Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút
Chương 2: Tương lai phản bội
Tô Ôn Lương trở về tẩm cung. Nơi phản diện Lương Văn Túc cư trú là tòa cung điện nằm trong góc hẻo lánh nhất Diêm Uyên cung, tất cả mọi người trong ma cung đều biết rõ, tôn chủ Lương Văn Túc của bọn họ thích nhất là nơi râm mát ẩm ướt.
Mà Tô Ôn Lương sau khi xuyên vào thân thể này cũng dần hình thành một thói quen sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây. Không giống trước khi xuyên, y thích nơi ấm áp và nhiều ánh mặt trời.
Bước chân Tô Ôn Lương không nhanh không chậm đi trên khối mặc ngọc đã được mài giũa cẩn thận tinh xảo, không phát ra bất cứ âm thanh nào, tựa như không hề có ai tồn tại. Vì Lương Văn Túc không thích nơi y sống xuất hiện quá nhiều người, gần một năm này đặc biệt nghiêm trọng. Thậm chí đôi khi, y sẽ vì chút động tĩnh do thị vệ phát ra mà không ngại tru sát tất cả thị vệ trong ma cung.
Điều này dẫn đến việc xung quanh tẩm cung của Lương Văn Túc, trừ hai thị vệ giữ cửa ra thì không ai dám bén mảng đến gần.
Tô Ôn Lương đi vào cửa tẩm cung, hai thị vệ giữ cửa đã bị nguyên chủ cho lui trước đó nên ở đây không có lấy một bóng người.
Thế nhưng, khi y bước vào cửa thì chợt cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang đi đến sát bên cạnh y. Tô Ôn Lương quay đầu, người đi đến vẻ mặt ôn tồn lễ độ pha lẫn chút vô tội thuần lương, gân xanh trên trán y hung hăng giật giật.
Đối phương nhìn ra phản ứng của y, nhún vai, động tác vốn tràn ngập hương vị ăn chơi trác táng nhưng khi xuất hiện trên người đối phương thì lại trở nên tiêu sái vô cùng, hắn nói: “Ta thấy hôm nay tôn chủ đại nhân có chút không thích hợp nên chủ động qua đây săn sóc quan tâm một chút, nhưng không nghĩ tới...” Hắn nhìn biểu tình trên mặt Tô Ôn Lương, ý vị thâm trường cười nói: “Không nghĩ tới, cư nhiên sẽ xuất hiện một vị tôn chủ đại nhân khác.”
Trong lòng Tô Ôn Lương nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, y lập tức đi đến bên giường ngồi xuống. Vừa rồi Tô Ôn Lương vì chịu đau đớn nên một thân mồ hôi lạnh, giờ phút này cơ hồ có chút đứng không vững, người trước mặt, y nhất định phải ứng phó cho tốt mới được.
Tô Ôn Lương giương mắt, nói: “Cố điện chủ, nhớ rõ thân phận của ngươi, chuyện này ta không muốn để người thứ hai biết được.” Đối phương trong ma cung phụ trách chiến đấu, điện chủ La Sát điện Cố Hồng Hiên, cũng chính là một trong những phản diện sẽ giết chết nguyên chủ.
Y không thể để lộ chút nhút nhát yếu thế, nếu không y sẽ bị đối phương hung hăng áp chế rồi tra tấn.
Khóe miệng Cố Hồng Hiên gợi lên ý cười nghiền ngẫm, tựa tiếu phi tiếu đáp: “Đương nhiên, chuyện tốt như vậy, sao ta lại nguyện ý nói cho người ngoài biết? Phải không tôn chủ đại nhân?”
Đáy lòng Tô Ôn Lương cười lạnh, đây là thuộc hạ mà nguyên chủ một tay đề bạc, dưỡng nhầm một tên bạch nhãn lang, ngay lúc nguyên chủ không hay không biết, Cố Hồng Hiên đã đột phá Kim Đan hậu kỳ, trở thành tu sĩ Nguyên Anh, nếu không thì sao hắn lại có thể đánh bại nguyên chủ, thuận lợi đoạt lấy bảo tọa tôn chủ ma cung?
Tô Ôn Lương nghĩ đến việc nguyên chủ sẽ bị Cố Hồng Hiên lột da rút gân, dùng máu tươi chế thành Phù Huyết, dùng xương cốt luyện thành Linh Khí, thi cốt cuối cùng một tấc cũng không còn, tâm y nhịn không được từng trận phát lạnh.
Tô Ôn Lương rũ mắt che đi sợ hãi đang chập chờn, người này tương lai sẽ hành hạ y cho tới chết, sao y lại không sợ chứ? Nhưng hiện tại, ít nhất y vẫn có ưu thế, bình tĩnh nói: “Ngươi đêm hôm khuya khoắc tiến vào tẩm cung của ta, là vì muốn trào phúng ta?”
Cố Hồng Hiên lập tức lắc đầu, nghiêng nghiêng mê hoặc hỏi: “Lần này tiểu nhân đến đây cũng là vì đã nhiều ngày không trông thấy tôn chủ đại nhân, cho nên phá lệ nhớ nhung ngài, tôn chủ đại nhân sao lại nói là trào phúng? Chẳng lẽ……” Hắn cất bước đi tới, trong chớp mắt đã đứng trước mặt Tô Ôn Lương, ngón tay ngạnh lãng ấm áp trực tiếp chạm vào chiếc cằm tinh xảo của y, tư thế phong lưu phóng đãng nâng cằm y lên, cúi người dán sát bên tai y, thấp giọng nỉ non: “Tôn chủ đại nhân, ngài đã nhiều ngày không triền miên với ta cho nên mới cảm thấy xa lạ, đây chính là tiểu nhân không phải.”
Tô Ôn Lương âm thầm cắn răng, phấp tay áo đẩy hắn ra, tuy bây giờ y đang chiếm lấy thân thể của Lương Văn Túc nhưng y không có ký ức của nguyên chủ, mấy chiêu thức mà y sử dụng là học được từ việc quan sát Lương Văn Túc, nhưng bây giờ, y đang đối phó với Cố Hồng Hiên cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vì thế y tuyệt đối vô pháp với hắn.
Cho nên, nửa năm gần đây khi cùng Cố Hồng Hiên đối mặt, y luôn rơi vào thế hạ phong. Thậm chí khi chỉ có hai người, hắn càng thêm càn rỡ, hành vi phóng túng như ban nãy đã trở nên quá bình thường.
Tô Ôn Lương lạnh giọng nói: “Sắc trời không còn sớm, Cố điện chủ vẫn nên nhân lúc còn sớm mà trở về đi.” Nói xong liền xoay người đi vào mật thất.
Cố Hồng Hiên đứng phía sau y nói thầm một câu: “Mặc kệ là Tôn chủ nào, đều lãnh đạm như nhau.” dứt lời, liền không tình nguyện rời đi.
Tô Ôn Lương đứng tại chỗ trong chốc lát, dưới chân lập tức mềm nhũn, y trực tiếp ngã xuống sàn, tê liệt nằm trên mặt đất. Trong một năm y xuyên vào thân thể này, sớm đã quen với tình trạng mềm nhũn vô lực của bản thân. Sau đó, y âm thầm điều tra, mới biết được một năm trước, khi Lương Văn Túc một mình đi vào bí cảnh Canh Châu, thân mang trọng thương, y bế quan tu dưỡng cũng chính là vì tình trạng này. Nhiều năm qua Lương Văn Túc ác danh hiển hách, địch nhân lại càng nhiều, bên cạnh y không có lấy một người tín nhiệm, cho nên y căn bản không dám để lộ tin tức bản thân bị thương ra ngoài, thậm chí không dám bế quan tu dưỡng trong mấy năm vì sợ sẽ bị người khác phát hiện nguyên chủ đang trọng thương chưa lành.
Vì thế, Lương Văn Túc liền cố gắng duy trì thân thể tàn tạ, mỗi ngày tựa trăm năm, ban ngày hành hạ địch nhân đến chết, quản giáo cấp dưới, đến đêm tối mới có thể đả tọa tu luyện, nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm.
Tô Ôn Lương nhân lúc thời gian ngắn ngủi nguyên chủ đả tọa mà sử dụng thân thể một cách hoàn toàn. Ban đầu y sử dụng rất thường xuyên, nhưng dần dà, Lương Văn Túc phát hiện có gì đó không thích hợp, vì thế Tô Ôn Lương lập tức thu liễm hành vi tìm hiểu ma cung của mình, chỉ khi cần thiết y mới sử dụng thân thể của nguyên chủ đi làm chính sự.
Giống như đêm nay y đã cứu nữ chính vậy, cũng như nửa năm trước, y đã thử tru sát Cố Hồng Hiên.
Nửa năm trước, y rốt cuộc đã có được cơ hội giết chết Cố Hồng Hiên, y dẫn Cố Hồng Hiên đến một góc hoang vắng, thời điểm y muốn diệt trừ hắn cho sảng khoái thì y liền phát hiện mình căn bản không thể động vào hắn mảy may, cuối cùng y chỉ có thể lựa chọn cứu hắn, cho hắn ân huệ, giúp hắn mau khỏi hẳn.
Đây đúng là hành động mạo hiểm của Tô Ôn Lương, y không biết mình sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ, đây chẳng khác nào dưỡng hổ vi hoạn, dữ hổ mưu bì*? Nhưng y mặc kệ cốt truyện phát triển thế nào, nếu đến cuối cùng kết cục vẫn không phát sinh bất luận thay đổi gì thì y không phải sẽ rơi vào cảnh xương cốt không còn sao? Không bằng nếm thử mấy trải nghiệm khác.
(*Dưỡng hổ vi hoạn, dữ hổ mưu bì: Nuôi hổ chính là nuôi tai họa, chẳng khác nào bảo nó lột da mình.)
Tô Ôn Lương phóng ra một cổ kình khí, đứng dậy lảo đảo đi về mật thất, y chậm rãi ngồi trên bảo tọa hoa sen, thong thả nhắm hai mắt.
Khoảng mười lăm phút sau, Lương Văn Túc tỉnh lại, mà Tô Ôn Lương đã an phận thủ thường trong thân thể nguyên chủ, thông qua đôi mắt của Lương Văn Túc nhìn ra bên ngoài.
Lương Văn Túc từ cái túi bên hông lấy ra một lọ đan dược, đổ toàn bộ vào miệng, sau đó y đi đến cái bàn thấp thấp, trực tiếp cầm lấy linh hồ rót vào miệng.
Ăn đan dược bổ thân lại uống nước linh tuyền, sắc mặt y chuyển từ xanh tím sang tái nhợt, thân thể trọng thương gần như vỡ nát giờ phút này cũng được tu bổ một ít.
Lương Văn Túc nghĩ đến một năm trước khi y đi vào bí cảnh Canh Châu, trong lòng tràn ngập oán hận với đám người kia. Từ khi y tu luyện cho tới nay, đây là nguy cơ hung hiểm nhất mà y từng gặp phải, thực lực của địch nhân so với y cao hơn rất nhiều, nếu không phải y liều chết chạy ra thì nhất định đã bị bọn họ bắt trở về, y phí hết tâm huyết mới thoát ra được, tuyệt đối sẽ không trở lại cái địa ngục kia nữa.
Lương Văn Túc nhắm chặt hai mắt, bình phục cảm xúc đang dao động trong lòng, chờ đến khi y lần nữa mở mắt thì trong mắt đã khôi phục bộ dáng không vương nửa hạt cát, vẫn là tôn chủ Diêm Uyên cung lãnh khốc vô tình.
Bản thân Lương Văn Túc cũng không phải là một nam nhân say mê quyền lực duy ngã độc tôn*, y thậm chí còn cảm thấy chán ghét với sự vụ trong ma cung, nhưng y sống lẻ bóng một mình, không có gia tộc, không có sư môn, tựa như đã bò ra từ vực sâu địa ngục, nỗ lực bồi đắp thế lực cho chính mình, vì thế y tiến vào Xa Dữ Giới.
(*Duy ngã độc tôn: độc nhất, chỉ có một mà không có người thứ 2, hơn hết tất cả.)
Sở dĩ y lựa chọn Xa Dữ Giới Diêm Uyên cung là vì đây là ma cung lớn nhất trong Xa Dữ Giới, là môn phái ma tu lớn nhất, y là người âm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, không thích hợp với tác phong hào hiệp của nhân sĩ chính đạo, đương nhiên sẽ lựa chọn đầu nhập vào ma cung.
Lương Văn Túc từ một đệ tử nội môn Trúc Cơ bình thường, trải qua ba trăm năm, tu luyện tới Nguyên Anh. Thời điểm tôn chủ ma cung bị thương nặng, y đã thay tôn chủ tiền nhiệm giết chết tên điện chủ tạo phản, báo thù cho vị sư tôn trên danh nghĩa, trở thành tân tôn chủ Diêm Uyên cung.
Cá lớn nuốt cá bé, chính là như vậy.
Lương Văn Túc đến đại sảnh nghị sự, tuy y không muốn làm mấy sự vụ trong ma cung nhưng phàm là những việc nên làm, y sẽ tự tay xử lý. Sở dĩ, y có thể từ một đệ tử nội môn nhỏ bé bò lên cái vị trí tôn chủ này, mưu kế trong người đương nhiên không thiếu.
Lương Văn Túc bước vào đại điện, bên trong sớm đã đủ mặt mọi người, mười tám vị điện chủ của mười tám tòa điện Diêm Uyên cung đều tụ họp đầy đủ ở đây, không người nào có gan vắng mặt, vì mọi người trong ma cung ai ai cũng biết, tôn chủ hiện tại của bọn họ, tính tình rất không tốt, phàm là ai làm y nhíu mày đều sống không qua khỏi ngày đó.
Tô Ôn Lương trong cơ thể Lương Văn Túc thông qua đôi mắt hơi híp lại của nguyên chủ nhìn về phía mọi người. Tại đây, ánh mắt y nhạt nhẽo liếc qua người Cố Hồng Hiên, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm vào Đan Dược điện chủ, Hà Quân Càn.
Đây cũng là tâm phúc mà Lương Văn Túc một tay đề bạt, bề ngoài hơi mang khí độ âm trầm, hàng năm diện vô biểu tình, hắn tựa như lấy Lương Văn Túc làm trung tâm nhưng trên thực tế, hắn là người của tông môn đan tu lớn nhất Xa Dữ Giới, là đệ tử thân truyền của Đan Đỉnh Các Nguyên Anh trưởng lão Tô Tịnh Sinh, là nhân sĩ chính đạo âm thầm ẩn núp trong ma cung, cuối cùng cũng là hắn khuyến khích người của ma cung tạo phản, là đầu sỏ đứng sau kế hoạch để nhân sĩ chính đạo đuổi giết Lương Văn Túc.
Tô Ôn Lương nhìn người vẫn như ngày thường mặt than lạnh nhạt ngồi yên một chỗ, đáy lòng hiện lên một tia độc ác.
Mà Tô Ôn Lương sau khi xuyên vào thân thể này cũng dần hình thành một thói quen sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây. Không giống trước khi xuyên, y thích nơi ấm áp và nhiều ánh mặt trời.
Bước chân Tô Ôn Lương không nhanh không chậm đi trên khối mặc ngọc đã được mài giũa cẩn thận tinh xảo, không phát ra bất cứ âm thanh nào, tựa như không hề có ai tồn tại. Vì Lương Văn Túc không thích nơi y sống xuất hiện quá nhiều người, gần một năm này đặc biệt nghiêm trọng. Thậm chí đôi khi, y sẽ vì chút động tĩnh do thị vệ phát ra mà không ngại tru sát tất cả thị vệ trong ma cung.
Điều này dẫn đến việc xung quanh tẩm cung của Lương Văn Túc, trừ hai thị vệ giữ cửa ra thì không ai dám bén mảng đến gần.
Tô Ôn Lương đi vào cửa tẩm cung, hai thị vệ giữ cửa đã bị nguyên chủ cho lui trước đó nên ở đây không có lấy một bóng người.
Thế nhưng, khi y bước vào cửa thì chợt cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang đi đến sát bên cạnh y. Tô Ôn Lương quay đầu, người đi đến vẻ mặt ôn tồn lễ độ pha lẫn chút vô tội thuần lương, gân xanh trên trán y hung hăng giật giật.
Đối phương nhìn ra phản ứng của y, nhún vai, động tác vốn tràn ngập hương vị ăn chơi trác táng nhưng khi xuất hiện trên người đối phương thì lại trở nên tiêu sái vô cùng, hắn nói: “Ta thấy hôm nay tôn chủ đại nhân có chút không thích hợp nên chủ động qua đây săn sóc quan tâm một chút, nhưng không nghĩ tới...” Hắn nhìn biểu tình trên mặt Tô Ôn Lương, ý vị thâm trường cười nói: “Không nghĩ tới, cư nhiên sẽ xuất hiện một vị tôn chủ đại nhân khác.”
Trong lòng Tô Ôn Lương nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, y lập tức đi đến bên giường ngồi xuống. Vừa rồi Tô Ôn Lương vì chịu đau đớn nên một thân mồ hôi lạnh, giờ phút này cơ hồ có chút đứng không vững, người trước mặt, y nhất định phải ứng phó cho tốt mới được.
Tô Ôn Lương giương mắt, nói: “Cố điện chủ, nhớ rõ thân phận của ngươi, chuyện này ta không muốn để người thứ hai biết được.” Đối phương trong ma cung phụ trách chiến đấu, điện chủ La Sát điện Cố Hồng Hiên, cũng chính là một trong những phản diện sẽ giết chết nguyên chủ.
Y không thể để lộ chút nhút nhát yếu thế, nếu không y sẽ bị đối phương hung hăng áp chế rồi tra tấn.
Khóe miệng Cố Hồng Hiên gợi lên ý cười nghiền ngẫm, tựa tiếu phi tiếu đáp: “Đương nhiên, chuyện tốt như vậy, sao ta lại nguyện ý nói cho người ngoài biết? Phải không tôn chủ đại nhân?”
Đáy lòng Tô Ôn Lương cười lạnh, đây là thuộc hạ mà nguyên chủ một tay đề bạc, dưỡng nhầm một tên bạch nhãn lang, ngay lúc nguyên chủ không hay không biết, Cố Hồng Hiên đã đột phá Kim Đan hậu kỳ, trở thành tu sĩ Nguyên Anh, nếu không thì sao hắn lại có thể đánh bại nguyên chủ, thuận lợi đoạt lấy bảo tọa tôn chủ ma cung?
Tô Ôn Lương nghĩ đến việc nguyên chủ sẽ bị Cố Hồng Hiên lột da rút gân, dùng máu tươi chế thành Phù Huyết, dùng xương cốt luyện thành Linh Khí, thi cốt cuối cùng một tấc cũng không còn, tâm y nhịn không được từng trận phát lạnh.
Tô Ôn Lương rũ mắt che đi sợ hãi đang chập chờn, người này tương lai sẽ hành hạ y cho tới chết, sao y lại không sợ chứ? Nhưng hiện tại, ít nhất y vẫn có ưu thế, bình tĩnh nói: “Ngươi đêm hôm khuya khoắc tiến vào tẩm cung của ta, là vì muốn trào phúng ta?”
Cố Hồng Hiên lập tức lắc đầu, nghiêng nghiêng mê hoặc hỏi: “Lần này tiểu nhân đến đây cũng là vì đã nhiều ngày không trông thấy tôn chủ đại nhân, cho nên phá lệ nhớ nhung ngài, tôn chủ đại nhân sao lại nói là trào phúng? Chẳng lẽ……” Hắn cất bước đi tới, trong chớp mắt đã đứng trước mặt Tô Ôn Lương, ngón tay ngạnh lãng ấm áp trực tiếp chạm vào chiếc cằm tinh xảo của y, tư thế phong lưu phóng đãng nâng cằm y lên, cúi người dán sát bên tai y, thấp giọng nỉ non: “Tôn chủ đại nhân, ngài đã nhiều ngày không triền miên với ta cho nên mới cảm thấy xa lạ, đây chính là tiểu nhân không phải.”
Tô Ôn Lương âm thầm cắn răng, phấp tay áo đẩy hắn ra, tuy bây giờ y đang chiếm lấy thân thể của Lương Văn Túc nhưng y không có ký ức của nguyên chủ, mấy chiêu thức mà y sử dụng là học được từ việc quan sát Lương Văn Túc, nhưng bây giờ, y đang đối phó với Cố Hồng Hiên cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vì thế y tuyệt đối vô pháp với hắn.
Cho nên, nửa năm gần đây khi cùng Cố Hồng Hiên đối mặt, y luôn rơi vào thế hạ phong. Thậm chí khi chỉ có hai người, hắn càng thêm càn rỡ, hành vi phóng túng như ban nãy đã trở nên quá bình thường.
Tô Ôn Lương lạnh giọng nói: “Sắc trời không còn sớm, Cố điện chủ vẫn nên nhân lúc còn sớm mà trở về đi.” Nói xong liền xoay người đi vào mật thất.
Cố Hồng Hiên đứng phía sau y nói thầm một câu: “Mặc kệ là Tôn chủ nào, đều lãnh đạm như nhau.” dứt lời, liền không tình nguyện rời đi.
Tô Ôn Lương đứng tại chỗ trong chốc lát, dưới chân lập tức mềm nhũn, y trực tiếp ngã xuống sàn, tê liệt nằm trên mặt đất. Trong một năm y xuyên vào thân thể này, sớm đã quen với tình trạng mềm nhũn vô lực của bản thân. Sau đó, y âm thầm điều tra, mới biết được một năm trước, khi Lương Văn Túc một mình đi vào bí cảnh Canh Châu, thân mang trọng thương, y bế quan tu dưỡng cũng chính là vì tình trạng này. Nhiều năm qua Lương Văn Túc ác danh hiển hách, địch nhân lại càng nhiều, bên cạnh y không có lấy một người tín nhiệm, cho nên y căn bản không dám để lộ tin tức bản thân bị thương ra ngoài, thậm chí không dám bế quan tu dưỡng trong mấy năm vì sợ sẽ bị người khác phát hiện nguyên chủ đang trọng thương chưa lành.
Vì thế, Lương Văn Túc liền cố gắng duy trì thân thể tàn tạ, mỗi ngày tựa trăm năm, ban ngày hành hạ địch nhân đến chết, quản giáo cấp dưới, đến đêm tối mới có thể đả tọa tu luyện, nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm.
Tô Ôn Lương nhân lúc thời gian ngắn ngủi nguyên chủ đả tọa mà sử dụng thân thể một cách hoàn toàn. Ban đầu y sử dụng rất thường xuyên, nhưng dần dà, Lương Văn Túc phát hiện có gì đó không thích hợp, vì thế Tô Ôn Lương lập tức thu liễm hành vi tìm hiểu ma cung của mình, chỉ khi cần thiết y mới sử dụng thân thể của nguyên chủ đi làm chính sự.
Giống như đêm nay y đã cứu nữ chính vậy, cũng như nửa năm trước, y đã thử tru sát Cố Hồng Hiên.
Nửa năm trước, y rốt cuộc đã có được cơ hội giết chết Cố Hồng Hiên, y dẫn Cố Hồng Hiên đến một góc hoang vắng, thời điểm y muốn diệt trừ hắn cho sảng khoái thì y liền phát hiện mình căn bản không thể động vào hắn mảy may, cuối cùng y chỉ có thể lựa chọn cứu hắn, cho hắn ân huệ, giúp hắn mau khỏi hẳn.
Đây đúng là hành động mạo hiểm của Tô Ôn Lương, y không biết mình sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ, đây chẳng khác nào dưỡng hổ vi hoạn, dữ hổ mưu bì*? Nhưng y mặc kệ cốt truyện phát triển thế nào, nếu đến cuối cùng kết cục vẫn không phát sinh bất luận thay đổi gì thì y không phải sẽ rơi vào cảnh xương cốt không còn sao? Không bằng nếm thử mấy trải nghiệm khác.
(*Dưỡng hổ vi hoạn, dữ hổ mưu bì: Nuôi hổ chính là nuôi tai họa, chẳng khác nào bảo nó lột da mình.)
Tô Ôn Lương phóng ra một cổ kình khí, đứng dậy lảo đảo đi về mật thất, y chậm rãi ngồi trên bảo tọa hoa sen, thong thả nhắm hai mắt.
Khoảng mười lăm phút sau, Lương Văn Túc tỉnh lại, mà Tô Ôn Lương đã an phận thủ thường trong thân thể nguyên chủ, thông qua đôi mắt của Lương Văn Túc nhìn ra bên ngoài.
Lương Văn Túc từ cái túi bên hông lấy ra một lọ đan dược, đổ toàn bộ vào miệng, sau đó y đi đến cái bàn thấp thấp, trực tiếp cầm lấy linh hồ rót vào miệng.
Ăn đan dược bổ thân lại uống nước linh tuyền, sắc mặt y chuyển từ xanh tím sang tái nhợt, thân thể trọng thương gần như vỡ nát giờ phút này cũng được tu bổ một ít.
Lương Văn Túc nghĩ đến một năm trước khi y đi vào bí cảnh Canh Châu, trong lòng tràn ngập oán hận với đám người kia. Từ khi y tu luyện cho tới nay, đây là nguy cơ hung hiểm nhất mà y từng gặp phải, thực lực của địch nhân so với y cao hơn rất nhiều, nếu không phải y liều chết chạy ra thì nhất định đã bị bọn họ bắt trở về, y phí hết tâm huyết mới thoát ra được, tuyệt đối sẽ không trở lại cái địa ngục kia nữa.
Lương Văn Túc nhắm chặt hai mắt, bình phục cảm xúc đang dao động trong lòng, chờ đến khi y lần nữa mở mắt thì trong mắt đã khôi phục bộ dáng không vương nửa hạt cát, vẫn là tôn chủ Diêm Uyên cung lãnh khốc vô tình.
Bản thân Lương Văn Túc cũng không phải là một nam nhân say mê quyền lực duy ngã độc tôn*, y thậm chí còn cảm thấy chán ghét với sự vụ trong ma cung, nhưng y sống lẻ bóng một mình, không có gia tộc, không có sư môn, tựa như đã bò ra từ vực sâu địa ngục, nỗ lực bồi đắp thế lực cho chính mình, vì thế y tiến vào Xa Dữ Giới.
(*Duy ngã độc tôn: độc nhất, chỉ có một mà không có người thứ 2, hơn hết tất cả.)
Sở dĩ y lựa chọn Xa Dữ Giới Diêm Uyên cung là vì đây là ma cung lớn nhất trong Xa Dữ Giới, là môn phái ma tu lớn nhất, y là người âm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, không thích hợp với tác phong hào hiệp của nhân sĩ chính đạo, đương nhiên sẽ lựa chọn đầu nhập vào ma cung.
Lương Văn Túc từ một đệ tử nội môn Trúc Cơ bình thường, trải qua ba trăm năm, tu luyện tới Nguyên Anh. Thời điểm tôn chủ ma cung bị thương nặng, y đã thay tôn chủ tiền nhiệm giết chết tên điện chủ tạo phản, báo thù cho vị sư tôn trên danh nghĩa, trở thành tân tôn chủ Diêm Uyên cung.
Cá lớn nuốt cá bé, chính là như vậy.
Lương Văn Túc đến đại sảnh nghị sự, tuy y không muốn làm mấy sự vụ trong ma cung nhưng phàm là những việc nên làm, y sẽ tự tay xử lý. Sở dĩ, y có thể từ một đệ tử nội môn nhỏ bé bò lên cái vị trí tôn chủ này, mưu kế trong người đương nhiên không thiếu.
Lương Văn Túc bước vào đại điện, bên trong sớm đã đủ mặt mọi người, mười tám vị điện chủ của mười tám tòa điện Diêm Uyên cung đều tụ họp đầy đủ ở đây, không người nào có gan vắng mặt, vì mọi người trong ma cung ai ai cũng biết, tôn chủ hiện tại của bọn họ, tính tình rất không tốt, phàm là ai làm y nhíu mày đều sống không qua khỏi ngày đó.
Tô Ôn Lương trong cơ thể Lương Văn Túc thông qua đôi mắt hơi híp lại của nguyên chủ nhìn về phía mọi người. Tại đây, ánh mắt y nhạt nhẽo liếc qua người Cố Hồng Hiên, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm vào Đan Dược điện chủ, Hà Quân Càn.
Đây cũng là tâm phúc mà Lương Văn Túc một tay đề bạt, bề ngoài hơi mang khí độ âm trầm, hàng năm diện vô biểu tình, hắn tựa như lấy Lương Văn Túc làm trung tâm nhưng trên thực tế, hắn là người của tông môn đan tu lớn nhất Xa Dữ Giới, là đệ tử thân truyền của Đan Đỉnh Các Nguyên Anh trưởng lão Tô Tịnh Sinh, là nhân sĩ chính đạo âm thầm ẩn núp trong ma cung, cuối cùng cũng là hắn khuyến khích người của ma cung tạo phản, là đầu sỏ đứng sau kế hoạch để nhân sĩ chính đạo đuổi giết Lương Văn Túc.
Tô Ôn Lương nhìn người vẫn như ngày thường mặt than lạnh nhạt ngồi yên một chỗ, đáy lòng hiện lên một tia độc ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất