Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 43
CHƯƠNG 255
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Y thấy được một thứ ngoài ý muốn, trên bàn cơm trong phòng khách, nằm một đống tiền mặt. Nam nhân trước mắt đã biết đây là Nhiên Nghị lưu lại, Nhiên Nghị muốn dùng loại phương pháp này đến nhục nhã y.
Y rõ ràng không phải trai bao lại bị người xem như trai bao mà đối đãi, y tựa như con kiến bị người khác niết ở lòng bàn tay, nhìn tiền mặt trên bàn ngay cả khí lực đi đường nam nhân cũng không có.
Nam nhân ngồi tại sô pha một hồi lâu, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới cắt ngang suy nghĩ của y. Nam nhân mệt mỏi tiếp điện thoại, lại nghe thấy một giọng nói mà y không muốn nghe.
“Đại minh tinh, nhìn thấy tiền mặt có cảm giác gì?” Giọng Nhiên Nghị từ đầu kia điện thoại vang lên, không khó nghe ra châm chọc trong lời nói của hắn.
Nam nhân xiết chặt ống nghe không nói gì, Nhiên Nghị biết nam nhân đang nghe, hắn tiếp tục cười nhạo :“Chỉ một đêm đã có thể kiếm được 1 triệu, so với Thư Diệu và Lâm Việt cho anh tiền công hầu hạ cả tháng thì thật dễ dàng. Đại Minh tinh, anh nói.. tôi nói có không đúng?”
“Cậu nói bậy……”
“Tôi làm sao có nói bậy, tôi quá biết anh thích tiền mặt, còn cố ý sai cấp dưới đổi tiền mặt đưa cho anh……” Nhiên Nghị ở đầu kia điện thoại cười đến thật vui sướng, nam nhân ở đầu này điện thoại lại nói không nên lời.
Nhiên Nghị trước giờ đều là người ích kỷ, ngoài Thư Diệu ra, hắn cũng chưa bao giờ vô điều kiện giúp bất luận kẻ nào. Ở trong thế giới của Nhiên Nghị, Thư Diệu có đặc quyền tồn tại, mà Lâm Mộ Thiên _ nam nhân cả người dơ bẩn, không biết liêm sỉ này, đối Nhiên Nghị mà nói là một cái ngoài ý muốn……
Ngay cả Nhiên Nghị cũng biết thật mâu thuẫn, hắn thật đúng là chán ghét nam nhân, nhưng đồng thời lại thưởng thức thân thể nam nhân. Cái loại cảm xúc nhiệt huyết bành trướng này thậm chí có thể nói là “mê luyến” thân thể nam nhân. Đương nhiên cảm tình cùng dục vọng hoàn toàn tách ra, Nhiên Nghị cũng thường xuyên nhắc nhở bản thân phải biết đó là chuyện hoang đường và chỉ giới hạn cho việc phát tiết.
Nghe được tiếng hít thở không xong của nam nhân, Nhiên Nghị đại khái cũng biết nam nhân tựa hồ đang nhẫn nại, hắn không có tiếp tục nói nữa. Trước khi ngắt điện thoại còn không quên cảnh cáo nam nhân không cho phép lại gần Thư Diệu nữa, nam nhân cũng chưa nói gì, vẫn trầm mặc. Thẳng đến khi Nhiên Nghị ngắt điện thoại, y cũng không lên tiếng, y không muốn nói vì nói cũng vô ích. So với việc lãng phí võ mồm, còn không bằng duy trì trầm mặc.
Lâm Mộ Thiên căn bản không muốn nhìn thấy đống tiền kia, Nhiên Nghị rõ ràng là đang vũ nhục y. Y dùng một túi xách du lịch to, cất đống tiền này vào rồi đặt ở trong ngăn tủ.
Tiền y không trả lại được, hơn nữa y cũng không muốn gặp Nhiên Nghị. Từng màn từng màn trải qua tối hôm qua hiện lên trong óc, trong lòng nam nhân thật trầm trọng, có loại khó chịu nói không nên lời. Giữa y và Nhiên Nghị bình thường cũng không có quan hệ gì, hai người cũng không thường cùng xuất hiện ở nơi công cộng, dù sao thì lĩnh vực bất đồng, hơn nữa, công việc gần đây của nam nhân càng ngày càng ít, cơ hồ đều ở nhà nghỉ ngơi.
Trải qua sự tình lần đó, thời gian nam nhân xuất môn càng ngày càng ít, ngoại trừ ngẫu nhiên mua đồ ăn và đi ra ngoài đổ rác, nam nhân cơ hồ cũng không xuất môn. Trong lòng y có bóng ma, y tình nguyện ở nhà không ra ngoài mà cũng không nguyện ý đi ra ngoài, y lo lắng…… lo lắng đi ra liền gặp Nhiên Nghị. Có đôi khi người quản lý gửi bưu kiện cho nam nhân, nam nhân cũng sợ bóng sợ gió một hồi.
Đúng là y rất sợ Nhiên Nghị, chỉ cần có người gõ cửa hoặc ấn chuông cửa, y đều lo lắng nhìn thấy Nhiên Nghị. Còn nhớ mấy ngày hôm trước khi Lâm Việt tới, nam nhân còn đứng ở trong phòng khách do dự thật lâu mới đi mở cửa, kết quả phát hiện là Lâm Việt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Y nhớ ngày đó Lâm Việt tan tầm sau mới từ công ty qua đây, Lâm Việt lúc qua trong tay còn mang theo một bình rượu, nam nhân một ngụm cũng không uống. Tối đó Lâm Việt không có đi, hắn hỏi nam nhân nghỉ phép như thế nào, nam nhân cũng không biết trả lời như thế nào??? Y không thể đem chuyện của Nhiên Nghị nói với Lâm Việt, nhưng từ phương thức hỏi thản nhiên của Lâm Việt, xem ra Thanh Dương tựa hồ không có đem chuyện Nhiên Nghị thu đất nói với Lâm Việt, điều này làm cho nam nhân thả lỏng một chút.
Cuối cùng nam nhân cũng chỉ lắc đầu, thấp giọng nói một câu: “Về sau không đi nữa……”
Lâm Việt chỉ là ôm ôm nam nhân, hắn rất hiểu nội tâm nam nhân, biết nam nhân khẳng định chơi không vui, cũng không có tiếp tục đề tài này. Buổi tối lúc ngủ nam nhân cũng chưa ngủ, Lâm Việt cũng trợn tròn mắt nhìn y chăm chú. Hai người im lặng nằm, xung quanh không một tiếng động, trong căn phòng tối như mực càng có thể cảm giác được hơi thở của nhau rõ ràng.
Lâm Việt chôn đầu ở đầu vai nam nhân, ngửi hơi thở thản nhiên trên thân nam nhân. Đầu nam nhân nhẹ nhàng dựa vào đầu của hắn, trong ổ chăn thật ấm áp, ngoài cửa sổ lại bắt đầu tuyết rơi.
……
Thời gian qua thật là nhanh, vô luận là giới giải trí, chính giới hay là thương giới, tình hình đều đang biến ảo. Bộ phim của Thư Diệu và A Nhạc đã nhanh chóng tiến vào hồi kết. Mà sự nghiệp của Lâm Việt và Vĩnh Trình cũng dần dần ổn định, hơn nữa có xu thế phát triển, tin tức mỗi ngày hầu như đều có thân ảnh bọn họ. Nhiên Nghị vốn thường xuyên xuất hiện ở tin tức quốc hội thì gần đây thời gian lộ diện càng ngày càng ít.
Dù thời gian nam nhân xuất môn rất ít nhưng Lâm Việt vẫn thường xuyên đến nhà y ăn cơm. Vĩnh Trình khi rảnh rỗi sẽ trở về bên này ngủ, ngay cả Thư Diệu đang ở bên ngoài quay phim, chỉ cần rảnh một cái sẽ chạy đến tìm y……
Nhưng mấy người tựa hồ đang thay phiên nhau tới, không biết là cố ý hay là vô tình, mỗi lần nhìn thấy một trong số họ tới, nam nhân liền lo lắng hai người khác cũng sẽ tới.
Ngày qua như vậy, nam nhân ngay cả lo lắng cũng quên. Mỗi lần Vĩnh Trình tới chỗ nam nhân đều phải “làm”, mỗi lần Thư Diệu đến cũng muốn “làm”, Lâm Việt chỉ ngẫu nhiên đề nghị muốn “làm”, nam nhân cảm thấy sắp mệt chết rồi. Nhưng loại chuyện này lại không thể nói với người khác, cho nên bắt đầu từ đầu tuần sau, nam nhân sẽ không để cho bọn họ vào nhà.
Gần đây đều ‘ làm’, y cũng không phải trai bao……
Lúc này nam nhân mới khắc sâu cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói của Nhiên Nghị. Y không biết như vậy là yêu, hay chỉ là thể xác mà thôi, tuy nói yêu là có thể “làm“, nhưng này chỉ giới hạn với một người, mà hiện tại y đối mặt những ba người. Ba người đều vĩ đại như vậy, đều xuất sắc như vậy, so với nam nhân thì thật là cao quý.
“Cậu đừng tới, gần đây tôi muốn nghỉ ngơi, cậu làm như vậy tôi sớm hay muộn cũng sẽ bị bệnh……” Đây là lời nam nhân nói với Vĩnh Trình.Vĩnh Trình nghe xong sau cũng không giận, còn đáp ứng yêu cầu của nam nhân. Mấy ngày sau còn có rất nhiều thuốc bổ đưa đến nhà nam nhân, đương nhiên Vĩnh Trình không có tới, là nữ trợ lý cấp dưới giao cho.
Một ngày sau.
Nam nhân dùng cùng một phương thức, cự tuyệt Thư Diệu ngoài cửa: “Cậu cứ an tâm công tác đi, chờ cậu kết thúc thành công sau lại đến, tôi gần đây…… gần đây thân thể không quá thoải mái……”
Thư Diệu nhíu mi một cái, nhưng nhìn thấy sắc mặt nam nhân không tốt cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ hôn mi mắt run rẩy của nam nhân: “Tôi chỉ là tới nhìn anh, không phải tới làm chuyện kia, anh biết là tôi chưa bao giờ bức anh mà, tôi chỉ muốn cùng anh.”
Nhưng nam nhân vẫn cự tuyệt, lần này Thư Diệu cũng không có cố lưu lại nữa. Hắn ở trong nhà nam nhân ngồi một lát, liền mang theo tiếc nuối về phim trường.
Mà đối với Lâm Việt nam nhân phản kháng thật yếu ớt, hơn nữa còn xuất phát từ một loại bản năng. Lâm Việt là em trai y, y cũng không thể trực tiếp mở miệng, vì thế đã để cho Lâm Việt vào nhà ngồi. Lúc nam nhân ở phòng bếp rửa chén, Lâm Việt liền ôm eo nam nhân, hai tay hạnh kiểm xấu vuốt ve chân nam nhân, nam nhân cơ hồ lập tức xoay người đẩy hắn ra.
“Lâm Việt, gần đây cậu đừng đến chỗ tôi, tôi muốn một mình nghỉ ngơi thật tốt, có thể chứ?” thái độ Lâm Mộ Thiên thủy chung đều rất ôn hòa, y uyển chuyển cự tuyệt Lâm Việt. Kỳ thật nam nhân vô luận lúc nào cũng ôn nhu, cho dù bị đưa trên giường, tư thái ẩn nhẫn kia cũng làm cho người ta nhìn trăm lần cũng không ngán, ngược lại càng muốn ôm nam nhân.
Lâm Việt mới đầu còn sửng sốt vài giây, nhưng dưới ánh mắt chất vấn của nam nhân, cuối cùng hắn vẫn gật đầu đáp ứng nam nhân. Hắn cũng biết thân thể nam nhân cần nghỉ ngơi, chỉ cần nam nhân muốn, hắn cũng phối hợp hết sức, chỉ cần đừng để cho hắn chờ lâu quá, như vậy mọi chuyện cũng không thành vấn đề.
Trước khi đi, Lâm Việt còn hướng nam nhân muốn hôn, nam nhân chưa kịp trốn đã bị hôn cái trở tay không kịp. Hơi thở Lâm Việt thật nóng, thuần thục dùng đầu lưỡi mở miệng nam nhân ra, làm sâu sắc nụ hôn ướt át này. Nam nhân bị đặt ở trên cửa, có chút thẹn thùng giương miệng, nhận nụ hôn của Lâm Việt. Sau một hồi gắn bó giao quấn, Lâm Việt mới lưu luyến không rời buông nam nhân sắc mặt phiếm hồng ra.
Nếu không buông ra, sẽ xảy ra chuyện.
Cứ như vậy, lần đầu tiên nam nhân cố gắng tìm được một tuần thanh tĩnh. Không có mấy người kia tới chơi, trái lại nam nhân có chút không quen, có lẽ ngày qua như vậy quá lâu, ngay cả tư tưởng y cũng đang dần dần vặn vẹo. Nam nhân giờ phút này đang ở trong nhà hưởng thụ thời gian yên tĩnh, cũng không nhận thấy được những biến động đang lặng lẽ diễn ra.
……
Hôm nay nam nhân đến công ty quảng cáo xem bộ phim quảng cáo vừa mới làm, ngoài ý muốn của nam nhân, bên trong phòng chiếu thử của công ty quảng cáo, y lại gặp Thanh Dương mà hồi lâu không thấy.
Thanh Dương mặc quần áo tơ lụa thượng phẩm, chất vải màu lam đậm mềm nhẵn khiến cho làn da vốn đã trắng nõn của hắn càng trở nên bắt mắt. Hắn an ổn mà im lặng ngồi ở trên ghế, mười ngón tự nhiên đan vào nhau đặt ở trên đùi, chiếc nhẫn bạch ngọc ở đầu ngón tay thon dài của hắn phát ra tia sáng nhàn nhạt. Cả người hắn đều tản ra hơi thở lười biếng, đáy mắt yên tĩnh mang theo một chút ủ rũ mệt mỏi……
Nam nhân vẫn giống lần trước, lúc nhìn thấy Thanh Dương thì tim cũng luôn nhịn không được mà đập nhanh hơn. Đôi mắt mang theo ủ rũ của Thanh Dương lộ ra vô hạn lười biếng, dù hắn chỉ là ngồi như vậy, không có mở miệng nói nửa câu nào, cũng có thể khiến cho trong lòng nam nhân một trận rung chuyển.
Phía sau Thanh Dương có hai vệ sĩ áo đen đang đứng, trong đó có một người đang thay Thanh Dương cầm quải trượng giá trị xa xỉ kia, người của công ty sản xuất cùng đạo diễn đều ở trong phòng họp.
Đèn phòng họp điều chỉnh tối lại, màn hình lớn trên tường truyền ra hình ảnh quảng cáo mới nhất của nam nhân. Nam nhân không có lên tiếng quấy rầy việc thẩm định, y liền đứng ở tại chỗ xem quảng cáo. Quảng cáo này dài hơn mười phút, chứa đựng một câu chuyện xưa, hình ảnh thật mượt mà, nam nhân cũng biểu hiện rất khá. Sau khi quảng cáo chấm dứt, đèn phòng họp liền sáng lên.
Thanh Dương chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ ra hơi thở mê người. Nhìn thấy nam nhân xuất hiện, đáy mắt sâu như hồ của hắn mới có một tia dao động, chỉ là nhẹ nhàng, không dấu vết gợn lên……
Hắn nhẹ nhàng mà cử động đôi môi đường cong rõ ràng, thần hình ôn nhu kia, miễn cưỡng mà tỏ vẻ: “Quảng cáo lần này anh quay thật không tồi.”
Hai tròng mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, ngay cả giọng hắn cũng lộ ra lười biếng ủ rũ. Nhìn thấy khóe miệng hàm chứa ý cười yếu ớt của Thanh Dương, trong lòng nam nhân dâng lên vô số tạp niệm……
Tim nam nhân ở trong bất tri bất giác đập nhanh hơn……
===
Thanh Vương gia [ lười biếng ]: Rốt cục đến phiên tôi lên sân khấu …… (=.,= thân thể ko tốt lên chi cho nhiều)
Nhiên Nghị [ đắc ý ]: Bệnh quỷ, không diễn ~
Lâm Mộ Thiên: tt……
Vĩnh Trình [ cười lạnh ]: Thực rõ ràng là Nhiên tra thiếu bị đánh.
Lâm Việt, Thư Diệu [ bình tĩnh ]: [ xem diễn]
CHƯƠNG 256
Edit: Đa Mộng
Beta : Trangki
Thanh Dương rất tự nhiên lên tiếng bảo Lâm Mộ Thiên đi qua ngồi, Lâm Mộ Thiên đương nhiên cũng không tiện từ chối, y đi tới bên cạnh Thanh Dương ngồi xuống. Đạo diễn và nhà sản xuất nhìn thấy y xuất hiện đều tỏ vẻ quảng cáo lần này phi thường tốt, Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng không biết Thanh Dương có hài lòng với quảng cáo lần này không, nên khi nghe thấy mọi người khen, y cũng chưa nói gì, đến khi thấy Thanh Dương gật đầu tỏ vẻ quảng cáo đã được thông qua, trên mặt nam nhân mới lộ ra tươi cười.
“Hôm nay sao rảnh rỗi tới nơi này vậy, gần đưa cũng không thấy cậu, cậu hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng……” Lâm Mộ Thiên vốn định nói vài câu quan tâm, nhưng vừa mở miệng lại có chút không khống chế được muốn hỏi tình hình gần đây của Thanh Dương.
Ánh mắt Thanh Dương thản nhiên nhìn chằm chằm hai má nam nhân, bị Thanh Dương nhìn chăm chú vào như vậy khiến y cảm thấy xấu hổ, dù sao bên cạnh còn có người đang nhìn.
“Tôi hỏi như vậy có phải quá đường đột hay không?” Lâm Mộ Thiên có vẻ thật xấu hổ, trên mặt y ẩn ẩn lộ ra thần sắc khẩn trương. Thấy Thanh Dương chỉ theo dõi y mà cũng không có mở miệng nói, y từ khẩn trương biến thành bất an: “Nếu cậu không muốn trả lời cũng được, cậu coi như tôi chưa hỏi gì cả, kỳ thật tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi……”
Nhìn thấy nam nhân vì hắn mà lo lắng, trong lòng Thanh Dương có chút cao hứng, ít nhất hắn biết nam nhân rất để ý cảm xúc của hắn.
“Chính là thuận miệng nói mà thôi, tôi không có ý gì khác, cậu……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương hai tay đan vào nhau, y lắp bắp bổ sung nói: “Cậu không cần để ở trong lòng.”
Nam nhân đang lo lắng, y lo lắng mình hỏi Thanh Dương quá nhiều, sẽ giống như lần trước bị Thanh Dương phản cảm. Y không hy vọng chuyện xảy ra hồi đi học lại tái diễn lần nữa. Vì có thể cùng Thanh Dương duy trì tốt quan hệ bạn bè, y vẫn nên ít can thiệp vào việc của Thanh Dương thì tốt hơn.
Nam nhân rũ mắt, không có nói nữa. Nhân viên ở bên cạnh tựa hồ cũng cảm giác được không khí không đúng, cũng không dám mở miệng nói, ngược lại là Thanh Dương……
Hắn thần thái lười biếng chậm rãi cầm tay nam nhân, tựa hồ muốn cho nam nhân cảm giác được tâm tình của hắn. Hắn cũng không có trách cứ nam nhân, ngược lại với tưởng tượng của nam nhân. Nam nhân quan tâm hỏi thăm ngược lại làm cho Thanh Dương trở nên cao hứng, tuy sắc mặt Thanh Dương bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng ẩn chứa nồng đậm ý cười.
“Tôi cũng chưa nói gì cả, anh làm chi để lộ ra biểu tình như vậy.” Thanh Dương cũng không phải trách cứ nam nhân. Giọng điệu của hắn tuy lộ ra lười biếng, nhưng hắn cũng là xuất phát từ thật tình, hắn nhàn nhạt nói với nam nhân: “Kỳ thật, anh cũng có thể hỏi tôi về chuyện của tôi, không cần câu nệ như vậy, tôi sẽ nói cho anh biết.” Nói xong, ngón tay trắng nõn của hắn chậm rãi luồn vào khe ngón tay của nam nhân, cùng năm ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng đan vào nhau.
Lâm Mộ Thiên khẩn trương ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt yên tĩnh lại mê người kia của Thanh Dương. Nam nhân giống như bị điện giật lập tức đã nghĩ rút tay về, nhưng lại bị Thanh Dương kéo lại.
Thanh Dương nhẹ nhàng nắm tay nam nhân: “Thật sự không sao cả, tôi không phải đang nói đùa.” Giọng nói không chút hoang mang của hắn lại làm cho nam nhân cảm giác được vài tia thật tình.
Trên mặt Lâm Mộ Thiên lúc này mới mỉm cười, nam nhân cười rộ lên rất có lực tương tác, khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
Thanh Dương tỏ thái độ khiến nam nhân yên tâm rất nhiều, ít nhất không cần quá cẩn thận lo lắng sẽ bị Thanh Dương chán ghét như vậy, vì Thanh Dương với y mà nói rất quan trọng.
“Thời gian này anh nghỉ ngơi thế nào, em trai anh đối với anh thật không tồi, vì không để anh làm lụng vất vả, còn cố ý tuyển một người mới đến thay thế anh, hắn thật sự là rất dụng tâm.” Thanh Dương một bên khích lệ Lâm Việt thông minh, một bên chậm rãi kéo tay nam nhân qua, đặt ở trên đùi hắn, nam nhân cũng rất tự nhiên cùng hắn kéo gần khoảng cách lại.
“Uhm.” Lâm Mộ Thiên cụp đầu xuống, nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhìn thấy nam nhân rũ mắt, Thanh Dương đã biết nam nhân khẳng định là thẹn thùng. Thanh Dương ngắn gọn nói với nam nhân gần đây trong bang cùng chính phủ bên kia có chút mắc mớ, không phải là vấn đề gì lớn, cũng giải quyết xong hết rồi.
Sau khi ở phòng họp đánh giá xong quảng cáo, Thanh Dương mang nam nhân đến sân golf. Lần này cũng không phải tới chơi mà là tới bàn chuyện làm ăn, lại còn là chuyện làm ăn của giới xã hội đen……
Nam nhân cũng không có sợ hãi, thủy chung đều đi bên cạnh Thanh Dương. Giữa đường Thanh Dương nói cho nam nhân biết tầm quan trọng của vụ làm ăn này, hơn nữa còn không chút nào giấu diếm nói với nam nhân, đối phương là người quen.
Lâm Mộ Thiên trở nên bối rối, nhưng y cũng không hỏi nhiều, hình như ngoại trừ Thanh Dương ra, y không nhớ rõ mình có người quen trong giới xã hội đen. Bình thường y lại không tiếp xúc với người của giới xã hội đen, y suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra.
“Nghĩ không ra cũng không sao, lát nữa đến sẽ biết.”
Nam nhân nhẹ giọng đáp lại Thanh Dương: “Được……”
Lâm Mộ Thiên đỡ Thanh Dương vào sân bóng, phía sau hai người còn có hai vệ sĩ cao to. Thanh Dương đi rất chậm nhưng khí chất tuyệt hảo, dẫn tới rất nhiều người chú ý.
Mấy nam nữ này nhìn thấy Thanh Dương phần lớn đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt muống thét chói tai lại không dám gọi, cuối cùng chỉ có thể kinh ngạc che miệng, ánh mắt so với sao trên trời còn muốn sáng hơn.
“Fan còn nhiều hơn so với tôi.” Lâm Mộ Thiên thấp giọng nở nụ cười, tiếp theo, y lại ở bên tai Thanh Dương nhẹ giọng thân thiết hỏi vài câu: “Tốc độ này của tôi có nhanh quá không? Cậu có cần giảm tốc độ hay không? Cậu ổn không?”
Thanh Dương mẫn cảm nhìn về phía nam nhân, ý cười lười biếng trong mắt hắn trở nên sâu sắc hơn: “Anh hỏi tôi như vậy, làm cho tôi rất muốn……” Thanh Dương ngừng nói, ánh mắt hắn có vẻ ý vị sâu xa.
“Muốn cái gì?” nam nhân trì độn không có nhận thấy ái muội trong lời nói.
Thanh Dương không nói, chỉ là nhìn nam nhân chằm chằm miễn cưỡng cười cười. Sườn mặt tinh xảo kia vô luận là hình dáng hay là đường cong đều phi thường hoàn mỹ. Nam nhân từ trong ánh mắt ý vị thâm trường kia của Thanh Dương tìm thấy vài tia ái muội, giây tiếp theo, nam nhân mới phản ứng lại. Hai má nam nhân dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Dương dần dần biến đỏ……
Câu hỏi xấu hổ thế mà y cư nhiên liền hỏi ra miệng như vậy, nam nhân thật muốn bụm miệng mình lại. Nhưng nói ra rồi không thể thu hồi nên nam nhân đành lựa chọn câm miệng.
Thẳng đến sau khi tiến vào sân bóng, hai người ngồi trên xe đưa đón trong sân golf, vệ sĩ thay Thanh Dương cầm gậy golf, nam nhân vẫn không nói gì, bởi vì y suy nghĩ về lời nói lúc nãy của Thanh Dương.
Có lẽ, lần này nói không chừng lại là y hiểu lầm, cho nên y vẫn không cần hỏi Thanh Dương thì tốt hơn. Nếu nghĩ khác với hắn, như vậy đến lúc đó Thanh Dương sẽ đối với y có cái nhìn khác.
Y không muốn Thanh Dương mắng y là đồng tính luyến ái……
Y cũng không phải đồng tính luyến ái……
Thanh Dương phát hiện nam nhân tâm sự nặng nề, thừa lúc ngồi không ở trên xe, Thanh Dương nhéo nhéo tay nam nhân, tiến đến trước mắt nam nhân chậm rãi hỏi: “Từ nãy giờ anh có vẻ tâm sự nặng nề, là vì tôi đã nói gì khiến anh cảm thấy không hiểu sao?”
Đúng vậy!
Nhưng nam nhân lại trả lời: “Không có việc gì, tại trời nắng quá tôi hơi khó chịu.”
Nam nhân nói không thuận lắm, nhưng y không muốn Thanh Dương phát hiện tâm sự của y, y sợ hãi……
Sợ hãi bị chán ghét, sợ hãi bị ghét bỏ, sợ hãi bị cười nhạo, y rất sợ hãi!
Nhiều năm trôi qua, nếu y không gặp lại Thanh Dương, như vậy đời này Thanh Dương cũng trở thành một phần trong ký ức đã quên của nam nhân. Y đã dùng một đoạn thời gian rất dài mới khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, y nghĩ tới sẽ không gặp được Thanh Dương nữa, nhưng sau nhiều năm như vậy vẫn gặp lại nhau. Vốn y nghĩ y đã có thể bình tĩnh đối mặt nhưng sự thật luôn không giống với tưởng tượng, mỗi khi y đối mặt Thanh Dương đều sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn.
Y không phải đồng tính luyến ái……
Nhưng y lại đối với Thanh Dương cũng là đàn ông có tình cảm đặc biệt. Y cũng không thấy hèn mọn chút nào, cũng không cảm thấy sỉ nhục chút nào, nhưng y lại để ý cảm nhận của Thanh Dương.
Thái độ của Thanh Dương đối với y vẫn không đổi, nam nhân cũng không rõ này rốt cuộc là tình hữu nghị hay là cái gì.
“Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì.”
“Kia bằng không tôi sai người trước đưa anh trở về nghỉ ngơi, tối nay tôi bận xong lại……”
Thanh Dương còn chưa nói xong, đã bị Lâm Mộ Thiên sốt ruột ngắt lời: “Tôi thật sự cũng chưa nghĩ gì cả, cậu không cần hiểu lầm, tôi.. tôi…… Tôi thật vất vả mới gặp được cậu, tôi không muốn trở về……” Nói xong lời cuối cùng giọng nam nhân cơ hồ nhỏ tới mức nghe không thấy.
Thanh Dương gật gật đầu, nắm tay nam nhân.
Hai người mười ngón đan vào nhau, nam nhân thế nhưng có cổ xúc động muốn khóc. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, cũng không phải là thương cảm mà là cảm động đã lâu, xa nhau nhiều năm nhưng nam nhân vẫn cảm giác được ấm áp.
Cũng giống với lúc đó , Thanh Dương vẫn đối với y tốt như vậy, có điều nam nhân rất khó đi tới một bước kia……
Thanh Dương sai vệ sĩ dùng tay thay nam nhân chắn ánh nắng mặt trời, Thanh Dương rất hiểu Lâm Mộ Thiên, đương nhiên biết nam nhân đang nghĩ cái gì. Hắn cũng biết nam nhân rất sợ chấp nhận một đoạn tình cảm, hắn cũng rất rõ tâm tình lúc này của nam nhân, hắn càng hiểu một sự thật là nam nhân thích hắn. Chính là lúc trước hắn đã lưu lại cho nam nhân bóng ma quá sâu khiến y không dám biểu lộ tâm tình của mình nữa, vì y sợ hãi lại lọt vào cự tuyệt.
Thanh Dương biết tình huống như vậy thật không xong, trước mắt hắn cũng không có biện pháp thay đổi tâm tính tự ti lại càng ngày càng tự bế của nam nhân, Thanh Dương không dấu vết nhíu mày.
HẾT CHƯƠNG 256 Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Y thấy được một thứ ngoài ý muốn, trên bàn cơm trong phòng khách, nằm một đống tiền mặt. Nam nhân trước mắt đã biết đây là Nhiên Nghị lưu lại, Nhiên Nghị muốn dùng loại phương pháp này đến nhục nhã y.
Y rõ ràng không phải trai bao lại bị người xem như trai bao mà đối đãi, y tựa như con kiến bị người khác niết ở lòng bàn tay, nhìn tiền mặt trên bàn ngay cả khí lực đi đường nam nhân cũng không có.
Nam nhân ngồi tại sô pha một hồi lâu, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới cắt ngang suy nghĩ của y. Nam nhân mệt mỏi tiếp điện thoại, lại nghe thấy một giọng nói mà y không muốn nghe.
“Đại minh tinh, nhìn thấy tiền mặt có cảm giác gì?” Giọng Nhiên Nghị từ đầu kia điện thoại vang lên, không khó nghe ra châm chọc trong lời nói của hắn.
Nam nhân xiết chặt ống nghe không nói gì, Nhiên Nghị biết nam nhân đang nghe, hắn tiếp tục cười nhạo :“Chỉ một đêm đã có thể kiếm được 1 triệu, so với Thư Diệu và Lâm Việt cho anh tiền công hầu hạ cả tháng thì thật dễ dàng. Đại Minh tinh, anh nói.. tôi nói có không đúng?”
“Cậu nói bậy……”
“Tôi làm sao có nói bậy, tôi quá biết anh thích tiền mặt, còn cố ý sai cấp dưới đổi tiền mặt đưa cho anh……” Nhiên Nghị ở đầu kia điện thoại cười đến thật vui sướng, nam nhân ở đầu này điện thoại lại nói không nên lời.
Nhiên Nghị trước giờ đều là người ích kỷ, ngoài Thư Diệu ra, hắn cũng chưa bao giờ vô điều kiện giúp bất luận kẻ nào. Ở trong thế giới của Nhiên Nghị, Thư Diệu có đặc quyền tồn tại, mà Lâm Mộ Thiên _ nam nhân cả người dơ bẩn, không biết liêm sỉ này, đối Nhiên Nghị mà nói là một cái ngoài ý muốn……
Ngay cả Nhiên Nghị cũng biết thật mâu thuẫn, hắn thật đúng là chán ghét nam nhân, nhưng đồng thời lại thưởng thức thân thể nam nhân. Cái loại cảm xúc nhiệt huyết bành trướng này thậm chí có thể nói là “mê luyến” thân thể nam nhân. Đương nhiên cảm tình cùng dục vọng hoàn toàn tách ra, Nhiên Nghị cũng thường xuyên nhắc nhở bản thân phải biết đó là chuyện hoang đường và chỉ giới hạn cho việc phát tiết.
Nghe được tiếng hít thở không xong của nam nhân, Nhiên Nghị đại khái cũng biết nam nhân tựa hồ đang nhẫn nại, hắn không có tiếp tục nói nữa. Trước khi ngắt điện thoại còn không quên cảnh cáo nam nhân không cho phép lại gần Thư Diệu nữa, nam nhân cũng chưa nói gì, vẫn trầm mặc. Thẳng đến khi Nhiên Nghị ngắt điện thoại, y cũng không lên tiếng, y không muốn nói vì nói cũng vô ích. So với việc lãng phí võ mồm, còn không bằng duy trì trầm mặc.
Lâm Mộ Thiên căn bản không muốn nhìn thấy đống tiền kia, Nhiên Nghị rõ ràng là đang vũ nhục y. Y dùng một túi xách du lịch to, cất đống tiền này vào rồi đặt ở trong ngăn tủ.
Tiền y không trả lại được, hơn nữa y cũng không muốn gặp Nhiên Nghị. Từng màn từng màn trải qua tối hôm qua hiện lên trong óc, trong lòng nam nhân thật trầm trọng, có loại khó chịu nói không nên lời. Giữa y và Nhiên Nghị bình thường cũng không có quan hệ gì, hai người cũng không thường cùng xuất hiện ở nơi công cộng, dù sao thì lĩnh vực bất đồng, hơn nữa, công việc gần đây của nam nhân càng ngày càng ít, cơ hồ đều ở nhà nghỉ ngơi.
Trải qua sự tình lần đó, thời gian nam nhân xuất môn càng ngày càng ít, ngoại trừ ngẫu nhiên mua đồ ăn và đi ra ngoài đổ rác, nam nhân cơ hồ cũng không xuất môn. Trong lòng y có bóng ma, y tình nguyện ở nhà không ra ngoài mà cũng không nguyện ý đi ra ngoài, y lo lắng…… lo lắng đi ra liền gặp Nhiên Nghị. Có đôi khi người quản lý gửi bưu kiện cho nam nhân, nam nhân cũng sợ bóng sợ gió một hồi.
Đúng là y rất sợ Nhiên Nghị, chỉ cần có người gõ cửa hoặc ấn chuông cửa, y đều lo lắng nhìn thấy Nhiên Nghị. Còn nhớ mấy ngày hôm trước khi Lâm Việt tới, nam nhân còn đứng ở trong phòng khách do dự thật lâu mới đi mở cửa, kết quả phát hiện là Lâm Việt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Y nhớ ngày đó Lâm Việt tan tầm sau mới từ công ty qua đây, Lâm Việt lúc qua trong tay còn mang theo một bình rượu, nam nhân một ngụm cũng không uống. Tối đó Lâm Việt không có đi, hắn hỏi nam nhân nghỉ phép như thế nào, nam nhân cũng không biết trả lời như thế nào??? Y không thể đem chuyện của Nhiên Nghị nói với Lâm Việt, nhưng từ phương thức hỏi thản nhiên của Lâm Việt, xem ra Thanh Dương tựa hồ không có đem chuyện Nhiên Nghị thu đất nói với Lâm Việt, điều này làm cho nam nhân thả lỏng một chút.
Cuối cùng nam nhân cũng chỉ lắc đầu, thấp giọng nói một câu: “Về sau không đi nữa……”
Lâm Việt chỉ là ôm ôm nam nhân, hắn rất hiểu nội tâm nam nhân, biết nam nhân khẳng định chơi không vui, cũng không có tiếp tục đề tài này. Buổi tối lúc ngủ nam nhân cũng chưa ngủ, Lâm Việt cũng trợn tròn mắt nhìn y chăm chú. Hai người im lặng nằm, xung quanh không một tiếng động, trong căn phòng tối như mực càng có thể cảm giác được hơi thở của nhau rõ ràng.
Lâm Việt chôn đầu ở đầu vai nam nhân, ngửi hơi thở thản nhiên trên thân nam nhân. Đầu nam nhân nhẹ nhàng dựa vào đầu của hắn, trong ổ chăn thật ấm áp, ngoài cửa sổ lại bắt đầu tuyết rơi.
……
Thời gian qua thật là nhanh, vô luận là giới giải trí, chính giới hay là thương giới, tình hình đều đang biến ảo. Bộ phim của Thư Diệu và A Nhạc đã nhanh chóng tiến vào hồi kết. Mà sự nghiệp của Lâm Việt và Vĩnh Trình cũng dần dần ổn định, hơn nữa có xu thế phát triển, tin tức mỗi ngày hầu như đều có thân ảnh bọn họ. Nhiên Nghị vốn thường xuyên xuất hiện ở tin tức quốc hội thì gần đây thời gian lộ diện càng ngày càng ít.
Dù thời gian nam nhân xuất môn rất ít nhưng Lâm Việt vẫn thường xuyên đến nhà y ăn cơm. Vĩnh Trình khi rảnh rỗi sẽ trở về bên này ngủ, ngay cả Thư Diệu đang ở bên ngoài quay phim, chỉ cần rảnh một cái sẽ chạy đến tìm y……
Nhưng mấy người tựa hồ đang thay phiên nhau tới, không biết là cố ý hay là vô tình, mỗi lần nhìn thấy một trong số họ tới, nam nhân liền lo lắng hai người khác cũng sẽ tới.
Ngày qua như vậy, nam nhân ngay cả lo lắng cũng quên. Mỗi lần Vĩnh Trình tới chỗ nam nhân đều phải “làm”, mỗi lần Thư Diệu đến cũng muốn “làm”, Lâm Việt chỉ ngẫu nhiên đề nghị muốn “làm”, nam nhân cảm thấy sắp mệt chết rồi. Nhưng loại chuyện này lại không thể nói với người khác, cho nên bắt đầu từ đầu tuần sau, nam nhân sẽ không để cho bọn họ vào nhà.
Gần đây đều ‘ làm’, y cũng không phải trai bao……
Lúc này nam nhân mới khắc sâu cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói của Nhiên Nghị. Y không biết như vậy là yêu, hay chỉ là thể xác mà thôi, tuy nói yêu là có thể “làm“, nhưng này chỉ giới hạn với một người, mà hiện tại y đối mặt những ba người. Ba người đều vĩ đại như vậy, đều xuất sắc như vậy, so với nam nhân thì thật là cao quý.
“Cậu đừng tới, gần đây tôi muốn nghỉ ngơi, cậu làm như vậy tôi sớm hay muộn cũng sẽ bị bệnh……” Đây là lời nam nhân nói với Vĩnh Trình.Vĩnh Trình nghe xong sau cũng không giận, còn đáp ứng yêu cầu của nam nhân. Mấy ngày sau còn có rất nhiều thuốc bổ đưa đến nhà nam nhân, đương nhiên Vĩnh Trình không có tới, là nữ trợ lý cấp dưới giao cho.
Một ngày sau.
Nam nhân dùng cùng một phương thức, cự tuyệt Thư Diệu ngoài cửa: “Cậu cứ an tâm công tác đi, chờ cậu kết thúc thành công sau lại đến, tôi gần đây…… gần đây thân thể không quá thoải mái……”
Thư Diệu nhíu mi một cái, nhưng nhìn thấy sắc mặt nam nhân không tốt cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ hôn mi mắt run rẩy của nam nhân: “Tôi chỉ là tới nhìn anh, không phải tới làm chuyện kia, anh biết là tôi chưa bao giờ bức anh mà, tôi chỉ muốn cùng anh.”
Nhưng nam nhân vẫn cự tuyệt, lần này Thư Diệu cũng không có cố lưu lại nữa. Hắn ở trong nhà nam nhân ngồi một lát, liền mang theo tiếc nuối về phim trường.
Mà đối với Lâm Việt nam nhân phản kháng thật yếu ớt, hơn nữa còn xuất phát từ một loại bản năng. Lâm Việt là em trai y, y cũng không thể trực tiếp mở miệng, vì thế đã để cho Lâm Việt vào nhà ngồi. Lúc nam nhân ở phòng bếp rửa chén, Lâm Việt liền ôm eo nam nhân, hai tay hạnh kiểm xấu vuốt ve chân nam nhân, nam nhân cơ hồ lập tức xoay người đẩy hắn ra.
“Lâm Việt, gần đây cậu đừng đến chỗ tôi, tôi muốn một mình nghỉ ngơi thật tốt, có thể chứ?” thái độ Lâm Mộ Thiên thủy chung đều rất ôn hòa, y uyển chuyển cự tuyệt Lâm Việt. Kỳ thật nam nhân vô luận lúc nào cũng ôn nhu, cho dù bị đưa trên giường, tư thái ẩn nhẫn kia cũng làm cho người ta nhìn trăm lần cũng không ngán, ngược lại càng muốn ôm nam nhân.
Lâm Việt mới đầu còn sửng sốt vài giây, nhưng dưới ánh mắt chất vấn của nam nhân, cuối cùng hắn vẫn gật đầu đáp ứng nam nhân. Hắn cũng biết thân thể nam nhân cần nghỉ ngơi, chỉ cần nam nhân muốn, hắn cũng phối hợp hết sức, chỉ cần đừng để cho hắn chờ lâu quá, như vậy mọi chuyện cũng không thành vấn đề.
Trước khi đi, Lâm Việt còn hướng nam nhân muốn hôn, nam nhân chưa kịp trốn đã bị hôn cái trở tay không kịp. Hơi thở Lâm Việt thật nóng, thuần thục dùng đầu lưỡi mở miệng nam nhân ra, làm sâu sắc nụ hôn ướt át này. Nam nhân bị đặt ở trên cửa, có chút thẹn thùng giương miệng, nhận nụ hôn của Lâm Việt. Sau một hồi gắn bó giao quấn, Lâm Việt mới lưu luyến không rời buông nam nhân sắc mặt phiếm hồng ra.
Nếu không buông ra, sẽ xảy ra chuyện.
Cứ như vậy, lần đầu tiên nam nhân cố gắng tìm được một tuần thanh tĩnh. Không có mấy người kia tới chơi, trái lại nam nhân có chút không quen, có lẽ ngày qua như vậy quá lâu, ngay cả tư tưởng y cũng đang dần dần vặn vẹo. Nam nhân giờ phút này đang ở trong nhà hưởng thụ thời gian yên tĩnh, cũng không nhận thấy được những biến động đang lặng lẽ diễn ra.
……
Hôm nay nam nhân đến công ty quảng cáo xem bộ phim quảng cáo vừa mới làm, ngoài ý muốn của nam nhân, bên trong phòng chiếu thử của công ty quảng cáo, y lại gặp Thanh Dương mà hồi lâu không thấy.
Thanh Dương mặc quần áo tơ lụa thượng phẩm, chất vải màu lam đậm mềm nhẵn khiến cho làn da vốn đã trắng nõn của hắn càng trở nên bắt mắt. Hắn an ổn mà im lặng ngồi ở trên ghế, mười ngón tự nhiên đan vào nhau đặt ở trên đùi, chiếc nhẫn bạch ngọc ở đầu ngón tay thon dài của hắn phát ra tia sáng nhàn nhạt. Cả người hắn đều tản ra hơi thở lười biếng, đáy mắt yên tĩnh mang theo một chút ủ rũ mệt mỏi……
Nam nhân vẫn giống lần trước, lúc nhìn thấy Thanh Dương thì tim cũng luôn nhịn không được mà đập nhanh hơn. Đôi mắt mang theo ủ rũ của Thanh Dương lộ ra vô hạn lười biếng, dù hắn chỉ là ngồi như vậy, không có mở miệng nói nửa câu nào, cũng có thể khiến cho trong lòng nam nhân một trận rung chuyển.
Phía sau Thanh Dương có hai vệ sĩ áo đen đang đứng, trong đó có một người đang thay Thanh Dương cầm quải trượng giá trị xa xỉ kia, người của công ty sản xuất cùng đạo diễn đều ở trong phòng họp.
Đèn phòng họp điều chỉnh tối lại, màn hình lớn trên tường truyền ra hình ảnh quảng cáo mới nhất của nam nhân. Nam nhân không có lên tiếng quấy rầy việc thẩm định, y liền đứng ở tại chỗ xem quảng cáo. Quảng cáo này dài hơn mười phút, chứa đựng một câu chuyện xưa, hình ảnh thật mượt mà, nam nhân cũng biểu hiện rất khá. Sau khi quảng cáo chấm dứt, đèn phòng họp liền sáng lên.
Thanh Dương chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ ra hơi thở mê người. Nhìn thấy nam nhân xuất hiện, đáy mắt sâu như hồ của hắn mới có một tia dao động, chỉ là nhẹ nhàng, không dấu vết gợn lên……
Hắn nhẹ nhàng mà cử động đôi môi đường cong rõ ràng, thần hình ôn nhu kia, miễn cưỡng mà tỏ vẻ: “Quảng cáo lần này anh quay thật không tồi.”
Hai tròng mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, ngay cả giọng hắn cũng lộ ra lười biếng ủ rũ. Nhìn thấy khóe miệng hàm chứa ý cười yếu ớt của Thanh Dương, trong lòng nam nhân dâng lên vô số tạp niệm……
Tim nam nhân ở trong bất tri bất giác đập nhanh hơn……
===
Thanh Vương gia [ lười biếng ]: Rốt cục đến phiên tôi lên sân khấu …… (=.,= thân thể ko tốt lên chi cho nhiều)
Nhiên Nghị [ đắc ý ]: Bệnh quỷ, không diễn ~
Lâm Mộ Thiên: tt……
Vĩnh Trình [ cười lạnh ]: Thực rõ ràng là Nhiên tra thiếu bị đánh.
Lâm Việt, Thư Diệu [ bình tĩnh ]: [ xem diễn]
CHƯƠNG 256
Edit: Đa Mộng
Beta : Trangki
Thanh Dương rất tự nhiên lên tiếng bảo Lâm Mộ Thiên đi qua ngồi, Lâm Mộ Thiên đương nhiên cũng không tiện từ chối, y đi tới bên cạnh Thanh Dương ngồi xuống. Đạo diễn và nhà sản xuất nhìn thấy y xuất hiện đều tỏ vẻ quảng cáo lần này phi thường tốt, Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng không biết Thanh Dương có hài lòng với quảng cáo lần này không, nên khi nghe thấy mọi người khen, y cũng chưa nói gì, đến khi thấy Thanh Dương gật đầu tỏ vẻ quảng cáo đã được thông qua, trên mặt nam nhân mới lộ ra tươi cười.
“Hôm nay sao rảnh rỗi tới nơi này vậy, gần đưa cũng không thấy cậu, cậu hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng……” Lâm Mộ Thiên vốn định nói vài câu quan tâm, nhưng vừa mở miệng lại có chút không khống chế được muốn hỏi tình hình gần đây của Thanh Dương.
Ánh mắt Thanh Dương thản nhiên nhìn chằm chằm hai má nam nhân, bị Thanh Dương nhìn chăm chú vào như vậy khiến y cảm thấy xấu hổ, dù sao bên cạnh còn có người đang nhìn.
“Tôi hỏi như vậy có phải quá đường đột hay không?” Lâm Mộ Thiên có vẻ thật xấu hổ, trên mặt y ẩn ẩn lộ ra thần sắc khẩn trương. Thấy Thanh Dương chỉ theo dõi y mà cũng không có mở miệng nói, y từ khẩn trương biến thành bất an: “Nếu cậu không muốn trả lời cũng được, cậu coi như tôi chưa hỏi gì cả, kỳ thật tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi……”
Nhìn thấy nam nhân vì hắn mà lo lắng, trong lòng Thanh Dương có chút cao hứng, ít nhất hắn biết nam nhân rất để ý cảm xúc của hắn.
“Chính là thuận miệng nói mà thôi, tôi không có ý gì khác, cậu……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương hai tay đan vào nhau, y lắp bắp bổ sung nói: “Cậu không cần để ở trong lòng.”
Nam nhân đang lo lắng, y lo lắng mình hỏi Thanh Dương quá nhiều, sẽ giống như lần trước bị Thanh Dương phản cảm. Y không hy vọng chuyện xảy ra hồi đi học lại tái diễn lần nữa. Vì có thể cùng Thanh Dương duy trì tốt quan hệ bạn bè, y vẫn nên ít can thiệp vào việc của Thanh Dương thì tốt hơn.
Nam nhân rũ mắt, không có nói nữa. Nhân viên ở bên cạnh tựa hồ cũng cảm giác được không khí không đúng, cũng không dám mở miệng nói, ngược lại là Thanh Dương……
Hắn thần thái lười biếng chậm rãi cầm tay nam nhân, tựa hồ muốn cho nam nhân cảm giác được tâm tình của hắn. Hắn cũng không có trách cứ nam nhân, ngược lại với tưởng tượng của nam nhân. Nam nhân quan tâm hỏi thăm ngược lại làm cho Thanh Dương trở nên cao hứng, tuy sắc mặt Thanh Dương bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng ẩn chứa nồng đậm ý cười.
“Tôi cũng chưa nói gì cả, anh làm chi để lộ ra biểu tình như vậy.” Thanh Dương cũng không phải trách cứ nam nhân. Giọng điệu của hắn tuy lộ ra lười biếng, nhưng hắn cũng là xuất phát từ thật tình, hắn nhàn nhạt nói với nam nhân: “Kỳ thật, anh cũng có thể hỏi tôi về chuyện của tôi, không cần câu nệ như vậy, tôi sẽ nói cho anh biết.” Nói xong, ngón tay trắng nõn của hắn chậm rãi luồn vào khe ngón tay của nam nhân, cùng năm ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng đan vào nhau.
Lâm Mộ Thiên khẩn trương ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt yên tĩnh lại mê người kia của Thanh Dương. Nam nhân giống như bị điện giật lập tức đã nghĩ rút tay về, nhưng lại bị Thanh Dương kéo lại.
Thanh Dương nhẹ nhàng nắm tay nam nhân: “Thật sự không sao cả, tôi không phải đang nói đùa.” Giọng nói không chút hoang mang của hắn lại làm cho nam nhân cảm giác được vài tia thật tình.
Trên mặt Lâm Mộ Thiên lúc này mới mỉm cười, nam nhân cười rộ lên rất có lực tương tác, khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
Thanh Dương tỏ thái độ khiến nam nhân yên tâm rất nhiều, ít nhất không cần quá cẩn thận lo lắng sẽ bị Thanh Dương chán ghét như vậy, vì Thanh Dương với y mà nói rất quan trọng.
“Thời gian này anh nghỉ ngơi thế nào, em trai anh đối với anh thật không tồi, vì không để anh làm lụng vất vả, còn cố ý tuyển một người mới đến thay thế anh, hắn thật sự là rất dụng tâm.” Thanh Dương một bên khích lệ Lâm Việt thông minh, một bên chậm rãi kéo tay nam nhân qua, đặt ở trên đùi hắn, nam nhân cũng rất tự nhiên cùng hắn kéo gần khoảng cách lại.
“Uhm.” Lâm Mộ Thiên cụp đầu xuống, nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhìn thấy nam nhân rũ mắt, Thanh Dương đã biết nam nhân khẳng định là thẹn thùng. Thanh Dương ngắn gọn nói với nam nhân gần đây trong bang cùng chính phủ bên kia có chút mắc mớ, không phải là vấn đề gì lớn, cũng giải quyết xong hết rồi.
Sau khi ở phòng họp đánh giá xong quảng cáo, Thanh Dương mang nam nhân đến sân golf. Lần này cũng không phải tới chơi mà là tới bàn chuyện làm ăn, lại còn là chuyện làm ăn của giới xã hội đen……
Nam nhân cũng không có sợ hãi, thủy chung đều đi bên cạnh Thanh Dương. Giữa đường Thanh Dương nói cho nam nhân biết tầm quan trọng của vụ làm ăn này, hơn nữa còn không chút nào giấu diếm nói với nam nhân, đối phương là người quen.
Lâm Mộ Thiên trở nên bối rối, nhưng y cũng không hỏi nhiều, hình như ngoại trừ Thanh Dương ra, y không nhớ rõ mình có người quen trong giới xã hội đen. Bình thường y lại không tiếp xúc với người của giới xã hội đen, y suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra.
“Nghĩ không ra cũng không sao, lát nữa đến sẽ biết.”
Nam nhân nhẹ giọng đáp lại Thanh Dương: “Được……”
Lâm Mộ Thiên đỡ Thanh Dương vào sân bóng, phía sau hai người còn có hai vệ sĩ cao to. Thanh Dương đi rất chậm nhưng khí chất tuyệt hảo, dẫn tới rất nhiều người chú ý.
Mấy nam nữ này nhìn thấy Thanh Dương phần lớn đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt muống thét chói tai lại không dám gọi, cuối cùng chỉ có thể kinh ngạc che miệng, ánh mắt so với sao trên trời còn muốn sáng hơn.
“Fan còn nhiều hơn so với tôi.” Lâm Mộ Thiên thấp giọng nở nụ cười, tiếp theo, y lại ở bên tai Thanh Dương nhẹ giọng thân thiết hỏi vài câu: “Tốc độ này của tôi có nhanh quá không? Cậu có cần giảm tốc độ hay không? Cậu ổn không?”
Thanh Dương mẫn cảm nhìn về phía nam nhân, ý cười lười biếng trong mắt hắn trở nên sâu sắc hơn: “Anh hỏi tôi như vậy, làm cho tôi rất muốn……” Thanh Dương ngừng nói, ánh mắt hắn có vẻ ý vị sâu xa.
“Muốn cái gì?” nam nhân trì độn không có nhận thấy ái muội trong lời nói.
Thanh Dương không nói, chỉ là nhìn nam nhân chằm chằm miễn cưỡng cười cười. Sườn mặt tinh xảo kia vô luận là hình dáng hay là đường cong đều phi thường hoàn mỹ. Nam nhân từ trong ánh mắt ý vị thâm trường kia của Thanh Dương tìm thấy vài tia ái muội, giây tiếp theo, nam nhân mới phản ứng lại. Hai má nam nhân dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Dương dần dần biến đỏ……
Câu hỏi xấu hổ thế mà y cư nhiên liền hỏi ra miệng như vậy, nam nhân thật muốn bụm miệng mình lại. Nhưng nói ra rồi không thể thu hồi nên nam nhân đành lựa chọn câm miệng.
Thẳng đến sau khi tiến vào sân bóng, hai người ngồi trên xe đưa đón trong sân golf, vệ sĩ thay Thanh Dương cầm gậy golf, nam nhân vẫn không nói gì, bởi vì y suy nghĩ về lời nói lúc nãy của Thanh Dương.
Có lẽ, lần này nói không chừng lại là y hiểu lầm, cho nên y vẫn không cần hỏi Thanh Dương thì tốt hơn. Nếu nghĩ khác với hắn, như vậy đến lúc đó Thanh Dương sẽ đối với y có cái nhìn khác.
Y không muốn Thanh Dương mắng y là đồng tính luyến ái……
Y cũng không phải đồng tính luyến ái……
Thanh Dương phát hiện nam nhân tâm sự nặng nề, thừa lúc ngồi không ở trên xe, Thanh Dương nhéo nhéo tay nam nhân, tiến đến trước mắt nam nhân chậm rãi hỏi: “Từ nãy giờ anh có vẻ tâm sự nặng nề, là vì tôi đã nói gì khiến anh cảm thấy không hiểu sao?”
Đúng vậy!
Nhưng nam nhân lại trả lời: “Không có việc gì, tại trời nắng quá tôi hơi khó chịu.”
Nam nhân nói không thuận lắm, nhưng y không muốn Thanh Dương phát hiện tâm sự của y, y sợ hãi……
Sợ hãi bị chán ghét, sợ hãi bị ghét bỏ, sợ hãi bị cười nhạo, y rất sợ hãi!
Nhiều năm trôi qua, nếu y không gặp lại Thanh Dương, như vậy đời này Thanh Dương cũng trở thành một phần trong ký ức đã quên của nam nhân. Y đã dùng một đoạn thời gian rất dài mới khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, y nghĩ tới sẽ không gặp được Thanh Dương nữa, nhưng sau nhiều năm như vậy vẫn gặp lại nhau. Vốn y nghĩ y đã có thể bình tĩnh đối mặt nhưng sự thật luôn không giống với tưởng tượng, mỗi khi y đối mặt Thanh Dương đều sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn.
Y không phải đồng tính luyến ái……
Nhưng y lại đối với Thanh Dương cũng là đàn ông có tình cảm đặc biệt. Y cũng không thấy hèn mọn chút nào, cũng không cảm thấy sỉ nhục chút nào, nhưng y lại để ý cảm nhận của Thanh Dương.
Thái độ của Thanh Dương đối với y vẫn không đổi, nam nhân cũng không rõ này rốt cuộc là tình hữu nghị hay là cái gì.
“Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì.”
“Kia bằng không tôi sai người trước đưa anh trở về nghỉ ngơi, tối nay tôi bận xong lại……”
Thanh Dương còn chưa nói xong, đã bị Lâm Mộ Thiên sốt ruột ngắt lời: “Tôi thật sự cũng chưa nghĩ gì cả, cậu không cần hiểu lầm, tôi.. tôi…… Tôi thật vất vả mới gặp được cậu, tôi không muốn trở về……” Nói xong lời cuối cùng giọng nam nhân cơ hồ nhỏ tới mức nghe không thấy.
Thanh Dương gật gật đầu, nắm tay nam nhân.
Hai người mười ngón đan vào nhau, nam nhân thế nhưng có cổ xúc động muốn khóc. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, cũng không phải là thương cảm mà là cảm động đã lâu, xa nhau nhiều năm nhưng nam nhân vẫn cảm giác được ấm áp.
Cũng giống với lúc đó , Thanh Dương vẫn đối với y tốt như vậy, có điều nam nhân rất khó đi tới một bước kia……
Thanh Dương sai vệ sĩ dùng tay thay nam nhân chắn ánh nắng mặt trời, Thanh Dương rất hiểu Lâm Mộ Thiên, đương nhiên biết nam nhân đang nghĩ cái gì. Hắn cũng biết nam nhân rất sợ chấp nhận một đoạn tình cảm, hắn cũng rất rõ tâm tình lúc này của nam nhân, hắn càng hiểu một sự thật là nam nhân thích hắn. Chính là lúc trước hắn đã lưu lại cho nam nhân bóng ma quá sâu khiến y không dám biểu lộ tâm tình của mình nữa, vì y sợ hãi lại lọt vào cự tuyệt.
Thanh Dương biết tình huống như vậy thật không xong, trước mắt hắn cũng không có biện pháp thay đổi tâm tính tự ti lại càng ngày càng tự bế của nam nhân, Thanh Dương không dấu vết nhíu mày.
HẾT CHƯƠNG 256 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất