Ngày Yên Nghỉ

Chương 17

Trước Sau
Lúc Vinh Quý gom ba giỏ đậu lại thì Tiểu Mai cũng chiết xuất xong thuốc nhuộm màu vàng.

Ngay hôm ấy Vinh Quý hí hửng ôm thuốc nhuộm màu vàng chạy đi sơn lên đoá hoa trên chậu hoa. Không chỉ thế, sáng hôm sau, Tiểu Mai không hiểu sao cứ luôn cảm thấy Vinh Quý hình như có hơi không bình thường, mãi đến khi tầm mắt anh lần thứ ba rơi trên người cậu thì cậu mới ngượng ngùng gãi gãi đầu, hồi lâu sau mới chột dạ nói: “Cậu nhìn thấy rồi hả?”

Nhưng chỉ một giây sau từ chột dạ đã biến thành xấu xa, Vinh Quý đắc ý chỉ lên đầu mình, nói: “Nhìn nè! Tối qua lúc cậu ngủ, tớ lấy số thuốc nhuộm màu vàng còn lại nhuộm lên tóc thành màu vàng rồi nè!”

Tóc mà Vinh Quý nói, là miếng kim loại chắp vá lên khe hở phía sau đầu người máy!

Chẳng qua phần mà Vinh Quý nhuộm vàng lớn hơn một chút.

“Tớ cứ cảm thấy tạo hình tóc mấy hôm nay rất giống kiểu Địa Trung Hải *, lúc thấy ảnh chụp xong tớ bắt đầu để ý rồi, để ý lâu lắm rồi í, màu đỏ lúc trước cậu chiết xuất ra thì quá ít, chỉ có màu xanh lá là nhiều, tớ… tớ cảm thấy tóc xanh cứ như đội nón xanh í, không hay chút nào, hôm qua thấy cậu rốt cuộc cũng làm ra màu vàng mà tớ vui muốn chết luôn!” Vinh Quý vừa nói xong liền xoay đầu 360 độ để Tiểu Mai có thể không góc chết thưởng thức “kiểu tóc mới” của mình. Chê đường cắt trên đầu quá xấu, Vinh Quý còn tỉ mỉ thiết kế mấy sợi tóc ** ở trên rồi mới nhuộm vàng.

* Kiểu đầu hói hoặc trọc.

** Là mấy cọng dây râu ria.

Cái gọi là kiểu tóc mới thật ra là một phần đầu người máy được bôi-tô-trét-xoa màu sắc bên ngoài, Vinh Quý sơn vô cùng cẩn thận, không hề bị màu sắc không đều chút nào.

Nếu đổi góc độ 2D nhìn từ xa trông còn rất giống kiểu tóc tiểu bản thốn tinh thần * nữa!

* Một loại kiểu tóc, hình minh hoạ cuối chương.

Đối với “sáng kiến” này của Vinh Quý, phản ứng của Tiểu Mai vẫn là một chuỗi dấu chấm lửng.

Cơ mà, nhìn thấy cậu biểu diễn tóc tai xong mà vẫn cứ hưng phấn nhìn mình, không biết vì sao, trong lòng anh chợt mạnh mẽ dâng lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó…

“Cậu yên tâm, tớ trước giờ làm gì cũng không chỉ nghĩ đến mình mình.” Hai cánh tay máy khoác lên vai Tiểu Mai, Vinh Quý đột nhiên kề sát vào anh: “Tớ nhuộm cho cậu còn nhiều hơn tớ nữa, Tiểu Mai, cậu cũng có tóc rồi đó!”

Những lời này vừa ra cả cơ thể máy của Tiểu Mai liền nghe “lộp bộp” một tiếng, anh lập tức cầm lấy cái gương duy nhất trong nhà (← Vinh Quý xin anh làm), vừa nhìn một cái, trời ơi! Anh nhìn thấy gì vậy nè?

Một cái đầu máy với kiểu tóc mái ngang em gái.

Tóc mái ngang em gái cũng được đi, tại sao bên trái đầu còn có một đóa hoa?!

Dường như nghe được tiếng lòng của anh, Vinh Quý bèn nói thêm: “Bên trái đầu của cậu không phải có một miếng màu đỏ sao? Khi đó tớ còn thấy nó giống như một đóa hoa nhỏ nữa, nhưng mà không đẹp lắm, hôm qua khi sơn tóc cho cậu tớ chợt nhớ còn dư một tí màu đỏ, thế là tớ dùng hết trên đầu cậu luôn, sao hả? Tớ vẽ bông hoa nhỏ này đẹp hôn?”

Vinh Quý nói xong còn cười “hắc hắc hắc” ba tiếng.

Giây phút này đây, lòng anh đã tuyệt vọng rồi.



Đoạn anh cố chà thật mạnh hòng lau màu nhuộm trên đầu đi, ai ngờ thuốc nhuộm mà anh làm ra bền chắc vô cùng, chống nước tốt khỏi chê! Lau sống lau chết cũng không ra thì thôi, cái khăn dùng để lau còn không dính tí màu nào hết thì…

Làm sao đây… Bây giờ… Chỉ còn một cách: Đó là nhuộm hết cả người thành một màu luôn.

Nhưng…

Trong hoàn cảnh này trước mắt anh chỉ có hai màu để lựa chọn (ghi chú: màu đỏ vẫn chưa thể sản xuất số lượng lớn), cơ mà dù là cả người màu xanh hay màu vàng thì anh cũng… cũng đều chịu không nổi á.

Cứng ngắc đứng yên một chỗ, tiểu người máy Tiểu Mai mặt không mang cảm xúc gì suy nghĩ rốt cuộc nên chọn màu xanh hay màu vàng, vấn đề là cả hai màu anh đều không thích thì… vậy thì… anh dứt khoát không thèm để ý luôn.

Dù sao thì mình cũng không thấy.

(Èo!)

Sau khi thần tốc tiếp nhận sự thay đổi này, Tiểu Mai lại trở về làm người máy trầm ổn tĩnh lặng như xưa.

Anh gần đây rất bận.

Sau khi kiểm tra số đậu đất mà Vinh Quý phụ trách thu hoạch xong, anh đổ hết đậu ra, tháo ba cái giỏ dùng sợi kim loại đan thành ra, lại đan thêm một ít sợi vào, cuối cùng đan thành hai cái giỏ lớn, anh còn gắn thêm hai cái như là dây đeo vai nữa.

Bện xong giỏ anh còn để Vinh Quý đeo thử.

Hình ảnh tiểu người máy đeo một cái giỏ bự cỡ mình sau lưng trông có hơi buồn cười, cũng có hơi không ổn, Tiểu Mai liền bảo Vinh Quý cởi giỏ xuống, điều chỉnh lần nữa mới đưa cho cậu đeo thử tiếp, lần này thì ổn rồi.

Sau đó, Tiểu Mai tiếp tục bận rộn.

Vinh Quý vẫn luôn ở bên cạnh nhìn anh bận rộn. Đến khi đúng mười giờ tối anh leo lên máy sạc điện, cậu kết nối mình với anh xong thì cười ba tiếng “hắc hắc hắc”.

Tiểu Mai hơi nghiêng đầu nhìn cậu.

Chỉnh sửa lại tư thế cho Tiểu Mai xong, bấy giờ Vinh Quý mới lên tiếng, lần này, lời cậu nói ra lại khiến Tiểu Mai bất ngờ.

“Tiểu Mai, cuối cùng cậu cũng muốn rời khỏi đây rồi hả?”

Tiểu người máy bị kêu tên yên lặng nhìn cậu.

“Thiệt ra, ban đầu cậu không muốn đi phải không? Cậu muốn ở lại đây một mình, đúng không?”

“… thì ra cậu nhận ra được.” Đến lúc này, Tiểu Mai mới trả lời.

Đối với chuyện Vinh Quý luôn miệng nói muốn “vào thành phố” anh chưa từng tỏ thái độ gì, tất cả đều chỉ là Vinh Quý tự nói tự trả lời, là kế hoạch của cậu chứ không phải của anh.



Anh không nói, cũng không cho rằng người vụng về như cậu sẽ phát hiện ra, ai ngờ lần này Vinh Quý lại ra ngoài dự đoán của anh.

“Cậu chưa từng đồng ý qua với tớ mà!” Vinh Quý nói tiếp: “Tuy chỉ là diễn viên đóng thế nhưng tớ từng đọc hết kịch bản của diễn viên chính mà, đạo diễn còn khen tớ diễn hay hơn cả diễn viên chính đó!”

“Người ta nói, một diễn viên giỏi là phải có cảm xúc phong phú, dẫn nhập nhân vật mạnh! Nói nhỏ cho cậu biết, từ nhỏ đến lớn mỗi lần đọc sách tớ đều vừa khóc vừa cười thả hồn theo cảm xúc của nhân vật đó!”

Nói đến đây Vinh Quý ngừng lại một chút: “Tớ luôn cảm thấy đây là biểu hiện của diễn viên trời sinh á.”

“Mà không được, tuy đóng phim cũng rất tốt, nhưng lý tưởng của tớ vẫn là ca hát, bước chân vào showbiz chỉ mới là bước đầu tiếp cận với giới này thôi, diễn tốt rồi sẽ đến hát, lý tưởng của tớ là trở thành một diễn viên xuất sắc, sau đó để công ty đĩa hát giúp tớ ra đĩa hát, rồi thuận lợi chuyển hình ảnh từ diễn viên sang ca sĩ!”

“Hết cách rồi, tớ đi hát thì không ai chịu thuê tớ hết, tớ không nhận biết được nốt nhạc.”

“Haiz, cần gì phải biết nốt nhạc chứ, biết hát không phải được rồi sao?”

“Tiểu Mai, cậu có ước mơ không? Ước mơ của tớ là trở thành ca sĩ! Được ra đĩa, mở live show, một live show thật lớn, có rất nhiều khán giả đến nghe tớ hát!”

Nói đến đây, người máy nhỏ còn dang hai tay ra làm động tác như mở rộng vòng tay, nhưng cậu đã quên mất Tiểu Mai còn đang kết nối với mình, kết quả là cánh tay vừa dang ra thì “bịch” một tiếng, Tiểu Mai bị đánh rồi.

Tiểu Mai vừa bị đánh lạnh lùng nhìn cậu.

“A… Thật xin lỗi, đánh trúng cậu rồi, có đau không?” Lẹ làng thu tay lại, Vinh Quý vội vàng xoa xoa cho Tiểu Mai, xoa xong cậu liền ngoan ngoãn ngồi yên.

“Xin lỗi nha, hồi nãy hơi lạc đề, ước mơ của tớ là thành nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì… đôi lúc đầu óc hơi bay bổng chút…” Cậu giải thích.

“Tớ muốn nói là, bởi tớ là một người giỏi về chạm đến cảm xúc nội tâm của nhân vật, vì thế tớ có thể cảm nhận được suy nghĩ của cậu, cho nên… ban đầu cậu định để tớ một mình rời đi có phải không?”

Lẳng lặng nhìn Tiểu Mai, cậu lúc này… lần đầu tiên có thể dùng hai từ yên tĩnh để hình dung.

Tiểu người máy Tiểu Mai không trả lời cậu.

Rồi sau đó, Vinh Quý xoay đầu đi.

“Cậu không nói tớ cũng biết, biết hết đó.”

“Nhưng vậy thì có sao đâu? Tớ chỉ biết bây giờ cậu cũng muốn rời đi với tớ, cậu đang chuẩn bị hành trang để rời đi.”

“Ai da! Vừa nghĩ đến có thể cùng cậu đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới này trông như thế nào mà tớ chờ mong quá đi…”

Nói xong cậu không nói gì nữa.

Cậu tắt máy ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau