Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta
Chương 27: Bí mật của Thẩm Chi Phồn (4)Hạ
Nhìn đến những chữ cuối cùng Thẩm Chi Phồn thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cậu là người rõ nhất ở đây, nếu không thì hiện tại cậu cũng không sống sót mà ngồi đây.
Nhưng mà sau khi xem xong, cậu vẫn bị những trang nhật ký của cậu thiếu niên hồn nhiên ấy làm cho bàng hoàng, vì cậu mà vui mà buồn.
Thì ra cậu vẫn sống sót, kém chút nữa thì đã chết, nhưng lại không chết, nhớ lại trước kia những lần sút chết cũng rất nhiều nhưng cái chết cũng từ chối cậu nhiều lần, cố gắng để sống sót cũng không hề dễ dàng.
Nhưng trên cơ bản thì quyển nhật ký này không khác lắm như trong tưởng tượng của cậu, cậu có thể hiểu được bản thân mình trong khoảng thời gian đó.
Nhưng mà cậu cảm thấy khá kì quái, bởi vì quyển nhật ký này không tính là dày, hình như quyển nhật ký đến đây là kết thúc rồi.
Trong lòng cậu cảm thấy có chút không đúng, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
Đó là năm 731, sau lần sống sót đó cậu đã không còn viết nhật ký nhiều nữa, xem sơ qua cũng có thể hiểu được sau trận chiến đáu ấy, cuối cùng cậu cũng đã có tiếng tăm, không còn nằm trong nhóm ở tầng thấp nhất nữa, cuộc sống không còn áp lực đáng sợ như vậy nữa.
Cậu hưởng thụ cuộc sống thoải mái, không có thời gian để viết nhiều thứ vào quyển nhất ký này nữa.
Cho nên quyển nhật ký đến đâh thì dừng lại, không còn gì.
'Hôm nay Cát Lợi tiên sinh đến tìm mình, ông ấy nói sẽ đưa mình đến gặp người kia.'
'Ông ấy hỏi mình, có muốn biết tất cả sự thật không.'
'Mình vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một đất nước sợ hãi những tổ chức khủng bố, thực lực của mình rất nhỏ bé, mình không muốn thừa nhận điều này nhưng vẫn tự mình hiểu được, cho nên đến tận bây giờ mình vẫn không nghĩ đến chuyện báo thù.'
'Cho nên mình mới phải sống như một con chuột chạy trốn khắp nơi, nỗ lực tiếp tục sống.'
'Nhưng bây giờ nhìn lại hóa ra cũng chỉ là một trò cười.'
'Chỉ vì mục đích như vậy, chỉ vì sự thật buồn cười như vậy, vậy thì đây là một đất nước ngu xuẩn như vậy, là thêm một đá lãnh đạo ngu xuẩn như vậy!'
'Ông ta nói rất đúng.'
Mọi thứ bỗng ngừng lại.
Thẩm Chi Phồn tìm tòi trong ngăn kéo hồi lâu vẫn không tìm thấy bản tiếp theo của quyển nhật ký.
Không, không thể nào lại không có, Thẩm Chi Nhu nói rằng cậu thường xuyên viết nhật ký, cậu chuyển đến đây vào năm 732, vậy có lẽ là vẫn còn một quyển.
Hơn nữa quyển còn lại mới là quan trọng.
Nếu cậu nhớ không nhầm, lúc đó Ngôn Sóc có nói rằng hai năm sau đã gặp lại cậu, thì đó là chuyện của năm 731, nhưng cậu không ghi chép lại, rõ ràng là vẫn còn chuyện của sau đó, nếu không thì chuyện quan trọng như thế thì không thể nào cậu lại không ghi chép lại.
(Ở đây có các mốc thời gian mình cũng chẳng rõ là tác giả ghi chép có đúng không, nên có chỗ nào không hợp lý mọi người thông cảm nhé)
Có lẽ cậu đã hiểu đại khái những chuyện từ năm 726 đến năm 731, nhưng vẫn còn chuyện của năm 731 đến bây giờ.
Còn có vị Cát Lợi tiên sinh cũng khiến cậu thật để ý, có lẽ ông ấy là người ngay từ đầu đã đưa Thẩm Chi Phồn đến nơi này, cuối cùng còn có nhân vật 'người kia' cũng khiến cậu vô cùng chú ý.
Là ai, đã thấy cái gì, đã biết được sự thật gì?!
Tất cả đều không rõ ràng, nhưng cụm từ ít ỏi nhưng Thẩm Chi Phồn vẫn cảm nhận được sự tàn bạo của chân tướng.
Cậu lấy di động ra, di động của Thẩm Chi Phồn rất kì lạ, dường như bên trong không có bao nhiêu số liên lạc, ngoại trừ Thẩm Chi Nhu giống như cậu không có sự liên hệ nào với thế giới này.
Còn lại đa số đều là những chữ cái, ví dụ như 'F', cậu cũng không biết là ai.
Không quan trọng sao?!
Từ từ, tay cậu bỗng nhiên dừng lại.
Bỗng nhiên chạm đến một thông tin liên lạc được ẩn đi, có thể mở dễ dàng bằng vân tya, liên lạc này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một dãy số, không có ghi chú gì.
Hoàn toàn không biết được đây là ai, chạm vào xem cũng không có thông tin gì, không biết là vẫn còn liên lạc hay đã ngừng liên lạc rồi.
Cậu có chút kích động liền gọi qua.
- --
"Thế nào, không tin sao?"
Olivia thở dài.
"Được rồi, ta biết những thông tin này sẽ khiến anh cảm thấy không vui, có lẽ ta cũng nhìn ra được một chút... quan hệ của anh và Thẩm Chi Phồn, nhưng chuyện này đều là sự thật."
"Mục tiêu tiếp theo của Thẩm Chi Phồn có thể là anh."
"Ta tìm được đường sống từ chỗ chết, Ngôn Tướng quân à, mọi thứ đều không hề dễ dàng."
Olivia nghiêm túc không thổi bong bóng cũng rất có khí chất của một nàng công chúa của một đất nước, vô cùng khéo léo, những từ ngữ xinh đẹp mỹ lệ đều vô cùng xứng đáng với nàng công chúa này.
"Ta đã nhìn thấy 'Danh sách tử vong' của Ferdinanda, vợ chồng chúng ta là những người đứng đầu danh sách, xúc động chứ?"
Cuối cùng Ngôn Sóc cũng bình tĩnh hơn, anh nhanh chóng phân tíc những tin tức nghe được, bất động thanh sắc nho nhã lễ độ sửa lỗi.
"Xúc động, nhưng chúng ta không phải vợ chồng, thưa Điện hạ."
Olivia hơi chớp chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nhún vai.
"Đúng vậy, vốn chúng là không phải là vợ chồng, nếu anh trai của ngài không đoản mệnh, thì đối tượng hôn ước cũng không phải là ngài đây."
Trong đầu Ngôn Sóc đang không ngừng liên hệ những nhân vật lại với nhau, đêm nay nghe được bí mật của Hoàng thất khiến anh cảm thấy cóc hút kinh sợ, có lẽ anh cần chuẩn bị một số thứ rồi!
Nhưng mà cho dù như thế anh cũng thể để Oliva biết được.
"Thật ra Điện hạ ngài không cần phải ra vẻ không để ý như vậy, tôi biết ngài vô cùng khổ sở với người anh trai đã mất của tôi, ngài có thể yếu đuối trước mặt tôi để củng cố sự tín nhiệm giữa chúng ta."
Olivia ngẩn người, ánh mắt có chút xuất thần.
Ngay từ đầu Olivia không phải vị hôn thê của anh, khó tránh khỏi Ngôn Sóc nhớ lại một số chuyện cũ.
Không chỉ thân phận vị hôn thê cao quý này, ngay cả tất cả những điều anh đang có ở đây, vốn ban đầu không phải của anh, cũng không tới lượt anh được nhận.
Nếu không phải anh trai của anh ngoài ý muốn bỏ mạng, thì anh cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhỏ sống trong một con hẻm ăn vặt không biết tên mà thôi. Bởi vì mẹ của anh là tình nhân được bao dưỡng, cho nên tuy anh sống trong giàu có nhưng không có một ngày vui vẻ nào.
Tuy rằng bây giờ cũng không khác lắm.
Anh nói với Thẩm Chi Phồn cũng không phải là lời nói đùa, nếu không phải là Trung tướng thì có lẽ bây giờ anh đã mở một tiệm cá nướng rồi.
Cho dù bây giờ anh cũng muốn, anh cũng nghĩ tới một ngày nào đó khi về hưu, chờ anh già đi, anh sẽ chọn một nơi thích hợp để mở một tiệm cá nướng.
... Có lẽ là Thẩm Chi Phồn cũng thích ăn cá nướng.
Nhớ lại dáng vẻ uống say của cậu, cũng nhớ lại dáng vẻ thích ăn cá nướng của cậu.
Trong mắt Olivia xẹt qua một tia thống khổ, Ngôn Sóc đã từng có một vị huynh trưởng —— Ngôn Cẩn Thành, cô và Ngôn Cẩn Thành tuy rằng tuổi tác cách xa nhau, nhưng cũng từng là một đôi thanh mai trúc mã sống vô tư.
Cho dù như thế nào, nửa đường xuất hiện một Ngôn Sóc không biết sâu cạn như thế nào, đáng tiếc Ngôn Sóc so với cô tưởng tượng thì năng lực còn mạnh hơn. Trước khi mất, mẫu thân của cô vẫn muốn phó thác cô cho Ngôn gia, chứng minh rằng mẫu thân cô cũng công nhân thực lực của Ngôn Sóc.
Kết quả thì Ngôn Sóc lại không muốn cưới cô.
Ngôn Sóc thật sự là một người kì quái, nói thật, Olivia cũng tự nhận là một người thông mình, nhưng bao nhiêu năm qua cô cũng không hiểu được đến cùng thì Ngôn Sóc là người như thế nào.
Nói anh nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ cũng không sai, mọi người xung quanh cũng đều công nhận như vậy, nhưng đôi khi... ngẫu nhiên thì Olivia sẽ cảm nhận được tính cách cực đoan trên người anh.
Nhưng nếu nói Ngôn Sóc là một người cực đoan thì lại không có điều gì chứng minh, chưa bao giờ để xuất hiện sơ hở, dường như là một người không có khuyết điểm.
Người không có khuyết điểm đều là người có IQ cao đến biến thái, Olivia nghĩ như thế, nhưng Ngôn Sóc cũng rất ra dáng một con người bình thường, thế nhưng đối với khuôn mặt này khiến cô không tiện mà phán xét như vậy.
Thật ra không nói đến những nhân tố bên ngoài, thì Thẩm Chi Phồn chính là kiểu đàn ông phù hợp với thẩm mỹ của cô, cô không thích đàn ông có cơ bắp thô kệch, cũng không thích đàn ông văn nhượcnhư con gà còi.
Giữa hai người thì Thẩm Chi Phồn có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, còn có một chút khí chất u buồn có thể kích thích bản năng là mẹ của các thiếu nữ.
Nhưng còn Ngôn Sóc lại là kiểu đàn ông anh tuấn chín chắn hơn, khuôn mặt có tính xâm lược hơn của Thẩm Chi Phồn, không nói chuyện nhưng cũng khiến người đối diện cảm nhận được hương vị nam tính tràn đầy.
Nhưng tính xâm lược lại có thể gây ảo giác nguy hiểm của người khác, cho dù là so với Thẩm Chi Phồn thì còn nguy hiểm hơn. Olivia nhìn Ngôn Sóc vẫn cảm thấy có đôi chút sự lo lắng.
Nếu không phải là không tìm được người để nhờ cậy, thì Ngôn Sóc cũng không phải là lựa chọn của cô.
Ngôn Sóc không thích cô, cho dù hai người có hôn ước, nhưng anh ta cũng hề có trách nhiệm gì đối với cô.
Từ trong miệng cô nói cái gì mà đoản mệnh, thì Ngôn Sóc cũng hiểu được tình cảm như cô đã nói dành cho anh trai chết sớm của mình cũng chẳng có gì thâm tình.
"Anh sẽ chứ, sẽ nể mặt mũi của anh trai chứ?"
Olivia nhìn Ngôn Sóc.
Ngôn Sóc trầm tư trong chốc lát rồi trả lời.
"Sẽ không."
Bỗng nhiên Olivia nở nụ cười: "Ta chợt phát hiện ra anh chính là một tên vương bát đản."
Mọi thứ đều trong tầm tay của Ngôn Sóc, nhưng anh cũng koh6ng ngại từ chối cho ý kiến, thậm chí là tao nhã nhìn cô nở nụ cười.
"Thật ra, Ngôn Cẩn Thành chết thì người vui nhất chính là anh phải không?!" Olivia thoáng ngẩng đầu, trong mắt dường như chứa sự bi thương, "Anh có được tất cả của anh ấy, bởi vì anh ấy đã chết, người chết thì không còn gì. Ngôn Tướng quân thật may mắn đấy!"
Động tác trên tay anh cuối cùng cũng dừng lại, đứng dậy mặc áo khoác vào, nhưng ánh mắt Olivia lại hơi động, lùi người về phía sau một chút.
"Điện hạ, chuyện của quá khứ tôi cũng không muốn nhắc lại, nhưng mà thật ra tôi đây không thích sự may mắn này."
"Năm đó đã có ai hỏi rằng tôi có đồng ý hay không, cứ như vậy không trâu bắt chó đi cày."
Trên trán Olivia chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cô cố gắng giữ lấy tỉnh táo trước họng súng đang chỉa vào mặt mình.
"Được được được, là tôi sai rồi" Tuy rằng Olivia đã được cưng chiều từ nhỏ, nhưng cô vẫn biết cái gì là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, "Nhưng mà nói thật, vị hôn thê mảnh mai của ngài không thích điều này!"
Ngôn Sóc khẽ cong môi cười, từ trước đến nay anh đều trưng ra khuôn mặt lãnh lùng lãnh đạm, nên khi khẽ nở nụ cười cũng chính là mị lực khó nói thành lời.
"Tôi sẽ nói với phụ thân của ngài tin dữ rằng ngài đã bất hạnh mà hi sinh rồi."
"Mẹ nó," Olivia không nhịn được mà phun lời thô tục trong kẽ răng, cô không dám lui về sau, bởi vì cô không biết là Ngôn Sóc đang đùa hay không, "Ngài có biết rằng ngài làm như thế là không có chút đạo lý nào sao? Cũng không có chút trung thành nào đối với quốc gia này sao?!"
Cô đã đặt cược sai rồi sao?
Cô đã phạm sai lầm ở đâu vậy? Chẳng lẽ Ngôn Sóc cũng là người của Ferdinanda sao?
Oliva nhớ lại ánh mắt như độc xà của Ferdinanda khi nhìn cô, bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng thế nào là tuyệt vọng.
Tay Ngôn Sóc không một chút do dự mà cử động.
Olivia nhắm chặt mắt lại, dường như tử thần đang ở quanh quẩn gần cô, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra.
Thật yên tĩnh.
Tay chân cô có chút cứng ngắc, nửa phút sau mới hung hăng thở hắt ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt.
"Được rồi, không biết cuối cùng tôi đã đắc tội ngài ở đâu?"
Olivia cảm thấy giác quan thứ sau của mình thật chính xác, Ngôn Sóc chính là một tên vương bát đản, nhìn xem, anh ta ngụy trang rất tốt, chính nghĩa, anh tuấn, nghiêm túc, trung thành, cẩn thận tỉ mỉ, đều là những tiêu chuẩn của chính nhân quân tử.
Nhưng anh ta thì sao?
Mẹ nó căn bản là không phải.
"Đừng căng thẳng, Điện hạ." Anh thu hồi lại nụ cười hiếm khi xuất hiện, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài, không cần lôi cậu ấy ra để làm lợi thế giữa chúng ta."
Cậu ấy?
Trong đầu Olivia nhanh chóng tua một loạt hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở một bóng người.
"Cậu ta... Chính là một bả đao của Ferdinanda," Olivia chuyển động ánh mắt, cô cảm thấy mình thật thông mình, "Nhưng mà cậu ấy bị lợi dụng, có lẽ là không có quan hệ gì với việc tạo phản của Ferdinanda...."
Vẻ mặt của Ngôn Sóc có chút hòa hoãn.
Cô tiếp tục nói: "Nhưng mà cậu ta bị mất trí nhớ rồi, bởi vì cậu ta muốn từ bỏ, cho nên phãi chịu trừng phạt."
Ngôn Sóc gật gật đầu: "Điện hạ cũng sẽ nói như vậy trước mặt cha tôi, đúng không?"
Olivia có chút muốn trợn trắng mắt.
Quả nhiên là vì Thẩm Chi Phồn, thật sự là cô không thể nhìn ra được quan hệ của Ngôn Sóc và Thẩm Chi Phồn.
Tuy rằng có thể nhìn được đôi chút, trước kia ánh mắt Ngôn Sóc nhìn Thẩm Chi Phồn... ánh mắt có chút không đúng lắm, tuy rằng giác quan thứ sau của cô linh nghiệm, nhưng Ngôn Sóc vẫn rất khắc chế, không để lọt một chút sơ hở nào.
Không ngờ rằng Ngôn Sóc lại cực kì nghiên túc như vậy, biết rằng mục tiêu kế tiếp của Thẩm Chi Phồn là chính mình, thế nhưng không hề để ý đến.
Năng lực trời sinh của phụ nữ chính là nhiều chuyện, Olivia nhanh chóng bị sự si tình này của Ngôn Sóc làm thay đổi thế giới quan luôn rồi.
Vị đại ca này, thứ cho ta nói thẳng, cậu ta muốn làm rụng đầu anh chứ không muốn 'làm' anh, thế mà anh vẫn có thể lưu lại đường sống cho con người đấy???
... Có tật xấu gì lạ vậy??
Là M sao?
Vẻ mặt của Olivia khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng cuối cùng đành nuốt xuống hết
"Đúng rồi, Điện hạ, ngài còn chưa nói đến nguyên nhân cậu ấy mất trí nhớ."
Olivia tức giận!
"Là thôi miên, thuật thôi miên vô cùng đặc biệt, tuyệt học (kiến thức bị thất truyền) của ta, nhưng mà ta cho rằng nó đã bị thất bại, bởi vì thuật thôi miên chỉ có tác dụng với những người có ý chí yếu ớt thôi, nhưng nó lại thành công trên người cậu ta."
Nghĩ đến đây Olivia nhíu mày có chút nghi ngờ.
"Nhưng mà Thẩm Chi Phồn không phải là người có ý chí kém như vậy, tôi đã điều tra cuộc sống trước kia của cậu ta, cậu ta tuyệt đối không phải là người không có khả năng, nhưng có một điều này, có thể trong lúc đó, nội tâm của cậu ta đang vô cùng giãy dụa, tự mình muốn trốn tránh...."
"Trong tiềm thức, cậu ta muốn quên đi chuyện này, cho nên thuật thôi miên này đã thành công."
Ngôn Sóc khép hờ mắt: "Nhưng lại không ổn định, cậu ấy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ lại, hơn nữa là những lúc tiếp xúc với cơ giáp."
Olivia có chút khó xử: ".... Đây không phải là chuyện tôi có thể khống chế được, cùng lắm thì chờ khi cậu ta nhớ lại thì hỏi thử xem?"
Ngôn Sóc tò mò nhìn cô: "Thế nào, ngài cảm thấy ta rất không hi vọng cậu ấy nhớ lại sao?"
Olivia ngẩn ra: "..... Anh, anh muốn để cậu ta nhớ lại?"
Ngôn Sóc cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: "Thật ta còn vô cùng chờ mong, khi mà ngài nói rằng cậu ấy có liên quan đến Ferdinanda."
Olivia sửng sốt.
"Tôi vẫn cho rằng cậu ấy thích Ferdinanda, hiện tại thì có lẽ không phải rồi." Nhìn qua có vẻ như tâm tình của Ngôn Sóc không tệ, "Tôi rất cao hứng đấy."
..... Lỗ tai muốn điếc luôn nè!
Olivia nhịn không được mà đánh vỡ ảo tưởng của anh: "Nhưng đương nhiên là bọn họ vô cùng thân cận, hiển nhiên là Ferdinanda đã cứu cậu ta, huống chi Thẩm Chi Phồn còn hận đế quốc này như vậy, cậu ta đối với anh...."
Ngôn Sóc không vui liếc nhìn cô một cái.
.... Vias à, mỉm cười, Vias, nhịn lại thì mọi chuyện sẽ trời yên biển lặng.
Olivia nuốt vào những lời muốn nói, mỉm cười nói: "Nhưng tôi vẫn nhìn ra được cậu ta vì anh mà giãy dụa, hiển nhiên là địa vị của anh trong lòng cậu rất cao."
Phi!!!!!!
Ngôn Sóc gật gật đầu, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tâm tình của anh trở nên tốt lên trong chớp mắt.
Đàn ông phức tạp nhưng vẫn là sinh vật đơn thuần.
Olivia cảm thấy một tia tuyệt vọng.
Nhưng mà giờ phút này điện thoại của Ngôn Sóc lại vang lên, Olivia cảm tạ trời đất, hi vọng anh ta sẽ bàn bạc chính sự.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Ngôn Sóc thì Olivia cảm thấy cô lại thất vọng rồi.
Thẩm Chi Phồn có chút không yên lòng chờ đầu dây bên kia, rất nhanh đối phương đã nhấc máy, bởi vì không biết đầu dây bên kia là ai, nên cậu vẫn im lặng không lên tiếng.
Là một âm thanh trầm thấp quen thuộc chậm rãi truyền đến.
"Này?"
Thẩm Chi Phồn vừa rồi còn không yên tâm thì bây giờ tâm tình đã trấn định rồi.
Dãy số này... quả nhiên là của Ngôn Sóc nha!
".... Vâng, chào ngài."
Thẩm Chi Phồn đã tỉnh táo từ lâu, nhưng vừa nghe thấy âm thanh của Ngôn Sóc bỗng nhiên cảm thấy giống như vừa uống một cốc rượu mạnh, thật choáng váng.
"Tỉnh rượu chưa, cảm giác thế nào?"
"Đã không có việc gì rồi, gây thêm phiền toái cho ngài rồi."
"Ừ, tôi yên tâm rồi, không biết tửu lượng của cậu lại kém như vậy, lần sau tôi sẽ chú ý."
Olivia nhìn vẻ mặt của Ngôn Sóc cảm thấy muốn mù con mắt.
Đại ca à, đế quốc cần anh, hãy làm gì đi chứ!
Nhưng mà sau khi xem xong, cậu vẫn bị những trang nhật ký của cậu thiếu niên hồn nhiên ấy làm cho bàng hoàng, vì cậu mà vui mà buồn.
Thì ra cậu vẫn sống sót, kém chút nữa thì đã chết, nhưng lại không chết, nhớ lại trước kia những lần sút chết cũng rất nhiều nhưng cái chết cũng từ chối cậu nhiều lần, cố gắng để sống sót cũng không hề dễ dàng.
Nhưng trên cơ bản thì quyển nhật ký này không khác lắm như trong tưởng tượng của cậu, cậu có thể hiểu được bản thân mình trong khoảng thời gian đó.
Nhưng mà cậu cảm thấy khá kì quái, bởi vì quyển nhật ký này không tính là dày, hình như quyển nhật ký đến đây là kết thúc rồi.
Trong lòng cậu cảm thấy có chút không đúng, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
Đó là năm 731, sau lần sống sót đó cậu đã không còn viết nhật ký nhiều nữa, xem sơ qua cũng có thể hiểu được sau trận chiến đáu ấy, cuối cùng cậu cũng đã có tiếng tăm, không còn nằm trong nhóm ở tầng thấp nhất nữa, cuộc sống không còn áp lực đáng sợ như vậy nữa.
Cậu hưởng thụ cuộc sống thoải mái, không có thời gian để viết nhiều thứ vào quyển nhất ký này nữa.
Cho nên quyển nhật ký đến đâh thì dừng lại, không còn gì.
'Hôm nay Cát Lợi tiên sinh đến tìm mình, ông ấy nói sẽ đưa mình đến gặp người kia.'
'Ông ấy hỏi mình, có muốn biết tất cả sự thật không.'
'Mình vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một đất nước sợ hãi những tổ chức khủng bố, thực lực của mình rất nhỏ bé, mình không muốn thừa nhận điều này nhưng vẫn tự mình hiểu được, cho nên đến tận bây giờ mình vẫn không nghĩ đến chuyện báo thù.'
'Cho nên mình mới phải sống như một con chuột chạy trốn khắp nơi, nỗ lực tiếp tục sống.'
'Nhưng bây giờ nhìn lại hóa ra cũng chỉ là một trò cười.'
'Chỉ vì mục đích như vậy, chỉ vì sự thật buồn cười như vậy, vậy thì đây là một đất nước ngu xuẩn như vậy, là thêm một đá lãnh đạo ngu xuẩn như vậy!'
'Ông ta nói rất đúng.'
Mọi thứ bỗng ngừng lại.
Thẩm Chi Phồn tìm tòi trong ngăn kéo hồi lâu vẫn không tìm thấy bản tiếp theo của quyển nhật ký.
Không, không thể nào lại không có, Thẩm Chi Nhu nói rằng cậu thường xuyên viết nhật ký, cậu chuyển đến đây vào năm 732, vậy có lẽ là vẫn còn một quyển.
Hơn nữa quyển còn lại mới là quan trọng.
Nếu cậu nhớ không nhầm, lúc đó Ngôn Sóc có nói rằng hai năm sau đã gặp lại cậu, thì đó là chuyện của năm 731, nhưng cậu không ghi chép lại, rõ ràng là vẫn còn chuyện của sau đó, nếu không thì chuyện quan trọng như thế thì không thể nào cậu lại không ghi chép lại.
(Ở đây có các mốc thời gian mình cũng chẳng rõ là tác giả ghi chép có đúng không, nên có chỗ nào không hợp lý mọi người thông cảm nhé)
Có lẽ cậu đã hiểu đại khái những chuyện từ năm 726 đến năm 731, nhưng vẫn còn chuyện của năm 731 đến bây giờ.
Còn có vị Cát Lợi tiên sinh cũng khiến cậu thật để ý, có lẽ ông ấy là người ngay từ đầu đã đưa Thẩm Chi Phồn đến nơi này, cuối cùng còn có nhân vật 'người kia' cũng khiến cậu vô cùng chú ý.
Là ai, đã thấy cái gì, đã biết được sự thật gì?!
Tất cả đều không rõ ràng, nhưng cụm từ ít ỏi nhưng Thẩm Chi Phồn vẫn cảm nhận được sự tàn bạo của chân tướng.
Cậu lấy di động ra, di động của Thẩm Chi Phồn rất kì lạ, dường như bên trong không có bao nhiêu số liên lạc, ngoại trừ Thẩm Chi Nhu giống như cậu không có sự liên hệ nào với thế giới này.
Còn lại đa số đều là những chữ cái, ví dụ như 'F', cậu cũng không biết là ai.
Không quan trọng sao?!
Từ từ, tay cậu bỗng nhiên dừng lại.
Bỗng nhiên chạm đến một thông tin liên lạc được ẩn đi, có thể mở dễ dàng bằng vân tya, liên lạc này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một dãy số, không có ghi chú gì.
Hoàn toàn không biết được đây là ai, chạm vào xem cũng không có thông tin gì, không biết là vẫn còn liên lạc hay đã ngừng liên lạc rồi.
Cậu có chút kích động liền gọi qua.
- --
"Thế nào, không tin sao?"
Olivia thở dài.
"Được rồi, ta biết những thông tin này sẽ khiến anh cảm thấy không vui, có lẽ ta cũng nhìn ra được một chút... quan hệ của anh và Thẩm Chi Phồn, nhưng chuyện này đều là sự thật."
"Mục tiêu tiếp theo của Thẩm Chi Phồn có thể là anh."
"Ta tìm được đường sống từ chỗ chết, Ngôn Tướng quân à, mọi thứ đều không hề dễ dàng."
Olivia nghiêm túc không thổi bong bóng cũng rất có khí chất của một nàng công chúa của một đất nước, vô cùng khéo léo, những từ ngữ xinh đẹp mỹ lệ đều vô cùng xứng đáng với nàng công chúa này.
"Ta đã nhìn thấy 'Danh sách tử vong' của Ferdinanda, vợ chồng chúng ta là những người đứng đầu danh sách, xúc động chứ?"
Cuối cùng Ngôn Sóc cũng bình tĩnh hơn, anh nhanh chóng phân tíc những tin tức nghe được, bất động thanh sắc nho nhã lễ độ sửa lỗi.
"Xúc động, nhưng chúng ta không phải vợ chồng, thưa Điện hạ."
Olivia hơi chớp chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nhún vai.
"Đúng vậy, vốn chúng là không phải là vợ chồng, nếu anh trai của ngài không đoản mệnh, thì đối tượng hôn ước cũng không phải là ngài đây."
Trong đầu Ngôn Sóc đang không ngừng liên hệ những nhân vật lại với nhau, đêm nay nghe được bí mật của Hoàng thất khiến anh cảm thấy cóc hút kinh sợ, có lẽ anh cần chuẩn bị một số thứ rồi!
Nhưng mà cho dù như thế anh cũng thể để Oliva biết được.
"Thật ra Điện hạ ngài không cần phải ra vẻ không để ý như vậy, tôi biết ngài vô cùng khổ sở với người anh trai đã mất của tôi, ngài có thể yếu đuối trước mặt tôi để củng cố sự tín nhiệm giữa chúng ta."
Olivia ngẩn người, ánh mắt có chút xuất thần.
Ngay từ đầu Olivia không phải vị hôn thê của anh, khó tránh khỏi Ngôn Sóc nhớ lại một số chuyện cũ.
Không chỉ thân phận vị hôn thê cao quý này, ngay cả tất cả những điều anh đang có ở đây, vốn ban đầu không phải của anh, cũng không tới lượt anh được nhận.
Nếu không phải anh trai của anh ngoài ý muốn bỏ mạng, thì anh cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhỏ sống trong một con hẻm ăn vặt không biết tên mà thôi. Bởi vì mẹ của anh là tình nhân được bao dưỡng, cho nên tuy anh sống trong giàu có nhưng không có một ngày vui vẻ nào.
Tuy rằng bây giờ cũng không khác lắm.
Anh nói với Thẩm Chi Phồn cũng không phải là lời nói đùa, nếu không phải là Trung tướng thì có lẽ bây giờ anh đã mở một tiệm cá nướng rồi.
Cho dù bây giờ anh cũng muốn, anh cũng nghĩ tới một ngày nào đó khi về hưu, chờ anh già đi, anh sẽ chọn một nơi thích hợp để mở một tiệm cá nướng.
... Có lẽ là Thẩm Chi Phồn cũng thích ăn cá nướng.
Nhớ lại dáng vẻ uống say của cậu, cũng nhớ lại dáng vẻ thích ăn cá nướng của cậu.
Trong mắt Olivia xẹt qua một tia thống khổ, Ngôn Sóc đã từng có một vị huynh trưởng —— Ngôn Cẩn Thành, cô và Ngôn Cẩn Thành tuy rằng tuổi tác cách xa nhau, nhưng cũng từng là một đôi thanh mai trúc mã sống vô tư.
Cho dù như thế nào, nửa đường xuất hiện một Ngôn Sóc không biết sâu cạn như thế nào, đáng tiếc Ngôn Sóc so với cô tưởng tượng thì năng lực còn mạnh hơn. Trước khi mất, mẫu thân của cô vẫn muốn phó thác cô cho Ngôn gia, chứng minh rằng mẫu thân cô cũng công nhân thực lực của Ngôn Sóc.
Kết quả thì Ngôn Sóc lại không muốn cưới cô.
Ngôn Sóc thật sự là một người kì quái, nói thật, Olivia cũng tự nhận là một người thông mình, nhưng bao nhiêu năm qua cô cũng không hiểu được đến cùng thì Ngôn Sóc là người như thế nào.
Nói anh nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ cũng không sai, mọi người xung quanh cũng đều công nhận như vậy, nhưng đôi khi... ngẫu nhiên thì Olivia sẽ cảm nhận được tính cách cực đoan trên người anh.
Nhưng nếu nói Ngôn Sóc là một người cực đoan thì lại không có điều gì chứng minh, chưa bao giờ để xuất hiện sơ hở, dường như là một người không có khuyết điểm.
Người không có khuyết điểm đều là người có IQ cao đến biến thái, Olivia nghĩ như thế, nhưng Ngôn Sóc cũng rất ra dáng một con người bình thường, thế nhưng đối với khuôn mặt này khiến cô không tiện mà phán xét như vậy.
Thật ra không nói đến những nhân tố bên ngoài, thì Thẩm Chi Phồn chính là kiểu đàn ông phù hợp với thẩm mỹ của cô, cô không thích đàn ông có cơ bắp thô kệch, cũng không thích đàn ông văn nhượcnhư con gà còi.
Giữa hai người thì Thẩm Chi Phồn có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, còn có một chút khí chất u buồn có thể kích thích bản năng là mẹ của các thiếu nữ.
Nhưng còn Ngôn Sóc lại là kiểu đàn ông anh tuấn chín chắn hơn, khuôn mặt có tính xâm lược hơn của Thẩm Chi Phồn, không nói chuyện nhưng cũng khiến người đối diện cảm nhận được hương vị nam tính tràn đầy.
Nhưng tính xâm lược lại có thể gây ảo giác nguy hiểm của người khác, cho dù là so với Thẩm Chi Phồn thì còn nguy hiểm hơn. Olivia nhìn Ngôn Sóc vẫn cảm thấy có đôi chút sự lo lắng.
Nếu không phải là không tìm được người để nhờ cậy, thì Ngôn Sóc cũng không phải là lựa chọn của cô.
Ngôn Sóc không thích cô, cho dù hai người có hôn ước, nhưng anh ta cũng hề có trách nhiệm gì đối với cô.
Từ trong miệng cô nói cái gì mà đoản mệnh, thì Ngôn Sóc cũng hiểu được tình cảm như cô đã nói dành cho anh trai chết sớm của mình cũng chẳng có gì thâm tình.
"Anh sẽ chứ, sẽ nể mặt mũi của anh trai chứ?"
Olivia nhìn Ngôn Sóc.
Ngôn Sóc trầm tư trong chốc lát rồi trả lời.
"Sẽ không."
Bỗng nhiên Olivia nở nụ cười: "Ta chợt phát hiện ra anh chính là một tên vương bát đản."
Mọi thứ đều trong tầm tay của Ngôn Sóc, nhưng anh cũng koh6ng ngại từ chối cho ý kiến, thậm chí là tao nhã nhìn cô nở nụ cười.
"Thật ra, Ngôn Cẩn Thành chết thì người vui nhất chính là anh phải không?!" Olivia thoáng ngẩng đầu, trong mắt dường như chứa sự bi thương, "Anh có được tất cả của anh ấy, bởi vì anh ấy đã chết, người chết thì không còn gì. Ngôn Tướng quân thật may mắn đấy!"
Động tác trên tay anh cuối cùng cũng dừng lại, đứng dậy mặc áo khoác vào, nhưng ánh mắt Olivia lại hơi động, lùi người về phía sau một chút.
"Điện hạ, chuyện của quá khứ tôi cũng không muốn nhắc lại, nhưng mà thật ra tôi đây không thích sự may mắn này."
"Năm đó đã có ai hỏi rằng tôi có đồng ý hay không, cứ như vậy không trâu bắt chó đi cày."
Trên trán Olivia chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cô cố gắng giữ lấy tỉnh táo trước họng súng đang chỉa vào mặt mình.
"Được được được, là tôi sai rồi" Tuy rằng Olivia đã được cưng chiều từ nhỏ, nhưng cô vẫn biết cái gì là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, "Nhưng mà nói thật, vị hôn thê mảnh mai của ngài không thích điều này!"
Ngôn Sóc khẽ cong môi cười, từ trước đến nay anh đều trưng ra khuôn mặt lãnh lùng lãnh đạm, nên khi khẽ nở nụ cười cũng chính là mị lực khó nói thành lời.
"Tôi sẽ nói với phụ thân của ngài tin dữ rằng ngài đã bất hạnh mà hi sinh rồi."
"Mẹ nó," Olivia không nhịn được mà phun lời thô tục trong kẽ răng, cô không dám lui về sau, bởi vì cô không biết là Ngôn Sóc đang đùa hay không, "Ngài có biết rằng ngài làm như thế là không có chút đạo lý nào sao? Cũng không có chút trung thành nào đối với quốc gia này sao?!"
Cô đã đặt cược sai rồi sao?
Cô đã phạm sai lầm ở đâu vậy? Chẳng lẽ Ngôn Sóc cũng là người của Ferdinanda sao?
Oliva nhớ lại ánh mắt như độc xà của Ferdinanda khi nhìn cô, bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng thế nào là tuyệt vọng.
Tay Ngôn Sóc không một chút do dự mà cử động.
Olivia nhắm chặt mắt lại, dường như tử thần đang ở quanh quẩn gần cô, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra.
Thật yên tĩnh.
Tay chân cô có chút cứng ngắc, nửa phút sau mới hung hăng thở hắt ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt.
"Được rồi, không biết cuối cùng tôi đã đắc tội ngài ở đâu?"
Olivia cảm thấy giác quan thứ sau của mình thật chính xác, Ngôn Sóc chính là một tên vương bát đản, nhìn xem, anh ta ngụy trang rất tốt, chính nghĩa, anh tuấn, nghiêm túc, trung thành, cẩn thận tỉ mỉ, đều là những tiêu chuẩn của chính nhân quân tử.
Nhưng anh ta thì sao?
Mẹ nó căn bản là không phải.
"Đừng căng thẳng, Điện hạ." Anh thu hồi lại nụ cười hiếm khi xuất hiện, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài, không cần lôi cậu ấy ra để làm lợi thế giữa chúng ta."
Cậu ấy?
Trong đầu Olivia nhanh chóng tua một loạt hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở một bóng người.
"Cậu ta... Chính là một bả đao của Ferdinanda," Olivia chuyển động ánh mắt, cô cảm thấy mình thật thông mình, "Nhưng mà cậu ấy bị lợi dụng, có lẽ là không có quan hệ gì với việc tạo phản của Ferdinanda...."
Vẻ mặt của Ngôn Sóc có chút hòa hoãn.
Cô tiếp tục nói: "Nhưng mà cậu ta bị mất trí nhớ rồi, bởi vì cậu ta muốn từ bỏ, cho nên phãi chịu trừng phạt."
Ngôn Sóc gật gật đầu: "Điện hạ cũng sẽ nói như vậy trước mặt cha tôi, đúng không?"
Olivia có chút muốn trợn trắng mắt.
Quả nhiên là vì Thẩm Chi Phồn, thật sự là cô không thể nhìn ra được quan hệ của Ngôn Sóc và Thẩm Chi Phồn.
Tuy rằng có thể nhìn được đôi chút, trước kia ánh mắt Ngôn Sóc nhìn Thẩm Chi Phồn... ánh mắt có chút không đúng lắm, tuy rằng giác quan thứ sau của cô linh nghiệm, nhưng Ngôn Sóc vẫn rất khắc chế, không để lọt một chút sơ hở nào.
Không ngờ rằng Ngôn Sóc lại cực kì nghiên túc như vậy, biết rằng mục tiêu kế tiếp của Thẩm Chi Phồn là chính mình, thế nhưng không hề để ý đến.
Năng lực trời sinh của phụ nữ chính là nhiều chuyện, Olivia nhanh chóng bị sự si tình này của Ngôn Sóc làm thay đổi thế giới quan luôn rồi.
Vị đại ca này, thứ cho ta nói thẳng, cậu ta muốn làm rụng đầu anh chứ không muốn 'làm' anh, thế mà anh vẫn có thể lưu lại đường sống cho con người đấy???
... Có tật xấu gì lạ vậy??
Là M sao?
Vẻ mặt của Olivia khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng cuối cùng đành nuốt xuống hết
"Đúng rồi, Điện hạ, ngài còn chưa nói đến nguyên nhân cậu ấy mất trí nhớ."
Olivia tức giận!
"Là thôi miên, thuật thôi miên vô cùng đặc biệt, tuyệt học (kiến thức bị thất truyền) của ta, nhưng mà ta cho rằng nó đã bị thất bại, bởi vì thuật thôi miên chỉ có tác dụng với những người có ý chí yếu ớt thôi, nhưng nó lại thành công trên người cậu ta."
Nghĩ đến đây Olivia nhíu mày có chút nghi ngờ.
"Nhưng mà Thẩm Chi Phồn không phải là người có ý chí kém như vậy, tôi đã điều tra cuộc sống trước kia của cậu ta, cậu ta tuyệt đối không phải là người không có khả năng, nhưng có một điều này, có thể trong lúc đó, nội tâm của cậu ta đang vô cùng giãy dụa, tự mình muốn trốn tránh...."
"Trong tiềm thức, cậu ta muốn quên đi chuyện này, cho nên thuật thôi miên này đã thành công."
Ngôn Sóc khép hờ mắt: "Nhưng lại không ổn định, cậu ấy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ lại, hơn nữa là những lúc tiếp xúc với cơ giáp."
Olivia có chút khó xử: ".... Đây không phải là chuyện tôi có thể khống chế được, cùng lắm thì chờ khi cậu ta nhớ lại thì hỏi thử xem?"
Ngôn Sóc tò mò nhìn cô: "Thế nào, ngài cảm thấy ta rất không hi vọng cậu ấy nhớ lại sao?"
Olivia ngẩn ra: "..... Anh, anh muốn để cậu ta nhớ lại?"
Ngôn Sóc cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: "Thật ta còn vô cùng chờ mong, khi mà ngài nói rằng cậu ấy có liên quan đến Ferdinanda."
Olivia sửng sốt.
"Tôi vẫn cho rằng cậu ấy thích Ferdinanda, hiện tại thì có lẽ không phải rồi." Nhìn qua có vẻ như tâm tình của Ngôn Sóc không tệ, "Tôi rất cao hứng đấy."
..... Lỗ tai muốn điếc luôn nè!
Olivia nhịn không được mà đánh vỡ ảo tưởng của anh: "Nhưng đương nhiên là bọn họ vô cùng thân cận, hiển nhiên là Ferdinanda đã cứu cậu ta, huống chi Thẩm Chi Phồn còn hận đế quốc này như vậy, cậu ta đối với anh...."
Ngôn Sóc không vui liếc nhìn cô một cái.
.... Vias à, mỉm cười, Vias, nhịn lại thì mọi chuyện sẽ trời yên biển lặng.
Olivia nuốt vào những lời muốn nói, mỉm cười nói: "Nhưng tôi vẫn nhìn ra được cậu ta vì anh mà giãy dụa, hiển nhiên là địa vị của anh trong lòng cậu rất cao."
Phi!!!!!!
Ngôn Sóc gật gật đầu, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tâm tình của anh trở nên tốt lên trong chớp mắt.
Đàn ông phức tạp nhưng vẫn là sinh vật đơn thuần.
Olivia cảm thấy một tia tuyệt vọng.
Nhưng mà giờ phút này điện thoại của Ngôn Sóc lại vang lên, Olivia cảm tạ trời đất, hi vọng anh ta sẽ bàn bạc chính sự.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Ngôn Sóc thì Olivia cảm thấy cô lại thất vọng rồi.
Thẩm Chi Phồn có chút không yên lòng chờ đầu dây bên kia, rất nhanh đối phương đã nhấc máy, bởi vì không biết đầu dây bên kia là ai, nên cậu vẫn im lặng không lên tiếng.
Là một âm thanh trầm thấp quen thuộc chậm rãi truyền đến.
"Này?"
Thẩm Chi Phồn vừa rồi còn không yên tâm thì bây giờ tâm tình đã trấn định rồi.
Dãy số này... quả nhiên là của Ngôn Sóc nha!
".... Vâng, chào ngài."
Thẩm Chi Phồn đã tỉnh táo từ lâu, nhưng vừa nghe thấy âm thanh của Ngôn Sóc bỗng nhiên cảm thấy giống như vừa uống một cốc rượu mạnh, thật choáng váng.
"Tỉnh rượu chưa, cảm giác thế nào?"
"Đã không có việc gì rồi, gây thêm phiền toái cho ngài rồi."
"Ừ, tôi yên tâm rồi, không biết tửu lượng của cậu lại kém như vậy, lần sau tôi sẽ chú ý."
Olivia nhìn vẻ mặt của Ngôn Sóc cảm thấy muốn mù con mắt.
Đại ca à, đế quốc cần anh, hãy làm gì đi chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất