Chương 4: Chương 21
Trái ngược với Tề Thù đang rối rắm hết sức, thì ở bên này Chúc BÌnh Tự được Văn Thư Bạch khuyên nhủ khô cả lời, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đi Thượng Hải trước rồi tính.
Nói đúng hơn là chạy trốn, chạy đến miền sơn cước, thoát khỏi thành phố J.
Anh yên vị trên đoàn tàu màu xanh tróc sơn, chao đảo lắc lư theo tuyến đường ray tiến về phía trước. Anh tựa vào bên cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh ngoài ô cửa bị kéo dài rồi dần khuất khỏi tầm mắt.
Buồng điện thoại công cộng bị quấn đầy dây điện, trên nóc có vài con chim sẻ, vỗ cánh phành phạch bay đi. Mảnh lông chim nho nhỏ rơi xuống cuốn theo cơn gió trôi đi xa, đi xa...
Đầu Chúc Bình Tự khó chịu dựa vào ô cửa kính, muốn giảm bớt phần nào cơn đau nhức do ghế ngồi cộm cứng gây ra. Ánh mắt nhìn vào khoảng không. Lúc này xe lửa bất thình lình chấn động, anh xui rủi bị đập đầu vào cửa kính. Anh hít hà một hơi rồi lật đật che trán lại, cảm thấy người ớn lạnh.
Giờ phút này anh thật sự đã hoàn toàn cô đơn một mình.
Ba chữ này dù cho bắt đại hai ghép lại với nhau nghe cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Năm lên bảy ba mẹ mất đi, mười lăm tuổi thì bà nội qua đời, hai mười lăm lại gặp cảnh bạn trai ngoại tình, hai mươi tám tuổi chia tay, không còn gặp lại bạn nối khố nữa, xong vì ăn uống không đàng hoàng mà phải đến một thành phố xa lạ.
Đường về nhà không rõ.
Vì thế giờ đây ngoại trừ đau khổ, còn có mờ mịt đang chiếm trọn cõi lòng anh.
Nhưng anh đã hiểu ra được rất nhiều điều - cho dù là quá khứ hay tương lại, đều là do anh len lén trộm về. Thế nên oán hận trào dâng không biết bao nhiêu lần, rồi lại bị cố ép dìm xuống, cứ dìm xuống mãi.
Lúc ấy Văn Thư Bạch và Lục Tài có nói sẽ tìm cho anh một công việc bên đó, nhưng anh hiếm khi từ chối quyết liệt như vậy.
Khi đó anh phất tay nói: "Viết kịch bản thì chưa cần lo tìm việc đâu."
Văn Thư Bạch than thở với Tề Thù một lúc, sau lại than sao cậu nhiều chuyện quá: "Cậu cũng không phải không thể ở lại thành phố J, trách mình nói nhiều ấy chứ. Thật ra tưởng tượng cậu đến đó rồi tập thích ứng hoàn cảnh lần nữa, mình thấy xót xa lắm đó - mình cứ hay thích nói nhiều thêm vài câu vậy đấy."
Chúc Bình Tự không nói gì, anh biết mình phải cảm ơn Văn Thư Bạch - "Tôi bắt đầu thấy do dự rồi này, nhưng thật sự tôi chẳng muốn ở lại thêm nữa."
Nói cho cùng chen chúc ở cái thành phố nhỏ hẹp thế này, tuy cúi đầu không thấy ấy mà ngẩng đầu thấy.
Chúc Bình Tự biết mình là kẻ ích kỷ....vô cùng ích kỷ.
Một bên là người anh yêu, một bên khác cũng là người anh yêu.
Vậy nên.
Buông không được, ném cũng không xong, lại còn đau khổ.
Chỉ có thể trốn tránh.
Liều mạng mà trốn tránh thôi.
Chẳng sợ cuối cùng chỉ còn một mình mình, không muốn phải nhìn xong rồi lại tự xót xa, không muốn mơ tưởng đến những hình ảnh hạnh phúc mà không có anh kia.
Chẳng sợ, anh dựa vào ảo tưởng đó sống hết một đời, hoặc có lẽ sẽ tìm được một người nào đó cùng anh đi qua cuộc đời này.
Chúc Bình Tự nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ anh chợt nhớ đến một lời bài hát: Nếu như gặp gỡ ắt phải phân ly, ngàn dặm xa xôi không hẹn ngày.
(*Bài hát "Dương Hoa Lạc Tẫn Tử Quy Đề")
Anh không phải người thích mơ mộng, do nghe nói nằm mơ càng nhiều, người sẽ càng thiếu cảm giác an toàn. Có thể là dạo gần đây cứ suy nghĩ miên man suốt nên anh cũng thường hay nằm mộng.
Mộng của quá khứ.
Đó là vào lúc Chúc Bình Tự và Tề Thù mới vừa ở bên nhau, vào lúc thiếu niên cuồng vọng mười chín, dấn thân vào mọi việc hoàn toàn bằng đam mê nhiệt huyết.
Từ nhỏ Chúc Bình Tự đã không thích tranh giành, có người nói anh có vẻ ngoài "khiêu khích mắt người nhìn", ấy thế mà, ngay cả khi thu mình vào một góc nào đó, anh cũng sẽ bị lôi ra để so sánh với những người khác. Chỉ cần anh phạm một sai lầm nhỏ thôi, thì tất cả mọi người trên thế giới đều hận không thể hóa thành cha mẹ quá cố của anh mà bình luận đủ điều.
"Trước đây không phải học rất giỏi sao hả, bây giờ cũng chịu nhận mình là bình hoa di động rồi chứ gì."
Thầy giáo vừa ra khỏi phòng, Chúc Bình Tự thu dọn đồ của mình gọn gàng xong, vừa định cất sách vào cặp thì nhưng lời này trùng hợp men theo gió xuân lọt vào trong tai.
Anh khẽ lắc đầu, tự nhủ mình đã quá quen rồi.
Hôm nay vừa xác định ở bên Tề Thù, nên tâm trạng của anh cũng không tệ.
Chúc Bình Tự nhìn về phía Tề Thù đang đứng, lo là đối phương sẽ không kiềm chế nổi tính tình, thế nhưng lại ấu trĩ mà có chút chờ mong.
Người sau lưng nhìn anh, chỉ dịu dàng mỉm cười.
Anh ngẩn cả người. . Kiếm Hiệp Hay
Rồi anh quay đầu làm như không có gì. Tuy yên tâm, cơ mà chờ mong lại thất bại.
Cả hai cùng nhau ra khỏi phòng học.
Đèn thời xưa không sáng bằng bây giờ, cùng lắm thì nhỉnh hơn đèn dầu một chút. Hành lang bẩn thỉu chật cứng học sinh, từ đầu bên kia chẳng thấy được người đầu bên này. Mũi chân phải để sau gót chân trái, mỗi lần nhích tới cũng chẳng được bao nhiêu. Vừa lúc gặp mùa xuân ấm áp nữa, chờ đến khi mệt bở hơi tai lết ra khỏi dãy phòng học thì cả người đã mồ hôi nhễ nhại.
Túi của Chúc Bình Tự đựng một cuốn sách khá dày, ngón út móc chặt lấy ngón tay thon dài của Tề Thù, gian nan lách đi trước trong đám đông. Khi ấy vẫn còn thịnh hành kiểu túi đeo chéo vải, dù có bị ép đến đau vai cũng vẫn cứ đeo. Tại sao ư? Vì đẹp trai ấy.
Có điều Chúc Bình Tự là học sinh ngoan hiền.
Thế nên mấy cái túi lắc lư xung quanh thường đập vào người Chúc Bình Tự, trông cực kỳ chật vật.
Chúc Bình Tự khẽ cau mày, lòng thầm nói cứ như mà ra ngoài chắc cả người đã vã đầy mồ hôi rồi. Vì vậy anh cố sức tránh những người chung quanh, muốn chừa lại khe hở nhỏ ngăn cách quanh mình.
Đang không biết làm sao, bỗng nhiên bị ôm vào một lòng ngực. Do quanh người anh vòng ra kẽ hở.
Khứu giác là nơi đầu tiên nổi lên tác dụng, anh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, độc đáo chỉ thuộc về riêng cơ thể của Tề Thù. Vừa mới yên tâm xong thì chợt nhớ đến mấy học sinh xung quanh.
Tiếp đó đại não vận động trung tâm thần kinh khống chế động tác của anh - dùng một tay đẩy Tề Thù ra.
Adrenalin trong não cũng không chịu yên - tim đập bùm bùm cả lên, hô hấp quấn quýt bên nhau, đầu trận tuyến rối rắm.
"Anh làm gì vậy!" Chúc Bình Tự thấp giọng mắng hắn.
Tề Thù lại cười, trông tâm trạng có vẻ cực kỳ tốt: "Bảo vệ em chứ gì."
Cứ như vậy, hệ thống của Chúc Bình Tự bị đánh cho tan tác, từ cổ đến tai đều ửng hồng.
Anh lầm bầm tức giận: "Anh có thể để lỗ tai em thanh tịnh chút được không! Đầy người ra kìa."
"Không được, hôm nay mới là ngày đầu thôi, sau này em không chịu cũng phải chịu."
"..."
Mặc dù lúc đó Chúc Bình Tự bị lừa dối đến thương tích đầy mình, nhưng ít nhất trong thâm tâm vẫn còn chừa lại một sợi dây lý trí, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân.
Tề Thù quen nhiều bạn như vậy, không chừng cũng nói với họ như với mình thôi?
Kế đó nữa, tận khi có hai người bạn cùng lớp từng nói anh là "Bình hoa" đến trước mặt xin lỗi, anh mới biết Tề Thù đã âm thầm dạy dỗ bọn họ một trận.
Như mở cờ trong bụng, anh nhận ra câu "Bảo vệ em" kia một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cho đến tận bây giờ, điều Chúc Bình Tự hối hận nhất chính là lúc ấy không nói với Vương Trích về quan hệ của hai người bọn anh.
Nếu không thì dù là anh hay Vương Trích có lẽ đều sẽ không bị người nọ cho uống bùa mê thuốc lú.
Sau này, khi mới đến nơi làm việc, anh chỉ biết vùi đầu làm bằng tất cả khả năng của mình, tung hoành ngang dọc như ruồi không đầu.
Ngày đó anh được giám đốc khen ngợi, lòng tràn ngập sung sướng. Đến xế chiều thì lại bị một đồng nghiệp đã từng là bạn tố cáo, báo thẳng lên văn phòng chủ tịch. Lý do là anh và giám đốc có quan hệ mập mờ.
Chúc Bình Tự đực mặt ra: Giám đốc rõ ràng là phụ nữ chững chạc hơn ba mươi, đã có gia đình hạnh phúc, sao có thể nhìn trúng anh được chứ?
May mà chủ tịch công tư phân minh, hiểu rõ nhân phẩm của giám đốc, cuối cùng cũng không trách móc gì. Có điều kể từ đó trở đi, Chúc Bình Tự chẳng thể nào nhìn mặt người bạn kia nữa.
Đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện bực bội như vậy, lòng buồn rầu không thôi. Ngoài trời sáng sủa đến đâu lọt vào mắt anh cũng như mây đen mịt mù.
Ban đêm tan sở, ra khỏi công ty, vừa mới bước đến cổng đã thấy bên ngoài mưa phùn ẩm ướt.
Thật lòng mà nói, Chúc Bình Tự không thích mưa lắm. Âm u, khiến người ta nhìn mà phát sầu. Anh không đem ô, chỉ trùm chiếc áo khoác len mặc quanh năm, song lại kéo khăn quàng cổ caro quấn quanh mình, lựa chỗ nào có bóng cây chạy nhanh về.
Chỉ là lần này, anh không hề gặp thiếu niên có gương mặt tươi cười xưa ấy.
Lúc Chúc Bình Tự về đến nhà, đèn còn hơi mờ, trên sô pha xuất hiện một người đang co lại.
Đó là Tề Thù.
Thật sự thì Tề Thù rất bận, từ khi hắn 24 tuổi rất ít về nhà, giờ này tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy người, nói không vui là giả.
Nhưng cả người Chúc Bình Tự ướt chèm nhẹp, dính dính khó chịu, nên không định gọi Tề Thù. Chỉ đành bước nhanh đến phòng tắm vội vàng xối người, choàng khăn tắm đâu đó rồi mới hí hứng chạy ra phòng khách.
Sau đó khẽ khàng lay người Tề Thù
Không có tác dụng.
Anh lại vỗ vỗ đầu Tề Thù.
Cũng vô dụng nốt.
Chúc Bình Tự nhận ra được gì đó, không định kêu người đang giả vờ ngủ kia nữa, ngược lại tròng mắt đảo quanh nảy ra ý xấu. Chuẩn bị nhấc mông ngồi thẳng lên người Tề Thù -
Tề Thù đột ngột mở mắt bật dậy, lật anh lại đè trên sô pha.
Chúc Bình Tự cười ha ha.
Tề Thù trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng cũng bó tay chẳng biết làm sao, đành bất đắc dĩ ôm lấy anh, giữ nguyên tư thế này vùi đầu vào hõm cổ anh.
Chúc Bình Tự thấy hơi ngưa ngứa, nhưng giờ phút anh hằng mong mỏi quý trọng đang ở đây, nên không nói gì nữa.
Tề Thù im lặng lúc lâu mới thầm thì một câu: "....Anh mệt mỏi quá."
Ánh mắt Chúc Bình Tự trở nên mềm mại, đôi tay vòng ra sau lưng Tề Thù choàng lấy hắn, thở dài một tiếng.
Lúc ấy, Chúc Bình Tự cứ ngỡ rằng Tề Thù coi chỗ của mình như là nhà.
Vì thế anh không do dự đặt hết tình cảm và yêu thương của mình lên canh bạc cuộc đời, còn tự đắc đấy là ý hay.
Anh không hối hận. Nhưng nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ cố hết sức kiềm chế - nếu không anh sao có thể thua đến thảm hại như vậy?
Ngày Chúc Bình Tự hận nhất chính là vào hôm sinh nhật 25 tuổi.
Từ năm 19 đến 25 tuổi, anh và Tề Thù đã bên nhau hơn 6 năm.
Anh ngây thơ cho rằng, cả hai sẽ vĩnh viễn bên nhau.
Nhưng anh lại quên, thất niên chi dương* đã dần dần sinh sôi từ thuở nào.
(*Thất niên chi dương" - nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.)
Ngày sinh nhật thứ 25 mang theo khao khát tràn đầy từ tận đáy lòng của Chúc Bình Tự, ánh mắt luôn nhu hòa giờ đây lóe lên tia sáng kỳ lạ. Ngay cả đồng nghiệp cũng cười trêu anh: "Không biết còn tưởng hôm nay cậu đi cầu hôn bạn gái đó."
Anh nghe thấy cũng không thèm phản bác. Chỉ cảm thấy hạnh phúc quá đỗi, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười.
Bởi vì anh biết, Tề Thù vẫn luôn nhớ kỹ sinh nhật của mình, mấy năm qua lần nào hắn cũng sẽ dành cho anh một bất ngờ mới lạ.
Thế nên so với ăn tết, thì anh lại trông mong ăn sinh nhật của mình hơn.
Vì vậy anh phóng như bay về căn chung cư nhỏ của hai người, móc chìa khóa trong túi ra nhẹ tay vặn mở cửa. Tim đập bình bịch không ngừng.
Anh đẩy cửa vào.
Rồi ngây ngẩn.
Trống trơn, chả có gì cả.
Chỉ có một mình Tề Thù ngồi trước bàn ăn, bên trên đặt chiếc bánh kem vừa bị múc hết một muỗng.
Giờ đây.
Chúc Bình Tự không còn ngốc nghếch đoàn già đoán non rằng Tề Thù muốn tạo bất ngờ gì cho mình nữa. Bởi vì sở thích của Tề Thù luôn là nhiệt tình trực tiếp, không có ý che che đậy đậy chút nào.
"Anh..." Chúc Bình Tự cụp mi, giấu đi đôi mắt vì tủi thân mà đỏ hoe, ngập ngừng hồi lâu mới cất lời: "Hôm nay anh không bận sao?"
Tề Thù tựa như chẳng hay biết gì, cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, không phải anh về sớm cùng em à?"
"Ừm...." nắm tay Chúc Bình Tự thả lỏng, "Em đi thay đồ đã."
"Được."
Thay quần áo xong, Chúc Bình Tự không nhịn nổi nữa. Tay bó gối, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Anh yêu Tề Thù, nhưng anh không ngu.
Tề Thù thật sự đã quên mất sinh nhật của anh từ lâu, bánh kem đâu ra được chứ?
Nếu thật là Tề Thủ về nhà sớm cùng anh, trên đầu tủ giày sao lại có chiếc chìa khóa xa lạ kia đây, hai dĩa bánh kem bày trên bàn cơm sao lại bị dùng qua rồi?
Chưa kể.
Anh biết cái chìa khóa đó.
Là của Vương Trích.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Chúc Bình Tự hoàn toàn trống rỗng, không còn tiêu cự, ngồi ngẩn người trên giường cả buổi trời, nước mắt không kiềm được tí tách rơi.
Vô cùng khó chịu.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm trạng, khi anh mang dép lê mở cửa phòng ra, thì thấy phần ăn phía bên kia bàn đã được dọn sạch sẽ, chỉ có moi tận dưới đáy thùng rác mới tìm được dấu vết sót lại.
Lúc này Chúc Bình Tự vẫn luôn cúi đầu không nói tiếng nào.
Tề Thù bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hắn hỏi: "Sao vậy?"
Cho đến khi Chúc Bình Tự hung hăng ngẩn đầu lên, hất hết bánh kem trong tầm tay xuống đất rồi lại nhìn chằm chằm hắn.
Kế đến anh chộp lấy điện thoại của hắn, lưu loát nhập mật khẩu rồi mở tin nhắn ra.
Tề Thù bị hoảng sợ, hắn chưa bao giờ thấy Chúc Bình Tự như thế này.
Hắn liền thấy người kia nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như muốn xuyên thủng, đôi mắt từ từ ươn ướt.
Chúc Bình Tự bắt được một dải số điện thoại không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Là của Vương Trích.
Nói đúng hơn là chạy trốn, chạy đến miền sơn cước, thoát khỏi thành phố J.
Anh yên vị trên đoàn tàu màu xanh tróc sơn, chao đảo lắc lư theo tuyến đường ray tiến về phía trước. Anh tựa vào bên cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh ngoài ô cửa bị kéo dài rồi dần khuất khỏi tầm mắt.
Buồng điện thoại công cộng bị quấn đầy dây điện, trên nóc có vài con chim sẻ, vỗ cánh phành phạch bay đi. Mảnh lông chim nho nhỏ rơi xuống cuốn theo cơn gió trôi đi xa, đi xa...
Đầu Chúc Bình Tự khó chịu dựa vào ô cửa kính, muốn giảm bớt phần nào cơn đau nhức do ghế ngồi cộm cứng gây ra. Ánh mắt nhìn vào khoảng không. Lúc này xe lửa bất thình lình chấn động, anh xui rủi bị đập đầu vào cửa kính. Anh hít hà một hơi rồi lật đật che trán lại, cảm thấy người ớn lạnh.
Giờ phút này anh thật sự đã hoàn toàn cô đơn một mình.
Ba chữ này dù cho bắt đại hai ghép lại với nhau nghe cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Năm lên bảy ba mẹ mất đi, mười lăm tuổi thì bà nội qua đời, hai mười lăm lại gặp cảnh bạn trai ngoại tình, hai mươi tám tuổi chia tay, không còn gặp lại bạn nối khố nữa, xong vì ăn uống không đàng hoàng mà phải đến một thành phố xa lạ.
Đường về nhà không rõ.
Vì thế giờ đây ngoại trừ đau khổ, còn có mờ mịt đang chiếm trọn cõi lòng anh.
Nhưng anh đã hiểu ra được rất nhiều điều - cho dù là quá khứ hay tương lại, đều là do anh len lén trộm về. Thế nên oán hận trào dâng không biết bao nhiêu lần, rồi lại bị cố ép dìm xuống, cứ dìm xuống mãi.
Lúc ấy Văn Thư Bạch và Lục Tài có nói sẽ tìm cho anh một công việc bên đó, nhưng anh hiếm khi từ chối quyết liệt như vậy.
Khi đó anh phất tay nói: "Viết kịch bản thì chưa cần lo tìm việc đâu."
Văn Thư Bạch than thở với Tề Thù một lúc, sau lại than sao cậu nhiều chuyện quá: "Cậu cũng không phải không thể ở lại thành phố J, trách mình nói nhiều ấy chứ. Thật ra tưởng tượng cậu đến đó rồi tập thích ứng hoàn cảnh lần nữa, mình thấy xót xa lắm đó - mình cứ hay thích nói nhiều thêm vài câu vậy đấy."
Chúc Bình Tự không nói gì, anh biết mình phải cảm ơn Văn Thư Bạch - "Tôi bắt đầu thấy do dự rồi này, nhưng thật sự tôi chẳng muốn ở lại thêm nữa."
Nói cho cùng chen chúc ở cái thành phố nhỏ hẹp thế này, tuy cúi đầu không thấy ấy mà ngẩng đầu thấy.
Chúc Bình Tự biết mình là kẻ ích kỷ....vô cùng ích kỷ.
Một bên là người anh yêu, một bên khác cũng là người anh yêu.
Vậy nên.
Buông không được, ném cũng không xong, lại còn đau khổ.
Chỉ có thể trốn tránh.
Liều mạng mà trốn tránh thôi.
Chẳng sợ cuối cùng chỉ còn một mình mình, không muốn phải nhìn xong rồi lại tự xót xa, không muốn mơ tưởng đến những hình ảnh hạnh phúc mà không có anh kia.
Chẳng sợ, anh dựa vào ảo tưởng đó sống hết một đời, hoặc có lẽ sẽ tìm được một người nào đó cùng anh đi qua cuộc đời này.
Chúc Bình Tự nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ anh chợt nhớ đến một lời bài hát: Nếu như gặp gỡ ắt phải phân ly, ngàn dặm xa xôi không hẹn ngày.
(*Bài hát "Dương Hoa Lạc Tẫn Tử Quy Đề")
Anh không phải người thích mơ mộng, do nghe nói nằm mơ càng nhiều, người sẽ càng thiếu cảm giác an toàn. Có thể là dạo gần đây cứ suy nghĩ miên man suốt nên anh cũng thường hay nằm mộng.
Mộng của quá khứ.
Đó là vào lúc Chúc Bình Tự và Tề Thù mới vừa ở bên nhau, vào lúc thiếu niên cuồng vọng mười chín, dấn thân vào mọi việc hoàn toàn bằng đam mê nhiệt huyết.
Từ nhỏ Chúc Bình Tự đã không thích tranh giành, có người nói anh có vẻ ngoài "khiêu khích mắt người nhìn", ấy thế mà, ngay cả khi thu mình vào một góc nào đó, anh cũng sẽ bị lôi ra để so sánh với những người khác. Chỉ cần anh phạm một sai lầm nhỏ thôi, thì tất cả mọi người trên thế giới đều hận không thể hóa thành cha mẹ quá cố của anh mà bình luận đủ điều.
"Trước đây không phải học rất giỏi sao hả, bây giờ cũng chịu nhận mình là bình hoa di động rồi chứ gì."
Thầy giáo vừa ra khỏi phòng, Chúc Bình Tự thu dọn đồ của mình gọn gàng xong, vừa định cất sách vào cặp thì nhưng lời này trùng hợp men theo gió xuân lọt vào trong tai.
Anh khẽ lắc đầu, tự nhủ mình đã quá quen rồi.
Hôm nay vừa xác định ở bên Tề Thù, nên tâm trạng của anh cũng không tệ.
Chúc Bình Tự nhìn về phía Tề Thù đang đứng, lo là đối phương sẽ không kiềm chế nổi tính tình, thế nhưng lại ấu trĩ mà có chút chờ mong.
Người sau lưng nhìn anh, chỉ dịu dàng mỉm cười.
Anh ngẩn cả người. . Kiếm Hiệp Hay
Rồi anh quay đầu làm như không có gì. Tuy yên tâm, cơ mà chờ mong lại thất bại.
Cả hai cùng nhau ra khỏi phòng học.
Đèn thời xưa không sáng bằng bây giờ, cùng lắm thì nhỉnh hơn đèn dầu một chút. Hành lang bẩn thỉu chật cứng học sinh, từ đầu bên kia chẳng thấy được người đầu bên này. Mũi chân phải để sau gót chân trái, mỗi lần nhích tới cũng chẳng được bao nhiêu. Vừa lúc gặp mùa xuân ấm áp nữa, chờ đến khi mệt bở hơi tai lết ra khỏi dãy phòng học thì cả người đã mồ hôi nhễ nhại.
Túi của Chúc Bình Tự đựng một cuốn sách khá dày, ngón út móc chặt lấy ngón tay thon dài của Tề Thù, gian nan lách đi trước trong đám đông. Khi ấy vẫn còn thịnh hành kiểu túi đeo chéo vải, dù có bị ép đến đau vai cũng vẫn cứ đeo. Tại sao ư? Vì đẹp trai ấy.
Có điều Chúc Bình Tự là học sinh ngoan hiền.
Thế nên mấy cái túi lắc lư xung quanh thường đập vào người Chúc Bình Tự, trông cực kỳ chật vật.
Chúc Bình Tự khẽ cau mày, lòng thầm nói cứ như mà ra ngoài chắc cả người đã vã đầy mồ hôi rồi. Vì vậy anh cố sức tránh những người chung quanh, muốn chừa lại khe hở nhỏ ngăn cách quanh mình.
Đang không biết làm sao, bỗng nhiên bị ôm vào một lòng ngực. Do quanh người anh vòng ra kẽ hở.
Khứu giác là nơi đầu tiên nổi lên tác dụng, anh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, độc đáo chỉ thuộc về riêng cơ thể của Tề Thù. Vừa mới yên tâm xong thì chợt nhớ đến mấy học sinh xung quanh.
Tiếp đó đại não vận động trung tâm thần kinh khống chế động tác của anh - dùng một tay đẩy Tề Thù ra.
Adrenalin trong não cũng không chịu yên - tim đập bùm bùm cả lên, hô hấp quấn quýt bên nhau, đầu trận tuyến rối rắm.
"Anh làm gì vậy!" Chúc Bình Tự thấp giọng mắng hắn.
Tề Thù lại cười, trông tâm trạng có vẻ cực kỳ tốt: "Bảo vệ em chứ gì."
Cứ như vậy, hệ thống của Chúc Bình Tự bị đánh cho tan tác, từ cổ đến tai đều ửng hồng.
Anh lầm bầm tức giận: "Anh có thể để lỗ tai em thanh tịnh chút được không! Đầy người ra kìa."
"Không được, hôm nay mới là ngày đầu thôi, sau này em không chịu cũng phải chịu."
"..."
Mặc dù lúc đó Chúc Bình Tự bị lừa dối đến thương tích đầy mình, nhưng ít nhất trong thâm tâm vẫn còn chừa lại một sợi dây lý trí, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân.
Tề Thù quen nhiều bạn như vậy, không chừng cũng nói với họ như với mình thôi?
Kế đó nữa, tận khi có hai người bạn cùng lớp từng nói anh là "Bình hoa" đến trước mặt xin lỗi, anh mới biết Tề Thù đã âm thầm dạy dỗ bọn họ một trận.
Như mở cờ trong bụng, anh nhận ra câu "Bảo vệ em" kia một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cho đến tận bây giờ, điều Chúc Bình Tự hối hận nhất chính là lúc ấy không nói với Vương Trích về quan hệ của hai người bọn anh.
Nếu không thì dù là anh hay Vương Trích có lẽ đều sẽ không bị người nọ cho uống bùa mê thuốc lú.
Sau này, khi mới đến nơi làm việc, anh chỉ biết vùi đầu làm bằng tất cả khả năng của mình, tung hoành ngang dọc như ruồi không đầu.
Ngày đó anh được giám đốc khen ngợi, lòng tràn ngập sung sướng. Đến xế chiều thì lại bị một đồng nghiệp đã từng là bạn tố cáo, báo thẳng lên văn phòng chủ tịch. Lý do là anh và giám đốc có quan hệ mập mờ.
Chúc Bình Tự đực mặt ra: Giám đốc rõ ràng là phụ nữ chững chạc hơn ba mươi, đã có gia đình hạnh phúc, sao có thể nhìn trúng anh được chứ?
May mà chủ tịch công tư phân minh, hiểu rõ nhân phẩm của giám đốc, cuối cùng cũng không trách móc gì. Có điều kể từ đó trở đi, Chúc Bình Tự chẳng thể nào nhìn mặt người bạn kia nữa.
Đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện bực bội như vậy, lòng buồn rầu không thôi. Ngoài trời sáng sủa đến đâu lọt vào mắt anh cũng như mây đen mịt mù.
Ban đêm tan sở, ra khỏi công ty, vừa mới bước đến cổng đã thấy bên ngoài mưa phùn ẩm ướt.
Thật lòng mà nói, Chúc Bình Tự không thích mưa lắm. Âm u, khiến người ta nhìn mà phát sầu. Anh không đem ô, chỉ trùm chiếc áo khoác len mặc quanh năm, song lại kéo khăn quàng cổ caro quấn quanh mình, lựa chỗ nào có bóng cây chạy nhanh về.
Chỉ là lần này, anh không hề gặp thiếu niên có gương mặt tươi cười xưa ấy.
Lúc Chúc Bình Tự về đến nhà, đèn còn hơi mờ, trên sô pha xuất hiện một người đang co lại.
Đó là Tề Thù.
Thật sự thì Tề Thù rất bận, từ khi hắn 24 tuổi rất ít về nhà, giờ này tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy người, nói không vui là giả.
Nhưng cả người Chúc Bình Tự ướt chèm nhẹp, dính dính khó chịu, nên không định gọi Tề Thù. Chỉ đành bước nhanh đến phòng tắm vội vàng xối người, choàng khăn tắm đâu đó rồi mới hí hứng chạy ra phòng khách.
Sau đó khẽ khàng lay người Tề Thù
Không có tác dụng.
Anh lại vỗ vỗ đầu Tề Thù.
Cũng vô dụng nốt.
Chúc Bình Tự nhận ra được gì đó, không định kêu người đang giả vờ ngủ kia nữa, ngược lại tròng mắt đảo quanh nảy ra ý xấu. Chuẩn bị nhấc mông ngồi thẳng lên người Tề Thù -
Tề Thù đột ngột mở mắt bật dậy, lật anh lại đè trên sô pha.
Chúc Bình Tự cười ha ha.
Tề Thù trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng cũng bó tay chẳng biết làm sao, đành bất đắc dĩ ôm lấy anh, giữ nguyên tư thế này vùi đầu vào hõm cổ anh.
Chúc Bình Tự thấy hơi ngưa ngứa, nhưng giờ phút anh hằng mong mỏi quý trọng đang ở đây, nên không nói gì nữa.
Tề Thù im lặng lúc lâu mới thầm thì một câu: "....Anh mệt mỏi quá."
Ánh mắt Chúc Bình Tự trở nên mềm mại, đôi tay vòng ra sau lưng Tề Thù choàng lấy hắn, thở dài một tiếng.
Lúc ấy, Chúc Bình Tự cứ ngỡ rằng Tề Thù coi chỗ của mình như là nhà.
Vì thế anh không do dự đặt hết tình cảm và yêu thương của mình lên canh bạc cuộc đời, còn tự đắc đấy là ý hay.
Anh không hối hận. Nhưng nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ cố hết sức kiềm chế - nếu không anh sao có thể thua đến thảm hại như vậy?
Ngày Chúc Bình Tự hận nhất chính là vào hôm sinh nhật 25 tuổi.
Từ năm 19 đến 25 tuổi, anh và Tề Thù đã bên nhau hơn 6 năm.
Anh ngây thơ cho rằng, cả hai sẽ vĩnh viễn bên nhau.
Nhưng anh lại quên, thất niên chi dương* đã dần dần sinh sôi từ thuở nào.
(*Thất niên chi dương" - nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.)
Ngày sinh nhật thứ 25 mang theo khao khát tràn đầy từ tận đáy lòng của Chúc Bình Tự, ánh mắt luôn nhu hòa giờ đây lóe lên tia sáng kỳ lạ. Ngay cả đồng nghiệp cũng cười trêu anh: "Không biết còn tưởng hôm nay cậu đi cầu hôn bạn gái đó."
Anh nghe thấy cũng không thèm phản bác. Chỉ cảm thấy hạnh phúc quá đỗi, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười.
Bởi vì anh biết, Tề Thù vẫn luôn nhớ kỹ sinh nhật của mình, mấy năm qua lần nào hắn cũng sẽ dành cho anh một bất ngờ mới lạ.
Thế nên so với ăn tết, thì anh lại trông mong ăn sinh nhật của mình hơn.
Vì vậy anh phóng như bay về căn chung cư nhỏ của hai người, móc chìa khóa trong túi ra nhẹ tay vặn mở cửa. Tim đập bình bịch không ngừng.
Anh đẩy cửa vào.
Rồi ngây ngẩn.
Trống trơn, chả có gì cả.
Chỉ có một mình Tề Thù ngồi trước bàn ăn, bên trên đặt chiếc bánh kem vừa bị múc hết một muỗng.
Giờ đây.
Chúc Bình Tự không còn ngốc nghếch đoàn già đoán non rằng Tề Thù muốn tạo bất ngờ gì cho mình nữa. Bởi vì sở thích của Tề Thù luôn là nhiệt tình trực tiếp, không có ý che che đậy đậy chút nào.
"Anh..." Chúc Bình Tự cụp mi, giấu đi đôi mắt vì tủi thân mà đỏ hoe, ngập ngừng hồi lâu mới cất lời: "Hôm nay anh không bận sao?"
Tề Thù tựa như chẳng hay biết gì, cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, không phải anh về sớm cùng em à?"
"Ừm...." nắm tay Chúc Bình Tự thả lỏng, "Em đi thay đồ đã."
"Được."
Thay quần áo xong, Chúc Bình Tự không nhịn nổi nữa. Tay bó gối, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Anh yêu Tề Thù, nhưng anh không ngu.
Tề Thù thật sự đã quên mất sinh nhật của anh từ lâu, bánh kem đâu ra được chứ?
Nếu thật là Tề Thủ về nhà sớm cùng anh, trên đầu tủ giày sao lại có chiếc chìa khóa xa lạ kia đây, hai dĩa bánh kem bày trên bàn cơm sao lại bị dùng qua rồi?
Chưa kể.
Anh biết cái chìa khóa đó.
Là của Vương Trích.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Chúc Bình Tự hoàn toàn trống rỗng, không còn tiêu cự, ngồi ngẩn người trên giường cả buổi trời, nước mắt không kiềm được tí tách rơi.
Vô cùng khó chịu.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm trạng, khi anh mang dép lê mở cửa phòng ra, thì thấy phần ăn phía bên kia bàn đã được dọn sạch sẽ, chỉ có moi tận dưới đáy thùng rác mới tìm được dấu vết sót lại.
Lúc này Chúc Bình Tự vẫn luôn cúi đầu không nói tiếng nào.
Tề Thù bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hắn hỏi: "Sao vậy?"
Cho đến khi Chúc Bình Tự hung hăng ngẩn đầu lên, hất hết bánh kem trong tầm tay xuống đất rồi lại nhìn chằm chằm hắn.
Kế đến anh chộp lấy điện thoại của hắn, lưu loát nhập mật khẩu rồi mở tin nhắn ra.
Tề Thù bị hoảng sợ, hắn chưa bao giờ thấy Chúc Bình Tự như thế này.
Hắn liền thấy người kia nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như muốn xuyên thủng, đôi mắt từ từ ươn ướt.
Chúc Bình Tự bắt được một dải số điện thoại không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Là của Vương Trích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất