Chương 20
“Tiểu Mai, cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng đạp xe để tạo thêm chút năng lượng cho hai đứa mình.” Đêm đó Vinh Quý đạp xe suốt cả đêm, một là để luyện tập, hai là để tích trữ năng lượng.
“Sao cứ thấy điện tạo ra còn không nhiều bằng lượng tiêu hao vậy?” Vinh Quý đạp đến mức hết điện nên đành phải gọi Tiểu Mai đến kéo mình xuống, cậu nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao.
“……Cậu chưa tốt nghiệp tiểu học sao?” Tiểu Mai vừa kéo Vinh Quý về máy sạc điện vừa nhàn nhạt nói.
Tay chân đều không thể hoạt động được nữa, Vinh Quý chỉ có thể dùng năng lượng còn sót lại để phản bác Tiểu Mai: “Sao lại nói vậy? Tớ đã tốt nghiệp tiểu học rồi, học ở trường tiểu học Nam Điền Lộ.”
“Định luật bảo toàn năng lượng không phải trình độ tiểu học sao?” Tiểu Mai tiếp tục kéo kéo kéo, tên này quá nặng, sau này phải tìm vật liệu nhẹ chút thay cho cậu mới được, anh nghĩ.
“Nói bậy! Tiểu học chưa học cái này mà! Tuy nội dung cấp hai tớ quên gần hết nhưng tiểu học thì tớ còn nhớ rõ ràng lắm nhá. Tiểu học không có học cái định luật gì đó đâu, đúng rồi, định luật đó là gì vậy?”
Tiểu Mai: “…”
Thật ra Vinh Quý cũng không phải muốn biết định luật đó lắm, cái khiến cậu xoắn xuýt chính là trình độ học vấn của cậu bị nghi ngờ.
Nhưng cậu cũng chỉ gắng cãi cố thêm một hồi, đoạn Tiểu Mai cuối cùng cũng đặt cậu lên máy sạc điện thì cậu mới nhỏ giọng nói: “Khi tớ ra ngoài tìm việc làm đã nói tớ là sinh viên… Thật ra đều là nói dối, tớ chỉ mới học tới cấp ba thôi à.”
“Tớ học hành không giỏi, có học nhiều cũng lãng phí, còn không bằng sớm tìm công việc, đám Vinh Phúc học khá hơn tớ, tớ đi làm rồi có thể kiếm thêm chút tiền cho họ ăn học, đợi sau này tớ thành siêu sao là có thể tùy ý tìm một trường đại học nổi tiếng để học * rồi, trên ti vi đều nói thế mà.”
* Nguyên văn là “độ kim”, ý chỉ học thêm, rèn luyện thêm vì để lấy danh.
Tiểu Mai không nói gì.
Vinh Quý cũng không nói gì nữa, năng lượng tiêu hao quá nhiều nên cậu đã tự động tắt máy rồi.
Căn phòng tối đen chỉ có ánh sáng xanh phát ra từ đèn nấm, Tiểu Mai tiếp tục bận rộn, Vinh Quý ở bên cạnh anh, trở thành một kiểu bầu bạn khác.
Hôm sau khi Vinh Quý tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là hình ảnh Tiểu Mai đang bận rộn.
Người bình thường bận rộn có dáng vẻ như thế nào? Có phải là luống cuống rối loạn, khắp nơi lộn xộn, cả người toát ra vẻ “Tôi bận lắm, đừng làm phiền tôi”, đúng không?
Nhưng dáng vẻ bận rộn của Tiểu Mai thì không giống vậy.
Bầu không khí xung quanh Tiểu Mai vô cùng tĩnh lặng yên bình, không vội không hoảng, nếu không phải do ngón tay anh hoạt động quá nhanh và linh hoạt thì người khác cơ hồ sẽ không nhận ra anh đang bận rộn.
Song một Tiểu Mai làm việc có trình tự kế hoạch, thậm chí ngay cả tần suất hoạt động đều có thể ổn định giữ vững liên tục như thế… trông càng giống một người máy hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Vinh Quý luôn muốn nói chuyện với anh.
Tiểu Mai tuy thường không trả lời cũng không để ý tới câu hỏi của cậu, nhưng mười câu chỉ cần Tiểu Mai trả lời một câu Vinh Quý đã cảm thấy Tiểu Mai trước mặt mình còn là con người, là một người sống.
Vì thế, Vinh Quý vừa tỉnh lại đã chào hỏi Tiểu Mai như thường lệ.
Sau đó, cậu vô cùng cảm tạ mình đã tỉnh dậy ngay lúc này, bởi vì…
Mới sáng bảnh mắt ra đã nhìn thấy bạn cùng phòng của mình tự lấy đầu mình xuống, còn cầm một miếng đen đen so đến so đi trên đầu mình thực sự là khiến người ta hoảng sợ mà!
May là Vinh Quý biết xung quanh cũng chẳng có ai khác ngoài cậu và Tiểu Mai, sự hoảng sợ trong lòng cậu chung quy cũng không nghiêm trọng lắm.
“Chào buổi sáng Tiểu Mai, cậu lấy đầu mình xuống làm gì vậy?” Xem đi, ông đây còn có thể hỏi ra câu này đã đủ trấn định chưa?
Vừa lúc Tiểu Mai cũng đang nhìn lên, anh không cảm xúc trả lời cậu: “Tôi định gắn thêm một tấm ‘ám quang’ có thể hấp thu ‘ám vật chất’ lên đầu.”
“Hả? Tấm ám quang?” Lại là một danh từ mới, nhưng năng lực học một biết mười của cậu rất mạnh, chẳng mấy chốc cậu đã nghĩ đến ngay: “Là cái giống như tấm hấp thụ năng lượng mặt trời í hả? Cậu có cả cái này ư?”
“Đương nhiên, tôi lấy từ chỗ ban đầu tìm thấy cậu, nếu không phải vì gắn cái này thì tôi chế tạo mui xe để làm gì? Nơi này không có mưa, huống chi cơ thể người máy cũng không sợ ướt mưa.”
Vinh Quý: “…”
Lần này đến phiên Vinh Quý cạn lời rồi.
Cậu nên sớm biết, Tiểu Mai từ đầu đến cuối là một người theo chủ nghĩa thực dụng, anh trước giờ chưa từng làm chuyện dư thừa.
Cho nên bây giờ cả hai mới có cái cơ thể tinh giản đến mức cùng cực này, ngay cả một chi tiết trang trí cho dễ nhìn một chút cũng không có nữa a a a…
Vừa nghĩ đến đây trong lòng Vinh Quý lại gào thét.
“Sau khi làm cửa kính xe xong còn dư lại một miếng nhỏ, tôi định gắn lên đầu của hai chúng ta để tiện cho việc chuyển hóa ‘ám vật chất’.” Tiểu Mai nói xong thì tiếp tục lấy cái miếng nhỏ nhỏ tròn tròn kia để lên đầu so tới so đi.
Giờ khắc này, lòng Vinh Quý đã sụp đổ rồi.
“Đợi lát! Cậu nói gắn trên đỉnh đầu á?” Vinh Quý chỉ chỉ lên đỉnh đầu của Tiểu Mai, sau đó lại chỉ chỉ vào cái miếng nho nhỏ trong tay anh, chỉ qua chỉ lại mấy lần, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì cả người cậu đều đơ luôn rồi.
“Gắn trên đầu như kappa * sao! Sao cậu có thể nghĩ ra tạo hình này chứ? Tớ mới vừa tô xong tóc cho chúng ta màaaaa!” Nếu cậu có tóc thật thì chắc chắn bây giờ chúng đã dựng hết lên rồi.
“Vậy thì gắn ra phía sau một chút.” Về vị trí gắn anh không có ý kiến gì, thế là anh dời cái miếng nho nhỏ ấy ra sau đầu một chút.
“Vậy thì thành kiểu Địa Trung Hải mất rồiiiiii!” Không còn lời nào thể hiện được hết sự tức giận trong lòng, Vinh Quý chỉ có thể hét lên thật nhiều trợ từ.
“Cậu buông ra đi, để tớ!” Đẩy Tiểu Mai qua một bên, Vinh Quý vội vàng giành lấy cái miếng nho nhỏ trong tay anh, nhìn thấy miếng còn lại dưới đất, cậu nghĩ: Chắc đây là chuẩn bị cho mình, nếu mình không kịp tỉnh lại thì hai người máy đã biến thành hai con kappa rồi.
Quả thực là không thể nhịn được mà.
Cầm lên hai miếng nho nhỏ, Vinh Quý vắt hết óc suy nghĩ.
Bóng đèn chợt sáng lên trên đầu cậu.
“Tiểu Mai, làm cái nón đi, gắn cái miếng này trên đỉnh nón, hoặc là vành nón, nhất định trông đẹp trai lắm!” Nghĩ ra được cách hay, Vinh Quý vui mừng nói.
“Vật liệu đâu?” Đầu vẫn nằm trên đất, Tiểu Mai vô cảm hỏi.
“Hỏi tớ câu này làm gì? Tớ chỉ phụ trách nghĩ, thực hiện liền nhờ vào cậu! Nhất định không có vấn đề gì, Tiểu Mai cố lên!” Ôm cái đầu Tiểu Mai lên, Vinh Quý lại nhiệt tình cổ vũ anh.
Vì thế, hôm đó…
Những tấm thảm thủ công rách rưới vẫn luôn nằm im lìm trên sàn nhà đều bị tháo ra thành sợi, Tiểu Mai đan thành hai cái nón, miếng tròn nhỏ bị cắt ra thành nhiều mảnh dán khắp nón, vừa đẹp lại vừa có thể hấp thu ám vật chất từ mọi hướng.
Thế là cả nhà đều vui vẻ.
Lời của tác giả:
Lần nữa cảm ơn mọi người góp ý kiến, nội dung thảo luận của mọi người có kiến thức tôi biết, cũng có cái tôi không biết, thế là theo phương hướng thảo luận mà đi tra cứu tôi lại biết nhiều thứ hơn.
Cảm giác não của mình lại nhiều thêm một chút rồi.
Nhìn bình luận là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi thích viết, giống như mọi người mỗi ngày theo dõi từng chương vậy, thật ra thì tôi cũng là người theo dõi từng bình luận của mọi người.
Thật vui khi tôi còn là học sinh đã bắt đầu viết rồi, trong lúc viết, mọi người sẽ bình luận cho tôi rất nhiều, có về tam quan, có kiến thức chuyên nghiệp, mọi người dạy cho tôi rất nhiều thứ mà thầy giáo không có dạy, từ trên người mỗi một độc giả tôi đều có thể hấp thu được những gì mà tôi thiếu sót, sau đó từng chút tiến bộ, trở nên càng ngày càng tốt, thật là một cảm giác tốt đẹp.
Mỗi lúc như thế này, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc!
Lần nữa cảm ơn mọi người.
“Sao cứ thấy điện tạo ra còn không nhiều bằng lượng tiêu hao vậy?” Vinh Quý đạp đến mức hết điện nên đành phải gọi Tiểu Mai đến kéo mình xuống, cậu nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao.
“……Cậu chưa tốt nghiệp tiểu học sao?” Tiểu Mai vừa kéo Vinh Quý về máy sạc điện vừa nhàn nhạt nói.
Tay chân đều không thể hoạt động được nữa, Vinh Quý chỉ có thể dùng năng lượng còn sót lại để phản bác Tiểu Mai: “Sao lại nói vậy? Tớ đã tốt nghiệp tiểu học rồi, học ở trường tiểu học Nam Điền Lộ.”
“Định luật bảo toàn năng lượng không phải trình độ tiểu học sao?” Tiểu Mai tiếp tục kéo kéo kéo, tên này quá nặng, sau này phải tìm vật liệu nhẹ chút thay cho cậu mới được, anh nghĩ.
“Nói bậy! Tiểu học chưa học cái này mà! Tuy nội dung cấp hai tớ quên gần hết nhưng tiểu học thì tớ còn nhớ rõ ràng lắm nhá. Tiểu học không có học cái định luật gì đó đâu, đúng rồi, định luật đó là gì vậy?”
Tiểu Mai: “…”
Thật ra Vinh Quý cũng không phải muốn biết định luật đó lắm, cái khiến cậu xoắn xuýt chính là trình độ học vấn của cậu bị nghi ngờ.
Nhưng cậu cũng chỉ gắng cãi cố thêm một hồi, đoạn Tiểu Mai cuối cùng cũng đặt cậu lên máy sạc điện thì cậu mới nhỏ giọng nói: “Khi tớ ra ngoài tìm việc làm đã nói tớ là sinh viên… Thật ra đều là nói dối, tớ chỉ mới học tới cấp ba thôi à.”
“Tớ học hành không giỏi, có học nhiều cũng lãng phí, còn không bằng sớm tìm công việc, đám Vinh Phúc học khá hơn tớ, tớ đi làm rồi có thể kiếm thêm chút tiền cho họ ăn học, đợi sau này tớ thành siêu sao là có thể tùy ý tìm một trường đại học nổi tiếng để học * rồi, trên ti vi đều nói thế mà.”
* Nguyên văn là “độ kim”, ý chỉ học thêm, rèn luyện thêm vì để lấy danh.
Tiểu Mai không nói gì.
Vinh Quý cũng không nói gì nữa, năng lượng tiêu hao quá nhiều nên cậu đã tự động tắt máy rồi.
Căn phòng tối đen chỉ có ánh sáng xanh phát ra từ đèn nấm, Tiểu Mai tiếp tục bận rộn, Vinh Quý ở bên cạnh anh, trở thành một kiểu bầu bạn khác.
Hôm sau khi Vinh Quý tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là hình ảnh Tiểu Mai đang bận rộn.
Người bình thường bận rộn có dáng vẻ như thế nào? Có phải là luống cuống rối loạn, khắp nơi lộn xộn, cả người toát ra vẻ “Tôi bận lắm, đừng làm phiền tôi”, đúng không?
Nhưng dáng vẻ bận rộn của Tiểu Mai thì không giống vậy.
Bầu không khí xung quanh Tiểu Mai vô cùng tĩnh lặng yên bình, không vội không hoảng, nếu không phải do ngón tay anh hoạt động quá nhanh và linh hoạt thì người khác cơ hồ sẽ không nhận ra anh đang bận rộn.
Song một Tiểu Mai làm việc có trình tự kế hoạch, thậm chí ngay cả tần suất hoạt động đều có thể ổn định giữ vững liên tục như thế… trông càng giống một người máy hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Vinh Quý luôn muốn nói chuyện với anh.
Tiểu Mai tuy thường không trả lời cũng không để ý tới câu hỏi của cậu, nhưng mười câu chỉ cần Tiểu Mai trả lời một câu Vinh Quý đã cảm thấy Tiểu Mai trước mặt mình còn là con người, là một người sống.
Vì thế, Vinh Quý vừa tỉnh lại đã chào hỏi Tiểu Mai như thường lệ.
Sau đó, cậu vô cùng cảm tạ mình đã tỉnh dậy ngay lúc này, bởi vì…
Mới sáng bảnh mắt ra đã nhìn thấy bạn cùng phòng của mình tự lấy đầu mình xuống, còn cầm một miếng đen đen so đến so đi trên đầu mình thực sự là khiến người ta hoảng sợ mà!
May là Vinh Quý biết xung quanh cũng chẳng có ai khác ngoài cậu và Tiểu Mai, sự hoảng sợ trong lòng cậu chung quy cũng không nghiêm trọng lắm.
“Chào buổi sáng Tiểu Mai, cậu lấy đầu mình xuống làm gì vậy?” Xem đi, ông đây còn có thể hỏi ra câu này đã đủ trấn định chưa?
Vừa lúc Tiểu Mai cũng đang nhìn lên, anh không cảm xúc trả lời cậu: “Tôi định gắn thêm một tấm ‘ám quang’ có thể hấp thu ‘ám vật chất’ lên đầu.”
“Hả? Tấm ám quang?” Lại là một danh từ mới, nhưng năng lực học một biết mười của cậu rất mạnh, chẳng mấy chốc cậu đã nghĩ đến ngay: “Là cái giống như tấm hấp thụ năng lượng mặt trời í hả? Cậu có cả cái này ư?”
“Đương nhiên, tôi lấy từ chỗ ban đầu tìm thấy cậu, nếu không phải vì gắn cái này thì tôi chế tạo mui xe để làm gì? Nơi này không có mưa, huống chi cơ thể người máy cũng không sợ ướt mưa.”
Vinh Quý: “…”
Lần này đến phiên Vinh Quý cạn lời rồi.
Cậu nên sớm biết, Tiểu Mai từ đầu đến cuối là một người theo chủ nghĩa thực dụng, anh trước giờ chưa từng làm chuyện dư thừa.
Cho nên bây giờ cả hai mới có cái cơ thể tinh giản đến mức cùng cực này, ngay cả một chi tiết trang trí cho dễ nhìn một chút cũng không có nữa a a a…
Vừa nghĩ đến đây trong lòng Vinh Quý lại gào thét.
“Sau khi làm cửa kính xe xong còn dư lại một miếng nhỏ, tôi định gắn lên đầu của hai chúng ta để tiện cho việc chuyển hóa ‘ám vật chất’.” Tiểu Mai nói xong thì tiếp tục lấy cái miếng nhỏ nhỏ tròn tròn kia để lên đầu so tới so đi.
Giờ khắc này, lòng Vinh Quý đã sụp đổ rồi.
“Đợi lát! Cậu nói gắn trên đỉnh đầu á?” Vinh Quý chỉ chỉ lên đỉnh đầu của Tiểu Mai, sau đó lại chỉ chỉ vào cái miếng nho nhỏ trong tay anh, chỉ qua chỉ lại mấy lần, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì cả người cậu đều đơ luôn rồi.
“Gắn trên đầu như kappa * sao! Sao cậu có thể nghĩ ra tạo hình này chứ? Tớ mới vừa tô xong tóc cho chúng ta màaaaa!” Nếu cậu có tóc thật thì chắc chắn bây giờ chúng đã dựng hết lên rồi.
“Vậy thì gắn ra phía sau một chút.” Về vị trí gắn anh không có ý kiến gì, thế là anh dời cái miếng nho nhỏ ấy ra sau đầu một chút.
“Vậy thì thành kiểu Địa Trung Hải mất rồiiiiii!” Không còn lời nào thể hiện được hết sự tức giận trong lòng, Vinh Quý chỉ có thể hét lên thật nhiều trợ từ.
“Cậu buông ra đi, để tớ!” Đẩy Tiểu Mai qua một bên, Vinh Quý vội vàng giành lấy cái miếng nho nhỏ trong tay anh, nhìn thấy miếng còn lại dưới đất, cậu nghĩ: Chắc đây là chuẩn bị cho mình, nếu mình không kịp tỉnh lại thì hai người máy đã biến thành hai con kappa rồi.
Quả thực là không thể nhịn được mà.
Cầm lên hai miếng nho nhỏ, Vinh Quý vắt hết óc suy nghĩ.
Bóng đèn chợt sáng lên trên đầu cậu.
“Tiểu Mai, làm cái nón đi, gắn cái miếng này trên đỉnh nón, hoặc là vành nón, nhất định trông đẹp trai lắm!” Nghĩ ra được cách hay, Vinh Quý vui mừng nói.
“Vật liệu đâu?” Đầu vẫn nằm trên đất, Tiểu Mai vô cảm hỏi.
“Hỏi tớ câu này làm gì? Tớ chỉ phụ trách nghĩ, thực hiện liền nhờ vào cậu! Nhất định không có vấn đề gì, Tiểu Mai cố lên!” Ôm cái đầu Tiểu Mai lên, Vinh Quý lại nhiệt tình cổ vũ anh.
Vì thế, hôm đó…
Những tấm thảm thủ công rách rưới vẫn luôn nằm im lìm trên sàn nhà đều bị tháo ra thành sợi, Tiểu Mai đan thành hai cái nón, miếng tròn nhỏ bị cắt ra thành nhiều mảnh dán khắp nón, vừa đẹp lại vừa có thể hấp thu ám vật chất từ mọi hướng.
Thế là cả nhà đều vui vẻ.
Lời của tác giả:
Lần nữa cảm ơn mọi người góp ý kiến, nội dung thảo luận của mọi người có kiến thức tôi biết, cũng có cái tôi không biết, thế là theo phương hướng thảo luận mà đi tra cứu tôi lại biết nhiều thứ hơn.
Cảm giác não của mình lại nhiều thêm một chút rồi.
Nhìn bình luận là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi thích viết, giống như mọi người mỗi ngày theo dõi từng chương vậy, thật ra thì tôi cũng là người theo dõi từng bình luận của mọi người.
Thật vui khi tôi còn là học sinh đã bắt đầu viết rồi, trong lúc viết, mọi người sẽ bình luận cho tôi rất nhiều, có về tam quan, có kiến thức chuyên nghiệp, mọi người dạy cho tôi rất nhiều thứ mà thầy giáo không có dạy, từ trên người mỗi một độc giả tôi đều có thể hấp thu được những gì mà tôi thiếu sót, sau đó từng chút tiến bộ, trở nên càng ngày càng tốt, thật là một cảm giác tốt đẹp.
Mỗi lúc như thế này, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc!
Lần nữa cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất