Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút
Chương 10: Nam chính x phản diện?
Lương Văn Túc siết chặt nắm tay, sau khi linh khí tiêu tán, y lập tức duỗi bàn tay ra xem xét. Chỉ thấy đóa hoa dâm mỹ đại biểu y đã trúng Tình Xà Cổ đang chậm rãi biến mất. Lòng bàn tay tái nhợt khôi phục như cũ, cứ như hình ảnh vừa rồi chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Lương Văn Túc rất muốn quên đi chuyện ban nãy, nhưng y vừa bình tĩnh khắc chế thì liền nhịn không được mà nghĩ đến phương hướng giải quyết.
Dựa theo dấu hiệu của Tình Xà Cổ trên người Lương Văn Túc thì rõ ràng bản tôn của y chính là Xà tộc cao giai. Nhưng y tu luyện đã bốn trăm năm, hiện trạng trong thân thể đều chứng minh y là người bình thường, Lương Văn Túc có thể tu tập công pháp của phàm nhân, thậm chí đi vào ma đạo, trở thành ma tu.
Nói vậy, thân thể y rốt cuộc đã có vấn đề gì? Vì sao lại xuất hiện hai dòng huyết mạch?
Lương Văn Túc tạm thời không hiểu, điều mà y quan tâm nhất bây giờ chính là làm thế nào để giải trừ Tình Xà Cổ. Đương nhiên, y sẽ tìm cách khác thay vì làm theo phương pháp chính thống của Xà tộc.
Lương Văn Túc lần nữa mở mắt, y chậm rãi rót linh khí vào lòng bàn tay, đóa hoa dâm mỹ theo dòng linh lực thong thả hiện lên. Lương Văn Túc nhớ về mấy chuyện vụn vặt vào hai năm trước, lúc ấy Lương Văn Túc bị bạch y nam nhân đeo mặt nạ bắt đi. Sau khi tỉnh lại, y có nghe hắn nói mấy câu vớ vẩn vô lý. Nam nhân đó muốn cùng y dựng dục sinh con nối dõi, Lương Văn Túc là người có tâm cao khí ngạo, sao có thể đồng ý yêu cầu quái gở kia? Vì vậy, y đã tìm mọi cách phản kháng, thậm chí muốn tự bạo Nguyên Anh. Sau cùng, Lương Văn Túc may mắn chạy thoát, thế nhưng thân thể lại trọng thương chưa khỏi, không lâu trước đây còn đối mặt với tặc tử phản loạn và chính đạo vây đánh.
Thời điểm nhìn thấy bạch y nam nhân lần nữa xuất hiện ngay trước mặt mình, Lương Văn Túc liền biết mọi chuyện không xong rồi. Mấy năm qua y điên cuồng tu dưỡng, cũng sớm nhận ra sự tồn tại của Tình Xà Cổ trong người mình. Sở dĩ y biết rõ Tình Xà Cổ như vậy cũng là vì Lương Văn Túc đã đọc được nó từ một quyển sách nằm trong Diêm Uyên cung.
Bệnh trạng của y so với triệu chứng của người trúng Tình Xà Cổ ở giai đoạn đầu được miêu tả trong quyển sách cổ hoàn toàn tương tự. Thế nhưng lúc đó dâm hoa vẫn còn chưa sinh trưởng, vì vậy Lương Văn Túc đã tự gạt mình rằng đây chỉ là ảo giác, là những lời nói dối của kẻ thù nhằm muốn kích động y.
Nhưng giờ đây, sự thật đã phơi bày ra trước mắt, y không thể không nhớ lại những gì mà quyển sách cổ kia đã nói.
Trí nhớ của Lương Văn Túc rất tốt, hầu như hễ gặp sẽ không quên. Lần đầu tiên, y lại cảm thấy tuyệt vọng vì khả năng vượt trội này của mình. Bởi vì trên quyển sách kia có viết rằng, cách giải Tình Xà Cổ ngoại trừ cách đó ra thì không còn phương pháp gì khác.
Lương Văn Túc chấp nhận chết đi cũng không muốn làm một nam nhân biết sinh nhi dục nữ, đây không khác nào đang dẫm nát tôn nghiêm của y!
Lương Văn Túc nhìn cánh hoa hắc sắc hiện rõ trong lòng bàn tay, đáy mắt lập lòe ẩn hiện tia tàn độc vô tình.
Tô Ôn Lương vốn đang ngủ sâu trong thân thể nguyên chủ, thời điểm nhận ra tâm tình của Lương Văn Túc thay đổi bất ngờ, y cũng thanh tỉnh lại.
Tô Ôn Lương an ổn say giấc tận một ngày một đêm, sau khi y mở mắt, lập tức nhìn thấy một đóa hoa hắc sắc quỷ dị đang nằm trong lòng bàn tay tái nhợt thông qua đôi mắt của Lương Văn Túc.
Hình dạng quái lạ của đóa hoa này khiến Tô Ôn Lương cảm thấy vô cùng bất an. Y đến từ thời hiện đại, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ loại hoa nào có hình dạng như rắn bó chặt bên nhau. Dù sao hình dạng cũng đặc biệt quái lạ, nếu y từng nhìn thấy thì nhất định sẽ nhớ mãi không quên.
Nhưng tại sao loại hoa này lại khiến y có cảm giác vô cùng quen thuộc?
Tô Ôn Lương nghi hoặc nhìn đóa hoa hắc sắc, trong đầu nhớ về quyển tiểu thuyết《Tam Thiên Đại Hoang》. Đây là thứ duy nhất giúp y tìm hiểu về thế giới này, Tô Ôn Lương nhớ sơ qua cốt truyện, sau đó như bị sét đánh giữa trời quang, thoáng chốc sững sờ.
Tô Ôn Lương nhớ ra mình đã từng nhìn thấy loại hoa này trong tiểu thuyết, đây là Tình Xà Cổ của Xà tộc cao giai, mà chương miêu tả cụ thể về loại tà hoa này nằm ở cuối cùng trong quyển đầu của tiểu thuyết.
Lúc ấy, nam chính Bạch Cảnh Thần và nữ chính Tư Không Thường đã ở bên nhau, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, thậm chí sau khi nam chính đột phá Kim Đan kỳ, tác giả liền rắt một đống cẩu huyết bí mật để họ 'lăn lộn' cùng nhau.
Sau đó, nam chính và nữ chủ chính thức ở cạnh nhau. Vì đã trải qua những điều cấm kỵ, cho nên khi đối mặt với chuyện song tu, nam chính cực kỳ có dục vọng và ham muốn. Tác giả vì miêu tả những màn XXOO giữa hai người mà tốn hết gần một phần tư quyển sách.
Cho nên, tuy quyển tiểu thuyết này không phải văn ngựa đực, nhưng nhìn từ góc độ cua đồng thì quyển tiểu thuyết này có thể được xem là bộ truyện khiêu gợi rất điển hình.
Sau khi nam nữ chính ở bên nhau được vài chục năm, bọn họ từ Xa Dữ Giới tiến nhập thượng giới Canh Xuyên, nam chính đột phá Kim Đan kỳ lên Hợp Thể kỳ, thế nhưng hai người họ chỉ có thể đơm hoa không thể kết trái.
Quyển thượng khép lại, thân thế của nam chính rốt cuộc được vạch trần. Lúc này, độc giả mới bừng tỉnh đại ngộ. À, hóa ra nam chính không phải phàm nhân, vì bất đồng chủng tộc nên vô pháp sinh ra con cái, thì ra trong quyển tiểu thuyết này nam chính là kẻ vô sinh.
Tô Ôn Lương ấn tượng rất sâu với chi tiết này, mà hậu quả của việc ấn tượng sâu sắc chính là y có hiểu biết rất nông cạn đối với những chi tiết khác. Bây giờ nhớ lại, Tô Ôn Lương vừa vặn phát hiện sự tương quan giữa đóa hoa hắc sắc và sự vô sinh của nam chính.
Mắt thấy nửa ngày sau Lương Văn Túc vẫn chưa dời mắt khỏi lòng bàn tay, Tô Ôn Lương liền biết tâm trạng hiện giờ của y không bình tĩnh như vẻ mặt mà y đang thể hiện.
Tô Ôn Lương ngồi xổm trên mặt đất khẽ vuốt cằm, hoảng hốt nghĩ đến một chuyện, đóa hoa này có quan hệ với sự sinh sản của nam chính, mà trên tay Lương Văn Túc lại có vật quý giá này, không lẽ……
Nam chính! Phải cho! Boss phản diện! Sinh con! Sao?!
Khụ khụ, Tô Ôn Lương bị suy nghĩ của mình dọa đến chấn kinh, y vội vàng vứt ý niệm này ra sau đầu. Dù sao thì bây giờ y và boss phản diện cũng đang dùng chung một thân thể, tuyệt đối không được nghĩ nhiều!
Tuy là nói như vậy, nhưng hình ảnh nam chính mỹ mạo âm nhu tỏ vẻ cuồng bá đè boss phản diện dưới thân tác quái một trận như rễ cắm cọc trong đầu Tô Ôn Lương, làm thế nào cũng không vứt đi được.
Lương Văn Túc không biết giờ phút này đang có người YY (tự sướng) trong cơ thể của y. Y vắt óc suy nghĩ hàng ngàn phương pháp hữu hiệu khả thi, nhất quyết đưa ra giả thiết bài trừ loại cổ quái ác này.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Lương Văn Túc mới hoàn toàn hồi phục tinh thần. Y giương mắt nhìn người vừa trở về, chỉ thấy thiếu niên kia chật vật tới cực điểm, tóc tai quần áo vương đầy cỏ dại và bùn đất, trên gương mặt mỹ mạo cũng lưu lại vài vết xước quái lạ.
Lương Văn Túc chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đả tọa tu luyện. Từ xưa đến nay, trong Tu Chân giới không thiếu mấy cảnh ngươi chết ta sống, mắt thấy trên người thiếu niên cũng không có vết thương gì quá nặng, có lẽ chỉ là ẩu đả một chút mà thôi. Mấy chuyện cỏn con này không xứng để tôn chủ cao ngạo như y để mắt tới.
Bạch Cảnh Thần khập khiễng đi lấy nước từ giếng sâu bên cạnh.
Hôm nay khi đi đến dược điền, Bạch Cảnh Thần có gặp mấy tên đệ tử khác. Rõ ràng trước đây, hắn và những người này có quan hệ không tồi, nhưng sau khi bọn họ tới chỗ biểu ca một chuyến thì thái độ liền hoàn toàn thay đổi. Bọn họ xa lánh, thậm chí còn ác liệt hơn hẳn, đôi lúc sẽ gạt hắn ra ngoài vây đánh một phen.
Thân thể Bạch Cảnh Thần khoẻ mạnh, hơn nữa còn không ngừng kiên trì tu tập công pháp. Mặc dù hắn chưa thể dẫn khí nhập thể nhưng sau khi hấp thu linh khí của thiên địa, sức lực của Bạch Cảnh Thần đã vượt xa người bình thường. Vả lại, dù bị bọn họ nhiều lần gây khó dễ, nhưng Bạch Cảnh Thần cũng không sợ hãi, hiếm khi rơi vào thế hạ phong.
Nhưng ban nãy khi lên núi, Bạch Cảnh Thần sập bẫy do bọn họ cố tình mai phục. Những người đó vì muốn hạ bệ hắn mà không ngại tìm tới rất nhiều người không phải đệ tử Thiên Diễn Tông, cùng nhau cho hắn một bài học.
Hôm nay, dù Bạch Cảnh Thần chịu tổn thất nặng nề, nhưng đám người kia cũng không khá hơn là bao. Hắn không phải loại người không biết đánh trả. Bất quá, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này, chuyện mà hắn chú trọng bây giờ chính là chuyên tâm tu luyện.
Nhưng mà lần này, bọn họ thật sự rất quá đáng, tàn nhẫn đến mức vượt qua sức chịu đựng của Bạch Cảnh Thần. Hắn cũng không phải cục bột mặc người đánh đấm, tuy ai cũng nghĩ Bạch Cảnh Thần là người có tính tình rất hiền lành, nhưng bản thân hắn biết rõ. Một khi đã bị chạm đến giới hạn thì Bạch Cảnh Thần không ngại đáp lại cả vốn lẫn lời.
Bạch Cảnh Thần nghĩ, hắn cũng nên cho bọn họ một bài học thích đáng thay vì cứ tiếp tục nhượng bộ. Hắn cũng là con người, không thể mặc người ta đè đầu cưỡi cổ khinh khi xem thường. Một bên lau sạch vết thương, một bên suy nghĩ cách báo thù.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cách trả thù cũng đã nghĩ ra.
Tâm tình Bạch Cảnh Thần nhẹ nhàng thư thái. Sau khi giặt xong quần áo, hắn chăm chú nhìn những vết rách to trên mặt vải, bất đắc dĩ lắc đầu. Bạch Cảnh Thần chỉ còn lại năm bộ quần áo, đây cũng là năm bộ y phục mà Thiên Diễn Tông đã phát cho đệ tử ngoại môn trong năm nay. Lần này đã hư một bộ, nếu là mấy ngày trước thì Bạch Cảnh Thần khẳng định sẽ đau đớn không thôi.
Nhưng đêm qua, hắn đã được người kia cho rất nhiều linh thạch. Tạm thời Bạch Cảnh Thần không thiếu tiền tiêu, hắn định sẽ xuống thị trấn mua vài quyển công pháp, thuận tiện mua thêm hai bộ quần áo là được rồi. Nhưng nhìn kiện quần áo rách nát đang nằm trong tay, Bạch Cảnh Thần cũng không nỡ vứt đi, chỉ ngồi xuống chỉnh lại một chút. Sau khi đã thấy ổn, hắn lại tiếp tục mặc vào. Dù sao Bạch Cảnh Thần cũng là một đại nam nhân, hắn sẽ không để ý diện mạo bên ngoài có đẹp hay không. Mỹ mạo quá cũng không tốt cho hắn.
Bạch Cảnh Thần ngẫm nghĩ, định đợi sau khi người trong phòng rời khỏi, hắn sẽ bước vào lấy kim và chỉ khâu lại mấy vết rách khác.
Trên người Bạch Cảnh Thần cũng có túi trữ vật, nhưng đồ dùng dành cho sinh hoạt thường ngày đều đặt ở bên trong.
Bởi vì túi trữ vật của hắn có cấp bậc rất thấp, là loại không có linh khí để phàm nhân sử dụng. Cho nên đồ chứa trong đó cũng thập phần hữu hạn.
Nhưng mà không sao, Bạch Cảnh Thần xem túi trữ vật này y như bảo bối. Đây là thứ mà hắn phải dùng đến trăm cay ngàn đắng mới có được. Dù sao bây giờ hắn cũng vô pháp dẫn khí nhập thể, tạm dùng cái này cũng đâu có sao, cho nên những thứ Bạch Cảnh Thần nhét vào túi trữ vật đều là những món đồ quan trọng, mấy thứ như kim chỉ gì đó thì được hắn đặt ở một góc trong nhà tranh.
Sau khi Bạch Cảnh Thần treo đồ lên giá, hắn liền vòng ra sau nhà, ngồi lên chiếc giường được làm từ rơm rạ đơn sơ, bắt đầu đả tọa tu luyện.
Bởi vì muốn cứu người nên Bạch Cảnh Thần buộc phải chăm sóc y, hắn còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao phó, cho nên hai ngày qua Bạch Cảnh Thần không có thời gian tu luyện. Ngày hôm nay hiếm khi được về sớm, Bạch Cảnh Thần tranh thủ trước khi ngủ tu luyện trong chốc lát.
Hắn dựa theo nội dung trong công pháp vừa mới thu lưu được bắt đầu thử dẫn khí nhập thể. Trải qua năm năm tu luyện, Bạch Cảnh Thần đã có thể cảm nhận được tia linh khí đang dao động xung quanh, việc còn lại của hắn là tìm kiếm linh khí tương xứng với thuộc tính linh căn của mình.
Ba phút trôi qua……
Mười phút trôi qua……
Ba mươi phút trôi qua……
Bạch Cảnh Thần ảo não mở mắt, hắn biết hôm nay mình lại dẫn khí thất bại.
Bạch Cảnh Thần tự biết mình không thể điều khiển được linh khí do linh căn quá kém. Cho nên, hắn chỉ chẹp miệng một cái, sau đó vỗ trán, nằm xuống giường. Bạch Cảnh Thần tin tưởng, chỉ cần hắn kiên trì tập luyện thì sớm muộn gì cũng thu được kết quả. Một ngày nào đó, hắn sẽ trở nên phi thường, một ngày nào đó!
Lương Văn Túc rất muốn quên đi chuyện ban nãy, nhưng y vừa bình tĩnh khắc chế thì liền nhịn không được mà nghĩ đến phương hướng giải quyết.
Dựa theo dấu hiệu của Tình Xà Cổ trên người Lương Văn Túc thì rõ ràng bản tôn của y chính là Xà tộc cao giai. Nhưng y tu luyện đã bốn trăm năm, hiện trạng trong thân thể đều chứng minh y là người bình thường, Lương Văn Túc có thể tu tập công pháp của phàm nhân, thậm chí đi vào ma đạo, trở thành ma tu.
Nói vậy, thân thể y rốt cuộc đã có vấn đề gì? Vì sao lại xuất hiện hai dòng huyết mạch?
Lương Văn Túc tạm thời không hiểu, điều mà y quan tâm nhất bây giờ chính là làm thế nào để giải trừ Tình Xà Cổ. Đương nhiên, y sẽ tìm cách khác thay vì làm theo phương pháp chính thống của Xà tộc.
Lương Văn Túc lần nữa mở mắt, y chậm rãi rót linh khí vào lòng bàn tay, đóa hoa dâm mỹ theo dòng linh lực thong thả hiện lên. Lương Văn Túc nhớ về mấy chuyện vụn vặt vào hai năm trước, lúc ấy Lương Văn Túc bị bạch y nam nhân đeo mặt nạ bắt đi. Sau khi tỉnh lại, y có nghe hắn nói mấy câu vớ vẩn vô lý. Nam nhân đó muốn cùng y dựng dục sinh con nối dõi, Lương Văn Túc là người có tâm cao khí ngạo, sao có thể đồng ý yêu cầu quái gở kia? Vì vậy, y đã tìm mọi cách phản kháng, thậm chí muốn tự bạo Nguyên Anh. Sau cùng, Lương Văn Túc may mắn chạy thoát, thế nhưng thân thể lại trọng thương chưa khỏi, không lâu trước đây còn đối mặt với tặc tử phản loạn và chính đạo vây đánh.
Thời điểm nhìn thấy bạch y nam nhân lần nữa xuất hiện ngay trước mặt mình, Lương Văn Túc liền biết mọi chuyện không xong rồi. Mấy năm qua y điên cuồng tu dưỡng, cũng sớm nhận ra sự tồn tại của Tình Xà Cổ trong người mình. Sở dĩ y biết rõ Tình Xà Cổ như vậy cũng là vì Lương Văn Túc đã đọc được nó từ một quyển sách nằm trong Diêm Uyên cung.
Bệnh trạng của y so với triệu chứng của người trúng Tình Xà Cổ ở giai đoạn đầu được miêu tả trong quyển sách cổ hoàn toàn tương tự. Thế nhưng lúc đó dâm hoa vẫn còn chưa sinh trưởng, vì vậy Lương Văn Túc đã tự gạt mình rằng đây chỉ là ảo giác, là những lời nói dối của kẻ thù nhằm muốn kích động y.
Nhưng giờ đây, sự thật đã phơi bày ra trước mắt, y không thể không nhớ lại những gì mà quyển sách cổ kia đã nói.
Trí nhớ của Lương Văn Túc rất tốt, hầu như hễ gặp sẽ không quên. Lần đầu tiên, y lại cảm thấy tuyệt vọng vì khả năng vượt trội này của mình. Bởi vì trên quyển sách kia có viết rằng, cách giải Tình Xà Cổ ngoại trừ cách đó ra thì không còn phương pháp gì khác.
Lương Văn Túc chấp nhận chết đi cũng không muốn làm một nam nhân biết sinh nhi dục nữ, đây không khác nào đang dẫm nát tôn nghiêm của y!
Lương Văn Túc nhìn cánh hoa hắc sắc hiện rõ trong lòng bàn tay, đáy mắt lập lòe ẩn hiện tia tàn độc vô tình.
Tô Ôn Lương vốn đang ngủ sâu trong thân thể nguyên chủ, thời điểm nhận ra tâm tình của Lương Văn Túc thay đổi bất ngờ, y cũng thanh tỉnh lại.
Tô Ôn Lương an ổn say giấc tận một ngày một đêm, sau khi y mở mắt, lập tức nhìn thấy một đóa hoa hắc sắc quỷ dị đang nằm trong lòng bàn tay tái nhợt thông qua đôi mắt của Lương Văn Túc.
Hình dạng quái lạ của đóa hoa này khiến Tô Ôn Lương cảm thấy vô cùng bất an. Y đến từ thời hiện đại, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ loại hoa nào có hình dạng như rắn bó chặt bên nhau. Dù sao hình dạng cũng đặc biệt quái lạ, nếu y từng nhìn thấy thì nhất định sẽ nhớ mãi không quên.
Nhưng tại sao loại hoa này lại khiến y có cảm giác vô cùng quen thuộc?
Tô Ôn Lương nghi hoặc nhìn đóa hoa hắc sắc, trong đầu nhớ về quyển tiểu thuyết《Tam Thiên Đại Hoang》. Đây là thứ duy nhất giúp y tìm hiểu về thế giới này, Tô Ôn Lương nhớ sơ qua cốt truyện, sau đó như bị sét đánh giữa trời quang, thoáng chốc sững sờ.
Tô Ôn Lương nhớ ra mình đã từng nhìn thấy loại hoa này trong tiểu thuyết, đây là Tình Xà Cổ của Xà tộc cao giai, mà chương miêu tả cụ thể về loại tà hoa này nằm ở cuối cùng trong quyển đầu của tiểu thuyết.
Lúc ấy, nam chính Bạch Cảnh Thần và nữ chính Tư Không Thường đã ở bên nhau, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, thậm chí sau khi nam chính đột phá Kim Đan kỳ, tác giả liền rắt một đống cẩu huyết bí mật để họ 'lăn lộn' cùng nhau.
Sau đó, nam chính và nữ chủ chính thức ở cạnh nhau. Vì đã trải qua những điều cấm kỵ, cho nên khi đối mặt với chuyện song tu, nam chính cực kỳ có dục vọng và ham muốn. Tác giả vì miêu tả những màn XXOO giữa hai người mà tốn hết gần một phần tư quyển sách.
Cho nên, tuy quyển tiểu thuyết này không phải văn ngựa đực, nhưng nhìn từ góc độ cua đồng thì quyển tiểu thuyết này có thể được xem là bộ truyện khiêu gợi rất điển hình.
Sau khi nam nữ chính ở bên nhau được vài chục năm, bọn họ từ Xa Dữ Giới tiến nhập thượng giới Canh Xuyên, nam chính đột phá Kim Đan kỳ lên Hợp Thể kỳ, thế nhưng hai người họ chỉ có thể đơm hoa không thể kết trái.
Quyển thượng khép lại, thân thế của nam chính rốt cuộc được vạch trần. Lúc này, độc giả mới bừng tỉnh đại ngộ. À, hóa ra nam chính không phải phàm nhân, vì bất đồng chủng tộc nên vô pháp sinh ra con cái, thì ra trong quyển tiểu thuyết này nam chính là kẻ vô sinh.
Tô Ôn Lương ấn tượng rất sâu với chi tiết này, mà hậu quả của việc ấn tượng sâu sắc chính là y có hiểu biết rất nông cạn đối với những chi tiết khác. Bây giờ nhớ lại, Tô Ôn Lương vừa vặn phát hiện sự tương quan giữa đóa hoa hắc sắc và sự vô sinh của nam chính.
Mắt thấy nửa ngày sau Lương Văn Túc vẫn chưa dời mắt khỏi lòng bàn tay, Tô Ôn Lương liền biết tâm trạng hiện giờ của y không bình tĩnh như vẻ mặt mà y đang thể hiện.
Tô Ôn Lương ngồi xổm trên mặt đất khẽ vuốt cằm, hoảng hốt nghĩ đến một chuyện, đóa hoa này có quan hệ với sự sinh sản của nam chính, mà trên tay Lương Văn Túc lại có vật quý giá này, không lẽ……
Nam chính! Phải cho! Boss phản diện! Sinh con! Sao?!
Khụ khụ, Tô Ôn Lương bị suy nghĩ của mình dọa đến chấn kinh, y vội vàng vứt ý niệm này ra sau đầu. Dù sao thì bây giờ y và boss phản diện cũng đang dùng chung một thân thể, tuyệt đối không được nghĩ nhiều!
Tuy là nói như vậy, nhưng hình ảnh nam chính mỹ mạo âm nhu tỏ vẻ cuồng bá đè boss phản diện dưới thân tác quái một trận như rễ cắm cọc trong đầu Tô Ôn Lương, làm thế nào cũng không vứt đi được.
Lương Văn Túc không biết giờ phút này đang có người YY (tự sướng) trong cơ thể của y. Y vắt óc suy nghĩ hàng ngàn phương pháp hữu hiệu khả thi, nhất quyết đưa ra giả thiết bài trừ loại cổ quái ác này.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Lương Văn Túc mới hoàn toàn hồi phục tinh thần. Y giương mắt nhìn người vừa trở về, chỉ thấy thiếu niên kia chật vật tới cực điểm, tóc tai quần áo vương đầy cỏ dại và bùn đất, trên gương mặt mỹ mạo cũng lưu lại vài vết xước quái lạ.
Lương Văn Túc chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đả tọa tu luyện. Từ xưa đến nay, trong Tu Chân giới không thiếu mấy cảnh ngươi chết ta sống, mắt thấy trên người thiếu niên cũng không có vết thương gì quá nặng, có lẽ chỉ là ẩu đả một chút mà thôi. Mấy chuyện cỏn con này không xứng để tôn chủ cao ngạo như y để mắt tới.
Bạch Cảnh Thần khập khiễng đi lấy nước từ giếng sâu bên cạnh.
Hôm nay khi đi đến dược điền, Bạch Cảnh Thần có gặp mấy tên đệ tử khác. Rõ ràng trước đây, hắn và những người này có quan hệ không tồi, nhưng sau khi bọn họ tới chỗ biểu ca một chuyến thì thái độ liền hoàn toàn thay đổi. Bọn họ xa lánh, thậm chí còn ác liệt hơn hẳn, đôi lúc sẽ gạt hắn ra ngoài vây đánh một phen.
Thân thể Bạch Cảnh Thần khoẻ mạnh, hơn nữa còn không ngừng kiên trì tu tập công pháp. Mặc dù hắn chưa thể dẫn khí nhập thể nhưng sau khi hấp thu linh khí của thiên địa, sức lực của Bạch Cảnh Thần đã vượt xa người bình thường. Vả lại, dù bị bọn họ nhiều lần gây khó dễ, nhưng Bạch Cảnh Thần cũng không sợ hãi, hiếm khi rơi vào thế hạ phong.
Nhưng ban nãy khi lên núi, Bạch Cảnh Thần sập bẫy do bọn họ cố tình mai phục. Những người đó vì muốn hạ bệ hắn mà không ngại tìm tới rất nhiều người không phải đệ tử Thiên Diễn Tông, cùng nhau cho hắn một bài học.
Hôm nay, dù Bạch Cảnh Thần chịu tổn thất nặng nề, nhưng đám người kia cũng không khá hơn là bao. Hắn không phải loại người không biết đánh trả. Bất quá, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này, chuyện mà hắn chú trọng bây giờ chính là chuyên tâm tu luyện.
Nhưng mà lần này, bọn họ thật sự rất quá đáng, tàn nhẫn đến mức vượt qua sức chịu đựng của Bạch Cảnh Thần. Hắn cũng không phải cục bột mặc người đánh đấm, tuy ai cũng nghĩ Bạch Cảnh Thần là người có tính tình rất hiền lành, nhưng bản thân hắn biết rõ. Một khi đã bị chạm đến giới hạn thì Bạch Cảnh Thần không ngại đáp lại cả vốn lẫn lời.
Bạch Cảnh Thần nghĩ, hắn cũng nên cho bọn họ một bài học thích đáng thay vì cứ tiếp tục nhượng bộ. Hắn cũng là con người, không thể mặc người ta đè đầu cưỡi cổ khinh khi xem thường. Một bên lau sạch vết thương, một bên suy nghĩ cách báo thù.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cách trả thù cũng đã nghĩ ra.
Tâm tình Bạch Cảnh Thần nhẹ nhàng thư thái. Sau khi giặt xong quần áo, hắn chăm chú nhìn những vết rách to trên mặt vải, bất đắc dĩ lắc đầu. Bạch Cảnh Thần chỉ còn lại năm bộ quần áo, đây cũng là năm bộ y phục mà Thiên Diễn Tông đã phát cho đệ tử ngoại môn trong năm nay. Lần này đã hư một bộ, nếu là mấy ngày trước thì Bạch Cảnh Thần khẳng định sẽ đau đớn không thôi.
Nhưng đêm qua, hắn đã được người kia cho rất nhiều linh thạch. Tạm thời Bạch Cảnh Thần không thiếu tiền tiêu, hắn định sẽ xuống thị trấn mua vài quyển công pháp, thuận tiện mua thêm hai bộ quần áo là được rồi. Nhưng nhìn kiện quần áo rách nát đang nằm trong tay, Bạch Cảnh Thần cũng không nỡ vứt đi, chỉ ngồi xuống chỉnh lại một chút. Sau khi đã thấy ổn, hắn lại tiếp tục mặc vào. Dù sao Bạch Cảnh Thần cũng là một đại nam nhân, hắn sẽ không để ý diện mạo bên ngoài có đẹp hay không. Mỹ mạo quá cũng không tốt cho hắn.
Bạch Cảnh Thần ngẫm nghĩ, định đợi sau khi người trong phòng rời khỏi, hắn sẽ bước vào lấy kim và chỉ khâu lại mấy vết rách khác.
Trên người Bạch Cảnh Thần cũng có túi trữ vật, nhưng đồ dùng dành cho sinh hoạt thường ngày đều đặt ở bên trong.
Bởi vì túi trữ vật của hắn có cấp bậc rất thấp, là loại không có linh khí để phàm nhân sử dụng. Cho nên đồ chứa trong đó cũng thập phần hữu hạn.
Nhưng mà không sao, Bạch Cảnh Thần xem túi trữ vật này y như bảo bối. Đây là thứ mà hắn phải dùng đến trăm cay ngàn đắng mới có được. Dù sao bây giờ hắn cũng vô pháp dẫn khí nhập thể, tạm dùng cái này cũng đâu có sao, cho nên những thứ Bạch Cảnh Thần nhét vào túi trữ vật đều là những món đồ quan trọng, mấy thứ như kim chỉ gì đó thì được hắn đặt ở một góc trong nhà tranh.
Sau khi Bạch Cảnh Thần treo đồ lên giá, hắn liền vòng ra sau nhà, ngồi lên chiếc giường được làm từ rơm rạ đơn sơ, bắt đầu đả tọa tu luyện.
Bởi vì muốn cứu người nên Bạch Cảnh Thần buộc phải chăm sóc y, hắn còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao phó, cho nên hai ngày qua Bạch Cảnh Thần không có thời gian tu luyện. Ngày hôm nay hiếm khi được về sớm, Bạch Cảnh Thần tranh thủ trước khi ngủ tu luyện trong chốc lát.
Hắn dựa theo nội dung trong công pháp vừa mới thu lưu được bắt đầu thử dẫn khí nhập thể. Trải qua năm năm tu luyện, Bạch Cảnh Thần đã có thể cảm nhận được tia linh khí đang dao động xung quanh, việc còn lại của hắn là tìm kiếm linh khí tương xứng với thuộc tính linh căn của mình.
Ba phút trôi qua……
Mười phút trôi qua……
Ba mươi phút trôi qua……
Bạch Cảnh Thần ảo não mở mắt, hắn biết hôm nay mình lại dẫn khí thất bại.
Bạch Cảnh Thần tự biết mình không thể điều khiển được linh khí do linh căn quá kém. Cho nên, hắn chỉ chẹp miệng một cái, sau đó vỗ trán, nằm xuống giường. Bạch Cảnh Thần tin tưởng, chỉ cần hắn kiên trì tập luyện thì sớm muộn gì cũng thu được kết quả. Một ngày nào đó, hắn sẽ trở nên phi thường, một ngày nào đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất