Chương 10
“… Lily, cơm tối thực ăn phải ăn cái này sao?”
Qủa nhiên Điền Lịch không phụ sự kỳ vọng của Ngô Thế, lúc nào cũng khiến người ta sợ nổi da gà. Đứng trước nhà hàng, Ngô Thế ngẩng đầu nhìn bảng hiệu với hai chữ: Xuyên Thái (Món cay Tứ Xuyên), chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Chữ Xuyên (川) còn dùng 3 quả ớt xếp lại thành, dùng hay không cũng không ảnh hưởng tới hình tượng.
Ngô Thế là người mang khẩu vị điển hình của vùng Giang Chiết (Giang Tô, Chiết Giang), thiên về nhạt. Điền Lịch rõ ràng là người cùng quê với hắn, sao vị giác lại cách nhau xa tới vậy.
“Cậu mời khách chẳng lẽ không phải mời tôi ăn thứ tôi thích sao?” Con mắt Điền Lịch chớp vẻ vô tội.
Nói như thế rất có đạo lý, nhưng mà… Ngô Thế liếm bờ môi khô, buồn bã nhìn Điền Lịch. Đáng tiếc Điền Lịch hoàn toàn không động đậy gì hết.
Tiếp tân ngoài nhà hàng nhìn thấy vị khách có vẻ mặt như cha mẹ vừa mất, giống như sắp phải lên đoạn đầu đài thì vội vàng chào hỏi. “Thưa anh, chỗ chúng tôi cũng có món không cay, anh xem.” Nói xong thì đưa thực đơn ra. “Những món này đều không có tiêu hay ớt, đều là món không cả.” Phía sau mỗi cái tên món ăn đều có vẽ mấy cây ớt xinh xinh, càng nhiều chứng tỏ càng cay.
Ngô Thế càng nhìn càng uể oải.
Nào có ‘chút’ đâu, dùng một phần nhỏ làm tỷ lệ càng nhiều, tôi thấy chỗ cô chỉ có chén trà xanh miễn phí trước khi dùng cơm mới không cay thôi à?!
Nhưng mà Điền Lịch thích ăn cái này… Ngô Thế nhìn thực đơn rồi quay đầu nhìn Điền Lịch, quên đi, cùng lắm thì liều mình bồi ma vương vậy. Hắn hít sâu một hơi, tỏ vẻ thấy chết không sờn bước về phía trước.
Cánh cửa cảm ứng trong suốt thấy khách thì mở ra, thế nhưng Điền Lịch lại không đuổi theo.
“Sao còn không vào?” Ngô Thế kỳ quái quay đầu lại.
Điền Lịch vẫn đứng tại chỗ, hơi quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy loé ánh đèn, tựa như ánh sáng phản xạ từ dưới đáy hồ sâu thẳm, khiến người ta như muốn chìm vào trong đó. Anh híp mắt lại, nhẹ nhàng cong khóe miệng nói: “Vốn định ăn ở đây nhưng tớ đổi ý rồi.” Điền Lịch giơ ngón tay chỉ về phía sau. “Bây giờ muốn ăn cái kia.”
Nhìn theo hướng ngón tay Điền Lịch chỉ, phía trên nhà hàng đối diện viết 3 chữ ‘Quế Hương Thôn’(1). Không phải đây là cửa hàng của công ty mà bọn họ sẽ thiết kế cho sao?
(1) Quế Hương Thôn là một công ty lâu năm đã có gần trăm năm lịch sử (kể từ 1916), lịch sử sâu xa có thể kể từ cuối triều Thanh, nơi này có rất nhiều chủng loại bánh, chế tác tinh xảo, phương pháp chế biến tỉ mỉ, chọn lựa nguyên liệu tốt nhất, coi trọng sắc, hương vị, hình dáng, được rất nhiều người ưa thích.
Thật tốt quá! Tuy không rõ vì sao Điền Lịch thay đổi, nhưng cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Ngô Thế cảm động đến rơi nước mắt, rất sợ Điền Lịch lại đổi ý, rảo bước xông lên chiếc cầu đi bộ.
Tuy mứt dâu tây trên bánh ga tô vị dâu tây và món cay Tứ Xuyên đều có màu đỏ, song Ngô Thế vẫn thấy mứt dâu tây hơn hẳn. Thực sự hắn không ghét ăn cay, nhưng mà ăn không vào, ăn một lần là bị tiêu chảy, lần nào cũng bị luôn, so với cái loại trà gì mà thông ruột còn có hiệu suất hơn.
Quế Hương Thôn vừa vặn cho ra một loại pudding vị xoài mới, đang để khách nếm thử, thế là Ngô Thế chạy một mạch tới ăn thử một phần.
Pudding vị xoài trong chiếc tủ kính khắc thuỷ tinh hơi rung rung trông khá là dễ thương, đi kèm với nó còn có kem ly hương cỏ, chưa ăn đã làm người ta chảy nước miếng rồi. Ngô Thế cắm một miếng nhét vào miệng, pudding vừa vào miệng đã tan làm mắt hắn rạng rỡ.
“Ôi, ngon quá.” Hắn phấn khởi quay đầu khen với Điền Lịch.
Điền Lịch vẫn nhìn hắn, không nói chuyện mà chỉ gật đầu. Thấy bộ dáng không mấy hứng thú của cậu ta, Ngô Thế lại lấy một miếng bánh pudding đưa tới bên miệng cậu ta. “Cậu cũng ăn thử xem, vị xoài tươi mới ăn ngon lắm đấy.”
Điền Lịch nhìn miếng bánh pudding dần ra khỏi tầm nhìn, nhẹ nhàng há mồm ngậm vào miệng.
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm…” Tuy giọng đánh giá nghe khá miễn cưỡng, song Điền Lịch vẫn nhận lấy dĩa rồi ăn thêm một miếng.
Bánh ngọt kiểu Tây luôn được làm rất xinh xắn, tỉ mỉ, bày đầy một bàn. Nhưng ngoại trừ miếng bánh pudding vị xoài lúc đầu thì Điền Lịch hầu như không động vào dĩa nữa, còn hồng trà tặng kèm lại uống không ít.
“Ăn nhiều một chút đi, tớ thấy cậu hay nổi nóng như vậy chắc là bị thiếu đường đấy.” Ngô thế đẩy chiếc khay về phía Điền Lịch.
“Tôi thấy cả người cậu đều dùng đường cát và bơ đắp thành đấy, buổi chiều vừa ăn bánh ngọt của Mãn Tâm Viên xong, lượng đường ngày hôm nay nhiều quá rồi đấy.” Điền Lịch khẽ hừ một tiếng.
Ngô Thế ngừng ăn, nhìn Điền Lịch một hồi, nhẹ nhàng buông dĩa xuống.
“Hay là… Chúng ta sang quán món cay Tứ Xuyên đối diện đi.”
Điền Lịch đang buồn chán dùng nĩa gẩy dâu tây trên bánh ga-tô vị dâu tây, chọc hai cái, dâu tây lăn từ trên bánh xuống dưới khay. Nghe Ngô Thế nói như vậy, cậu ta sửng sốt đôi lát, lập tức xiên một miếng dâu tây nhét vào miệng Ngô Thế.
“Đột nhiên tỉnh ngộ rồi à. Được, ngày mai chúng ta qua đó.”
“Không phải vậy…” Ngô Thế cắn dâu tây, hàm hàm hồ hồ nói, còn chưa kịp nói gì đã bị Điền Lịch ngắt lời.
“Không phải cậu còn muốn mua bánh ga-tô đưa cô giúp việc của cậu sao?”
“À, đúng rồi.” Ngô Thế nhìn bánh ngọt trên bàn. “Cậu bảo chọn loại nào thì tốt?”
“Cứ chọn luôn bánh pudding vị xoài này là được.” Điền Lịch giống như thuận miệng nói ra.
“Cứ thế đi vậy.”
Ly kem cốc đi kèm dĩ nhiên không có rồi, nếu chỉ mang pudding, để tủ lạnh cả đêm không thành vấn đề.
Ăn xong bữa cơm toàn là đường, Điền Lịch đi thẳng về nhà, Ngô Thế nhìn bánh pudding trên tay, cũng vui tươi hớn hở trở về.
Chuyện đầu tiên Ngô Thế làm khi vào nhà là đặt chiếc bánh pudding vào trong tủ lạnh.
Cả căn nhà sạch sẽ làm hắn cảm động, chiếc áo ngủ lúc sáng tiện tay ném, còn cả túi nilon đồ ăn khuya tối qua để trên bàn trà đều không thấy bóng dáng. Tâm trạng lúc này thật giống như, bình thường hắn phải sống ở tổ chim, nay đột nhiên được tiến vào hoàng cung vậy, thiệt là hạnh phúc. Người nào chưa trải qua cuộc sống lôi thôi như sắp huỷ diệt thì không thể hiểu được sự thay đổi quá chừng này đâu.
Ngô Thế xoa xoa tay, nhớ tới phải viết tờ giấy nhắn cho cô giúp việc để cô ấy ăn. Rút giấy nhắn từ trong túi ra, hắn lại nhớ lại ban ngày vẫn mở cửa sổ thông gió, nói không chừng cô giúp việc sẽ tuyên dương hắn. Ngô Thế ngẫm lại thấy đắc ý. Nhưng mà, từ lúc vào cửa hắn đã phát hiện toàn bộ cửa sổ đều bị đóng lại. Mặc kệ đi, trước cứ xem xem cô giúp việc có nhắn lại gì không.
Ngô Thế kích động chạy đến cánh cửa phòng ngủ, quả nhiên, bên trên có dán một tờ giấy nhắn. Ngô Thế mau chóng bóc ra. Chữ viết ngay ngắn hơn lần đầu tiên rất nhiều, thế nhưng từng nét từng nét vẫn cứng cáp như trước, nắm tờ giấy trong tay, bụng tay có thể cảm thấy vết sần ở mặt sau.
Bên trên viết một đoạn rất dài: “Anh Ngô à, không có kiến thức cùng lắm là mù chữ, không có thường thức chính là đồ ngốc đó, trời nồm thế này không được mở cửa anh không biết à? Anh mở cửa không phải là để thông gió mà là để cho nhà càng ướt ấy! Tường nhà anh sắp bị ướt đến sụp rồi kìa.”
“Thì ra không thể mở cửa sao?” Ngô Thế giật mình nhìn tờ giấy đặt câu hỏi.
Tri thức trong công việc gia đình đúng là sâu tựa biển, cứ nói ngay từ việc này đi, Ngô Thế thật đúng là một tên mù chữ. Hắn nhận ra cô giúp việc khá không vui, nhưng kể ra cũng đúng là người do Điền Lịch tìm, mồm miệng ác thế.
Ngô Thế cười gượng dán giấy nhắn trở lại chỗ cũ, còn hắn thì viết thêm một tấm khác dán bên cạnh.
“Xin lỗi, tôi thật không biết, tôi có mua bánh pudding xoài để trong tủ lạnh, nếu thích thì lấy ăn nhé.”
Mong rằng cô ấy đừng tức giận bỏ việc không lo. Ngô Thế yên lặng cầu khấn.
Qủa nhiên Điền Lịch không phụ sự kỳ vọng của Ngô Thế, lúc nào cũng khiến người ta sợ nổi da gà. Đứng trước nhà hàng, Ngô Thế ngẩng đầu nhìn bảng hiệu với hai chữ: Xuyên Thái (Món cay Tứ Xuyên), chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Chữ Xuyên (川) còn dùng 3 quả ớt xếp lại thành, dùng hay không cũng không ảnh hưởng tới hình tượng.
Ngô Thế là người mang khẩu vị điển hình của vùng Giang Chiết (Giang Tô, Chiết Giang), thiên về nhạt. Điền Lịch rõ ràng là người cùng quê với hắn, sao vị giác lại cách nhau xa tới vậy.
“Cậu mời khách chẳng lẽ không phải mời tôi ăn thứ tôi thích sao?” Con mắt Điền Lịch chớp vẻ vô tội.
Nói như thế rất có đạo lý, nhưng mà… Ngô Thế liếm bờ môi khô, buồn bã nhìn Điền Lịch. Đáng tiếc Điền Lịch hoàn toàn không động đậy gì hết.
Tiếp tân ngoài nhà hàng nhìn thấy vị khách có vẻ mặt như cha mẹ vừa mất, giống như sắp phải lên đoạn đầu đài thì vội vàng chào hỏi. “Thưa anh, chỗ chúng tôi cũng có món không cay, anh xem.” Nói xong thì đưa thực đơn ra. “Những món này đều không có tiêu hay ớt, đều là món không cả.” Phía sau mỗi cái tên món ăn đều có vẽ mấy cây ớt xinh xinh, càng nhiều chứng tỏ càng cay.
Ngô Thế càng nhìn càng uể oải.
Nào có ‘chút’ đâu, dùng một phần nhỏ làm tỷ lệ càng nhiều, tôi thấy chỗ cô chỉ có chén trà xanh miễn phí trước khi dùng cơm mới không cay thôi à?!
Nhưng mà Điền Lịch thích ăn cái này… Ngô Thế nhìn thực đơn rồi quay đầu nhìn Điền Lịch, quên đi, cùng lắm thì liều mình bồi ma vương vậy. Hắn hít sâu một hơi, tỏ vẻ thấy chết không sờn bước về phía trước.
Cánh cửa cảm ứng trong suốt thấy khách thì mở ra, thế nhưng Điền Lịch lại không đuổi theo.
“Sao còn không vào?” Ngô Thế kỳ quái quay đầu lại.
Điền Lịch vẫn đứng tại chỗ, hơi quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy loé ánh đèn, tựa như ánh sáng phản xạ từ dưới đáy hồ sâu thẳm, khiến người ta như muốn chìm vào trong đó. Anh híp mắt lại, nhẹ nhàng cong khóe miệng nói: “Vốn định ăn ở đây nhưng tớ đổi ý rồi.” Điền Lịch giơ ngón tay chỉ về phía sau. “Bây giờ muốn ăn cái kia.”
Nhìn theo hướng ngón tay Điền Lịch chỉ, phía trên nhà hàng đối diện viết 3 chữ ‘Quế Hương Thôn’(1). Không phải đây là cửa hàng của công ty mà bọn họ sẽ thiết kế cho sao?
(1) Quế Hương Thôn là một công ty lâu năm đã có gần trăm năm lịch sử (kể từ 1916), lịch sử sâu xa có thể kể từ cuối triều Thanh, nơi này có rất nhiều chủng loại bánh, chế tác tinh xảo, phương pháp chế biến tỉ mỉ, chọn lựa nguyên liệu tốt nhất, coi trọng sắc, hương vị, hình dáng, được rất nhiều người ưa thích.
Thật tốt quá! Tuy không rõ vì sao Điền Lịch thay đổi, nhưng cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Ngô Thế cảm động đến rơi nước mắt, rất sợ Điền Lịch lại đổi ý, rảo bước xông lên chiếc cầu đi bộ.
Tuy mứt dâu tây trên bánh ga tô vị dâu tây và món cay Tứ Xuyên đều có màu đỏ, song Ngô Thế vẫn thấy mứt dâu tây hơn hẳn. Thực sự hắn không ghét ăn cay, nhưng mà ăn không vào, ăn một lần là bị tiêu chảy, lần nào cũng bị luôn, so với cái loại trà gì mà thông ruột còn có hiệu suất hơn.
Quế Hương Thôn vừa vặn cho ra một loại pudding vị xoài mới, đang để khách nếm thử, thế là Ngô Thế chạy một mạch tới ăn thử một phần.
Pudding vị xoài trong chiếc tủ kính khắc thuỷ tinh hơi rung rung trông khá là dễ thương, đi kèm với nó còn có kem ly hương cỏ, chưa ăn đã làm người ta chảy nước miếng rồi. Ngô Thế cắm một miếng nhét vào miệng, pudding vừa vào miệng đã tan làm mắt hắn rạng rỡ.
“Ôi, ngon quá.” Hắn phấn khởi quay đầu khen với Điền Lịch.
Điền Lịch vẫn nhìn hắn, không nói chuyện mà chỉ gật đầu. Thấy bộ dáng không mấy hứng thú của cậu ta, Ngô Thế lại lấy một miếng bánh pudding đưa tới bên miệng cậu ta. “Cậu cũng ăn thử xem, vị xoài tươi mới ăn ngon lắm đấy.”
Điền Lịch nhìn miếng bánh pudding dần ra khỏi tầm nhìn, nhẹ nhàng há mồm ngậm vào miệng.
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm…” Tuy giọng đánh giá nghe khá miễn cưỡng, song Điền Lịch vẫn nhận lấy dĩa rồi ăn thêm một miếng.
Bánh ngọt kiểu Tây luôn được làm rất xinh xắn, tỉ mỉ, bày đầy một bàn. Nhưng ngoại trừ miếng bánh pudding vị xoài lúc đầu thì Điền Lịch hầu như không động vào dĩa nữa, còn hồng trà tặng kèm lại uống không ít.
“Ăn nhiều một chút đi, tớ thấy cậu hay nổi nóng như vậy chắc là bị thiếu đường đấy.” Ngô thế đẩy chiếc khay về phía Điền Lịch.
“Tôi thấy cả người cậu đều dùng đường cát và bơ đắp thành đấy, buổi chiều vừa ăn bánh ngọt của Mãn Tâm Viên xong, lượng đường ngày hôm nay nhiều quá rồi đấy.” Điền Lịch khẽ hừ một tiếng.
Ngô Thế ngừng ăn, nhìn Điền Lịch một hồi, nhẹ nhàng buông dĩa xuống.
“Hay là… Chúng ta sang quán món cay Tứ Xuyên đối diện đi.”
Điền Lịch đang buồn chán dùng nĩa gẩy dâu tây trên bánh ga-tô vị dâu tây, chọc hai cái, dâu tây lăn từ trên bánh xuống dưới khay. Nghe Ngô Thế nói như vậy, cậu ta sửng sốt đôi lát, lập tức xiên một miếng dâu tây nhét vào miệng Ngô Thế.
“Đột nhiên tỉnh ngộ rồi à. Được, ngày mai chúng ta qua đó.”
“Không phải vậy…” Ngô Thế cắn dâu tây, hàm hàm hồ hồ nói, còn chưa kịp nói gì đã bị Điền Lịch ngắt lời.
“Không phải cậu còn muốn mua bánh ga-tô đưa cô giúp việc của cậu sao?”
“À, đúng rồi.” Ngô Thế nhìn bánh ngọt trên bàn. “Cậu bảo chọn loại nào thì tốt?”
“Cứ chọn luôn bánh pudding vị xoài này là được.” Điền Lịch giống như thuận miệng nói ra.
“Cứ thế đi vậy.”
Ly kem cốc đi kèm dĩ nhiên không có rồi, nếu chỉ mang pudding, để tủ lạnh cả đêm không thành vấn đề.
Ăn xong bữa cơm toàn là đường, Điền Lịch đi thẳng về nhà, Ngô Thế nhìn bánh pudding trên tay, cũng vui tươi hớn hở trở về.
Chuyện đầu tiên Ngô Thế làm khi vào nhà là đặt chiếc bánh pudding vào trong tủ lạnh.
Cả căn nhà sạch sẽ làm hắn cảm động, chiếc áo ngủ lúc sáng tiện tay ném, còn cả túi nilon đồ ăn khuya tối qua để trên bàn trà đều không thấy bóng dáng. Tâm trạng lúc này thật giống như, bình thường hắn phải sống ở tổ chim, nay đột nhiên được tiến vào hoàng cung vậy, thiệt là hạnh phúc. Người nào chưa trải qua cuộc sống lôi thôi như sắp huỷ diệt thì không thể hiểu được sự thay đổi quá chừng này đâu.
Ngô Thế xoa xoa tay, nhớ tới phải viết tờ giấy nhắn cho cô giúp việc để cô ấy ăn. Rút giấy nhắn từ trong túi ra, hắn lại nhớ lại ban ngày vẫn mở cửa sổ thông gió, nói không chừng cô giúp việc sẽ tuyên dương hắn. Ngô Thế ngẫm lại thấy đắc ý. Nhưng mà, từ lúc vào cửa hắn đã phát hiện toàn bộ cửa sổ đều bị đóng lại. Mặc kệ đi, trước cứ xem xem cô giúp việc có nhắn lại gì không.
Ngô Thế kích động chạy đến cánh cửa phòng ngủ, quả nhiên, bên trên có dán một tờ giấy nhắn. Ngô Thế mau chóng bóc ra. Chữ viết ngay ngắn hơn lần đầu tiên rất nhiều, thế nhưng từng nét từng nét vẫn cứng cáp như trước, nắm tờ giấy trong tay, bụng tay có thể cảm thấy vết sần ở mặt sau.
Bên trên viết một đoạn rất dài: “Anh Ngô à, không có kiến thức cùng lắm là mù chữ, không có thường thức chính là đồ ngốc đó, trời nồm thế này không được mở cửa anh không biết à? Anh mở cửa không phải là để thông gió mà là để cho nhà càng ướt ấy! Tường nhà anh sắp bị ướt đến sụp rồi kìa.”
“Thì ra không thể mở cửa sao?” Ngô Thế giật mình nhìn tờ giấy đặt câu hỏi.
Tri thức trong công việc gia đình đúng là sâu tựa biển, cứ nói ngay từ việc này đi, Ngô Thế thật đúng là một tên mù chữ. Hắn nhận ra cô giúp việc khá không vui, nhưng kể ra cũng đúng là người do Điền Lịch tìm, mồm miệng ác thế.
Ngô Thế cười gượng dán giấy nhắn trở lại chỗ cũ, còn hắn thì viết thêm một tấm khác dán bên cạnh.
“Xin lỗi, tôi thật không biết, tôi có mua bánh pudding xoài để trong tủ lạnh, nếu thích thì lấy ăn nhé.”
Mong rằng cô ấy đừng tức giận bỏ việc không lo. Ngô Thế yên lặng cầu khấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất