Chương 46: Ánh hoàng hôn
Sau khi cùng Chu Trữ bàn bạc xong, Lục Úc về văn phòng. Lúc này đã là buổi chiều, Bùi Hướng Tước đang dùng dĩa trọc trọc miếng bánh kem đặt trên bàn, miếng bánh gần như vẫn còn nguyên, trên đĩa lại dính đầy kem, chắc cậu mới ăn được một hai miếng.
Lục Úc lấy dĩa trong tay cậu, xắn một miếng ăn thử, thấp giọng hỏi: "Không thích vị bánh kem này sao?"
Bùi Hướng Tước chậm rãi lắc đầu: "Thích." Sau đó xắn một miếng to cho vào miệng.
Thật rõ ràng, cậu không vui, không muốn nói chuyện.
Lục Úc khoan dung mặc cậu cáu kỉnh, cứ để cậu tự mình suy nghĩ, đến khi không nghĩ ra được, nhất định cậu sẽ hỏi anh.
Sắc trời dần tối, Lục Úc xử lý xong hết công việc, ôm theo một chú chim sẻ nhỏ buồn bã không vui về, Bùi Hướng Tước một tay ôm lấy tay anh, tay kia cầm bình giữ nhiệt, chậm bước đi bên cạnh. Lục Úc hôm nay không về nhà nấu cơm, đưa cậu ra ngoài ăn. Đoạn đường từ công ty đến nhà hàng kia không xa, Lục Úc không cần tài xế đi cùng, tự mình lái xe đưa Bùi Hướng Tước qua đó.
Đến khi hai người ra khỏi cổng công ty, Bùi Hướng Tước thả lỏng tay ôm lấy tay Lục Úc ta, tự mình đi phía sau anh.
Bùi Hướng Tước đi rất gần anh, Lục Úc bước một bước, cậu bước một bước.
Mặt trời lặn sau rặng mây, bóng hai người hòa vào làm một. Bùi Hướng Tước cúi đầu, thấy bóng Lục thúc thúc cao hơn bóng mình một chút, giống như cho dù chỉ là một cái bóng in hằn lên đất của anh thôi cũng có thể ôm lấy bảo vệ cậu, đột nhiên cảm thấy muốn đem bóng của mình nhập vào trong bóng anh.
Cậu tập trung nghĩ ngợi, Lục Úc cũng không biết, vừa đi trước vừa cười: "Cùng em ra ngoài, lúc nào cũng phải trông chặt, sợ không cẩn thận lại làm lạc mất."
Bùi Hướng Tước mở to mắt, nghe xong câu này liền vui vẻ, nhưng vì hy vọng Lục Úc có thể nhận ra cậu đã trưởng thành, không cần anh phải lo lắng, nên vẫn cố cãi: "Tôi, tôi đã lớn như thế này rồi, bạn bằng tuổi tôi đã có thể tự mình ra ngoài đi đây đi đó, sẽ không bị lạc."
Lục Úc đột nhiên dừng lại, Bùi Hướng Tước đi sát xong anh lại không kịp dừng bước, vô ý giẫm vào gót giày anh, nhưng Lục Úc cũng không thấy đau.
Anh xoay người lại: "Họ sao có thể giống em. Chim sẻ nhỏ của tôi đáng yêu lại không nói được nhiều, nếu không cẩn thận lạc mất, thì biết tìm về thế nào đây?"
Nói đoạn, Lục Úc đùa: "Đến lúc đó không chừng em lại căng thẳng đến mức chỉ biết kêu chiếp chiếp mất thôi."
Kiếp trước hai người họ đã sống bên nhau một thời gian dài, Lục Úc đã mời rất nhiều bác sĩ, thử rất nhiều cách, nhưng bệnh của Bùi Hướng Tước vẫn không thể chữa khỏi, cậu chỉ có thể quen thuộc với thanh âm của một người duy nhất, chứ không thể phân biệt được thanh âm hỗn loạn của thế giới. Đây là chuyện không thể thay đổi, ngay cả Lục Úc cũng không cách nào cưỡng cầu.
Bùi Hướng Tước nghĩ, Lục thúc thúc không cần tìm cậu, cậu sẽ tự mình trở về. Cho dù là ở đâu, cậu đều có thể tìm đường quay về.
Lục Úc cúi đầu, khuôn mặt hẹp dài áp xuống, ánh mắt ôn nhu không bao giờ dành cho người khác: "A Bùi, sau này em cứ đi phía trước tôi là được rồi. Tôi có thể nhìn thấy em, nhìn thấy con đường em đi, chỉ cần em đứng trước mặt tôi, em sẽ không bị lạc."
Bùi Hướng Tước ngẩn người, nhanh chóng nhảy vài bước lên phía trước, đứng ngay trước mắt Lục Úc.
Cậu vốn đang buồn, sau khi nghe hai câu Lục Úc nói lại càng buồn hơn.
Mây trên trời chuyển hồng, ánh tà dương gần tắt, chỉ còn vài tia sáng vương vấn nơi chân trời, kéo dài hai chiếc bóng in lên mặt đất.
Đèn đường bắt đầu sáng, xung quanh đoàn người qua lại. Lục Úc thờ ơ bước đi, khí chất mạnh mẽ lại xuất chúng, vô thức thu hút ánh nhìn xung quanh.
Bùi Hướng Tước hơi nghiêng đầu, ánh mắt tìm theo bóng anh. Cậu đã cố gắng kiềm chế, để không liên tục quay đầu lại nhìn anh.
Nếu không cậu lại nghĩ đến chuyện Lí Trình Quang nói với mình.
Tầm mắt Lục Úc dừng trên người Bùi Hướng Tước, đối với cảm xúc của cậu, anh luôn nắm bắt rất chuẩn, lập tức bước nhanh về phía trước, bắt lấy tay Bùi Hướng Tước, kéo cậu lại, buộc cậu đối mắt với mình.
Lục Úc nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, từ chiều đến giờ em cứ không vui mãi, đùa em em cũng không cười. Có chuyện gì phiền lòng không thể nói cho tôi biết sao?"
Ngay từ đầu anh đã nhìn ra, chỉ là không hỏi, muốn Bùi Hướng Tước tự nói với mình. Nhưng đến tận lúc này, anh lại hơi hối hận.
Hà tất phải thế, anh hỏi cậu thì cũng như vậy thôi mà. Nếu như bây giờ chim sẻ nhỏ còn không nói ra, lát nữa nhất định sẽ biếng ăn.
"Thực ra, cũng không có gì." Bùi Hướng lắp bắp nói dối.
Lục Úc nhìn mày: "Em nghĩ tôi là đồ ngốc, dễ lừa thế sao?"
Lông mi của Bùi Hướng Tước run nhẹ, đồng tử thoáng phần ảm đạm: "Chiều nay, Lục thúc thúc đi gặp đối tượng, kết hôn. Lúc tôi, tôi nghe được, tin tức này, có chút không vui. Nếu Lục thúc thúc, có vợ có gia đình, quan hệ giữa tôi và Lục thúc thúc sẽ không còn tốt như bây giờ nữa."
Trời đã tối hẳn, người xung quanh vội vàng lướt qua, nhưng đối với Bùi Hướng Tước mà nói, thế giới xung quanh vẫn yên tĩnh bất biến. Trước khi cậu gặp Lục Úc, cậu vẫn đứng trên hòn đảo đơn độc của riêng mình, nhưng sau khi gặp anh, mọi thứ đã khác.
Cậu không muốn mất đi Lục thúc thúc của cậu, cho dù chỉ một chút cũng không muốn.
Lục Úc lại nghĩ, không ngờ thời trẻ Lí Trình Quang lại lắm lời như vậy.
"Không đâu. Em nghĩ nhiều rồi." Lục Úc cúi đầu, mạnh mẽ nâng cằm Bùi Hướng Tước lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được sự nghiêm túc trong đó: "Tôi sẽ không cùng người kia kết hôn, sau này cũng không cùng người khác kết hôn. Tôi sẽ không có gia đình, thậm chí hiện tại tôi cũng không có gia đình."
Lục Úc cố dằn lại những lời Bùi Hướng Tước không thể hiểu trong miệng.
Bùi Hướng Tước mở to đối mắt, lùi về sau vài bước, mặt đỏ bừng, câu được câu chăng nói: "Lục, Lục thúc thúc đừng nói như vậy. Tôi hy vọng anh có thể sống tốt, tốt hơn bất cứ ai."
Một người có thể nói với người khác tâm sự trong lòng mình thực sự là một chuyện khó khăn, cho dù là Bùi Hướng Tước, cũng cực kỳ khó: "Cho nên tôi nghĩ đến việc mình lại không vui vì Lục thúc thúc có một gia đình sống hạnh phúc hơn... Lại cảm thấy mình chỉ là vật vô tri."
Lục Úc im lặng trong giây lát rồi bật cười, búng lên trán Bùi Hướng Tước: "Bộ não nhỏ tý của em nghĩ nhiều chuyện quá rồi. Em không phải vật vô tri, em là chim sẻ nhỏ, sao có thể là vật gì khác nữa chứ."
Bùi Hướng Tước bị anh trêu cho ngơ người, ngơ ngác nhìn anh, thật lâu sau mới phản ứng lại ôm lấy trán.
Ngốc ngếch như vậy, ngây thơ như vậy, cấp bách hy vọng Lục thúc thúc của cậu có thể sống tốt, ngay cả dục vọng độc chiếm trong lòng cũng có thể khiến cậu cảm thấy bản thân mình có lỗi rồi tự buồn phiền.
Lục Úc bình tĩnh lại, giải thích từng chữ cho cậu nghe: "Nếu như em thật sự hy vọng tôi có thể sống tốt, thì nên hỏi tôi "Lục thúc thúc, anh cảm thấy sống thế nào mới là hạnh phúc nhất?""
"Sao lại không hỏi?" Lục Úc giục.
Bùi Hướng Tước lấy lại tinh thần, căng thẳng đến mức răng nanh cắn phải lưỡi, khó khăn hỏi: "Lục thúc thúc, anh cảm thấy sống như thế nào mới là hạnh phúc nhất?"
Lục Úc gần như không cần suy nghĩ, lập tức cười trả lời: "Đương nhiên là có thể sống cùng với chim sẻ nhỏ của tôi rồi, còn được nghe chim sẻ nhỏ của tôi hát nữa. Đối tượng kết hôn kia tôi đã đuổi đi rồi, cô ta thật phiền, còn cản trở tôi đưa A Bùi đi ăn."
Trong mắt Bùi Hướng Tước tràn ngập bóng dáng của Lục Úc, sáng ngời, rựa rỡ, tỏa ánh hào quang.
Cậu nóng, đến mức thiêu đốt trái tim của Lục Úc.
Lục Úc vuốt phần tóc mai dài ra của cậu, vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc, nhẹ giọng than: "Chim sẻ nhỏ của tôi sao lại đáng yêu vậy chứ." Luôn có thể đáng yêu vượt sức tưởng tượng của anh.
Đáng thương, đặc biệt khiến người ta muốn yêu cậu, hôn cậu, đem tất cả những điều đáng yêu nhất của cậu giấu vào trong bụng, chỉ có mình biết.
Thực ra lúc này, Lục Úc có thể dụ dỗ Bùi Hướng Tước tiến vào tình cảm yêu đương này, dẫn cậu đến với tình yêu và dục vọng, nhưng anh không làm vậy.
Tình yêu vừa ngọt ngào lại vừa buồn khổ.
Nếu Bùi Hướng Tước không cảm nhận được thì có lẽ đây không phải là yêu, Lục Úc không muốn cậu phải nếm trải vị đắng quá sớm, gánh trên vai sức nặng của tình yêu.
Bùi Hướng Tước không hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là dục vọng. Kiếp trước chướng ngại tâm lý của cậu còn nặng hơn mấy phần, dù Lục Úc có thể trao đổi cùng cậu, nhưng cậu vẫn không thể yêu, không hiểu thế nào là thích.
Nhưng có lẽ hiện tại Bùi Hướng Tước còn nhỏ, tình cảm còn chưa bị khóa chặt, nên có thể dễ dàng mở hé cửa cho Lục Úc.
Có lẽ đó là bản năng hướng tới tình yêu, hướng tới ấm áp.
Hướng tới Lục Úc.
Hai người họ đi một đoạn, nói chuyện xong, cũng tới cửa quán.
Quán ăn này rất nổi tiếng, giá cả cao, người đến không phải kẻ giàu có thì cũng là người nổi danh. Giới thương lưu của Trữ Tân lớn như thế cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ gặp vài người không muốn gặp.
La Thành đang vênh mặt sai khiến phục vụ đỗ xe cho mình xong, đi vào cửa quán, đột nhiên thấy Lục Úc đang dẫn theo một cậu bé chưa từng gặp qua đi vào. Hắn rùng mình, ký ức một ngày trong trại giam lẫn trước cũng không đáng sợ lắm, cho nên hắn vẫn sĩ diện, giả bộ gan hùm lượn qua lượn lại khắp nơi, híp mắt nhìn Bùi Hướng Tước thanh âm the thé: "Lục tiên sinh cũng biết hưởng thật đấy, còn mang tình nhân đến nơi này ăn."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Bùi Hướng Tước, vô cùng xấu xa, giống như muốn khám phá đến cùng.
Lục Úc liếc nhìn hắn, chẳng để tâm đến lời nói kia: "Lục nhị thiếu gia hình như ngồi trong trại giam một lần vẫn chưa đủ thì phải, có muốn vào đó lần nữa không?"
La Thành còn chưa kịp đốp chát lại, phục vụ đã đến trước mặt Lục Úc, đưa hai người vào phòng đặt riêng.
Trước khi đi, Lục Úc chậm rãi quay người lại cười nói: "Còn nhìn cậu ấy nữa, tôi sẽ móc mắt cậu ra."
La Thành bị lời nói này làm cho sợ hãi, lập tức quay mặt đi.
Phục vu đi trước nghe thấy hết nhưng vẫn giả câm giả điếc dẫn đường.
Nhưng Bùi Hướng Tước ở bên cạnh thì cái gì cũng không biết, vui vẻ chờ đồ ăn mang lên, còn ảo não chống tay lên cằm, một lúc sau thành thật nói: "Chuyện gì tôi cũng nói cho Lục thúc thúc biết. Nhưng tôi lại chẳng biết chuyện gì của Lục thúc thúc cả..."
Lục Úc rót nước chanh vào cốc cầu, sờ sờ vệt hồng trên trán cậu, chỉ là một vết hồng rất nhạt: "Em muốn biết cái gì, tôi cũng nói cho em biết. Chuyện gì cũng nói hết cho em biết."
Extra
Tiểu Tước: Chiếp chiếp
Đại Bùi: Nói tiếng người?
Tiểu Tước: Lục thúc thúc thật tốt!
Đại Bùi: Dạo này cậu diễn trò hơi nhiều rồi đấy???
Sao chúng mày không yêu nhau luôn đi:)
Wifi hỏng hơn tuần nay, làm gì cũng thật khó khăn TvT
Lục Úc lấy dĩa trong tay cậu, xắn một miếng ăn thử, thấp giọng hỏi: "Không thích vị bánh kem này sao?"
Bùi Hướng Tước chậm rãi lắc đầu: "Thích." Sau đó xắn một miếng to cho vào miệng.
Thật rõ ràng, cậu không vui, không muốn nói chuyện.
Lục Úc khoan dung mặc cậu cáu kỉnh, cứ để cậu tự mình suy nghĩ, đến khi không nghĩ ra được, nhất định cậu sẽ hỏi anh.
Sắc trời dần tối, Lục Úc xử lý xong hết công việc, ôm theo một chú chim sẻ nhỏ buồn bã không vui về, Bùi Hướng Tước một tay ôm lấy tay anh, tay kia cầm bình giữ nhiệt, chậm bước đi bên cạnh. Lục Úc hôm nay không về nhà nấu cơm, đưa cậu ra ngoài ăn. Đoạn đường từ công ty đến nhà hàng kia không xa, Lục Úc không cần tài xế đi cùng, tự mình lái xe đưa Bùi Hướng Tước qua đó.
Đến khi hai người ra khỏi cổng công ty, Bùi Hướng Tước thả lỏng tay ôm lấy tay Lục Úc ta, tự mình đi phía sau anh.
Bùi Hướng Tước đi rất gần anh, Lục Úc bước một bước, cậu bước một bước.
Mặt trời lặn sau rặng mây, bóng hai người hòa vào làm một. Bùi Hướng Tước cúi đầu, thấy bóng Lục thúc thúc cao hơn bóng mình một chút, giống như cho dù chỉ là một cái bóng in hằn lên đất của anh thôi cũng có thể ôm lấy bảo vệ cậu, đột nhiên cảm thấy muốn đem bóng của mình nhập vào trong bóng anh.
Cậu tập trung nghĩ ngợi, Lục Úc cũng không biết, vừa đi trước vừa cười: "Cùng em ra ngoài, lúc nào cũng phải trông chặt, sợ không cẩn thận lại làm lạc mất."
Bùi Hướng Tước mở to mắt, nghe xong câu này liền vui vẻ, nhưng vì hy vọng Lục Úc có thể nhận ra cậu đã trưởng thành, không cần anh phải lo lắng, nên vẫn cố cãi: "Tôi, tôi đã lớn như thế này rồi, bạn bằng tuổi tôi đã có thể tự mình ra ngoài đi đây đi đó, sẽ không bị lạc."
Lục Úc đột nhiên dừng lại, Bùi Hướng Tước đi sát xong anh lại không kịp dừng bước, vô ý giẫm vào gót giày anh, nhưng Lục Úc cũng không thấy đau.
Anh xoay người lại: "Họ sao có thể giống em. Chim sẻ nhỏ của tôi đáng yêu lại không nói được nhiều, nếu không cẩn thận lạc mất, thì biết tìm về thế nào đây?"
Nói đoạn, Lục Úc đùa: "Đến lúc đó không chừng em lại căng thẳng đến mức chỉ biết kêu chiếp chiếp mất thôi."
Kiếp trước hai người họ đã sống bên nhau một thời gian dài, Lục Úc đã mời rất nhiều bác sĩ, thử rất nhiều cách, nhưng bệnh của Bùi Hướng Tước vẫn không thể chữa khỏi, cậu chỉ có thể quen thuộc với thanh âm của một người duy nhất, chứ không thể phân biệt được thanh âm hỗn loạn của thế giới. Đây là chuyện không thể thay đổi, ngay cả Lục Úc cũng không cách nào cưỡng cầu.
Bùi Hướng Tước nghĩ, Lục thúc thúc không cần tìm cậu, cậu sẽ tự mình trở về. Cho dù là ở đâu, cậu đều có thể tìm đường quay về.
Lục Úc cúi đầu, khuôn mặt hẹp dài áp xuống, ánh mắt ôn nhu không bao giờ dành cho người khác: "A Bùi, sau này em cứ đi phía trước tôi là được rồi. Tôi có thể nhìn thấy em, nhìn thấy con đường em đi, chỉ cần em đứng trước mặt tôi, em sẽ không bị lạc."
Bùi Hướng Tước ngẩn người, nhanh chóng nhảy vài bước lên phía trước, đứng ngay trước mắt Lục Úc.
Cậu vốn đang buồn, sau khi nghe hai câu Lục Úc nói lại càng buồn hơn.
Mây trên trời chuyển hồng, ánh tà dương gần tắt, chỉ còn vài tia sáng vương vấn nơi chân trời, kéo dài hai chiếc bóng in lên mặt đất.
Đèn đường bắt đầu sáng, xung quanh đoàn người qua lại. Lục Úc thờ ơ bước đi, khí chất mạnh mẽ lại xuất chúng, vô thức thu hút ánh nhìn xung quanh.
Bùi Hướng Tước hơi nghiêng đầu, ánh mắt tìm theo bóng anh. Cậu đã cố gắng kiềm chế, để không liên tục quay đầu lại nhìn anh.
Nếu không cậu lại nghĩ đến chuyện Lí Trình Quang nói với mình.
Tầm mắt Lục Úc dừng trên người Bùi Hướng Tước, đối với cảm xúc của cậu, anh luôn nắm bắt rất chuẩn, lập tức bước nhanh về phía trước, bắt lấy tay Bùi Hướng Tước, kéo cậu lại, buộc cậu đối mắt với mình.
Lục Úc nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, từ chiều đến giờ em cứ không vui mãi, đùa em em cũng không cười. Có chuyện gì phiền lòng không thể nói cho tôi biết sao?"
Ngay từ đầu anh đã nhìn ra, chỉ là không hỏi, muốn Bùi Hướng Tước tự nói với mình. Nhưng đến tận lúc này, anh lại hơi hối hận.
Hà tất phải thế, anh hỏi cậu thì cũng như vậy thôi mà. Nếu như bây giờ chim sẻ nhỏ còn không nói ra, lát nữa nhất định sẽ biếng ăn.
"Thực ra, cũng không có gì." Bùi Hướng lắp bắp nói dối.
Lục Úc nhìn mày: "Em nghĩ tôi là đồ ngốc, dễ lừa thế sao?"
Lông mi của Bùi Hướng Tước run nhẹ, đồng tử thoáng phần ảm đạm: "Chiều nay, Lục thúc thúc đi gặp đối tượng, kết hôn. Lúc tôi, tôi nghe được, tin tức này, có chút không vui. Nếu Lục thúc thúc, có vợ có gia đình, quan hệ giữa tôi và Lục thúc thúc sẽ không còn tốt như bây giờ nữa."
Trời đã tối hẳn, người xung quanh vội vàng lướt qua, nhưng đối với Bùi Hướng Tước mà nói, thế giới xung quanh vẫn yên tĩnh bất biến. Trước khi cậu gặp Lục Úc, cậu vẫn đứng trên hòn đảo đơn độc của riêng mình, nhưng sau khi gặp anh, mọi thứ đã khác.
Cậu không muốn mất đi Lục thúc thúc của cậu, cho dù chỉ một chút cũng không muốn.
Lục Úc lại nghĩ, không ngờ thời trẻ Lí Trình Quang lại lắm lời như vậy.
"Không đâu. Em nghĩ nhiều rồi." Lục Úc cúi đầu, mạnh mẽ nâng cằm Bùi Hướng Tước lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được sự nghiêm túc trong đó: "Tôi sẽ không cùng người kia kết hôn, sau này cũng không cùng người khác kết hôn. Tôi sẽ không có gia đình, thậm chí hiện tại tôi cũng không có gia đình."
Lục Úc cố dằn lại những lời Bùi Hướng Tước không thể hiểu trong miệng.
Bùi Hướng Tước mở to đối mắt, lùi về sau vài bước, mặt đỏ bừng, câu được câu chăng nói: "Lục, Lục thúc thúc đừng nói như vậy. Tôi hy vọng anh có thể sống tốt, tốt hơn bất cứ ai."
Một người có thể nói với người khác tâm sự trong lòng mình thực sự là một chuyện khó khăn, cho dù là Bùi Hướng Tước, cũng cực kỳ khó: "Cho nên tôi nghĩ đến việc mình lại không vui vì Lục thúc thúc có một gia đình sống hạnh phúc hơn... Lại cảm thấy mình chỉ là vật vô tri."
Lục Úc im lặng trong giây lát rồi bật cười, búng lên trán Bùi Hướng Tước: "Bộ não nhỏ tý của em nghĩ nhiều chuyện quá rồi. Em không phải vật vô tri, em là chim sẻ nhỏ, sao có thể là vật gì khác nữa chứ."
Bùi Hướng Tước bị anh trêu cho ngơ người, ngơ ngác nhìn anh, thật lâu sau mới phản ứng lại ôm lấy trán.
Ngốc ngếch như vậy, ngây thơ như vậy, cấp bách hy vọng Lục thúc thúc của cậu có thể sống tốt, ngay cả dục vọng độc chiếm trong lòng cũng có thể khiến cậu cảm thấy bản thân mình có lỗi rồi tự buồn phiền.
Lục Úc bình tĩnh lại, giải thích từng chữ cho cậu nghe: "Nếu như em thật sự hy vọng tôi có thể sống tốt, thì nên hỏi tôi "Lục thúc thúc, anh cảm thấy sống thế nào mới là hạnh phúc nhất?""
"Sao lại không hỏi?" Lục Úc giục.
Bùi Hướng Tước lấy lại tinh thần, căng thẳng đến mức răng nanh cắn phải lưỡi, khó khăn hỏi: "Lục thúc thúc, anh cảm thấy sống như thế nào mới là hạnh phúc nhất?"
Lục Úc gần như không cần suy nghĩ, lập tức cười trả lời: "Đương nhiên là có thể sống cùng với chim sẻ nhỏ của tôi rồi, còn được nghe chim sẻ nhỏ của tôi hát nữa. Đối tượng kết hôn kia tôi đã đuổi đi rồi, cô ta thật phiền, còn cản trở tôi đưa A Bùi đi ăn."
Trong mắt Bùi Hướng Tước tràn ngập bóng dáng của Lục Úc, sáng ngời, rựa rỡ, tỏa ánh hào quang.
Cậu nóng, đến mức thiêu đốt trái tim của Lục Úc.
Lục Úc vuốt phần tóc mai dài ra của cậu, vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc, nhẹ giọng than: "Chim sẻ nhỏ của tôi sao lại đáng yêu vậy chứ." Luôn có thể đáng yêu vượt sức tưởng tượng của anh.
Đáng thương, đặc biệt khiến người ta muốn yêu cậu, hôn cậu, đem tất cả những điều đáng yêu nhất của cậu giấu vào trong bụng, chỉ có mình biết.
Thực ra lúc này, Lục Úc có thể dụ dỗ Bùi Hướng Tước tiến vào tình cảm yêu đương này, dẫn cậu đến với tình yêu và dục vọng, nhưng anh không làm vậy.
Tình yêu vừa ngọt ngào lại vừa buồn khổ.
Nếu Bùi Hướng Tước không cảm nhận được thì có lẽ đây không phải là yêu, Lục Úc không muốn cậu phải nếm trải vị đắng quá sớm, gánh trên vai sức nặng của tình yêu.
Bùi Hướng Tước không hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là dục vọng. Kiếp trước chướng ngại tâm lý của cậu còn nặng hơn mấy phần, dù Lục Úc có thể trao đổi cùng cậu, nhưng cậu vẫn không thể yêu, không hiểu thế nào là thích.
Nhưng có lẽ hiện tại Bùi Hướng Tước còn nhỏ, tình cảm còn chưa bị khóa chặt, nên có thể dễ dàng mở hé cửa cho Lục Úc.
Có lẽ đó là bản năng hướng tới tình yêu, hướng tới ấm áp.
Hướng tới Lục Úc.
Hai người họ đi một đoạn, nói chuyện xong, cũng tới cửa quán.
Quán ăn này rất nổi tiếng, giá cả cao, người đến không phải kẻ giàu có thì cũng là người nổi danh. Giới thương lưu của Trữ Tân lớn như thế cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ gặp vài người không muốn gặp.
La Thành đang vênh mặt sai khiến phục vụ đỗ xe cho mình xong, đi vào cửa quán, đột nhiên thấy Lục Úc đang dẫn theo một cậu bé chưa từng gặp qua đi vào. Hắn rùng mình, ký ức một ngày trong trại giam lẫn trước cũng không đáng sợ lắm, cho nên hắn vẫn sĩ diện, giả bộ gan hùm lượn qua lượn lại khắp nơi, híp mắt nhìn Bùi Hướng Tước thanh âm the thé: "Lục tiên sinh cũng biết hưởng thật đấy, còn mang tình nhân đến nơi này ăn."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Bùi Hướng Tước, vô cùng xấu xa, giống như muốn khám phá đến cùng.
Lục Úc liếc nhìn hắn, chẳng để tâm đến lời nói kia: "Lục nhị thiếu gia hình như ngồi trong trại giam một lần vẫn chưa đủ thì phải, có muốn vào đó lần nữa không?"
La Thành còn chưa kịp đốp chát lại, phục vụ đã đến trước mặt Lục Úc, đưa hai người vào phòng đặt riêng.
Trước khi đi, Lục Úc chậm rãi quay người lại cười nói: "Còn nhìn cậu ấy nữa, tôi sẽ móc mắt cậu ra."
La Thành bị lời nói này làm cho sợ hãi, lập tức quay mặt đi.
Phục vu đi trước nghe thấy hết nhưng vẫn giả câm giả điếc dẫn đường.
Nhưng Bùi Hướng Tước ở bên cạnh thì cái gì cũng không biết, vui vẻ chờ đồ ăn mang lên, còn ảo não chống tay lên cằm, một lúc sau thành thật nói: "Chuyện gì tôi cũng nói cho Lục thúc thúc biết. Nhưng tôi lại chẳng biết chuyện gì của Lục thúc thúc cả..."
Lục Úc rót nước chanh vào cốc cầu, sờ sờ vệt hồng trên trán cậu, chỉ là một vết hồng rất nhạt: "Em muốn biết cái gì, tôi cũng nói cho em biết. Chuyện gì cũng nói hết cho em biết."
Extra
Tiểu Tước: Chiếp chiếp
Đại Bùi: Nói tiếng người?
Tiểu Tước: Lục thúc thúc thật tốt!
Đại Bùi: Dạo này cậu diễn trò hơi nhiều rồi đấy???
Sao chúng mày không yêu nhau luôn đi:)
Wifi hỏng hơn tuần nay, làm gì cũng thật khó khăn TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất