Cùng Tra Công Chia Tay

Chương 1:

Sau
Những người phục vụ đang thì thầm trong khu vườn của biệt thự.

“Coi kìa, Nhan Tứ Bạch đó thật sự không biết xấu hổ. Anh ta còn có cái gì khác ngoài vẻ ngoài tuấn tú, đích thị là con chim hoàng yến đã được Hoắc tổng bao nuôi." Vương tẩu nhấp một ngụm.

    "Đúng vậy, anh ta cũng có bộ mặt đó đáng tiền một

chút . Anh ta còn không biết nấu ăn. Tôi không biết Hoắc tổng trọng hắn cái gì." Người phụ nữ đang nói chuyện với Vương tẩu cô ta nhỏ tuổi hơn, tên cô ta là Triệu Hân. Cô ấy mê tiểu thuyết một bước trở thành phượng hoàng, mỗi ngày đều mơ về việc trở thành bạn gái của Hoắc Thần Túc và sống một cuộc sống không lo âu.

    Trở ngại lớn nhất trên con đường này là Nhan Tứ Bạch.

  "Hắn còn là nam nhân sao? Thật ghê tởm." Triệu Hân mắng.

    Vương tẩu: "Hoắc tổng đối với hắn ngày càng lãnh đạm, phỏng chừng bên ngoài đã có tân sủng.”   

 Triệu Hân cười nhạo một tiếng: "Xem Nhan Tứ Bạch đến lúc đó sẽ làm sao.”  

 "Đến lúc đó ta sẽ từ ngươi.” Âm thanh lạnh lùng nhưng trong trẻo từ phía sau Triệu Hân truyền đến.

    Triệu Hân cả kinh khi biết Nhan Tứ Bạch nghe thấy, nhưng nghe được cũng không có vấn đề gì, dù sao Hoắc tổng đối với anh ta cũng rất lãnh đạm hẳn là không còn hứng thú với anh ta.

    “Ngươi thật sự coi mình là chủ nhân.” Triệu Hân nói với ánh mắt trào phúng.

    Vương tẩu cũng mạnh dạn nói: “Chúng ta sẽ không rời đi nếu không có sự phân phó của Hoắc .”



    Nhan Tứ Bạch tiến đến phòng khách bấm số điện thoại của Hoắc Thần Túc, anh nín thở, “Hoắc Thần Túc, đưa hai người bảo mẫu kia đi đi.”

    " Lý do là gì? "Hoắc Thần Túc hỏi.

    “Tôi yêu cầu cho hai người bảo mẩu kia nghỉ việc còn cần lý do sao?” Nhan Tứ Bạch bật cười sau khi nghe điều này. “Tôi nói cho anh biết, lý do là tôi không thể hiểu được họ.”

    “Vậy thì tôi không đồng ý. ”

Nghe thế Nhan Tứ Bạch thẳng thừng cúp điện thoại, ngực đau nhói.

 Không ngờ có một ngày Nhan Tứ Bạch lại bị hiểu nhầm là chim hoàng yến.

    Thiếu gia nhà họ Nhan giàu có bậc nhất thành phố B ngay từ khi mới sinh ra đã được cả ngàn người yêu mến. Dù sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng Nhan Tứ Bạch chưa bao giờ gặp phải những âm mưu đẫm máu của một gia đình giàu có.

    Gia đình cậu hòa thuận, bố mẹ cậu tình cảm. Trong tương lai có mấy tỷ đang chờ cậu kế thừa, cho dù ăn chơi cả đời cũng không phải lo chết đói. Gia đình chỉ có một người con nên không cần lo lắng về việc phân chia tài sản của gia đình sau này.

    Không chỉ vậy, Nhan Tứ Bạch còn được thừa hưởng một làn da đẹp từ mẹ, gần như đẹp hơn cả "đệ nhất mỹ nhân" được truyền thông khoe khoang. Nhan Tứ Bạch giống như đứa con cưng của Chúa trong hai mươi năm đầu.

    Cho đến khi về nhà, cậu nói rằng sẽ không đi làm công ty gia đình mà sẽ đi vào giới giải trí. Cha cậu đã đuổi cậu ra khỏi nhà trong cơn tức giận.

   Nhan thiếu gia lưu lạc đầu đường xó chợ và lúc này cậu gặp người mà cậu lần đầu tiên thích trong đời.

    Hoắc Thần Túc.



    Vào ban đêm, thành phố B vẫn sáng rực rỡ, và những ngọn đèn neon thắp sáng thành phố không bao giờ ngủ này.

    Chiếc Bugatti Veyron lái trên đường, thân xe màu đen như mực, gầm cao sang trọng.

    Người đàn ông ngồi trên ghế da đẹp trai, với đôi mắt sâu và quyến rũ và đường hàm sạch sẽ.

    Mặc một bộ đồ màu đen tùy chỉnh cấp cao, đeo cà vạt màu xám đậm, cài cúc ở trên, cổ họng khêu gợi hơi nhếch lên, khí chất toàn thân kiêng dè, mơ hồ.

    Huo Chensu trở về sau khi học đại học ở Hoa Kỳ ở tuổi 23. Anh không tham gia công ty của cha mình, mà thành lập tập đoàn Huo. Trong vòng chưa đầy ba năm, nhóm này đã nổi lên trong cộng đồng kinh doanh của Thành phố B, và đã được chú ý trong một thời gian.

    “Anh Hoắc, cô Chi ngày mai mời anh uống trà chiều.” Thư ký cung kính nói.

    “Cô Chi nào?” Huo Chensu muốn gặp nhiều người một ngày, và anh không thể nhớ cô Chi này là ai.

    Thư ký lau mồ hôi: "Là người hôm qua tặng quà cho anh."

    Hoắc Kiến Hoa dừng lại, tựa hồ đang cẩn thận nhớ lại Cố Thất Thiếu là ai.

    Cô thư ký lặng lẽ lấy ra tấm danh thiếp mà cô Chi để lại ngày hôm qua, trên đó in hình khuôn mặt tươi cười rạng rỡ và cảm động của người phụ nữ.

    Hoắc Trường Uyên thản nhiên liếc mắt nhìn, giọng nói không hề dao động, dường như hoàn toàn không có hứng thú với người phụ nữ này. "Không có."

    Thư ký Vương cung kính nói: "Vâng, anh Hoắc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau