Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….

Chương 29

Trước Sau
Hai mươi phút sau Tần Chiêu Húc đã tới hiện trường.

Đây là lần thứ hai trong cuộc sống hiện thực nhìn thấy người mặc âu phục ba lớp.

Anh ta cao chừng mét tám mấy, tướng mạo xem như cũng ổn——  có thể tính là đẹp mắt, cho dù kém xa nhân vật trong trò chơi. Âu phục màu đen cùng khuôn mặt cho thấy anh ta là một người thành thục đáng tin, tư thế bước đi của anh ta cũng mạnh mẽ rắn rỏi, nhìn qua ngược lại không giống như là hoa hoa công tử.

Có lẽ anh ta thật sự không phải. Ít nhất không phải chủ động trêu chọc. Tôi nghiêng về phía anh ta là loại người phong độ cực tốt, sẽ không thẳng thắn dứt khoát từ chối tình cảm của phụ nữ.

Này càng đáng sợ.

Anh ta sải bước đến gần, tôi lui ra sau vài bước, ý định để cho anh ta cùng chị tôi đủ không gian để giải quyết vấn đề. Lão Đào không chú ý đến Tần Chiêu Húc, nhưng cá nhân tôi cho rằng có thể bỏ qua ông ấy, chỉ cần phối hợp với trang phục thần kỳ của ông ấy là có thể đẩy ông ra khỏi phạm vi của chị tôi và Tần Chiêu Húc.

Nhưng tôi không nghĩ đến câu đầu tiên anh ta nói với chị tôi lại là: “Cậu ta là ai?”

Tiếp đó anh ta lại hỏi một câu: “Vì sao từ chức?”

Chị tôi nhìn album, cũng không ngẩng đầu lên, vô cùng lãnh đạm: “Bởi vì tối hôm qua tôi gửi tin nhắn chia tay với anh. Làm việc ở công ty với bạn trai cũ không phải là phong cách của tôi.”

… Chị ấy vì cái gì không trả lời anh ta tôi là ai trước a? Đánh nhau cũng đừng tìm tôi đỡ đạn a!

Nhưng đã chậm. Tần Chiêu Húc đã quay đầu ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức cả người tôi đều không thoải mái, da gà cứ nổi lên từng đám. Anh ta ngược lại vẫn rất bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn tôi một chốc, cũng không nói ra lời ác độc, nhưng lại nhìn thấy được tức giận không nhẹ.

“Đừng nhìn, đó là em trai tôi.” Chị tôi nói, lơ đãng lật ra một trang mới, “Nghe nói tâm tình tôi không tốt theo tôi đi dạo phố.”

Tần Chiêu Húc chất vấn chị ấy: “Em trai kiểu gì, liên hệ gần đến như vậy!”

“Anh có phải bị ngốc không?” Chị tôi một chút cũng không khách khí, “Đương nhiên là em trai ruột!”

Tần Chiêu Húc biểu tình trống rỗng, bầu không khí thay đổi, lúng túng trong không khí đã có khuynh hướng kết dính.



“… Em không nói em còn có một em trai.” Giọng Tần Chiêu Húc chuyển mềm, trả lại tôi một dáng cười ôn hòa.

Chị tôi vẫn nhìn album: “Không cần thiết.”

Sau đó chị vẫy tay với tôi, tôi lòng tràn đầy không tình nguyện đi qua, nhận album từ tay chị. Chị làm lơ Tần Chiêu Húc vẫn đang nhìn chị chằm chằm, chọn một cái trong số kia, vẻ mặt ôn hòa nói với tôi: “Chọn mấy cái này. Nói cho lão Đào, thuận tiện quẹt thẻ a.”

Ánh mắt Tần Chiêu Húc chuyển đến trên người tôi.

Tôi nói tôi không thích chị tôi, đây là sự thật. Chị luôn là như vậy, lúc vừa mất hứng liền tạo phiền toái cho tôi, hoặc là sai tôi đi làm một số việc mà tôi không thích. Tại thời điểm chị thật sự mất hứng tôi sẽ đi làm, chị ấy biết, chị liền thích tôi nuông chiều chị ấy.

Có lầm hay không. Tôi là em trai chị ấy, không phải bạn trai chị, không có nghĩa vụ thỏa mãn trái tim thiếu nữ tràn lan của chị.

Trước khi cha mẹ sinh chị đáng lẽ phải sinh cho chị một người anh trai.

Thân là trung tâm trong tầm mắt của hai người khiến cả người tôi đều không được tự nhiên, điều này lại khiến cho nụ cười của chị ấy càng khoan khoái dễ chịu, vì vậy Tần Chiêu Húc nhìn tôi càng gắt gao.

Nếu tôi yếu ớt một chút là có thể té xỉu để trốn tránh hiện trường rồi. Đáng chết. Tôi vì cái gì còn phải ở lại chỗ này? Người yêu náo chia tay chỉ cần không đánh lên thì chẳng khác gì đang tán tỉnh, chỉ có điều loại tán tỉnh này tương đối nguy hiểm, náo không tốt liền thật sự chia tay—— tôi đã sớm biết này là một chân lý.

Hừ. Tầm thường. Chị của tôi nói đến yêu đương cũng là tầm thường như vậy.

Tôi nhìn chị tôi chằm chằm, lòng tự nhủ chị có bản lĩnh náo chia tay thì có bản lĩnh chia tay thật sự đi. Chị nhìn lại tôi, nụ cười càng thân thiết, trong mắt lộ ra một loại khí thế đập nồi dìm thuyền*. (*破釜沉舟 phá phủ trầm chu: quyến đánh đến cùng.)

Chị không hiểu, Tần Chiêu Húc không ở đây có lẽ chị sẽ nói vậy với tôi. Chị luôn hiểu rõ tôi, thật giống như tôi chơi game chơi đến khiến mình choáng váng.

Không phải tôi không hiểu. Tôi đã quá hiểu. Chị tôi tuy rằng lấy công việc xem như trò chơi, cũng sẽ nghiêm túc chơi một trò chơi, nhưng trên thực tế chị ấy không chút để ý đối với trò chơi đó. Chị chỉ biết là một trò chơi xuất sắc cần phải có đoàn đội vài trăm người dốc sức chế tác trong gần cả năm trời, nhưng lại không biết những trò chơi được gọi là thần kia không thua gì một bộ tâm lý học.

Chỉ có số ít trò chơi có một kết cục thật sự. Ngươi chơi đến cuối cùng lấy được là hy vọng, mộng tưởng, nhưng kết cục chân chính giấu bên trong manh mối nhỏ bé không đáng kể cùng nói không rõ ràng, có đôi khi người chơi sẽ cảm thấy không thích hợp, bọn họ sẽ bắt đầu lại, tra xét ngọn nguồn (*寻根究底 tầm căn cứu để), cẩn thận loại trừ, có đôi khi bọn họ sẽ tìm được trứng màu*, mà trứng màu cho thấy chính là giả dối, phản bội cùng thống khổ.



(*chỉ các chi tiết nhỏ thú vị trong điện ảnh nếu không cẩn thận tìm kiếm sẽ bị xem nhẹ, có thể là đoạn video ngắn xuất hiện sau khi nội dung vở kịch kết thúc hoặc sau film credit.)

Này mới là đúng. Chơi đến cuối cùng ngươi sẽ phát hiện trò chơi bạn điều khiển cùng lựa chọn bạn làm ra chính là nhân sinh. Nếu như bạn quá so đo, quá chuyên chú, lấy được sẽ chỉ là bi kịch.

Bạn cho rằng cái này là manh mối rồi? Không không không, chế tác mới sẽ không thỏa mãn khi chỉ cho người chơi chút áp lực nhỏ bé này. Bọn họ sẽ thiết kế tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, bạn có thể lặp lại trò chơi nhiều lần, mỗi một lần đều tùy chọn khác nhau, từng tổ hợp bất đồng đều cho bạn thấy một bí mật nào đó, chờ đến khi bạn chơi đến hơn trăm lượt, mới có thể chắp vá ra chân tướng.

Lặp lại nhiều lần lại khiến bạn hiểu từng chi tiết đến từng cốt lõi, bạn rốt cuộc có thể đồng cảm* đối với vận mệnh của từng nhân vật trong trò chơi, cố gắng, yêu và hy vọng của nhân vật sẽ là cố gắng, yêu và hy vọng của bạn. Trò chơi này ở trong lòng bạn không hề đại biểu cho giả dối, phản bội cùng thống khổ. Nó thậm chí không thể tính là một bi kịch.

(*感同身受 cảm đồng thân thụ: Cảm nhận rõ như đích thân mình đã trải qua.)

Nó là cuộc sống,. Nó là tuyệt vọng. Nó là điểm cuối của nhân sinh. Nó là n phương của tuyệt vọng.

Không phải tôi không hiểu. Tôi đã hiểu quá rõ. Yêu của người yêu thường ăn mòn theo thời gian cùng chung đụng, yêu của bạn bè sẽ thua bởi thời gian cùng  gia đình của riêng mỗi người,  yêu của người thân là thứ có hy vọng nhất, dài lâu không đổi rồi lại càng lúc càng sâu sắc, nhưng cái chết rồi cũng khiến bọn họ chia lìa—— yêu càng sâu ngược lại sẽ khiến bạn bị đả kích càng nhiều.

Người người đều biết cách quên đi, tôi dường như bị khiếm khuyết loại năng lực này. Hơn nhiều năm rồi, tôi thủy chung sợ hãi ở trên đường nhìn phải một bóng lưng quen thuộc, nghe được âm thanh quen thuộc. Dù chỉ là một chút tương tự, cánh cổng ký ức sẽ không bị khống chế mở ra, tựa như biển khiến tôi trầm mê cùng hít thở không thông.

Có lẽ trong bản tính của tôi có chứa đựng điên cuồng. Trong ngày ngày đêm đêm giày vò bản thân của chị tôi kia, tôi ngồi bên giường chị, tùy ý tưởng tượng bản thân theo cha mẹ rời đi.

Tôi cho rằng đó là một bí mật.

Nhưng hiện tại tôi đột nhiên nhận ra, trước khi Trịnh Triết xuất hiện, chị tôi giấu đi cảm xúc của chị, giấu bạn trai của chị ấy, hao tâm tổn trí tạo thành biểu hiện giả dối rằng chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, đơn giản bỏ mặc không quan tâm đến những khủng hoảng trong tình yêu… có lẽ cũng giống như tôi nhìn thấy tận mắt rồi lại giữ im lặng đối với tâm tư của chị ấy, chị cũng trầm mặc bao dung tôi.

Chúng tôi nhìn nhau, trong lúc này nụ cười của chị đối với tôi quả thật rực rỡ như một bông hoa, Tần Chiêu Húc nhìn tôi nhìn đến càng gắt gao, đã nhanh thiêu tôi thành mấy lỗ.

Lòng tự trọng không cho phép cúi đầu. Hừ. Tôi lo lắng cái quỷ. Rốt cuộc là ai chơi ai.

Tôi nhận album, không nói một lời đến bên cạnh lão Đào đang xem trò vui.

Tôi quả nhiên không thích chị của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau