Đúng Đúng

Chương 10: Con nhím

Trước Sau
Từ sau khi Hứa Gia Niên nhìn thấy Thịnh Huân Thư tương lai lần thứ hai, cậu quyến luyến không quên ý định khiến cho Sai Sai hiện tại ý thức được tầm quan trọng của việc giảm béo.

Đầu tiên cậu dùng luận chứng không có con gái chơi cùng Sai Sai nên suy ra con gái không thích con trai béo, kết quả Sai Sai hoàn toàn khinh thường, cho rằng con gái và con trai không phải cùng một giống loài, căn bản không thể chơi cùng nhau.

Tiếp theo cậu vất vả tìm phim truyền hình, rốt cuộc tìm được một bộ phim có đứa trẻ béo bị bắt nạt, thời điểm xem phim cùng Sai Sai nói lời cảm khái, kết quả Sai Sai hết sức khinh thường, cho rằng béo như vậy còn có thể bị bắt nạt thật sự là đầu đất.

Sai Sai thực ra cũng không quá ngốc….

Hứa Gia Niên đang tận sức sửa lại ý thức của Sai Sai nghe thế cảm khái không thôi, vừa ăn kem, vừa chống cằm xem TV.

Gần đây việc làm ăn của gia đình Sai Sai phát triển không ngừng, trong nhà không chỉ mua thêm đầu đĩa mà còn lắp thêm cả điều hòa. Ba Thịnh mẹ Thịnh cũng thường xuyên không thấy bóng dáng, bọn nó mỗi buổi chiều đều mở điều hòa lên, ăn đồ ăn vặt, cùng nhau xem phim hoạt hình và phim truyền hình. Hứa Gia Niên cắn kem, thấy nhân vật béo trong phim truyền hình lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ khôi hài, nói thầm: “Mập mạp đều là người hầu……”

Thịnh Huân Thư sửng sốt, có hơi để ý: “Ai nói mập mạp đều là người hầu?”

Hứa Gia Niên thờ ơ: “Trong TV nói.” Cậu bồi thêm một câu: “Cậu đã thấy nhân vật chính phim truyền hình nào mập mạp chưa?”

Thịnh Huân Thư âm thầm vỗ bụng, bụng to tròn hiện lên qua quần áo, nó đang chuẩn bị phản bác, còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng mẹ Hứa: “Đúng Đúng, về sắp xếp đồ đạc đi! Tám giờ tối chúng ta lên xe lửa.”

Lực chú ý của Thịnh Huân Thư lập tức bị chuyển dời: “Xe lửa?”

Hứa Gia Niên: “Đại thọ bảy mươi của bà nội tớ, tớ phải tranh thủ đi xe lửa về quê, đợi khai giảng mới lên.”

Thịnh Huân Thư chấn động, mất hứng nói: “Như vậy không có ai chơi cùng tớ!”

Hứa Gia Niên mời: “Cậu có thể về quê với tớ.”

Thịnh Huân Thư có hơi động lòng. Nhưng lúc này, ngoài phòng lại truyền đến tiếng mẹ Hứa, lần này mẹ Hứa trực tiếp đi tới cửa nhà Thịnh Huân Thư, thăm dò đi vào nói: “Hứa Gia Niên, con còn không về thu dọn hành lý cho mẹ! Bị nhỡ xe lửa xem mẹ có đánh con không!”

Hai đứa trẻ trên sô pha đồng loạt nhìn về phía ngoài cửa, Hứa Gia Niên từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, chạy ra ngoài: “Vâng, con về sắp xếp ngay.”

Thịnh Huân Thư cũng đứng lên, đi đến cửa, không biết muốn tiễn Hứa Gia Niên hay là làm gì, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác mông lung, dần dần nhận thức được vừa rồi Hứa Gia Niên chỉ mời khách sáo, đối phương không có kế hoạch đưa mình đi chơi cùng.

Trong lòng nó chợt cảm thấy thất vọng, không khỏi thầm nghĩ: Buổi tối mình phải gọi điện thoại cho ba mẹ, mình cũng muốn đi du lịch, đi biển xây lâu đài cát!

Mẹ Hứa lại cười nói với Thịnh Huân Thư: “Cô và Đúng Đúng về quê nghỉ hè, Sai Sai ở nhà, phải ngủ sớm dậy sớm, chú ý an toàn, đừng mở cửa cho người lạ, có chuyện gì gọi điện thoại cho ba mẹ trước, cũng có thể gọi điện thoại cho cô – chúng ta đi đây, Đúng Đúng, nói tạm biệt với Sai Sai trước đã.”

Hứa Gia Niên đang bước nhanh vào cửa nhà.

Nghe được thanh âm, cậu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau cánh cửa chia trong nhà ngoài nhà, Sai Sai đứng bên trong cửa, tay vịn khung cửa nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Hứa Gia Niên hơi nhớ tới hoàn cảnh mình gặp Sai Sai phiên bản tương lai, qua khoảng cách thời không, anh lớn kia hình như cũng toát ra vẻ mặt như thế này.

Nhưng cậu chợt cảm thấy buồn cười: Mới không giống đâu, bất kể là bề ngoài hay là tính cách, anh lớn kia và Sai Sai không có điểm nào tương tự, sau khi lớn lên, mình cũng sẽ biến thành một người khác sao?

Cửa đóng lại.

Đèn được bật sáng choang, tiếng của TV bắt đầu to hơn, chương trình truyền hình bỗng nhiên đánh mất lực hấp dẫn khiến Thịnh Huân Thư thất thần. Bất tri bất giác, nó thò đầu ra ngoài cửa sổ dò xét, nhà hàng xóm vẫn còn náo nhiệt.

Nó đánh điện thoại cho ba, nhưng không ai tiếp.

Thịnh Huân Thư tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục xem TV.

Bất tri bất giác, Thịnh Huân Thư lại thò đầu ra ngoài cửa sổ dò xét, nhà hàng xóm tối như mực.

Nó lại ngồi xuống xem TV.

Từ lần này về sau, đèn nhà hàng xóm không sáng nữa.



Nông thôn so với nội thành giống như là hai thế giới!

Hứa Gia Niên nhận ra không thể đi trên đất vàng đầy bùn lầy trong những ngày mưa, cậu và ba còn nhận ra không thể tắm bồn nước nóng trong nhà tắm lớn nữa.

Sau đó, đại thọ bảy mươi của bà nội đã đến.

Mỗi ngày từ lúc còn tờ mờ sáng, sương sớm giống như lụa mỏng bao phủ lên thị trấn nhỏ, Hứa Gia Niên ngủ ở tầng hai bị tiếng người qua lại và tiếng gà vịt kinh hoảng “quác quác” đánh thức.

Cậu mông lung ngáp một cái, trên giường lăn qua một vòng, bỏ chăn quấn quanh người ra, tầm mắt đối diện với cửa sổ đầu giường, trên cửa sổ, một con bọ ngựa to như bàn tay đang lạnh lùng đối mặt với cậu, một lát sau, rung cánh bay đi.

Hứa Gia Niên bới tóc, ngáp lần nữa, đuổi chút mệt mỏi còn sót lại đi, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xem.

Trong sáng sớm màu lam nhạt, có bóng người đi qua.

Cậu mặc quần áo, đi thẳng từ ban công ngoài cửa sổ xuống phòng bếp, ngoài phòng bếp, bác của cậu đang tóm cổ gà. Người đàn ông trung niên này để hở ngực lộ lưng, chỉ mặc một cái quần đùi đi biển, một tay bắt gà, một tay cầm dao, bình tĩnh âm trầm chém dao trong tay xuống, ánh đao sáng lên, gà lập tức nằm run rấy trong vũng máu.

Tiếp theo, bác đột nhiên nhìn Hứa Gia Niên nhếch miệng cười.

Hứa Gia Niên sờ sờ cổ, không hiểu sao cảm giác cổ hơi lạnh.

Cậu cẩn thận vòng qua con gà còn run rẩy, đi vào phòng bếp, vừa chạm vào chum nước và gáo múc nước, đã bị mẹ ngại cậu làm vướng víu đuổi ra ngoài.

Cậu bỗng chốc vô công rồi nghề, đi vòng quanh nửa vòng, vừa đến phòng củi, chợt nghe thấy trong cửa khép hờ truyền đến âm thanh quỷ bí: “Anh biết một bí mật……”

Ể?

Hứa Gia Niên dừng bước, thân thể chuyển một nửa, nhìn vào bên trong qua khe cửa.

Nơi mắt nhìn đến, cửa sổ phòng củi bị một đầu giá gỗ chặn, bên trong u u ám ám, chỉ có một ánh lửa bay nhảy theo tiếng thở của mọi người, giương nanh múa vuốt dữ tợn trên mặt người.

Âm thanh quỷ bí kia lại vang lên.

Người nói chuyện ngồi ở vị trí đối diện khung cửa, Hứa Gia Niên nhìn chăm chú xem xét, hóa ra là Hứa Gia Minh con trai nhà bác cả. Anh ta đang ngồi đối diện với cây nến, thần thần bí bí thuật lại một chuyện cũ: “Đây là sự việc từ bảy mươi năm trước, xảy ra trên núi Tiểu Nguyệt trong thôn của chúng ta, nghe nói năm đó, có một người phụ nữ bởi vì chưa lập gia đình mà có con, bị người trong thôn bức tử…”

Hứa Gia Minh thần bí kể một đoạn lớn về chuyện người phụ nữ chết oan biến thành nữ quỷ báo thù, cuối cùng đột nhiên nói to: “Đêm qua, có người lên núi thấy quỷ ảnh! Tiếng khóc trùng lên nhau, quỷ ảnh mơ hồ bên cạnh đốm lửa vàng sậm…”

Hứa Gia Niên bị hoảng sợ! Đúng lúc này, cậu đột nhiên thấy ở góc phòng hiện ra một mảnh ống quần xanh xanh hồng hồng, có người đến!

Không xong, mình không thể để người khác thấy mình đang làm loại chuyện nghe lén của người xấu này!

Hứa Gia Niên chợt lóe lên ý nghĩ, ẩn thân phía sau cửa, bắt lấy tay nắm cửa, đột nhiên cửa mở!

Phù —

Gió lớn mở cửa, ánh nắng bất ngờ tràn vào, còn chưa kịp nhìn người trong phòng củi, một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện tại cửa!

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi, người này nối tiếp người kia chạy qua người bác cả, Hứa Gia Niên xen lẫn vào đám người, vô sự lặng lẽ rời đi.

Cậu vừa đi vừa nghĩ: Cố sự nữ quỷ trên núi Tiểu Nguyệt? Hình như cũng có ý nghĩa gì đó, là sự xuất hiện giống như anh lớn sao? Mình nên đi nghiệm chứng một phen……

Giữa trưa 11h, tiệc mừng chính thức mở màn.

Mười tám cái bàn được bày trên sân ngồi đầy người, anh một câu tôi một câu, âm thanh náo nhiệt đến mức cách một con phố cũng nghe thấy.

Sau đó, thùng loa mượn của cửa hàng băng đĩa trên thị trấn cũng được mang ra phục vụ ca hát, không gian tràn ngập tiếng ca vui mừng, Hứa Gia Niên cùng ba và anh chị, cô bác xếp thành hàng ngang trước mặt bà nội, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, hô vang dội: “Bà nội phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn”, tiếp theo bà nội vui vẻ phân phát mấy cái túi thêu lớn màu hồng.

Trong túi thêu, con gái được một vòng tay bạc, con trai được một trường mệnh tỏa vàng.



Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Niên nhận được đồ trang sức thuộc về mình, cậu thích thú miết miết trường mệnh tỏa, lại cẩn thận đặt về túi, cất kĩ, sau đó ngồi vào bàn, cùng mọi người ăn tiệc mừng.

Vất vả một hồi, thọ yến kết thúc, Hứa Gia Niên cũng đợi đến mười hai giờ khuya.

Dù đang là tháng bảy, nhưng gió đêm trên núi cũng có một chút lạnh.

Cậu đi một mình trên đường nhỏ gập ghềnh, chạc cây vươn ngang dọc trên đường rất có tính nghệ thuật, mặt trăng phương xa cùng đi theo bước chân cậu, cả hòn đá nhỏ trên đường, tròn tròn, vuông vuông, cũng rất thú vị.

Cậu nhớ câu chuyện buổi sáng nghe được, muốn nhìn thấy “Đại tỷ tỷ”, lại không quá tin tưởng thực sự có một “Đại tỷ tỷ” – cho dù có xuất hiện, khẳng định cũng là bởi từ trường hoặc là không thời gian vặn vẹo gì đó có thể dùng khoa học lý luận hoặc là khoa học suy đoán!

Đầm nước trên đỉnh núi nằm giữa rừng cây cối, trong đêm khuya loang loáng một màu xanh đậm gần như màu đen, Hứa Gia Niên đi vòng quanh đầm nước một vòng, không gặp cái gì đặc thù. Đang lúc Hứa Gia Niên thất vọng, bỗng nhiên, một bóng dáng mờ mờ ảo ảo theo ánh nước xẹt qua khóe mắt Hứa Gia Niên!

Trong bóng tối, Hứa Gia Niên thầm giật mình, chợt nhớ tới câu kia:

“Tiếng khóc trùng điệp, quỷ ảnh mơ hồ bên cạnh đốm lửa vàng sậm…”

Đốm sáng mông lung trong rừng cây, cỏ dại tràn qua mắt cá chân, quét vào da ngứa ngáy.

Hứa Gia Niên nín thở ngưng thần, từng bước một đi tới phương hướng chính xác, đốm sáng trốn trong rừng cây tựa hồ cũng đang đợi Hứa Gia Niên tiếp cận, từ đầu đến cuối không nhúc nhích.

Hứa Gia Niên rốt cuộc đi đến trước đốm sáng.

Đêm hôm khuya khoắt, cậu yên lặng nhìn một bọc quần áo bảo hộ của công nhân vệ sinh không biết bị ai vứt bỏ ở trong núi, im lặng thật lâu.

Sau khi xuống núi, Hứa Gia Niên không chỉ bị lạnh mà còn bị dị ứng, nhất là vùng quanh mắt cá chân, nổi đầy nốt đỏ hồng rậm dày nhìn rất là ghê. Mẹ Hứa không rõ tình hình nên hoảng sợ, vội đưa Hứa Gia Niên tới phòng khám trên thị trấn lấy thuốc, may mà dị ứng đến nhanh đi cũng nhanh, rửa nước, lại bôi thuốc lên, tốc độ chuyển biến tốt rất mau.

Đây thật là một chuyến thám hiểm thất bại.

Hứa Gia Niên hết sức phiền muộn, quyết định nhớ kỹ bài học lần này.

Mắt thấy mới là thực, tai nghe là giả, còn tin lời đồn nữa mình chính là Sai Sai!

Nghỉ hè không nhanh không chậm gần đến ngày cuối, bà nội đan cho Hứa Gia Niên áo len gile và một đôi tất, nhìn qua cũng rất đẹp; bác cả thì tiện tay kín đáo đưa cho Hứa Gia Niên một bao lì xì, Hứa Gia Niên mở ra thì thấy bên trong là một miếng vàng nhỏ; anh họ và hai chị họ dự định cùng tặng cho Hứa Gia Niên một thú cưng, anh họ vỗ ngực nói toàn bộ thú cưng bán trong thị trấn, Hứa Gia Niên nhìn trúng con nào bắt con đấy.

Hứa Gia Niên nhìn trúng con nhím con do con nhím mẹ mà chị họ nuôi đẻ ra.

Con nhím con mới sinh không được bao lâu, lúc cuộn tròn như quả cầu gai nằm vừa bàn tay người. Mới đầu, Hứa Gia Niên chọt con nhím một lần, con nhím đâm lại cậu một lần; nhưng sau hai lần Hứa Gia Niên cho nhím con ăn, mỗi lần cậu chọt, nhím con lại để lộ cái bụng của nó.

Lúc để lộ da bụng, nhím con giống như lật đật nằm trên lòng bàn tay Hứa Gia Niên, gai nhọn hướng phía dưới, thân thể hướng lên trên, miệng nhòn nhọn, bốn chân huơ huơ, phải lay thật mạnh mới có thể lật lại.

Gai gai, ngốc ngốc, thật là giống Sai Sai.

Cậu muốn tặng con thú này cho Sai Sai, chắc chắn Sai Sai sẽ vui vẻ!

Trước khai giảng hai ngày, Hứa Gia Niên và ba mẹ rốt cuộc về tới nhà. Qua một kì nghỉ hè không gặp, khu cư xá không có gì khác biệt so với lúc cậu rời đi.

Đúng lúc này, “két” một tiếng phanh gấp vang lên, một ván trượt chặn trước mặt Hứa Gia Niên!

Gió thổi tung bay vạt áo và lọn tóc người trượt ván, mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời. Sai Sai gầy hẳn một vòng đứng một chân trên mặt đất, một cái chân khác đạp trên ván trượt đu qua lại, hớn hở mặt mày: “Hứa Gia Niên, cuối cùng cậu cũng về!”

Ánh nắng chiếu tới, Hứa Gia Niên cũng hớn hở, tươi cười rạng rỡ, vui vẻ ồn ào nói: “Sai Sai, chào Sai Sai của tớ!”

Ai nói khu cư xá không có thay đổi lớn?

Khu cư xá thay đổi cực kì lớn!

Sai Sai thế mà đã gầy gần bằng mình, mình sắp có thể đánh thắng Sai Sai rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau