Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 27
CHƯƠNG 223 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tay Lâm Mộ Thiên run run nắm xấp ảnh thật dày khó coi kia, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu. Lâm Việt vươn tay lấy ảnh chụp trong tay y qua, một lần nữa bỏ lại vào trong túi giấy da, đem ảnh chụp để ở chỗ ngồi phía sau. Hắn không có biểu tình gì lấy áo qua, thay nam nhân một lần nữa mặc vào, nam nhân bị vây trong sững sờ cũng quên luôn chính mình đã lên lầu như thế nào.
“Anh hai, người trong ảnh anh có nhận ra là ai không?” Mới ra thang máy Lâm Việt liền hỏi nam nhân, phát hiện nam nhân không yên lòng, tựa hồ không có nghe hắn nói. Hắn nhíu mày, vươn tay lấy ra cái chìa khóa từ trong túi áo nam nhân, thay nam nhân mở cửa.
Lâm Việt kéo nam nhân vẻ mặt kích động tiến vào trong nhà, đây là lần đầu tiên Lâm Việt đến nhà mới của Lâm Mộ Thiên nên có chút tò mò nhìn quanh bài trí trong phòng. Mà khi hắn nhìn thấy bức tranh bắt mắt trong phòng khách, vẻ mặt hắn vốn đang thần thái nhu hòa, bỗng trong nháy mắt rơi xuống điểm 0. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bức tranh có ý nghĩa tượng trưng trên tường kia.
“Nếu em không nhớ lầm thì bức tranh này là bức danh họa trước đó không lâu bị Nhiên Nghị mua được tại phiên đấu giá.” Giọng Lâm Việt rất lạnh, lộ ra vài tia hàn ý làm cho người ta sợ hãi.
Lâm Mộ Thiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, y trầm mặc chậm rãi ngồi ở trên sô pha, y hoàn toàn không biết hẳn nên giải thích như thế nào. Hình ảnh giường chiếu trước đó đánh sâu vào làm cho y bị đả kích không ít, y không muốn giải thích, y cũng giải thích không rõ.
“Tôi không biết hẳn nên trả lời cậu như thế nào.” Giọng nam nhân rất thấp, lộ ra vài tia chua sót.
“Vậy anh không cần trả lời, không cần kết luận.” Lâm Việt phiền táo cởi áo khoác, tiện tay ném áo ở trên sô pha. Hắn giận dữ ngồi xuống bên cạnh nam nhân, ngã cả người xuống trên thân nam nhân, trong đôi mắt nâu hiện ra lãnh ý làm người ta phát run, “Anh hai, anh càng ngày càng không thành thật. Em cho anh thời gian để anh một mình nghỉ ngơi, không phải để anh ở bên ngoài nuôi dã nam nhân.”
“Tôi…. Không có….” Lâm Mộ Thiên phủ nhận, y chống người lui về phía sau, nhưng Lâm Việt lại áp đảo y ở trên sô pha, làm cho y không thể nhúc nhích, không thể giãy dụa.
“Đến bây giờ mà anh còn nói không có.” trong giọng nói nhu hòa của Lâm Việt mang theo bất mãn, hắn dùng lực khống chế hai tay khẽ run của nam nhân, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt trốn tránh của nam nhân, “Anh hai, em đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh đã không thành thật.”
“….” Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn chính em trai mình, y không có giải thích nhiều, bởi vì y biết hiện tại vô luận nói cái gì, cũng vô pháp bình ổn cơn giận của Lâm Việt.
Giờ này khắc này y thậm chí hy vọng cơn giận của Lâm Việt đối với y không cần lớn như vậy, y lo lắng nhất chính là Lâm Việt lộ ra loại vẻ mặt này. Nhìn như nhu hòa nhưng đáy mắt lại tràn ngập tức giận, thật giống như một quả bom tùy thời sẽ phát nổ.
“Lâm Việt, cậu đừng như vậy….” bộ dạng Lâm Việt dị thường bình tĩnh làm cho Lâm Mộ Thiên cảm thấy rất khó qua. Nam nhân biết Lâm Việt có tâm sự, nam nhân vốn đang muốn tiếp tục nói thì Lâm Việt tiến sát đến môi y, cũng ngăn chận đôi môi khẽ nhếch đang muốn nói của nam nhân.
Trước đó Lâm Việt vừa mới làm một lần rồi nên Lâm Mộ Thiên có chút không xác định hành động của Lâm Việt. Lâm Việt kéo y qua, hai tay cùng sử dụng vạch quần áo nam nhân ra, vì trước đó ở dưới lầu đã làm một lần nên trong thân thể nam nhân còn lưu lại chất lỏng ướt át. Hắn đỡ lưng nam nhân, làm cho thân thể nam nhân ngồi thẳng, phía sau lưng tựa vào sô pha. Hắn vươn tay lấy gối tựa lưng của sô pha qua, nhét ở sau thắt lưng nam nhân, làm cho chân nam nhân càng dán sát hắn hơn. Ánh mắt hắn tự do ở trên người nam nhân, thưởng thức phong cảnh giữa hai chân nam y.
Quần áo nam nhân đã bị lấy hết, hai chân nam nhân rũ xuống, chân trần dẫm lên nền sàn lạnh lẽo, xúc cảm lạnh lẽo làm cho mũi chân y hơi hơi dựng lên. Lâm Việt mặt không thay đổi đứng lên, ở trước mắt nam nhân không chút hoang mang cởi thắt lưng ra, hắn từ trên cao nhìn chăm chú vào vẻ mặt phức tạp của nam nhân. Hắn kéo hai tay nam nhân qua, làm cho nam nhân thay hắn cởi quần.
Nam nhân nghiêng đầu không nhìn hắn, nhưng hai tay vẫn theo sự “ chỉ đạo” của Lâm Việt mà thay hắn cởi quần, bộ vị tượng trưng nam tính kia của đối phương loã lồ ở trong mắt Lâm Mộ Thiên……
Trong phòng khách chỉ có một cái đèn, ánh sáng mỏng manh, màu sắc mờ nhạt có chút âm trầm tràn ngập trong không gian hoạt sắc diễm hương* (= Không gian mờ ám, ám muội – beta) đối lập, nhất thời toàn bộ phòng khách tràn ngập hơi thở sắc dục.
“Muốn sờ sờ thử hay không?” Lâm Việt hỏi nam nhân.
“….” Nam nhân trầm mặc.
Lâm Việt cố chấp lôi kéo tay nam nhân, làm cho tay nam nhân đặt lên vật tượng trưng nam tính mềm mại của hắn. Trong lúc nam nhân run rẩy, nam nhân có thể rõ ràng cảm giác được dục vọng của Lâm Việt ở trong tay y chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi phát trương, dần dần trở nên cứng rắn, dục vọng cực nóng kia giống như muốn làm phỏng lòng bàn tay y.
Trong phòng khách không bật lò sưởi, không khí ẩm ướt lại lạnh băng kích thích làn da mẫn cảm của nam nhân. Hai bàn tay Lâm Việt vuốt ve nam nhân như trấn an, hắn quỳ gối giữa hai chân nam nhân, nâng hai chân nam nhân lên, để cho nơi tư mật của nam nhân bại lộ ở trong mắt hắn. Bàn tay to nắm chặt chân nam nhân, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lâm Mộ Thiên nhịn xuống không phát ra tiếng, y ngẩng đầu nhìn lại hai mắt bình tĩnh mà chuyên chú của Lâm Việt, ngực nam nhân một trận hít thở không thông khó hiểu nhưng y vẫn không quay đầu mà nhận cái nhìn chăm chú của Lâm Việt. Từ trong mắt Lâm Việt y nhìn thấy chính mình với thân thể trần trụi, tư thái *** mỹ, nam nhân trần như nhộng ngồi ở trên sô pha, hai chân bị mở ra thật rộng, nơi tư mật kia ở trong không khí hơi hơi khép kín….
Hơi thở Lâm Mộ Thiên hỗn loại, y né tránh ánh mắt trắng trợn của Lâm Việt, trong tay y còn phủ lên dục vọng nóng bỏng của Lâm Việt. Vật nam tính nóng đến phỏng tay ở trong tay y, Lâm Việt cầm lấy tay nam nhân chậm rãi di động, hắn muốn dục vọng mình ở trong tay nam nhân trở nên lớn hơn nữa, hùng dũng hơn nữa!
Lâm Mộ Thiên xấu hổ rút tay về, bị vật kia chà sát khiến lòng bàn tay y nóng lên. Cảm giác hơi hơi ngứa theo đó truyền vào người, làm cho y không tự chủ xiết chặt nắm tay, y không dấu vết chà sát lòng bàn tay.
“Lâm Việt, hay là vào trong phòng có vẻ tiện hơn, nơi này…. Nơi này rất lạnh….” Lâm Mộ Thiên do dự nắm cánh tay Lâm Việt, y ngăn cản bàn tay to của Lâm Việt đang vuốt ve cái mông y.
“Lát nữa sẽ vào phòng anh, em không kịp rồi.” Lâm Việt đẩy cái tay Lâm Mộ Thiên đang nắm dục vọng hắn ra, cùng lúc hắn đỡ dục vọng mình để ở huyệt khẩu hơi hơi ướt át của nam nhân.
Thân thể Lâm Mộ Thiên rõ ràng cứng rắn, ngón tay thon dài của Lâm Việt phất qua dục vọng ngẩng đầu giữa háng nam nhân, trượt vào trong thân thể nam nhân. Mật huyệt của nam nhân rất chặt, cản trở Lâm Việt khai thác. Sau khi một ngón tay chen vào, hắn thử tăng thêm, đến khi ba ngón tay toàn bộ đều đi vào trong cơ thể của nam nhân thì hắn mới bắt đầu cử động ngón tay. Hắn dùng sức đào móc khối thịt non mềm bên trong, chất lỏng *** loạn theo miệng huyệt của nam nhân chảy ra.
“Vừa rồi rõ ràng đã làm một lần, sao giờ vẫn chặt như vậy ” Lâm Việt nâng thắt lưng nam nhân dậy, ngón tay càng xâm nhập sâu vào trong con đường cực nóng của nam nhân, ngón tay hắn ở trong thân thể nam nhân khuấy động cũng coi như đang kiên nhẫn khai thác.
“Lâm Việt, kia…. chuyện mấy bức ảnh kia, tôi không biết là ai làm ….” Lâm Mộ Thiên ấp a ấp úng tỏ vẻ, y hơi thở phì phò, cảm giác lửa nóng và lạnh lẽo đan xen vào nhau dưới hạ thân.
Ở những thời điểm như thế này vốn không thích hợp nói những câu mất hứng như vậy, nhưng động tác của Lâm Việt làm cho nam nhân thẹn thùng lại xấu hổ. Nam nhân cảm thấy lúc này không nói thì khi nào mới nói, có lẽ chỉ có lúc này Lâm Việt mới nghe càng rõ ràng, càng chăm chú, không đến mức làm cho nam nhân sinh ra một loại tình cảnh không dám thẳng thắn.
Động tác Lâm Việt tạm dừng một giây, lời nam nhân nói tựa hồ không có làm hắn tức giận. Hắn cúi đầu hôn sườn mặt nam nhân, thử khiến cho nam nhân đang khẩn trương có thể thả lỏng tâm tình. Hắn nâng cái mông nam nhân lên, tự nhiên tách ra hai bên sườn, dục vọng lửa nóng của hắn chống đỡ ở hậu huyệt của nam nhân, trượt vào thân thể y, nương theo dịch được tiết ra, dục vọng đẩy mạnh đến chỗ sâu nhất!
Bị dị vật nháy mắt xâm nhập khiến cho Lâm Mộ Thiên nắm chặt sô pha dưới thân, cả người y bị Lâm Việt đặt ở trên sô pha. Sức nặng của hai người làm cho Lâm Mộ Thiên lõm sâu vào trong sô pha mềm mại.
Hai chân y vờn quanh hông Lâm Việt. Lâm Việt vội vã đong đưa thắt lưng, một lần lại một lần va chạm vào trong cơ thể nam nhân, xảo diệu ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể nam nhân. Địa phương làm người ta điên cuồng kia bị đoạt lấy, bị bắt giữ, bị xâm nhập thật sâu, tim nam nhân cũng theo tần suất co rúm dần dần nhanh hơn của Lâm Việt mà càng đập mãnh liệt.
Lâm Việt vừa lòng thưởng thức vẻ mặt nam nhân bị *** dẫn dắt mà trở nên mê loạn, hắn rất quen thuộc thân thể nam nhân, cũng biết làm như thế nào có thể khiến nam nhân cảm giác được vui sướng. Trong cơ thể của nam nhân vừa nóng lại vừa chật, làm cho một khi hắn đi vào đã không muốn đi ra, mỗi lần đẩy vào rút ra, nội vách tường cực nóng kia sẽ bản năng ôm lấy dục vọng hắn, làm cho hắn không khống chế được một lần nữa dùng sức đỉnh vào thân thể nam nhân. Nghe được tiếng rên rỉ như có như không, cùng tiếng thở dốc ý loạn tình mê kia thì bụng dưới của hắn liền một trận nóng lên kỳ dị.
Đó là đặc thù của dục vọng, hai tay hắn vuốt ve thân thể nam nhân, cúi đầu ngậm vào nhũ thủ hơi dựng trước ngực của nam nhân, đôi môi nhẹ nhàng hút mân phát ra tiếng nước nhóp nhép.
“Anh hai, thích em đối với anh như vậy không? Hay là thích người khác đối với anh như vậy?” Lâm Việt không ngừng đong đưa thắt lưng, dục vọng chôn thật sâu vào con đường ướt nóng. Hắn thở hổn hển ôm chặt thân thể nóng lên của nam nhân, thân thể nam nhân bị hắn đỉnh di động, từ giữa sô pha rộng thùng thình bị áp đảo tới góc sô pha.
“….”
“Anh hai, anh có từng thích em không? Hả?” ánh mắt và giọng nói Lâm Việt đều mềm đi, hắn giật giật thắt lưng, cực kỳ thong thả xâm nhập đến chỗ sâu nhất, giống như muốn làm cho nam nhân rõ ràng lại sâu sắc cảm giác được sự tồn tại của hắn.
“Không cần nơi đó….” Lâm Mộ Thiên không có trả lời câu hỏi của hắn, nhưng lại không tự chủ được luồn ngón tay vào mái tóc xoã tung lại mềm mại của Lâm Việt. Lâm Việt không tính là thô lỗ, cúi đầu liếm hôn nhũ thủ hơi nở của nam nhân.
Lâm Việt ngẩng đầu khẽ hôn chóp mũi ướt át của nam nhân, nặng nề mà cử động thắt lưng đánh vào điểm nhô lên thật nhỏ trong cơ thể y:” Là nơi này sao? Mỗi lần em đụng nơi này của anh, anh đều phát ra tiếng rên rỉ, còn như có như không đong đưa người đáp lại em. Anh hai, chỗ đó rất thoải mái đúng không, kỳ thật anh rất thích em chạm vào nơi đó của anh đi?“ Giọng Lâm Việt giống như ma chưởng làm cho suy nghĩ của nam nhân bị dẫn dắt, cả người nam nhân mềm nhũn lõm sâu vào trong sô pha, mở đùi ra tiếp nhận dục vọng tráng kiện của Lâm Việt, tùy ý dục vọng của hắn ở trong thân thể mình thường xuyên ra ra vào vào….
Lần này Lâm Việt biết rõ còn cố hỏi, khoái cảm theo bụng dưới y dâng lên, cái loại cảm giác tê tê này không ngừng xâm nhập lý trí nam nhân. Lâm Việt dán bên tai y không ngừng hỏi y một số vấn đề trắng trợn, nam nhân càng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, xấu hổ, bất đắc dĩ, Lâm Việt lại càng hăng hái tăng vọt.
Lâm Việt đong đưa càng lúc càng lớn, đến khi hai người đạt lên đỉnh, Lâm Việt cũng không có ý dừng lại. Sau khi ở trên sô pha làm một lần, hắn tựa hồ cảm thấy không đủ, liền đem nam nhân đưa vào phòng và lại một phen giao triền nhiệt liệt. Nam nhân hoàn toàn chịu không nổi loại phương thức làm tình liên tục này của hắn.
“Hôm nay cậu đã làm lần thứ ba ….” Lâm Mộ Thiên chôn đầu ở trong chăn, vô lực hỏi đến tột cùng còn muốn làm bao lâu, hai chân y lên men run run, “Chân tôi xót quá, ngày mai tôi còn phải quay quảng cáo, cậu không cần làm nữa!” Dưới thế công không ngừng của Lâm Việt, nam nhân rốt cục nhịn không được mở miệng kêu dừng.
Ngay cả giọng nói của y cũng mang theo một chút rên rỉ khó có thể khống chế, khiến cho giọng điệu y không giống như đang giận, ngược lại có vẻ giống như đang làm nũng. Điều này làm cho nam nhân dở khóc dở cười, có vẻ không có uy lực gì đáng nói.
“Chậm…. Chậm một chút….” Lâm Mộ Thiên bị đỉnh đến mức không thể mở miệng.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được đôi môi bị hôn ướt át, trong miệng một mảnh hơi thở nóng ướt, đầu lưỡi y bị đầu lưỡi đối phương dùng sức quấy. Sự mút vào dồn dập cùng hơi thở liếm hôn tràn ngập tình sắc khiến cho tâm nam nhân hỗn loạn, nam nhân hơi ngang đầu tiếp nhận nụ hôn nóng ướt của Lâm Việt.
Y không nhớ rõ Lâm Việt đến tột cùng muốn y bao nhiêu lần, y chỉ nhớ rõ đêm nay Lâm Việt thật nhiệt tình, thẳng đến khi trời sắp sáng Lâm Việt mới bằng lòng buông tha y.
“Anh hai, anh nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai không cần đi làm, chuyện công ty em sẽ nghĩ biện pháp xử lý. ” Sau khi phát tiết, Lâm Việt tựa vào trên giường hút thuốc, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không có biểu tình gì, làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng hắn muốn cái gì.
Mấy bức ảnh kia thì làm sao bây giờ….
Lâm Việt tựa hồ hiểu được lo lắng của y, vẩy tàn thuốc trong tay, nhẹ nhàng hút một ngụm: “Chuyện kia em sẽ thay anh xử lý, sẽ không bị người biết tới, em không hy vọng lần sau lại nhìn thấy mấy thứ khiến em tức giận nữa. ”
Bên khóe miệng nhu hòa của hắn phun ra hơi khói nhàn nhạt, sương mù lượn lờ hình thành từng đợt từng đợt mây khói, giống như một tia ưu sầu ở trong căn phòng âm u chậm rãi bị thổi bay. Làn khói kia nhẹ nhàng lượn lờ quanh khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thấy không rõ lắm ánh mắt hắn giờ phút này, mà Lâm Mộ Thiên lại trầm mặc vùi đầu, không làm gì cả.
Lúc này.
Trong căn phòng vốn yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, hoàn toàn đánh vỡ sự yên tĩnh đêm khuya.
Cũng đã trễ thế này, sẽ là ai đây….
CHƯƠNG 224
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang nhưng Lâm Mộ Thiên lại do dự rốt cuộc có nhận hay không, Lâm Việt nghiêng đầu thần thái bình tĩnh nhìn y.
“Sao lại không nhận điện thoại?” Lâm Việt nhẹ giọng nhắc nhở y.
“Tôi…… Tôi không muốn nhận.” Lâm Mộ Thiên có chút khiếp đảm giương mắt nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ thần sắc bình tĩnh bên cạnh mình (T.T tội thúc chứ), trong lòng y tràn ngập lo lắng cùng bất an _ nếu là Thư Diệu gọi tới vậy sẽ làm sao bây giờ……
“Ồn quá.” Lâm Việt liếc mắt nhìn nam nhân một cái, hắn liền dập điếu thuốc trong tay, chuẩn bị xoay người đi nhận điện thoại. Nam nhân nếu không nhận vậy hắn tự mình đi nhận, tiếng chuông điện thoại làm cho hắn thật khó chịu.
“Tôi tự tiếp.”
Dưới tình huống không có biện pháp, Lâm Mộ Thiên đành phải nhanh hơn Lâm Việt một bước, tiếp điện thoại.
“Alo……”
Lâm Mộ Thiên thật do dự mở miệng, y cẩn thận nhìn Lâm Việt, phát hiện Lâm Việt đang chăm chú nhìn mình, y liền khẩn trương gấp bội.
“Mộ Thiên, thật có lỗi, hôm nay lúc gần về tôi quên nói với anh đêm mai có một party thương mại lớn muốn anh tham dự. Party tổ chức ở cảng du thuyền sang trọng, anh nhất định phải tham dự đúng giờ nhé!” đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở khẩn trương của người đại diện, người đại diện tràn ngập có lỗi giải thích, “Thật sự xin lỗi, trễ như vậy còn quấy rầy anh……”
Lâm Mộ Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là người đại diện gọi tới, hại y còn tưởng rằng là Thư Diệu……
Y lễ phép đáp ứng rồi mới chậm rãi ngắt điện thoại, nếu có thể y thật muốn quăng điện thoại ra xa, để không đến mức khiến cho y lo lắng đề phòng giống đang làm chuyện xấu như vậy. (=.,=)
Lâm Việt vốn còn muốn hỏi bức tranh kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn nhớ rõ ngày đó bức tranh kia là bị Nhiên Nghị mang đi. Bức tranh xuất hiện ở trong nhà nam nhân chính là một nguyên nhân, không hề nghi ngờ bức tranh này khẳng định là Nhiên Nghị đưa cho y. Hắn không muốn suy đoán, cũng không muốn tưởng tượng mối quan hệ giữa nam nhân và Nhiên Nghị, nhìn nam nhân lộ ra biểu tình khẩn trương, hắn liền mất hứng thú đi tìm căn nguyên vấn đề. Lâm Việt trước giờ đều luôn bình tĩnh, nay trong lòng lại nổi lên tư vị khổ sở.
“Là người đại diện gọi tới, trước khi tan tầm cô ấy quên nhắc nhở tôi lịch ngày mai, cho nên cố ý gọi tới……”
“Em cũng chưa hỏi gì cả, anh không cần giải thích với em.” Lâm Việt ngắt lời nam nhân, hắn hy vọng nam nhân không đối với hắn sợ hãi như vậy, không đến mức khiến Lâm Việt cảm thấy bản thân cứ như yêu quái ăn thịt người.
Bất quá nam nhân chủ động giải thích với hắn, điểm này vẫn khiến nội tâm hắn cảm giác vui sướng, này chứng tỏ nam nhân rất để ý cảm giác hắn.
“Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chắc cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, gần đây công ty không ổn định, cậu cũng mệt mỏi, ngủ đi.” Lâm Mộ Thiên kéo chăn, kéo cái chăn tụt xuống bên hông lên bao trùm khuôn ngực trần trụi của hai người.
Lâm Việt nhìn nam nhân trong chốc lát, mới chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng dựa vào mặt nam nhân nghỉ ngơi. Hơi thở nhẹ nhàng kia phun ở trên mặt nam nhân, giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua mặt y.
Đêm nay, Lâm Việt ôm nam nhân ngủ thẳng đến hừng đông, đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong gần mấy tháng qua. Bình thường không có Lâm Mộ Thiên ngủ bên cạnh, hầu như mỗi đêm hắn đều mất ngủ, có lẽ đã quen sự tồn tại của nam nhân, hắn mới có thể đối với y ỷ lại như thế. Những lúc ngủ không được Lâm Việt lại đi tìm từng bạn giường đến thay mình làm ấm giường, nhưng những người đó chỉ làm hắn cảm thấy phiền chán và không tự nhiên.
Cảm giác ôm hoàn toàn không giống với khi ôm nam nhân, hơn nữa trên thân nam nhân phát ra loại hơi thở đặc thù, cùng với mùi tóc thơm ngát, làm cho hắn cảm thấy bình tĩnh lại thoải mái, đó là thứ mà người khác không có.
Đó là mùi của anh hai……
Làm cho Lâm Việt yêu thích không buông tay.
Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ tới Lâm Việt sau khi tỉnh sẽ rời đi, dù sao Lâm Việt cũng là giám đốc của công ty, bình thường có rất nhiều việc cần hoàn thành. Nhưng Lâm Việt lại không có rời đi, cả buổi sáng mọi việc đều xử lý thông qua điện thoại và phân phó trợ lý làm.
Hôm nay y cũng không có hoạt động gì, chỉ có buổi tối cần tham dự một party thương mại lớn, cho nên ban ngày hai người liền ở nhà nghỉ ngơi. Tình cảnh hiện tại khiến y nhớ tới cuộc sống ở chung mấy tháng trước.
Bình tĩnh lại tự nhiên, lại mang theo ấm áp nhàn nhạt, có lẽ là huyết thống ràng buộc nên trong lòng nam nhân đối với em trai Lâm Việt này, y luôn có nhiều hơn một phần quan tâm.
Có đôi khi chính nam nhân cũng không rõ, rốt cuộc ở trong lòng y ai quan trọng hơn…… ( Thúc tự hỏi trong lòng thúc mấy thằng cầm thú ai quan trọng hơn – beta )
Trong lúc đó, Lâm Việt đi xuống gara đem túi giấy da chứa ảnh giường chiếu của nam nhân lấy lên lầu, hắn ngồi ở trên sô pha mở ra nhìn nhìn một hồi vẫn tìm không ra manh mối. Mấy tấm ảnh này bị cắt xén rất kỹ thuật, nhìn không ra phòng và bối cảnh xung quanh, rất khó phán đoán người còn lại trong ảnh là ai ???? Bất quá chuyện này hắn không tính để cho nam nhân dính líu vào, hắn đã tìm người đi thăm dò, giờ chỉ cần chờ tin tức.
“Anh hai, anh suy nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy, cẩn thận phỏng tay.” Lâm Việt mặc áo ngủ đi vào phòng bếp, ổn định cái tay đang cầm bình cà phê của nam nhân. Nếu không phải hắn xuất hiện đúng lúc, cà phê nóng bỏng kia đã làm phỏng tay nam nhân.
“Không nghĩ gì cả……” Lâm Mộ Thiên vững vàng buông bình cà phê xuống, trong lòng ít nhiều nghĩ mà sợ.
Lâm Việt có chút đăm chiêu tiếp nhận cà phê nóng mà nam nhân đưa qua, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Thời gian không còn sớm, thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuất phát.” Nam nhân thế này mới biết, thì ra Lâm Việt cũng tham dự hoạt động thương mại đêm nay.
……
Đêm đó bảy giờ, Lâm Mộ Thiên cùng Lâm Việt hai người trang phục chỉnh chu, ngồi trên chiếc Hummer thân dài của Lâm Việt đi vào cảng. Từ thảm đỏ đi tới đã đón vô số phóng viên, dưới sự chú ý của vô số người, cùng với ánh đèn chiếu vào, đón tiếng thét chói tai của fan hâm mộ đi lên du thuyền xa hoa thật lớn. Hôm nay là ngày chiếc du thuyền xa hoa có tên “Tiểu Thái Thản” chính thức thử hàng, cũng là ngày cắt băng khánh thành.
Trên du thuyền, vô số nhân vật nổi tiếng, tai to mặt lớn tập hợp lại, hiện trường đều là ngôi sao, hơn nữa nhân vật xã hội nổi tiếng cũng đại đa số là những người thường xuyên được đề cập trên tin tức. Khi Lâm Mộ Thiên tới hiện trường liền nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc từng thấy ở trên TV và tạp chí, nhìn thấy trường hợp hoành tráng lại hoa lệ như vậy, nam nhân dù có trì độn như thế nào cũng biết được “Bọn họ” khẳng định cũng tới đây. (bọn họ là ai thì biết giồi nhỉ :3)
Người tiến đến tham gia hoạt động rất nhiều, không thể từ trong đám đông tìm ra thân ảnh mấy người kia. Nếu nói đêm nay là một hoạt động thương mại lớn, còn không bằng nói là một buổi tiệc xa hoa của những nhân vật xã hội nổi tiếng.
“Hoan nghênh quý khách hôm nay tới tham dự buổi lễ ra khơi của du thuyền, du thuyền của chúng tôi chủ yếu phục vụ giải trí là chính. Nó vừa chở quý khách ra biển, đồng thời, còn có thể thưởng thức nhiều dịch vụ trên du thuyền sang trọng, hi vọng quý khách có một tuần thật vui vẻ trên du thuyền, xin mời quý khách tận tình hưởng thụ……” MC đêm nay là người dẫn chương trình nổi tiếng của làng giải trí, là một MC nổi tiếng.
Đứng trong đại sảnh lộng lẫy, hoa lệ như hoàng cung, Lâm Mộ Thiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mọi người đều chú ý người đàn ông bình thường ở trên TV nhìn hàm hậu, chân nhân, lại ôn nhuận, thân sĩ này.
Trong đám người, có người cảm thấy hứng thú bàn luận về Lâm Mộ Thiên —
“Đó là Lâm Mộ Thiên sao? Sao so với trên TV nhìn thuận mắt hơn nhiều?” người phụ trách Công ty giải trí Đông Tinh đánh giá nam nhân giữa đám người.
“Hắn đúng là không quá ăn ảnh, người thật cũng bình thường, có điều khí chất hấp dẫn các rạp phim.” Một ông chủ lớn của công ty nào đó đưa ra đánh giá.
“Ông chủ của hắn trước kia nổi danh như vậy, ai lại không biết hắn, ông chủ hắn chính là người cầm quyền công ty giải trí Phong Xa đời trước, cái người làm việc ngoan độc kia đó.” Một nhân vật trung niên nổi tiếng nào đó cảm thán. (nói về lão ba thúc mà sao lại nói là ông chủ của thúc nhở >’’ Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tay Lâm Mộ Thiên run run nắm xấp ảnh thật dày khó coi kia, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu. Lâm Việt vươn tay lấy ảnh chụp trong tay y qua, một lần nữa bỏ lại vào trong túi giấy da, đem ảnh chụp để ở chỗ ngồi phía sau. Hắn không có biểu tình gì lấy áo qua, thay nam nhân một lần nữa mặc vào, nam nhân bị vây trong sững sờ cũng quên luôn chính mình đã lên lầu như thế nào.
“Anh hai, người trong ảnh anh có nhận ra là ai không?” Mới ra thang máy Lâm Việt liền hỏi nam nhân, phát hiện nam nhân không yên lòng, tựa hồ không có nghe hắn nói. Hắn nhíu mày, vươn tay lấy ra cái chìa khóa từ trong túi áo nam nhân, thay nam nhân mở cửa.
Lâm Việt kéo nam nhân vẻ mặt kích động tiến vào trong nhà, đây là lần đầu tiên Lâm Việt đến nhà mới của Lâm Mộ Thiên nên có chút tò mò nhìn quanh bài trí trong phòng. Mà khi hắn nhìn thấy bức tranh bắt mắt trong phòng khách, vẻ mặt hắn vốn đang thần thái nhu hòa, bỗng trong nháy mắt rơi xuống điểm 0. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bức tranh có ý nghĩa tượng trưng trên tường kia.
“Nếu em không nhớ lầm thì bức tranh này là bức danh họa trước đó không lâu bị Nhiên Nghị mua được tại phiên đấu giá.” Giọng Lâm Việt rất lạnh, lộ ra vài tia hàn ý làm cho người ta sợ hãi.
Lâm Mộ Thiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, y trầm mặc chậm rãi ngồi ở trên sô pha, y hoàn toàn không biết hẳn nên giải thích như thế nào. Hình ảnh giường chiếu trước đó đánh sâu vào làm cho y bị đả kích không ít, y không muốn giải thích, y cũng giải thích không rõ.
“Tôi không biết hẳn nên trả lời cậu như thế nào.” Giọng nam nhân rất thấp, lộ ra vài tia chua sót.
“Vậy anh không cần trả lời, không cần kết luận.” Lâm Việt phiền táo cởi áo khoác, tiện tay ném áo ở trên sô pha. Hắn giận dữ ngồi xuống bên cạnh nam nhân, ngã cả người xuống trên thân nam nhân, trong đôi mắt nâu hiện ra lãnh ý làm người ta phát run, “Anh hai, anh càng ngày càng không thành thật. Em cho anh thời gian để anh một mình nghỉ ngơi, không phải để anh ở bên ngoài nuôi dã nam nhân.”
“Tôi…. Không có….” Lâm Mộ Thiên phủ nhận, y chống người lui về phía sau, nhưng Lâm Việt lại áp đảo y ở trên sô pha, làm cho y không thể nhúc nhích, không thể giãy dụa.
“Đến bây giờ mà anh còn nói không có.” trong giọng nói nhu hòa của Lâm Việt mang theo bất mãn, hắn dùng lực khống chế hai tay khẽ run của nam nhân, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt trốn tránh của nam nhân, “Anh hai, em đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh đã không thành thật.”
“….” Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn chính em trai mình, y không có giải thích nhiều, bởi vì y biết hiện tại vô luận nói cái gì, cũng vô pháp bình ổn cơn giận của Lâm Việt.
Giờ này khắc này y thậm chí hy vọng cơn giận của Lâm Việt đối với y không cần lớn như vậy, y lo lắng nhất chính là Lâm Việt lộ ra loại vẻ mặt này. Nhìn như nhu hòa nhưng đáy mắt lại tràn ngập tức giận, thật giống như một quả bom tùy thời sẽ phát nổ.
“Lâm Việt, cậu đừng như vậy….” bộ dạng Lâm Việt dị thường bình tĩnh làm cho Lâm Mộ Thiên cảm thấy rất khó qua. Nam nhân biết Lâm Việt có tâm sự, nam nhân vốn đang muốn tiếp tục nói thì Lâm Việt tiến sát đến môi y, cũng ngăn chận đôi môi khẽ nhếch đang muốn nói của nam nhân.
Trước đó Lâm Việt vừa mới làm một lần rồi nên Lâm Mộ Thiên có chút không xác định hành động của Lâm Việt. Lâm Việt kéo y qua, hai tay cùng sử dụng vạch quần áo nam nhân ra, vì trước đó ở dưới lầu đã làm một lần nên trong thân thể nam nhân còn lưu lại chất lỏng ướt át. Hắn đỡ lưng nam nhân, làm cho thân thể nam nhân ngồi thẳng, phía sau lưng tựa vào sô pha. Hắn vươn tay lấy gối tựa lưng của sô pha qua, nhét ở sau thắt lưng nam nhân, làm cho chân nam nhân càng dán sát hắn hơn. Ánh mắt hắn tự do ở trên người nam nhân, thưởng thức phong cảnh giữa hai chân nam y.
Quần áo nam nhân đã bị lấy hết, hai chân nam nhân rũ xuống, chân trần dẫm lên nền sàn lạnh lẽo, xúc cảm lạnh lẽo làm cho mũi chân y hơi hơi dựng lên. Lâm Việt mặt không thay đổi đứng lên, ở trước mắt nam nhân không chút hoang mang cởi thắt lưng ra, hắn từ trên cao nhìn chăm chú vào vẻ mặt phức tạp của nam nhân. Hắn kéo hai tay nam nhân qua, làm cho nam nhân thay hắn cởi quần.
Nam nhân nghiêng đầu không nhìn hắn, nhưng hai tay vẫn theo sự “ chỉ đạo” của Lâm Việt mà thay hắn cởi quần, bộ vị tượng trưng nam tính kia của đối phương loã lồ ở trong mắt Lâm Mộ Thiên……
Trong phòng khách chỉ có một cái đèn, ánh sáng mỏng manh, màu sắc mờ nhạt có chút âm trầm tràn ngập trong không gian hoạt sắc diễm hương* (= Không gian mờ ám, ám muội – beta) đối lập, nhất thời toàn bộ phòng khách tràn ngập hơi thở sắc dục.
“Muốn sờ sờ thử hay không?” Lâm Việt hỏi nam nhân.
“….” Nam nhân trầm mặc.
Lâm Việt cố chấp lôi kéo tay nam nhân, làm cho tay nam nhân đặt lên vật tượng trưng nam tính mềm mại của hắn. Trong lúc nam nhân run rẩy, nam nhân có thể rõ ràng cảm giác được dục vọng của Lâm Việt ở trong tay y chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi phát trương, dần dần trở nên cứng rắn, dục vọng cực nóng kia giống như muốn làm phỏng lòng bàn tay y.
Trong phòng khách không bật lò sưởi, không khí ẩm ướt lại lạnh băng kích thích làn da mẫn cảm của nam nhân. Hai bàn tay Lâm Việt vuốt ve nam nhân như trấn an, hắn quỳ gối giữa hai chân nam nhân, nâng hai chân nam nhân lên, để cho nơi tư mật của nam nhân bại lộ ở trong mắt hắn. Bàn tay to nắm chặt chân nam nhân, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lâm Mộ Thiên nhịn xuống không phát ra tiếng, y ngẩng đầu nhìn lại hai mắt bình tĩnh mà chuyên chú của Lâm Việt, ngực nam nhân một trận hít thở không thông khó hiểu nhưng y vẫn không quay đầu mà nhận cái nhìn chăm chú của Lâm Việt. Từ trong mắt Lâm Việt y nhìn thấy chính mình với thân thể trần trụi, tư thái *** mỹ, nam nhân trần như nhộng ngồi ở trên sô pha, hai chân bị mở ra thật rộng, nơi tư mật kia ở trong không khí hơi hơi khép kín….
Hơi thở Lâm Mộ Thiên hỗn loại, y né tránh ánh mắt trắng trợn của Lâm Việt, trong tay y còn phủ lên dục vọng nóng bỏng của Lâm Việt. Vật nam tính nóng đến phỏng tay ở trong tay y, Lâm Việt cầm lấy tay nam nhân chậm rãi di động, hắn muốn dục vọng mình ở trong tay nam nhân trở nên lớn hơn nữa, hùng dũng hơn nữa!
Lâm Mộ Thiên xấu hổ rút tay về, bị vật kia chà sát khiến lòng bàn tay y nóng lên. Cảm giác hơi hơi ngứa theo đó truyền vào người, làm cho y không tự chủ xiết chặt nắm tay, y không dấu vết chà sát lòng bàn tay.
“Lâm Việt, hay là vào trong phòng có vẻ tiện hơn, nơi này…. Nơi này rất lạnh….” Lâm Mộ Thiên do dự nắm cánh tay Lâm Việt, y ngăn cản bàn tay to của Lâm Việt đang vuốt ve cái mông y.
“Lát nữa sẽ vào phòng anh, em không kịp rồi.” Lâm Việt đẩy cái tay Lâm Mộ Thiên đang nắm dục vọng hắn ra, cùng lúc hắn đỡ dục vọng mình để ở huyệt khẩu hơi hơi ướt át của nam nhân.
Thân thể Lâm Mộ Thiên rõ ràng cứng rắn, ngón tay thon dài của Lâm Việt phất qua dục vọng ngẩng đầu giữa háng nam nhân, trượt vào trong thân thể nam nhân. Mật huyệt của nam nhân rất chặt, cản trở Lâm Việt khai thác. Sau khi một ngón tay chen vào, hắn thử tăng thêm, đến khi ba ngón tay toàn bộ đều đi vào trong cơ thể của nam nhân thì hắn mới bắt đầu cử động ngón tay. Hắn dùng sức đào móc khối thịt non mềm bên trong, chất lỏng *** loạn theo miệng huyệt của nam nhân chảy ra.
“Vừa rồi rõ ràng đã làm một lần, sao giờ vẫn chặt như vậy ” Lâm Việt nâng thắt lưng nam nhân dậy, ngón tay càng xâm nhập sâu vào trong con đường cực nóng của nam nhân, ngón tay hắn ở trong thân thể nam nhân khuấy động cũng coi như đang kiên nhẫn khai thác.
“Lâm Việt, kia…. chuyện mấy bức ảnh kia, tôi không biết là ai làm ….” Lâm Mộ Thiên ấp a ấp úng tỏ vẻ, y hơi thở phì phò, cảm giác lửa nóng và lạnh lẽo đan xen vào nhau dưới hạ thân.
Ở những thời điểm như thế này vốn không thích hợp nói những câu mất hứng như vậy, nhưng động tác của Lâm Việt làm cho nam nhân thẹn thùng lại xấu hổ. Nam nhân cảm thấy lúc này không nói thì khi nào mới nói, có lẽ chỉ có lúc này Lâm Việt mới nghe càng rõ ràng, càng chăm chú, không đến mức làm cho nam nhân sinh ra một loại tình cảnh không dám thẳng thắn.
Động tác Lâm Việt tạm dừng một giây, lời nam nhân nói tựa hồ không có làm hắn tức giận. Hắn cúi đầu hôn sườn mặt nam nhân, thử khiến cho nam nhân đang khẩn trương có thể thả lỏng tâm tình. Hắn nâng cái mông nam nhân lên, tự nhiên tách ra hai bên sườn, dục vọng lửa nóng của hắn chống đỡ ở hậu huyệt của nam nhân, trượt vào thân thể y, nương theo dịch được tiết ra, dục vọng đẩy mạnh đến chỗ sâu nhất!
Bị dị vật nháy mắt xâm nhập khiến cho Lâm Mộ Thiên nắm chặt sô pha dưới thân, cả người y bị Lâm Việt đặt ở trên sô pha. Sức nặng của hai người làm cho Lâm Mộ Thiên lõm sâu vào trong sô pha mềm mại.
Hai chân y vờn quanh hông Lâm Việt. Lâm Việt vội vã đong đưa thắt lưng, một lần lại một lần va chạm vào trong cơ thể nam nhân, xảo diệu ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể nam nhân. Địa phương làm người ta điên cuồng kia bị đoạt lấy, bị bắt giữ, bị xâm nhập thật sâu, tim nam nhân cũng theo tần suất co rúm dần dần nhanh hơn của Lâm Việt mà càng đập mãnh liệt.
Lâm Việt vừa lòng thưởng thức vẻ mặt nam nhân bị *** dẫn dắt mà trở nên mê loạn, hắn rất quen thuộc thân thể nam nhân, cũng biết làm như thế nào có thể khiến nam nhân cảm giác được vui sướng. Trong cơ thể của nam nhân vừa nóng lại vừa chật, làm cho một khi hắn đi vào đã không muốn đi ra, mỗi lần đẩy vào rút ra, nội vách tường cực nóng kia sẽ bản năng ôm lấy dục vọng hắn, làm cho hắn không khống chế được một lần nữa dùng sức đỉnh vào thân thể nam nhân. Nghe được tiếng rên rỉ như có như không, cùng tiếng thở dốc ý loạn tình mê kia thì bụng dưới của hắn liền một trận nóng lên kỳ dị.
Đó là đặc thù của dục vọng, hai tay hắn vuốt ve thân thể nam nhân, cúi đầu ngậm vào nhũ thủ hơi dựng trước ngực của nam nhân, đôi môi nhẹ nhàng hút mân phát ra tiếng nước nhóp nhép.
“Anh hai, thích em đối với anh như vậy không? Hay là thích người khác đối với anh như vậy?” Lâm Việt không ngừng đong đưa thắt lưng, dục vọng chôn thật sâu vào con đường ướt nóng. Hắn thở hổn hển ôm chặt thân thể nóng lên của nam nhân, thân thể nam nhân bị hắn đỉnh di động, từ giữa sô pha rộng thùng thình bị áp đảo tới góc sô pha.
“….”
“Anh hai, anh có từng thích em không? Hả?” ánh mắt và giọng nói Lâm Việt đều mềm đi, hắn giật giật thắt lưng, cực kỳ thong thả xâm nhập đến chỗ sâu nhất, giống như muốn làm cho nam nhân rõ ràng lại sâu sắc cảm giác được sự tồn tại của hắn.
“Không cần nơi đó….” Lâm Mộ Thiên không có trả lời câu hỏi của hắn, nhưng lại không tự chủ được luồn ngón tay vào mái tóc xoã tung lại mềm mại của Lâm Việt. Lâm Việt không tính là thô lỗ, cúi đầu liếm hôn nhũ thủ hơi nở của nam nhân.
Lâm Việt ngẩng đầu khẽ hôn chóp mũi ướt át của nam nhân, nặng nề mà cử động thắt lưng đánh vào điểm nhô lên thật nhỏ trong cơ thể y:” Là nơi này sao? Mỗi lần em đụng nơi này của anh, anh đều phát ra tiếng rên rỉ, còn như có như không đong đưa người đáp lại em. Anh hai, chỗ đó rất thoải mái đúng không, kỳ thật anh rất thích em chạm vào nơi đó của anh đi?“ Giọng Lâm Việt giống như ma chưởng làm cho suy nghĩ của nam nhân bị dẫn dắt, cả người nam nhân mềm nhũn lõm sâu vào trong sô pha, mở đùi ra tiếp nhận dục vọng tráng kiện của Lâm Việt, tùy ý dục vọng của hắn ở trong thân thể mình thường xuyên ra ra vào vào….
Lần này Lâm Việt biết rõ còn cố hỏi, khoái cảm theo bụng dưới y dâng lên, cái loại cảm giác tê tê này không ngừng xâm nhập lý trí nam nhân. Lâm Việt dán bên tai y không ngừng hỏi y một số vấn đề trắng trợn, nam nhân càng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, xấu hổ, bất đắc dĩ, Lâm Việt lại càng hăng hái tăng vọt.
Lâm Việt đong đưa càng lúc càng lớn, đến khi hai người đạt lên đỉnh, Lâm Việt cũng không có ý dừng lại. Sau khi ở trên sô pha làm một lần, hắn tựa hồ cảm thấy không đủ, liền đem nam nhân đưa vào phòng và lại một phen giao triền nhiệt liệt. Nam nhân hoàn toàn chịu không nổi loại phương thức làm tình liên tục này của hắn.
“Hôm nay cậu đã làm lần thứ ba ….” Lâm Mộ Thiên chôn đầu ở trong chăn, vô lực hỏi đến tột cùng còn muốn làm bao lâu, hai chân y lên men run run, “Chân tôi xót quá, ngày mai tôi còn phải quay quảng cáo, cậu không cần làm nữa!” Dưới thế công không ngừng của Lâm Việt, nam nhân rốt cục nhịn không được mở miệng kêu dừng.
Ngay cả giọng nói của y cũng mang theo một chút rên rỉ khó có thể khống chế, khiến cho giọng điệu y không giống như đang giận, ngược lại có vẻ giống như đang làm nũng. Điều này làm cho nam nhân dở khóc dở cười, có vẻ không có uy lực gì đáng nói.
“Chậm…. Chậm một chút….” Lâm Mộ Thiên bị đỉnh đến mức không thể mở miệng.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được đôi môi bị hôn ướt át, trong miệng một mảnh hơi thở nóng ướt, đầu lưỡi y bị đầu lưỡi đối phương dùng sức quấy. Sự mút vào dồn dập cùng hơi thở liếm hôn tràn ngập tình sắc khiến cho tâm nam nhân hỗn loạn, nam nhân hơi ngang đầu tiếp nhận nụ hôn nóng ướt của Lâm Việt.
Y không nhớ rõ Lâm Việt đến tột cùng muốn y bao nhiêu lần, y chỉ nhớ rõ đêm nay Lâm Việt thật nhiệt tình, thẳng đến khi trời sắp sáng Lâm Việt mới bằng lòng buông tha y.
“Anh hai, anh nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai không cần đi làm, chuyện công ty em sẽ nghĩ biện pháp xử lý. ” Sau khi phát tiết, Lâm Việt tựa vào trên giường hút thuốc, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không có biểu tình gì, làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng hắn muốn cái gì.
Mấy bức ảnh kia thì làm sao bây giờ….
Lâm Việt tựa hồ hiểu được lo lắng của y, vẩy tàn thuốc trong tay, nhẹ nhàng hút một ngụm: “Chuyện kia em sẽ thay anh xử lý, sẽ không bị người biết tới, em không hy vọng lần sau lại nhìn thấy mấy thứ khiến em tức giận nữa. ”
Bên khóe miệng nhu hòa của hắn phun ra hơi khói nhàn nhạt, sương mù lượn lờ hình thành từng đợt từng đợt mây khói, giống như một tia ưu sầu ở trong căn phòng âm u chậm rãi bị thổi bay. Làn khói kia nhẹ nhàng lượn lờ quanh khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thấy không rõ lắm ánh mắt hắn giờ phút này, mà Lâm Mộ Thiên lại trầm mặc vùi đầu, không làm gì cả.
Lúc này.
Trong căn phòng vốn yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, hoàn toàn đánh vỡ sự yên tĩnh đêm khuya.
Cũng đã trễ thế này, sẽ là ai đây….
CHƯƠNG 224
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang nhưng Lâm Mộ Thiên lại do dự rốt cuộc có nhận hay không, Lâm Việt nghiêng đầu thần thái bình tĩnh nhìn y.
“Sao lại không nhận điện thoại?” Lâm Việt nhẹ giọng nhắc nhở y.
“Tôi…… Tôi không muốn nhận.” Lâm Mộ Thiên có chút khiếp đảm giương mắt nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ thần sắc bình tĩnh bên cạnh mình (T.T tội thúc chứ), trong lòng y tràn ngập lo lắng cùng bất an _ nếu là Thư Diệu gọi tới vậy sẽ làm sao bây giờ……
“Ồn quá.” Lâm Việt liếc mắt nhìn nam nhân một cái, hắn liền dập điếu thuốc trong tay, chuẩn bị xoay người đi nhận điện thoại. Nam nhân nếu không nhận vậy hắn tự mình đi nhận, tiếng chuông điện thoại làm cho hắn thật khó chịu.
“Tôi tự tiếp.”
Dưới tình huống không có biện pháp, Lâm Mộ Thiên đành phải nhanh hơn Lâm Việt một bước, tiếp điện thoại.
“Alo……”
Lâm Mộ Thiên thật do dự mở miệng, y cẩn thận nhìn Lâm Việt, phát hiện Lâm Việt đang chăm chú nhìn mình, y liền khẩn trương gấp bội.
“Mộ Thiên, thật có lỗi, hôm nay lúc gần về tôi quên nói với anh đêm mai có một party thương mại lớn muốn anh tham dự. Party tổ chức ở cảng du thuyền sang trọng, anh nhất định phải tham dự đúng giờ nhé!” đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở khẩn trương của người đại diện, người đại diện tràn ngập có lỗi giải thích, “Thật sự xin lỗi, trễ như vậy còn quấy rầy anh……”
Lâm Mộ Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là người đại diện gọi tới, hại y còn tưởng rằng là Thư Diệu……
Y lễ phép đáp ứng rồi mới chậm rãi ngắt điện thoại, nếu có thể y thật muốn quăng điện thoại ra xa, để không đến mức khiến cho y lo lắng đề phòng giống đang làm chuyện xấu như vậy. (=.,=)
Lâm Việt vốn còn muốn hỏi bức tranh kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn nhớ rõ ngày đó bức tranh kia là bị Nhiên Nghị mang đi. Bức tranh xuất hiện ở trong nhà nam nhân chính là một nguyên nhân, không hề nghi ngờ bức tranh này khẳng định là Nhiên Nghị đưa cho y. Hắn không muốn suy đoán, cũng không muốn tưởng tượng mối quan hệ giữa nam nhân và Nhiên Nghị, nhìn nam nhân lộ ra biểu tình khẩn trương, hắn liền mất hứng thú đi tìm căn nguyên vấn đề. Lâm Việt trước giờ đều luôn bình tĩnh, nay trong lòng lại nổi lên tư vị khổ sở.
“Là người đại diện gọi tới, trước khi tan tầm cô ấy quên nhắc nhở tôi lịch ngày mai, cho nên cố ý gọi tới……”
“Em cũng chưa hỏi gì cả, anh không cần giải thích với em.” Lâm Việt ngắt lời nam nhân, hắn hy vọng nam nhân không đối với hắn sợ hãi như vậy, không đến mức khiến Lâm Việt cảm thấy bản thân cứ như yêu quái ăn thịt người.
Bất quá nam nhân chủ động giải thích với hắn, điểm này vẫn khiến nội tâm hắn cảm giác vui sướng, này chứng tỏ nam nhân rất để ý cảm giác hắn.
“Cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chắc cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, gần đây công ty không ổn định, cậu cũng mệt mỏi, ngủ đi.” Lâm Mộ Thiên kéo chăn, kéo cái chăn tụt xuống bên hông lên bao trùm khuôn ngực trần trụi của hai người.
Lâm Việt nhìn nam nhân trong chốc lát, mới chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng dựa vào mặt nam nhân nghỉ ngơi. Hơi thở nhẹ nhàng kia phun ở trên mặt nam nhân, giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua mặt y.
Đêm nay, Lâm Việt ôm nam nhân ngủ thẳng đến hừng đông, đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong gần mấy tháng qua. Bình thường không có Lâm Mộ Thiên ngủ bên cạnh, hầu như mỗi đêm hắn đều mất ngủ, có lẽ đã quen sự tồn tại của nam nhân, hắn mới có thể đối với y ỷ lại như thế. Những lúc ngủ không được Lâm Việt lại đi tìm từng bạn giường đến thay mình làm ấm giường, nhưng những người đó chỉ làm hắn cảm thấy phiền chán và không tự nhiên.
Cảm giác ôm hoàn toàn không giống với khi ôm nam nhân, hơn nữa trên thân nam nhân phát ra loại hơi thở đặc thù, cùng với mùi tóc thơm ngát, làm cho hắn cảm thấy bình tĩnh lại thoải mái, đó là thứ mà người khác không có.
Đó là mùi của anh hai……
Làm cho Lâm Việt yêu thích không buông tay.
Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ tới Lâm Việt sau khi tỉnh sẽ rời đi, dù sao Lâm Việt cũng là giám đốc của công ty, bình thường có rất nhiều việc cần hoàn thành. Nhưng Lâm Việt lại không có rời đi, cả buổi sáng mọi việc đều xử lý thông qua điện thoại và phân phó trợ lý làm.
Hôm nay y cũng không có hoạt động gì, chỉ có buổi tối cần tham dự một party thương mại lớn, cho nên ban ngày hai người liền ở nhà nghỉ ngơi. Tình cảnh hiện tại khiến y nhớ tới cuộc sống ở chung mấy tháng trước.
Bình tĩnh lại tự nhiên, lại mang theo ấm áp nhàn nhạt, có lẽ là huyết thống ràng buộc nên trong lòng nam nhân đối với em trai Lâm Việt này, y luôn có nhiều hơn một phần quan tâm.
Có đôi khi chính nam nhân cũng không rõ, rốt cuộc ở trong lòng y ai quan trọng hơn…… ( Thúc tự hỏi trong lòng thúc mấy thằng cầm thú ai quan trọng hơn – beta )
Trong lúc đó, Lâm Việt đi xuống gara đem túi giấy da chứa ảnh giường chiếu của nam nhân lấy lên lầu, hắn ngồi ở trên sô pha mở ra nhìn nhìn một hồi vẫn tìm không ra manh mối. Mấy tấm ảnh này bị cắt xén rất kỹ thuật, nhìn không ra phòng và bối cảnh xung quanh, rất khó phán đoán người còn lại trong ảnh là ai ???? Bất quá chuyện này hắn không tính để cho nam nhân dính líu vào, hắn đã tìm người đi thăm dò, giờ chỉ cần chờ tin tức.
“Anh hai, anh suy nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy, cẩn thận phỏng tay.” Lâm Việt mặc áo ngủ đi vào phòng bếp, ổn định cái tay đang cầm bình cà phê của nam nhân. Nếu không phải hắn xuất hiện đúng lúc, cà phê nóng bỏng kia đã làm phỏng tay nam nhân.
“Không nghĩ gì cả……” Lâm Mộ Thiên vững vàng buông bình cà phê xuống, trong lòng ít nhiều nghĩ mà sợ.
Lâm Việt có chút đăm chiêu tiếp nhận cà phê nóng mà nam nhân đưa qua, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Thời gian không còn sớm, thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuất phát.” Nam nhân thế này mới biết, thì ra Lâm Việt cũng tham dự hoạt động thương mại đêm nay.
……
Đêm đó bảy giờ, Lâm Mộ Thiên cùng Lâm Việt hai người trang phục chỉnh chu, ngồi trên chiếc Hummer thân dài của Lâm Việt đi vào cảng. Từ thảm đỏ đi tới đã đón vô số phóng viên, dưới sự chú ý của vô số người, cùng với ánh đèn chiếu vào, đón tiếng thét chói tai của fan hâm mộ đi lên du thuyền xa hoa thật lớn. Hôm nay là ngày chiếc du thuyền xa hoa có tên “Tiểu Thái Thản” chính thức thử hàng, cũng là ngày cắt băng khánh thành.
Trên du thuyền, vô số nhân vật nổi tiếng, tai to mặt lớn tập hợp lại, hiện trường đều là ngôi sao, hơn nữa nhân vật xã hội nổi tiếng cũng đại đa số là những người thường xuyên được đề cập trên tin tức. Khi Lâm Mộ Thiên tới hiện trường liền nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc từng thấy ở trên TV và tạp chí, nhìn thấy trường hợp hoành tráng lại hoa lệ như vậy, nam nhân dù có trì độn như thế nào cũng biết được “Bọn họ” khẳng định cũng tới đây. (bọn họ là ai thì biết giồi nhỉ :3)
Người tiến đến tham gia hoạt động rất nhiều, không thể từ trong đám đông tìm ra thân ảnh mấy người kia. Nếu nói đêm nay là một hoạt động thương mại lớn, còn không bằng nói là một buổi tiệc xa hoa của những nhân vật xã hội nổi tiếng.
“Hoan nghênh quý khách hôm nay tới tham dự buổi lễ ra khơi của du thuyền, du thuyền của chúng tôi chủ yếu phục vụ giải trí là chính. Nó vừa chở quý khách ra biển, đồng thời, còn có thể thưởng thức nhiều dịch vụ trên du thuyền sang trọng, hi vọng quý khách có một tuần thật vui vẻ trên du thuyền, xin mời quý khách tận tình hưởng thụ……” MC đêm nay là người dẫn chương trình nổi tiếng của làng giải trí, là một MC nổi tiếng.
Đứng trong đại sảnh lộng lẫy, hoa lệ như hoàng cung, Lâm Mộ Thiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mọi người đều chú ý người đàn ông bình thường ở trên TV nhìn hàm hậu, chân nhân, lại ôn nhuận, thân sĩ này.
Trong đám người, có người cảm thấy hứng thú bàn luận về Lâm Mộ Thiên —
“Đó là Lâm Mộ Thiên sao? Sao so với trên TV nhìn thuận mắt hơn nhiều?” người phụ trách Công ty giải trí Đông Tinh đánh giá nam nhân giữa đám người.
“Hắn đúng là không quá ăn ảnh, người thật cũng bình thường, có điều khí chất hấp dẫn các rạp phim.” Một ông chủ lớn của công ty nào đó đưa ra đánh giá.
“Ông chủ của hắn trước kia nổi danh như vậy, ai lại không biết hắn, ông chủ hắn chính là người cầm quyền công ty giải trí Phong Xa đời trước, cái người làm việc ngoan độc kia đó.” Một nhân vật trung niên nổi tiếng nào đó cảm thán. (nói về lão ba thúc mà sao lại nói là ông chủ của thúc nhở >’’ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất