Chương 23: Chơi bóng rổ
Một bên má của An Tri Châu đè hẳn lên mặt bàn, nghiêng đầu giơ điện thoại lên, nhìn tin nhắn được gửi đến hồi lâu, đầu ngón tay cũng giữ trên phím bấm một lúc, không biết trả lời người kia thế nào hoặc có thể nói là không biết có nên trả lời lại hay không.
Bọn họ nhắn tin cho nhau từ lúc Trịnh Hạ rời đi. Ông ngoại của Trịnh Hạ ở một mình dưới lầu, mà công việc của Trịnh Hạ hình như vô cùng bận rộn, suốt ngày phải bôn ba bên ngoài, không thể chăm sóc ông. Cho nên y đã lấy số điện thoại của An Tri Châu, hy vọng cậu ta có thể để ý ông ngoại một chút, An Tri Châu cũng không cự tuyệt, cậu là một người mạnh miệng lại mềm lòng.
Lúc mới đầu hai người cũng chỉ trao đổi về tình hình của ông ngoại Trịnh Hạ rồi dần dần lượng tin nhắn cũng nhiều hơn. Có đôi lúc Trịnh Hạ rảnh rỗi sẽ nhắn tin qua trêu chọc An Tri Châu. Về cái danh xưng "An An" này, cũng có thể gọi là nickname, An Tri Châu từng sửa qua rất nhiều lần, nhưng gọi nhiều thành quen, miệng lại nằm trên mặt của Trịnh Hạ chẳng có cách nào khống chế được, cậu ta cũng chỉ có thể thuận theo
Trong lòng An Tri Châu cam chịu nghĩ, dù sao cũng không phải gọi trước mặt mình, không quan trọng.
Thời gian cậu suy nghĩ quá dài, khiến cho Trịnh Hạ chờ mãi cũng không thấy reply, nhưng Trịnh Hạ tựa hồ cũng đã quen với một An Tri Châu ít nói như thế, lại gửi một tin: "An An nhất định là đang cố gắng học tập đúng không? Mua tặng em chút gì để bồi bổ, nhớ là phải ra lấy nhanh đấy. Đừng đưa cho ông ngoại, lần này là thực phẩm dành cho thanh thiếu niên, chỉ thích hợp với em thôi.
Tin nhắn còn kèm theo ảnh, trên ảnh là hình thực phẩm chức năng trên nhãn còn vẽ 100 điểm, bên trên còn viết một dòng chữ đỏ trông rất vui mắt.
"Nâng cao tinh thần và trí tưởng tượng! Tập trung tinh lực! Đảm bảo đứa trẻ nhà bạn có thể học 24 tiếng cũng không mệt mỏi!"
Có thể nói, đây đúng là câu nói thể hiện đúng tâm trạng của đông đảo các bậc phụ huynh có con còn đang tuổi đến trường.
An Tri Châu diện biểu vô tình suy xét một hồi mới gửi lại cho Trịnh Hạ một dấu ba chấm.
"..."
Trịnh Hạ có chút tự đắc nhắn lại: "Anh còn bỏ ra chút thời gian xem bình luận phía dưới, đánh giá rất tốt, nghe nói ăn xong thành tích tăng vọt, còn có thể đạt được 100 điểm giống như trên hình."
À.
An Tri Châu lạnh nhạt nghĩ: Mấy vị mang danh phụ huynh ai cũng có chút ngốc nghếch, với học sinh cấp ba, 150 mới là điểm tuyệt đối, thi được 100 điểm thì cũng chỉ ở hạng trung trung thôi.
Cho nên có thể thể, Trịnh Hạ này cũng chỉ ngốc chút thôi.
Cậu trả lời: "Đừng mua, tôi không ăn, ăn cái này có thể giảm trí thông minh."
Trịnh Hạ có chút tiếc nuối, chưa chịu từ bỏ ý định hỏi: "Thật sao?"
Sau khi nhắn tin với Trịnh Hạ, An Tri Châu gần như quên mất sự khó khăn lúc bước vào cửa nhà, vừa đơn giản giải quyết bài tập, vừa trả lời tin nhắn khuyên can thiếu niên ngốc nghếch Trịnh Hạ đừng lãng phí tiền bạc.
Trịnh Hạ mặc đồ diễn nhìn tin nhắn trên điện thoại mà bật cười, An Tri Châu thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thực tế lại là đứa trẻ ngây ngốc và nghiêm túc chẳng hiểu thế sự, khiến y cảm thấy rất thú vị.
Y gần đây nhận được rất nhiều lời khen ngợi, bộ phim mới phát sóng rating rất cao, khiến cho y nổi tiếng như mặt trời ban trưa. Hơn nữa Trịnh Hạ lại là nam chính trong bộ phim hiện tại, cho dù đoàn phim không gian chật hẹp, y cũng có phòng trang điểm riêng, lúc hóa trang xong mày kiếm anh tuấn, mang đậm khí khái nam tử, đang chờ nhập diễn.
Trợ lý đi phía sau, vội vàng sửa sang lại trang phục giúp y: "Trịnh ca, đạo diễn nói có thể bắt đầu rồi."
Trịnh Hạ gật đầu, cúi xuống gửi một tin nhắn, sau đó theo trợ lý ra ngoài.
..........................................
Lúc Bùi Hướng Tước tan học về nhà, sắc trời cũng đã tối. Cậu liếc sang cửa sổ thủy tinh nhà hàng xóm, vẫn tối đen, Lục Úc còn chưa đi làm về. Bùi Hướng Tước mở cửa, đặt cặp sách lên bàn, lấy ra phiếu điểm của kỳ thi cuối kỳ mới được phát. Thành tích của cậu không tốt lắm, còn không lên được top giữa. Nhưng cậu bỏ lỡ nửa học kỳ, nghe giảng lại gặp khó khăn, thành tích như vậy cũng là rất cố gắng rồi.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tính tự chủ của Bùi Hướng Tước rất tốt, cho dù đang gần đến ngày nghỉ, lại ngồi đợi một mình, cậu cũng sẽ không phóng túng bản thân mở TV hay chơi trò chơi, chỉ lấy bài tập được giao ra làm.
Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Lục Úc đang đi vào, tay trái chống lên tường, tay phải cởi khuy áo, trên tay còn khoác cái áo khoác.
Hai người đã sớm đưa chìa khóa nhà cho đối phương. Tính cách của Bùi Hướng Tước vốn không dễ dàng tin tưởng ai, huống chi còn giao một thứ quan trọng như chìa khóa nhà cho người ta. Nhưng sau khi đưa cho Lục Úc, cậu lại có cảm giác có nơi để nương tựa, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn.
Lục Úc cúi xuống, cách Bùi Hướng Tước thật gần, nhẹ giọng hỏi: " Hôm nay là thứ sáu mà em còn chăm chỉ học tập thế sao?"
Ánh mắt của Bùi Hướng Tước ngẩn ra, sau đó quay đầu sang một bên. Lục Úc sống ở nước ngoài nhiều năm, lại chăm chỉ rèn luyện nên vóc dáng cao cân đối, áo sơ mi tháo hai cúc, từ góc nhìn của Bùi Hướng Tước có thể thấy cơ ngực rắn chắc của anh, khiến cho cậu đột nhiên đỏ mặt, chỉ muốn dịch ra xa.
Lục Úc cười nhẹ, hơi thở phả vào vành tai của Bùi Hướng Tước: "Sao vậy?"
Bùi Hướng Tước chỉ muốn che tai lại, cậu hồi hộp, nhịp tim đập rất nhanh, cố gắng phân biệt hồi lâu, mới nghe ra Lục Úc nói gì, lắp bắp trả lời: "Đợt kiểm tra này, kết quả của tôi không tốt, nên muốn học. Đến tối, đến tối mới chơi với anh được."
Thực ra Bùi Hướng Tước cũng không đam mê mấy thứ vui chơi giải trí lắm, nhưng nếu chơi cùng với Lục Úc, thì cậu lại cảm thấy rất thú vị.
Lục Úc lấy phiếu điểm của cậu ra xem: "Thế này là tốt rồi, rất cố gắng. Nhưng hôm nay chúng ta sẽ không chơi game, chúng ta ra ngoài chơi bóng rổ được không?"
Thanh âm của anh vừa nhẹ vừa dịu dàng, chậm rãi lặp lại hai lần, Bùi Hướng mới hiểu, cậu có chút phiền não, gãi đầu: "Nhưng, nhưng, tôi không biết chơi, trước đây chưa từng chơi."
"Không sao. Tôi có thể dạy em, cái gì cũng có thể dạy em."
Sân tập bóng rổ, buổi tối không có người, rất vắng vẻ, rất thích hợp để hai người chơi bóng. Lục Úc đi trước dẫn đường, Bùi Hướng Tước đi theo phía sau, dẫm lên cái bóng được ánh đèn kéo dài xuống đất của anh. Lục Úc đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn xem Bùi Hướng Tước đi tới đâu, giống như người đi theo anh kia là một đứa trẻ cần được bảo vệ. Anh đối xử với chim hoàng yến của mình, dẫu có nặng lòng hơn cũng không đủ.
Động tác của anh vốn rất bí mật, nhưng số lần quay lại quá nhiều, khó tránh khỏi lộ ra sơ suất, để Bùi Hướng Tước phát hiện ra.
Bùi Hướng Tước từ nhỏ đến lớn đều rất vất vả, chưa từng có ai quan tâm cậu như vậy, trong lòng liền ấm áo, chạy đến bên cạnh Lục Úc, trên mặt không che được ý cười, nói đùa: "Tôi lớn như vậy rồi, Lục thúc thúc còn sợ tôi đi lạc sao?"
Lục Úc nói một câu, Bùi Hướng Tước không nghe thấy, ngữ khí của anh rất nhẹ, giống như vừa cất lời đã tan theo làn gió.
"Bởi vì chim hoàng yến của tôi đã bay đi mất, giờ trở lại làm chim sẻ rồi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."
Anh chỉ nói một lần, lại nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay.
Bùi Hướng Tước nói rất nhiều, tính cách của cậu rất tốt, lại lạc quan, chỉ nhớ những chuyện vui vẻ, trong đó có cả chuyện Hùng Giảo chuyển trường do Lục Úc nhúng tay vào, mà vị giám thị ăn hối lộ kia cũng bị thuyên chuyển công tác, Bùi Hướng Tước cũng không rõ sự tình. Dù sao cũng là do ăn hối lộ bị bộ giáo dục trực tiếp gửi lệnh xuống phê bình, đối với nhà trường cũng là một vết nhơ, cho nên cũng không thông báo cho học sinh biết.
Lục Úc mỉm cười nghe cậu nói.
Đường đến sân bóng không dài, hơn nữa Bùi Hướng Tước nói chuyện vẫn rất khó khăn, mới chỉ nói được chuyện của Hùng Giảo với An Tri Châu, cả hai cũng đã tới sân bóng.
Nhưng lúc hai người vừa đi vào, điện thoại của Lục Úc lại vang lên.
Là của vị quản lý Dương kia.
Lục Úc mở máy, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập: "Lục tiên sinh, công trường xảy ra chuyện rồi."
Bùi Hướng Tước thấy Lục Úc biến sắc, liền thu đầu ngón tay lại, ôm bóng rổ vào người, ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lục Úc cúp điện thoại, có lỗi nói: "Hôm nay công ty có chút chuyện, không thể chơi bóng với em, tôi đưa em về nhà trước."
Extra
Lục thúc thúc: Cái gì tôi cũng có thể dạy em, dạy em yêu đương, dạy em...
Bùi Bùi:???
Một thằng thì giả ngốc, một thằng thì sắc dụ. Tụibây giỏi lắm.
Bọn họ nhắn tin cho nhau từ lúc Trịnh Hạ rời đi. Ông ngoại của Trịnh Hạ ở một mình dưới lầu, mà công việc của Trịnh Hạ hình như vô cùng bận rộn, suốt ngày phải bôn ba bên ngoài, không thể chăm sóc ông. Cho nên y đã lấy số điện thoại của An Tri Châu, hy vọng cậu ta có thể để ý ông ngoại một chút, An Tri Châu cũng không cự tuyệt, cậu là một người mạnh miệng lại mềm lòng.
Lúc mới đầu hai người cũng chỉ trao đổi về tình hình của ông ngoại Trịnh Hạ rồi dần dần lượng tin nhắn cũng nhiều hơn. Có đôi lúc Trịnh Hạ rảnh rỗi sẽ nhắn tin qua trêu chọc An Tri Châu. Về cái danh xưng "An An" này, cũng có thể gọi là nickname, An Tri Châu từng sửa qua rất nhiều lần, nhưng gọi nhiều thành quen, miệng lại nằm trên mặt của Trịnh Hạ chẳng có cách nào khống chế được, cậu ta cũng chỉ có thể thuận theo
Trong lòng An Tri Châu cam chịu nghĩ, dù sao cũng không phải gọi trước mặt mình, không quan trọng.
Thời gian cậu suy nghĩ quá dài, khiến cho Trịnh Hạ chờ mãi cũng không thấy reply, nhưng Trịnh Hạ tựa hồ cũng đã quen với một An Tri Châu ít nói như thế, lại gửi một tin: "An An nhất định là đang cố gắng học tập đúng không? Mua tặng em chút gì để bồi bổ, nhớ là phải ra lấy nhanh đấy. Đừng đưa cho ông ngoại, lần này là thực phẩm dành cho thanh thiếu niên, chỉ thích hợp với em thôi.
Tin nhắn còn kèm theo ảnh, trên ảnh là hình thực phẩm chức năng trên nhãn còn vẽ 100 điểm, bên trên còn viết một dòng chữ đỏ trông rất vui mắt.
"Nâng cao tinh thần và trí tưởng tượng! Tập trung tinh lực! Đảm bảo đứa trẻ nhà bạn có thể học 24 tiếng cũng không mệt mỏi!"
Có thể nói, đây đúng là câu nói thể hiện đúng tâm trạng của đông đảo các bậc phụ huynh có con còn đang tuổi đến trường.
An Tri Châu diện biểu vô tình suy xét một hồi mới gửi lại cho Trịnh Hạ một dấu ba chấm.
"..."
Trịnh Hạ có chút tự đắc nhắn lại: "Anh còn bỏ ra chút thời gian xem bình luận phía dưới, đánh giá rất tốt, nghe nói ăn xong thành tích tăng vọt, còn có thể đạt được 100 điểm giống như trên hình."
À.
An Tri Châu lạnh nhạt nghĩ: Mấy vị mang danh phụ huynh ai cũng có chút ngốc nghếch, với học sinh cấp ba, 150 mới là điểm tuyệt đối, thi được 100 điểm thì cũng chỉ ở hạng trung trung thôi.
Cho nên có thể thể, Trịnh Hạ này cũng chỉ ngốc chút thôi.
Cậu trả lời: "Đừng mua, tôi không ăn, ăn cái này có thể giảm trí thông minh."
Trịnh Hạ có chút tiếc nuối, chưa chịu từ bỏ ý định hỏi: "Thật sao?"
Sau khi nhắn tin với Trịnh Hạ, An Tri Châu gần như quên mất sự khó khăn lúc bước vào cửa nhà, vừa đơn giản giải quyết bài tập, vừa trả lời tin nhắn khuyên can thiếu niên ngốc nghếch Trịnh Hạ đừng lãng phí tiền bạc.
Trịnh Hạ mặc đồ diễn nhìn tin nhắn trên điện thoại mà bật cười, An Tri Châu thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thực tế lại là đứa trẻ ngây ngốc và nghiêm túc chẳng hiểu thế sự, khiến y cảm thấy rất thú vị.
Y gần đây nhận được rất nhiều lời khen ngợi, bộ phim mới phát sóng rating rất cao, khiến cho y nổi tiếng như mặt trời ban trưa. Hơn nữa Trịnh Hạ lại là nam chính trong bộ phim hiện tại, cho dù đoàn phim không gian chật hẹp, y cũng có phòng trang điểm riêng, lúc hóa trang xong mày kiếm anh tuấn, mang đậm khí khái nam tử, đang chờ nhập diễn.
Trợ lý đi phía sau, vội vàng sửa sang lại trang phục giúp y: "Trịnh ca, đạo diễn nói có thể bắt đầu rồi."
Trịnh Hạ gật đầu, cúi xuống gửi một tin nhắn, sau đó theo trợ lý ra ngoài.
..........................................
Lúc Bùi Hướng Tước tan học về nhà, sắc trời cũng đã tối. Cậu liếc sang cửa sổ thủy tinh nhà hàng xóm, vẫn tối đen, Lục Úc còn chưa đi làm về. Bùi Hướng Tước mở cửa, đặt cặp sách lên bàn, lấy ra phiếu điểm của kỳ thi cuối kỳ mới được phát. Thành tích của cậu không tốt lắm, còn không lên được top giữa. Nhưng cậu bỏ lỡ nửa học kỳ, nghe giảng lại gặp khó khăn, thành tích như vậy cũng là rất cố gắng rồi.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tính tự chủ của Bùi Hướng Tước rất tốt, cho dù đang gần đến ngày nghỉ, lại ngồi đợi một mình, cậu cũng sẽ không phóng túng bản thân mở TV hay chơi trò chơi, chỉ lấy bài tập được giao ra làm.
Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Lục Úc đang đi vào, tay trái chống lên tường, tay phải cởi khuy áo, trên tay còn khoác cái áo khoác.
Hai người đã sớm đưa chìa khóa nhà cho đối phương. Tính cách của Bùi Hướng Tước vốn không dễ dàng tin tưởng ai, huống chi còn giao một thứ quan trọng như chìa khóa nhà cho người ta. Nhưng sau khi đưa cho Lục Úc, cậu lại có cảm giác có nơi để nương tựa, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn.
Lục Úc cúi xuống, cách Bùi Hướng Tước thật gần, nhẹ giọng hỏi: " Hôm nay là thứ sáu mà em còn chăm chỉ học tập thế sao?"
Ánh mắt của Bùi Hướng Tước ngẩn ra, sau đó quay đầu sang một bên. Lục Úc sống ở nước ngoài nhiều năm, lại chăm chỉ rèn luyện nên vóc dáng cao cân đối, áo sơ mi tháo hai cúc, từ góc nhìn của Bùi Hướng Tước có thể thấy cơ ngực rắn chắc của anh, khiến cho cậu đột nhiên đỏ mặt, chỉ muốn dịch ra xa.
Lục Úc cười nhẹ, hơi thở phả vào vành tai của Bùi Hướng Tước: "Sao vậy?"
Bùi Hướng Tước chỉ muốn che tai lại, cậu hồi hộp, nhịp tim đập rất nhanh, cố gắng phân biệt hồi lâu, mới nghe ra Lục Úc nói gì, lắp bắp trả lời: "Đợt kiểm tra này, kết quả của tôi không tốt, nên muốn học. Đến tối, đến tối mới chơi với anh được."
Thực ra Bùi Hướng Tước cũng không đam mê mấy thứ vui chơi giải trí lắm, nhưng nếu chơi cùng với Lục Úc, thì cậu lại cảm thấy rất thú vị.
Lục Úc lấy phiếu điểm của cậu ra xem: "Thế này là tốt rồi, rất cố gắng. Nhưng hôm nay chúng ta sẽ không chơi game, chúng ta ra ngoài chơi bóng rổ được không?"
Thanh âm của anh vừa nhẹ vừa dịu dàng, chậm rãi lặp lại hai lần, Bùi Hướng mới hiểu, cậu có chút phiền não, gãi đầu: "Nhưng, nhưng, tôi không biết chơi, trước đây chưa từng chơi."
"Không sao. Tôi có thể dạy em, cái gì cũng có thể dạy em."
Sân tập bóng rổ, buổi tối không có người, rất vắng vẻ, rất thích hợp để hai người chơi bóng. Lục Úc đi trước dẫn đường, Bùi Hướng Tước đi theo phía sau, dẫm lên cái bóng được ánh đèn kéo dài xuống đất của anh. Lục Úc đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn xem Bùi Hướng Tước đi tới đâu, giống như người đi theo anh kia là một đứa trẻ cần được bảo vệ. Anh đối xử với chim hoàng yến của mình, dẫu có nặng lòng hơn cũng không đủ.
Động tác của anh vốn rất bí mật, nhưng số lần quay lại quá nhiều, khó tránh khỏi lộ ra sơ suất, để Bùi Hướng Tước phát hiện ra.
Bùi Hướng Tước từ nhỏ đến lớn đều rất vất vả, chưa từng có ai quan tâm cậu như vậy, trong lòng liền ấm áo, chạy đến bên cạnh Lục Úc, trên mặt không che được ý cười, nói đùa: "Tôi lớn như vậy rồi, Lục thúc thúc còn sợ tôi đi lạc sao?"
Lục Úc nói một câu, Bùi Hướng Tước không nghe thấy, ngữ khí của anh rất nhẹ, giống như vừa cất lời đã tan theo làn gió.
"Bởi vì chim hoàng yến của tôi đã bay đi mất, giờ trở lại làm chim sẻ rồi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."
Anh chỉ nói một lần, lại nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay.
Bùi Hướng Tước nói rất nhiều, tính cách của cậu rất tốt, lại lạc quan, chỉ nhớ những chuyện vui vẻ, trong đó có cả chuyện Hùng Giảo chuyển trường do Lục Úc nhúng tay vào, mà vị giám thị ăn hối lộ kia cũng bị thuyên chuyển công tác, Bùi Hướng Tước cũng không rõ sự tình. Dù sao cũng là do ăn hối lộ bị bộ giáo dục trực tiếp gửi lệnh xuống phê bình, đối với nhà trường cũng là một vết nhơ, cho nên cũng không thông báo cho học sinh biết.
Lục Úc mỉm cười nghe cậu nói.
Đường đến sân bóng không dài, hơn nữa Bùi Hướng Tước nói chuyện vẫn rất khó khăn, mới chỉ nói được chuyện của Hùng Giảo với An Tri Châu, cả hai cũng đã tới sân bóng.
Nhưng lúc hai người vừa đi vào, điện thoại của Lục Úc lại vang lên.
Là của vị quản lý Dương kia.
Lục Úc mở máy, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập: "Lục tiên sinh, công trường xảy ra chuyện rồi."
Bùi Hướng Tước thấy Lục Úc biến sắc, liền thu đầu ngón tay lại, ôm bóng rổ vào người, ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lục Úc cúp điện thoại, có lỗi nói: "Hôm nay công ty có chút chuyện, không thể chơi bóng với em, tôi đưa em về nhà trước."
Extra
Lục thúc thúc: Cái gì tôi cũng có thể dạy em, dạy em yêu đương, dạy em...
Bùi Bùi:???
Một thằng thì giả ngốc, một thằng thì sắc dụ. Tụibây giỏi lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất