Người Cá Xấu Xí

Chương 12: Tiểu nhân ngư chủ động

Trước Sau
Đối phương nói, là loại thích này.

Thổ lộ của Chu tạo nên gợn sóng lớn trong thế giới đơn thuần của Kiều.

Người cá nhỏ nằm trên giường che hai má lại, tựa hồ bên môi có thể cảm nhận được độ ấm của môi Chu.

Tiểu nhân ngư vừa ảo não vừa thẹn thùng lăn qua lộn lại trên giường. Lúc Chu bưng cháo vào thì nhìn thấy tiểu nhân ngư trở mình suýt chút rớt xuống giường, cả kinh hô lên một tiếng.

Để cơm trưa trên tay sang một bên, thợ săn đi ba bước thành hai bước nhanh tới bên giường, đỡ tiểu nhân ngư ngồi ổn định.: "Cẩn thận đừng để ngã xuống đất, ngã xuống sẽ đau lắm đó."

Chu dừng lại một chút, do dự nói: "Có phải lời nói hành động vừa rồi của ta quấy rầy em không? Thật xin lỗi, Kiều..."

"Em, em cứ coi như ta chưa nói gì đi."

Thợ săn cúi thấp đầu không dám nhìn phản ứng của tiểu nhân ngư, hắn nghĩ đúng là vừa rồi mình lỗ mãng nhất định đã làm Kiều cảm thấy mình thật tệ.

Trên thực tế hắn đúng là người như vậy.

Sống tới nay Chu đã thành hôn hai lần, lần nào thê tử cũng sống không quá nửa năm.

Người trong thôn noi mệnh hắn không rõ ràng, khắc chết nửa kia của mình.

Chu vốn là người ít nói, dần dần giao tiếp với người trong thôn càng ngày càng ít, sau đó dứt khoát chuyển tới gần biển, xây nhà sống cuộc sống ngăn cách với mọi người.

Vốn tưởng rằng mình cứ bình đạm sống như vậy tới già rồi chết đi, thợ săn không ngờ có một ngày mình gặp được tiểu nhân ngư đẹp đẽ yếu đuối như vậy.

Hắn là người lỗ mãng, từng nghe người khác nói nhất kiến chung tình, đại khái là lần đầu tiên gặp người ta đã giao trái tim vào tay đối phương rồi, hắn chỉ cảm thấy lời này là giả dối, làm gì có chuyện như vậy.

Mãi đến khi gặp được Kiều, hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu.



Có người thật sự chỉ một ánh mắt thôi đã khiến người hoàn toàn bị chìm đắm trong đó. . Đam Mỹ Hay

"Vậy... Kiều, thật xin lỗi. Nếu em cảm thấy ta thực ghê tởm không chấp nhận được... Sau này ta sẽ không quấy rầy em nữa..."

Thợ săn gian nan nói những lời này ra khỏi miệng. Nếu tiểu nhân ngư thật sự không muốn nhìn thấy hắn, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy tim đau như đao cắt.

Tiểu nhân ngư khóc, nước mắt trong suốt theo hai gò má rơi xuống, kết thành một viên trân châu xinh đẹp.

Kiều đột nhiên rơi lệ làm Chu luống cuống tay chân.

Hắn theo bản năng muốn ôm tiểu nhân ngư vào ngực an ủi, rồi lại lo lắng hành vi lỗ mãng của hắn sẽ mạo phạm đối phương.

Chỉ có thể ngốc ngốc dùng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư khóc nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ ẩn dưới hàng nước mắt mở thật to nhìn thợ săn, cả người nhào về phái trước, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực thợ săn, nhự giọng nói: "Thích... Đừng đi, Chu."

Tiểu nhân ngư chủ động ôm lấy eo thợ săn, khuôn mặt gác lên vai hắn, quần áo thô ráp cọ lên khuôn mặt non mịn y cũng không cảm thấy khó chịu.

"Chu..." Giọng nói tiểu nhân ngư lộ ra vài phần run rẩy: "Ôm ta một cái..."

Kiều vừa dứt lời liền được hai cánh tay rắn chắc gắt gao ôm vào ngực.

Kiều nằm trong ngực Chu, nghe tiếng tim hắn đập mỗi lúc một nhanh hơn, thật giống tim y lúc này cũng đập nhanh như vậy.

Tiểu nhân ngư không khỏi cười tươi, hình như y đã có thể lý giải vì sao trước đây nghe nói có người cá vì tình yêu mà buông bỏ cuộc sống ở đáy biển.

Ở cùng với Chu đúng là việc hạnh phúc nhất từ trước đến nay của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau