Chương 74
Bởi vì đối phương tỏ rõ là tới gặp Diệp Bạch, cho nên Nhị hoàng tử trước đó hỏi ý kiến Diệp đại miêu một tiếng, sau đó đương nhiên là ‘tới vui vẻ’ tự nguyện tiếp kiến.
Chu Chi Đạo hoàn toàn không có bộ dáng tiên phong đạo cốt đắc ý phi phàm ngày xưa.
Lúc này gã đang vẻ mặt khiêm cung hành lễ với Nhị hoàng tử, sau mới nói ra ý kiến mình muốn nói chuyện riêng với Diệp Bạch, được đối phương đáp ứng xong mới như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Diệp đại miêu ngồi ở chỗ đó nhìn gã đang tự thoải mái vui vẻ diễn trò, vừa ăn xong điểm tâm, chờ người ngoài đều lui ra mới xoa xoa tay, nói:
“Có lời gì, hiện tại có thể nói…”
Bên này vừa dứt lời, bên kia đã dùng một cước đạp bay Chu Chi Đạo khóc rống ôm đùi mà đến, Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, “Có chuyện nói rõ ràng, làm gì giống trẻ con khóc không ngừng, còn học người ta bán manh ôm đùi?” Cũng không nhìn xem mình trông như thế nào, không bị người ghét bỏ.
Chu quốc sư: “…”
Thật lâu gã mới khôi phục chút trạng thái, cũng không dám ngồi, chỉ đứng ở nơi đó một bộ muốn quỳ xuống bái lạy.
“Chân nhân, cầu chân nhân cứu mạng.”
Gã vái một cái, đang định tiến lên ôm chân Diệp Bạch lại cứng rắn ngừng lại, “Chân nhân cứu mạng mà chân nhân, Chi Đạo đã không còn phương pháp, chỉ có thể cầu chân nhân động thủ trừng trị kẻ ác đổi lấy Đại Dục triều ta bình an.”
Diệp Bạch nhíu mày, dường như hết sức cảm thấy hứng thú hỏi: “Nói kỹ càng.”
Trong con ngươi mà Chu Chi Đạo buông xuống hiện lên một tia hưng phấn, trên mặt lại vẫn là tình hình bi thống, chỉ nói là có kẻ ác mạnh mẽ bức bách gã làm quốc sư hại người.
“Người nọ pháp thuật cao cường, tiểu nhân thật sự không địch lại.”
“Chân nhân sợ là cũng phát hiện Thánh Thượng có chỗ không ổn, thật sự là người nọ sợ quấy nhiễu nhân quả thế gian, bởi vậy buộc tiểu nhân đến làm chuyện này.” Dừng một chút, gã lại bổ sung, “Bằng không tiểu nhân sao dám làm việc đại nghịch bất đạo này, tương truyền can thiệp ngôi vị hoàng đế chính là đại nhân quả, sẽ ảnh hưởng ngày sau phi thăng.”
Diệp Bạch cười lạnh, thầm nghĩ như ngươi không nhân quả cũng không bay qua được.
Năm đó chính là dựa vào mấy lời này lừa tiểu bạn tiên, dù sao người Tu Chân không có một kẻ nào không muốn phi thăng, tiểu hồ ly cũng là bởi vì điểm ấy mới tin lời người này.
“Nói đi!”
Diệp Bạch nhẹ nhàng hỏi: “Muốn ta làm thế nào.”
“Tất nhiên là lên núi quản kẻ ác đó, để tránh thế gian chịu khổ đồng thời còn có đồng đạo khác chịu bức bách như này, nói cái gì cũng phải làm cho đối phương nhận sai hối cải.”
Chu Chi Đạo nói hùng hồn lý lẽ.
Gã sớm nhìn rõ ràng, tiểu tử này cốt linh mới tuổi nhược quán, tuổi này thông thường không tâm cơ không kinh nghiệm, còn một mực chính nghĩa vô cùng. Nếu như nói muốn chém giết kẻ ác kia cho qua chuyện, nói không chừng đối phương còn có thể cảm thấy gã ngoan độc, bởi vậy chỉ nói là muốn ngăn cản kẻ đó lại tiếp tục bức bách đồng đạo, quấy nhiễu nhân quả hoàng thất.
Đời trước tiểu hồ ly bởi vậy cảm thấy tâm tính gã lương thiện, còn có chút đáng tiếc linh căn thiên phú quá kém, khó có thể đắc đạo.
Cũng chính bởi vậy, mới hoàn toàn tin lời đối phương nói, không đề phòng đi theo người vào núi Tử Hà, cuối cùng bị trận pháp vây trên chân núi mãi cho đến chết.
Đến phiên Diệp Bạch lại chỉ nâng tay cầm chén trà bên cạnh, nhạt nhẽo ‘À’ một tiếng.
Bưng trà tiễn khách.
Chu Chi Đạo thấy tình cảnh này cảm thấy quýnh lên, thầm nghĩ tiểu tử này còn không dễ lừa, nhưng không ngờ Diệp Bạch phất phất tay không kiên nhẫn nói: “Thật dong dài, không phải là muốn đi giáo huấn người thôi à.”
Nói xong cũng vung tay lên, quét Chu quốc sư ra cửa.
Chu Chi Đạo: “…”
Kinh hỉ tới quá đột ngột, Chu đại quốc sư nhất thời chưa phản ứng kịp, ngay sau đó là một trận mừng như điên. Về phần mất mặt bị đuổi ra, vào lúc này căn bản không coi là cái gì. Dù sao có thể lừa dối được Diệp Bạch, lừa gạt đối phương quay về tông môn mới là quan trọng nhất, cũng liên quan đến tiền đồ ngày sau của gã.
Những thứ đó không có chút quan hệ gì với vương triều Đại Dục.
Gã linh căn kém, thiên phú không được, sớm buông bỏ hi vọng phi thăng, mấy năm trước còn vì có thể sống lâu chút ngày tháng mà cố gắng, mấy năm nay lại ngay cả chút ý nghĩ ấy cũng không dám có. Thấy nhiều người tư chất giống gã trong tông môn, hiểu sâu sắc những người này hoàn toàn không có khả năng tiếp tục tiến cấp, gã đã không cố gắng nữa.
Chu Chi Đạo cảm thấy, cùng với bế quan tu luyện không hề ý nghĩa, không bằng đến thế gian hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp.
Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, ở chỗ này gặp một biến số như Diệp Bạch.
Nhìn như đối phương phá hủy âm mưu của gã, khiến Tam hoàng tử đối với gã rất là bất mãn, nhưng so với con đường Trường Sinh rộng mở, chút chuyện nhỏ này quả thực không tính bằng cái rắm. Đúng vậy, nhìn thấy Diệp Bạch khiến cho gã thấy được cơ hội có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm, bởi vậy đặc biệt lưu ý dụng tâm, phát hiện quả nhiên như mình dự đoán.
Đây là một thanh niên rất có thiên phú, rồi lại không giống đệ tử tông môn lớn.
Trên người đều là vật phàm, không có cả một hai kiện pháp bảo nhỏ mà ngay cả tu sĩ kém cỏi nhất cũng có, gã thử thăm dò hô to chân nhân lại cũng dám đáp. Chẳng lẽ hắn không biết, ở giới Tu Chân chỉ có tu sĩ lên Kim Đan mới xứng được xưng là chân nhân, từ chút cảnh giới trước mắt này của hắn căn bản không đủ để xem à?
Chẳng qua như vậy là tốt nhất.
Đối phương càng không biết, xác suất thành công của gã lại càng lớn.
Diệp Bạch thả thần thức ra ngoài, nhìn Chu Chi Đạo bên ngoài có chút do dự, dường như cảm thấy hắn cũng quá dễ lừa gạt, nhưng một giây sau lại một bộ đắc ý. Đoán chừng là nghĩ, cảm thấy hắn quá mức tự đại lại đối với bản thân quá mức tự tin, đem mọi việc đều thuận lợi ở giới phàm nhân thả tới giới Tu Chân, tự cho là có thể dễ dàng giáo huấn trưởng lão tông môn nào đó.
Ha ha! ! !
Cho dù chưa từng quan sát cuộc đời bạn tiên, hắn cũng không đến nỗi dễ gạt như vậy, huống chi là biết rõ nội tình hiện tại.
Bên kia Nhị hoàng tử vẫn luôn chú ý tình huống bên này, thấy Chu Chi Đạo vừa rời khỏi, lại lần nữa đẩy cửa đi đến. Diệp Bạch thu hồi thần thức, nói chuyện phiếm với Nhị hoàng tử vài câu liền bắt đầu tiến vào chính đề, giải thích sơ qua tất cả tình huống, vấn đề trong đó đương nhiên chính là hắn biết pháp thuật cùng với thân phận quốc sư Chu Chi Đạo.
Nhị hoàng tử nghe xong hồi lâu không nói gì.
Này…
Cho dù lúc trước cảm thấy sự tình kỳ hoặc, bất luận là thánh chỉ ly kỳ kia hay là sau đó thánh chỉ đột nhiên biến thành giả, nhưng cũng không hề liên tưởng đến phương diện này.
Việc tu chân, cách bọn họ rất xa xôi.
Thế giới này, linh lực đã không còn nhiều lắm, người tu hành biến ít không nói, phàm nhân bình thường hoàn toàn không biết còn có tu sĩ tồn tại. Dù quý làm hoàng đế thái hậu cũng không rõ ràng lắm, huống chi những hoàng tử bọn họ. Lúc trước đối với Chu Chi Đạo, hắn ta cảm thấy cũng chỉ là một thần côn giỏi về lừa dối, ai có thể nghĩ đến…
“Gã cũng biết pháp thuật?”
Diệp Bạch gật đầu thừa nhận, chưa xong lại khinh thường nói: “Cái loại kém cỏi nhất thôi, quả thực không đáng giá nhắc tới.”
Nhị hoàng tử nhìn thiếu niên, cảm giác có chút biến hóa, không nặng nề bằng lúc trước, nhưng hắn ta thật ra không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có thể là chuyện lần này dẫn đến, ngược lại nhất thời có chút áy náy.
Sự tình quá nhiều, Nhị hoàng tử còn phải đi bận việc, bởi vậy hai người cũng không nhiều lời.
Chẳng qua lại dặn dò lại Diệp đại miêu, vẫn là về một án thánh chỉ giả, biết tình hình thực tế, Nhị hoàng tử không phải không có lo lắng, liền đem tất cả hạng mục công việc cần chú ý nói một lần. Hắn ta không rõ Diệp Bạch đối với những việc này đã biết quá sâu, vẫn đối đãi như thiếu niên không thông thế sự giống trước kia, chăm sóc vô cùng thoả đáng.
Rốt cuộc án kiện lần này thật sự quá lớn.
Giả truyền thánh chỉ, mà ‘đầu sỏ gây nên’ Hách Toàn đã bị sét đánh chết, những người khác đều một hỏi ba không biết, còn có một tiểu công công một mực chắc chắn thánh chỉ là thật.
Thật?
Đùa mọi người chơi à, chữ thọ trên thánh chỉ thật nhà ai thiếu nét phẩy, coi tất cả mọi người là thất học không biết chữ đúng không.
Một mạch bên Tam hoàng tử âm thầm nóng vội, nhưng cũng có chút khó hiểu đối với việc này, muốn tìm Chu Chi Đạo lại phát hiện không thấy người, bởi vậy lại nháo đến người ngã ngựa đổ. Có không ít người còn âm thầm đồn đãi, nói lúc trước Hách Toàn và Tam hoàng tử đi hơi gần, ngay cả quốc sư đang mất tích cũng là Tam hoàng tử tiến cử lên.
Đối với lần này Tam hoàng tử tức giận đến mức ném ba bộ đồ pha trà.
Chu thừa tướng phái người đưa tới bộ thứ tư.
“Cha thiếp nói càng là lúc này càng không thể gấp, chừng nào thì ngài mới có thể sửa đổi tật xấu này.” Hoàng tử phi nhất nhất dọn xong bộ đồ pha trà, nói đến nhẹ nhàng nhưng bản thân lại cũng có chút nóng lòng, chẳng qua không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ khuyên nhủ: “Dù sao sự tình cũng không kéo ra quan hệ quá lớn với chúng ta, ngài cần gì phải như thế.”
Tam hoàng tử liếc nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ nữ nhân thì hiểu cái gì.
Lần này phụ trách án kiện chính là Cố Chiêu.
Thúc thúc này của hắn ta từ nhỏ đã không nhìn trúng hắn ta ngược lại giao hảo với lão nhị, tuy nói cho tới nay cũng coi như công chính, nhưng ai biết lúc này đây có thể nhân cơ hội làm những thứ gì hay không.
Huống chi… hắn ta quả thật cũng không vô tội.
Trong lúc nhất thời đâu đâu cũng có người tìm hiểu hướng đi của Cố Chiêu, lại chưa từng có người dự đoán được đối phương sớm đã âm thầm ra khỏi phủ Thân vương, một đường cong cũng không rẽ mà đi thẳng đến quý phủ của Nhị hoàng tử. Nhưng cũng không vào từ cửa chính, mà là chọn dùng cửa chếch quen thuộc, một đường ngựa quen đường cũ bỏ vòng qua đám người đi đến đại đường vừa vặn bắt kịp hội đàm.
Diệp Bạch đang ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, vừa uống trà vừa nghe Nhị hoàng tử giảng giải lợi và hại trong đấy.
Ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Chiêu.
Hừ!
Diệp đại miêu không nói hai lời trực tiếp quay đầu, bưng một bộ ‘cao lãnh’ vô cùng, cuối cùng trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc đi qua Cố Chiêu còn đặc biệt tránh ra khoảng cách xa ba thước. Hắn tự cho là động tác này coi như tự nhiên, nhưng không ngờ hai người ở đây nhìn thấy quả thực ngây ngẩn cả người.
Nào có người đi đường chuyển hướng còn mang đầu nhìn bên phải.
“Thúc… thúc từng chọc hắn?” Nhị hoàng tử không thể tin hỏi.
Cố Chiêu còn đang một mảnh mê mang trong lòng, sao có thể trả lời Nhị hoàng tử được, bên kia Diệp Bạch cũng đi đến ngẩng đầu ưỡn ngực cực kỳ bình tĩnh, lòng thầm ‘hung dữ’ nói:
Không theo đuổi không lấy lòng, đừng hòng để cho ta nhìn thẳng ngươi! ! !
Chu Chi Đạo hoàn toàn không có bộ dáng tiên phong đạo cốt đắc ý phi phàm ngày xưa.
Lúc này gã đang vẻ mặt khiêm cung hành lễ với Nhị hoàng tử, sau mới nói ra ý kiến mình muốn nói chuyện riêng với Diệp Bạch, được đối phương đáp ứng xong mới như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Diệp đại miêu ngồi ở chỗ đó nhìn gã đang tự thoải mái vui vẻ diễn trò, vừa ăn xong điểm tâm, chờ người ngoài đều lui ra mới xoa xoa tay, nói:
“Có lời gì, hiện tại có thể nói…”
Bên này vừa dứt lời, bên kia đã dùng một cước đạp bay Chu Chi Đạo khóc rống ôm đùi mà đến, Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, “Có chuyện nói rõ ràng, làm gì giống trẻ con khóc không ngừng, còn học người ta bán manh ôm đùi?” Cũng không nhìn xem mình trông như thế nào, không bị người ghét bỏ.
Chu quốc sư: “…”
Thật lâu gã mới khôi phục chút trạng thái, cũng không dám ngồi, chỉ đứng ở nơi đó một bộ muốn quỳ xuống bái lạy.
“Chân nhân, cầu chân nhân cứu mạng.”
Gã vái một cái, đang định tiến lên ôm chân Diệp Bạch lại cứng rắn ngừng lại, “Chân nhân cứu mạng mà chân nhân, Chi Đạo đã không còn phương pháp, chỉ có thể cầu chân nhân động thủ trừng trị kẻ ác đổi lấy Đại Dục triều ta bình an.”
Diệp Bạch nhíu mày, dường như hết sức cảm thấy hứng thú hỏi: “Nói kỹ càng.”
Trong con ngươi mà Chu Chi Đạo buông xuống hiện lên một tia hưng phấn, trên mặt lại vẫn là tình hình bi thống, chỉ nói là có kẻ ác mạnh mẽ bức bách gã làm quốc sư hại người.
“Người nọ pháp thuật cao cường, tiểu nhân thật sự không địch lại.”
“Chân nhân sợ là cũng phát hiện Thánh Thượng có chỗ không ổn, thật sự là người nọ sợ quấy nhiễu nhân quả thế gian, bởi vậy buộc tiểu nhân đến làm chuyện này.” Dừng một chút, gã lại bổ sung, “Bằng không tiểu nhân sao dám làm việc đại nghịch bất đạo này, tương truyền can thiệp ngôi vị hoàng đế chính là đại nhân quả, sẽ ảnh hưởng ngày sau phi thăng.”
Diệp Bạch cười lạnh, thầm nghĩ như ngươi không nhân quả cũng không bay qua được.
Năm đó chính là dựa vào mấy lời này lừa tiểu bạn tiên, dù sao người Tu Chân không có một kẻ nào không muốn phi thăng, tiểu hồ ly cũng là bởi vì điểm ấy mới tin lời người này.
“Nói đi!”
Diệp Bạch nhẹ nhàng hỏi: “Muốn ta làm thế nào.”
“Tất nhiên là lên núi quản kẻ ác đó, để tránh thế gian chịu khổ đồng thời còn có đồng đạo khác chịu bức bách như này, nói cái gì cũng phải làm cho đối phương nhận sai hối cải.”
Chu Chi Đạo nói hùng hồn lý lẽ.
Gã sớm nhìn rõ ràng, tiểu tử này cốt linh mới tuổi nhược quán, tuổi này thông thường không tâm cơ không kinh nghiệm, còn một mực chính nghĩa vô cùng. Nếu như nói muốn chém giết kẻ ác kia cho qua chuyện, nói không chừng đối phương còn có thể cảm thấy gã ngoan độc, bởi vậy chỉ nói là muốn ngăn cản kẻ đó lại tiếp tục bức bách đồng đạo, quấy nhiễu nhân quả hoàng thất.
Đời trước tiểu hồ ly bởi vậy cảm thấy tâm tính gã lương thiện, còn có chút đáng tiếc linh căn thiên phú quá kém, khó có thể đắc đạo.
Cũng chính bởi vậy, mới hoàn toàn tin lời đối phương nói, không đề phòng đi theo người vào núi Tử Hà, cuối cùng bị trận pháp vây trên chân núi mãi cho đến chết.
Đến phiên Diệp Bạch lại chỉ nâng tay cầm chén trà bên cạnh, nhạt nhẽo ‘À’ một tiếng.
Bưng trà tiễn khách.
Chu Chi Đạo thấy tình cảnh này cảm thấy quýnh lên, thầm nghĩ tiểu tử này còn không dễ lừa, nhưng không ngờ Diệp Bạch phất phất tay không kiên nhẫn nói: “Thật dong dài, không phải là muốn đi giáo huấn người thôi à.”
Nói xong cũng vung tay lên, quét Chu quốc sư ra cửa.
Chu Chi Đạo: “…”
Kinh hỉ tới quá đột ngột, Chu đại quốc sư nhất thời chưa phản ứng kịp, ngay sau đó là một trận mừng như điên. Về phần mất mặt bị đuổi ra, vào lúc này căn bản không coi là cái gì. Dù sao có thể lừa dối được Diệp Bạch, lừa gạt đối phương quay về tông môn mới là quan trọng nhất, cũng liên quan đến tiền đồ ngày sau của gã.
Những thứ đó không có chút quan hệ gì với vương triều Đại Dục.
Gã linh căn kém, thiên phú không được, sớm buông bỏ hi vọng phi thăng, mấy năm trước còn vì có thể sống lâu chút ngày tháng mà cố gắng, mấy năm nay lại ngay cả chút ý nghĩ ấy cũng không dám có. Thấy nhiều người tư chất giống gã trong tông môn, hiểu sâu sắc những người này hoàn toàn không có khả năng tiếp tục tiến cấp, gã đã không cố gắng nữa.
Chu Chi Đạo cảm thấy, cùng với bế quan tu luyện không hề ý nghĩa, không bằng đến thế gian hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp.
Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, ở chỗ này gặp một biến số như Diệp Bạch.
Nhìn như đối phương phá hủy âm mưu của gã, khiến Tam hoàng tử đối với gã rất là bất mãn, nhưng so với con đường Trường Sinh rộng mở, chút chuyện nhỏ này quả thực không tính bằng cái rắm. Đúng vậy, nhìn thấy Diệp Bạch khiến cho gã thấy được cơ hội có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm, bởi vậy đặc biệt lưu ý dụng tâm, phát hiện quả nhiên như mình dự đoán.
Đây là một thanh niên rất có thiên phú, rồi lại không giống đệ tử tông môn lớn.
Trên người đều là vật phàm, không có cả một hai kiện pháp bảo nhỏ mà ngay cả tu sĩ kém cỏi nhất cũng có, gã thử thăm dò hô to chân nhân lại cũng dám đáp. Chẳng lẽ hắn không biết, ở giới Tu Chân chỉ có tu sĩ lên Kim Đan mới xứng được xưng là chân nhân, từ chút cảnh giới trước mắt này của hắn căn bản không đủ để xem à?
Chẳng qua như vậy là tốt nhất.
Đối phương càng không biết, xác suất thành công của gã lại càng lớn.
Diệp Bạch thả thần thức ra ngoài, nhìn Chu Chi Đạo bên ngoài có chút do dự, dường như cảm thấy hắn cũng quá dễ lừa gạt, nhưng một giây sau lại một bộ đắc ý. Đoán chừng là nghĩ, cảm thấy hắn quá mức tự đại lại đối với bản thân quá mức tự tin, đem mọi việc đều thuận lợi ở giới phàm nhân thả tới giới Tu Chân, tự cho là có thể dễ dàng giáo huấn trưởng lão tông môn nào đó.
Ha ha! ! !
Cho dù chưa từng quan sát cuộc đời bạn tiên, hắn cũng không đến nỗi dễ gạt như vậy, huống chi là biết rõ nội tình hiện tại.
Bên kia Nhị hoàng tử vẫn luôn chú ý tình huống bên này, thấy Chu Chi Đạo vừa rời khỏi, lại lần nữa đẩy cửa đi đến. Diệp Bạch thu hồi thần thức, nói chuyện phiếm với Nhị hoàng tử vài câu liền bắt đầu tiến vào chính đề, giải thích sơ qua tất cả tình huống, vấn đề trong đó đương nhiên chính là hắn biết pháp thuật cùng với thân phận quốc sư Chu Chi Đạo.
Nhị hoàng tử nghe xong hồi lâu không nói gì.
Này…
Cho dù lúc trước cảm thấy sự tình kỳ hoặc, bất luận là thánh chỉ ly kỳ kia hay là sau đó thánh chỉ đột nhiên biến thành giả, nhưng cũng không hề liên tưởng đến phương diện này.
Việc tu chân, cách bọn họ rất xa xôi.
Thế giới này, linh lực đã không còn nhiều lắm, người tu hành biến ít không nói, phàm nhân bình thường hoàn toàn không biết còn có tu sĩ tồn tại. Dù quý làm hoàng đế thái hậu cũng không rõ ràng lắm, huống chi những hoàng tử bọn họ. Lúc trước đối với Chu Chi Đạo, hắn ta cảm thấy cũng chỉ là một thần côn giỏi về lừa dối, ai có thể nghĩ đến…
“Gã cũng biết pháp thuật?”
Diệp Bạch gật đầu thừa nhận, chưa xong lại khinh thường nói: “Cái loại kém cỏi nhất thôi, quả thực không đáng giá nhắc tới.”
Nhị hoàng tử nhìn thiếu niên, cảm giác có chút biến hóa, không nặng nề bằng lúc trước, nhưng hắn ta thật ra không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có thể là chuyện lần này dẫn đến, ngược lại nhất thời có chút áy náy.
Sự tình quá nhiều, Nhị hoàng tử còn phải đi bận việc, bởi vậy hai người cũng không nhiều lời.
Chẳng qua lại dặn dò lại Diệp đại miêu, vẫn là về một án thánh chỉ giả, biết tình hình thực tế, Nhị hoàng tử không phải không có lo lắng, liền đem tất cả hạng mục công việc cần chú ý nói một lần. Hắn ta không rõ Diệp Bạch đối với những việc này đã biết quá sâu, vẫn đối đãi như thiếu niên không thông thế sự giống trước kia, chăm sóc vô cùng thoả đáng.
Rốt cuộc án kiện lần này thật sự quá lớn.
Giả truyền thánh chỉ, mà ‘đầu sỏ gây nên’ Hách Toàn đã bị sét đánh chết, những người khác đều một hỏi ba không biết, còn có một tiểu công công một mực chắc chắn thánh chỉ là thật.
Thật?
Đùa mọi người chơi à, chữ thọ trên thánh chỉ thật nhà ai thiếu nét phẩy, coi tất cả mọi người là thất học không biết chữ đúng không.
Một mạch bên Tam hoàng tử âm thầm nóng vội, nhưng cũng có chút khó hiểu đối với việc này, muốn tìm Chu Chi Đạo lại phát hiện không thấy người, bởi vậy lại nháo đến người ngã ngựa đổ. Có không ít người còn âm thầm đồn đãi, nói lúc trước Hách Toàn và Tam hoàng tử đi hơi gần, ngay cả quốc sư đang mất tích cũng là Tam hoàng tử tiến cử lên.
Đối với lần này Tam hoàng tử tức giận đến mức ném ba bộ đồ pha trà.
Chu thừa tướng phái người đưa tới bộ thứ tư.
“Cha thiếp nói càng là lúc này càng không thể gấp, chừng nào thì ngài mới có thể sửa đổi tật xấu này.” Hoàng tử phi nhất nhất dọn xong bộ đồ pha trà, nói đến nhẹ nhàng nhưng bản thân lại cũng có chút nóng lòng, chẳng qua không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ khuyên nhủ: “Dù sao sự tình cũng không kéo ra quan hệ quá lớn với chúng ta, ngài cần gì phải như thế.”
Tam hoàng tử liếc nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ nữ nhân thì hiểu cái gì.
Lần này phụ trách án kiện chính là Cố Chiêu.
Thúc thúc này của hắn ta từ nhỏ đã không nhìn trúng hắn ta ngược lại giao hảo với lão nhị, tuy nói cho tới nay cũng coi như công chính, nhưng ai biết lúc này đây có thể nhân cơ hội làm những thứ gì hay không.
Huống chi… hắn ta quả thật cũng không vô tội.
Trong lúc nhất thời đâu đâu cũng có người tìm hiểu hướng đi của Cố Chiêu, lại chưa từng có người dự đoán được đối phương sớm đã âm thầm ra khỏi phủ Thân vương, một đường cong cũng không rẽ mà đi thẳng đến quý phủ của Nhị hoàng tử. Nhưng cũng không vào từ cửa chính, mà là chọn dùng cửa chếch quen thuộc, một đường ngựa quen đường cũ bỏ vòng qua đám người đi đến đại đường vừa vặn bắt kịp hội đàm.
Diệp Bạch đang ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, vừa uống trà vừa nghe Nhị hoàng tử giảng giải lợi và hại trong đấy.
Ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Chiêu.
Hừ!
Diệp đại miêu không nói hai lời trực tiếp quay đầu, bưng một bộ ‘cao lãnh’ vô cùng, cuối cùng trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc đi qua Cố Chiêu còn đặc biệt tránh ra khoảng cách xa ba thước. Hắn tự cho là động tác này coi như tự nhiên, nhưng không ngờ hai người ở đây nhìn thấy quả thực ngây ngẩn cả người.
Nào có người đi đường chuyển hướng còn mang đầu nhìn bên phải.
“Thúc… thúc từng chọc hắn?” Nhị hoàng tử không thể tin hỏi.
Cố Chiêu còn đang một mảnh mê mang trong lòng, sao có thể trả lời Nhị hoàng tử được, bên kia Diệp Bạch cũng đi đến ngẩng đầu ưỡn ngực cực kỳ bình tĩnh, lòng thầm ‘hung dữ’ nói:
Không theo đuổi không lấy lòng, đừng hòng để cho ta nhìn thẳng ngươi! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất