Chương 1
Bạch Úy là con thỏ thành tinh, cũng là một viên chức nhỏ của công ty nổi tiếng.
Ở thỏ tộc cậu còn chưa thành niên, sau khi hóa thành hình người dáng dấp khoảng hai mươi tuổi, hằng ngày ở nhân giới quy củ mà sinh sống.
Cậu lớn lên trắng nõn, thanh tú, môi hồng răng trắng, còn có một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thoạt nhìn rất thông minh*. Tướng mạo lại rất khiến người ta yêu thích.
* Chỗ này là '' Đôi mắt đặc biệt linh khí'', thì từ '' linh khí '' ở đây là 灵气, có thể hiểu là đôi mắt có khí chất của con người thông minh, mỹ mạo.
Nhưng bởi vì thân thể '' đặc thù '', tính cách cô độc, hướng nội, luôn luôn sợ bị phát hiện thân phận nên cậu không dám thân cận cùng người khác. Cho nên không hề có bạn bè.
Còn chưa thành niên, chưa từng trải qua thời kỳ động dục cho nên cũng chưa nói qua chuyện yêu đương.
Mặc dù đã ở nhân gian rất nhiều năm, mà Bạch Uy năng lực giao tiếp với mọi người vẫn ở con số không.
Bạch Úy rất sợ một nam nhân, tên Thẩm Hác, là ông chủ của công ty bọn họ.
Vóc người Thẩm Hác rất cao, thoạt nhìn cũng không uy nghiêm, không hung ác, cử chỉ ăn nói ôn hòa, lễ độ, trên mặt còn luôn luôn mang theo ý cười.
Nhưng Bạch Úy lại sợ hắn.
Bởi vì mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy Thẩm Hác cậu liền như người bị bệnh tim, tim đập ầm ầm không ngừng, hai má tỏa nhiệt, không thở nổi.
Nhưng lại tự mâu thuẫn mà nhịn không được muốn nhìn hắn, Bạch Úy bắt đầu trách hắn, làm cậu trở nên không bình thường.
Nhận việc ở công ty gần một năm, Bạch Úy chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải ông chủ.
Mãi đến tận buổi sáng hôm đó.
Cách giờ làm việc không tới mấy phút, Bạch Úy như bình thường bưng cà phê và sandwich đi vào thang máy số hai.
Thang máy số một bên cạnh đột nhiên xảy ra trục trặc, các nhân viên lo lắng đi muộn nên đều vội vội vàng vàng đi vào thang máy số hai.
Thang máy đã báo quá tải, vẫn còn có người muốn chen vào bên trong.
Bạch Úy vốn là đứng ở phía trong, mà lại mơ mơ màng màng bị đẩy đến cửa thang máy.
Sau đó không biết bị ai đột nhiên đấy ra ngoài, cà phê nóng trượt ra khỏi tay, không kịp nhận ra đã bị bỏng tay cầm, sau đó là ly cà phê cứng rắn rơi xuống đất.
Bạch Úy sợ đến phát ra âm thanh sợ hãi, sau đó liền rơi vào một cái ôm vững chắc.
Hương vị của đối phương làm cậu khó giải thích được mà thấy chân thành cùng an tâm. Bạch Úy vừa mở mắt ra, chính là ông chủ Thẩm Hác đang đỡ cậu.
Thẩm Hác một tay ôm eo cậu, ôm tay đỡ lấy lưng cậu.
Cũng vì vậy mà âu phục quý giá dính đầy vết cà phê.
'' Không sao chứ?'' Thẩm Hác hơi nhíu mày nhìn cậu, thấp giọng hỏi.
Lập tức ngẩng đầu, nhìn cửa thang máy đang đóng đằng trước, người bên trong đều đang nơm nớp lo sợ mà cúi đầu, tựa như sợ bị tổng tài nhận ra mình.
Bạch Úy nhịp tim cấp tốc tăng nhanh, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ngửi hương vị trên người Thẩm Hác mà cả người đều không ổn.
Lại phát hiện lòng bàn tay nam nhân đang đặt ở chỗ đó, hai má bằng tốc độ mắt thường không thấy được mà đỏ lên.
Ân a... Nơi đó... Tại sao có thể... Bạch Úy kháng cự đẩy Thẩm Hác ra, cùi đầu lùi về phía sau vài bước.
Lúng túng nói: '' Ôm... Xin lỗi đã là dơ quần áo của ngài.''
'' Không vấn đề gì.''
Thẩm Hác rộng lượng mà nói, cũng không để ý âu phục đắt đỏ bị làm bẩn, chỉ chăm chăm nhìn mu bàn tay bị nóng đến hơi hồng hồng của cậu, '' Cậu bị thương rồi, đến phòng làm việc của tôi bôi thuốc.''
Bạch Úy sợ ở chung với hắn, nhịp tim đến bây giờ cũng chưa có khôi phục bình thường.
Đối phương mặc dù lời nói ôn hòa nhưng cũng không phải ngữ khí muốn trưng cầu ý kiến.
Cậu chỉ có thể gật đầu, đi theo phía sau Thẩm Hác, tiến vào thang máy cá nhân của tổng tài.
Tác giả có lời: Khai văn rồi, là một cái ngốc ngốc bạch ngọt đoản văn, hi vọng mọi người thích.
Editor: Vì khá ngắn nên mình nghĩ sẽ 1 ngày 3 chương hoặc có thể hơn.
17/04/2020
Ở thỏ tộc cậu còn chưa thành niên, sau khi hóa thành hình người dáng dấp khoảng hai mươi tuổi, hằng ngày ở nhân giới quy củ mà sinh sống.
Cậu lớn lên trắng nõn, thanh tú, môi hồng răng trắng, còn có một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, thoạt nhìn rất thông minh*. Tướng mạo lại rất khiến người ta yêu thích.
* Chỗ này là '' Đôi mắt đặc biệt linh khí'', thì từ '' linh khí '' ở đây là 灵气, có thể hiểu là đôi mắt có khí chất của con người thông minh, mỹ mạo.
Nhưng bởi vì thân thể '' đặc thù '', tính cách cô độc, hướng nội, luôn luôn sợ bị phát hiện thân phận nên cậu không dám thân cận cùng người khác. Cho nên không hề có bạn bè.
Còn chưa thành niên, chưa từng trải qua thời kỳ động dục cho nên cũng chưa nói qua chuyện yêu đương.
Mặc dù đã ở nhân gian rất nhiều năm, mà Bạch Uy năng lực giao tiếp với mọi người vẫn ở con số không.
Bạch Úy rất sợ một nam nhân, tên Thẩm Hác, là ông chủ của công ty bọn họ.
Vóc người Thẩm Hác rất cao, thoạt nhìn cũng không uy nghiêm, không hung ác, cử chỉ ăn nói ôn hòa, lễ độ, trên mặt còn luôn luôn mang theo ý cười.
Nhưng Bạch Úy lại sợ hắn.
Bởi vì mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy Thẩm Hác cậu liền như người bị bệnh tim, tim đập ầm ầm không ngừng, hai má tỏa nhiệt, không thở nổi.
Nhưng lại tự mâu thuẫn mà nhịn không được muốn nhìn hắn, Bạch Úy bắt đầu trách hắn, làm cậu trở nên không bình thường.
Nhận việc ở công ty gần một năm, Bạch Úy chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải ông chủ.
Mãi đến tận buổi sáng hôm đó.
Cách giờ làm việc không tới mấy phút, Bạch Úy như bình thường bưng cà phê và sandwich đi vào thang máy số hai.
Thang máy số một bên cạnh đột nhiên xảy ra trục trặc, các nhân viên lo lắng đi muộn nên đều vội vội vàng vàng đi vào thang máy số hai.
Thang máy đã báo quá tải, vẫn còn có người muốn chen vào bên trong.
Bạch Úy vốn là đứng ở phía trong, mà lại mơ mơ màng màng bị đẩy đến cửa thang máy.
Sau đó không biết bị ai đột nhiên đấy ra ngoài, cà phê nóng trượt ra khỏi tay, không kịp nhận ra đã bị bỏng tay cầm, sau đó là ly cà phê cứng rắn rơi xuống đất.
Bạch Úy sợ đến phát ra âm thanh sợ hãi, sau đó liền rơi vào một cái ôm vững chắc.
Hương vị của đối phương làm cậu khó giải thích được mà thấy chân thành cùng an tâm. Bạch Úy vừa mở mắt ra, chính là ông chủ Thẩm Hác đang đỡ cậu.
Thẩm Hác một tay ôm eo cậu, ôm tay đỡ lấy lưng cậu.
Cũng vì vậy mà âu phục quý giá dính đầy vết cà phê.
'' Không sao chứ?'' Thẩm Hác hơi nhíu mày nhìn cậu, thấp giọng hỏi.
Lập tức ngẩng đầu, nhìn cửa thang máy đang đóng đằng trước, người bên trong đều đang nơm nớp lo sợ mà cúi đầu, tựa như sợ bị tổng tài nhận ra mình.
Bạch Úy nhịp tim cấp tốc tăng nhanh, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ngửi hương vị trên người Thẩm Hác mà cả người đều không ổn.
Lại phát hiện lòng bàn tay nam nhân đang đặt ở chỗ đó, hai má bằng tốc độ mắt thường không thấy được mà đỏ lên.
Ân a... Nơi đó... Tại sao có thể... Bạch Úy kháng cự đẩy Thẩm Hác ra, cùi đầu lùi về phía sau vài bước.
Lúng túng nói: '' Ôm... Xin lỗi đã là dơ quần áo của ngài.''
'' Không vấn đề gì.''
Thẩm Hác rộng lượng mà nói, cũng không để ý âu phục đắt đỏ bị làm bẩn, chỉ chăm chăm nhìn mu bàn tay bị nóng đến hơi hồng hồng của cậu, '' Cậu bị thương rồi, đến phòng làm việc của tôi bôi thuốc.''
Bạch Úy sợ ở chung với hắn, nhịp tim đến bây giờ cũng chưa có khôi phục bình thường.
Đối phương mặc dù lời nói ôn hòa nhưng cũng không phải ngữ khí muốn trưng cầu ý kiến.
Cậu chỉ có thể gật đầu, đi theo phía sau Thẩm Hác, tiến vào thang máy cá nhân của tổng tài.
Tác giả có lời: Khai văn rồi, là một cái ngốc ngốc bạch ngọt đoản văn, hi vọng mọi người thích.
Editor: Vì khá ngắn nên mình nghĩ sẽ 1 ngày 3 chương hoặc có thể hơn.
17/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất