Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi
Chương 6: Mẹ (2)
(Edit: Andy/Do not reup)
---
Phía sau có vài con bọ nhỏ lén lút đi theo, tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hơn 20, như mấy con cừu non mới tốt nghiệp đại học vẫn mù mờ chưa tìm được hướng đi cho cuộc đời.
Hàn Dung không thèm để ý.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông, cũng là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài dạo phố kể từ lúc chuyển tới thành phố này.
Sau khi Lăng Phong rời đi, Quý Diên đưa ra lời đề nghị sống chung.
"Tôi có thể chịu một nửa tiền thuê nhà, còn có thể nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa cho em. Bởi vì tôi muốn nấu cơm nên em không cần phải đưa tiền đồ ăn cho tôi."
Hàn Dung nghĩ tới số dư trong tài khoản Alipay của mình, cân nhắc một lúc rồi đồng ý.
Quý Diên có vẻ rất vui, muốn sắm sửa một loạt đồ mới cho ngôi nhà. Hắn đặt một bộ sô pha kiểu Âu, một cái tủ âm tường, một đống đồ dùng nhà bếp. Hàn Dung hỏi: "Sao anh không mua giường mới?" Hai người nằm trên cái giường này thực sự hơi chật.
Quý Diên chọn đông chọn tây, nói toàn hàng chất lượng kém, ảnh hưởng tới giấc ngủ, nên cuối cùng vẫn chưa chọn được. Tiếp đó bọn họ đi siêu thị mua đồ về nấu ăn.
"Bữa tối em muốn ăn gì?"
"Sườn xào chua ngọt, cá sốt chua."
Quý Diên chọn một miếng sườn và một con cá tươi ngon, qua khu trái cây mua chanh, lúc thanh toán, mắt hắn liên tục lia về phía cái giá bên cạnh. Hàn Dung nhìn theo, phát hiện ở đó bày một loạt áo mưa Durex loại mới ra.
"Em thích vị dưa hấu hay dâu tây? Thích trơn hay có gai?" Tên nào đó hưng phấn hỏi.
Hàn Dung thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: "Tôi thích không đeo."
Quý Diên hơi kinh ngạc, chắc là không ngờ câu trả lời của Hàn Dung lại trực tiếp như vậy, mặt hắn đỏ dần lên bằng một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, thầm thì nói: "Vậy tối nay chúng ta thử xem."
"......"
Không hiểu vì sao, mặt Hàn Dung cũng đỏ lên.
Nhãi ranh phía sau vẫn đi theo bọn họ về tới cổng khu chung cư. Hàn Dung bảo Quý Diên về nhà nấu cơm trước, còn mình rẽ vào siêu thị nhỏ ở gần đó mua thuốc lá. Quý Diên "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn đi về, vành tai vẫn còn hồng, tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Hàn Dung mua một viên kẹo cao su Đại Đại, lúc chuẩn bị rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quay đầu, lấy thêm hộp Durex trong ngăn tủ, thanh toán.
Cậu cố ý đi vào một góc không người, chờ đối phương tới gần, vừa nhai kẹo vừa hỏi: "Muộn thế này rồi mà mẹ chưa gọi mấy đứa về ăn cơm à?"
Đám lưu manh kia nhìn nhau, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm gì đó, bao vây xung quanh Hàn Dung. Hàn Dung đương nhiên muốn phản kích, nhưng mà cậu mới tung ra được một đấm thì Đinh Đinh nấp ở thùng rác gần đó nhảy ra, "lách cách" dùng còng tay chế trụ cậu, đồng thời, xe cảnh sát không biết lao từ đâu ra, đỗ xịch ngay trước ngõ, một đám người mặc đồng phục cảnh sát chui từ trong xe ra, bắt hết toàn bộ những người có mặt ở đó mang đi.
Hàn Dung: "......"
Con mẹ nó gặp quỷ rồi!
"Bắt tôi làm gì?"
"Có người báo mấy cậu tụ tập ẩu đả."
Hàn Dung bị đưa vào một phòng giam có tivi. Tivi đang mở, một nữ pháp y xinh đẹp đang làm công việc khám nghiệm tử thi. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trên màn hình, cậu nhận ra đây không phải là phim truyền hình mà là video giám sát của Cục cảnh sát.
Nữ pháp y báo cáo kết quả khám nghiệm: "Nữ, khoảng 35 đến 40 tuổi. Trong vòng 48h trước khi tử vong đã có hành vi quan hệ nam nữ. Nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều. Tử cung đã bị cắt bỏ, hậu môn bị khâu lại. Thủ phạm dùng chỉ y tế để khâu, miệng vết thương bằng phẳng, chứng tỏ kỹ thuật khâu vết thương của thủ phạm rất tốt. Trong móng tay nạn nhân có tàn thuốc lá, trên người có dấu vết bị dùng roi đánh... tạm thời chưa phát hiện được DNA nào khác ngoài của nạn nhân."
Trong phòng giam có một cái bàn, để sẵn giấy bút. Trong lúc nữ pháp y đọc báo cáo, Hàn Dung cũng cầm bút lên viết nghuệch ngoạc vài chữ.
Đinh Đinh ở phòng điều khiển không rõ nguyên nhân, hỏi: "Cậu ấy đang làm gì thế?"
Ánh mắt Lăng Phong khen ngợi nhìn Hàn Dung, giải thích: "Cậu ấy đang khám nghiệm tâm lý của tử thi. Đây là quá trình xây dựng lại những đặc điểm cảm xúc và nhận thức của nạn nhân, sau đó tiến hành phân tích. Phương thức này có thể xác định nguyên nhân tử vong xuất phát từ yếu tố khách quan hay chủ quan, tức là tự sát hay bị giết, từ đó tiếp tục suy ra một số sở thích khi giết người của hung thủ."
Nội dung Hàn Dung viết lên giấy: Nạn nhân thích hút thuốc, nghiện thuốc lá nặng, một gói tốn ít nhất 10 tệ. Hút thuốc có thể là do áp lực cuộc sống quá lớn hoặc là do nhàm chán. Tinh thần trống rỗng, trình độ văn hóa không cao, thất nghiệp. Có lẽ là vì một giao dịch mà phát sinh quan hệ với hung thủ, thích SM. Vậy thì đặc điểm của hung thủ có thể là...
Đột nhiên ngòi bút dừng lại, Hàn Dung ném bút đi, không chịu viết nữa.
Đinh Đinh ở phòng điều khiển quan sát nãy giờ, lại hỏi: "Chỉ nhờ mỗi Hàn Dung mà đã có những thông tin đặc điểm của hung thủ, ai là người giống hung thủ nhất, liệu có ổn không? Mấy anh có nghĩ tới việc nhỡ đâu Hàn Dung cố ý viết sai để chúng ta điều tra sai hướng, sau đó vu oan cho một người vô tội? Có khi nào tên tội phạm mà chúng ta bắt được không phải là hung thủ thật sự?
"Cậu cho rằng chúng tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này à? Bình tĩnh chút đi, lính mới!" Một viên cảnh sát khoảng tầm 40 tuổi lên tiếng.
Lăng Phong vẫn nhìn chằm chằm màn hình, thắc mắc: "Vì sao cậu ấy không viết nữa?"
Đinh Đinh đoán mò: "Có thể là do hung thủ này làm cậu ấy không thoải mái, gợi lên một hồi ức không vui nào đó!"
"Lão đại, có người tới đón Hàn Dung."
Hàn Dung vô duyên vô cớ bị theo dõi, lại không đầu không đuôi vào Cục cảnh sát xem một màn khám nghiệm tử thi, rồi lại không hiểu ra sao được Quý Diên nộp tiền bảo lãnh đón về. Về đến nhà, đồ ăn trên bàn đã nguội, cậu cảm thấy dạo này đúng là xui xẻo đến không thể xui hơn, quyết định đi mua một quả bưởi về gọt vỏ để giải trừ vận rủi.
"Em tắm trước đi, tôi đi hâm lại đồ ăn." Quý Diên ân cần nói.
Hàn Dung tắm qua nước ấm rồi trở về phòng mở laptop lên viết truyện. Xui xẻo thì xui xẻo, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cậu muốn kiếm thật nhiều tiền, mua một đống nhà gần biển, nuôi thêm ba con mèo ba con chó.
Trong lúc viết truyện, độ tập trung của cậu được đẩy lên cao nhất, mơ hồ nghe thấy tiếng người bấm chuông cửa nhưng cũng không quan tâm. Đến khi viết xong thêm một chương mới đứng lên vươn vai, xoa cái cổ ê ẩm vì mỏi của mình.
"Ăn cơm thôi." Quý Diên gõ cửa.
Hàn Dung đi ra ngoài, phát hiện Lăng Phong đang ngồi ở sô pha phòng khách, trong tay bưng một ly cà phê đen, mắt nhìn xung quanh đánh giá bài trí căn nhà.
"Cảnh sát Lăng, anh tới khi nào thế?"
"Một lúc rồi. Quý tiên sinh nói cậu đang bận nên tôi không quấy rầy cậu. Cậu ở trong phòng làm gì thế?"
"Tôi viết tiểu thuyết. Anh biết rõ công việc của tôi mà, một nhà văn hạng ba của Tấn Giang Văn Học Thành."
Lăng Phong đặt ly xuống bàn, cười nói: "Có ngại cho tôi đọc thử tác phẩm mới của cậu không? Thực ra tôi cũng là một độc giả của cậu đó."
"Đương nhiên là được." Hàn Dung in bản thảo vừa viết ra, nói: "Dạo này không biết phần đăng nhập của trang web bị làm sao, tôi không vào được. Không có độc giả bình luận hóng chương mỗi ngày bỗng cảm thấy không quen lắm."
Lăng Phong bật cười, nhận tập bản thảo Hàn Dung đưa cho, dần dần, nụ cười trở nên cứng đờ rồi tắt ngúm, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Sao thế? Dọa anh rồi à? Chương mới này khẩu vị đúng là có hơi nặng một chút."
"Tôi có thể hỏi nguồn cảm hứng viết chương này cậu lấy từ đâu không?"
"Đây là nội dung tiếp theo sau vụ Ngũ Quỷ Tăng Tuổi Thọ của 'Âm Dương Sát', giọt nước mắt của đứa trẻ..." Cậu thao thao bất tuyệt nói.
Lăng Phong đưa mắt nhìn Quý Diên, đối phương đang ngồi gọt trái cây, bộ dáng tựa như chẳng quan tâm chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn con dao gọt hoa quả trong tay hắn, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
"Hàn Dung, cậu nhìn kỹ lại xem tột cùng là cậu đang viết cái gì!" Lăng Phong trả lại bản thảo cho Hàn Dung, nghiêm túc hỏi: "Là tiểu thuyết trinh thám, hay là nhật ký phạm tội?"
"Anh nói bậy gì đó?" Hàn Dung nhìn vào bản thảo.
[... Tôi đã để ý người phụ nữ kia từ rất lâu rồi. Ngày nào cô ấy cũng đứng ở cửa công viên lúc rạng sáng hai ba giờ, để lộ ra bộ ngực đầy đặn. Công viên này có từ rất lâu, cơ sở vật chất cũ kỹ, ngay cả những ông bà cụ già cũng không muốn ra đây khiêu vũ hay tập thể dục. Chỉ có những kẻ vô gia cư hoặc từ nơi khác tới làm công mới tập trung ở đây.
Bởi vì nơi này không có quản lý đô thị, người vô gia cư có thể ngủ ở đây. Những người không có tiền trong túi, cô đơn lâu ngày cũng có thể giải quyết nhu cầu sinh lý ở chỗ này. Bọn họ biết luôn có một nhóm phụ nữ đứng ở chỗ này chờ con mồi cắn câu... Tôi nhìn người phụ nữ kia nghĩ bản thân là người chiến thắng, bắt được con mồi đêm nay là tôi... Tim tôi đập rất nhanh, rất hưng phấn, tôi biết, người phụ nữ này mới là con mồi của mình... Cuối cùng tôi cũng tóm được cô ấy. Cô ấy cho rằng đây là một trò chơi tình thú, cười khanh khách, lộ ra hàm răng vàng khè... Cô ấy gọi tôi là cục cưng, là nhóc con, giống hệt người phụ nữ đó... Tôi tiêm cho cô ấy một liều thuốc mê... Liều lượng cao nên cô ấy không cảm nhận được sự đau đớn... Tôi moi hết bộ phận thai nghén sinh mệnh mới của cô ấy ra, khâu kín phần hạ thể của cô ấy vào...]
Đồng tử của Hàn Dung co rút.
Đây không phải là chương mới của "Âm Dương Sát" mà là một bản nhật ký giết người hoàn chỉnh. Nạn nhân chính là người phụ nữ ở trong Cục cảnh sát hôm nay.
Mỗi một con chữ biến thành máu, một lượng máu cực lớn bao quanh Hàn Dung, nhấn chìm cậu.
Quý Diên bỏ dao gọt hoa quả ra, nhanh nhẹn giơ tay đỡ lấy Hàn Dung đang ngã xuống, lạnh lùng nói: "Lập tức quay trở lại bệnh viện!"
*
"Khi tôi được điều tới tổ trọng án thành phố, vụ án đầu tiên tôi tham gia là một vụ rối gỗ giết người do cậu ấy giải quyết. Những bậc tiền bối trong đội đều nói rằng tôi nên cách xa cậu ấy một chút. Lúc đó tôi rất hoang mang, ngoại hình của cậu ấy nhìn dương quang xán lạn, logic điều tra tỉ mỉ, nói năng hùng hồn, rõ ràng là một người bình thường. Vì sao mọi người lại nói với tôi rằng cậu ấy điên rồi? Đến khi đội trưởng bảo tôi theo dõi cậu ấy 24/24 giờ, tôi mới hiểu cách phá án của cậu ấy, hiểu rằng cậu ấy làm cách nào để tìm ra hung thủ giết người."
"Cậu ấy mô phỏng cách gây án của hung thủ, từng bước khôi phục lại các tình tiết của vụ án, chân thật như thể chính cậu ấy là người làm ra vậy. Thậm chí suýt chút nữa cậu ấy lạc luôn trong thế giới tinh thần của chính mình, suýt chút nữa giết cả cảnh sát."
Lăng Phong bưng một ly cà phê, "Bác sĩ Quý, anh có tin trên đời này không có "tội phạm hoàn hảo" không? Chúng ta giáo dục tư tưởng trên đời này không có tội phạm hoàn hảo với quần chúng, là vì muốn làm cho tội phạm cảm thấy sợ hãi, cho bọn họ biết bóng tối của cái ác không thể thống trị được thế gian này. Nhưng mà bác sĩ Quý, anh có thật sự cho rằng trên đời này không có tội phạm hoàn hảo không?"
Quý Diên không trả lời, chỉnh lại chăn cho Hàn Dung rồi đi ra ngoài.
Lăng Phong đi theo đằng sau, đóng cửa phòng bệnh lại, nói: "Chỉ cần hung thủ lưu lại chứng cứ, ngụy trang hiện trường gây án hướng về một người khác, chỉ cần hung thủ vu oan giá họa thành công, tức là đã một lần phạm tội hoàn hảo!"
Quý Diên quay người lại nhìn thẳng vào mắt đối phương, hỏi: "Cảnh sát Lăng, rốt cuộc là anh muốn nói gì?"
"Bác sĩ Quý, tôi tưởng anh biết rõ lý do vì sao mấy năm qua tôi vẫn luôn không rời Hàn Dung."
Quý Diên: "Tôi biết. Anh và cảnh sát chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ rằng Hàn Dung mới là hung thủ thực sự của những vụ án đó."
Lăng Phong cười khổ, "Lời nói của Đinh Đinh ngày đó đã gợi lên cho tôi một hồi ức không tốt. Nếu giả thiết vừa rồi được thành lập thì chuyện này rất đáng sợ, không phải sao? Hàn Dung gây án ở ngay dưới mí mắt chúng ta, còn trợ giúp chúng ta bắt một người gọi là 'thủ phạm'. Chuyện này khiến tôi muốn mời thêm một vị giảng viên ở trường cảnh sát tới tham gia điều tra. "
"Cảnh sát Lăng, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, ỷ lại quá độ vào chất kích thích sẽ khiến con người càng miên man suy nghĩ, nảy sinh ảo giác." Quý Diên nhét một tấm danh thiếp vào túi áo Lăng Phong, "Đây là đàn em cùng khoa với tôi, đã nghiên cứu nhiều năm trong lĩnh vực giải tỏa áp lực, anh có thể tới xin tư vấn thử xem."
Đinh Đinh không thèm nể mặt ai, nói thẳng: "Lão đại, tên tiểu bạch kiểm này đang trào phúng anh, nói thần kinh của anh yếu như một con mèo bệnh!"
Lăng Phong lườm cậu ta một cái, đi theo Quý Diên vào văn phòng của hắn, nhốt Đinh Đinh ngoài cửa, "Bác sĩ Quý, chuyện hôm nay tôi muốn nói với anh không phải là cái này, mà là lúc phá vụ án 'Âm Dương Sát', Hàn Dung không hề bắt chước thủ pháp gây án của hung thủ, cậu ấy biến thành tác giả, đặt mình vào góc độ của người đứng xem, dùng lý trí phân tích tâm lý của hung thủ. Kể cả vụ án gần đây nhất, cậu ấy cũng chỉ viết những suy nghĩ, hành vi của hung thủ ra giấy chứ không tự mình thực hiện. Tôi nghĩ, điều này có phải đã chứng minh cách trị liệu của anh có hiệu quả rồi không? Hàn Dung đã được tách ra khỏi hung thủ. Tôi đã hỏi thăm qua, lần này Hàn Dung phát bệnh là vì bên phía bệnh viện thay đổi một bác sĩ khác tới thay thế anh. Bảy năm làm bạn, như hình với bóng, có lẽ phần nào đã khiến cậu ấy không thể rời khỏi anh. Tôi nghĩ, anh đối với cậu ấy rất quan trọng."
"Cho nên?"
"Hãy tiếp tục ở lại bên cạnh cậu ấy, đừng từ bỏ cậu ấy."
Quý Diên không nói gì, Lăng Phong mỉm cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, "Đương nhiên, nếu tôi tra ra được Hàn Dung là thủ phạm, mà anh là đồng lõa, thì tôi vẫn sẽ mang cả hai người ra trước công lý."
*
Sau khi Lăng Phong rời đi, Quý Diên cầm báo cáo phân tích quay trở lại phòng bệnh của Hàn Dung.
Hàn Dung đã tỉnh, tròn mắt nhìn trần nhà phát ngốc. Một lát sau, cậu mở miệng: "Bác sĩ, tôi vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta cùng đi dạo siêu thị, anh mua một hộp Durex vị dâu tây. Bác sĩ, anh đã quan hệ bao giờ chưa?"
"Vì sao em lại hỏi vậy?"
"Bởi vì nhìn anh rất giống một người bị bất lực."
Bầu không khí trong phòng bệnh rơi vào sự yên tĩnh chết chóc, làm Hàn Dung có cảm giác người trước mặt đang nổi giận rồi.
"Đùa chút thôi mà." Hàn Dung cong mắt cười, thần thái rực rỡ, híp mắt quyến rũ trêu chọc, "Tại anh lúc nào cũng cự tuyệt tôi. Không phải tôi tự luyến đâu, nhưng hồi ở trường học, tôi cũng là một nam thần được nhiều người biết đến đấy."
"Tôi đồng ý với em."
"Hả?"
Quý Diên xắn ống tay áo của cậu lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng mịn, hắn tìm vị trí của tĩnh mạch, từ từ đẩy kim tiêm vào, "Tôi đồng ý kết giao với em."
"....."
Hàn Dung kinh ngạc một hồi, sau đó bật cười nói: "Được đó. Nếu Trần Sanh mà biết tôi hủy hoại băng sơn mỹ nhân của gã ta, nhất định sẽ tức hộc máu luôn! Nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi!"
Quý Diên vuốt ve má cậu, "Em không biết dáng vẻ của em rất được đàn ông yêu thích à?"
Nơi được đầu ngón tay chạm vào không hiểu sao lại nóng lên, rồi lan dần xuống tai. Hàn Dung há miệng muốn nói gì đó nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Quý Diên, cậu không thốt nên lời.
Quý Diên không hề nói đùa.
Cho nên đây tức là đang công khai đùa giỡn một cách nghiêm túc hả?
OMG!
Bác sĩ tâm thần trị liệu bảy năm của mình là một tên gay chưa come out!
*** Hết chương 6
---
Phía sau có vài con bọ nhỏ lén lút đi theo, tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hơn 20, như mấy con cừu non mới tốt nghiệp đại học vẫn mù mờ chưa tìm được hướng đi cho cuộc đời.
Hàn Dung không thèm để ý.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông, cũng là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài dạo phố kể từ lúc chuyển tới thành phố này.
Sau khi Lăng Phong rời đi, Quý Diên đưa ra lời đề nghị sống chung.
"Tôi có thể chịu một nửa tiền thuê nhà, còn có thể nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa cho em. Bởi vì tôi muốn nấu cơm nên em không cần phải đưa tiền đồ ăn cho tôi."
Hàn Dung nghĩ tới số dư trong tài khoản Alipay của mình, cân nhắc một lúc rồi đồng ý.
Quý Diên có vẻ rất vui, muốn sắm sửa một loạt đồ mới cho ngôi nhà. Hắn đặt một bộ sô pha kiểu Âu, một cái tủ âm tường, một đống đồ dùng nhà bếp. Hàn Dung hỏi: "Sao anh không mua giường mới?" Hai người nằm trên cái giường này thực sự hơi chật.
Quý Diên chọn đông chọn tây, nói toàn hàng chất lượng kém, ảnh hưởng tới giấc ngủ, nên cuối cùng vẫn chưa chọn được. Tiếp đó bọn họ đi siêu thị mua đồ về nấu ăn.
"Bữa tối em muốn ăn gì?"
"Sườn xào chua ngọt, cá sốt chua."
Quý Diên chọn một miếng sườn và một con cá tươi ngon, qua khu trái cây mua chanh, lúc thanh toán, mắt hắn liên tục lia về phía cái giá bên cạnh. Hàn Dung nhìn theo, phát hiện ở đó bày một loạt áo mưa Durex loại mới ra.
"Em thích vị dưa hấu hay dâu tây? Thích trơn hay có gai?" Tên nào đó hưng phấn hỏi.
Hàn Dung thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: "Tôi thích không đeo."
Quý Diên hơi kinh ngạc, chắc là không ngờ câu trả lời của Hàn Dung lại trực tiếp như vậy, mặt hắn đỏ dần lên bằng một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, thầm thì nói: "Vậy tối nay chúng ta thử xem."
"......"
Không hiểu vì sao, mặt Hàn Dung cũng đỏ lên.
Nhãi ranh phía sau vẫn đi theo bọn họ về tới cổng khu chung cư. Hàn Dung bảo Quý Diên về nhà nấu cơm trước, còn mình rẽ vào siêu thị nhỏ ở gần đó mua thuốc lá. Quý Diên "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn đi về, vành tai vẫn còn hồng, tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Hàn Dung mua một viên kẹo cao su Đại Đại, lúc chuẩn bị rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quay đầu, lấy thêm hộp Durex trong ngăn tủ, thanh toán.
Cậu cố ý đi vào một góc không người, chờ đối phương tới gần, vừa nhai kẹo vừa hỏi: "Muộn thế này rồi mà mẹ chưa gọi mấy đứa về ăn cơm à?"
Đám lưu manh kia nhìn nhau, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm gì đó, bao vây xung quanh Hàn Dung. Hàn Dung đương nhiên muốn phản kích, nhưng mà cậu mới tung ra được một đấm thì Đinh Đinh nấp ở thùng rác gần đó nhảy ra, "lách cách" dùng còng tay chế trụ cậu, đồng thời, xe cảnh sát không biết lao từ đâu ra, đỗ xịch ngay trước ngõ, một đám người mặc đồng phục cảnh sát chui từ trong xe ra, bắt hết toàn bộ những người có mặt ở đó mang đi.
Hàn Dung: "......"
Con mẹ nó gặp quỷ rồi!
"Bắt tôi làm gì?"
"Có người báo mấy cậu tụ tập ẩu đả."
Hàn Dung bị đưa vào một phòng giam có tivi. Tivi đang mở, một nữ pháp y xinh đẹp đang làm công việc khám nghiệm tử thi. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trên màn hình, cậu nhận ra đây không phải là phim truyền hình mà là video giám sát của Cục cảnh sát.
Nữ pháp y báo cáo kết quả khám nghiệm: "Nữ, khoảng 35 đến 40 tuổi. Trong vòng 48h trước khi tử vong đã có hành vi quan hệ nam nữ. Nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều. Tử cung đã bị cắt bỏ, hậu môn bị khâu lại. Thủ phạm dùng chỉ y tế để khâu, miệng vết thương bằng phẳng, chứng tỏ kỹ thuật khâu vết thương của thủ phạm rất tốt. Trong móng tay nạn nhân có tàn thuốc lá, trên người có dấu vết bị dùng roi đánh... tạm thời chưa phát hiện được DNA nào khác ngoài của nạn nhân."
Trong phòng giam có một cái bàn, để sẵn giấy bút. Trong lúc nữ pháp y đọc báo cáo, Hàn Dung cũng cầm bút lên viết nghuệch ngoạc vài chữ.
Đinh Đinh ở phòng điều khiển không rõ nguyên nhân, hỏi: "Cậu ấy đang làm gì thế?"
Ánh mắt Lăng Phong khen ngợi nhìn Hàn Dung, giải thích: "Cậu ấy đang khám nghiệm tâm lý của tử thi. Đây là quá trình xây dựng lại những đặc điểm cảm xúc và nhận thức của nạn nhân, sau đó tiến hành phân tích. Phương thức này có thể xác định nguyên nhân tử vong xuất phát từ yếu tố khách quan hay chủ quan, tức là tự sát hay bị giết, từ đó tiếp tục suy ra một số sở thích khi giết người của hung thủ."
Nội dung Hàn Dung viết lên giấy: Nạn nhân thích hút thuốc, nghiện thuốc lá nặng, một gói tốn ít nhất 10 tệ. Hút thuốc có thể là do áp lực cuộc sống quá lớn hoặc là do nhàm chán. Tinh thần trống rỗng, trình độ văn hóa không cao, thất nghiệp. Có lẽ là vì một giao dịch mà phát sinh quan hệ với hung thủ, thích SM. Vậy thì đặc điểm của hung thủ có thể là...
Đột nhiên ngòi bút dừng lại, Hàn Dung ném bút đi, không chịu viết nữa.
Đinh Đinh ở phòng điều khiển quan sát nãy giờ, lại hỏi: "Chỉ nhờ mỗi Hàn Dung mà đã có những thông tin đặc điểm của hung thủ, ai là người giống hung thủ nhất, liệu có ổn không? Mấy anh có nghĩ tới việc nhỡ đâu Hàn Dung cố ý viết sai để chúng ta điều tra sai hướng, sau đó vu oan cho một người vô tội? Có khi nào tên tội phạm mà chúng ta bắt được không phải là hung thủ thật sự?
"Cậu cho rằng chúng tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này à? Bình tĩnh chút đi, lính mới!" Một viên cảnh sát khoảng tầm 40 tuổi lên tiếng.
Lăng Phong vẫn nhìn chằm chằm màn hình, thắc mắc: "Vì sao cậu ấy không viết nữa?"
Đinh Đinh đoán mò: "Có thể là do hung thủ này làm cậu ấy không thoải mái, gợi lên một hồi ức không vui nào đó!"
"Lão đại, có người tới đón Hàn Dung."
Hàn Dung vô duyên vô cớ bị theo dõi, lại không đầu không đuôi vào Cục cảnh sát xem một màn khám nghiệm tử thi, rồi lại không hiểu ra sao được Quý Diên nộp tiền bảo lãnh đón về. Về đến nhà, đồ ăn trên bàn đã nguội, cậu cảm thấy dạo này đúng là xui xẻo đến không thể xui hơn, quyết định đi mua một quả bưởi về gọt vỏ để giải trừ vận rủi.
"Em tắm trước đi, tôi đi hâm lại đồ ăn." Quý Diên ân cần nói.
Hàn Dung tắm qua nước ấm rồi trở về phòng mở laptop lên viết truyện. Xui xẻo thì xui xẻo, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cậu muốn kiếm thật nhiều tiền, mua một đống nhà gần biển, nuôi thêm ba con mèo ba con chó.
Trong lúc viết truyện, độ tập trung của cậu được đẩy lên cao nhất, mơ hồ nghe thấy tiếng người bấm chuông cửa nhưng cũng không quan tâm. Đến khi viết xong thêm một chương mới đứng lên vươn vai, xoa cái cổ ê ẩm vì mỏi của mình.
"Ăn cơm thôi." Quý Diên gõ cửa.
Hàn Dung đi ra ngoài, phát hiện Lăng Phong đang ngồi ở sô pha phòng khách, trong tay bưng một ly cà phê đen, mắt nhìn xung quanh đánh giá bài trí căn nhà.
"Cảnh sát Lăng, anh tới khi nào thế?"
"Một lúc rồi. Quý tiên sinh nói cậu đang bận nên tôi không quấy rầy cậu. Cậu ở trong phòng làm gì thế?"
"Tôi viết tiểu thuyết. Anh biết rõ công việc của tôi mà, một nhà văn hạng ba của Tấn Giang Văn Học Thành."
Lăng Phong đặt ly xuống bàn, cười nói: "Có ngại cho tôi đọc thử tác phẩm mới của cậu không? Thực ra tôi cũng là một độc giả của cậu đó."
"Đương nhiên là được." Hàn Dung in bản thảo vừa viết ra, nói: "Dạo này không biết phần đăng nhập của trang web bị làm sao, tôi không vào được. Không có độc giả bình luận hóng chương mỗi ngày bỗng cảm thấy không quen lắm."
Lăng Phong bật cười, nhận tập bản thảo Hàn Dung đưa cho, dần dần, nụ cười trở nên cứng đờ rồi tắt ngúm, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Sao thế? Dọa anh rồi à? Chương mới này khẩu vị đúng là có hơi nặng một chút."
"Tôi có thể hỏi nguồn cảm hứng viết chương này cậu lấy từ đâu không?"
"Đây là nội dung tiếp theo sau vụ Ngũ Quỷ Tăng Tuổi Thọ của 'Âm Dương Sát', giọt nước mắt của đứa trẻ..." Cậu thao thao bất tuyệt nói.
Lăng Phong đưa mắt nhìn Quý Diên, đối phương đang ngồi gọt trái cây, bộ dáng tựa như chẳng quan tâm chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn con dao gọt hoa quả trong tay hắn, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
"Hàn Dung, cậu nhìn kỹ lại xem tột cùng là cậu đang viết cái gì!" Lăng Phong trả lại bản thảo cho Hàn Dung, nghiêm túc hỏi: "Là tiểu thuyết trinh thám, hay là nhật ký phạm tội?"
"Anh nói bậy gì đó?" Hàn Dung nhìn vào bản thảo.
[... Tôi đã để ý người phụ nữ kia từ rất lâu rồi. Ngày nào cô ấy cũng đứng ở cửa công viên lúc rạng sáng hai ba giờ, để lộ ra bộ ngực đầy đặn. Công viên này có từ rất lâu, cơ sở vật chất cũ kỹ, ngay cả những ông bà cụ già cũng không muốn ra đây khiêu vũ hay tập thể dục. Chỉ có những kẻ vô gia cư hoặc từ nơi khác tới làm công mới tập trung ở đây.
Bởi vì nơi này không có quản lý đô thị, người vô gia cư có thể ngủ ở đây. Những người không có tiền trong túi, cô đơn lâu ngày cũng có thể giải quyết nhu cầu sinh lý ở chỗ này. Bọn họ biết luôn có một nhóm phụ nữ đứng ở chỗ này chờ con mồi cắn câu... Tôi nhìn người phụ nữ kia nghĩ bản thân là người chiến thắng, bắt được con mồi đêm nay là tôi... Tim tôi đập rất nhanh, rất hưng phấn, tôi biết, người phụ nữ này mới là con mồi của mình... Cuối cùng tôi cũng tóm được cô ấy. Cô ấy cho rằng đây là một trò chơi tình thú, cười khanh khách, lộ ra hàm răng vàng khè... Cô ấy gọi tôi là cục cưng, là nhóc con, giống hệt người phụ nữ đó... Tôi tiêm cho cô ấy một liều thuốc mê... Liều lượng cao nên cô ấy không cảm nhận được sự đau đớn... Tôi moi hết bộ phận thai nghén sinh mệnh mới của cô ấy ra, khâu kín phần hạ thể của cô ấy vào...]
Đồng tử của Hàn Dung co rút.
Đây không phải là chương mới của "Âm Dương Sát" mà là một bản nhật ký giết người hoàn chỉnh. Nạn nhân chính là người phụ nữ ở trong Cục cảnh sát hôm nay.
Mỗi một con chữ biến thành máu, một lượng máu cực lớn bao quanh Hàn Dung, nhấn chìm cậu.
Quý Diên bỏ dao gọt hoa quả ra, nhanh nhẹn giơ tay đỡ lấy Hàn Dung đang ngã xuống, lạnh lùng nói: "Lập tức quay trở lại bệnh viện!"
*
"Khi tôi được điều tới tổ trọng án thành phố, vụ án đầu tiên tôi tham gia là một vụ rối gỗ giết người do cậu ấy giải quyết. Những bậc tiền bối trong đội đều nói rằng tôi nên cách xa cậu ấy một chút. Lúc đó tôi rất hoang mang, ngoại hình của cậu ấy nhìn dương quang xán lạn, logic điều tra tỉ mỉ, nói năng hùng hồn, rõ ràng là một người bình thường. Vì sao mọi người lại nói với tôi rằng cậu ấy điên rồi? Đến khi đội trưởng bảo tôi theo dõi cậu ấy 24/24 giờ, tôi mới hiểu cách phá án của cậu ấy, hiểu rằng cậu ấy làm cách nào để tìm ra hung thủ giết người."
"Cậu ấy mô phỏng cách gây án của hung thủ, từng bước khôi phục lại các tình tiết của vụ án, chân thật như thể chính cậu ấy là người làm ra vậy. Thậm chí suýt chút nữa cậu ấy lạc luôn trong thế giới tinh thần của chính mình, suýt chút nữa giết cả cảnh sát."
Lăng Phong bưng một ly cà phê, "Bác sĩ Quý, anh có tin trên đời này không có "tội phạm hoàn hảo" không? Chúng ta giáo dục tư tưởng trên đời này không có tội phạm hoàn hảo với quần chúng, là vì muốn làm cho tội phạm cảm thấy sợ hãi, cho bọn họ biết bóng tối của cái ác không thể thống trị được thế gian này. Nhưng mà bác sĩ Quý, anh có thật sự cho rằng trên đời này không có tội phạm hoàn hảo không?"
Quý Diên không trả lời, chỉnh lại chăn cho Hàn Dung rồi đi ra ngoài.
Lăng Phong đi theo đằng sau, đóng cửa phòng bệnh lại, nói: "Chỉ cần hung thủ lưu lại chứng cứ, ngụy trang hiện trường gây án hướng về một người khác, chỉ cần hung thủ vu oan giá họa thành công, tức là đã một lần phạm tội hoàn hảo!"
Quý Diên quay người lại nhìn thẳng vào mắt đối phương, hỏi: "Cảnh sát Lăng, rốt cuộc là anh muốn nói gì?"
"Bác sĩ Quý, tôi tưởng anh biết rõ lý do vì sao mấy năm qua tôi vẫn luôn không rời Hàn Dung."
Quý Diên: "Tôi biết. Anh và cảnh sát chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ rằng Hàn Dung mới là hung thủ thực sự của những vụ án đó."
Lăng Phong cười khổ, "Lời nói của Đinh Đinh ngày đó đã gợi lên cho tôi một hồi ức không tốt. Nếu giả thiết vừa rồi được thành lập thì chuyện này rất đáng sợ, không phải sao? Hàn Dung gây án ở ngay dưới mí mắt chúng ta, còn trợ giúp chúng ta bắt một người gọi là 'thủ phạm'. Chuyện này khiến tôi muốn mời thêm một vị giảng viên ở trường cảnh sát tới tham gia điều tra. "
"Cảnh sát Lăng, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, ỷ lại quá độ vào chất kích thích sẽ khiến con người càng miên man suy nghĩ, nảy sinh ảo giác." Quý Diên nhét một tấm danh thiếp vào túi áo Lăng Phong, "Đây là đàn em cùng khoa với tôi, đã nghiên cứu nhiều năm trong lĩnh vực giải tỏa áp lực, anh có thể tới xin tư vấn thử xem."
Đinh Đinh không thèm nể mặt ai, nói thẳng: "Lão đại, tên tiểu bạch kiểm này đang trào phúng anh, nói thần kinh của anh yếu như một con mèo bệnh!"
Lăng Phong lườm cậu ta một cái, đi theo Quý Diên vào văn phòng của hắn, nhốt Đinh Đinh ngoài cửa, "Bác sĩ Quý, chuyện hôm nay tôi muốn nói với anh không phải là cái này, mà là lúc phá vụ án 'Âm Dương Sát', Hàn Dung không hề bắt chước thủ pháp gây án của hung thủ, cậu ấy biến thành tác giả, đặt mình vào góc độ của người đứng xem, dùng lý trí phân tích tâm lý của hung thủ. Kể cả vụ án gần đây nhất, cậu ấy cũng chỉ viết những suy nghĩ, hành vi của hung thủ ra giấy chứ không tự mình thực hiện. Tôi nghĩ, điều này có phải đã chứng minh cách trị liệu của anh có hiệu quả rồi không? Hàn Dung đã được tách ra khỏi hung thủ. Tôi đã hỏi thăm qua, lần này Hàn Dung phát bệnh là vì bên phía bệnh viện thay đổi một bác sĩ khác tới thay thế anh. Bảy năm làm bạn, như hình với bóng, có lẽ phần nào đã khiến cậu ấy không thể rời khỏi anh. Tôi nghĩ, anh đối với cậu ấy rất quan trọng."
"Cho nên?"
"Hãy tiếp tục ở lại bên cạnh cậu ấy, đừng từ bỏ cậu ấy."
Quý Diên không nói gì, Lăng Phong mỉm cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, "Đương nhiên, nếu tôi tra ra được Hàn Dung là thủ phạm, mà anh là đồng lõa, thì tôi vẫn sẽ mang cả hai người ra trước công lý."
*
Sau khi Lăng Phong rời đi, Quý Diên cầm báo cáo phân tích quay trở lại phòng bệnh của Hàn Dung.
Hàn Dung đã tỉnh, tròn mắt nhìn trần nhà phát ngốc. Một lát sau, cậu mở miệng: "Bác sĩ, tôi vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta cùng đi dạo siêu thị, anh mua một hộp Durex vị dâu tây. Bác sĩ, anh đã quan hệ bao giờ chưa?"
"Vì sao em lại hỏi vậy?"
"Bởi vì nhìn anh rất giống một người bị bất lực."
Bầu không khí trong phòng bệnh rơi vào sự yên tĩnh chết chóc, làm Hàn Dung có cảm giác người trước mặt đang nổi giận rồi.
"Đùa chút thôi mà." Hàn Dung cong mắt cười, thần thái rực rỡ, híp mắt quyến rũ trêu chọc, "Tại anh lúc nào cũng cự tuyệt tôi. Không phải tôi tự luyến đâu, nhưng hồi ở trường học, tôi cũng là một nam thần được nhiều người biết đến đấy."
"Tôi đồng ý với em."
"Hả?"
Quý Diên xắn ống tay áo của cậu lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng mịn, hắn tìm vị trí của tĩnh mạch, từ từ đẩy kim tiêm vào, "Tôi đồng ý kết giao với em."
"....."
Hàn Dung kinh ngạc một hồi, sau đó bật cười nói: "Được đó. Nếu Trần Sanh mà biết tôi hủy hoại băng sơn mỹ nhân của gã ta, nhất định sẽ tức hộc máu luôn! Nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi!"
Quý Diên vuốt ve má cậu, "Em không biết dáng vẻ của em rất được đàn ông yêu thích à?"
Nơi được đầu ngón tay chạm vào không hiểu sao lại nóng lên, rồi lan dần xuống tai. Hàn Dung há miệng muốn nói gì đó nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Quý Diên, cậu không thốt nên lời.
Quý Diên không hề nói đùa.
Cho nên đây tức là đang công khai đùa giỡn một cách nghiêm túc hả?
OMG!
Bác sĩ tâm thần trị liệu bảy năm của mình là một tên gay chưa come out!
*** Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất