Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao
Chương 21
"Ying..."
Nãi Quất mê mang chớp mắt, vẫn không rõ loại cảm giác kỳ lạ này là gì, thân thể đã tự giác đứng lên.
Bụng ngón tay mềm mại mang chút nhiệt, từ cằm, gãi đến ót, thính tai, phía sau lưng. Thân hình căng chặt của Nãi Quất thả lỏng một chút, thuận theo bản năng cuộn trên mặt đất, duỗi dài thân ra.
Gãi, gãi, nó nhịn không được lăn một cái, trong chớp mắt phơi cái bụng ra thì đột nhiên tỉnh táo lại, nhạy bén nhảy lên.
Chủ nhân của bàn tay trầm tĩnh mà chuyên chú vào nó. Nãi Quất loáng thoáng biết được trong tri thức được truyền thừa từ yêu đan của cha mẹ, gương mặt của người này, được xem là cực đẹp, cặp mắt không hề dao động kia, lại có vẻ lạnh băng.
Trực giác nhạy bén giúp ấu thú xuyên thấu qua đôi mắt rét lạnh cảm giác mình được sự dịu dàng bao lấy. Nó không do dự bước một bước, hướng về phía người này, lại dịch đến một bước, chậm rãi nằm sấp xuống, lật ra một góc bụng.
"Ying!"
Lộ Thính Cầm cẩn thận nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng Nãi Quất, không chạm vào cái bụng lộ ra. Nãi Quất qua lại lăn một cái, muốn cho Lộ Thính Cầm sờ nhiều hơn một chút.
Bỗng nhiên, bụp một tiếng.
Ngón tay Lộ Thính Cầm dừng lại, hai mắt hơi trừng lớn, lập tức muốn chạy về phòng nhỏ trong Sơn Cư ở Trụy Nguyệt phong.
Dưới bàn tay, ấu thú lớn bằng bàn tay biến mất, biến thành một con người mặc váy màu cam, nhìn qua là tiểu cô nương chỉ khoảng ba tuổi. Đỉnh đầu nàng buộc thành một búi, giống cọng lá trên cây củ cải béo mập, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy mờ mịt.
Trọng Sương khiếp sợ, liên tiếp lui hai ba bước, suýt chút nữa không ngồi được mà ngã trên đất.
Kê Hạc ha ha cười lớn, một trận gió quấn lấy Lộ Thính Cầm, ngăn lại bước chân lùi hẳn về sau của Lộ Thính Cầm.
Diệp Vong Quy là người đầu tiên phản ứng lại, bước nhanh tiến lên, nâng tiểu cô nương màu cam dậy. Khuôn mặt tiểu cô nương nhiều thịt, trên mỗi bên mặt, còn lưu lại vết râu biến chưa hết, có vài sợi trắng.
Nàng lăn trên mặt đất một cái, né tránh tay vươn tới của Diệp Vong Quy, nhe ra bốn cái răng nanh sắc nhọn, phát ra âm thanh uy hiếp xông vào chỗ đám người.
Yêu thú sơ hóa hình, đã có được tri thức truyền thừa. Tiểu cô nương cong thân mình, cảnh giác mà nhìn quét qua hoàn cảnh xung quanh.
Vài nhân loại thành niên, cùng với một thiếu niên nhân loại, hoặc trước hoặc sau, đều chặn trên những tuyến đường chạy trốn của nàng.
Đồng tử màu hổ phách của tiểu cô nương co chặt, nhớ tới nương dạy dỗ.
Tranh tranh, tranh. ( Nếu con bị nhân loại vây quanh, khó có thể chạy thoát. Vào bất cứ lúc nào, bằng bất kỳ thủ đoạn nào. Nhớ kỹ, lựa chọn cái có cảm giác tốt nhất, xông lên --)
Tiểu cô nương cúi người, dồn sức, đạp đạp đạp, dùng tốc độ nhanh nhất mà xông lên, chui vào trong lòng Lộ Thính Cầm.
Bịch. Trong nháy mắt bắt được vạt áo của Lộ Thính Cầm, nàng biến trở về một con thú nhỏ màu cam trắng.
Trên đỉnh đầu là một dúm lông mao đong đưa dựng thẳng lên, đồng tử mở to hết cỡ, nhìn qua vô hại lại thiên chân, hai đầu móng vuốt uốn lượn mà móc trước thân, uốn éo trong khuỷu tay Lộ Thính Cầm.
"Ying ~"
Tay Lộ Thính Cầm run lên, thiếu chút nữa làm nó rơi xuống.
Hắn luống cuống tay chân giữ chắc Nãi Quất, không biết làm sao mà nhìn về phía Đại sư huynh, muốn đem ấu thú nhét về trên tay Diệp Vong Quy.
Diệp Vong Quy nghiêm túc nói: "Nó lựa chọn đệ... Ha ha ha ha ha ha xin lỗi Thính Cầm, ta không dừng được."
Y tràn ngập ý cười mà khom lưng, nhìn ấu thú cọ cọ vạt áo Lộ Thính Cầm. "Sư muội à, thả lỏng đi. Cùng đại gia ở chung cho tốt."
Nói xong, còn chưa quên gọi người có bối phận nhỏ nhất ở đây một tiếng, "Trọng Sương, nàng là đồ đệ mới mà sư tổ mang về, chiếu theo bối phận, ngươi về sau phải gọi một tiếng sư thúc."
Trọng Sương cứng đờ đứng tại chỗ. Đi không được, ở lại cũng không xong
Sư thúc? Đây không phải mèo sữa, là yêu thú?
Huyền Thanh môn có thể thu lưu yêu thú... Không đúng, Huyền Thanh đạo nhân có thể thu yêu thú vì đồ đệ, một con mèo con chưa cai sữa, có thể trở thành Tiên sơn Lục sư thúc?
Vậy... Còn y thì sao?
Yêu tu thí sát, vì tu luyện nên dùng máu làm môi giới, thường gây ra sự cố tàn sát thôn trấn. Vài lần đệ tử Huyền Thanh môn đi rèn luyện, đó là bắt giữ yêu thú nhiễu loạn sơn thôn. Huyền Thanh Đạo nhân càng là trảm long thành danh, uy hiếp khắp nơi, bình thường yêu thú thấy người Huyền Thanh môn, nghe thấy đều biến sắc.
Y cho rằng... Lộ Thính Cầm nói y là long, là muốn danh chính ngôn thuận đem y làm thí nghiệm, để danh nghĩa đã qua đội lên cái mũ quang minh chính đại.
Nhưng hiện tại, trước mặt y, một con ấu thú cứ thế trực tiếp biến thành sư thúc của y, đảo mắt đã được tiếp nhận. Đến cả Kê Hạc ghét yêu thú nhất cũng chưa từng ra tay tàn nhẫn, thái độ của Diệp Vong Quy lại càng là ôn hòa.
Trong Huyền Thanh môn, không phải là nói có yêu tất trừ.
Trọng Sương lo sợ không yên, có gì đó lệch xa so với dự liệu của y. Lúc trước y thấy thủ tọa cùng chư vị sư bá, trong tình huống vật chứng đều có đủ, đem việc đào xương làm to chuyện, sau lại nhẹ nhàng cho qua, trong lòng liền tồn đọng oán hận cùng ý niệm bất chấp tất cả.
Lúc này thấy yêu thú được đối xử tử tế, sư bá muôn miệng một lời chỉ ra y có lẫn long huyết, đột nhiên nhớ tới khi đó bản thân nhận định vì tẩu hỏa nhập ma nên mới bại lộ dị trạng khi luyện công, theo bản năng nhìn về phía Lộ Thính Cầm.
Một cái liếc nhìn, chuyện về yêu này thú kia chớp mắt bị ném qua một bên.
Sư tôn...?
Trong ngực y, dâng lên một cỗ nghi ngờ chua chát.
Lộ Thính Cầm khoác áo choàng chỉ bạc thêu hoa văn loan phượng, đầu mang thanh quan, tóc dài đen nhánh mềm mại búi lên một nửa, dưới nửa áo khoác, mấy lọn tóc rũ ở trước người, giống cành mai trong tuyết. Vốn là tiên trong tranh, trong lồng ngực cố tình lại có một con ấu thú đang lăn lộn.
Ngày trước Lộ Thính Cầm hận nhất là tiếp xúc với người khác, thường thường ai mà duỗi tay ra, bản thân liền né xa tám trượng. Nhưng lúc này, đầu hơi rũ, không ném ấu thú xuống, cẩn thận giữ lại, khóe miệng có chút ý cười chỉ cần chớp mắt là biến mất.
Lộ Thính Cầm... Là bộ dáng này sao?
Cũng sẽ nhu tình, cũng có loại ý cười không biết làm sao thế này?
Trọng Sương cảm thấy chói mắt cực kỳ. Ý cười này còn nhạt hơn cả sương, nhòa hơn cả gió. Quá khứ khó có thể tiêu tan mà y níu chặt, dưới nét cười này, dường như biến thành loại vui đùa đắng chát nào đó.
Y không biết Sơn Cư có mật thất, không biết Lộ Thính Cầm thích mèo, không biết Lộ Thính Cầm sẽ cười...
Y cho rằng mình vốn đã đau khổ, nhưng luôn có kỳ vọng bé nhỏ không đáng kể, hy vọng rằng mình là đệ tử duy nhất Lộ Thính Cầm tự tay mang về núi, tính ra mà nói thì là đặc biệt.
Bây giờ nhận ra, thời gian bảy năm, so với dấu vết mờ nhạt mà đệm thịt non nớt của ấu thú in ra trên áo choàng chỉ bạc thì chẳng tính là gì.
"... Sư thúc của ta, là yêu thú?" Trọng Sương gian nan mà quay lại, "Vậy, ta..."
"Đúng vậy, ngươi cũng coi như một nửa. Tiểu tế tử nghe không lọt tiếng người." Kê Hạc chán ghét nói, "Ngươi thật giống Diệp Vong Quy, đều là một sợi gân ngu xuẩn, tranh giành so với nhau càng ngu hơn."
Hắn rất muốn nhân cơ hội này mà tranh thủ thuyết giáo, nhưng bây giờ có chuyện càng quan trọng hơn Trọng Sương.
"Thất thần làm gì, giúp sư tôn ngươi ôm xuống, ta có lời muốn hỏi." Kê Hạc không muốn lấy khăn tay mới ra lần nữa liền sai sử Trọng Sương.
Lộ Thính Cầm không chờ Trọng Sương, tự mình khom lưng, vỗ nhẹ cái đầu ấu thú vùi trước ngực, để nó buông móng vuốt ra, đáp xuống trên mặt đất. Từ đầu đến cuối, không hề nhìn Trọng Sương lấy một cái.
Trọng Sương dừng nửa đường, cảm nhận được Lộ Thính Cầm lạnh nhạt với mình, như rơi vào hầm băng.
Kê Hạc nhìn ấu thú cam trắng co ro trên mặt đất, nhịn không được bất mãn mà nói một câu.
"Ha, Huyền Thanh môn chúng ta rốt cuộc cũng đột phá Nhân tộc, biến thành danh xưng rau trộn chính hiệu."
"Lão Tứ, chúng ta nói là được rồi, đừng nói như vậy trước mặt đệ tử." Diệp Vong Quy vội vàng lén lút truyền âm.
Các phái tu tiên, vạn pháp hỗn tạp. Lấy Tứ gia vi tôn, gọi là tam sơn nhất môn.
Đông có Tử Tiêu sơn, tu đế vương kiếm, đại khai đại hợp, thẳng tiến không lùi; Bắc có Càn Nguyên sơn, luyện Quân Tử Kiếm, môn phong nghiêm cẩn, trừ ma vệ đạo; Nam có Thương Sơn, mài Truy hồn kiếm, truy cầu bất xuất tắc kỷ, nhất kích tất trung.
Tam sơn đều có môn quy nghiêm cẩn, cấp bậc rõ ràng, tông phái danh tiếng lâu đời do lão tổ Trường Tu tọa trấn, một cái danh ngạch ngoại môn, trăm ngàn người tranh nhau đến vỡ đầu. Huyền Thanh môn dựa vào địa vị của Huyền Thanh đạo nhân, không hòa hợp mà xen lẫn trong trong đó, chưởng môn nhân hàng năm không về, toàn để cho năm vị đệ tử thân truyền xử lý.
Huyền Thanh đạo nhân mang ra năm đệ tử thân truyền, một người đi không về núi, một người ở trong núi lại tìm không ra, một người không nói lời nào, một người không thích chăm sóc trẻ con. Diệp Vong Quy bất đắc dĩ bị đẩy ra trước đài, nhưng bản tính thích gì làm nấy, thay người quản chuyện toàn bằng trực giác, thiếu kết cấu, với môn đồ cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Trên phong cách tu luyện, bốn phong một cốc Kiếm, Âm, Dược, Phù, ai cũng có sở trường riêng. Đối lập với truyền thống trên dưới quán triệt Tam sơn có phong cách thống nhất, tự giễu gọi là rau trộn thập cẩm.
"Nhãi con." Kê Hạc bày tỏ không sao cả mà xua xua tay với Diệp Vong Quy, đưa tới một chút gió, chọc chọc thân hình ấu thú.
"Ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói. Nếu hóa hình một lần, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa trở lại. Bây giờ, lập tức biến thành người, nói cho ta, người đưa ngươi tới đang ở đâu?"
Nãi Quất bị hắn chọc, cọ xát nửa ngày, biến trở về thành tiểu cô nương. Chẳng qua lúc này biến hơi hấp tấp, trên mặt vẫn còn chòm râu trắng thì không nói, trên trán còn mang theo một cái sừng chưa kịp thu về.
Nàng nghe thấy Kê Hạc chất vấn, co rúm lại thành một cục nho nhỏ. Môi mấp máy, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ra từng giọt nước mắt lớn.
"A Na, A Na không biết... Đều đã chết... Chết rồi... Hu..."
- -----
Về tiếng kêu của Nãi Quất:
嘤 - Hán việt là "Anh", vốn định để nguyên Hán Việt nhưng đã đổi thành bính âm.
Xem video về Tứ Bất Tướng - Khương Tử Nha Nhất Chiến Phong Thần ở đầu chương để biết thêm chi tiết. Hẳn có đôi ba phần tương tự.
Tình hình dịch bệnh phức tạp, mọi người ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn, khai báo y tế rõ ràng, đi lại cẩn thận, tránh tiếp xúc khi không cần thiết, thực hiện công tác phòng chống dịch thật nghiêm túc. Và hy vọng tất cả mọi người đều có sức khỏe tốt.
Nãi Quất mê mang chớp mắt, vẫn không rõ loại cảm giác kỳ lạ này là gì, thân thể đã tự giác đứng lên.
Bụng ngón tay mềm mại mang chút nhiệt, từ cằm, gãi đến ót, thính tai, phía sau lưng. Thân hình căng chặt của Nãi Quất thả lỏng một chút, thuận theo bản năng cuộn trên mặt đất, duỗi dài thân ra.
Gãi, gãi, nó nhịn không được lăn một cái, trong chớp mắt phơi cái bụng ra thì đột nhiên tỉnh táo lại, nhạy bén nhảy lên.
Chủ nhân của bàn tay trầm tĩnh mà chuyên chú vào nó. Nãi Quất loáng thoáng biết được trong tri thức được truyền thừa từ yêu đan của cha mẹ, gương mặt của người này, được xem là cực đẹp, cặp mắt không hề dao động kia, lại có vẻ lạnh băng.
Trực giác nhạy bén giúp ấu thú xuyên thấu qua đôi mắt rét lạnh cảm giác mình được sự dịu dàng bao lấy. Nó không do dự bước một bước, hướng về phía người này, lại dịch đến một bước, chậm rãi nằm sấp xuống, lật ra một góc bụng.
"Ying!"
Lộ Thính Cầm cẩn thận nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng Nãi Quất, không chạm vào cái bụng lộ ra. Nãi Quất qua lại lăn một cái, muốn cho Lộ Thính Cầm sờ nhiều hơn một chút.
Bỗng nhiên, bụp một tiếng.
Ngón tay Lộ Thính Cầm dừng lại, hai mắt hơi trừng lớn, lập tức muốn chạy về phòng nhỏ trong Sơn Cư ở Trụy Nguyệt phong.
Dưới bàn tay, ấu thú lớn bằng bàn tay biến mất, biến thành một con người mặc váy màu cam, nhìn qua là tiểu cô nương chỉ khoảng ba tuổi. Đỉnh đầu nàng buộc thành một búi, giống cọng lá trên cây củ cải béo mập, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy mờ mịt.
Trọng Sương khiếp sợ, liên tiếp lui hai ba bước, suýt chút nữa không ngồi được mà ngã trên đất.
Kê Hạc ha ha cười lớn, một trận gió quấn lấy Lộ Thính Cầm, ngăn lại bước chân lùi hẳn về sau của Lộ Thính Cầm.
Diệp Vong Quy là người đầu tiên phản ứng lại, bước nhanh tiến lên, nâng tiểu cô nương màu cam dậy. Khuôn mặt tiểu cô nương nhiều thịt, trên mỗi bên mặt, còn lưu lại vết râu biến chưa hết, có vài sợi trắng.
Nàng lăn trên mặt đất một cái, né tránh tay vươn tới của Diệp Vong Quy, nhe ra bốn cái răng nanh sắc nhọn, phát ra âm thanh uy hiếp xông vào chỗ đám người.
Yêu thú sơ hóa hình, đã có được tri thức truyền thừa. Tiểu cô nương cong thân mình, cảnh giác mà nhìn quét qua hoàn cảnh xung quanh.
Vài nhân loại thành niên, cùng với một thiếu niên nhân loại, hoặc trước hoặc sau, đều chặn trên những tuyến đường chạy trốn của nàng.
Đồng tử màu hổ phách của tiểu cô nương co chặt, nhớ tới nương dạy dỗ.
Tranh tranh, tranh. ( Nếu con bị nhân loại vây quanh, khó có thể chạy thoát. Vào bất cứ lúc nào, bằng bất kỳ thủ đoạn nào. Nhớ kỹ, lựa chọn cái có cảm giác tốt nhất, xông lên --)
Tiểu cô nương cúi người, dồn sức, đạp đạp đạp, dùng tốc độ nhanh nhất mà xông lên, chui vào trong lòng Lộ Thính Cầm.
Bịch. Trong nháy mắt bắt được vạt áo của Lộ Thính Cầm, nàng biến trở về một con thú nhỏ màu cam trắng.
Trên đỉnh đầu là một dúm lông mao đong đưa dựng thẳng lên, đồng tử mở to hết cỡ, nhìn qua vô hại lại thiên chân, hai đầu móng vuốt uốn lượn mà móc trước thân, uốn éo trong khuỷu tay Lộ Thính Cầm.
"Ying ~"
Tay Lộ Thính Cầm run lên, thiếu chút nữa làm nó rơi xuống.
Hắn luống cuống tay chân giữ chắc Nãi Quất, không biết làm sao mà nhìn về phía Đại sư huynh, muốn đem ấu thú nhét về trên tay Diệp Vong Quy.
Diệp Vong Quy nghiêm túc nói: "Nó lựa chọn đệ... Ha ha ha ha ha ha xin lỗi Thính Cầm, ta không dừng được."
Y tràn ngập ý cười mà khom lưng, nhìn ấu thú cọ cọ vạt áo Lộ Thính Cầm. "Sư muội à, thả lỏng đi. Cùng đại gia ở chung cho tốt."
Nói xong, còn chưa quên gọi người có bối phận nhỏ nhất ở đây một tiếng, "Trọng Sương, nàng là đồ đệ mới mà sư tổ mang về, chiếu theo bối phận, ngươi về sau phải gọi một tiếng sư thúc."
Trọng Sương cứng đờ đứng tại chỗ. Đi không được, ở lại cũng không xong
Sư thúc? Đây không phải mèo sữa, là yêu thú?
Huyền Thanh môn có thể thu lưu yêu thú... Không đúng, Huyền Thanh đạo nhân có thể thu yêu thú vì đồ đệ, một con mèo con chưa cai sữa, có thể trở thành Tiên sơn Lục sư thúc?
Vậy... Còn y thì sao?
Yêu tu thí sát, vì tu luyện nên dùng máu làm môi giới, thường gây ra sự cố tàn sát thôn trấn. Vài lần đệ tử Huyền Thanh môn đi rèn luyện, đó là bắt giữ yêu thú nhiễu loạn sơn thôn. Huyền Thanh Đạo nhân càng là trảm long thành danh, uy hiếp khắp nơi, bình thường yêu thú thấy người Huyền Thanh môn, nghe thấy đều biến sắc.
Y cho rằng... Lộ Thính Cầm nói y là long, là muốn danh chính ngôn thuận đem y làm thí nghiệm, để danh nghĩa đã qua đội lên cái mũ quang minh chính đại.
Nhưng hiện tại, trước mặt y, một con ấu thú cứ thế trực tiếp biến thành sư thúc của y, đảo mắt đã được tiếp nhận. Đến cả Kê Hạc ghét yêu thú nhất cũng chưa từng ra tay tàn nhẫn, thái độ của Diệp Vong Quy lại càng là ôn hòa.
Trong Huyền Thanh môn, không phải là nói có yêu tất trừ.
Trọng Sương lo sợ không yên, có gì đó lệch xa so với dự liệu của y. Lúc trước y thấy thủ tọa cùng chư vị sư bá, trong tình huống vật chứng đều có đủ, đem việc đào xương làm to chuyện, sau lại nhẹ nhàng cho qua, trong lòng liền tồn đọng oán hận cùng ý niệm bất chấp tất cả.
Lúc này thấy yêu thú được đối xử tử tế, sư bá muôn miệng một lời chỉ ra y có lẫn long huyết, đột nhiên nhớ tới khi đó bản thân nhận định vì tẩu hỏa nhập ma nên mới bại lộ dị trạng khi luyện công, theo bản năng nhìn về phía Lộ Thính Cầm.
Một cái liếc nhìn, chuyện về yêu này thú kia chớp mắt bị ném qua một bên.
Sư tôn...?
Trong ngực y, dâng lên một cỗ nghi ngờ chua chát.
Lộ Thính Cầm khoác áo choàng chỉ bạc thêu hoa văn loan phượng, đầu mang thanh quan, tóc dài đen nhánh mềm mại búi lên một nửa, dưới nửa áo khoác, mấy lọn tóc rũ ở trước người, giống cành mai trong tuyết. Vốn là tiên trong tranh, trong lồng ngực cố tình lại có một con ấu thú đang lăn lộn.
Ngày trước Lộ Thính Cầm hận nhất là tiếp xúc với người khác, thường thường ai mà duỗi tay ra, bản thân liền né xa tám trượng. Nhưng lúc này, đầu hơi rũ, không ném ấu thú xuống, cẩn thận giữ lại, khóe miệng có chút ý cười chỉ cần chớp mắt là biến mất.
Lộ Thính Cầm... Là bộ dáng này sao?
Cũng sẽ nhu tình, cũng có loại ý cười không biết làm sao thế này?
Trọng Sương cảm thấy chói mắt cực kỳ. Ý cười này còn nhạt hơn cả sương, nhòa hơn cả gió. Quá khứ khó có thể tiêu tan mà y níu chặt, dưới nét cười này, dường như biến thành loại vui đùa đắng chát nào đó.
Y không biết Sơn Cư có mật thất, không biết Lộ Thính Cầm thích mèo, không biết Lộ Thính Cầm sẽ cười...
Y cho rằng mình vốn đã đau khổ, nhưng luôn có kỳ vọng bé nhỏ không đáng kể, hy vọng rằng mình là đệ tử duy nhất Lộ Thính Cầm tự tay mang về núi, tính ra mà nói thì là đặc biệt.
Bây giờ nhận ra, thời gian bảy năm, so với dấu vết mờ nhạt mà đệm thịt non nớt của ấu thú in ra trên áo choàng chỉ bạc thì chẳng tính là gì.
"... Sư thúc của ta, là yêu thú?" Trọng Sương gian nan mà quay lại, "Vậy, ta..."
"Đúng vậy, ngươi cũng coi như một nửa. Tiểu tế tử nghe không lọt tiếng người." Kê Hạc chán ghét nói, "Ngươi thật giống Diệp Vong Quy, đều là một sợi gân ngu xuẩn, tranh giành so với nhau càng ngu hơn."
Hắn rất muốn nhân cơ hội này mà tranh thủ thuyết giáo, nhưng bây giờ có chuyện càng quan trọng hơn Trọng Sương.
"Thất thần làm gì, giúp sư tôn ngươi ôm xuống, ta có lời muốn hỏi." Kê Hạc không muốn lấy khăn tay mới ra lần nữa liền sai sử Trọng Sương.
Lộ Thính Cầm không chờ Trọng Sương, tự mình khom lưng, vỗ nhẹ cái đầu ấu thú vùi trước ngực, để nó buông móng vuốt ra, đáp xuống trên mặt đất. Từ đầu đến cuối, không hề nhìn Trọng Sương lấy một cái.
Trọng Sương dừng nửa đường, cảm nhận được Lộ Thính Cầm lạnh nhạt với mình, như rơi vào hầm băng.
Kê Hạc nhìn ấu thú cam trắng co ro trên mặt đất, nhịn không được bất mãn mà nói một câu.
"Ha, Huyền Thanh môn chúng ta rốt cuộc cũng đột phá Nhân tộc, biến thành danh xưng rau trộn chính hiệu."
"Lão Tứ, chúng ta nói là được rồi, đừng nói như vậy trước mặt đệ tử." Diệp Vong Quy vội vàng lén lút truyền âm.
Các phái tu tiên, vạn pháp hỗn tạp. Lấy Tứ gia vi tôn, gọi là tam sơn nhất môn.
Đông có Tử Tiêu sơn, tu đế vương kiếm, đại khai đại hợp, thẳng tiến không lùi; Bắc có Càn Nguyên sơn, luyện Quân Tử Kiếm, môn phong nghiêm cẩn, trừ ma vệ đạo; Nam có Thương Sơn, mài Truy hồn kiếm, truy cầu bất xuất tắc kỷ, nhất kích tất trung.
Tam sơn đều có môn quy nghiêm cẩn, cấp bậc rõ ràng, tông phái danh tiếng lâu đời do lão tổ Trường Tu tọa trấn, một cái danh ngạch ngoại môn, trăm ngàn người tranh nhau đến vỡ đầu. Huyền Thanh môn dựa vào địa vị của Huyền Thanh đạo nhân, không hòa hợp mà xen lẫn trong trong đó, chưởng môn nhân hàng năm không về, toàn để cho năm vị đệ tử thân truyền xử lý.
Huyền Thanh đạo nhân mang ra năm đệ tử thân truyền, một người đi không về núi, một người ở trong núi lại tìm không ra, một người không nói lời nào, một người không thích chăm sóc trẻ con. Diệp Vong Quy bất đắc dĩ bị đẩy ra trước đài, nhưng bản tính thích gì làm nấy, thay người quản chuyện toàn bằng trực giác, thiếu kết cấu, với môn đồ cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Trên phong cách tu luyện, bốn phong một cốc Kiếm, Âm, Dược, Phù, ai cũng có sở trường riêng. Đối lập với truyền thống trên dưới quán triệt Tam sơn có phong cách thống nhất, tự giễu gọi là rau trộn thập cẩm.
"Nhãi con." Kê Hạc bày tỏ không sao cả mà xua xua tay với Diệp Vong Quy, đưa tới một chút gió, chọc chọc thân hình ấu thú.
"Ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói. Nếu hóa hình một lần, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa trở lại. Bây giờ, lập tức biến thành người, nói cho ta, người đưa ngươi tới đang ở đâu?"
Nãi Quất bị hắn chọc, cọ xát nửa ngày, biến trở về thành tiểu cô nương. Chẳng qua lúc này biến hơi hấp tấp, trên mặt vẫn còn chòm râu trắng thì không nói, trên trán còn mang theo một cái sừng chưa kịp thu về.
Nàng nghe thấy Kê Hạc chất vấn, co rúm lại thành một cục nho nhỏ. Môi mấp máy, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ra từng giọt nước mắt lớn.
"A Na, A Na không biết... Đều đã chết... Chết rồi... Hu..."
- -----
Về tiếng kêu của Nãi Quất:
嘤 - Hán việt là "Anh", vốn định để nguyên Hán Việt nhưng đã đổi thành bính âm.
Xem video về Tứ Bất Tướng - Khương Tử Nha Nhất Chiến Phong Thần ở đầu chương để biết thêm chi tiết. Hẳn có đôi ba phần tương tự.
Tình hình dịch bệnh phức tạp, mọi người ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn, khai báo y tế rõ ràng, đi lại cẩn thận, tránh tiếp xúc khi không cần thiết, thực hiện công tác phòng chống dịch thật nghiêm túc. Và hy vọng tất cả mọi người đều có sức khỏe tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất