thét lớn: "Dừng xe! Mau dừng xe!!"
Két ~~~ két ~~~
Xe van kenbo lần thứ hai dừng lại, Sài Cương tức đến nổ phổi nói: "Nói mau, đến cùng là nhìn thấy gì?"
Ngồi sau, Tiêu Nhã sắc mặt tái nhợt, hai mắt sợ hãi, đôi tay đang cầm quyển nhật ký không ngừng run rẩy.
"Đưa tôi!"
Mark đoạt lấy sổ ghi chép, nhưng còn chưa lật được trang nào, liền bị Sài Cương đang ngồi phía trước cướp đi mất.
"Anh..."
"Anh cái gì mà anh? Lão đại còn chưa có xem, chỗ nào đến phiên cậu?"
Mới vừa nói xong, sổ ghi chép lại bị cướp.
Sài Cương giận dữ, vừa định phát hỏa, liền phát hiện người đoạt sổ ghi chép là Tô Mạch, lập tức ngậm miệng.
Tô Mạch rộng lượng không có ăn 'Độc thực' (?), thập phần hiểu ý đọc lên.
"Ngày 16 tháng 7 năm 1969: Trước khi ngủ ba nói cho tôi, mấy ngày nữa sẽ có một gì và em trai tham gia vào cuộc sống gia đình chúng tôi, thật thấp thỏm và mong đợi...
Ngày 20 tháng 7 năm 1969: Buổi sáng gặp dì và em trai, dì mạnh khỏe ôn nhu, em trai thật đáng yêu. Bọn họ đến khi nào mới chuyển tới nha, tôi đã chờ không được...
Ngày 15 tháng 9 năm 1970: Dì và Nhạc Nhạc đã chuyển đến một năm, rõ ràng rất hạnh phúc, nhưng vì sao luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào? Em trai thích cười dường như luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm tôi...
Ngày 12 tháng 3 năm 1971: Hôm nay là sinh nhật sinh nhật, ba tặng cho em ấy một con chó con rất đáng yêu, em trai rất hưng phấn, hưng phấn đến làm người ta hốt hoảng...
Ngày 2 tháng 12 năm 1971: Tối hôm qua, tôi thấy em trai đi ra từ phòng của dì, tay đầy máu. Nhưng, sáng sớm dì thoạt nhìn có vẻ bình thường, chỉ là bước đi khập khễnh... Đại khái là ảo giác đi?
Ngày 16 tháng 5 năm 1972: Hôm nay là sinh nhật của tôi, em trai tặng cho tột một món quá, đó là một đôi bao tay lông rất xinh đẹp. Nhưng da lông nhìn rất quen, giống như là chó con ba tặng cho em trai. Nhưng mà, chó con không phải đã đi lạc từ hai tháng trước sao?
Ngày 15 tháng 2 năm 1972: Tiếng chuông tân niên vang lên, trong lòng tôi lại phủ kín một tầng nghi hoặc; tối hôm qua em trai mang tôi xuống phòng đất, sức lực em ấy thật lớn, dĩ nhiên đem tôi trói lại. Em ấy lấy ra một cái hộp, trong hộp chứa đầy con chuột, em ấy dĩ nhiên, dĩ nhiên... Nhưng mà, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, tôi vẫn an ổn nằm trên giường, vậy nơi đó... Lẽ nào thật sự là ác mộng?
Ngày 15 tháng 5 năm 1972: Ác ma, nó là ác ma!
...
Ngày 15 tháng 5 năm 1974: Cứu mạng!!
Ngày 16 tháng 5 năm 1974: Ba chết rồi, dì chết rồi, tôi... Cũng đã chết rồi."
Âm thanh bình thản của Tô Mạch không nghe ra chút chập trùng, có thể do nội dung của quyển nhật ký, lại làm cho tất cả mọi người sởn tóc gáy.
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Mark run rẩy nói: "Đàm Nhạc kia, không phải là quỷ đi?"
Sài Cương gắt gao nắm chặt vô-lăng, giãy giụa nói: "Làm sao bây giờ? Còn muốn tiếp tục đi không?"
"Lao tù ác ma mở ra, chìa khóa nằm trong tay Pandora..." Đới Hưng Chương lớn tuổi coi như trấn định, "Cho nên, Đàm Nhạc mới là ác ma? Cô chị gái kia chính là Pandora, nhiệm vụ chân chính của chúng ta là tìm kiếm chìa khóa?"
Bên trong hộp ma Pandora, ngoại trừ tai nạn, còn có 'Hi vọng của nhân loại' mà nữ thần Athena để lại. Nếu như quyển nhật ký đại biểu cho tai nạn, kia 'Hi vọng của nhân loại' chỉ có thể là...
"Bức ảnh!"
Tiêu Nhã nhanh chóng lấy bức ảnh ra.
Đúng như dự đoán, trong hình so với lúc trước nhiều ra một thông tin!
Cha, mẹ và chị gái không thay đổi, chỉ có bé trai ở bên cạnh thay đổi.
Trong miệng cậu bé vẫn ngậm kẹo que như trước, nhưng xẻng nhựa trong tay lại trở thành dao mổ lợn, mà một cái tay khác, thì lại cầm một cái đầu chó đẫm máu!
"Đệt! Thằng này thật là biến thái?"
Tiêu Nhã vẻ mặt chán ghét, "Chúng ta thật sự phải cứu nó?"
Im lặng, không có ai đáp lại.
Đàm Nhạc có phải là biến thái hay không không quan trọng, quan trọng là mục đích của bọn họ là phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng những điều đang diễn ra hiện tại quá quỷ dị, quỷ dị đến khiến bọn họ không dám tin tưởng nhiệm vụ này chỉ là đơn giản là 'Cứu viện'.
Tô Mạch cũng đang trầm tư;
Sau khi nghĩ đến cái gì, y hơi thay đổi sắc mặt, không chút do dự nói: "Lập tức trở về!"
Không chần chờ, Sài Cương quay đầu xe, trở lại con đường quay về thị trấn.
Chỉ là...
Xe van càng đi, trấn nhỏ quen thuộc cũng không xuất hiện, kiến trúc duy nhất một toà Cổ Trạch xa lạ.
"Không đi sai mà, tại sao..."
Tô Mạch lạnh lùng nói: "Tiếp tục quay đầu!"
Sài Cương lần thứ hai quay đầu;
Nửa giờ sau, Cổ Trạch xuất hiện lần nữa, mọi người trở lại nơi vừa rồi.
Mark giật mình, không thể tin nói: "Quỷ đánh tường?"
Trên mặt Tô Mạch không vui không giận, y ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lạnh nói: "Nếu đã thế, chúng ta đành làm theo ý muốn của nó vậy!"
Không chần chờ thêm, Tô Mạch quyết đoán mở cửa, xuống xe.
"Từ từ!"
Sài Cương xuống xe thứ hai nhanh chóng ngăn cản Tô Mạch, "Cứ đi vào như vậy sao? Nếu không thì chờ chút đã, ít nhất cũng phải thăm dò tình hình rõ ràng đã!"
Lúc này, xe đột nhiên tắt máy, đèn pin cầm tay trở thành nguồn sáng duy nhất, tại vùng hoang dã trăng sáng sao thưa, không đem lại một chút cảm giác an toàn nào.
"Nhất định phải vào bây giờ sao? Tại sao không chờ trời sáng mới đi vào?" Lữ Lan Lan ôm cánh tay Tiêu Nhã, run rẩy nói.
Đề nghị này được tất cả mọi người tán thành, Tô Mạch lại cười lạnh, "Từ khi rời khỏi thị trấn đến giờ, ít nhất đã qua 4 tiếng, nhưng mặt trăng chưa từng di chuyển."
Hừng đông?
Không làm xong nhiệm vụ, sáu người bọn họ chỉ sợ là vĩnh viễn không thấy được mặt trời ngày mai!
Dù những người còn lại chưa chú ý tới mặt trăng biến hóa, nhưng lời Tô Mạch nói vẫn có thể tin. Nếu không chờ được đến hừng đông, có lo lắng cũng vô dụng, đi vào Cổ Trạch tựa hồ là đường ra duy nhất.
"Ít nhất cũng phải chuẩn bị vũ khí!"
Nói xong, Sài Cương hóa thân thành 'con buôn vũ khí', cái rìu, dao bầu, côn sắt, lưỡi câu, xà beng... Như làm ảo thuật, lấy ra từng cáu từng cái một.
Tô Mạch không hỏi anh ta lấy ra từ chỗ nào, trái lại chỉ lấy một thanh dao găm ngắn.
Vũ trang xong xuôi, mọi người xô xô đẩy đẩy đi về phía Cổ Trạch.
Bên tai truyền đến tiếng ma sát soàn soạt soàn soạt, càng tới gần Cổ Trạch, âm thanh càng lớn.
Kỳ quái là, khi bọn họ đi đến trước cửa, âm thanh đột nhiên biến mất.
Sài Cương thôn khẩu thổ mạt (?), đánh bạo mở cửa lớn ra.
Kèm theo tiếng vang 'Kẽo kẹt', cửa lớn bằng gỗ chậm rãi mở ra hai bên...
Trong cửa yên tĩnh như vậy, đập vào mắt là một cái tường lớn được xây làm bình phong ở cổng, bên trên còn điêu khắc chữ.
Quỷ dị hơn là, điêu khắc trên tường xây làm bình phong ở cổng cũng không phải là đồ án truyền thống mang ý nghĩa cát tường hoặc bích họa sơn thủy, ngược lại điêu khắc một bán thú nhân —— mười phần không may mắn.
Có tường xây làm bình phong ở cổng cách trở, bố cục trong nhà bị chặn chặt chẽ, trong lòng mọi người đều không nắm chắc, cũng không dám mạo muội xông vào.
Đã đi đến bước này, lui bước đúng là không hợp đạo lý. 'Chết khi mở cửa' trong kịch bản khủng bố là điều vô cùng bình thường, với tư cách là người chơi thâm niên lão đại, Sài Cương đánh bạo bước vào đầu tiên.
"Hô... Không có chuyện gì, tất cả vào đi!"
Nghe tiếng gọi, những người còn lại dù không muốn cũng không tiện câu giờ, vội vã theo vào.
Khi người cuối cùng bước vào, cửa lớn Cổ Trạch không tiếng động đóng lại. Bây giờ, tất cả mọi người đều đã bước vào nơi là mục đích của chuyến đi này —— Cổ Trạch bỏ hoang.
Sáu người thấp thỏm bất an đi vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đằng sau là một vườn hoa nhỏ, cùng với một toà hòn non bộ giống y như thật.
Hòn non bộ thoạt nhìn thì không có gì kỳ lạ, nhưng hoa viên bị hàng rào vây lấy lại lộ ra chút kỳ quái.
Bên trong vườn hoa nhiều loại khó phân, mà loài duy nhất nở ra chỉ có ở hoa cẩm chướng ở chính giữa —— cánh hoa muôn hồng nghìn tía, dưới ánh trăng sáng, càng hiện lên vẻ yêu diễm quá mức.
Đi qua hoa viên cùng hòn non bộ, bên trái là rừng cây nhỏ âm u, bên phải là một mặt tường, trên tường có một cái cửa sắt nhỏ.
Kỳ lạ nhất là, trong căn nhà cổ khổng lồ lại không có cửa chính.
"Đây là... Cửa sau?"
Sài Cương theo bản năng nhìn về phía Tô Mạch.
Tô Mạch không tỏ rõ ý kiến nói: "Không quan trọng, vào đi!"
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, Tô Mạch nhanh chân đi về phía cửa sắt nhỏ, đẩy nó ra.
"Ai?!"
Cánh tay bị người ta tóm lấy, Tô Mạch quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Nhã vẻ mặt giận dữ nói: "Cậu là một người mới, sao lại liều lĩnh như vậy!"
"Đúng thế, muốn vào cũng là tôi vào trước!"
Lão đại tự phong Sài Cương đi vòng qua Tô Mạch cùng Tiêu Nhã, mang theo đèn pin cầm tay đi vào.
Mắt thấy Sài Cương xông vào, Tiêu Nhã còn muốn nói điều gì đành phải giậm chân một cái, mạnh mẽ trừng Tô Mạch, đuổi theo sát.
Đây là một cái hành lang uốn khúc, một cái hành lang uốn khúc rất kỳ quái;
Trên hành lang uốn khúc không chỉ không có đèn cùng cửa sổ, hơn nữa sàn nhà còn lồi lõm.
Tô Mạch tùy ý nhìn qua hai lần, phát hiện trên hai bên vách tường cách mặt đất khoảng 1m50, đều điêu khắc hoa văn kỳ quái.
Mọi người không dám mạo hiểm vào sâu, dồn dập tỉ mỉ quan sát hoa văn nọ. Đáng tiếc là, hoa văn tuy có quy tắc, mà cụ thể là cái gì thì không thấy được.
"Ồ? Có thật nhiều điểm đen kỳ quái!"
Người cuối cùng vào cửa là Lữ Lan Lan, đột nhiên chỉ vào cửa sắt nói.
Mọi người quay lại, phát hiện phía sau cửa sắt có một khung vuông trong suốt, bên trong khung vuông lít nha lít nhít che kín điểm đen quái lạ.
"A..."
Mark che miệng lùi lại phía sau vài bước, lúng túng nói: "Tôi có chứng sợ hãi các điểm tụ tập dày dặc, không xem được cái này."
Không ai quan tâm hắn, kể cả Tô Mạch, tất cả mọi người bị điểm đen hấp dẫn. Chỉ tiếc, điểm đen giống với hoa văn, nhìn như có quy tắc, kì thực căn bản không nhìn ra là cái gì.
"Luôn cảm thấy có chút quen quen..." Tiêu Nhã cau mày nói, "Đến cùng là cái gì?"
Không chỉ Tiêu Nhã, Tô Mạch cũng cảm thấy có chút quen quan.
"Được rồi, được rồi! Mặc kệ nó là cái gì, tùy tùy tiện tiện khắc ở trên cửa, khẳng định không phải là tin tức quan trọng gì, chúng ta đi nhanh lên đi!" Sài Cương nhìn đến hoa mắt chóng mặt, vô cùng không kiên nhẫn thúc giục.
Mọi người cũng không trì hoãn nữa, lập tức đi sâu vào trong hành lang...
_________________
Vẫn chưa hiểu bố cục của căn nhà lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất