Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút
Chương 9: Tình Xà Cổ
Lúc trời tờ mờ sáng, Bạch Cảnh Thần trầm trầm tỉnh lại. Hắn không có thói quen ngủ nướng, cho nên sau khi mở mắt liền trực tiếp bò dậy.
Bạch Cảnh Thần lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong túi trữ vật. Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề, hắn mới nhấc chân bước đến giá phơi y phục bên ngoài mái nhà tranh. Quần áo này là do trong lúc tắm rửa hôm qua làm ướt, bây giờ vẫn còn có chút dầm dề.
Bạch Cảnh Thần giơ tay thu hết đống y phục treo trong nhà. Đợi buổi tối trở về, quần áo vừa lúc cũng được gió hong khô, tới lúc đó hắn chỉ cần thu xếp gọn gàng là được.
Nếu phơi dưới ánh mặt trời quá nóng thì vải sẽ bị hư. Bạch Cảnh Thần hiện giờ không có bất kì ai để dựa dẫm, bản thân hắn cũng không có thời gian đi kiếm tiền, vì vậy hắn cần phải tiết kiệm một chút, một bộ quần áo đơn sơ này đã được hắn mặc rất nhiều năm.
Bạch Cảnh Thần vươn tay treo y phục lên, thuận mắt liếc nhìn người được hắn cứu hôm qua. Lồng ngực Lương Văn Túc vẫn phập phồng như cũ, Bạch Cảnh Thần nhịn không được nhấc chân bước đến ngồi xổm sát bên y, hạ mi xem xét sắc mặt hơi ửng đỏ không được bình thường. Vầng trán Lương Văn Túc rịn ướt mồ hôi mịn, nhìn qua liền biết tình trạng hiện tại của y hình như không được tốt cho lắm.
Bạch Cảnh Thần cũng không có biện pháp, hắn chỉ là một tạp dịch ngoại môn, hơn nữa còn bị người ta cắt xén chi phí ăn uống. Ngày hôm qua, Bạch Cảnh Thần đã chia cho Lương Văn Túc không ít đan dược, còn đắp thuốc lên vết thương y. Những thứ hắn chắt chiu tích góp nhiều năm đều đã tiêu sạch trên người Lương Văn Túc, cho nên Bạch Cảnh Thần bây giờ chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Tuy Bạch Cảnh Thần thừa biết người này sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn thử thấp giọng nói nhỏ: “Bây giờ ta thật sự hết cách rồi, nếu ngươi còn muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi. Ta phải đi chăm sóc linh thảo, buổi tối sẽ trở về.” Dứt lời, Bạch Cảnh Thần liền xoay người bước ra ngoài.
Dược điền linh thảo cách Thiên Diễn Tông một đoạn khá xa. Nếu không thì các đệ tử khác trong tông môn cũng không xem nhiệm vụ lần này của hắn là đang lưu đày.
Chỗ này luận tài nguyên hay linh khí đều kém rất xa so với Thiên Diễn Tông. Nhưng Bạch Cảnh Thần hắn tình nguyện lưu lại nơi này, bởi vì ở đây, hắn có thể sống tự do tự tại, không bị bất kì ai xa lánh hay trào phúng, hơn nữa hắn còn có cơ hội chuyên tâm tu luyện.
Bạch Cảnh Thần đi dọc bờ dược điền, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn đều có hạn ngạch, trên cơ bản là chăm sóc đầy đủ cho một mảnh dược điền. Ba năm qua Bạch Cảnh Thần vẫn luôn cần mẫn làm việc, chưa từng lười biếng.
Hắn đi lấy lệnh bài từ chỗ Lý quản sự, sau đó chạy đến chăm sóc cho dược điền linh thảo của hôm nay.
Sau khi Bạch Cảnh Thần rời khỏi được một canh giờ, ý thức của Lương Văn Túc dần dần khôi phục. Đôi mi cong dài mở to xem xét tình cảnh xung quanh, sau khi nhận ra đây chỉ là một căn nhà tranh rách nát, không có bất luận uy hiếp nguy hiểm gì, lúc này Lương Văn Túc mới an tâm ngồi dậy, cúi đầu nhìn đống thảo dược vừa được ai đó vụng về đắp lên miệng vết thương. Lương Văn Túc lập tức nhíu mày, y thi triển chút thuật pháp làm sạch thân thể, sau đó xoay người lấy một bộ quần áo từ trong túi trữ vật, mặc vào, khoanh chân đả tọa.
Linh khí ở đây không sung túc bằng ma cung. Lương Văn Túc tu luyện trong chốc lát, lúc nhận ra linh khí thiếu hụt đến đáng thương, y mới quyết định lấy mười mấy khối linh thạch thượng phẩm từ trong nạp giới, bố trí Tụ Linh Trận giản dị trên đống rơm rạ giữa phòng. Sau khi đã hoàn thành xong, Lương Văn Túc ngồi ở trung tâm trận pháp, tập trung đả tọa.
Lương Văn Túc tu luyện liên tục không chịu dừng lại dù chỉ là một khắc. Trời tối, người bên ngoài rốt cuộc trở về, Lương Văn Túc mới cảnh giác mở mắt.
Bạch Cảnh Thần làm xong nhiệm vụ liền trở về, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng khó tin trong nhà. Nam nhân mà hắn cứu đang ngồi ngay ngắn trong Tụ Linh Trận, hai mắt híp lại âm u nhìn hắn chằm chằm.
Nhận ra ánh nhìn âm trầm của người trước mặt, Bạch Cảnh Thần thức thời dừng bước, cung kính nói: “Tiền bối người tỉnh rồi, là ta đã cứu người về đây. Nếu thân thể của người đã khôi phục thì nhanh rời khỏi đi.”
Người như vậy, nếu nhìn kỹ thì sẽ biết y không phải loại lương thiện gì, Bạch Cảnh Thần đương nhiên sẽ chọn cách khéo léo đuổi đi.
Lương Văn Túc nghe xong, chỉ lãnh đạm hỏi: “Đây là nơi nào, ngươi là ai?”
Bạch Cảnh Thần tự biết tu vi của người này sâu không lường được, vì vậy thuận theo đáp: “Bẩm tiền bối, chỗ này là dược điền linh thảo bên ngoài Thiên Diễn Tông, phụ cận dòng sông Kim Thủy chảy vào Xa Dữ Giới. Ta là đệ tử ngoại môn Thiên Diễn Tông, tên Bạch Cảnh Thần.”
“Ngươi là người của Bạch gia nhất tộc Thiên Diễn Tông?”
“…… đúng.”
Sau khi Lương Văn Túc hỏi xong, trong lòng đại khái đã có suy đoán, nhưng y vẫn hỏi tiếp: “Ngươi tìm thấy ta ở đâu?”
Bạch Cảnh Thần chỉ về phía ngọn núi thấp bé đang sừng sững bên ngoài, đáp: “Hôm qua, lúc ta lên núi hái Chung Linh hoa thì nửa đường gặp được tiền bối cả người toàn là máu đang ngất xỉu trên mặt đất. Sau đó, ta liền mang người về chữa trị. Ta thật sự không có ác ý, chỉ thuận tay thôi.”
Lương Văn Túc không tỏ ý kiến, y lấy một túi linh thạch ném vào lòng ngực Bạch Cảnh Thần, nhắm mắt nói: “Đây là thù lao của ngươi, tạm thời ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một đoạn thời gian, ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Bạch Cảnh Thần nhận ra trong giọng nói của y có mang theo uy hiếp và cảnh cáo, vội vàng đáp: “Đây là đương nhiên, tiền bối cứ tùy ý.”
Lương Văn Túc bắt đầu tu luyện, Bạch Cảnh Thần thấy y đã bước vào chính sự liền gãi đầu cầm túi linh thạch mà người kia vừa ném tới lui ra ngoài.
Hắn đi tới một tiểu viện tử nằm ngoài nhà tranh, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Bạch Cảnh Thần không dám đi quá xa, tuy nhà tranh của hắn có rất ít người lui tới, nhưng Bạch Cảnh Thần vẫn sợ đồng môn khi đi ngang qua đây, lơ đãng nhìn vào sẽ phát hiện dị trạng.
Sau khi Bạch Cảnh Thần ngồi xuống, hắn liền lấy túi linh thạch ra xem xét một lát. Thời điểm nhìn thấy bên trong chứa đầy linh thạch trung phẩm, Bạch Cảnh Thần liền kinh hỷ tột độ, đây là lần đầu tiên hắn có nhiều linh thạch như vậy, hơn nữa còn là trung phẩm.
Trong Xa Dữ Giới, một khối linh thạch trung phẩm có thể đổi được một trăm khối linh thạch hạ phẩm, mà trong cái túi này, ít nhất cũng phải có gần mấy chục khối linh thạch trung phẩm, như vậy không phải Bạch Cảnh Thần có thể đổi được mấy ngàn khối linh thạch hạ phẩm sao?
Cái này đối với một phàm nhân như hắn mà nói thì chính là khối tài sản khổng lồ. Phải biết rằng, thân là đệ tử ngoại môn của Thiên Diễn Tông, mỗi tháng hắn chỉ nhận được hai khối linh thạch hạ phẩm, còn chưa trừ trường hợp bị người ta cắt xén. Bạch Cảnh Thần vui sướng không thôi, đồng thời cũng nhận ra một điều, người mà hắn cứu về có lai lịch không nhỏ.
Bất quá, chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn, người mà hắn cứu tuy ánh mắt không được tốt cho lắm nhưng Bạch Cảnh Thần biết y sẽ không gây ra phiền toái. Vì vậy, đợi sau khi vết thương của y khỏi hẳn thì bọn họ sẽ không còn quan hệ gì với nhau.
Bạch Cảnh Thần nhìn thật kỹ khối linh thạch trung phẩm trong tay, một bên ngẫm nghĩ, hắn có chừng đó linh thạch, cũng nên đi mua chút vật dụng hỗ trợ tu luyện nhỉ.
Tuy bây giờ hắn vẫn chưa thể dẫn khí nhập thể, nhưng Bạch Cảnh Thần nghĩ rằng là do hắn không có lấy một quyển công pháp thích hợp để luyện theo, cho nên mới vô pháp nhập môn. Nếu lần này hắn tìm được một bộ công pháp thích hợp cho mình thì con đường tu luyện phía trước sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi đã tính toán chu toàn, Bạch Cảnh Thần liền đứng lên đi tắm rửa giặt quần áo. Qua thêm một lúc lâu, sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Bạch Cảnh Thần ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ không bước vào quấy rầy người kia tu luyện. Hắn đi ra phía sau nhà tranh, dùng cỏ dại nơi đó xây thành một chiếc giường tạm bợ, nằm nghỉ ngơi một đêm.
Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau tỉnh lại, Bạch Cảnh Thần vẫn như thường lệ rời giường từ rất sớm. Sau khi đã chuẩn bị xong tất thảy, Bạch Cảnh Thần mới đi tới trước nhà tranh, cao giọng nói chuyện với người trong phòng: “Tiền bối, hôm nay ta phải lên núi rồi, tối sẽ về muộn một chút.”
Hắn cũng không biết vì sao hắn lại nói câu này với người bên trong, bất quá hắn cũng không để tâm nữa, sau khi nói xong, cả người Bạch Cảnh Thần liền nhẹ nhõm, nhanh chân chạy ra ngoài.
Lương Văn Túc nghe xong liền mở mắt nhìn về phía thân ảnh chạy xa dần, nhịn không được nhíu mày.
Trên người thiếu niên tên Bạch Cảnh Thần này có một cổ hương vị thập phần quen thuộc. Đây là một loại vị đạo rất kỳ quái, nếu không phải Lương Văn Túc cũng thuộc loại đó thì y tuyệt đối sẽ không ngửi ra.
Hương vị này khiến y có cảm giác rất vui sướng, rất sảng khoái, so với tên bạch y đeo mặt nạ trước đây càng khiến y kích động. Đây cũng là nguyên nhân khiến ánh mắt đầu tiên khi Lương Văn Túc nhìn thấy Bạch Cảnh Thần không mang theo giết chóc. Lúc Lương Văn Túc còn rất nhỏ, y bị người trong gia tộc ném vào hạ giới, ban đầu trốn đông trốn tây, sau đó, trong lúc vô tình y đã quên mất rất nhiều chuyện.
Bây giờ, y lại ngửi thấy hương vị quen thuộc đó từ một người thiếu niên, máu toàn thân bắt đầu sôi trào, phảng phất như vừa được hồi sinh thêm một lần nữa. Như thế, thiếu niên này rốt cuộc có địa vị gì?
Lương Văn Túc không nghĩ ra, cũng không thể giải thích. Đáy lòng y âm thầm quyết định, đợi sau khi thương thế khôi phục tốt hơn một chút, lúc rời khỏi nơi này, y sẽ mang người thiếu niên đó theo.
Lương Văn Túc nghĩ xong, liền nhắm mắt tịnh dưỡng, linh khí lần nữa bao lấy thân thể, vuốt nhẹ qua vết thương dữ tợn âm trầm.
Lúc trước, Lương Văn Túc thiếu chút nữa đã bị một kiếm của Huyền Đạo Tử đâm thủng Nguyên Anh. Tuy lúc ấy, y đã kịp thời trốn được một chiêu trí mạng, nhưng kiếm khí tinh thâm của hắn vẫn khiến y tổn thương nghiêm trọng.
Bất quá cũng không quan trọng nữa. Bụng tuy đã bị thương nặng nhưng chỉ cần tu dưỡng mấy năm thì có thể khôi phục lại bình thường. Cái mà y để tâm bây giờ là một sự việc khác.
Hai năm trước, Lương Văn Túc bước vào Bí Cảnh Canh Châu, lần đầu tiên nhìn thấy vị cao nhân bạch y đeo mặt nạ, người nọ rất mạnh. Từ trước đến nay, chưa từng có ai cường hãn vượt xa y như vậy.
Tuy cuối cùng, Lương Văn Túc đã liều chết may mắn thoát ra, nhưng nội thương trong người vẫn thập phần nghiêm trọng, hơn nữa trong lúc ngoài ý muốn còn bị gieo Tình Xà Cổ.
Lương Văn Túc nghĩ đến đây, sắc mặt liền trở nên âm trầm, y rũ mắt nhìn vào lòng bàn tay. Thời điểm Lương Văn Túc rót linh khí vào lòng bàn tay, dưới mi mắt y, trong lòng tay trái tái nhợt chậm rãi nở rộ một đóa xà hoa màu đen dâm mỹ.
Đó hoa này toàn thân hắc sắc, trên đó có mười hai đóa hoa cánh tựa vẩy rắn, phía dưới là hình đuôi rắn yêu mị.
Loại hoa này chuyên dùng cho Xà tộc cao giai trong quá trình giao phối sinh con. Ở Xa Dữ Giới, loại tà hoa dâm mỹ này sớm đã bị diệt sạch, nơi thượng giới Canh Xuyên có lẽ cũng không còn lại bao nhiêu. Phỏng chừng nó vẫn ẩn nấp bên trong bí cảnh, và chỉ trong đó mới có thể tìm được loại hoa này.
Linh khí trong Tu chân giới càng ngày càng giảm sút. Tứ đại thần thú dần tan biến như bị nước lũ rửa trôi, số lượng Xà tộc cao giai cũng ít đi dần dần, tựa như Thiên Đạo đã không còn dung chứa yêu thú cao giai.
Một thế hệ lại một thế hệ yêu thú già cả chết đi, con cái sinh ra lại ngày càng ít. Cùng lúc đó, Xà tộc cũng giảm bớt qua từng năm, dần dần, giống đực thậm chí không thể tìm thấy giống cái để kết đôi sinh sôi nảy nở.
Sinh sản là sứ mệnh quan trọng nhất để yêu thú kéo dài tuổi thọ dòng tộc của mình, bởi lẽ không ai muốn tộc nhân sẽ hoàn toàn bị diệt. Sau đó, Xà tộc cao giai trải qua nhiều lần thí nghiệm và tìm kiếm, trong bí cảnh phát hiện ra loại hoa này.
Bọn họ thành công bào chế ra Tình Xà Cổ, vì thế, Xà tộc cao giai đã xuất hiện tân sinh kéo dài dòng tộc.
Đây cũng là một loại cổ khiến giống đực trong Xà tộc mang thai. Phàm là người bị gieo Tình Xà Cổ, đều có thể mang thai dựng dục tựa như nữ nhân.
Nhưng đây chỉ là cổ vật chuyên dụng cho Xà tộc cao giai, bây giờ lại xuất hiện trên người Lương Văn Túc.
Ban đầu, Lương Văn Túc cũng không để ý mấy, bởi vì từ trước đến nay y luôn dùng thân phận phàm nhân để tồn tại. Cho nên dù trước đây đã bị bạch y đeo mặt nạ cảnh cáo, nhưng y vẫn không hoàn toàn tin tưởng người nọ.
Nhưng giờ phút này, sự thật đã hiện ra trước mắt, Lương Văn Túc không thể không tin. Trải qua hai năm, Tình Xà Cổ vốn dĩ chỉ có tác dụng trên người Xà tộc cao giai, nở hoa rồi, mà Lương Văn Túc cũng không phải phàm nhân ma tu chân chính.
Càng không xong chính là, y không thể không tìm một Xà tộc cao giai có cấp bậc lớn hơn y để tiến hành giao phối sinh con, giải độc Tình Xà Cổ. Nếu không thì tánh mạng của Lương Văn Túc nhất định kham ưu.
Bạch Cảnh Thần lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong túi trữ vật. Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề, hắn mới nhấc chân bước đến giá phơi y phục bên ngoài mái nhà tranh. Quần áo này là do trong lúc tắm rửa hôm qua làm ướt, bây giờ vẫn còn có chút dầm dề.
Bạch Cảnh Thần giơ tay thu hết đống y phục treo trong nhà. Đợi buổi tối trở về, quần áo vừa lúc cũng được gió hong khô, tới lúc đó hắn chỉ cần thu xếp gọn gàng là được.
Nếu phơi dưới ánh mặt trời quá nóng thì vải sẽ bị hư. Bạch Cảnh Thần hiện giờ không có bất kì ai để dựa dẫm, bản thân hắn cũng không có thời gian đi kiếm tiền, vì vậy hắn cần phải tiết kiệm một chút, một bộ quần áo đơn sơ này đã được hắn mặc rất nhiều năm.
Bạch Cảnh Thần vươn tay treo y phục lên, thuận mắt liếc nhìn người được hắn cứu hôm qua. Lồng ngực Lương Văn Túc vẫn phập phồng như cũ, Bạch Cảnh Thần nhịn không được nhấc chân bước đến ngồi xổm sát bên y, hạ mi xem xét sắc mặt hơi ửng đỏ không được bình thường. Vầng trán Lương Văn Túc rịn ướt mồ hôi mịn, nhìn qua liền biết tình trạng hiện tại của y hình như không được tốt cho lắm.
Bạch Cảnh Thần cũng không có biện pháp, hắn chỉ là một tạp dịch ngoại môn, hơn nữa còn bị người ta cắt xén chi phí ăn uống. Ngày hôm qua, Bạch Cảnh Thần đã chia cho Lương Văn Túc không ít đan dược, còn đắp thuốc lên vết thương y. Những thứ hắn chắt chiu tích góp nhiều năm đều đã tiêu sạch trên người Lương Văn Túc, cho nên Bạch Cảnh Thần bây giờ chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Tuy Bạch Cảnh Thần thừa biết người này sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn thử thấp giọng nói nhỏ: “Bây giờ ta thật sự hết cách rồi, nếu ngươi còn muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi. Ta phải đi chăm sóc linh thảo, buổi tối sẽ trở về.” Dứt lời, Bạch Cảnh Thần liền xoay người bước ra ngoài.
Dược điền linh thảo cách Thiên Diễn Tông một đoạn khá xa. Nếu không thì các đệ tử khác trong tông môn cũng không xem nhiệm vụ lần này của hắn là đang lưu đày.
Chỗ này luận tài nguyên hay linh khí đều kém rất xa so với Thiên Diễn Tông. Nhưng Bạch Cảnh Thần hắn tình nguyện lưu lại nơi này, bởi vì ở đây, hắn có thể sống tự do tự tại, không bị bất kì ai xa lánh hay trào phúng, hơn nữa hắn còn có cơ hội chuyên tâm tu luyện.
Bạch Cảnh Thần đi dọc bờ dược điền, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn đều có hạn ngạch, trên cơ bản là chăm sóc đầy đủ cho một mảnh dược điền. Ba năm qua Bạch Cảnh Thần vẫn luôn cần mẫn làm việc, chưa từng lười biếng.
Hắn đi lấy lệnh bài từ chỗ Lý quản sự, sau đó chạy đến chăm sóc cho dược điền linh thảo của hôm nay.
Sau khi Bạch Cảnh Thần rời khỏi được một canh giờ, ý thức của Lương Văn Túc dần dần khôi phục. Đôi mi cong dài mở to xem xét tình cảnh xung quanh, sau khi nhận ra đây chỉ là một căn nhà tranh rách nát, không có bất luận uy hiếp nguy hiểm gì, lúc này Lương Văn Túc mới an tâm ngồi dậy, cúi đầu nhìn đống thảo dược vừa được ai đó vụng về đắp lên miệng vết thương. Lương Văn Túc lập tức nhíu mày, y thi triển chút thuật pháp làm sạch thân thể, sau đó xoay người lấy một bộ quần áo từ trong túi trữ vật, mặc vào, khoanh chân đả tọa.
Linh khí ở đây không sung túc bằng ma cung. Lương Văn Túc tu luyện trong chốc lát, lúc nhận ra linh khí thiếu hụt đến đáng thương, y mới quyết định lấy mười mấy khối linh thạch thượng phẩm từ trong nạp giới, bố trí Tụ Linh Trận giản dị trên đống rơm rạ giữa phòng. Sau khi đã hoàn thành xong, Lương Văn Túc ngồi ở trung tâm trận pháp, tập trung đả tọa.
Lương Văn Túc tu luyện liên tục không chịu dừng lại dù chỉ là một khắc. Trời tối, người bên ngoài rốt cuộc trở về, Lương Văn Túc mới cảnh giác mở mắt.
Bạch Cảnh Thần làm xong nhiệm vụ liền trở về, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng khó tin trong nhà. Nam nhân mà hắn cứu đang ngồi ngay ngắn trong Tụ Linh Trận, hai mắt híp lại âm u nhìn hắn chằm chằm.
Nhận ra ánh nhìn âm trầm của người trước mặt, Bạch Cảnh Thần thức thời dừng bước, cung kính nói: “Tiền bối người tỉnh rồi, là ta đã cứu người về đây. Nếu thân thể của người đã khôi phục thì nhanh rời khỏi đi.”
Người như vậy, nếu nhìn kỹ thì sẽ biết y không phải loại lương thiện gì, Bạch Cảnh Thần đương nhiên sẽ chọn cách khéo léo đuổi đi.
Lương Văn Túc nghe xong, chỉ lãnh đạm hỏi: “Đây là nơi nào, ngươi là ai?”
Bạch Cảnh Thần tự biết tu vi của người này sâu không lường được, vì vậy thuận theo đáp: “Bẩm tiền bối, chỗ này là dược điền linh thảo bên ngoài Thiên Diễn Tông, phụ cận dòng sông Kim Thủy chảy vào Xa Dữ Giới. Ta là đệ tử ngoại môn Thiên Diễn Tông, tên Bạch Cảnh Thần.”
“Ngươi là người của Bạch gia nhất tộc Thiên Diễn Tông?”
“…… đúng.”
Sau khi Lương Văn Túc hỏi xong, trong lòng đại khái đã có suy đoán, nhưng y vẫn hỏi tiếp: “Ngươi tìm thấy ta ở đâu?”
Bạch Cảnh Thần chỉ về phía ngọn núi thấp bé đang sừng sững bên ngoài, đáp: “Hôm qua, lúc ta lên núi hái Chung Linh hoa thì nửa đường gặp được tiền bối cả người toàn là máu đang ngất xỉu trên mặt đất. Sau đó, ta liền mang người về chữa trị. Ta thật sự không có ác ý, chỉ thuận tay thôi.”
Lương Văn Túc không tỏ ý kiến, y lấy một túi linh thạch ném vào lòng ngực Bạch Cảnh Thần, nhắm mắt nói: “Đây là thù lao của ngươi, tạm thời ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một đoạn thời gian, ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Bạch Cảnh Thần nhận ra trong giọng nói của y có mang theo uy hiếp và cảnh cáo, vội vàng đáp: “Đây là đương nhiên, tiền bối cứ tùy ý.”
Lương Văn Túc bắt đầu tu luyện, Bạch Cảnh Thần thấy y đã bước vào chính sự liền gãi đầu cầm túi linh thạch mà người kia vừa ném tới lui ra ngoài.
Hắn đi tới một tiểu viện tử nằm ngoài nhà tranh, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Bạch Cảnh Thần không dám đi quá xa, tuy nhà tranh của hắn có rất ít người lui tới, nhưng Bạch Cảnh Thần vẫn sợ đồng môn khi đi ngang qua đây, lơ đãng nhìn vào sẽ phát hiện dị trạng.
Sau khi Bạch Cảnh Thần ngồi xuống, hắn liền lấy túi linh thạch ra xem xét một lát. Thời điểm nhìn thấy bên trong chứa đầy linh thạch trung phẩm, Bạch Cảnh Thần liền kinh hỷ tột độ, đây là lần đầu tiên hắn có nhiều linh thạch như vậy, hơn nữa còn là trung phẩm.
Trong Xa Dữ Giới, một khối linh thạch trung phẩm có thể đổi được một trăm khối linh thạch hạ phẩm, mà trong cái túi này, ít nhất cũng phải có gần mấy chục khối linh thạch trung phẩm, như vậy không phải Bạch Cảnh Thần có thể đổi được mấy ngàn khối linh thạch hạ phẩm sao?
Cái này đối với một phàm nhân như hắn mà nói thì chính là khối tài sản khổng lồ. Phải biết rằng, thân là đệ tử ngoại môn của Thiên Diễn Tông, mỗi tháng hắn chỉ nhận được hai khối linh thạch hạ phẩm, còn chưa trừ trường hợp bị người ta cắt xén. Bạch Cảnh Thần vui sướng không thôi, đồng thời cũng nhận ra một điều, người mà hắn cứu về có lai lịch không nhỏ.
Bất quá, chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn, người mà hắn cứu tuy ánh mắt không được tốt cho lắm nhưng Bạch Cảnh Thần biết y sẽ không gây ra phiền toái. Vì vậy, đợi sau khi vết thương của y khỏi hẳn thì bọn họ sẽ không còn quan hệ gì với nhau.
Bạch Cảnh Thần nhìn thật kỹ khối linh thạch trung phẩm trong tay, một bên ngẫm nghĩ, hắn có chừng đó linh thạch, cũng nên đi mua chút vật dụng hỗ trợ tu luyện nhỉ.
Tuy bây giờ hắn vẫn chưa thể dẫn khí nhập thể, nhưng Bạch Cảnh Thần nghĩ rằng là do hắn không có lấy một quyển công pháp thích hợp để luyện theo, cho nên mới vô pháp nhập môn. Nếu lần này hắn tìm được một bộ công pháp thích hợp cho mình thì con đường tu luyện phía trước sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi đã tính toán chu toàn, Bạch Cảnh Thần liền đứng lên đi tắm rửa giặt quần áo. Qua thêm một lúc lâu, sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Bạch Cảnh Thần ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ không bước vào quấy rầy người kia tu luyện. Hắn đi ra phía sau nhà tranh, dùng cỏ dại nơi đó xây thành một chiếc giường tạm bợ, nằm nghỉ ngơi một đêm.
Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau tỉnh lại, Bạch Cảnh Thần vẫn như thường lệ rời giường từ rất sớm. Sau khi đã chuẩn bị xong tất thảy, Bạch Cảnh Thần mới đi tới trước nhà tranh, cao giọng nói chuyện với người trong phòng: “Tiền bối, hôm nay ta phải lên núi rồi, tối sẽ về muộn một chút.”
Hắn cũng không biết vì sao hắn lại nói câu này với người bên trong, bất quá hắn cũng không để tâm nữa, sau khi nói xong, cả người Bạch Cảnh Thần liền nhẹ nhõm, nhanh chân chạy ra ngoài.
Lương Văn Túc nghe xong liền mở mắt nhìn về phía thân ảnh chạy xa dần, nhịn không được nhíu mày.
Trên người thiếu niên tên Bạch Cảnh Thần này có một cổ hương vị thập phần quen thuộc. Đây là một loại vị đạo rất kỳ quái, nếu không phải Lương Văn Túc cũng thuộc loại đó thì y tuyệt đối sẽ không ngửi ra.
Hương vị này khiến y có cảm giác rất vui sướng, rất sảng khoái, so với tên bạch y đeo mặt nạ trước đây càng khiến y kích động. Đây cũng là nguyên nhân khiến ánh mắt đầu tiên khi Lương Văn Túc nhìn thấy Bạch Cảnh Thần không mang theo giết chóc. Lúc Lương Văn Túc còn rất nhỏ, y bị người trong gia tộc ném vào hạ giới, ban đầu trốn đông trốn tây, sau đó, trong lúc vô tình y đã quên mất rất nhiều chuyện.
Bây giờ, y lại ngửi thấy hương vị quen thuộc đó từ một người thiếu niên, máu toàn thân bắt đầu sôi trào, phảng phất như vừa được hồi sinh thêm một lần nữa. Như thế, thiếu niên này rốt cuộc có địa vị gì?
Lương Văn Túc không nghĩ ra, cũng không thể giải thích. Đáy lòng y âm thầm quyết định, đợi sau khi thương thế khôi phục tốt hơn một chút, lúc rời khỏi nơi này, y sẽ mang người thiếu niên đó theo.
Lương Văn Túc nghĩ xong, liền nhắm mắt tịnh dưỡng, linh khí lần nữa bao lấy thân thể, vuốt nhẹ qua vết thương dữ tợn âm trầm.
Lúc trước, Lương Văn Túc thiếu chút nữa đã bị một kiếm của Huyền Đạo Tử đâm thủng Nguyên Anh. Tuy lúc ấy, y đã kịp thời trốn được một chiêu trí mạng, nhưng kiếm khí tinh thâm của hắn vẫn khiến y tổn thương nghiêm trọng.
Bất quá cũng không quan trọng nữa. Bụng tuy đã bị thương nặng nhưng chỉ cần tu dưỡng mấy năm thì có thể khôi phục lại bình thường. Cái mà y để tâm bây giờ là một sự việc khác.
Hai năm trước, Lương Văn Túc bước vào Bí Cảnh Canh Châu, lần đầu tiên nhìn thấy vị cao nhân bạch y đeo mặt nạ, người nọ rất mạnh. Từ trước đến nay, chưa từng có ai cường hãn vượt xa y như vậy.
Tuy cuối cùng, Lương Văn Túc đã liều chết may mắn thoát ra, nhưng nội thương trong người vẫn thập phần nghiêm trọng, hơn nữa trong lúc ngoài ý muốn còn bị gieo Tình Xà Cổ.
Lương Văn Túc nghĩ đến đây, sắc mặt liền trở nên âm trầm, y rũ mắt nhìn vào lòng bàn tay. Thời điểm Lương Văn Túc rót linh khí vào lòng bàn tay, dưới mi mắt y, trong lòng tay trái tái nhợt chậm rãi nở rộ một đóa xà hoa màu đen dâm mỹ.
Đó hoa này toàn thân hắc sắc, trên đó có mười hai đóa hoa cánh tựa vẩy rắn, phía dưới là hình đuôi rắn yêu mị.
Loại hoa này chuyên dùng cho Xà tộc cao giai trong quá trình giao phối sinh con. Ở Xa Dữ Giới, loại tà hoa dâm mỹ này sớm đã bị diệt sạch, nơi thượng giới Canh Xuyên có lẽ cũng không còn lại bao nhiêu. Phỏng chừng nó vẫn ẩn nấp bên trong bí cảnh, và chỉ trong đó mới có thể tìm được loại hoa này.
Linh khí trong Tu chân giới càng ngày càng giảm sút. Tứ đại thần thú dần tan biến như bị nước lũ rửa trôi, số lượng Xà tộc cao giai cũng ít đi dần dần, tựa như Thiên Đạo đã không còn dung chứa yêu thú cao giai.
Một thế hệ lại một thế hệ yêu thú già cả chết đi, con cái sinh ra lại ngày càng ít. Cùng lúc đó, Xà tộc cũng giảm bớt qua từng năm, dần dần, giống đực thậm chí không thể tìm thấy giống cái để kết đôi sinh sôi nảy nở.
Sinh sản là sứ mệnh quan trọng nhất để yêu thú kéo dài tuổi thọ dòng tộc của mình, bởi lẽ không ai muốn tộc nhân sẽ hoàn toàn bị diệt. Sau đó, Xà tộc cao giai trải qua nhiều lần thí nghiệm và tìm kiếm, trong bí cảnh phát hiện ra loại hoa này.
Bọn họ thành công bào chế ra Tình Xà Cổ, vì thế, Xà tộc cao giai đã xuất hiện tân sinh kéo dài dòng tộc.
Đây cũng là một loại cổ khiến giống đực trong Xà tộc mang thai. Phàm là người bị gieo Tình Xà Cổ, đều có thể mang thai dựng dục tựa như nữ nhân.
Nhưng đây chỉ là cổ vật chuyên dụng cho Xà tộc cao giai, bây giờ lại xuất hiện trên người Lương Văn Túc.
Ban đầu, Lương Văn Túc cũng không để ý mấy, bởi vì từ trước đến nay y luôn dùng thân phận phàm nhân để tồn tại. Cho nên dù trước đây đã bị bạch y đeo mặt nạ cảnh cáo, nhưng y vẫn không hoàn toàn tin tưởng người nọ.
Nhưng giờ phút này, sự thật đã hiện ra trước mắt, Lương Văn Túc không thể không tin. Trải qua hai năm, Tình Xà Cổ vốn dĩ chỉ có tác dụng trên người Xà tộc cao giai, nở hoa rồi, mà Lương Văn Túc cũng không phải phàm nhân ma tu chân chính.
Càng không xong chính là, y không thể không tìm một Xà tộc cao giai có cấp bậc lớn hơn y để tiến hành giao phối sinh con, giải độc Tình Xà Cổ. Nếu không thì tánh mạng của Lương Văn Túc nhất định kham ưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất