Chương 7
Phác Ngọc sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhu hòa xuống, y cười cười vẫy tay với tiểu nhân nhi đứng ở cổng.
Tiểu oa nhi cột tóc đuôi ngựa, giương cái miệng nhỏ nhắn, vung chân tay bởi vì xuyên áo bông mà có vẻ dị thường ngắn nhỏ ngốc ngốc chạy qua, một đầu chui vào trong lòng Phác Ngọc.
"Phụ thân, hai ngày này ngươi đều đi đâu? Ta hỏi đại nương, đại nương cũng không nói cho ta biết.." Tiểu nữ oa ngẩng mặt, hai tay nhỏ tròn vo chống đầu gối phụ thân, bĩu môi lên án hành vi xấu xa của người lớn.
"Tiểu Huyên nhi ngoan, phụ thân chỉ là đi ra ngoài làm việc, không phải đã trở lại rồi sao?" Phác Ngọc khẽ mỉm cười, lúc này nghiễm nhiên không có bộ dáng ngang ngược ở bên ngoài, trên mặt tràn đầy sủng nịch, y thò tay đem khuê nữ ôm ngồi ở trên đùi, dùng đầu ngón tay điểm điểm mũi tiểu oa nhi,"Tiểu Huyên nhi, ở nhà có ngoan ngoãn nghe đại nương hay không?"
Tiểu hài tử bị trêu đùa "Lạc lạc" cười, lộ ra răng nhỏ, vươn ra mập mạp cầm lấy ngón tay Phác Ngọc, nãi thanh nãi khí trả lời "Có! ta khả nghe lời! phụ thân không tin, có thể hỏi đại nương!" Nói xong liền muốn từ trên người Phác Ngọc leo xuống, làm bộ muốn đi ngoài tìm Trần Thục Hoa tiến vào làm chứng cho mình..
"Phụ thân tin, phụ thân đương nhiên tin" Phác Ngọc ôm lấy tiểu hài tử muốn rời đi, lúc này cười tít mắt, buồn phiền ban đầu cũng tựa hồ bị quét sạch,"Vậy Tiểu Huyên nhi có nhớ phụ thân hay không?"
"Nhớ! Huyên nhi một ngày không gặp phụ thân liền nhớ!" Tiểu hài tử thò tay ôm lấy cổ Phác Ngọc, nghiêng qua, liền ở trên mặt Phác Ngọc hôn loạn xạ.
Phác Ngọc hoàn toàn bị chọc cười, y ôm sát nữ nhi nằm ở trên người, nhìn khuôn mặt non nớt lộ ra vài phần tương tự với chính mình, tâm tình cũng rộng mở sáng sủa lên.
Đúng vậy, y còn có khuê nữ phải nuôi dưỡng, không vì cái khác, vì cốt nhục này của y cũng phải chống đỡ phần gia nghiệp này!
Nghĩ như vậy, khổ sở, mệt mỏi liền không đáng nhắc tới...
Lại nói Thẩm gia trại bên này, Bưu tử hộ tống Phác Ngọc hồi phủ chân trước vừa trở lại trại, sau lưng liền bị gọi đến chủ ốc.
Bưu tử vừa vào phòng, liền nhìn thấy Thẩm Thắng Võ quay lưng lại, một chân đặt ở trên ghế dài, tà tà khóa chân ngồi, trên bàn thả vài khối thịt bò cùng một chung rượu, đại ca của hắn ta một tay bưng bát to, một tay ở trên bàn gỗ, dường như có chút không kiên nhẫn.
"Đại ca" Bưu tử hô lên.
"Đã về rồi?!" Thẩm Thắng Võ động thân, quay đầu lại, phía trên mang theo hưng phấn,"Mau mau mau! lại đây ngồi!" Hắn vẫy tay với huynh đệ đang đứng.
Bưu tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gãi đầu, đầy mặt ngây ngô cười đi qua.
Đợi hắn ta ngồi xuống, Thẩm Thắng Võ lại nhiệt tình rót bát rượu, đẩy tới trước mặt hắn ta nói "Huynh đệ, vất vả!"
Bưu tử bị đại ca nhà mình làm một đống hành động khác thường hù đến sửng sốt, cuối cùng vẫn là thịnh tình không thể chối từ bưng bát rượu uống cạn, bên tai còn kèm thêm hào sảng tiếng cười của Thẩm Thắng Võ.
Đợi đối phương uống xong, Thẩm Thắng Võ mới vào vấn đề chính, hắn kéo kéo cánh tay Bưu tử, hỏi "Thế nào?"
"Đại ca, thế nào là sao?" Bưu tử bị hỏi đến không hiểu ra sao.
"...."
Này ngốc tử..
Thẩm Thắng Võ khó thở, một bàn tay đánh lên cái ót đối phương,"Ngốc tử! hỏi ngươi chuyện xuống núi xử lý thế nào rồi?!"
Bưu tử lúc này mới nghĩ đến mục đích chính mình lần này xuống núi chân chính, hắn ta cười "Hắc hắc","Đại ca yên tâm, tất cả đều nghe được!"
Thẩm Thắng Võ lúc này mới tinh thần tỉnh táo,"Nói như thế nào?"
Bưu tử thanh thanh cổ họng, đè thấp thanh âm nói "Sau khi ta đem Phác thiếu gia đưa đến cửa lớn, liền cáo từ, sau đó ta đem xe ngựa buộc vào một cái cây, quay đầu lại chạy đến tường viện Phác gia leo lên xem xét, đại ca, Phác gia thật sự là nhà giàu, ngươi không biết tường viện kia cao bao nhiêu a, ta..."
Bưu tử mi phi sắc vũ miêu tả, Thẩm Thắng Võ càng nghe càng không đúng,"Dừng lại!" Hắn đập bàn "Nói trọng điểm!"
Bưu tử lúc này mới ngượng ngùng đem một đống lời vô nghĩa nuốt lại trong bụng, trở lại chuyện chính "Ta nằm trên tường nhìn thấy Phác gia lão Nhị cùng một nữ nhân ồn ào, còn rất hung, sau đó Phác thiếu gia đi vào, không tới hai câu, Phác gia lão Nhị liền nổi giận đùng đùng đi ra." Bưu tử nhìn về phía Thẩm Thắng Võ một bên chuyên chú nghe, ngây ngốc khen "Đại ca, nói đến Phác thiếu gia cái miệng thật sự là lợi hại!"
Đáng tiếc hắn ta vuốt mông ngựa lại thành nắm đuôi ngựa, Thẩm Thắng Võ nghe xong lại là một chưởng đánh qua,"Nói vô nghĩa, nếu không phải như vậy, đại ca ngươi có thể nhìn trúng y sao?"
....
Lời này, Bưu tử không còn gì để nói...
"Nga! đúng!" Bưu tử đập một cái, dường như nhớ tới cái gì,"Đại ca, ta ở Phác gia còn thấy được tiểu oa nhi, là vào phòng Phác thiếu gia."
"Tiểu oa nhi?? sẽ không phải là tiểu hài tử của bọn hạ nhân chứ?" Thẩm Thắng Võ nhíu mày.
"Không phải!" Bưu tử phủ định hoàn toàn hắn phỏng đoán.
"Vì sao?"
"Đại ca ngươi nghe ta nói a.. Thứ nhất, y phục tiểu hài tử kia mặc cũng không phải là con cái hạ nhân có thể so sánh, thứ hai.." Bưu tử nhìn thấy Thẩm Thắng Võ xoa cằm, do dự nhưng vẫn nói ra tình hình thực tế,"Ta thấy kì quái, liền hỏi thăm người ở phụ cận Phác gia, ngô.. Đại ca, nghe nói Phác thiếu gia ban đầu là có phòng tức phụ.."
"Cái gì?!" Thẩm Thắng Võ nghe lời này lập tức nhảy dựng lên, đại chưởng vỗ một phát, thiếu chút nữa đem cái bàn vốn không đủ rắn chắc vỗ thủng một lỗ, cứ như vậy, hắn còn không hết giận, cầm lấy chung rượu, muốn ném xuống đất, bị Bưu tử nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Đại ca ngươi trước đừng tức giận!" Bưu tử một phen ôm chặt Thẩm Thắng Võ đang nổi điên.
"Ta có thể không giận sao?!" Thẩm Thắng Võ tức giận đến nổi điên,"Ngươi nói Phác Ngọc kia, tám trăm năm trước đã là người của lão tử, còn dám cưới một con đàn bà làm vợ! này còn chưa đủ, còn sinh con! đây chính là cho đội nón xanh Thẩm Thắng Võ ta! ngươi nói y có cái gì tốt? Thẩm Thắng Võ ta chẳng lẽ không có y còn sống không được?!"
"Đại ca! ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói xong rồi giận được không?" Bưu tử thật sự là muốn bị cái tính tình nóng nảy này của đại ca nhà mình làm vội muốn chết.
Thẩm Thắng Võ lúc này mới yên tĩnh xuống, lại vẫn hầm hừ ở cổ, ngồi ở trên ghế hộc hộc hộc hộc thở.
"Ngươi đừng vội, ta là hỏi cẩn thận, hàng xóm nói Phác thiếu gia năm năm trước là có một cuộc hôn nhân, bất quá nữ nhân kia giống như ma ốm, sau khi gả lại không lâu liền ngã bệnh, nghe nói đoạn thời gian đó Phác thiếu gia cũng bệnh nặng một hồi, Phác gia lúc đó ngay cả việc sinh ý cũng ngừng, sau này Phác thiếu gia khoẻ lại, tức phụ kia lại khó sinh mà chết, lưu lại một khuê nữ, tên một chữ 'Huyên'." Nói xong Bưu tử nghĩ nghĩ lại nói "Bất quá đại ca, ta ngược lại cảm giác việc này rất quái, nếu hai người đều bệnh đến nằm trên giường không dậy nổi, kia sao có thể tạo người?"
Thẩm Thắng Võ không trả lời nghi vấn của Bưu tử, âm thầm nheo mắt, suy nghĩ, hắn thấy đây là thời điểm nên trở về Phác gia một chuyến...
Tiểu oa nhi cột tóc đuôi ngựa, giương cái miệng nhỏ nhắn, vung chân tay bởi vì xuyên áo bông mà có vẻ dị thường ngắn nhỏ ngốc ngốc chạy qua, một đầu chui vào trong lòng Phác Ngọc.
"Phụ thân, hai ngày này ngươi đều đi đâu? Ta hỏi đại nương, đại nương cũng không nói cho ta biết.." Tiểu nữ oa ngẩng mặt, hai tay nhỏ tròn vo chống đầu gối phụ thân, bĩu môi lên án hành vi xấu xa của người lớn.
"Tiểu Huyên nhi ngoan, phụ thân chỉ là đi ra ngoài làm việc, không phải đã trở lại rồi sao?" Phác Ngọc khẽ mỉm cười, lúc này nghiễm nhiên không có bộ dáng ngang ngược ở bên ngoài, trên mặt tràn đầy sủng nịch, y thò tay đem khuê nữ ôm ngồi ở trên đùi, dùng đầu ngón tay điểm điểm mũi tiểu oa nhi,"Tiểu Huyên nhi, ở nhà có ngoan ngoãn nghe đại nương hay không?"
Tiểu hài tử bị trêu đùa "Lạc lạc" cười, lộ ra răng nhỏ, vươn ra mập mạp cầm lấy ngón tay Phác Ngọc, nãi thanh nãi khí trả lời "Có! ta khả nghe lời! phụ thân không tin, có thể hỏi đại nương!" Nói xong liền muốn từ trên người Phác Ngọc leo xuống, làm bộ muốn đi ngoài tìm Trần Thục Hoa tiến vào làm chứng cho mình..
"Phụ thân tin, phụ thân đương nhiên tin" Phác Ngọc ôm lấy tiểu hài tử muốn rời đi, lúc này cười tít mắt, buồn phiền ban đầu cũng tựa hồ bị quét sạch,"Vậy Tiểu Huyên nhi có nhớ phụ thân hay không?"
"Nhớ! Huyên nhi một ngày không gặp phụ thân liền nhớ!" Tiểu hài tử thò tay ôm lấy cổ Phác Ngọc, nghiêng qua, liền ở trên mặt Phác Ngọc hôn loạn xạ.
Phác Ngọc hoàn toàn bị chọc cười, y ôm sát nữ nhi nằm ở trên người, nhìn khuôn mặt non nớt lộ ra vài phần tương tự với chính mình, tâm tình cũng rộng mở sáng sủa lên.
Đúng vậy, y còn có khuê nữ phải nuôi dưỡng, không vì cái khác, vì cốt nhục này của y cũng phải chống đỡ phần gia nghiệp này!
Nghĩ như vậy, khổ sở, mệt mỏi liền không đáng nhắc tới...
Lại nói Thẩm gia trại bên này, Bưu tử hộ tống Phác Ngọc hồi phủ chân trước vừa trở lại trại, sau lưng liền bị gọi đến chủ ốc.
Bưu tử vừa vào phòng, liền nhìn thấy Thẩm Thắng Võ quay lưng lại, một chân đặt ở trên ghế dài, tà tà khóa chân ngồi, trên bàn thả vài khối thịt bò cùng một chung rượu, đại ca của hắn ta một tay bưng bát to, một tay ở trên bàn gỗ, dường như có chút không kiên nhẫn.
"Đại ca" Bưu tử hô lên.
"Đã về rồi?!" Thẩm Thắng Võ động thân, quay đầu lại, phía trên mang theo hưng phấn,"Mau mau mau! lại đây ngồi!" Hắn vẫy tay với huynh đệ đang đứng.
Bưu tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gãi đầu, đầy mặt ngây ngô cười đi qua.
Đợi hắn ta ngồi xuống, Thẩm Thắng Võ lại nhiệt tình rót bát rượu, đẩy tới trước mặt hắn ta nói "Huynh đệ, vất vả!"
Bưu tử bị đại ca nhà mình làm một đống hành động khác thường hù đến sửng sốt, cuối cùng vẫn là thịnh tình không thể chối từ bưng bát rượu uống cạn, bên tai còn kèm thêm hào sảng tiếng cười của Thẩm Thắng Võ.
Đợi đối phương uống xong, Thẩm Thắng Võ mới vào vấn đề chính, hắn kéo kéo cánh tay Bưu tử, hỏi "Thế nào?"
"Đại ca, thế nào là sao?" Bưu tử bị hỏi đến không hiểu ra sao.
"...."
Này ngốc tử..
Thẩm Thắng Võ khó thở, một bàn tay đánh lên cái ót đối phương,"Ngốc tử! hỏi ngươi chuyện xuống núi xử lý thế nào rồi?!"
Bưu tử lúc này mới nghĩ đến mục đích chính mình lần này xuống núi chân chính, hắn ta cười "Hắc hắc","Đại ca yên tâm, tất cả đều nghe được!"
Thẩm Thắng Võ lúc này mới tinh thần tỉnh táo,"Nói như thế nào?"
Bưu tử thanh thanh cổ họng, đè thấp thanh âm nói "Sau khi ta đem Phác thiếu gia đưa đến cửa lớn, liền cáo từ, sau đó ta đem xe ngựa buộc vào một cái cây, quay đầu lại chạy đến tường viện Phác gia leo lên xem xét, đại ca, Phác gia thật sự là nhà giàu, ngươi không biết tường viện kia cao bao nhiêu a, ta..."
Bưu tử mi phi sắc vũ miêu tả, Thẩm Thắng Võ càng nghe càng không đúng,"Dừng lại!" Hắn đập bàn "Nói trọng điểm!"
Bưu tử lúc này mới ngượng ngùng đem một đống lời vô nghĩa nuốt lại trong bụng, trở lại chuyện chính "Ta nằm trên tường nhìn thấy Phác gia lão Nhị cùng một nữ nhân ồn ào, còn rất hung, sau đó Phác thiếu gia đi vào, không tới hai câu, Phác gia lão Nhị liền nổi giận đùng đùng đi ra." Bưu tử nhìn về phía Thẩm Thắng Võ một bên chuyên chú nghe, ngây ngốc khen "Đại ca, nói đến Phác thiếu gia cái miệng thật sự là lợi hại!"
Đáng tiếc hắn ta vuốt mông ngựa lại thành nắm đuôi ngựa, Thẩm Thắng Võ nghe xong lại là một chưởng đánh qua,"Nói vô nghĩa, nếu không phải như vậy, đại ca ngươi có thể nhìn trúng y sao?"
....
Lời này, Bưu tử không còn gì để nói...
"Nga! đúng!" Bưu tử đập một cái, dường như nhớ tới cái gì,"Đại ca, ta ở Phác gia còn thấy được tiểu oa nhi, là vào phòng Phác thiếu gia."
"Tiểu oa nhi?? sẽ không phải là tiểu hài tử của bọn hạ nhân chứ?" Thẩm Thắng Võ nhíu mày.
"Không phải!" Bưu tử phủ định hoàn toàn hắn phỏng đoán.
"Vì sao?"
"Đại ca ngươi nghe ta nói a.. Thứ nhất, y phục tiểu hài tử kia mặc cũng không phải là con cái hạ nhân có thể so sánh, thứ hai.." Bưu tử nhìn thấy Thẩm Thắng Võ xoa cằm, do dự nhưng vẫn nói ra tình hình thực tế,"Ta thấy kì quái, liền hỏi thăm người ở phụ cận Phác gia, ngô.. Đại ca, nghe nói Phác thiếu gia ban đầu là có phòng tức phụ.."
"Cái gì?!" Thẩm Thắng Võ nghe lời này lập tức nhảy dựng lên, đại chưởng vỗ một phát, thiếu chút nữa đem cái bàn vốn không đủ rắn chắc vỗ thủng một lỗ, cứ như vậy, hắn còn không hết giận, cầm lấy chung rượu, muốn ném xuống đất, bị Bưu tử nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Đại ca ngươi trước đừng tức giận!" Bưu tử một phen ôm chặt Thẩm Thắng Võ đang nổi điên.
"Ta có thể không giận sao?!" Thẩm Thắng Võ tức giận đến nổi điên,"Ngươi nói Phác Ngọc kia, tám trăm năm trước đã là người của lão tử, còn dám cưới một con đàn bà làm vợ! này còn chưa đủ, còn sinh con! đây chính là cho đội nón xanh Thẩm Thắng Võ ta! ngươi nói y có cái gì tốt? Thẩm Thắng Võ ta chẳng lẽ không có y còn sống không được?!"
"Đại ca! ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói xong rồi giận được không?" Bưu tử thật sự là muốn bị cái tính tình nóng nảy này của đại ca nhà mình làm vội muốn chết.
Thẩm Thắng Võ lúc này mới yên tĩnh xuống, lại vẫn hầm hừ ở cổ, ngồi ở trên ghế hộc hộc hộc hộc thở.
"Ngươi đừng vội, ta là hỏi cẩn thận, hàng xóm nói Phác thiếu gia năm năm trước là có một cuộc hôn nhân, bất quá nữ nhân kia giống như ma ốm, sau khi gả lại không lâu liền ngã bệnh, nghe nói đoạn thời gian đó Phác thiếu gia cũng bệnh nặng một hồi, Phác gia lúc đó ngay cả việc sinh ý cũng ngừng, sau này Phác thiếu gia khoẻ lại, tức phụ kia lại khó sinh mà chết, lưu lại một khuê nữ, tên một chữ 'Huyên'." Nói xong Bưu tử nghĩ nghĩ lại nói "Bất quá đại ca, ta ngược lại cảm giác việc này rất quái, nếu hai người đều bệnh đến nằm trên giường không dậy nổi, kia sao có thể tạo người?"
Thẩm Thắng Võ không trả lời nghi vấn của Bưu tử, âm thầm nheo mắt, suy nghĩ, hắn thấy đây là thời điểm nên trở về Phác gia một chuyến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất