Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 34
CHƯƠNG 237
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Da nam nhân bị hàn khí xâm nhập, y bất an cau mày, nhẹ nhàng hướng trong lòng Thanh Dương chà chà vài cái. Nhiệt độ cơ thể ấm áp làm cho nam nhân an tâm, miệng nam nhân hàm hàm hồ hồ nói mấy lời say xỉn. Vĩnh Trình bảo lái xe xuống xe, ở bên tai lái xe phân phó vài câu, lái xe liền thức thời xuống xe rời đi. Bây giờ trong xe chỉ còn lại bốn người họ, nam nhân quần áo không chỉnh nhích tới nhích lui, Nhiên Nghị không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay y, làm cho nam nhân say rượu nhíu mày. Thân thể nam nhân mềm nhũn muốn hất ra cũng không xong.
“Cậu nhẹ chút, không cần làm bị thương anh ấy.” Thanh Dương ôm bả vai nam nhân, động tác lười biếng vỗ vỗ lưng nam nhân. Nam nhân thần trí không rõ ngẩng đầu, hai mắt phiếm ướt át.
Nhiên Nghị không chịu buông tay, dùng sức giữ chặt áo nam nhân, muốn đem nam nhân túm lại đây. Bỗng nghe một tiếng “ xoạt ”, áo của nam nhân bị kéo xuống dưới, hơn phân nửa người đều bại lộ bên ngoài……
Quả thực là rối tinh rối mù, khó xem đến cực điểm.
“Lâm Mộ Thiên, anh thanh tỉnh một chút cho tôi, anh có biết rốt cuộc anh đang làm cái gì hay không?” Giọng Vĩnh Trình cất cao mấy độ. Ghế ngồi trong xe đối diện nhau, hơn nữa không gian siêu lớn, Vĩnh Trình hiện tại đang ngồi ở đối diện nam nhân, còn Thanh Dương và Nhiên Nghị lại ngồi ở hai bên của nam nhân. Thanh Dương giống như an ủi mà ôm nam nhân nửa thân trần còn Nhiên Nghị thì lại buồn bực tiện tay quăng áo nam nhân xuống sàn.
Nam nhân mắt mê ly nhìn về phía Vĩnh Trình: “Bà xã à……” Nói xong, nam nhân liền hướng hắn vươn tay, cầu ôm. (=.,= nhớ con tiện nhân đó làm zề)
Vĩnh Trình liếc mắt nhìn nam nhân, biết nam nhân khẳng định lại đem hắn trở thành Tâm Nghi. Nam nhân này.. cái tật xấu phá hư sau khi uống say như thế nào luôn không đổi? Vĩnh Trình đau đầu ôm nam nhân qua, nam nhân khóa ngồi ở trên người hắn.
“ Nha……?” Nam nhân cảm thấy tư thế có chút không đúng, sao vợ mình lại cường tráng như vậy, hơn nữa…… Hơn nữa y hình như đã sớm cùng vợ ly hôn …… Nam nhân trong óc hỏng rồi, chốc chốc gọi “Thanh Dương” chốc chốc lại gọi “Bà xã”, Nhiên Nghị nghe thấy quả thật muốn chen chân vào đá y một phát. (ko nhắc đến ca nên ca bực :v)
“Anh liền như vậy không biết xấu hổ sao? Còn chủ động ngồi vào trên thân người khác, sao anh không đem chân mở ra, anh này cái đồ lẳng l……”
Nhiên Nghị còn chưa mắng xong, đã bị Thanh Dương thản nhiên ngắt lời: “Anh ấy uống rượu, lời nói không thể cho là thật, tôi tin Nhiên nghị viên cậu sẽ không cùng người say tính toán chi li, cứ tuỳ anh ấy đi.” Chỉ cần không thái quá, Thanh Dương đều có thể xử sự bình tĩnh.
“Hừ.” Nhiên Nghị chán ghét hừ một tiếng.
Vĩnh Trình ôm lưng nam nhân, làn da nam nhân nóng rực. Thanh Dương nhặt áo nam nhân dưới sàn thay y phủ lên, hắn cũng không muốn nam nhân bị ánh mắt của Vĩnh Trình cùng Nhiên Nghị ăn luôn. Hơn nữa hắn không thích, đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương sâu không thấy đáy.
“Tôi cũng không muốn ai ở trên xe đối với Mộ Thiên làm ra hành vi quá phận.” Giọng nói bình tĩnh của Thanh Dương lười biếng mà dễ nghe, trong giọng nói bằng phẳng lộ ra cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Cho dù là quá phận như thế nào, nhìn thấy Thanh Dương thật sự tức giận, Nhiên Nghị cũng liền không thú vị cười lạnh vài tiếng. Mà Vĩnh Trình lại giống như chưa nghe thấy, để cho nam nhân nằm ở trên đùi hắn. Thanh Dương cũng không ngăn cản, chỉ là lẳng lặng nhìn nam nhân mê man.
“Còn không gọi tài xế của cậu trở về, cũng đâu có “chơi” nữa.” Nhiên Nghị hướng tới Vĩnh Trình phát ra tiếng cười lạnh bất mãn, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra không kiên nhẫn.
Thanh Dương thản nhiên nhắc nhở Nhiên Nghị: “Cậu tốt nhất nói chuyện khách khí một chút.” hắn đã thấy qua nhiều người kiêu ngạo nhưng người kiêu ngạo, cuồng vọng giống Nhiên Nghị như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp. Bất quá không thể phủ nhận Nhiên Nghị xác thực rất có năng lực để kiêu ngạo.
Vĩnh Trình khinh thường cùng Nhiên Nghị so đo, hắn gọi tài xế trở về. Tài xế lái xe đưa mấy người đến dưới lầu nhà Lâm Mộ Thiên. Nam nhân bị Nhiên Nghị túm vào thang máy, bốn nam nhân cao lớn đứng ở trong thang máy, không gian có vẻ trở nên hơi chật hẹp.
Nam nhân lại ở trong thang máy không chịu đi, không có biện pháp nên Vĩnh Trình cùng Nhiên Nghị chỉ đành nâng y vào nhà. Thanh Dương cầm cái chìa khóa đặt ở bàn trà ngoài phòng khách, chờ nam nhân ngủ sau, ba người liền giám sát lẫn nhau rồi cùng nhau rời khỏi nhà nam nhân, loại tình huống này ai cũng đừng nghĩ lưu lại (:v). Nhiên Nghị sau khi xuống lầu liền trực tiếp kêu xe rời đi, tài xế của Thanh Dương cũng đúng lúc lái xe tới đón, mà Vĩnh Trình tâm sự nặng nề…… Cũng không nói được một lời ngồi trên xe của mình rời đi.
Ba người hoàn toàn không có nhìn nhau, cũng không có trao đổi, có lẽ đêm đã khuya mọi người đều có vẻ quá mệt mỏi, lại hoặc là vì đêm nay nam nhân biểu diễn “rượu sau phun lời thật” khiến cho ba người cũng không có tâm tình quan tâm đối phương. Mà lúc này, nam nhân ngủ say cũng không biết bản thân đã bị cuốn vào một cơn lốc quyền thế tranh quyền đoạt lợi.
Lúc nam nhân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, cánh tay y thật xót, thân thể cũng không thoải mái, miệng cũng khô khốc. Đầu óc y hỗn loạn, y mơ mơ hồ hồ nhớ rõ tối hôm qua thật thất thố, nam nhân kinh hồn táng đảm hồi tưởng mọi chuyện tối qua. Y bất an từ phòng tắm đi ra, mặc quần áo xong đi xuống lầu đón xe đến công ty.
Buổi sáng người đại diện gọi điện thoại đến đánh thức y, bảo y hôm nay về công ty một chuyến, có an bài hoàn toàn mới giao cho y. Nam nhân rõ ràng biết trải qua chuyện tối hôm qua, hơn nữa công ty bên này lại bảo y trở về, nên chuyến nghỉ phép du lịch cuối tuần cùng Vĩnh Trình kia khẳng định là không xong rồi. Nam nhân bất an ở trên đường đến công ty gọi vài cuộc điện thoại cho Vĩnh Trình, nhưng mỗi lần gọi qua đều là tắt máy, nam nhân cũng không nghĩ nhiều, nhưng điện thoại mãi cho đến tối vẫn gọi không thông.
Nam nhân biết, khẳng định là vì tối qua uống say, đã gây tai họa……
Buổi chiều lúc Lâm Mộ Thiên đến đã được mời qua văn phòng ông chủ. Thư ký của Lâm Việt nói với y, hôm nay Lâm Việt sẽ không đến công ty, bảo y ở chỗ này chờ người đại diện đến. Nhưng nam nhân chờ mãi thẳng đến buổi tối chín giờ hơn, mọi người ở công ty đi về một nửa rồi, người đại diện của y mới từ bên ngoài gấp gáp trở về.
Mỹ nữ đại diện có lỗi hướng Lâm Mộ Thiên giải thích: “Mộ Thiên, thật xin lỗi, tôi đã tới chậm, tôi vừa đón xe trở lại, thật sự là mệt chết tôi.”
“Không sao, cô hôm nay bảo tôi tới có an bài gì mới sao?”
“Anh theo tôi qua bên này, tôi lấy phần tài liệu cho anh.” Người đại diện đưa Lâm Mộ Thiên đến phòng tài liệu, luống cuống tay chân lấy ra một phần kế hoạch mới mà trước đó không lâu công ty mới chuẩn bị xong, “Anh xem đi.”
Lâm Mộ Thiên lấy tài liệu qua, rất nhanh liền xem xong nội dung, bên trong là kế hoạch công tác của y: “Sao toàn bộ đều là quảng cáo?” kỳ thật y quay quảng cáo không nhiều lắm, nhận được phần tài liệu này, nam nhân có chút ngạc nhiên. Nhưng sau một lúc ngắn ngủi kinh ngạc, y vẫn là gật đầu tiếp nhận công ty an bài.
“Công ty hiện tại bảo tôi phụ trách A Nhạc, cậu ấy ở phim trường gần Tây khu quay. Ông chủ nói anh đi tham quan để nâng sự nổi tiếng, hơn nữa ngày mai có một buổi lễ khởi quay, rất nhiều ông chủ lớn đều tới, anh xuất hiện cũng tốt.”
“Cái này cần thiết sao?” Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình trình diện có thể quá kỳ quái hay không, bởi vì y và A Nhạc không quen.
“Đương nhiên là có, bộ phim sắp tới đây là của anh, nhưng ông chủ nói chuyển toàn bộ vai diễn của anh cho A Nhạc, cũng chỉ cho anh nhận vài phần quảng cáo.” Vừa nói xong người đại diện lập tức bụm miệng, tự biết mình nói sai nên lập tức bổ sung: “Tôi phỏng chừng ông chủ làm như vậy là vì thấy anh trước đây mệt mỏi quá, cho nên mới quyết định như vậy.”
“Được rồi, tôi đã biết, ngày mai tôi sẽ đi tham gia.” Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười ôn hòa, người đại diện đi rồi y mới thở dài một hơi.
Lâm Mộ Thiên cả đêm cũng chưa ngủ, điện thoại Vĩnh Trình gọi không thông, hơn nữa Lâm Việt đóng băng y. Từ trong lời nói của người đại diện có thể biết công ty đã làm xong an bài, chẳng khác nào nói về sau y sẽ rất nhàn. Bất quá cũng may giờ y đã không có trù tính mắc nợ, có thời gian nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt, thậm chí một khắc đó nam nhân đã muốn buông tha ý niệm làm ngôi sao trong đầu. Dù sao cá tính của y rất không thích hợp luẩn quẩn trong cái vòng giái trí kia.
Một đêm này nam nhân mất ngủ, điện thoại không có vang qua, cũng không có người đến. Lúc này nam nhân bắt đầu dần dần ý thức được, trong cuộc sống của mình tựa hồ thiếu cái gì đó……
Tựa hồ cho tới bây giờ y đều không có dũng khí đối mặt với tình cảm của mình, có lẽ y hơi hồ đồ, hơi trì độn, hơi yếu đuối, rất nhiều chuyện biết đó nhưng lại không muốn vạch trần. Có một số vấn đề nhìn thấy quá rõ ngược lại sẽ càng bỏ lỡ nhiều.
Sáng hôm sau Lâm Mộ Thiên trực tiếp đi phim trường ở Tây khu, y không có quên người đại diện phân phó. Hôm nay y cố ý mặc rất khéo, đi tham quan người mới tùy tiện tham gia lễ khởi quay.
Đến phim trường Lâm Mộ Thiên mới biết, bộ phim mà A Nhạc nhận đóng này là phim về đề tài đồng tính luyến ái lấy bối cảnh là thời kì dân quốc, đạo diễn chính là vị đạo diễn quốc tế trước đây mắng An Lâm kia. A Nhạc là một nam chính trong đó, mà khiến nam nhân bất ngờ đó là nam chính khác trong phim là Thư Diệu của Công ty giải trí Đông Tinh. Này cũng quá rồi, công ty giải trí Đông Tinh và Phong Xa trước giờ đều là thế bất lưỡng lập, nay cư nhiên bắt tay làm phim, này có thể xem như tin tức lớn của giới giải trí, phóng viên hôm nay có mặt chật ních toàn trường.
Thật sự là thế sự khó liệu, này coi như là ngoan chiêu của Lâm Việt, dùng Thư Diệu tới kéo nhân khí của A Nhạc lên, mà Đông Tinh cũng tựa hồ lo lắng A Nhạc ngày nào đó sẽ vượt mặt Thư Diệu nên dứt khoát bắt tay cùng làm phim. Hai công ty muốn nổi thì cùng nhau nổi, nếu chết thì cùng chết. Tin tức bát quái đều lan truyền, mấy tin đồn này cũng khó mà không đến tai y, y vừa tới trường quay không lâu đã biết tình huống trước mắt không sai biệt lắm.
Những nhân vật chính đều còn chưa tới, y đây chỉ là vai phụ trình diện như vậy cũng coi như khiến cho phóng viên chú ý. Nam nhân bị phóng viên không ngừng hỏi những vấn đề, đại khái đều là mấy chủ đề bát quái.
“Vì sao bộ phim này anh lại giao cho A Nhạc đóng?”
“Là ông chủ Lâm của công ty Phong Xa quyết định hay là tự anh quyết định? Xin anh trả lời, hôm trước có người chụp được ảnh anh say rượu ở đầu đường, có phải bởi vì không nhận được vai trong bộ phim này nên anh mới uống rượu phát tiết hay không?”
“Xin hỏi sáu tháng cuối năm anh có kế hoạch gì không? Hay là nói chuẩn bị không đóng phim nữa, anh chuẩn bị tránh bóng sao?” Các vấn đề hỗn loạn của phóng viên làm cho Lâm Mộ Thiên có chút theo không kịp.
Nam nhân vẫn máy móc trả lời câu hỏi của phóng viên, không nghĩ tới câu hỏi của phóng viên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thái quá.
“Anh ở trong showbiz rất ít scandal, lần này lại tránh đi loại đề tài này, hơn nữa trước giờ anh chưa từng quen bạn gái, không phải là tính hướng của anh có vấn đề chứ?”
CHƯƠNG 238
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Xin hỏi anh có phải đồng tính luyến ái không ? Có người thấy anh đêm đó uống say cùng ba người đàn ông ở một chỗ, cử chỉ còn rất thân mật!”
“Nếu anh là đồng tính luyến ái, vậy anh đối với đồng tính luyến ái có ý kiến gì không?” Các phóng viên phỏng đoán thật hủ bại, bọn họ liên tiếp hướng nam nhân tung ra nhưng vấn đề làm người ta xấu hổ, khiến cho nam nhân vốn nhìn quen những sự kiện lớn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Loại vấn đề mẫn cảm này, giống như đâm đau tâm nam nhân.
Y không phải đồng tính luyến ái…… (beta: Chuẩn, mà chỉ vô tình người bác yêu là đàn ông thôi :3 )
Y không phải, vậy vì sao y còn cùng nam nhân làm tình, nếu…… Nếu không có họ, y cũng sẽ không biến thành loại người như bây giờ, vấn đề bén nhọn liên quan đến chủ đề buổi lễ ngày hôm nay làm cho nam nhân chân tay luống cuống.
Y cũng không biết hẳn phải trả lời như thế nào, mấy lần tính nói, cuối cùng đều không thể nói ra miệng. Ngay lúc nam nhân xấu hổ bối rối, một tiếng cười lười nhác từ bên cạnh truyền đến……
“Các người đối với Đại minh tinh có phải nên khách khí một chút hay không?”
Nhiên Nghị không biết khi nào đã có mặt, từ trong đám người đi tới, ánh đèn loang loáng không ngừng lóe ra từ bốn phía. Hắn xuất hiện khiến cho tiếng ồn ào càng tăng lên, Nhiên Nghị đi tới bên cạnh nam nhân, lại chưa liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Nhiên Nghị tuy là thay nam nhân giải vây một chút, nhưng hắn xuất hiện lại lần nữa dẫn phát đề tài: “Xin hỏi các anh hiện tại là bạn bè sao? Bình thường có liên hệ ăn cơm hay không?” Phóng viên cũng biết trước kia Nhiên Nghị từng ở giới giải trí, nhưng đều biết Nhiên nghị viên rất ghét người khác nhắc tới đoạn lịch sử kia, nên họ hỏi cũng trở nên thật cẩn thận, tránh nặng tìm nhẹ hỏi quan hệ của hai người.
Lòng bàn tay Lâm Mộ Thiên đổ một phen mồ hôi lạnh: “Kỳ thật bình thường chúng tôi cũng không có gì liên……”
“Lâm Mộ Thiên là bạn Thư Diệu, bạn Thư Diệu chính là bạn của tôi.” Nhiên Nghị tự nhiên ngắt lời Lâm Mộ Thiên, hắn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nam nhân đang trong lòng run sợ một cái. Hắn biết nam nhân sợ hắn nói lung tung, điều này làm cho hắn có ý muốn trêu cợt nam nhân, hắn hàm ý hỏi Lâm Mộ Thiên, “Đại minh tinh, anh nói có phải hay không?”
Lâm Mộ Thiên răng môi cắn chặt gật đầu, sắc mặt nam nhân không tốt lắm, Nhiên Nghị cự tuyệt câu hỏi của phóng viên, phóng viên cũng không có nhàn rỗi, lại đi “ nghênh đón” một người khác vừa mới trình diện tham gia nghi thức.
Hôm nay nơi này thật náo nhiệt, đây là buổi lễ khai máy rất lớn, các nhà tài trợ, nhà làm phim, nhà phát hành, nhà đầu tư, cùng với nhà sản xuất, còn có lãnh đạo cấp cao của các công ty đều tới, hiện trường tập hợp rất nhiều danh nhân, mà Nhiên Nghị với tư cách là bạn tốt của Thư Diệu, đương nhiên phải tới tham gia.
Lúc này.
Chiếc xe sang thân dài của Vĩnh Trình đi vào hiện trường, với tư cách là đại diện nhà đầu tư đến tham dự nghi thức khai máy. Mà Lâm Việt với tư cách ông chủ công ty Phong Xa đương nhiên cũng đến hiện trường, xe hắn theo sát sau xe Vĩnh Trình. Mà Thanh Dương với tư cách nhà thầu của phim trường Tây khu nên đương nhiên cần phải đến xem, ba chiếc xe sang vừa đến, các phóng viên đều chen chúc lên.
Khi nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình và Lâm Việt đều phân biệt có bạn gái theo thì nam nhân hơi trố mắt. Ở trong ấn tượng của y hình như Vĩnh Trình trước giờ cũng không mang bạn gái tham dự hoạt động, nhưng lần này lại……
Mà Lâm Việt sợ chuyện xấu rất kiêng dè mang theo An Lâm trình diện, nhưng đây là tình huống gì, nếu là trước đây Lâm Việt sẽ không làm như vậy, nhưng là.. nhưng là……
Vì sao……
Vĩnh Trình giận y nên không có gì đáng trách, nhưng Lâm Việt gần đây tựa hồ luôn tránh y, hắn không có liên hệ với y. Từ lần trước sau khi theo du thuyền trở về, Lâm Việt tựa hồ bắt đầu bất hòa với y……
Rốt cuộc làm sao vậy……
Bọn họ là đang hướng y khiêu khích? Hay là nói, bọn họ cùng nhau chán ghét cái loại cuộc sống cùng y dây dưa không rõ này, nam nhân có chút mê mang, y không biết mình giờ đây phải làm ra phản ứng gì.
Nhưng khi Lâm Việt cùng Vĩnh Trình mang theo bạn gái dưới sự vây quanh của phóng viên tiến đến bên cạnh nam nhân, nam nhân nhịn không được nhìn về phía bọn họ. Người phụ nữ bên cạnh Vĩnh Trình là nữ diễn viên Đông Tinh, là diễn viên hàng đầu của Đông Tinh. Khi bọn họ đi qua phía sau nam nhân, nam nhân thế nhưng cảm thấy hai cặp này thật là đẹp đôi.
Mà Thanh Dương là đi lối đi riêng, không cùng nam nhân đối mặt. Hiện trường thật loạn, thật ầm ỹ, hai diễn viên chính cùng đạo diễn đều chưa có xuất hiện, Lâm Mộ Thiên mất hồn mất vía đứng ở tại chỗ, thế nhưng có loại ảo giác bị vứt bỏ.
Nam nhân không phát hiện biểu tình trên mặt mình, người ngoài nhìn vào là cỡ nào bất lực, thậm chí bộ dạng như muốn khóc. Nhiên Nghị từ đầu tới cuối đều đứng ở bên cạnh nam nhân, hắn trầm mặc nhìn nam nhân.
Nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình bị thương này, tâm tình Nhiên Nghị trở nên có chút buồn bực, hắn cười lạnh chế nhạo nam nhân ngu xuẩn: “Anh cho là Lâm Việt và Vĩnh Trình thật sự yêu anh sao? Đàn bà không cần còn có thể thích lão nam nhân không hiểu phong tình như anh sao?”
“……” Lâm Mộ Thiên không nói lời nào.
“Bọn họ đối với anh có lẽ chỉ là chơi đùa mà thôi, anh không nên quá thật tâm, đó là một trò chơi.” mỗi một câu, mỗi một lời của Nhiên Nghị đều làm tổn thương nam nhân. Nhìn thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, hắn chán ghét nói: “Anh cho là anh lộ ra biểu tình đáng thương này còn có người đồng tình anh? Bọn họ vừa rồi đều làm bộ nhìn không thấy anh, anh sẽ không ngốc đến nỗi còn ôm hi vọng đi?”
“Cậu…… Cậu không cần nói ……” Giọng nói Lâm Mộ Thiên đang run rẩy, y không muốn nghe, lời nói của Nhiên Nghị thật tàn khốc, làm cho tâm nam nhân vốn đã hỗn loạn càng trở nên phiền muộn.
Chính vì y biết, cho nên mới không ôm hy vọng……
Y sẽ không vì Nhiên Nghị châm ngòi liền hoài nghi em trai mình cùng Vĩnh Trình, mang bạn gái đến tham dự loại hoạt động này kỳ thật cũng rất bình thường. Nam nhân ở trong lòng an ủi mình, không để bản thân suy nghĩ miên man.
Nhưng là……
Nhiên Nghị lại tiến đến bên tai nam nhân, khoé miệng hắn gợi lên một mạt cười tà, hắn ở bên tai nam nhân ái muội nói nhỏ: “Lâm Việt và Vĩnh Trình khẳng định đã chán ghét anh, chê anh già, cho nên tìm niềm vui khác, anh liền nhận mệnh đi.” (=.,= ca lải nhải hoài vậy)
Lời Nhiên Nghị nói ở bên tai nam nhân nổ tung, tâm nam nhân đang run rẩy……
===
Nghi thức khai máy bắt đầu.
Toàn bộ nhân viên trong ekip đều trình diện, hai nam chính cùng đạo diễn lên đài. Thư Diệu hôm nay mặc diễn phục thời Minh quốc, vai diễn của hắn là một hoa hoa công tử nhà giàu, còn nhân vật của A Nhạc lại là một bác sĩ Tây y du học trở về, hai người mặc diễn phục được đặt may rất tôn dáng. Từ rất xa, nam nhân liền thấy Thư Diệu ở trên đài mỉm cười với y.
Nụ cười ôn nhu kia làm cho tâm tình nam nhân tốt hơn rất nhiều, nhưng Nhiên Nghị cứ luôn ghé vào lỗ tai y, đả kích y, làm cho y không thể không rời đi trước. Nhưng y vừa mới từ đám người đi ra, đã bị một cỗ lực mạnh mẽ túm qua một góc phòng.
“Uhm uhm……” Lâm Mộ Thiên liều mạng giãy dụa, người phía sau khí lực rất lớn, cơ hồ là tha y túm vào ngõ nhỏ, đem cả người nam nhân đặt ở trên tường.
Lâm Mộ Thiên muốn kêu lại kêu không ra tiếng, vừa giãy dụa thoát được một chút, lại bị áp lại trên tường. Tiếp theo liền cảm giác được người nọ ở phía sau lấy tay không ngừng vuốt ve thân thể y, còn vói tay vào trong áo y, ái muội xoa cái bụng ấm áp của nam nhân.
Ngay vào lúc nam nhân muốn đạp người phía sau thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười quen thuộc: “Anh hai, không cần kích động như vậy, cọ em muốn châm lửa, nhiệt tình như vậy nha.” Giọng nói mềm nhẹ thong thả của Lâm Việt ở bên tai nam nhân vang lên, giọng Lâm Việt rất thấp, lộ ra vô hạn ái muội.
Lâm Mộ Thiên hất cái tay đang bịt miệng y của Lâm Việt ra, nhưng y vừa mới xoay người qua đã bị đôi môi Lâm Việt ngăn chặn, qua vài giây Lâm Việt liền tự nhiên buông y ra.
Tóc Lâm Việt màu nâu, đôi mắt hắn lộ ra thần thái sáng ngời, một bàn tay hắn chống vách tường phía sau nam nhân, một bàn tay vuốt ve thắt lưng nam nhân. Phát hiện nam nhân không quá cao hứng, hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Anh hai, anh không thích em hôn anh sao?”
“Không phải.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, nhưng y chính là không cao hứng nổi. Mỗi khi nghĩ tới lời Nhiên Nghị nói, trong đầu y sẽ hiện lên hình ảnh Lâm Việt và An Lâm cùng một chỗ lúc nãy.
“Trong khoảng thời gian này em cũng không tìm anh, còn cho anh ngừng công tác, anh đều không có giận. Điều này làm cho em thật hoài nghi, anh rốt cuộc có đem em để ở trong lòng hay không?” biểu tình Lâm Việt không tốt lắm, lúc hắn hôn hai má nam nhân thì dùng cái mũi cao thon nhẹ nhàng ma sát mặt nam nhân.
“Tôi giận.” Lâm Mộ Thiên lần này đem lời trong lòng nói ra, mi mắt run run nhưng biên độ rất nhỏ.
“Ai cho anh gạt em?” Lâm Việt nâng cằm nam nhân lên, làm cho nam nhân nhìn thẳng hắn, “Tối hôm đó rõ ràng anh đã đáp ứng em không đi tham gia bữa tiệc kia, nhưng em lại nhìn thấy anh cùng Vĩnh Trình ở trong phòng……” (ý LV là buổi tiệc hoá trang trên du thuyền kia á)
“Cậu không cần nói nữa ……” biểu tình trên mặt Lâm Mộ Thiên thật thương tâm, y không muốn nghe. Ngày đó Lâm Việt nhận ra y, nhưng Lâm Việt bận tâm đến mặt mũi y nên không có trực tiếp vạch trần.
Lâm Việt thật bất đắc dĩ, tối đó hắn thật rất muốn vọt vào đem túm nam nhân ra, nhưng da mặt nam nhân rất mỏng, hơn nữa lại rất dễ bị tổn thương, hắn không muốn về sau nam nhân trách hắn, hơn nữa tình huống ngay lúc đó lại không giống như là Vĩnh Trình bắt buộc y. Đồng thời, Lâm Việt cũng muốn chừa cho mình chút mặt mũi, hắn không muốn bại bởi Vĩnh Trình.
Tuy rằng đêm đó nam nhân đeo mặt nạ, nhưng Lâm Việt vẫn nhìn ra, người bị Vĩnh Trình ôm vào trong ngực kia chính là nam nhân.
Lâm Việt hao tổn tinh thần nhìn Lâm Mộ Thiên: “Anh hai, chẳng lẽ anh chưa từng cảm thấy có lỗi sao?”
Lâm Mộ Thiên trong lòng rất áy náy, y nhắm chặt môi, ổn định tốt cảm xúc sau, y mới tình đầu ý hợp mở miệng :“Thật xin lỗi Lâm Việt, tôi không có tư cách làm một người anh xứng chức……” Nói xong lời cuối cùng, Lâm Mộ Thiên khống chế không được bắt đầu nghẹn ngào.
Lâm Việt hạ tư thái, thỏa hiệp ôm nam nhân. Hắn giận, giận nam nhân vì sao không thẳng thắn với hắn, hắn chỉ muốn nam nhân quan tâm hắn nhiều một chút thì tốt rồi.
“Em chỉ muốn anh lúc cùng em một chỗ thì không được nhớ tới người khác, chỉ cần chuyên tâm yêu em thì tốt rồi.” giọng nói nhu hòa của Lâm Việt quanh quẩn trong ngõ nhỏ âm u. Ánh mắt nam nhân hồng hồng, hắn còn thật sự chăm chú nhìn vào nam nhân trên lông mi có vài giọt nước, bổ sung nói: “Còn có, từ giờ phút này trở đi, anh không được gạt em nữa.”
“ Được, tôi đáp ứng cậu, tôi sẽ không lừa cậu……” Lâm Mộ Thiên gật đầu đáp ứng, muốn lấy cái tay đang vuốt ve thắt lung y của Lâm Việt kia ra. Nhưng Lâm Việt nghiêng đầu, vừa lòng hôn lên đôi môi nam nhân, làm cho nam nhân không có biện pháp cự tuyệt hắn nữa. Hắn có thể cảm giác được hơi thở nam nhân đang rung động, rất nhanh, nam nhân đã bị hắn hôn không thể động, dịu ngoan giống như một con cừu.
Lâm Việt lật nam nhân qua, lúc nam nhân ý thức được hắn muốn làm gì dây lưng đã bị rút, quần đã muốn tụt xuống, hạ thể trần trụi bại lộ ở trong không khí lạnh băng. Bên ngoài rất lạnh, nhưng hạ thể nam nhân được Lâm Việt dùng áo khoác to bao lại, điều này làm cho nam nhân không lạnh đến mức hai chân phát run.
“Lâm Việt, không được làm ở trong này, đây là trường quay tùy thời sẽ có người tới, sẽ bị người khác thấy!” Lâm Mộ Thiên khẩn trương quay đầu, nhìn thanh niên tuấn mỹ đang ôm y từ phía sau. Ngũ quan Lâm Việt rất tinh xảo, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng đều đẹp mắt.
“Không có người đến, vệ sĩ của em đang canh giữ ở bên ngoài, sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta, chúng ta muốn ở trong này làm gì cũng được.” Lâm Việt ái muội ôm nam nhân, lưng nam nhân dán ở ngực hắn. Nam nhân nghe được tiếng kéo khóa, tiếp theo, hai tay Lâm Việt không chút hoang mang mở song mông nam nhân ra. Lâm Việt đem hạ thân sớm vận sức chờ phát động để ở miệng bí huyệt của nam nhân……
Vật thể nóng bỏng làm cho nam nhân hít sâu một hơi, Lâm Việt dán bên tai nam nhân, đôi môi ngậm vào vành tai y, nói với y: “Anh hai, em rất muốn làm.”
Cố ý ……
Hắn hoàn toàn là cố ý ! Ngay cả nam nhân trì độn cũng biết dụng ý Lâm Việt. Hơi thở của Lâm Việt như lông chim mềm nhẹ phun ở bên tai nam nhân, khiến cho lỗ tai nam nhân vừa đỏ vừa nóng lên. Đầu lưỡi trơn ướt của Lâm Việt khiêu khích vành tai nam nhân, trượt về phía cổ nam nhân, cúi đầu chôn ở trong cổ nam nhân liếm hôn, mút vào.
“Làm…… Làm đi……” Lâm Mộ Thiên chịu không nổi Lâm Việt khiêu khích, y đứt quãng mở miệng. (o.O hiếm khi thúc mời nha :3)
Đợi được nam nhân “mời”, Lâm Việt tốn cả đống công phu mới chen vào thân thể nam nhân. Nơi đó của nam nhân vừa nóng lại vừa chặt chẽ, ngậm dục vọng của Lâm Việt thật thoải mái. Vì là tư thế đứng thẳng xâm nhập từ sau lưng nên có vẻ khó tiến vào, trải qua một hồi trắc trở sau, dục vọng của Lâm Việt rốt cục đi vào toàn bộ trong thân thể nam nhân.
“Lâm Việt, cậu…… cậu không phải cảm thấy tôi rất vô dụng?”
Lâm Việt không có trả lời.
“Có phải cảm thấy tôi ngay cả làm ngôi sao, làm con rối cũng sẽ liên lụy cậu, trở ngại công ty cậu phát triển hay không……” Nam nhân không thể không thừa nhận bản than đã lớn tuổi, y suy nghĩ rất nhiều.
“Không phải.” Lâm Việt hôn mặt y.
“Vậy…… vậy tại sao phải đóng băng tôi? Kỳ thật…… Nếu cậu không muốn tôi ở lại công ty cậu, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi cũng sẽ không phải không đi……”
“Anh hai, em cũng không phải muốn làm mất quyền lực của anh, em để cho A Nhạc thế chân anh, là không muốn anh mệt nhọc như vậy.” Lâm Việt hai tay xuyên qua dưới nách nam nhân, chống vách tường làm cho cả người nam nhân đều bị hắn ôm vào trong ngực, hắn bắt đầu chậm rãi động động eo : “Trước kia là công ty không có người nên mới cho anh làm, giờ tìm được một người rất có tiềm lực phát triển, em cảm thấy hắn rất có khả năng. Nếu chuyên tâm bồi dưỡng hắn thì anh có thể nghỉ ngơi, em biết anh không thích giới giải trí, cho nên……”
“……” Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt đều chảy ra, nơi mềm mại dưới đáy lòng bị chạm đến.
“Cho nên anh đừng trách em, trước đó em không nói với anh, là vì không muốn anh đa nghi.” một bàn tay Lâm Việt chống tường, một bàn tay đỡ lấy thắt lưng nam nhân, hắn chôn ở con đường hẹp hòi trong cơ thể nam nhân không muốn đi ra. Địa phương nhiệt nhiệt lẳng lặng hút chặt dục vọng của hắn, mỗi lần hắn động một cái, khoái cảm liền nảy lên trong lòng, hắn cấp tốc vận động, nơi gắn kết giữa hai người truyền đến cảm giác tê dại.
Dục vọng của Lâm Việt chống đỡ khiến nam nhân có chút khó chịu, nam nhân muốn thối lui, lại bị Lâm Việt chặt chẽ ôm vào trong ngực, hơn nữa Lâm Việt thong thả vận động khiến cho dục vọng sâu trong cơ thể y bị thức tỉnh. Theo động tác xâm nhập của Lâm Việt, tiếng hút không khí cùng tiếng thở dốc của nam nhân cũng dần dần tăng lên, cái loại mãnh liệt này kích thích toàn bộ cảm quan, làm cho lưng nam nhân đều run lên, thân thể cũng không tự giác vì cảm giác rõ ràng kia mà hơi run run……
Ngay tại lúc hai người dây dưa không rõ, thật sâu giao cuốn lấy nhau thì đầu ngõ truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập …..
===
HẾT CHƯƠNG 238 Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Da nam nhân bị hàn khí xâm nhập, y bất an cau mày, nhẹ nhàng hướng trong lòng Thanh Dương chà chà vài cái. Nhiệt độ cơ thể ấm áp làm cho nam nhân an tâm, miệng nam nhân hàm hàm hồ hồ nói mấy lời say xỉn. Vĩnh Trình bảo lái xe xuống xe, ở bên tai lái xe phân phó vài câu, lái xe liền thức thời xuống xe rời đi. Bây giờ trong xe chỉ còn lại bốn người họ, nam nhân quần áo không chỉnh nhích tới nhích lui, Nhiên Nghị không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay y, làm cho nam nhân say rượu nhíu mày. Thân thể nam nhân mềm nhũn muốn hất ra cũng không xong.
“Cậu nhẹ chút, không cần làm bị thương anh ấy.” Thanh Dương ôm bả vai nam nhân, động tác lười biếng vỗ vỗ lưng nam nhân. Nam nhân thần trí không rõ ngẩng đầu, hai mắt phiếm ướt át.
Nhiên Nghị không chịu buông tay, dùng sức giữ chặt áo nam nhân, muốn đem nam nhân túm lại đây. Bỗng nghe một tiếng “ xoạt ”, áo của nam nhân bị kéo xuống dưới, hơn phân nửa người đều bại lộ bên ngoài……
Quả thực là rối tinh rối mù, khó xem đến cực điểm.
“Lâm Mộ Thiên, anh thanh tỉnh một chút cho tôi, anh có biết rốt cuộc anh đang làm cái gì hay không?” Giọng Vĩnh Trình cất cao mấy độ. Ghế ngồi trong xe đối diện nhau, hơn nữa không gian siêu lớn, Vĩnh Trình hiện tại đang ngồi ở đối diện nam nhân, còn Thanh Dương và Nhiên Nghị lại ngồi ở hai bên của nam nhân. Thanh Dương giống như an ủi mà ôm nam nhân nửa thân trần còn Nhiên Nghị thì lại buồn bực tiện tay quăng áo nam nhân xuống sàn.
Nam nhân mắt mê ly nhìn về phía Vĩnh Trình: “Bà xã à……” Nói xong, nam nhân liền hướng hắn vươn tay, cầu ôm. (=.,= nhớ con tiện nhân đó làm zề)
Vĩnh Trình liếc mắt nhìn nam nhân, biết nam nhân khẳng định lại đem hắn trở thành Tâm Nghi. Nam nhân này.. cái tật xấu phá hư sau khi uống say như thế nào luôn không đổi? Vĩnh Trình đau đầu ôm nam nhân qua, nam nhân khóa ngồi ở trên người hắn.
“ Nha……?” Nam nhân cảm thấy tư thế có chút không đúng, sao vợ mình lại cường tráng như vậy, hơn nữa…… Hơn nữa y hình như đã sớm cùng vợ ly hôn …… Nam nhân trong óc hỏng rồi, chốc chốc gọi “Thanh Dương” chốc chốc lại gọi “Bà xã”, Nhiên Nghị nghe thấy quả thật muốn chen chân vào đá y một phát. (ko nhắc đến ca nên ca bực :v)
“Anh liền như vậy không biết xấu hổ sao? Còn chủ động ngồi vào trên thân người khác, sao anh không đem chân mở ra, anh này cái đồ lẳng l……”
Nhiên Nghị còn chưa mắng xong, đã bị Thanh Dương thản nhiên ngắt lời: “Anh ấy uống rượu, lời nói không thể cho là thật, tôi tin Nhiên nghị viên cậu sẽ không cùng người say tính toán chi li, cứ tuỳ anh ấy đi.” Chỉ cần không thái quá, Thanh Dương đều có thể xử sự bình tĩnh.
“Hừ.” Nhiên Nghị chán ghét hừ một tiếng.
Vĩnh Trình ôm lưng nam nhân, làn da nam nhân nóng rực. Thanh Dương nhặt áo nam nhân dưới sàn thay y phủ lên, hắn cũng không muốn nam nhân bị ánh mắt của Vĩnh Trình cùng Nhiên Nghị ăn luôn. Hơn nữa hắn không thích, đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương sâu không thấy đáy.
“Tôi cũng không muốn ai ở trên xe đối với Mộ Thiên làm ra hành vi quá phận.” Giọng nói bình tĩnh của Thanh Dương lười biếng mà dễ nghe, trong giọng nói bằng phẳng lộ ra cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Cho dù là quá phận như thế nào, nhìn thấy Thanh Dương thật sự tức giận, Nhiên Nghị cũng liền không thú vị cười lạnh vài tiếng. Mà Vĩnh Trình lại giống như chưa nghe thấy, để cho nam nhân nằm ở trên đùi hắn. Thanh Dương cũng không ngăn cản, chỉ là lẳng lặng nhìn nam nhân mê man.
“Còn không gọi tài xế của cậu trở về, cũng đâu có “chơi” nữa.” Nhiên Nghị hướng tới Vĩnh Trình phát ra tiếng cười lạnh bất mãn, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra không kiên nhẫn.
Thanh Dương thản nhiên nhắc nhở Nhiên Nghị: “Cậu tốt nhất nói chuyện khách khí một chút.” hắn đã thấy qua nhiều người kiêu ngạo nhưng người kiêu ngạo, cuồng vọng giống Nhiên Nghị như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp. Bất quá không thể phủ nhận Nhiên Nghị xác thực rất có năng lực để kiêu ngạo.
Vĩnh Trình khinh thường cùng Nhiên Nghị so đo, hắn gọi tài xế trở về. Tài xế lái xe đưa mấy người đến dưới lầu nhà Lâm Mộ Thiên. Nam nhân bị Nhiên Nghị túm vào thang máy, bốn nam nhân cao lớn đứng ở trong thang máy, không gian có vẻ trở nên hơi chật hẹp.
Nam nhân lại ở trong thang máy không chịu đi, không có biện pháp nên Vĩnh Trình cùng Nhiên Nghị chỉ đành nâng y vào nhà. Thanh Dương cầm cái chìa khóa đặt ở bàn trà ngoài phòng khách, chờ nam nhân ngủ sau, ba người liền giám sát lẫn nhau rồi cùng nhau rời khỏi nhà nam nhân, loại tình huống này ai cũng đừng nghĩ lưu lại (:v). Nhiên Nghị sau khi xuống lầu liền trực tiếp kêu xe rời đi, tài xế của Thanh Dương cũng đúng lúc lái xe tới đón, mà Vĩnh Trình tâm sự nặng nề…… Cũng không nói được một lời ngồi trên xe của mình rời đi.
Ba người hoàn toàn không có nhìn nhau, cũng không có trao đổi, có lẽ đêm đã khuya mọi người đều có vẻ quá mệt mỏi, lại hoặc là vì đêm nay nam nhân biểu diễn “rượu sau phun lời thật” khiến cho ba người cũng không có tâm tình quan tâm đối phương. Mà lúc này, nam nhân ngủ say cũng không biết bản thân đã bị cuốn vào một cơn lốc quyền thế tranh quyền đoạt lợi.
Lúc nam nhân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, cánh tay y thật xót, thân thể cũng không thoải mái, miệng cũng khô khốc. Đầu óc y hỗn loạn, y mơ mơ hồ hồ nhớ rõ tối hôm qua thật thất thố, nam nhân kinh hồn táng đảm hồi tưởng mọi chuyện tối qua. Y bất an từ phòng tắm đi ra, mặc quần áo xong đi xuống lầu đón xe đến công ty.
Buổi sáng người đại diện gọi điện thoại đến đánh thức y, bảo y hôm nay về công ty một chuyến, có an bài hoàn toàn mới giao cho y. Nam nhân rõ ràng biết trải qua chuyện tối hôm qua, hơn nữa công ty bên này lại bảo y trở về, nên chuyến nghỉ phép du lịch cuối tuần cùng Vĩnh Trình kia khẳng định là không xong rồi. Nam nhân bất an ở trên đường đến công ty gọi vài cuộc điện thoại cho Vĩnh Trình, nhưng mỗi lần gọi qua đều là tắt máy, nam nhân cũng không nghĩ nhiều, nhưng điện thoại mãi cho đến tối vẫn gọi không thông.
Nam nhân biết, khẳng định là vì tối qua uống say, đã gây tai họa……
Buổi chiều lúc Lâm Mộ Thiên đến đã được mời qua văn phòng ông chủ. Thư ký của Lâm Việt nói với y, hôm nay Lâm Việt sẽ không đến công ty, bảo y ở chỗ này chờ người đại diện đến. Nhưng nam nhân chờ mãi thẳng đến buổi tối chín giờ hơn, mọi người ở công ty đi về một nửa rồi, người đại diện của y mới từ bên ngoài gấp gáp trở về.
Mỹ nữ đại diện có lỗi hướng Lâm Mộ Thiên giải thích: “Mộ Thiên, thật xin lỗi, tôi đã tới chậm, tôi vừa đón xe trở lại, thật sự là mệt chết tôi.”
“Không sao, cô hôm nay bảo tôi tới có an bài gì mới sao?”
“Anh theo tôi qua bên này, tôi lấy phần tài liệu cho anh.” Người đại diện đưa Lâm Mộ Thiên đến phòng tài liệu, luống cuống tay chân lấy ra một phần kế hoạch mới mà trước đó không lâu công ty mới chuẩn bị xong, “Anh xem đi.”
Lâm Mộ Thiên lấy tài liệu qua, rất nhanh liền xem xong nội dung, bên trong là kế hoạch công tác của y: “Sao toàn bộ đều là quảng cáo?” kỳ thật y quay quảng cáo không nhiều lắm, nhận được phần tài liệu này, nam nhân có chút ngạc nhiên. Nhưng sau một lúc ngắn ngủi kinh ngạc, y vẫn là gật đầu tiếp nhận công ty an bài.
“Công ty hiện tại bảo tôi phụ trách A Nhạc, cậu ấy ở phim trường gần Tây khu quay. Ông chủ nói anh đi tham quan để nâng sự nổi tiếng, hơn nữa ngày mai có một buổi lễ khởi quay, rất nhiều ông chủ lớn đều tới, anh xuất hiện cũng tốt.”
“Cái này cần thiết sao?” Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình trình diện có thể quá kỳ quái hay không, bởi vì y và A Nhạc không quen.
“Đương nhiên là có, bộ phim sắp tới đây là của anh, nhưng ông chủ nói chuyển toàn bộ vai diễn của anh cho A Nhạc, cũng chỉ cho anh nhận vài phần quảng cáo.” Vừa nói xong người đại diện lập tức bụm miệng, tự biết mình nói sai nên lập tức bổ sung: “Tôi phỏng chừng ông chủ làm như vậy là vì thấy anh trước đây mệt mỏi quá, cho nên mới quyết định như vậy.”
“Được rồi, tôi đã biết, ngày mai tôi sẽ đi tham gia.” Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười ôn hòa, người đại diện đi rồi y mới thở dài một hơi.
Lâm Mộ Thiên cả đêm cũng chưa ngủ, điện thoại Vĩnh Trình gọi không thông, hơn nữa Lâm Việt đóng băng y. Từ trong lời nói của người đại diện có thể biết công ty đã làm xong an bài, chẳng khác nào nói về sau y sẽ rất nhàn. Bất quá cũng may giờ y đã không có trù tính mắc nợ, có thời gian nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt, thậm chí một khắc đó nam nhân đã muốn buông tha ý niệm làm ngôi sao trong đầu. Dù sao cá tính của y rất không thích hợp luẩn quẩn trong cái vòng giái trí kia.
Một đêm này nam nhân mất ngủ, điện thoại không có vang qua, cũng không có người đến. Lúc này nam nhân bắt đầu dần dần ý thức được, trong cuộc sống của mình tựa hồ thiếu cái gì đó……
Tựa hồ cho tới bây giờ y đều không có dũng khí đối mặt với tình cảm của mình, có lẽ y hơi hồ đồ, hơi trì độn, hơi yếu đuối, rất nhiều chuyện biết đó nhưng lại không muốn vạch trần. Có một số vấn đề nhìn thấy quá rõ ngược lại sẽ càng bỏ lỡ nhiều.
Sáng hôm sau Lâm Mộ Thiên trực tiếp đi phim trường ở Tây khu, y không có quên người đại diện phân phó. Hôm nay y cố ý mặc rất khéo, đi tham quan người mới tùy tiện tham gia lễ khởi quay.
Đến phim trường Lâm Mộ Thiên mới biết, bộ phim mà A Nhạc nhận đóng này là phim về đề tài đồng tính luyến ái lấy bối cảnh là thời kì dân quốc, đạo diễn chính là vị đạo diễn quốc tế trước đây mắng An Lâm kia. A Nhạc là một nam chính trong đó, mà khiến nam nhân bất ngờ đó là nam chính khác trong phim là Thư Diệu của Công ty giải trí Đông Tinh. Này cũng quá rồi, công ty giải trí Đông Tinh và Phong Xa trước giờ đều là thế bất lưỡng lập, nay cư nhiên bắt tay làm phim, này có thể xem như tin tức lớn của giới giải trí, phóng viên hôm nay có mặt chật ních toàn trường.
Thật sự là thế sự khó liệu, này coi như là ngoan chiêu của Lâm Việt, dùng Thư Diệu tới kéo nhân khí của A Nhạc lên, mà Đông Tinh cũng tựa hồ lo lắng A Nhạc ngày nào đó sẽ vượt mặt Thư Diệu nên dứt khoát bắt tay cùng làm phim. Hai công ty muốn nổi thì cùng nhau nổi, nếu chết thì cùng chết. Tin tức bát quái đều lan truyền, mấy tin đồn này cũng khó mà không đến tai y, y vừa tới trường quay không lâu đã biết tình huống trước mắt không sai biệt lắm.
Những nhân vật chính đều còn chưa tới, y đây chỉ là vai phụ trình diện như vậy cũng coi như khiến cho phóng viên chú ý. Nam nhân bị phóng viên không ngừng hỏi những vấn đề, đại khái đều là mấy chủ đề bát quái.
“Vì sao bộ phim này anh lại giao cho A Nhạc đóng?”
“Là ông chủ Lâm của công ty Phong Xa quyết định hay là tự anh quyết định? Xin anh trả lời, hôm trước có người chụp được ảnh anh say rượu ở đầu đường, có phải bởi vì không nhận được vai trong bộ phim này nên anh mới uống rượu phát tiết hay không?”
“Xin hỏi sáu tháng cuối năm anh có kế hoạch gì không? Hay là nói chuẩn bị không đóng phim nữa, anh chuẩn bị tránh bóng sao?” Các vấn đề hỗn loạn của phóng viên làm cho Lâm Mộ Thiên có chút theo không kịp.
Nam nhân vẫn máy móc trả lời câu hỏi của phóng viên, không nghĩ tới câu hỏi của phóng viên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thái quá.
“Anh ở trong showbiz rất ít scandal, lần này lại tránh đi loại đề tài này, hơn nữa trước giờ anh chưa từng quen bạn gái, không phải là tính hướng của anh có vấn đề chứ?”
CHƯƠNG 238
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Xin hỏi anh có phải đồng tính luyến ái không ? Có người thấy anh đêm đó uống say cùng ba người đàn ông ở một chỗ, cử chỉ còn rất thân mật!”
“Nếu anh là đồng tính luyến ái, vậy anh đối với đồng tính luyến ái có ý kiến gì không?” Các phóng viên phỏng đoán thật hủ bại, bọn họ liên tiếp hướng nam nhân tung ra nhưng vấn đề làm người ta xấu hổ, khiến cho nam nhân vốn nhìn quen những sự kiện lớn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Loại vấn đề mẫn cảm này, giống như đâm đau tâm nam nhân.
Y không phải đồng tính luyến ái…… (beta: Chuẩn, mà chỉ vô tình người bác yêu là đàn ông thôi :3 )
Y không phải, vậy vì sao y còn cùng nam nhân làm tình, nếu…… Nếu không có họ, y cũng sẽ không biến thành loại người như bây giờ, vấn đề bén nhọn liên quan đến chủ đề buổi lễ ngày hôm nay làm cho nam nhân chân tay luống cuống.
Y cũng không biết hẳn phải trả lời như thế nào, mấy lần tính nói, cuối cùng đều không thể nói ra miệng. Ngay lúc nam nhân xấu hổ bối rối, một tiếng cười lười nhác từ bên cạnh truyền đến……
“Các người đối với Đại minh tinh có phải nên khách khí một chút hay không?”
Nhiên Nghị không biết khi nào đã có mặt, từ trong đám người đi tới, ánh đèn loang loáng không ngừng lóe ra từ bốn phía. Hắn xuất hiện khiến cho tiếng ồn ào càng tăng lên, Nhiên Nghị đi tới bên cạnh nam nhân, lại chưa liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Nhiên Nghị tuy là thay nam nhân giải vây một chút, nhưng hắn xuất hiện lại lần nữa dẫn phát đề tài: “Xin hỏi các anh hiện tại là bạn bè sao? Bình thường có liên hệ ăn cơm hay không?” Phóng viên cũng biết trước kia Nhiên Nghị từng ở giới giải trí, nhưng đều biết Nhiên nghị viên rất ghét người khác nhắc tới đoạn lịch sử kia, nên họ hỏi cũng trở nên thật cẩn thận, tránh nặng tìm nhẹ hỏi quan hệ của hai người.
Lòng bàn tay Lâm Mộ Thiên đổ một phen mồ hôi lạnh: “Kỳ thật bình thường chúng tôi cũng không có gì liên……”
“Lâm Mộ Thiên là bạn Thư Diệu, bạn Thư Diệu chính là bạn của tôi.” Nhiên Nghị tự nhiên ngắt lời Lâm Mộ Thiên, hắn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nam nhân đang trong lòng run sợ một cái. Hắn biết nam nhân sợ hắn nói lung tung, điều này làm cho hắn có ý muốn trêu cợt nam nhân, hắn hàm ý hỏi Lâm Mộ Thiên, “Đại minh tinh, anh nói có phải hay không?”
Lâm Mộ Thiên răng môi cắn chặt gật đầu, sắc mặt nam nhân không tốt lắm, Nhiên Nghị cự tuyệt câu hỏi của phóng viên, phóng viên cũng không có nhàn rỗi, lại đi “ nghênh đón” một người khác vừa mới trình diện tham gia nghi thức.
Hôm nay nơi này thật náo nhiệt, đây là buổi lễ khai máy rất lớn, các nhà tài trợ, nhà làm phim, nhà phát hành, nhà đầu tư, cùng với nhà sản xuất, còn có lãnh đạo cấp cao của các công ty đều tới, hiện trường tập hợp rất nhiều danh nhân, mà Nhiên Nghị với tư cách là bạn tốt của Thư Diệu, đương nhiên phải tới tham gia.
Lúc này.
Chiếc xe sang thân dài của Vĩnh Trình đi vào hiện trường, với tư cách là đại diện nhà đầu tư đến tham dự nghi thức khai máy. Mà Lâm Việt với tư cách ông chủ công ty Phong Xa đương nhiên cũng đến hiện trường, xe hắn theo sát sau xe Vĩnh Trình. Mà Thanh Dương với tư cách nhà thầu của phim trường Tây khu nên đương nhiên cần phải đến xem, ba chiếc xe sang vừa đến, các phóng viên đều chen chúc lên.
Khi nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình và Lâm Việt đều phân biệt có bạn gái theo thì nam nhân hơi trố mắt. Ở trong ấn tượng của y hình như Vĩnh Trình trước giờ cũng không mang bạn gái tham dự hoạt động, nhưng lần này lại……
Mà Lâm Việt sợ chuyện xấu rất kiêng dè mang theo An Lâm trình diện, nhưng đây là tình huống gì, nếu là trước đây Lâm Việt sẽ không làm như vậy, nhưng là.. nhưng là……
Vì sao……
Vĩnh Trình giận y nên không có gì đáng trách, nhưng Lâm Việt gần đây tựa hồ luôn tránh y, hắn không có liên hệ với y. Từ lần trước sau khi theo du thuyền trở về, Lâm Việt tựa hồ bắt đầu bất hòa với y……
Rốt cuộc làm sao vậy……
Bọn họ là đang hướng y khiêu khích? Hay là nói, bọn họ cùng nhau chán ghét cái loại cuộc sống cùng y dây dưa không rõ này, nam nhân có chút mê mang, y không biết mình giờ đây phải làm ra phản ứng gì.
Nhưng khi Lâm Việt cùng Vĩnh Trình mang theo bạn gái dưới sự vây quanh của phóng viên tiến đến bên cạnh nam nhân, nam nhân nhịn không được nhìn về phía bọn họ. Người phụ nữ bên cạnh Vĩnh Trình là nữ diễn viên Đông Tinh, là diễn viên hàng đầu của Đông Tinh. Khi bọn họ đi qua phía sau nam nhân, nam nhân thế nhưng cảm thấy hai cặp này thật là đẹp đôi.
Mà Thanh Dương là đi lối đi riêng, không cùng nam nhân đối mặt. Hiện trường thật loạn, thật ầm ỹ, hai diễn viên chính cùng đạo diễn đều chưa có xuất hiện, Lâm Mộ Thiên mất hồn mất vía đứng ở tại chỗ, thế nhưng có loại ảo giác bị vứt bỏ.
Nam nhân không phát hiện biểu tình trên mặt mình, người ngoài nhìn vào là cỡ nào bất lực, thậm chí bộ dạng như muốn khóc. Nhiên Nghị từ đầu tới cuối đều đứng ở bên cạnh nam nhân, hắn trầm mặc nhìn nam nhân.
Nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình bị thương này, tâm tình Nhiên Nghị trở nên có chút buồn bực, hắn cười lạnh chế nhạo nam nhân ngu xuẩn: “Anh cho là Lâm Việt và Vĩnh Trình thật sự yêu anh sao? Đàn bà không cần còn có thể thích lão nam nhân không hiểu phong tình như anh sao?”
“……” Lâm Mộ Thiên không nói lời nào.
“Bọn họ đối với anh có lẽ chỉ là chơi đùa mà thôi, anh không nên quá thật tâm, đó là một trò chơi.” mỗi một câu, mỗi một lời của Nhiên Nghị đều làm tổn thương nam nhân. Nhìn thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, hắn chán ghét nói: “Anh cho là anh lộ ra biểu tình đáng thương này còn có người đồng tình anh? Bọn họ vừa rồi đều làm bộ nhìn không thấy anh, anh sẽ không ngốc đến nỗi còn ôm hi vọng đi?”
“Cậu…… Cậu không cần nói ……” Giọng nói Lâm Mộ Thiên đang run rẩy, y không muốn nghe, lời nói của Nhiên Nghị thật tàn khốc, làm cho tâm nam nhân vốn đã hỗn loạn càng trở nên phiền muộn.
Chính vì y biết, cho nên mới không ôm hy vọng……
Y sẽ không vì Nhiên Nghị châm ngòi liền hoài nghi em trai mình cùng Vĩnh Trình, mang bạn gái đến tham dự loại hoạt động này kỳ thật cũng rất bình thường. Nam nhân ở trong lòng an ủi mình, không để bản thân suy nghĩ miên man.
Nhưng là……
Nhiên Nghị lại tiến đến bên tai nam nhân, khoé miệng hắn gợi lên một mạt cười tà, hắn ở bên tai nam nhân ái muội nói nhỏ: “Lâm Việt và Vĩnh Trình khẳng định đã chán ghét anh, chê anh già, cho nên tìm niềm vui khác, anh liền nhận mệnh đi.” (=.,= ca lải nhải hoài vậy)
Lời Nhiên Nghị nói ở bên tai nam nhân nổ tung, tâm nam nhân đang run rẩy……
===
Nghi thức khai máy bắt đầu.
Toàn bộ nhân viên trong ekip đều trình diện, hai nam chính cùng đạo diễn lên đài. Thư Diệu hôm nay mặc diễn phục thời Minh quốc, vai diễn của hắn là một hoa hoa công tử nhà giàu, còn nhân vật của A Nhạc lại là một bác sĩ Tây y du học trở về, hai người mặc diễn phục được đặt may rất tôn dáng. Từ rất xa, nam nhân liền thấy Thư Diệu ở trên đài mỉm cười với y.
Nụ cười ôn nhu kia làm cho tâm tình nam nhân tốt hơn rất nhiều, nhưng Nhiên Nghị cứ luôn ghé vào lỗ tai y, đả kích y, làm cho y không thể không rời đi trước. Nhưng y vừa mới từ đám người đi ra, đã bị một cỗ lực mạnh mẽ túm qua một góc phòng.
“Uhm uhm……” Lâm Mộ Thiên liều mạng giãy dụa, người phía sau khí lực rất lớn, cơ hồ là tha y túm vào ngõ nhỏ, đem cả người nam nhân đặt ở trên tường.
Lâm Mộ Thiên muốn kêu lại kêu không ra tiếng, vừa giãy dụa thoát được một chút, lại bị áp lại trên tường. Tiếp theo liền cảm giác được người nọ ở phía sau lấy tay không ngừng vuốt ve thân thể y, còn vói tay vào trong áo y, ái muội xoa cái bụng ấm áp của nam nhân.
Ngay vào lúc nam nhân muốn đạp người phía sau thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười quen thuộc: “Anh hai, không cần kích động như vậy, cọ em muốn châm lửa, nhiệt tình như vậy nha.” Giọng nói mềm nhẹ thong thả của Lâm Việt ở bên tai nam nhân vang lên, giọng Lâm Việt rất thấp, lộ ra vô hạn ái muội.
Lâm Mộ Thiên hất cái tay đang bịt miệng y của Lâm Việt ra, nhưng y vừa mới xoay người qua đã bị đôi môi Lâm Việt ngăn chặn, qua vài giây Lâm Việt liền tự nhiên buông y ra.
Tóc Lâm Việt màu nâu, đôi mắt hắn lộ ra thần thái sáng ngời, một bàn tay hắn chống vách tường phía sau nam nhân, một bàn tay vuốt ve thắt lưng nam nhân. Phát hiện nam nhân không quá cao hứng, hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Anh hai, anh không thích em hôn anh sao?”
“Không phải.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, nhưng y chính là không cao hứng nổi. Mỗi khi nghĩ tới lời Nhiên Nghị nói, trong đầu y sẽ hiện lên hình ảnh Lâm Việt và An Lâm cùng một chỗ lúc nãy.
“Trong khoảng thời gian này em cũng không tìm anh, còn cho anh ngừng công tác, anh đều không có giận. Điều này làm cho em thật hoài nghi, anh rốt cuộc có đem em để ở trong lòng hay không?” biểu tình Lâm Việt không tốt lắm, lúc hắn hôn hai má nam nhân thì dùng cái mũi cao thon nhẹ nhàng ma sát mặt nam nhân.
“Tôi giận.” Lâm Mộ Thiên lần này đem lời trong lòng nói ra, mi mắt run run nhưng biên độ rất nhỏ.
“Ai cho anh gạt em?” Lâm Việt nâng cằm nam nhân lên, làm cho nam nhân nhìn thẳng hắn, “Tối hôm đó rõ ràng anh đã đáp ứng em không đi tham gia bữa tiệc kia, nhưng em lại nhìn thấy anh cùng Vĩnh Trình ở trong phòng……” (ý LV là buổi tiệc hoá trang trên du thuyền kia á)
“Cậu không cần nói nữa ……” biểu tình trên mặt Lâm Mộ Thiên thật thương tâm, y không muốn nghe. Ngày đó Lâm Việt nhận ra y, nhưng Lâm Việt bận tâm đến mặt mũi y nên không có trực tiếp vạch trần.
Lâm Việt thật bất đắc dĩ, tối đó hắn thật rất muốn vọt vào đem túm nam nhân ra, nhưng da mặt nam nhân rất mỏng, hơn nữa lại rất dễ bị tổn thương, hắn không muốn về sau nam nhân trách hắn, hơn nữa tình huống ngay lúc đó lại không giống như là Vĩnh Trình bắt buộc y. Đồng thời, Lâm Việt cũng muốn chừa cho mình chút mặt mũi, hắn không muốn bại bởi Vĩnh Trình.
Tuy rằng đêm đó nam nhân đeo mặt nạ, nhưng Lâm Việt vẫn nhìn ra, người bị Vĩnh Trình ôm vào trong ngực kia chính là nam nhân.
Lâm Việt hao tổn tinh thần nhìn Lâm Mộ Thiên: “Anh hai, chẳng lẽ anh chưa từng cảm thấy có lỗi sao?”
Lâm Mộ Thiên trong lòng rất áy náy, y nhắm chặt môi, ổn định tốt cảm xúc sau, y mới tình đầu ý hợp mở miệng :“Thật xin lỗi Lâm Việt, tôi không có tư cách làm một người anh xứng chức……” Nói xong lời cuối cùng, Lâm Mộ Thiên khống chế không được bắt đầu nghẹn ngào.
Lâm Việt hạ tư thái, thỏa hiệp ôm nam nhân. Hắn giận, giận nam nhân vì sao không thẳng thắn với hắn, hắn chỉ muốn nam nhân quan tâm hắn nhiều một chút thì tốt rồi.
“Em chỉ muốn anh lúc cùng em một chỗ thì không được nhớ tới người khác, chỉ cần chuyên tâm yêu em thì tốt rồi.” giọng nói nhu hòa của Lâm Việt quanh quẩn trong ngõ nhỏ âm u. Ánh mắt nam nhân hồng hồng, hắn còn thật sự chăm chú nhìn vào nam nhân trên lông mi có vài giọt nước, bổ sung nói: “Còn có, từ giờ phút này trở đi, anh không được gạt em nữa.”
“ Được, tôi đáp ứng cậu, tôi sẽ không lừa cậu……” Lâm Mộ Thiên gật đầu đáp ứng, muốn lấy cái tay đang vuốt ve thắt lung y của Lâm Việt kia ra. Nhưng Lâm Việt nghiêng đầu, vừa lòng hôn lên đôi môi nam nhân, làm cho nam nhân không có biện pháp cự tuyệt hắn nữa. Hắn có thể cảm giác được hơi thở nam nhân đang rung động, rất nhanh, nam nhân đã bị hắn hôn không thể động, dịu ngoan giống như một con cừu.
Lâm Việt lật nam nhân qua, lúc nam nhân ý thức được hắn muốn làm gì dây lưng đã bị rút, quần đã muốn tụt xuống, hạ thể trần trụi bại lộ ở trong không khí lạnh băng. Bên ngoài rất lạnh, nhưng hạ thể nam nhân được Lâm Việt dùng áo khoác to bao lại, điều này làm cho nam nhân không lạnh đến mức hai chân phát run.
“Lâm Việt, không được làm ở trong này, đây là trường quay tùy thời sẽ có người tới, sẽ bị người khác thấy!” Lâm Mộ Thiên khẩn trương quay đầu, nhìn thanh niên tuấn mỹ đang ôm y từ phía sau. Ngũ quan Lâm Việt rất tinh xảo, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng đều đẹp mắt.
“Không có người đến, vệ sĩ của em đang canh giữ ở bên ngoài, sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta, chúng ta muốn ở trong này làm gì cũng được.” Lâm Việt ái muội ôm nam nhân, lưng nam nhân dán ở ngực hắn. Nam nhân nghe được tiếng kéo khóa, tiếp theo, hai tay Lâm Việt không chút hoang mang mở song mông nam nhân ra. Lâm Việt đem hạ thân sớm vận sức chờ phát động để ở miệng bí huyệt của nam nhân……
Vật thể nóng bỏng làm cho nam nhân hít sâu một hơi, Lâm Việt dán bên tai nam nhân, đôi môi ngậm vào vành tai y, nói với y: “Anh hai, em rất muốn làm.”
Cố ý ……
Hắn hoàn toàn là cố ý ! Ngay cả nam nhân trì độn cũng biết dụng ý Lâm Việt. Hơi thở của Lâm Việt như lông chim mềm nhẹ phun ở bên tai nam nhân, khiến cho lỗ tai nam nhân vừa đỏ vừa nóng lên. Đầu lưỡi trơn ướt của Lâm Việt khiêu khích vành tai nam nhân, trượt về phía cổ nam nhân, cúi đầu chôn ở trong cổ nam nhân liếm hôn, mút vào.
“Làm…… Làm đi……” Lâm Mộ Thiên chịu không nổi Lâm Việt khiêu khích, y đứt quãng mở miệng. (o.O hiếm khi thúc mời nha :3)
Đợi được nam nhân “mời”, Lâm Việt tốn cả đống công phu mới chen vào thân thể nam nhân. Nơi đó của nam nhân vừa nóng lại vừa chặt chẽ, ngậm dục vọng của Lâm Việt thật thoải mái. Vì là tư thế đứng thẳng xâm nhập từ sau lưng nên có vẻ khó tiến vào, trải qua một hồi trắc trở sau, dục vọng của Lâm Việt rốt cục đi vào toàn bộ trong thân thể nam nhân.
“Lâm Việt, cậu…… cậu không phải cảm thấy tôi rất vô dụng?”
Lâm Việt không có trả lời.
“Có phải cảm thấy tôi ngay cả làm ngôi sao, làm con rối cũng sẽ liên lụy cậu, trở ngại công ty cậu phát triển hay không……” Nam nhân không thể không thừa nhận bản than đã lớn tuổi, y suy nghĩ rất nhiều.
“Không phải.” Lâm Việt hôn mặt y.
“Vậy…… vậy tại sao phải đóng băng tôi? Kỳ thật…… Nếu cậu không muốn tôi ở lại công ty cậu, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi cũng sẽ không phải không đi……”
“Anh hai, em cũng không phải muốn làm mất quyền lực của anh, em để cho A Nhạc thế chân anh, là không muốn anh mệt nhọc như vậy.” Lâm Việt hai tay xuyên qua dưới nách nam nhân, chống vách tường làm cho cả người nam nhân đều bị hắn ôm vào trong ngực, hắn bắt đầu chậm rãi động động eo : “Trước kia là công ty không có người nên mới cho anh làm, giờ tìm được một người rất có tiềm lực phát triển, em cảm thấy hắn rất có khả năng. Nếu chuyên tâm bồi dưỡng hắn thì anh có thể nghỉ ngơi, em biết anh không thích giới giải trí, cho nên……”
“……” Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt đều chảy ra, nơi mềm mại dưới đáy lòng bị chạm đến.
“Cho nên anh đừng trách em, trước đó em không nói với anh, là vì không muốn anh đa nghi.” một bàn tay Lâm Việt chống tường, một bàn tay đỡ lấy thắt lưng nam nhân, hắn chôn ở con đường hẹp hòi trong cơ thể nam nhân không muốn đi ra. Địa phương nhiệt nhiệt lẳng lặng hút chặt dục vọng của hắn, mỗi lần hắn động một cái, khoái cảm liền nảy lên trong lòng, hắn cấp tốc vận động, nơi gắn kết giữa hai người truyền đến cảm giác tê dại.
Dục vọng của Lâm Việt chống đỡ khiến nam nhân có chút khó chịu, nam nhân muốn thối lui, lại bị Lâm Việt chặt chẽ ôm vào trong ngực, hơn nữa Lâm Việt thong thả vận động khiến cho dục vọng sâu trong cơ thể y bị thức tỉnh. Theo động tác xâm nhập của Lâm Việt, tiếng hút không khí cùng tiếng thở dốc của nam nhân cũng dần dần tăng lên, cái loại mãnh liệt này kích thích toàn bộ cảm quan, làm cho lưng nam nhân đều run lên, thân thể cũng không tự giác vì cảm giác rõ ràng kia mà hơi run run……
Ngay tại lúc hai người dây dưa không rõ, thật sâu giao cuốn lấy nhau thì đầu ngõ truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập …..
===
HẾT CHƯƠNG 238 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất