Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 8
CHƯƠNG 161
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Bất quá, chuyện như vậy Lâm Mộ Thiên cũng không có quá nhiều tâm tư đi chú ý. Hiện trường cũng không ngừng có người đến tìm y để kí tên, y đều nhất nhất bắt tay mỉm cười với mọi người, thẳng đến khi bảo vệ ngăn tất cả mọi người ra, y mới chính thức thanh tĩnh.
Đột nhiên.
Lão nhân hói đầu ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên bị người kêu đi, cùng lúc đó, Nhiên Nghị liền cùng bạn gái hắn dẫn tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộ Thiên. Lúc này Lâm Mộ Thiên có loại xúc động muốn lập tức chạy lấy người (khổ :v), nhưng lại bận tâm đến lời dặn của người đại diện nên y vẫn ngồi tại chỗ không có động đậy.
Y chỉ cần xem biểu diễn là tốt rồi! Đúng vậy, chỉ xem biểu diễn, xem như người bên cạnh không tồn tại thì tốt rồi……
Nhiên Nghị từ đầu tới cuối cùng chưa thèm để mắt đến y, thủy chung đều xem Lâm Mộ Thiên giống như không khí mà đối đãi. Hắn vẫn tự nhiên dùng vốn ngoại ngữ lưu loát của mình nói chuyện với bạn gái, hai người cử chỉ thân mật ngôn ngữ cũng rất thân thiết.
Khi y nghe thấy Nhiên Nghị nói với cô bạn gái kia “Em hôm nay thật xinh đẹp”, y nhịn không được quay đầu nhìn cô gái kia liếc mắt một cái (:v thúc mê gái đệp nha, coi chừng nga), y không khỏi ngạc nhiên. Cô gái xác thực rất đẹp, nhìn bằng đôi mắt thẩm mỹ của đàn ông thì phải nó cô đúng là cực phẩm. Lễ phục màu hồng nhạt, tóc nâu quăn rũ ở bên hông, lông mi uốn cong cùng đôi mắt to thật động lòng người.
Cô bạn gái ngoại quốc kia khi nhìn thấy Lâm Mộ Thiên thì lễ phép mỉm cười với Lâm Mộ Thiên.
Nam nhân cũng chỉ đến một mình, không người quen cũng không nói chuyện phiếm, thẳng đến khi bạn gái Nhiên Nghị đi toilet, Nhiên Nghị mới quay đầu, ánh mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Mộ Thiên.
Mỗi lần Nhiên Nghị nhìn Lâm Mộ Thiên đều luôn mang theo một chút cười nhạo xem thường: “Sao thế, gian phu không có, cảm thấy nhàm chán à ?”
“Không……” Lâm Mộ Thiên nhíu mày trả lời, giọng y không lớn, nhưng có thể đủ để Nhiên Nghị nghe rõ.
Nhiên Nghị mặt hướng về phía trước, một bên lười biếng thưởng thức lễ khai mạc, một bên hỏi Lâm Mộ Thiên: “Anh có biết buổi lễ hôm nay là ai tổ chức không? Thân phận như anh đây mà cũng có thể tham dự, xem ra anh với Thanh Dương quan hệ không tồi.”
Nam nhân trầm mặc, vì người đại diện cũng không có nói với y người tổ chức lần này là ai, nhưng cái đó và chuyện y với Thanh Dương có quan hệ hay không dường như không quá quan trọng. Người tổ chức đều mời những người nổi tiếng tới, chẳng qua, ở trong mắt Nhiên Nghị…… Lâm Mộ Thiên không được xem như người nổi tiếng mà thôi.
“Tôi với Thanh Dương không quen.” Lâm Mộ Thiên vẫn là câu nói kia.
“Thật sự không quen sao?” Nhiên Nghị cười đến lười biếng, trong con mắt hắn lóe ra ánh sáng rét lạnh, “Tôi còn nghĩ anh đã cùng hắn ngủ qua rồi chứ, tôi biết, anh không muốn giúp tôi, nhưng anh đừng quên, em trai anh cũng sẽ bị liên lụy.”
“……” khóe mắt Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng run lên một chút, khó chịu lặp lại, “Tôi với Thanh Dương không quen.”
Nhiên Nghị mặt hoàn toàn lạnh xuống rồi, tầm mắt hắn như hàn băng thấu xương nhìn chằm chằm nam nhân, bên miệng không ngừng cười nhạo: “Anh còn dám nói dối tôi, anh và Thanh Dương không quen, sao Lâm Việt lại yêu cầu anh như vậy chứ?”
“……”
“Tôi cũng không giống Lâm Việt để ý cảm thụ của anh như vậy, thủ đoạn của tôi khá nhiều, anh cần phải hiểu cho rõ, đêm nay phải trả lời thuyết phục cho tôi.”
Nhiên Nghị vốn muốn đi, lại nhớ tới gì đó nên ái muội tiến đến bên tai nam nhân, “Còn một việc, vẫn quên nói cho anh biết, băng ghi hình đêm tân hôn của anh, nơi đó của tôi có rất nhiều nha, anh ngày đó thật sự là phóng túng không chịu được……” Vừa nói, Nhiên Nghị còn trắng trợn đánh giá thân thể y, điều này làm cho y rất khó chịu.
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Lâm Mộ Thiên thật sự không rõ, vì sao Nhiên Nghị luôn đối với y bất mãn như vậy.
“Anh nghĩ không ra cũng không sao, tôi có thể chậm rãi nhắc nhở anh.”
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Mộ Thiên càng ngày càng khó coi, Nhiên Nghị tiếp tục nói: “Ngày đó anh kết hôn, tôi lại là ‘chú rể’ đầu tiên của anh. Anh ôm lấy tôi, còn kêu “ nhanh lên nhanh lên, đừng có ngừng đừng có ngừng ”. Anh còn cầu tôi hung hăng “ôm” anh, không nhớ rõ sao?” (:v thằng này mún ăn tát thay cơm)
Lâm Mộ Thiên không hiểu Nhiên Nghị đang nói cái gì, sắc mặt y trắng bệch nhìn ác ma trước mắt, đôi môi y run run, chỉ có thể nói ra vài từ đứt quãng: “Cậu…… Cậu thật hạ lưu……” Y thật mệt mỏi, sao lại để cho y gặp gỡ người như thế.
Thanh bang thiếu chủ xuất hiện *lăn lộn*
CHƯƠNG 162
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Y không muốn nghe, không muốn nghe những lời này, nhưng Nhiên Nghị không ngừng tựa vào tai y nói: “Không nhớ rõ cũng không quan trọng, ngày nào đó chúng ta hẹn một thời gian, cùng nhau nhìn xem sẽ biết. Nếu anh không ngại, tôi cũng có thể gửi nó cho Vĩnh Trình của anh, để cho hắn nhìn xem anh làm cùng người khác thì như thế nào……”
“Cậu không cần nói nữa !” Lâm Mộ Thiên cơ hồ kêu lên sợ hãi, người này sao có thể hạ lưu như vậy, ở trước công chúng còn những lời này nói với y. Y vắt hết óc mới nghĩ ra mấy từ mắng người: “Cậu này…… Này vô…… Vô sỉ…… Hạ lưu …… Hạ lưu ……” Nam nhân tức muốn điên rồi, tức giận đến mức nghĩ không ra từ để mắng Nhiên Nghị, dưới cơn tức giận, y đẩy Nhiên Nghị ra rồi vội vã rời đi.
Kế tiếp, y làm một chuyện lớn mật, tiếp nhận ly nước trong tay vệ sĩ rồi tạt về phía Nhiên Nghị, vệ sĩ của Nhiên Nghị nhanh chóng chạy tới thay Nhiên Nghị cản lại.
Nhiên Nghị vững như thái sơn ngồi ở tại chỗ, không sao cả phốc cười mấy tiếng (:v dễ giết ca quá). Bạn gái ngoại quốc của Nhiên Nghị mới từ toilet quay ra liền thấy một màn như vậy, sợ tới mức che miệng.
Lâm Mộ Thiên phẫn uất nắm thành quyền, run run nói: “Bây giờ tôi có thể trả lời thuyết phục với cậu, tôi sẽ không thay cậu đi cầu ai, cậu muốn thế nào thì tùy cậu……” Y phỏng chừng điên rồi, hoàn toàn không để ý hậu quả mà rời khỏi hiện trường.
Nhiên Nghị và bạn gái ngoại quốc dưới sự của hộ tống vệ sĩ rời khỏi hiện trường, hắn vẫn như trước duy trì phong độ thân sĩ. Ở bên ngoài hắn cần phải ngụy trang, chuyện lúc nãy cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, Lâm Mộ Thiên phản kháng làm cho hắn cảm thấy rất thú vị.
Kỳ thật căn bản không có băng ghi hình gì cả, hắn chỉ muốn hù dọa nam nhân kia mà thôi, không nghĩ tới nam nhân bình thường thoạt nhìn vừa nát lại ngốc kia lần này cư nhiên phản kháng, hắn cũng không có tâm tình đi thu thập Lâm Mộ Thiên, trước mắt quan trọng nhất là thuyết phục Thanh Dương.
Vì khán đài VIP cách sân khấu một khoảng, hơn nữa với cách bố trí đặc biệt và các quy định ở đây, cơ bản không cần lo lắng chuyện vừa rồi sẽ bị rò rỉ ra ngoài. Mà cho dù lộ ra ngoài cũng có người thay hắn giải quyết, dù sao những chuyện như vây cũng không phải là chuyện hắn lo lắng.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, phía người tổ chức phái xe hơi sang trọng tới đón, mời khách quý đi trang viên, tiệc được cử hành ở đấy. Tất cả khách quý ở đây đều rất nể tình đến, ngay cả Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị trước đó rời khỏi buổi lễ cũng đến.
***
Trong trang viên buổi tiệc.
Thanh Dương mặc đường trang bằng lụa màu xanh đậm, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ (chiếc nhẫn ngọc thường đeo ở ngón cái như thời nhà Thanh các quý tộc hay đeo, lên Google search “扳指” là ra nhé ), da hắn tái nhợt, ngón tay phi thường thon dài đẹp mắt, nhưng trừ cái đó ra, cả người nhìn qua thật buồn bã, ỉu xìu. Hắn lại có đôi mắt thâm quầng nhàn nhạt, trong tay hắn còn cầm một cây quải trượng. (T.T có lộn hok zậy trời, mới 20 xuất đầu mà như lão đầu 80) (beta : ăn chơi thế chưa chết là may đấy =.= )
“Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự buổi lễ hôm nay, xin cứ tùy ý.” Cả buổi tiệc tối Thanh Dương cũng chỉ nói với mọi người một câu như vậy, lúc hắn đi ra thì có người nâng, hắn nhìn qua thật tiều tụy.
Thật lâu không nhìn thấy Thanh Dương, nên khi nhìn thấy hắn thay đổi nhiều như thế, Lâm Mộ Thiên vẫn có chút kinh ngạc.
Xuất phát từ lễ phép, Lâm Mộ Thiên vẫn quyết định đến chào hắn, lúc thuộc hạ đưa Thanh Dương trở về phòng, đi ngang qua bên cạnh Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên vẫn mở miệng gọi hắn lại: “Thanh Dương.”
Thanh Dương lười biếng lại mệt mỏi giương mắt, ngay cả trong mắt đều lộ ra nồng đậm mệt mỏi. Khi nhìn thấy người trước mắt là người quen, trên khuôn mặt tiều tụy của hắn lộ ra nụ cười nhạt.
Trải qua năm tháng tôi luyện, hai người tựa hồ đều trở nên khác hơn nhiều so với trước kia.
“Đã lâu không gặp, học trưởng Lâm _ Lâm Mộ Thiên.” Thanh Dương nhẹ nhàng mấp máy môi, kêu tên của nam nhân, trong giọng hắn lộ ra một chút tang thương. Đã nhiều năm không gặp, hắn cảm thấy Lâm Mộ Thiên so với thời đọc sách cũng rất có thưởng thức.
Thanh Dương chậm rãi nâng tay bảo thuộc hạ lui ra, hắn đưa tay chậm rãi duỗi về phía Lâm Mộ Thiên: “Mộ Thiên, dìu tôi. (=___= làm ơn đi, giống mấy bà thái hậu quá :v)” ngón tay của hắn tinh tế trắng nõn lại thon dài, chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên ngón tay cái trong bóng đêm lộ ra quang mang mờ ảo.
————
Đến ngoạn nga ~
CHƯƠNG 163 = 164
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên vững vàng giúp đỡ hắn: “Cậu cẩn thận, tôi thấy vẫn nên dìu cậu trở về trước thì hơn.” Y đỡ Thanh Dương chậm rãi đi về phía trước, trong tay Thanh Dương cầm quải trượng, động tác đi đường rất thong thả. Tiết tấu thong thả giống như tản bộ này cũng không làm cho người ta chán ghét.
“Cám ơn.” Giọng điệu Thanh Dương nhàn nhạt, có chút lười biếng. Hắn nói chuyện cũng không khó nghe, có điều tràn ngập ủ rũ, không phải thái độ đối với Lâm Mộ Thiên không tốt mà là bình thường hắn cũng như vậy.
Trên đường Lâm Mộ Thiên đưa hắn trở về phòng, hai người đơn giản hàn huyên chuyện đã xảy ra những năm gần đây, nhưng đối với sự tình trước kia đều ngậm miệng không nói. Chuyện trôi qua trước đây, cứ để cho nó qua đi, cũng không có gì phải nhắc lại.
Hai người thong thả bước đi trên mặt cỏ, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, rất nhiều người đến chào hỏi Thanh Dương. Mỗi lúc như vậy, Lâm Mộ Thiên đều thấy Thanh Dương chậm rãi gật đầu với những người đó.
“Thanh tiên sinh, quấy rầy anh một chút, không biết anh có thời gian hay không, có một số việc tôi muốn nói với anh.” Không biết từ khi nào, Nhiên Nghị xuất hiện ở trước mắt hai người, hắn lễ phép mời Thanh Dương, trong lúc đó còn có hưng trí đánh giá Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên đứng ở bên cạnh Thanh Dương, chẳng qua sau khi nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện, y cụp đầu xuống, tránh đi ánh mắt Nhiên Nghị.
“Cậu có chuyện gì thì nói với thư ký của tôi, tôi mệt chết đi được.”
“Là về chuyện tuyển cử lập pháp lần này. Vấn đề chính trị này cũng muốn tôi nói với thư ký anh?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nhíu mày, hắn vốn đang muốn đưa cô gái Tây này cho Thanh Dương xem như lễ gặp mặt, nhìn thấy bộ dạng Thanh Dương có vẻ bệnh, không chừng loại năng lực này….
Nhiên Nghị vừa nói như thế, Thanh Dương rốt cục mới có phản ứng: “Cậu muốn tôi giúp cậu, cậu cho tôi ích lợi gì? Tôi chưa bao giờ làm những vụ mua bán lỗ vốn.”
“Tôi đem lô hàng lần trước đoạt đi trả lại cho anh, có đủ thành ý hay không?”
“Chưa đủ, chờ cậu hiểu rõ rồi lại đến tìm tôi, tổn thất của tôi, cậu phải bồi cho tôi.” Thanh Dương lắc đầu, hắn ý bảo Lâm Mộ Thiên tiếp tục dìu hắn đi. Lâm Mộ Thiên một khắc cũng không muốn đứng ở nơi này nữa, nên bộ pháp cũng trở nên rất gấp.
Lâm Mộ Thiên phát hiện Thanh Dương đang nhìn mình, y quay đầu thật có lỗi mà tỏ ý: “Ngại quá, tôi quên, tôi không nên đi nhanh như vậy.” Y thiếu chút nữa quên Thanh Dương hành động không tiện.
“Không sao, đi thôi.” trong mắt Thanh Dương tuy có mệt mỏi, nhưng khóe miệng lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Thẳng đến khi quay về phòng, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Anh biết Nhiên Nghị?”
“……”
“Hai người có mâu thuẫn? (quá chuẩn *bật ngón cái*)” Thanh Dương rất khẳng định vạch rõ vấn đề giữa hai người, hắn miễn cưỡng ngồi ở trên giường, đem quải trượng đưa cho Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên sợ run một cái, nhưng vẫn lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là…… chỉ là trước kia ở cùng một nhóm, khi đó còn là một nhóm ngôi sao, là chuyện rất nhiều năm trước rồi.” Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà kinh.
“Hồi trẻ tôi không xem TV cho nên không có lưu ý. (T.T lúc trẻ là lúc nào? Vị thành niên hở?)” Thanh Dương tựa vào trên giường mềm mại, thân thể mệt mỏi lõm sâu ở trong đệm chăn ấm áp, Lâm Mộ Thiên thay hắn đắp chăn.
“Vậy bình thường cậu chơi cái gì?” Lâm Mộ Thiên thuận miệng hỏi.
“Chơi gái.” Thanh Dương nói mí mắt cũng không nháy chút nào, động tác cùng chậm chạp vân vê chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay.
“ Hả ?” Lâm Mộ Thiên sửng sốt nhìn Thanh Dương lười biếng, y nghĩ mình nghe lầm rồi, trong một lúc ngắn ngủi cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Dương lười biếng.
Thanh Dương không lên tiếng nữa, hắn nhẹ nhàng mà ung dung tựa vào trên giường, không chút nào lảng tránh nhìn mặt Lâm Mộ Thiên dần dần biến hồng (>”Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Bất quá, chuyện như vậy Lâm Mộ Thiên cũng không có quá nhiều tâm tư đi chú ý. Hiện trường cũng không ngừng có người đến tìm y để kí tên, y đều nhất nhất bắt tay mỉm cười với mọi người, thẳng đến khi bảo vệ ngăn tất cả mọi người ra, y mới chính thức thanh tĩnh.
Đột nhiên.
Lão nhân hói đầu ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên bị người kêu đi, cùng lúc đó, Nhiên Nghị liền cùng bạn gái hắn dẫn tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộ Thiên. Lúc này Lâm Mộ Thiên có loại xúc động muốn lập tức chạy lấy người (khổ :v), nhưng lại bận tâm đến lời dặn của người đại diện nên y vẫn ngồi tại chỗ không có động đậy.
Y chỉ cần xem biểu diễn là tốt rồi! Đúng vậy, chỉ xem biểu diễn, xem như người bên cạnh không tồn tại thì tốt rồi……
Nhiên Nghị từ đầu tới cuối cùng chưa thèm để mắt đến y, thủy chung đều xem Lâm Mộ Thiên giống như không khí mà đối đãi. Hắn vẫn tự nhiên dùng vốn ngoại ngữ lưu loát của mình nói chuyện với bạn gái, hai người cử chỉ thân mật ngôn ngữ cũng rất thân thiết.
Khi y nghe thấy Nhiên Nghị nói với cô bạn gái kia “Em hôm nay thật xinh đẹp”, y nhịn không được quay đầu nhìn cô gái kia liếc mắt một cái (:v thúc mê gái đệp nha, coi chừng nga), y không khỏi ngạc nhiên. Cô gái xác thực rất đẹp, nhìn bằng đôi mắt thẩm mỹ của đàn ông thì phải nó cô đúng là cực phẩm. Lễ phục màu hồng nhạt, tóc nâu quăn rũ ở bên hông, lông mi uốn cong cùng đôi mắt to thật động lòng người.
Cô bạn gái ngoại quốc kia khi nhìn thấy Lâm Mộ Thiên thì lễ phép mỉm cười với Lâm Mộ Thiên.
Nam nhân cũng chỉ đến một mình, không người quen cũng không nói chuyện phiếm, thẳng đến khi bạn gái Nhiên Nghị đi toilet, Nhiên Nghị mới quay đầu, ánh mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Mộ Thiên.
Mỗi lần Nhiên Nghị nhìn Lâm Mộ Thiên đều luôn mang theo một chút cười nhạo xem thường: “Sao thế, gian phu không có, cảm thấy nhàm chán à ?”
“Không……” Lâm Mộ Thiên nhíu mày trả lời, giọng y không lớn, nhưng có thể đủ để Nhiên Nghị nghe rõ.
Nhiên Nghị mặt hướng về phía trước, một bên lười biếng thưởng thức lễ khai mạc, một bên hỏi Lâm Mộ Thiên: “Anh có biết buổi lễ hôm nay là ai tổ chức không? Thân phận như anh đây mà cũng có thể tham dự, xem ra anh với Thanh Dương quan hệ không tồi.”
Nam nhân trầm mặc, vì người đại diện cũng không có nói với y người tổ chức lần này là ai, nhưng cái đó và chuyện y với Thanh Dương có quan hệ hay không dường như không quá quan trọng. Người tổ chức đều mời những người nổi tiếng tới, chẳng qua, ở trong mắt Nhiên Nghị…… Lâm Mộ Thiên không được xem như người nổi tiếng mà thôi.
“Tôi với Thanh Dương không quen.” Lâm Mộ Thiên vẫn là câu nói kia.
“Thật sự không quen sao?” Nhiên Nghị cười đến lười biếng, trong con mắt hắn lóe ra ánh sáng rét lạnh, “Tôi còn nghĩ anh đã cùng hắn ngủ qua rồi chứ, tôi biết, anh không muốn giúp tôi, nhưng anh đừng quên, em trai anh cũng sẽ bị liên lụy.”
“……” khóe mắt Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng run lên một chút, khó chịu lặp lại, “Tôi với Thanh Dương không quen.”
Nhiên Nghị mặt hoàn toàn lạnh xuống rồi, tầm mắt hắn như hàn băng thấu xương nhìn chằm chằm nam nhân, bên miệng không ngừng cười nhạo: “Anh còn dám nói dối tôi, anh và Thanh Dương không quen, sao Lâm Việt lại yêu cầu anh như vậy chứ?”
“……”
“Tôi cũng không giống Lâm Việt để ý cảm thụ của anh như vậy, thủ đoạn của tôi khá nhiều, anh cần phải hiểu cho rõ, đêm nay phải trả lời thuyết phục cho tôi.”
Nhiên Nghị vốn muốn đi, lại nhớ tới gì đó nên ái muội tiến đến bên tai nam nhân, “Còn một việc, vẫn quên nói cho anh biết, băng ghi hình đêm tân hôn của anh, nơi đó của tôi có rất nhiều nha, anh ngày đó thật sự là phóng túng không chịu được……” Vừa nói, Nhiên Nghị còn trắng trợn đánh giá thân thể y, điều này làm cho y rất khó chịu.
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Lâm Mộ Thiên thật sự không rõ, vì sao Nhiên Nghị luôn đối với y bất mãn như vậy.
“Anh nghĩ không ra cũng không sao, tôi có thể chậm rãi nhắc nhở anh.”
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Mộ Thiên càng ngày càng khó coi, Nhiên Nghị tiếp tục nói: “Ngày đó anh kết hôn, tôi lại là ‘chú rể’ đầu tiên của anh. Anh ôm lấy tôi, còn kêu “ nhanh lên nhanh lên, đừng có ngừng đừng có ngừng ”. Anh còn cầu tôi hung hăng “ôm” anh, không nhớ rõ sao?” (:v thằng này mún ăn tát thay cơm)
Lâm Mộ Thiên không hiểu Nhiên Nghị đang nói cái gì, sắc mặt y trắng bệch nhìn ác ma trước mắt, đôi môi y run run, chỉ có thể nói ra vài từ đứt quãng: “Cậu…… Cậu thật hạ lưu……” Y thật mệt mỏi, sao lại để cho y gặp gỡ người như thế.
Thanh bang thiếu chủ xuất hiện *lăn lộn*
CHƯƠNG 162
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Y không muốn nghe, không muốn nghe những lời này, nhưng Nhiên Nghị không ngừng tựa vào tai y nói: “Không nhớ rõ cũng không quan trọng, ngày nào đó chúng ta hẹn một thời gian, cùng nhau nhìn xem sẽ biết. Nếu anh không ngại, tôi cũng có thể gửi nó cho Vĩnh Trình của anh, để cho hắn nhìn xem anh làm cùng người khác thì như thế nào……”
“Cậu không cần nói nữa !” Lâm Mộ Thiên cơ hồ kêu lên sợ hãi, người này sao có thể hạ lưu như vậy, ở trước công chúng còn những lời này nói với y. Y vắt hết óc mới nghĩ ra mấy từ mắng người: “Cậu này…… Này vô…… Vô sỉ…… Hạ lưu …… Hạ lưu ……” Nam nhân tức muốn điên rồi, tức giận đến mức nghĩ không ra từ để mắng Nhiên Nghị, dưới cơn tức giận, y đẩy Nhiên Nghị ra rồi vội vã rời đi.
Kế tiếp, y làm một chuyện lớn mật, tiếp nhận ly nước trong tay vệ sĩ rồi tạt về phía Nhiên Nghị, vệ sĩ của Nhiên Nghị nhanh chóng chạy tới thay Nhiên Nghị cản lại.
Nhiên Nghị vững như thái sơn ngồi ở tại chỗ, không sao cả phốc cười mấy tiếng (:v dễ giết ca quá). Bạn gái ngoại quốc của Nhiên Nghị mới từ toilet quay ra liền thấy một màn như vậy, sợ tới mức che miệng.
Lâm Mộ Thiên phẫn uất nắm thành quyền, run run nói: “Bây giờ tôi có thể trả lời thuyết phục với cậu, tôi sẽ không thay cậu đi cầu ai, cậu muốn thế nào thì tùy cậu……” Y phỏng chừng điên rồi, hoàn toàn không để ý hậu quả mà rời khỏi hiện trường.
Nhiên Nghị và bạn gái ngoại quốc dưới sự của hộ tống vệ sĩ rời khỏi hiện trường, hắn vẫn như trước duy trì phong độ thân sĩ. Ở bên ngoài hắn cần phải ngụy trang, chuyện lúc nãy cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, Lâm Mộ Thiên phản kháng làm cho hắn cảm thấy rất thú vị.
Kỳ thật căn bản không có băng ghi hình gì cả, hắn chỉ muốn hù dọa nam nhân kia mà thôi, không nghĩ tới nam nhân bình thường thoạt nhìn vừa nát lại ngốc kia lần này cư nhiên phản kháng, hắn cũng không có tâm tình đi thu thập Lâm Mộ Thiên, trước mắt quan trọng nhất là thuyết phục Thanh Dương.
Vì khán đài VIP cách sân khấu một khoảng, hơn nữa với cách bố trí đặc biệt và các quy định ở đây, cơ bản không cần lo lắng chuyện vừa rồi sẽ bị rò rỉ ra ngoài. Mà cho dù lộ ra ngoài cũng có người thay hắn giải quyết, dù sao những chuyện như vây cũng không phải là chuyện hắn lo lắng.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, phía người tổ chức phái xe hơi sang trọng tới đón, mời khách quý đi trang viên, tiệc được cử hành ở đấy. Tất cả khách quý ở đây đều rất nể tình đến, ngay cả Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị trước đó rời khỏi buổi lễ cũng đến.
***
Trong trang viên buổi tiệc.
Thanh Dương mặc đường trang bằng lụa màu xanh đậm, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ (chiếc nhẫn ngọc thường đeo ở ngón cái như thời nhà Thanh các quý tộc hay đeo, lên Google search “扳指” là ra nhé ), da hắn tái nhợt, ngón tay phi thường thon dài đẹp mắt, nhưng trừ cái đó ra, cả người nhìn qua thật buồn bã, ỉu xìu. Hắn lại có đôi mắt thâm quầng nhàn nhạt, trong tay hắn còn cầm một cây quải trượng. (T.T có lộn hok zậy trời, mới 20 xuất đầu mà như lão đầu 80) (beta : ăn chơi thế chưa chết là may đấy =.= )
“Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự buổi lễ hôm nay, xin cứ tùy ý.” Cả buổi tiệc tối Thanh Dương cũng chỉ nói với mọi người một câu như vậy, lúc hắn đi ra thì có người nâng, hắn nhìn qua thật tiều tụy.
Thật lâu không nhìn thấy Thanh Dương, nên khi nhìn thấy hắn thay đổi nhiều như thế, Lâm Mộ Thiên vẫn có chút kinh ngạc.
Xuất phát từ lễ phép, Lâm Mộ Thiên vẫn quyết định đến chào hắn, lúc thuộc hạ đưa Thanh Dương trở về phòng, đi ngang qua bên cạnh Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên vẫn mở miệng gọi hắn lại: “Thanh Dương.”
Thanh Dương lười biếng lại mệt mỏi giương mắt, ngay cả trong mắt đều lộ ra nồng đậm mệt mỏi. Khi nhìn thấy người trước mắt là người quen, trên khuôn mặt tiều tụy của hắn lộ ra nụ cười nhạt.
Trải qua năm tháng tôi luyện, hai người tựa hồ đều trở nên khác hơn nhiều so với trước kia.
“Đã lâu không gặp, học trưởng Lâm _ Lâm Mộ Thiên.” Thanh Dương nhẹ nhàng mấp máy môi, kêu tên của nam nhân, trong giọng hắn lộ ra một chút tang thương. Đã nhiều năm không gặp, hắn cảm thấy Lâm Mộ Thiên so với thời đọc sách cũng rất có thưởng thức.
Thanh Dương chậm rãi nâng tay bảo thuộc hạ lui ra, hắn đưa tay chậm rãi duỗi về phía Lâm Mộ Thiên: “Mộ Thiên, dìu tôi. (=___= làm ơn đi, giống mấy bà thái hậu quá :v)” ngón tay của hắn tinh tế trắng nõn lại thon dài, chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên ngón tay cái trong bóng đêm lộ ra quang mang mờ ảo.
————
Đến ngoạn nga ~
CHƯƠNG 163 = 164
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên vững vàng giúp đỡ hắn: “Cậu cẩn thận, tôi thấy vẫn nên dìu cậu trở về trước thì hơn.” Y đỡ Thanh Dương chậm rãi đi về phía trước, trong tay Thanh Dương cầm quải trượng, động tác đi đường rất thong thả. Tiết tấu thong thả giống như tản bộ này cũng không làm cho người ta chán ghét.
“Cám ơn.” Giọng điệu Thanh Dương nhàn nhạt, có chút lười biếng. Hắn nói chuyện cũng không khó nghe, có điều tràn ngập ủ rũ, không phải thái độ đối với Lâm Mộ Thiên không tốt mà là bình thường hắn cũng như vậy.
Trên đường Lâm Mộ Thiên đưa hắn trở về phòng, hai người đơn giản hàn huyên chuyện đã xảy ra những năm gần đây, nhưng đối với sự tình trước kia đều ngậm miệng không nói. Chuyện trôi qua trước đây, cứ để cho nó qua đi, cũng không có gì phải nhắc lại.
Hai người thong thả bước đi trên mặt cỏ, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, rất nhiều người đến chào hỏi Thanh Dương. Mỗi lúc như vậy, Lâm Mộ Thiên đều thấy Thanh Dương chậm rãi gật đầu với những người đó.
“Thanh tiên sinh, quấy rầy anh một chút, không biết anh có thời gian hay không, có một số việc tôi muốn nói với anh.” Không biết từ khi nào, Nhiên Nghị xuất hiện ở trước mắt hai người, hắn lễ phép mời Thanh Dương, trong lúc đó còn có hưng trí đánh giá Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên đứng ở bên cạnh Thanh Dương, chẳng qua sau khi nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện, y cụp đầu xuống, tránh đi ánh mắt Nhiên Nghị.
“Cậu có chuyện gì thì nói với thư ký của tôi, tôi mệt chết đi được.”
“Là về chuyện tuyển cử lập pháp lần này. Vấn đề chính trị này cũng muốn tôi nói với thư ký anh?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nhíu mày, hắn vốn đang muốn đưa cô gái Tây này cho Thanh Dương xem như lễ gặp mặt, nhìn thấy bộ dạng Thanh Dương có vẻ bệnh, không chừng loại năng lực này….
Nhiên Nghị vừa nói như thế, Thanh Dương rốt cục mới có phản ứng: “Cậu muốn tôi giúp cậu, cậu cho tôi ích lợi gì? Tôi chưa bao giờ làm những vụ mua bán lỗ vốn.”
“Tôi đem lô hàng lần trước đoạt đi trả lại cho anh, có đủ thành ý hay không?”
“Chưa đủ, chờ cậu hiểu rõ rồi lại đến tìm tôi, tổn thất của tôi, cậu phải bồi cho tôi.” Thanh Dương lắc đầu, hắn ý bảo Lâm Mộ Thiên tiếp tục dìu hắn đi. Lâm Mộ Thiên một khắc cũng không muốn đứng ở nơi này nữa, nên bộ pháp cũng trở nên rất gấp.
Lâm Mộ Thiên phát hiện Thanh Dương đang nhìn mình, y quay đầu thật có lỗi mà tỏ ý: “Ngại quá, tôi quên, tôi không nên đi nhanh như vậy.” Y thiếu chút nữa quên Thanh Dương hành động không tiện.
“Không sao, đi thôi.” trong mắt Thanh Dương tuy có mệt mỏi, nhưng khóe miệng lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Thẳng đến khi quay về phòng, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Anh biết Nhiên Nghị?”
“……”
“Hai người có mâu thuẫn? (quá chuẩn *bật ngón cái*)” Thanh Dương rất khẳng định vạch rõ vấn đề giữa hai người, hắn miễn cưỡng ngồi ở trên giường, đem quải trượng đưa cho Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên sợ run một cái, nhưng vẫn lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là…… chỉ là trước kia ở cùng một nhóm, khi đó còn là một nhóm ngôi sao, là chuyện rất nhiều năm trước rồi.” Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà kinh.
“Hồi trẻ tôi không xem TV cho nên không có lưu ý. (T.T lúc trẻ là lúc nào? Vị thành niên hở?)” Thanh Dương tựa vào trên giường mềm mại, thân thể mệt mỏi lõm sâu ở trong đệm chăn ấm áp, Lâm Mộ Thiên thay hắn đắp chăn.
“Vậy bình thường cậu chơi cái gì?” Lâm Mộ Thiên thuận miệng hỏi.
“Chơi gái.” Thanh Dương nói mí mắt cũng không nháy chút nào, động tác cùng chậm chạp vân vê chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay.
“ Hả ?” Lâm Mộ Thiên sửng sốt nhìn Thanh Dương lười biếng, y nghĩ mình nghe lầm rồi, trong một lúc ngắn ngủi cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Dương lười biếng.
Thanh Dương không lên tiếng nữa, hắn nhẹ nhàng mà ung dung tựa vào trên giường, không chút nào lảng tránh nhìn mặt Lâm Mộ Thiên dần dần biến hồng (>”Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất