Chương 44
Cố Chiêu trí mưu võ công đều là tuyệt hảo, đời trước dựa vào bản thân mình có thể giải quyết sự tình trong thời gian hai mươi năm, khiến đế quốc an ổn trăm năm. Mà lần này, có Diệp Bạch trợ giúp, lại sớm bắt được xử lý rất nhiều gian tế, lão hoàng đế cũng không cần giả bộ bệnh, hết thảy tiến hành càng thêm thuận lợi.
Hoàng đế ngồi trên ngai vị hai mươi năm, khi đó con trai Cố Hinh đã mười tám.
Nói đến vị công chúa này, từ lúc được Diệp Bạch đề nghị, cũng ở nơi Cố Chiêu tìm một đống sinh viên trường nghệ thuật, còn chơi đến nghiện. Sau đó tìm một vị phò mã cũng thích diễn ở nhà, hai vợ chồng đều hòa hợp, tôn trọng lẫn nhau. Chẳng qua dưới tình huống này, con trai đương nhiên bị lão hoàng đế đón đi tự mình nuôi dạy.
Cho nên…
Chờ lão hoàng đế thoái vị, tân hoàng lên ngôi đã nhảy vọt qua Cố Chiêu, trực tiếp truyền cho con trai Cố Hinh.
Việc này đương nhiên có chút không hợp tình lý, dù sao Cố Chiêu còn sống, hơn nữa năng lực giỏi giang được người kính nể, mấy năm nay lại càng tài giỏi biến đế quốc thành đồng sắt. Nhưng người phản đối chân chính lại không nhiều, bởi vì lúc trước đám người Cố Chiêu và Diệp Bạch đã cố gắng rất nhiều, mưu cầu khiến tất cả đều có vẻ vô cùng tự nhiên mà vậy.
Mà đại lễ đăng cơ qua đi, Cố Chiêu và Diệp Bạch cùng rời khỏi chủ tinh.
Bọn họ đi tới các tinh cầu, nhìn ngắm phong cảnh quanh thân, xem văn hóa con người nơi đó, ngẫu nhiên còn có thể đi đến nơi yêu thú chiếm đa số ở một thời gian. Diệp Bạch thường thích nhất hoạt động này, duỗi móng vuốt ra xé vô cùng vui sướng, so với lần ở trên Tinh Z cùng hành động với Thẩm Hạo và Andy, lần này hiển nhiên thoải mái tự tại hơn, còn không cần bận tâm quá nhiều.
Cố Chiêu luôn sẽ xử lý tốt hết thảy ở phía sau.
Đương nhiên thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ làm chút chuyện.
Ví dụ như phát hiện dược thảo gì đó có tác dụng đặc thù, hoặc là bắt một đội Tinh đạo, cũng có cơ số người sẽ chú ý quan viên địa phương thế nào. Gặp phải người ăn hết mặc kệ, hoặc là hiếp đáp dân chúng thì trực tiếp phát tin tức cho chủ tinh, sau đó thuận tay xử lý mọi chuyện bên này, rồi lại đi đến nơi tiếp theo.
Nhưng loại chuyện này dù sao cũng không nhiều.
Hành tung của bọn họ tuy bí ẩn, nhưng rốt cuộc quá mức nổi danh, dân chúng sùng bái bọn họ lại quá nhiều, thường xuyên bị người ta nhận ra. Bởi vậy rất nhiều Tinh đạo hoặc là phần tử phạm pháp nghe được tiếng gió đều chạy trốn thật xa, hoặc là trốn ở nhà ước thúc thủ hạ không được vọng động. Về phần quan chức tham ô, năm đó Cố Chiêu gần như đã thanh lý sạch sẽ, càng huống chi…
Hiện nay có chút chuyện gì trên mạng Tinh lập tức bị bạo phát ra rồi, quan chức nào dám làm lớn như vậy.
Nhưng thỉnh thoảng có một hai người tham ô nhận hối lộ nhỏ, mở ra cũng là mấy cửa sau không đến nơi đến chốn. Nước quá trong ắt không có cá, hiểu được đạo lý này Cố Chiêu đương nhiên không có khả năng truy cứu mọi chuyện, vì thế một đường đi tới cũng rất hài hòa.
Câu chuyện của bọn họ bị biên thành mấy phiên bản, luôn được dân chúng Đế quốc yêu thích.
Andy bi thảm thế nào tạm thời không đề cập tới, Thẩm Hạo vẫn luôn chú ý Diệp Bạch cũng không ra sao, tuổi trẻ đã là thiếu tướng còn trẻ tuổi nhất, cho đến hiện giờ lại không thăng chức lên nữa. Mà mấy thanh niên cùng thời với anh ta, đang chậm rãi đi tới vị trí thiếu tướng, cũng mơ hồ vượt qua anh ta.
Quốc thái dân an, phương diện dùng người tất nhiên cũng thoải mái rất nhiều.
Lúc trước vì yếu thế, tỏ rõ Đế quốc không người kế tục, khiến Liên bang thậm chí nhầm rằng Thẩm Hạo cực kỳ quan trọng. Nhưng hiện tại tất cả đều đã giải quyết, phương diện này đương nhiên không cần bận tâm. Những người khác tuy là nhà lớn tộc lớn, nhưng rốt cuộc cũng không có lòng phản loạn, trái lại cực kỳ khâm phục hai người Cố Chiêu Diệp Bạch, bởi vậy đương nhiên không cần bị hạn chế.
Với hoàn cảnh như vậy, Thẩm Hạo tất nhiên rất nhanh nhạt nhòa trong đám người.
Hơn nữa không có chiến tranh, phương thức thăng chức nhanh nhất của võ tướng đã không còn, đương nhiên không có quang vinh của một đời trước. Hơn kém quá lớn, điều này làm cho anh ta thậm chí có một loại cảm giác không khoẻ, vô số lần hồi tưởng lại khác biệt giữa hiện tại và lúc đó. Cuối cùng thật sự nghĩ tới một điểm đáng ngờ mà lúc trước chưa từng chú ý, khiến cho anh ta chôn ở trong lòng không nói thì không thoải mái.
Anh ta bấm số liên lạc của Diệp Bạch.
Diệp đại miêu ngốn sạch điểm tâm loại mới nhất từ trong miệng Cố Chiêu đưa tới, lúc bắt máy, bên kia Thẩm Hạo do dự thật lâu, mới hỏi ra, “Cậu có phải cũng sống lại không.”
“… Gì?”
Diệp đại miêu trừng mắt nhìn, bên kia Thẩm Hạo vẫn không nhúc nhích chú ý vẻ mặt của hắn.
Lúc trước chưa từng nghĩ đến những thứ này là bởi vì thật sự làm cho người ta khó mà tin được, nhưng hiện tại ngẫm lại điểm đáng ngờ rõ ràng quá nhiều. Cả đời này thiếu niên thông minh rất nhiều, hơn nữa xuất hiện muộn hai ngày, một loạt hành động sau đó cũng đặc biệt khác biệt với một lần trước. Lúc trước Thẩm Hạo còn giải thích là do thái độ của chính bản thân anh ta thay đổi, nhưng hiện tại nghĩ lại…
Từ lúc vừa gặp mặt đã khác biệt, thì có quan hệ gì với thái độ của anh ta.
Thẩm thiếu suy nghĩ trong lòng rất nhiều, ánh mắt lại chưa từng dời khỏi Diệp Bạch, người sau lại chỉ nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó thì bình tĩnh. Ngay lúc anh ta cho rằng mình suy nghĩ nhiều thì Diệp Bạch đột nhiên hỏi, “Khi đó tôi tên là gì?”
Hắn là tiên, đương nhiên biết càng nhiều.
Sự tình không thể hiểu được nữa thì cũng không phải là không thể phát sinh ở chỗ hắn, bởi vậy hắn rất nhanh đã hiểu câu hỏi của Thẩm Hạo, cũng không để lại giấu vết bắt đầu nói lời khách sáo. Trong lòng Diệp đại miêu rõ ràng, cho dù thực sự còn có một thế, người nọ cũng không phải mình, bởi vì hắn rõ ràng chỉ ở một lần ở thế giới này.
Thời gian quay về, đều không ảnh hưởng đối với trí nhớ của tiên nhân bọn họ.
Thẩm Hạo không biết những thứ này, nghe đáp án xong lại giống như được xác nhận mà nhẹ nhàng thở ra, về vấn đề của Diệp Bạch lại không nghĩ nhiều, chẳng lẽ thiếu niên không phải tên này?
Diệp Bạch thấy anh ta không đáp, đã hiểu, “Quên rồi?”
Thẩm Hạo gật gật đầu.
Diệp đại miêu trầm ngâm một lát, nguyên chủ có tên ba chữ, Thẩm Hạo có quên cũng không thể không phân rõ, mà sẽ lẫn lộn với tên của hắn, thì có thể tên người nọ cũng là hai chữ, hoặc là có chút tương tự với hắn. Lúc hắn đến là mang khuôn mặt của mình, nếu tương đồng, vậy diện mạo người nọ nhất định không tồi, hơn nữa cũng là loại thuộc về hắn.
Nhận biết trong đám tiên, dường như chỉ có…
“Diệp Cổ.”
Diệp Bạch cười cười, hỏi, “Có phải tên này không.”
Đầu óc Thẩm Hạo đột nhiên trầm xuống, trí nhớ thuận theo cái tên như trôi về lúc ấy, thiếu niên khờ dại thuần lương, nhìn anh ta rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Diệp Cổ, kế tiếp chúng ta chính là đồng bạn.”
“Đúng.”
Thẩm Hạo đã nhớ ra, “Khi đó cậu tên Diệp Cổ.”
Bạn tiên đó xuất thân là cây nấm, không có chuyện gì thì thích ngồi ở một chỗ phơi nắng, hấp thu một chút linh khí trong thiên địa. Có rất nhiều lần đều chọn cùng một nơi với Diệp đại miêu, sau đó bị sai đi lấy một số thứ, lại đưa rất nhiều đồ ăn ngon, lúc này mới ngoan ngoãn tự giác đi tìm nơi khác chỗ hắn đang ngồi.
Bạn tiên trên thiên giới mặc dù có chút sợ hắn, nhưng mỗi một người đều đối với hắn không tệ.
Diệp Bạch nhớ tới cơn mưa to rơi cả một năm, lại chứng kiến thái độ của Thẩm Hạo lập tức hiểu ra tất cả. Không cần hỏi là hắn biết kết cục của Diệp Cổ như thế nào, nếu tốt thì Thẩm Hạo cũng sẽ không hoài nghi đến những điều này. Hơn nữa… tên kia cũng sẽ không trở về khóc lâu như vậy, suốt một năm đó, thời tiết âm lãnh ẩm ướt, khiến mèo nhìn đều không thích.
Chẳng qua Thẩm Hạo…
Diệp Bạch nghĩ nghĩ, nói thật với anh ta, “Tôi không phải hắn.”
Nói xong cũng không quản phía đối diện, vẻ mặt Thẩm Hạo như nghĩ tới điều gì trở nên tái nhợt trong nháy mắt, là hoài nghi Diệp Cổ lúc đầu đã chết rồi hay là thứ khác, dứt khoát cắt đứt liên lạc. Bên cạnh sắc mặt Cố Chiêu vô cùng không tốt, trong mắt sáng sáng tối tối tất cả đều là hoa lửa, “Vẫn rất tiện nghi anh ta.” Thật lâu sau, mới hung tợn nói.
Diệp Bạch: “…”
Không bàn đến sau này Cố Chiêu lại hạn chế Thẩm Hạo bao nhiêu, đợi cho hai người đồng thời già đi, ở trong Tinh Hải du đãng theo Tinh hạm không chủ thì Diệp Bạch trở về Tiên giới.
Hắn quyết định đến hỏi đám tiên, rốt cuộc đã làm chuyện gì.
Đám đại tiên cũng không giấu giếm, trên thực tế nếu không phải sự tình đề cập đến bạn tiên, hoặc là Diệp Bạch vẫn luôn mặc kệ mọi chuyện, sau đó hành động của hắn lại quá nhanh, việc này sớm nên nói ra cho hắn biết. Ngồi ở trên thủ tọa, hưởng thụ bạn tiên ngồi bên tri kỷ hầu hạ, Diệp đại miêu vừa nhìn hình ảnh mà cầu Lưu Ly ghi chép lại, vừa chán ghét nói:
“Các ngươi đi Nhân giới một chuyến, sao không học được một chút tay nghề làm điểm tâm rồi trở về.”
Chúng bạn tiên: “…”
“Bọn ta…” Trong đó một người không nhịn được nói: “Bọn ta không tự tại được như đại tiên, có mấy người tồn tại còn không dễ dàng, căn bản không có cơ hội đi tiếp xúc mấy thứ này.”
Diệp Bạch: “… Vậy cũng quá ngốc rồi.”
Sau khi xem xong, ánh mắt của hắn nhất nhất xẹt qua từ trên người chúng bạn tiên, cuối cùng không nhẫn nhịn được, “Bọn họ thì ta không nói cái gì, ngươi là xảy ra chuyện gì, đói chết?”
Tới phiên bạn tiên: “…”
Làm tiên sao có thể ngu xuẩn như vậy, Diệp Bạch cực kỳ bất đắc dĩ, “Không phải có thể thấy quỷ à, tùy tiện tìm một con mở cửa chạy đi chứ, sợ chọc người hoài nghi thì tìm cách ăn chút gì để cho mình còn sống cũng không khó cơ mà!”
“…” Bạn tiên đó lại khóc nữa, “Không được.”
Đại tiên nhà hắn ta nhìn không nổi, vì thế giải thích: “Ngươi cùng với những người đó có độ dung hợp cao, bọn họ không được, chỉ có thể dùng những thứ nguyên chủ biết, cái khác…”
Nói đến cùng, không phải là sống chết giữ tiên quy, mà là không dùng được.
“Nhưng thứ ta không sờ qua thì quỷ không thấy được, căn bản không thể lấy tới giúp ta.” Bạn tiên yếu ớt biện bạch.
Diệp Bạch: “…”
Hắn lại muốn xé cái đám lấy được rất nhiều ‘tri thức’ lúc phi thăng thì phải làm sao, vì sao hắn phi thăng một lần không chỉ cái gì cũng không hiểu, cả mấy trăm năm có đôi khi còn giống như thất học. Lúc trước chỉ nghe nói tiên quy không cho phép tiên quy không cho phép, thì ra cái gọi là không cho phép chính là hoàn toàn không làm được.
Pháp luật còn được định ra như vậy? Sao nhân giới không đưa ra một quy định không cho phép trẻ em mới ra đời giết người đi.
Để nó giết, nó giết được không?
Đám người này quả thực không biết nói chuyện phiếm, lúc trước hắn thầm nhắc tới cái này thì nói thẳng là độ dung hợp không cao không phải được à, sao phải nói cái gì mà tiên quy không cho phép.
Tiên quy cái quỷ! ! !
Hoàng đế ngồi trên ngai vị hai mươi năm, khi đó con trai Cố Hinh đã mười tám.
Nói đến vị công chúa này, từ lúc được Diệp Bạch đề nghị, cũng ở nơi Cố Chiêu tìm một đống sinh viên trường nghệ thuật, còn chơi đến nghiện. Sau đó tìm một vị phò mã cũng thích diễn ở nhà, hai vợ chồng đều hòa hợp, tôn trọng lẫn nhau. Chẳng qua dưới tình huống này, con trai đương nhiên bị lão hoàng đế đón đi tự mình nuôi dạy.
Cho nên…
Chờ lão hoàng đế thoái vị, tân hoàng lên ngôi đã nhảy vọt qua Cố Chiêu, trực tiếp truyền cho con trai Cố Hinh.
Việc này đương nhiên có chút không hợp tình lý, dù sao Cố Chiêu còn sống, hơn nữa năng lực giỏi giang được người kính nể, mấy năm nay lại càng tài giỏi biến đế quốc thành đồng sắt. Nhưng người phản đối chân chính lại không nhiều, bởi vì lúc trước đám người Cố Chiêu và Diệp Bạch đã cố gắng rất nhiều, mưu cầu khiến tất cả đều có vẻ vô cùng tự nhiên mà vậy.
Mà đại lễ đăng cơ qua đi, Cố Chiêu và Diệp Bạch cùng rời khỏi chủ tinh.
Bọn họ đi tới các tinh cầu, nhìn ngắm phong cảnh quanh thân, xem văn hóa con người nơi đó, ngẫu nhiên còn có thể đi đến nơi yêu thú chiếm đa số ở một thời gian. Diệp Bạch thường thích nhất hoạt động này, duỗi móng vuốt ra xé vô cùng vui sướng, so với lần ở trên Tinh Z cùng hành động với Thẩm Hạo và Andy, lần này hiển nhiên thoải mái tự tại hơn, còn không cần bận tâm quá nhiều.
Cố Chiêu luôn sẽ xử lý tốt hết thảy ở phía sau.
Đương nhiên thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ làm chút chuyện.
Ví dụ như phát hiện dược thảo gì đó có tác dụng đặc thù, hoặc là bắt một đội Tinh đạo, cũng có cơ số người sẽ chú ý quan viên địa phương thế nào. Gặp phải người ăn hết mặc kệ, hoặc là hiếp đáp dân chúng thì trực tiếp phát tin tức cho chủ tinh, sau đó thuận tay xử lý mọi chuyện bên này, rồi lại đi đến nơi tiếp theo.
Nhưng loại chuyện này dù sao cũng không nhiều.
Hành tung của bọn họ tuy bí ẩn, nhưng rốt cuộc quá mức nổi danh, dân chúng sùng bái bọn họ lại quá nhiều, thường xuyên bị người ta nhận ra. Bởi vậy rất nhiều Tinh đạo hoặc là phần tử phạm pháp nghe được tiếng gió đều chạy trốn thật xa, hoặc là trốn ở nhà ước thúc thủ hạ không được vọng động. Về phần quan chức tham ô, năm đó Cố Chiêu gần như đã thanh lý sạch sẽ, càng huống chi…
Hiện nay có chút chuyện gì trên mạng Tinh lập tức bị bạo phát ra rồi, quan chức nào dám làm lớn như vậy.
Nhưng thỉnh thoảng có một hai người tham ô nhận hối lộ nhỏ, mở ra cũng là mấy cửa sau không đến nơi đến chốn. Nước quá trong ắt không có cá, hiểu được đạo lý này Cố Chiêu đương nhiên không có khả năng truy cứu mọi chuyện, vì thế một đường đi tới cũng rất hài hòa.
Câu chuyện của bọn họ bị biên thành mấy phiên bản, luôn được dân chúng Đế quốc yêu thích.
Andy bi thảm thế nào tạm thời không đề cập tới, Thẩm Hạo vẫn luôn chú ý Diệp Bạch cũng không ra sao, tuổi trẻ đã là thiếu tướng còn trẻ tuổi nhất, cho đến hiện giờ lại không thăng chức lên nữa. Mà mấy thanh niên cùng thời với anh ta, đang chậm rãi đi tới vị trí thiếu tướng, cũng mơ hồ vượt qua anh ta.
Quốc thái dân an, phương diện dùng người tất nhiên cũng thoải mái rất nhiều.
Lúc trước vì yếu thế, tỏ rõ Đế quốc không người kế tục, khiến Liên bang thậm chí nhầm rằng Thẩm Hạo cực kỳ quan trọng. Nhưng hiện tại tất cả đều đã giải quyết, phương diện này đương nhiên không cần bận tâm. Những người khác tuy là nhà lớn tộc lớn, nhưng rốt cuộc cũng không có lòng phản loạn, trái lại cực kỳ khâm phục hai người Cố Chiêu Diệp Bạch, bởi vậy đương nhiên không cần bị hạn chế.
Với hoàn cảnh như vậy, Thẩm Hạo tất nhiên rất nhanh nhạt nhòa trong đám người.
Hơn nữa không có chiến tranh, phương thức thăng chức nhanh nhất của võ tướng đã không còn, đương nhiên không có quang vinh của một đời trước. Hơn kém quá lớn, điều này làm cho anh ta thậm chí có một loại cảm giác không khoẻ, vô số lần hồi tưởng lại khác biệt giữa hiện tại và lúc đó. Cuối cùng thật sự nghĩ tới một điểm đáng ngờ mà lúc trước chưa từng chú ý, khiến cho anh ta chôn ở trong lòng không nói thì không thoải mái.
Anh ta bấm số liên lạc của Diệp Bạch.
Diệp đại miêu ngốn sạch điểm tâm loại mới nhất từ trong miệng Cố Chiêu đưa tới, lúc bắt máy, bên kia Thẩm Hạo do dự thật lâu, mới hỏi ra, “Cậu có phải cũng sống lại không.”
“… Gì?”
Diệp đại miêu trừng mắt nhìn, bên kia Thẩm Hạo vẫn không nhúc nhích chú ý vẻ mặt của hắn.
Lúc trước chưa từng nghĩ đến những thứ này là bởi vì thật sự làm cho người ta khó mà tin được, nhưng hiện tại ngẫm lại điểm đáng ngờ rõ ràng quá nhiều. Cả đời này thiếu niên thông minh rất nhiều, hơn nữa xuất hiện muộn hai ngày, một loạt hành động sau đó cũng đặc biệt khác biệt với một lần trước. Lúc trước Thẩm Hạo còn giải thích là do thái độ của chính bản thân anh ta thay đổi, nhưng hiện tại nghĩ lại…
Từ lúc vừa gặp mặt đã khác biệt, thì có quan hệ gì với thái độ của anh ta.
Thẩm thiếu suy nghĩ trong lòng rất nhiều, ánh mắt lại chưa từng dời khỏi Diệp Bạch, người sau lại chỉ nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó thì bình tĩnh. Ngay lúc anh ta cho rằng mình suy nghĩ nhiều thì Diệp Bạch đột nhiên hỏi, “Khi đó tôi tên là gì?”
Hắn là tiên, đương nhiên biết càng nhiều.
Sự tình không thể hiểu được nữa thì cũng không phải là không thể phát sinh ở chỗ hắn, bởi vậy hắn rất nhanh đã hiểu câu hỏi của Thẩm Hạo, cũng không để lại giấu vết bắt đầu nói lời khách sáo. Trong lòng Diệp đại miêu rõ ràng, cho dù thực sự còn có một thế, người nọ cũng không phải mình, bởi vì hắn rõ ràng chỉ ở một lần ở thế giới này.
Thời gian quay về, đều không ảnh hưởng đối với trí nhớ của tiên nhân bọn họ.
Thẩm Hạo không biết những thứ này, nghe đáp án xong lại giống như được xác nhận mà nhẹ nhàng thở ra, về vấn đề của Diệp Bạch lại không nghĩ nhiều, chẳng lẽ thiếu niên không phải tên này?
Diệp Bạch thấy anh ta không đáp, đã hiểu, “Quên rồi?”
Thẩm Hạo gật gật đầu.
Diệp đại miêu trầm ngâm một lát, nguyên chủ có tên ba chữ, Thẩm Hạo có quên cũng không thể không phân rõ, mà sẽ lẫn lộn với tên của hắn, thì có thể tên người nọ cũng là hai chữ, hoặc là có chút tương tự với hắn. Lúc hắn đến là mang khuôn mặt của mình, nếu tương đồng, vậy diện mạo người nọ nhất định không tồi, hơn nữa cũng là loại thuộc về hắn.
Nhận biết trong đám tiên, dường như chỉ có…
“Diệp Cổ.”
Diệp Bạch cười cười, hỏi, “Có phải tên này không.”
Đầu óc Thẩm Hạo đột nhiên trầm xuống, trí nhớ thuận theo cái tên như trôi về lúc ấy, thiếu niên khờ dại thuần lương, nhìn anh ta rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Diệp Cổ, kế tiếp chúng ta chính là đồng bạn.”
“Đúng.”
Thẩm Hạo đã nhớ ra, “Khi đó cậu tên Diệp Cổ.”
Bạn tiên đó xuất thân là cây nấm, không có chuyện gì thì thích ngồi ở một chỗ phơi nắng, hấp thu một chút linh khí trong thiên địa. Có rất nhiều lần đều chọn cùng một nơi với Diệp đại miêu, sau đó bị sai đi lấy một số thứ, lại đưa rất nhiều đồ ăn ngon, lúc này mới ngoan ngoãn tự giác đi tìm nơi khác chỗ hắn đang ngồi.
Bạn tiên trên thiên giới mặc dù có chút sợ hắn, nhưng mỗi một người đều đối với hắn không tệ.
Diệp Bạch nhớ tới cơn mưa to rơi cả một năm, lại chứng kiến thái độ của Thẩm Hạo lập tức hiểu ra tất cả. Không cần hỏi là hắn biết kết cục của Diệp Cổ như thế nào, nếu tốt thì Thẩm Hạo cũng sẽ không hoài nghi đến những điều này. Hơn nữa… tên kia cũng sẽ không trở về khóc lâu như vậy, suốt một năm đó, thời tiết âm lãnh ẩm ướt, khiến mèo nhìn đều không thích.
Chẳng qua Thẩm Hạo…
Diệp Bạch nghĩ nghĩ, nói thật với anh ta, “Tôi không phải hắn.”
Nói xong cũng không quản phía đối diện, vẻ mặt Thẩm Hạo như nghĩ tới điều gì trở nên tái nhợt trong nháy mắt, là hoài nghi Diệp Cổ lúc đầu đã chết rồi hay là thứ khác, dứt khoát cắt đứt liên lạc. Bên cạnh sắc mặt Cố Chiêu vô cùng không tốt, trong mắt sáng sáng tối tối tất cả đều là hoa lửa, “Vẫn rất tiện nghi anh ta.” Thật lâu sau, mới hung tợn nói.
Diệp Bạch: “…”
Không bàn đến sau này Cố Chiêu lại hạn chế Thẩm Hạo bao nhiêu, đợi cho hai người đồng thời già đi, ở trong Tinh Hải du đãng theo Tinh hạm không chủ thì Diệp Bạch trở về Tiên giới.
Hắn quyết định đến hỏi đám tiên, rốt cuộc đã làm chuyện gì.
Đám đại tiên cũng không giấu giếm, trên thực tế nếu không phải sự tình đề cập đến bạn tiên, hoặc là Diệp Bạch vẫn luôn mặc kệ mọi chuyện, sau đó hành động của hắn lại quá nhanh, việc này sớm nên nói ra cho hắn biết. Ngồi ở trên thủ tọa, hưởng thụ bạn tiên ngồi bên tri kỷ hầu hạ, Diệp đại miêu vừa nhìn hình ảnh mà cầu Lưu Ly ghi chép lại, vừa chán ghét nói:
“Các ngươi đi Nhân giới một chuyến, sao không học được một chút tay nghề làm điểm tâm rồi trở về.”
Chúng bạn tiên: “…”
“Bọn ta…” Trong đó một người không nhịn được nói: “Bọn ta không tự tại được như đại tiên, có mấy người tồn tại còn không dễ dàng, căn bản không có cơ hội đi tiếp xúc mấy thứ này.”
Diệp Bạch: “… Vậy cũng quá ngốc rồi.”
Sau khi xem xong, ánh mắt của hắn nhất nhất xẹt qua từ trên người chúng bạn tiên, cuối cùng không nhẫn nhịn được, “Bọn họ thì ta không nói cái gì, ngươi là xảy ra chuyện gì, đói chết?”
Tới phiên bạn tiên: “…”
Làm tiên sao có thể ngu xuẩn như vậy, Diệp Bạch cực kỳ bất đắc dĩ, “Không phải có thể thấy quỷ à, tùy tiện tìm một con mở cửa chạy đi chứ, sợ chọc người hoài nghi thì tìm cách ăn chút gì để cho mình còn sống cũng không khó cơ mà!”
“…” Bạn tiên đó lại khóc nữa, “Không được.”
Đại tiên nhà hắn ta nhìn không nổi, vì thế giải thích: “Ngươi cùng với những người đó có độ dung hợp cao, bọn họ không được, chỉ có thể dùng những thứ nguyên chủ biết, cái khác…”
Nói đến cùng, không phải là sống chết giữ tiên quy, mà là không dùng được.
“Nhưng thứ ta không sờ qua thì quỷ không thấy được, căn bản không thể lấy tới giúp ta.” Bạn tiên yếu ớt biện bạch.
Diệp Bạch: “…”
Hắn lại muốn xé cái đám lấy được rất nhiều ‘tri thức’ lúc phi thăng thì phải làm sao, vì sao hắn phi thăng một lần không chỉ cái gì cũng không hiểu, cả mấy trăm năm có đôi khi còn giống như thất học. Lúc trước chỉ nghe nói tiên quy không cho phép tiên quy không cho phép, thì ra cái gọi là không cho phép chính là hoàn toàn không làm được.
Pháp luật còn được định ra như vậy? Sao nhân giới không đưa ra một quy định không cho phép trẻ em mới ra đời giết người đi.
Để nó giết, nó giết được không?
Đám người này quả thực không biết nói chuyện phiếm, lúc trước hắn thầm nhắc tới cái này thì nói thẳng là độ dung hợp không cao không phải được à, sao phải nói cái gì mà tiên quy không cho phép.
Tiên quy cái quỷ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất