Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….

Chương 18

Trước Sau
Tình trạng thân thể của Trịnh Triết tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, tuy rằng đến cuối cùng rõ ràng có thể nhìn thấy anh là vì tôi mà mạnh mẽ chống đỡ, nhưng chúng tôi vẫn tới hai lần.

Sau đó anh ngủ luôn trên sô fa rồi.

Cả người trần trụi. Thấm đẫm mồ hôi. Tóc dán trên mặt, cổ, lồng ngực, giữa hai chân đều mang dấu đỏ.

Lúc anh hô hấp, tiếng hít thở ngọt ngào gần như rên rỉ, tiếng thở mềm mại như lông vũ trong không gian yên tĩnh lại khuếch đại vô cùng lớn, giống như khinh khí cầu được buộc chung với mây, lung la lung lay mà mang tôi bay lên, bay lên, không ngừng lên cao.

Tôi ngồi trên sô fa nhìn anh, không xác định bản thân trong một khoảnh khắc nào đó sinh ra ảo giác động tâm hay không.

Anh với tôi mà nói là một câu đố. Tôi đoán tôi với anh mà nói cũng thế.

Lần này việc vệ sinh không nhiều lắm, bởi vì trong phòng chuẩn bị bao—— lúc tôi lấy nó ra từ ngăn kéo Trịnh Triết có chút giật mình, này cũng là trợ lý hoặc là thư ký chuẩn bị cho anh, tôi đoán, kích thước của sô fa này hiển nhiên đủ cho Trịnh Triết cùng một người phụ nữ không quá cao sóng vai nằm cùng một chỗ, bất kể người nào đều có lý do tin tưởng một người đàn ông trẻ trung khỏe mạnh có tiền có thể dễ dàng tìm đến một người phụ nữ.

Nhưng với tôi mà nói cái ghế sô fa này vẫn có chút nhỏ, chiều dài chưa đủ, chân của tôi còn bị lòi ra ngoài.

Tôi cũng lười mặc đồ, tùy tiện phủ thêm áo khoác, sau đó lần lượt mở ra mấy cánh cửa trong phòng, liền tìm được phòng vệ sinh. Tôi vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cái loại bồn tắm xa hoa tự động siêu lớn giống như đối diện phòng trọ của tôi, nhưng trên thực tế, tôi chỉ nhìn thấy một bồn tắm đơn bình thường.

Tôi cân nhắc một chút, tìm ra một cái khăn tắm, thấm nước ấm, vắt khô, lau qua thân thể Trịnh Triết, đi tới đi lui lặp lại hành động này, thẳng đến khi vuốt ve anh lại có loại sau khi tắm xong, nhẹ nhàng khoan khoái mang theo bọt nước.

Có lẽ tôi còn chưa đủ thích người này. Nhưng tôi có thể chắc chắn, tôi thích thân thể anh.



Tôi thích bộ dạng anh dù thế nào cũng đè nén nơi cổ họng không chịu kêu ra tiếng, còn có tiếng cố nén hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng phóng đãng của anh. Hơn nữa cũng không chỉ có thân thể, tôi thích cái giọng khi anh nói chuyện với tôi, không chỉ là lúc làm tình; tôi còn thích anh dùng ánh mắt cười như không cười trêu chọc tôi, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra mấy hành vi khiến tôi lúng túng; tôi thậm chí thích anh nghĩ biện pháp khiến tôi làm ra những chuyện nằm trong dự kiến của anh, tôi là nói, tuy rằng anh tìm cách gia tăng cơ hội tiếp xúc của chúng tôi, nhưng anh cho tới bây giờ đều giao quyền chủ động vào trong tay tôi.

Không có từ ngữ nào ngoài yêu để có thể giải thích tất cả những thứ này.

Duy trì loại tình yêu được điêu khắc tinh tế* như vậy không khỏi quá mức cực khổ.

(*Nguyên văn 精雕细琢 tinh điêu tế trác: cẩn thận dụng tâm.)

Tôi bế Trịnh Triết đến giường ngủ trong phòng nghỉ, sau khi lật tung ngăn kéo tìm được áo ngủ đã có dấu vết sử dụng qua cùng đồ lót chưa bóc tem. Quần áo chưa qua tẩy rửa sẽ khiến cho da nhạy cảm bị ngứa, Trịnh Triết—— vẫn là rất nhạy cảm—— tôi chỉ mặc vào đồ ngủ cho anh, sau đó đắp chăn.

Tình cảnh này thật sự quen thuộc.

Dường như chúng tôi mỗi một lần gặp nhau đều có các khâu này.

Mặc dù tôi thật sự có thời gian chung đụng với rất nhiều người, số lần còn vượt xa Trịnh Triết, nhưng tôi đều bình thản như nước, không hề phập phồng khi ở chung với những người khác ngoại trừ anh khi.

Không, không chỉ là tính tiếp xúc, thậm chí cũng bao gồm tứ chi tiếp xúc đơn thuần. Sau khi cha mẹ qua đời, tôi chưa bao giờ cùng ai ngoại trừ anh lại có thể ôm nhau thân mật như vậy, chưa bao giờ cùng ai ngoại trừ anh gần gũi như thế.

Ngay cả chị tôi cũng chưa từng.



Trên thực tế, quan hệ giữa tôi và chị từ nhỏ đã không tốt.

Chị so với tôi có quá nhiều điểm ưu tú—— rất nhiều, dường như một ngọn núi cao không thể vượt qua. Chúng tôi cùng một trưởng tiểu học, cùng một trường trung học, cùng một trường cấp ba, không cùng đại học bởi vì tôi không thi đậu trường đại học mà chị tôi thi, nhưng tôi hoàn toàn có lý do để tin tưởng, nếu như chúng tôi cùng học một trường đại học, đãi ngộ nhận được so với khi học cùng tiểu học, trung học, cấp ba cũng không kém là bao.

Ai ai cũng biết chị tôi, ai ai cũng đều nhiều hoặc ít tỏ vẻ tiếc nuối với tôi: Thành tích, tính cách, mỗi một phương diện.

Nhưng chuyện này cũng không phải là nguyên nhân mà quan hệ giữa chị em tôi không được tốt. Quan hệ chúng tôi không tốt, là bởi vì chị tôi quá mức ưu tú mang đến một loạt hậu quả, nói ngắn gọn, chị bị làm hư rồi, cảm thấy tất cả mọi người đều phải thích chị ấy, nhất là tôi.

Nhưng kỳ thật chúng tôi không quá mức thân thuộc. Chị lớn hơn tôi bảy tuổi, lúc tôi học năm nhất chị cũng đã trọ tại trường, hàng năm chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè chúng tôi mới có thể ở cùng một chỗ, hơn nữa thời gian ở chung thường thường sẽ vì chị ấy phải tham gia các hoạt động mà không ngừng giảm bớt.

Tôi không thích chị ấy. Trước giờ vẫn như thế.

Chị ấy can thiệp vào cuộc sống của tôi, để ý bạn bè tôi, khoa tay múa chân đối với cách xử sự của tôi, yêu cầu tôi thay đổi tính cách. Chị cũng không phải có ý xấu, tôi đoán chừng mỗi một người chị gái có trách nhiệm đều là như vậy, lo lắng đứa em trai hướng nội của mình sẽ bị khi dễ gì gì đó. Tôi biết chị ấy hy vọng tôi giống như chị được người hoan nghênh, nhưng nếu chị ấy thật sự hiểu rõ tôi, liền sẽ biết tôi từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người khác.

Hơn nữa kỳ quái là, bình thường tôi đối với bên ngoài càng là biểu hiện lãnh đạm, bạn học xung quanh lại càng tràn ngập tò mò với tôi.

Tôi chán ghét ánh mắt của người khác nhìn tôi. Tôi chán ghét bị yêu thích quá nhiều. Tôi chán ghét nhiệt tình đột nhiên mà tới.

Có đôi khi tôi sẽ vì tính cách cổ quái của mình mà chán ghét chính mình.

Bước ngoặt để cải thiện quan hệ giữa tôi cùng chị là khi cha mẹ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau