Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 37

Trước Sau
Từ Vị bị Chu Tư Dịch chèn ép lên thân xe đến nghẹt thở, tiếng cười trầm thấp bên tai thiêu đốt tâm trí Từ Vị, "Thích không? Hửm?"

Từ Vị đẩy Chu Tư Dịch ra, quay mặt đi, "Nơi này có camera."

"Đây là địa bàn của ta."

Ngài thì giỏi rồi!

Từ Vị lau lau môi, chợt nhận ra viên kẹo không còn trong miệng mình, quay sang nhìn Chu Tư Dịch, hắn nhếch miệng lên, lộ ra viên kẹo nằm gọn trong khoang miệng, "Nơi này."

Cổ Từ Vị bắt đầu nóng ran, dời mắt ra hướng khác.

"Tôi không có hỏi cái đó."

Chu Tư Dịch luôn mang theo kẹo bên mình như vậy?

Chu Tư Dịch cắn nát viên kẹo, đôi mắt đẹp đẽ nheo lại, "Thật ngọt."

Từ Vị mặt đỏ lên, ho khan một tiếng.

Chu Tư Dịch thật yêu thích Từ Vị như vậy, trong sáng thuần khiết, hắn nắm chặt tay Từ Vị, cơ hồ muốn cắn lấy đôi môi cậu, "Còn một miếng."

Đệt đệt đệt!

Từ Vị đẩy hắn ra, "Tôi không thích kẹo."

Vậy thì thật đáng tiếc.

Chu Tư Dịch xoa đầu Từ Vị, tại trán cậu hôn một cái, "Lên xe."

Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch một chút, hắn nghiêng nghiêng ngả ngả kéo cửa xe, Từ Vị cứ đứng vậy cũng không nên. Thế nhưng lên xe hắn muốn làm gì? Chu Tư Dịch là đòi cái món nợ kia?

Từ Vị kinh sợ chít chít lên xe, Chu Tư Dịch đưa cho cậu một cái kẹo cao su, "Mới vừa hút thuốc lá?"

Chu Tư Dịch là ngửi thấy trong miệng cậu có mùi thuốc lá? Có phải hay không có mùi hôi? Mặt Từ Vị thêm một tầng hồng hồng, lại có chút tự ti. Từ Vị cúi đầu bóc bỏ vỏ kẹo cao su đưa vào miệng, Chu Tư Dịch đánh xe ra khỏi tầng hầm.

Chu Tư Dịch lại thay chiếc xe khác, cái này so với cái trước còn đắt hơn.

Đến cùng hắn có bao nhiêu chiếc xe? Kẹo cao su cũng là vị dâu tây, Chu Tư Dịch hắn chính là thích dâu tây đi?

Đoạn môi lưỡi nóng bỏng khi nãy còn chưa phai, điện thoại đing một tiếng, Từ Vị cầm lên thì thấy hiển thị người gửi tin nhắn là lão Miêu, "Cậu đang ở đâu? Tối đi ăn với tôi."

"Tôi phải về nhà trước."

Điện thoại vang lên tiếng nhạc chuông quen thuộc, Từ Vị giật mình, đánh mắt sang nhìn Chu Tư Dịch rồi mới tiếp điện thoại, "Lão Miêu."

"Đi nhanh như vậy? Quần áo cũng không thay?"

"Trong nhà có việc."

"Cơm tối cũng không ăn?"

"Không cần."

"Quản lý Lưu nói có thể ký hợp đồng tạm thời với tôi, hai tháng tại Bạch Nhật Mộng." Lão Miêu nói, "Cảm ơn cậu."

"Đột nhiên khách khí như vậy, dở chứng?" Từ Vị còn muốn oán hắn một câu, bỗng nhiên nghĩ tới đang ở trong xe Chu Tư Dịch, lập tức thu lại cảm xúc, "Tôi thì làm gì có quyền lên tiếng, đó là công việc mà cậu tự mình giành lấy."

"Thôi vậy, ngày mai gặp mặt nói chuyện."

Cúp điện thoại, Từ Vị đem di động cất vào trong túi quần.

Bầu không khí trong xe có chút bí bách, Từ Vị nằm nhoài trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Không biết lựa chọn như thế nào mới là đúng? Lựa chọn như thế nào là sai? Cậu không thích lựa chọn, có thể bị đẩy đến nước này.

Xe đến Lan Loan, Từ Vị lập tức căng thẳng.

Chu Tư Dịch định làm thật?

Dừng xe, Chu Tư Dịch xuống xe trước, Từ Vị tim đập chân run, nhất thời có chút hoang mang lo sợ.

"Từ Vị."

Từ Vị hoàn hồn lập tức xuống xe đi theo sau, đèn đường lẳng lặng sáng, hoàng hôn ấm áp. Từ Vị nhìn hoa tường vi đua nở kiều diễm trong sân, xa xa tiếng côn trùng kêu.

"Vào đi."



Chu Tư Dịch vào nhà trước, mở đèn.

Từ Vị sau đó đi vào, ngẩng đầu lên, "Chu ______ "

"Muốn tắm?"

Đầu Từ Vị ong một tiếng, cảm thấy chính mình đang lâm vào một không gian nghẹt thở, cậu co duỗi ngón tay, "Tôi không biết."

Từ Vị nghe thấy tiếng cười của Chu Tư Dịch, tiếng nói hắn trầm thấp, ý tứ sâu xa, "Cậu muốn tắm hay không cũng không biết?"

Từ Vị trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch.

Từ Vị nuốt nước bọt, Chu Tư Dịch tiện tay ném chìa khoá xe lên bàn, cạch một tiếng, hắn hướng Từ Vị đi tới, "Vậy không tắm."

Gió từ cửa thổi vào, cánh cửa phía sau đóng lại thật mạnh.

Từ Vị lập tức rơi vào trong lồng ngực Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch cúi đầu hôn lên trán Từ Vị, ngón tay lướt qua cổ cậu, "Rất hồi hộp? Hửm?"

Từ Vị căng thẳng đến phát điên rồi, nhưng cậu không muốn thừa nhận, liền lựa chọn tiếp tục trầm mặc.

Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, lông mi cậu khẽ rung rinh, đáng yêu đến cực điểm.

Ôm ngang Từ Vị lên, nhanh chân lên lầu, đây là lần thứ hai Từ Vị bị Chu Tư Dịch ôm, cậu tóm lấy cổ áo của Chu Tư Dịch. Từ Vị dù gầy nhưng cũng hơn 50 cân, Chu Tư Dịch khí lực thật là lớn.

"Dịch ca?"

Đèn không bật, hành lang lầu hai tối tăm.

"Hửm?"

Chu Tư Dịch đá văng cửa phòng ngủ, giây tiếp theo ném Từ Vị lên giường, Chu Tư Dịch bật công tắc đèn. Từ Vị từ phía sau ôm lấy eo Chu Tư Dịch, thanh âm run rẩy, "Không muốn bật đèn."

Chu Tư Dịch dừng lại, nắm chặt tay Từ Vị, xoay người. "Sợ rồi?"

Từ Vị không nói lời nào, lớn đầu vậy nhưng còn rất dễ thẹn thùng.

Chu Tư Dịch vừa cười, vừa ôn ôn nhu nhu nhấm nháp tư vị ngọt ngào từ trong miệng Từ Vị, sau đó buông ra,"Thật sự sợ như vậy? Hửm?"

Từ Vị cơ thể càng căng thẳng.

"Thả lỏng." Chu Tư Dịch một bên thân thân Từ Vị, một bên lục lọi. "Không có gì đáng sợ."

Chu Tư Dịch an ủi Từ Vị, trong lòng cũng không hề chắc chắn. Tật xấu của Chu Tư Dịch rất lớn, hắn không giỏi chăm sóc cho người khác. Mấy năm qua nhìn như phóng túng, thực chất lại không có ai có thể chân chính gần gũi. Hắn thực kén chọn, thấy ai cũng đều buồn nôn.

Từ Vị là người duy nhất hắn cảm thấy thú vị, đem người lừa gạt tới bên mình, đem tư liệu về người ta điều tra thật rõ. Có thể hiện thực cùng tưởng tượng chênh lệch thật lớn, làm đủ thứ để bắt người ta đến bên cạnh. Chu Tư Dịch luống cuống tay chân, trong bóng tối cũng không thấy rõ biểu tình của Từ Vị, Chu Tư Dịch ghé sát tai Từ Vị, "Không nên kích động."

Kết quả Chu Tư Dịch so với Từ Vị càng căng thẳng hơn, ra một thân mồ hôi, hai người dính vào nhau.

"Đau không?" Chu Tư Dịch cố nén, hôn lên gáy Từ Vị, "Hửm."

Từ Vị nắm lấy tay Chu Tư Dịch, không phát ra tiếng kêu bảo trì sự trầm mặc.

"Đau thì gọi ta." Chu Tư Dịch nói.

Từ Vị đem mặt chôn trong gối, không dám cũng không muốn nói chuyện.

Lần thứ nhất thời gian cũng không lâu, binh hoang mã loạn. Sau khi kết thúc, Từ Vị rúc trong lồng ngực Chu Tư Dịch, lắng nghe nhịp tim cùng tiếng hít thở của hắn.

Chu Tư Dịch hạ tay xuống, Từ Vị bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, "Tôi muốn đi tắm."

"Ta ôm cậu đi."

Từ Vị chưa kịp hiểu ra vấn đề, còn không kịp phản ứng, Chu Tư Dịch đã ôm lấy cậu. Tiến vào buồng tắm, lúc này Chu Tư Dịch không nhịn được liền bật đèn lên.

Từ Vị giơ tay che mắt lại cảm thấy không đúng, lập tức che phía dưới, sau đó liền thấy bộ dáng sắc lang của Chu Tư Dịch.

Từ Vị rất nhức đầu, hông cũng đau.

Chu Tư Dịch nhìn thấy bộ dáng của cậu liền dừng lại động tác mở nước nóng. Con ngươi đen láy chăm chú nhìn Từ Vị.

Sau đó Từ Vị bị ấn lên tường, một cái tay nhẹ nhàng từ eo di chuyển đến mông rồi tách ra hai chân cậu. "Đợi lát nữa rồi tắm đi."

Mẹ kiếp!



Từ Vị không phản kháng lại Chu Tư Dịch, hắn trực tiếp đi vào, cuồng dã cùng hung hãn. Âm thanh Từ Vị đứt quãng trong cổ họng, không phát ra được.

Lần này Chu Tư Dịch làm đặc biệt lâu, Từ Vị run rẩy chống đỡ không nổi hắn mới buông tha cậu.

Tính hai lần? Từ Vị nghĩ.

Hai triệu?

Nước ấm áp rơi xuống, Chu Tư Dịch ôm lấy Từ Vị. Nước cùng hắn bao bọc lấy người Từ Vị, trong lúc nhất thời có chút không phân biệt được, cậu bị làm cho bối rối.

Từ Vị được ôm trở về giường.

"Có muốn uống nước?" Chu Tư Dịch hiện tại nghiễm nhiên chính là một con sắc lang, một mặt thoả mãn, mặc hờ áo tắm trên người, nhấc chân lên giường xoa xoa mặt Từ Vị.

Từ Vị cũng không có từ trong chuyện này tìm ra được lạc thú, hiện tại chỉ có mệt mỏi cùng đau nhức.

Vì vậy cậu sẽ không cùng Chu Tư Dịch nói nhảm, nhắm mắt lại.

"Trả lời ta." Chu Tư Dịch chọt chọt mặt Từ Vị, "Không cho ngủ."

Từ Vị không hề bị lay động, Chu Tư Dịch kéo mí mắt cậu lên, "Nhìn ta."

Từ Vị nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song gần ngay trước mắt kia, lông mi chớp động, "Tôi buồn ngủ."

Chu Tư Dịch đột nhiên kề sát lại, cắn xuống chóp mũi Từ Vị, "Mệt mỏi rồi?"

Tim Từ Vị đột nhiên loạn động, bị kinh sợ.

Chu Tư Dịch dùng sữa tắm hương hoa lan, khiến cậu muốn đem hắn đạp ra ngoài, chống lại trên người Từ Vị, Chu Tư Dịch không có một điểm tự mình biết mình. "Thoải mái? Ha?"

Xem tư liệu đen thì chẳng phải các tiểu thụ đều sướng đến phát điên sao.

Chu Tư Dịch cho là Từ Vị cũng phải đạt tới khoái cảm, dù sao bản thân hắn có thể gọi là chất lượng quá cao. Từ Vị cũng đâu có kêu đau? Khả năng là thẹn thùng rất lớn.

Thoải mái em gái anh!!

Từ Vị xoay người trở vào trong, gửi tặng Chu Tư Dịch tấm lưng, hắn vẫn dính ở trên người cậu, Chu Tư Dịch nói hắn đã tham khảo qua rất nhiều tài liệu từ sách tới video. Gắng đem tới cho Từ Vị cảm giác thoải mái nhất, hắn tin rằng mình làm được.

"Từ Vị?"

Từ Vị nhắm mắt, nhịn một chút, đột nhiên xuống giường tìm quần áo, Chu Tư Dịch nhẹ nhàng bắt được Từ Vị, "Làm gì?"

"Tôi về nhà ngủ."

"Không được về, ngủ ở chỗ này."

Từ Vị quay đầu nhìn Chu Tư Dịch, nhíu mày, "Tôi ngủ không được."

Có một người như vậy quấy rầy, con mẹ nó ai có thể ngủ.

Từ Vị sẽ hỏng mất, Chu Tư Dịch không phải rất cao lãnh sao? Sao có thể dính người như thế này? Cậu bị làm đến nỗi mông nở hoa, còn bị người này quấy rầy không cho ngủ.

Cậu nín giận.

Chu Tư Dịch thấy biểu tình Từ Vị không tốt, thu lại tâm tình, "Không muốn cùng ta ngủ chung sao?"

Từ Vị mặc áo vào, liền nằm xuống lại, sáng sớm mai còn phải dậy. Mẹ cậu còn ở nhà một mình, hiện tại đã bốn giờ sáng, Chu Tư Dịch vẫn muốn giằng co?

Chu Tư Dịch mặt lạnh nhìn Từ Vị cuộn chăn lăn tới bên kia giường, tính khí thật xấu.

Thâm trầm nhìn chằm chằm Từ Vị, hi vọng Từ Vị sớm nhận ra mình sai, lại đây xin lỗi.

Chu Tư Dịch đợi hai mươi phút, Từ Vị đã ngủ say. Hắn xoa xoa mi tâm, Từ Vị đem mình cuộn thành con nhộng, hắn liền phơi người trong cái lạnh.

Từ Vị mở mắt, trời sáng choang. Cậu mê mang vài giây, trên eo xuất hiện một cánh tay, "Ngủ thực ngon?"

Từ Vị thấy rõ bộ dáng mất ngủ của Chu Tư Dịch, tóc hắn đã hoàn toàn không còn quy củ, thắt lưng Từ Vị đau vô cùng, cầm quần trên giường mặc vào, thẳng đến phòng tắm.

Từ Vị kéo hôn thiên ám địa, suy nghĩ chuyện nhân sinh.

Tiếng gõ cửa vang, Từ Vị vội vã xả nước, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay. Bọn họ rõ ràng đều là nam, lại làm ra chuyện như vậy.

"Từ Vị? Ta vào nhé." Chu Tư Dịch giọng còn khàn khàn.

Từ Vị liền tỉnh táo, còn chưa kịp kéo quần lên, vội chạy ra khoá trái cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau