Chương 7
Bạch Úy hỏng mất rồi mới đồng ý, chậm rãi nằm úp sấp trên giường, quay lưng về phía Thẩm Hác nhếch cao cái mông lên. Mông thịt vừa vặn toàn tâm toàn ý hướng về đũng quần hắn.
Bạch Úy không biết rõ Thẩm Hác vì sao muốn dùng cái vật kia cọ mông cậu.
Chỉ có thể quay đầu lại cúi đầu nhìn hắn, cầu cin hắn có thể ôn nhu một chút.
Thẩm Hác cởi khóa quần, móc ra tính khí cương cứng.
Đến thời khắc này Bạch Úy mới nhìn rõ hình dạng vật kia. Nó che kín gân xanh, dáng dấp dữ tợn. Tối qua cậu cũng cảm giác được chủ tịch tựa như muốn chen vào... Chủ tịch thô to như vậy, lớn như vậy.
Nhất định sẽ đâm cậu đến hỏng.
Rõ ràng nên cảm thấy sợ sệt nhưng không biết vì sao sâu bên trong lại xen lẫn hưng phấn xa lạ.
Bạch Úy nhìn chằm chằm côn th*t Thẩm Hác, viền mắt chậm rãi chuyển hồng, trong cơ thể phảng phất như có luồng nhiệt quái dị tràn ra, làm cậu không nhịn được kẹp chặt hai chân uốn éo cái mông.
Thẩm Hác ánh mắt từ từ trầm xuống, nắm lấy thân côn th*t, qua loa động vài cái.
Lập tức nâng mông thịt lên, đem côn th*t to dài thâm nhập vào khe chân, cấp tốc cọ xát.
'' Ưm... Chủ tịch... Nha a... '' Dùng tư thế nằm úp sấp chịu đựng côn th*t cọ xát, so với tư thế đêm qua còn muốn xấu hổ hơn.
Bụng dưới truyền đến tê dại quái dị, phía dưới vốn xụi lơ thành một đoàn lại dần dần nóng lên, cứng rắn đội quần lót nhô lên. Tiểu thỏ chưa từng trải qua thời kỳ động dục sợ đến sùi sụt khóc, đốt ngón tay siết chặt ga giường cũng trở nên trắng bệch muốn ẩn giấu khoái cảm khủng bố, xa lạ.
'' Nơi đó... hừ ưm... Chủ tịch... Thật kỳ quái... Nha nha...'' Tiếng khóc động tình kích thích Thẩm Hác hoàn toàn thay đổi ánh mắt, quy đầu to bằng quả trứng gà tại khe mông liều mạng nghiền nát, dùng lòng bàn tay đánh mông thịt ba một tiếng, khàn tiếng ra lệnh, '' Tiểu chó mẹ, dùng sức lay chuyển mông.''
Đau đớn kịch liệt làm Bạch Úy càng khóc dữ dội hơn, lại thêm vào nghe không hiểu lời nói ve vãn. Thấy Thẩm Hác gọi cậu là tiểu chó mẹ, oan ức trong lòng cũng dâng lên.
Bạch Úy một bên lay động uốn éo cái mông, một bên thất thần gào khóc: '' Nha nha... Không phải tiểu chó mẹ... Không phải!! Nha nha.... Là tiểu thỏ... Nha nha...''
'' Đệt!'' Ngay cả ôn nhu như Thẩm Hác cũng không nhịn được mắng một câu thô tục.
Giơ tay cuốn áo sơ mi Bạch Úy cao lên, liều mạng tại khe mông làm phiền. Đầu lưỡi thô ráp tại tấm lưng trắng nõn mẫn cảm không có vải vóc che chắn liếm xuống.
'' Ah – '' Trong đầu chợt lóe lên một tia trắng, Bạch Úy dâm đãng đột nhiên cất cao tiếng rên, dương v*t phía trước không người đụng mà kịch liệt bắn ra.
Lần đầu cao trào trải nghiệm kích thích quá xa lạ, Bạch Úy đỉnh đầu cùng đuôi đều có chút ngứa, tựa hồ như có cái gì sắp nhô ra.
Đó là cảm giác của tiểu yêu tinh vừa hóa hình, cậu rõ ràng là thỏ yêu rất lợi hại a! Bạch Úy sợ sẽ hiện ra nguyên hình trước mặt Thẩm Hác, lúc này siết chặt ga trải giường, khóc lớn lên.
'' Hu hu... Không muốn.... Không muốn như vậy... Sẽ chịu không nổi...'' Thẩm Hác cũng là sững sờ, mặc dù biết phần lưng Bạch Úy là nơi yếu ớt nhất cũng không ngờ sẽ mẫn cảm đến mức độ này.
Ngón tay thăm dò qua mã mắt phía trước, quết lấy bạch trọc đưa vào miệng, Thẩm Hác cười nhẹ: '' Hừ... Không chen vào mà đã cao trào?''
'' Hu hu... Xin anh... Không muốn...'' Mà tất cả vẫn chưa dừng lại, đầu lưỡi nóng ẩm lại một lần nữa liếm tới sau gáy, lưu lại một đường thật dài ánh nước.
Đầu lưỡi lại tình cờ tại hõm cổ vẽ một vòng.
Mỗi một lần liếm qua, Bạch Úy lại sợ hãi run lên cầm cập một lần.
''dương v*t vừa mới tiết ra lại một lần nữa đứng thẳng, Bạch Úy chỉ có thể run rẩy, dưới thân Thẩm Hác khóc xin tha.
Cậu đã cao trào qua một lần, không thể lại như vậy nữa. Bằng không sẽ có bảo bảo, ngay cả đuôi cùng lỗ tai cũng sẽ mọc ra.
'' Không muốn... Hu hu... Chủ tịch... xin anh... hu hu...''
Thẩm Hác bỗng nổi lên ý xấu muốn giày vò cậu, liền lòng tốt nhắc nhở: '' Muốn biết làm thế nào để tôi bắn ra không?''
'' Hu hu... Muốn... '' Bạch Úy khóc lóc gật đầu.
Ngón tay phủ một lớp chai mỏng khẽ vuốt ve lưng người dưới thân, Thẩm Hác hài lòng nhìn Bạch Úy dưới thân không ngừng run rẩy, ghé sát vào lỗ tai cậu nói nhỏ, '' Thời điểm bị tôi chơi cái mông đừng gọi chủ tịch.''
'' Hừ ưm... A... '' Bạch Úy rên rỉ ngọt ngào đến cực điểm, ngay cả không khí thở ra tựa hồ cũng ngọt lịm.
Thẩm Hác khẽ liếm vành tai cậu, thở hổn hển bổ sung: '' Phải gọi lão công.''
Lập tức nắm lấy cán, một bên liếm láp sống lưng yếu đuối Bạch Úy, một bên dùng quy đầu làm phiền ở khe đùi.
'' A.... A... Muốn cao trào... A... Không thể...'' Khoái cảm phảng phất như dòng điện chạy qua não, Bạch Úy sắp hỏng mất mà lắc đầu.
Ánh mắt từ từ tan rã, khóe môi chảy xuống nước bọt, tiếng thở dốc ngày càng gấp rút, bụng dưới kịch liệt co giật. Bạch Úy đột nhiên trợn to mắt, ngơ ngơ ngác ngác liền đem suy nghĩ trong lòng toàn bộ nói ra, '' A a! Không được... không được!! Lão công!! Nha a! Sẽ sinh bảo bảo cho lão công!!'' Mới vừa nghe hai tiếng lão công vang lên Thẩm Hác liền thoải mái đến tê cả da đầu, khàn giọng rên cuồn cuộn bắn trên eo Bạch Úy.
Còn chưa từ trong cao trào tỉnh lại, Bạch Úy đã ôm lấy quần áo, vành tai nóng lên ửng đỏ, khóc lóc chạy vào trong buồng tắm.
Âm thanh lão công kia cùng với sinh cho hắn bảo bảo vang vọng trong lòng Thẩm Hác, nhịp thở hồi lâu cũng chưa bình ổn.
Tiểu huyệt không cho hắn làm, cái mông lại vặn vẹo dâm đãng như thế, còn nói muốn sinh con cho hắn... Thẩm Hác hầu kết khẽ nhúc nhích, trở về chỗ khoái cảm thời điểm vừa cao trào mà vui vẻ, thầm nghĩ tiểu tao hóa muốn từ chối lại còn nghênh đón động tác của hắn, vẫn là học được tốt đi.
——Mới vừa trốn vào buồng tắm.
Lỗ tai hồng nhạt cùng đuôi trắng như tuyết liền nhô ra.
Thẩm Hác ở ngoài cửa gõ gõ, nghe âm thanh đã khôi phục lại yên lặng: '' Bạch Úy, bữa sáng đến. Không sao chứ?''
Bạch Úy cố nén khóc, hai tay theo bản năng che đuôi, cố gắng trả lời: '' Không... Không có gì. Tôi rửa mặt xong liền ra.''
'' Ừ.''
Thẩm Hác nghe vậy mới yên tâm rời đi.
Bạch Úy sắc mặt càng khổ não, tốn hết tinh thần mới thu hồi được lỗ tai cùng đuôi.
Lại lo âu sờ bụng dưới bằng phăng, hồi lâu mới đi ra khỏi buồng tắm.
20/04/2020
Bạch Úy không biết rõ Thẩm Hác vì sao muốn dùng cái vật kia cọ mông cậu.
Chỉ có thể quay đầu lại cúi đầu nhìn hắn, cầu cin hắn có thể ôn nhu một chút.
Thẩm Hác cởi khóa quần, móc ra tính khí cương cứng.
Đến thời khắc này Bạch Úy mới nhìn rõ hình dạng vật kia. Nó che kín gân xanh, dáng dấp dữ tợn. Tối qua cậu cũng cảm giác được chủ tịch tựa như muốn chen vào... Chủ tịch thô to như vậy, lớn như vậy.
Nhất định sẽ đâm cậu đến hỏng.
Rõ ràng nên cảm thấy sợ sệt nhưng không biết vì sao sâu bên trong lại xen lẫn hưng phấn xa lạ.
Bạch Úy nhìn chằm chằm côn th*t Thẩm Hác, viền mắt chậm rãi chuyển hồng, trong cơ thể phảng phất như có luồng nhiệt quái dị tràn ra, làm cậu không nhịn được kẹp chặt hai chân uốn éo cái mông.
Thẩm Hác ánh mắt từ từ trầm xuống, nắm lấy thân côn th*t, qua loa động vài cái.
Lập tức nâng mông thịt lên, đem côn th*t to dài thâm nhập vào khe chân, cấp tốc cọ xát.
'' Ưm... Chủ tịch... Nha a... '' Dùng tư thế nằm úp sấp chịu đựng côn th*t cọ xát, so với tư thế đêm qua còn muốn xấu hổ hơn.
Bụng dưới truyền đến tê dại quái dị, phía dưới vốn xụi lơ thành một đoàn lại dần dần nóng lên, cứng rắn đội quần lót nhô lên. Tiểu thỏ chưa từng trải qua thời kỳ động dục sợ đến sùi sụt khóc, đốt ngón tay siết chặt ga giường cũng trở nên trắng bệch muốn ẩn giấu khoái cảm khủng bố, xa lạ.
'' Nơi đó... hừ ưm... Chủ tịch... Thật kỳ quái... Nha nha...'' Tiếng khóc động tình kích thích Thẩm Hác hoàn toàn thay đổi ánh mắt, quy đầu to bằng quả trứng gà tại khe mông liều mạng nghiền nát, dùng lòng bàn tay đánh mông thịt ba một tiếng, khàn tiếng ra lệnh, '' Tiểu chó mẹ, dùng sức lay chuyển mông.''
Đau đớn kịch liệt làm Bạch Úy càng khóc dữ dội hơn, lại thêm vào nghe không hiểu lời nói ve vãn. Thấy Thẩm Hác gọi cậu là tiểu chó mẹ, oan ức trong lòng cũng dâng lên.
Bạch Úy một bên lay động uốn éo cái mông, một bên thất thần gào khóc: '' Nha nha... Không phải tiểu chó mẹ... Không phải!! Nha nha.... Là tiểu thỏ... Nha nha...''
'' Đệt!'' Ngay cả ôn nhu như Thẩm Hác cũng không nhịn được mắng một câu thô tục.
Giơ tay cuốn áo sơ mi Bạch Úy cao lên, liều mạng tại khe mông làm phiền. Đầu lưỡi thô ráp tại tấm lưng trắng nõn mẫn cảm không có vải vóc che chắn liếm xuống.
'' Ah – '' Trong đầu chợt lóe lên một tia trắng, Bạch Úy dâm đãng đột nhiên cất cao tiếng rên, dương v*t phía trước không người đụng mà kịch liệt bắn ra.
Lần đầu cao trào trải nghiệm kích thích quá xa lạ, Bạch Úy đỉnh đầu cùng đuôi đều có chút ngứa, tựa hồ như có cái gì sắp nhô ra.
Đó là cảm giác của tiểu yêu tinh vừa hóa hình, cậu rõ ràng là thỏ yêu rất lợi hại a! Bạch Úy sợ sẽ hiện ra nguyên hình trước mặt Thẩm Hác, lúc này siết chặt ga trải giường, khóc lớn lên.
'' Hu hu... Không muốn.... Không muốn như vậy... Sẽ chịu không nổi...'' Thẩm Hác cũng là sững sờ, mặc dù biết phần lưng Bạch Úy là nơi yếu ớt nhất cũng không ngờ sẽ mẫn cảm đến mức độ này.
Ngón tay thăm dò qua mã mắt phía trước, quết lấy bạch trọc đưa vào miệng, Thẩm Hác cười nhẹ: '' Hừ... Không chen vào mà đã cao trào?''
'' Hu hu... Xin anh... Không muốn...'' Mà tất cả vẫn chưa dừng lại, đầu lưỡi nóng ẩm lại một lần nữa liếm tới sau gáy, lưu lại một đường thật dài ánh nước.
Đầu lưỡi lại tình cờ tại hõm cổ vẽ một vòng.
Mỗi một lần liếm qua, Bạch Úy lại sợ hãi run lên cầm cập một lần.
''dương v*t vừa mới tiết ra lại một lần nữa đứng thẳng, Bạch Úy chỉ có thể run rẩy, dưới thân Thẩm Hác khóc xin tha.
Cậu đã cao trào qua một lần, không thể lại như vậy nữa. Bằng không sẽ có bảo bảo, ngay cả đuôi cùng lỗ tai cũng sẽ mọc ra.
'' Không muốn... Hu hu... Chủ tịch... xin anh... hu hu...''
Thẩm Hác bỗng nổi lên ý xấu muốn giày vò cậu, liền lòng tốt nhắc nhở: '' Muốn biết làm thế nào để tôi bắn ra không?''
'' Hu hu... Muốn... '' Bạch Úy khóc lóc gật đầu.
Ngón tay phủ một lớp chai mỏng khẽ vuốt ve lưng người dưới thân, Thẩm Hác hài lòng nhìn Bạch Úy dưới thân không ngừng run rẩy, ghé sát vào lỗ tai cậu nói nhỏ, '' Thời điểm bị tôi chơi cái mông đừng gọi chủ tịch.''
'' Hừ ưm... A... '' Bạch Úy rên rỉ ngọt ngào đến cực điểm, ngay cả không khí thở ra tựa hồ cũng ngọt lịm.
Thẩm Hác khẽ liếm vành tai cậu, thở hổn hển bổ sung: '' Phải gọi lão công.''
Lập tức nắm lấy cán, một bên liếm láp sống lưng yếu đuối Bạch Úy, một bên dùng quy đầu làm phiền ở khe đùi.
'' A.... A... Muốn cao trào... A... Không thể...'' Khoái cảm phảng phất như dòng điện chạy qua não, Bạch Úy sắp hỏng mất mà lắc đầu.
Ánh mắt từ từ tan rã, khóe môi chảy xuống nước bọt, tiếng thở dốc ngày càng gấp rút, bụng dưới kịch liệt co giật. Bạch Úy đột nhiên trợn to mắt, ngơ ngơ ngác ngác liền đem suy nghĩ trong lòng toàn bộ nói ra, '' A a! Không được... không được!! Lão công!! Nha a! Sẽ sinh bảo bảo cho lão công!!'' Mới vừa nghe hai tiếng lão công vang lên Thẩm Hác liền thoải mái đến tê cả da đầu, khàn giọng rên cuồn cuộn bắn trên eo Bạch Úy.
Còn chưa từ trong cao trào tỉnh lại, Bạch Úy đã ôm lấy quần áo, vành tai nóng lên ửng đỏ, khóc lóc chạy vào trong buồng tắm.
Âm thanh lão công kia cùng với sinh cho hắn bảo bảo vang vọng trong lòng Thẩm Hác, nhịp thở hồi lâu cũng chưa bình ổn.
Tiểu huyệt không cho hắn làm, cái mông lại vặn vẹo dâm đãng như thế, còn nói muốn sinh con cho hắn... Thẩm Hác hầu kết khẽ nhúc nhích, trở về chỗ khoái cảm thời điểm vừa cao trào mà vui vẻ, thầm nghĩ tiểu tao hóa muốn từ chối lại còn nghênh đón động tác của hắn, vẫn là học được tốt đi.
——Mới vừa trốn vào buồng tắm.
Lỗ tai hồng nhạt cùng đuôi trắng như tuyết liền nhô ra.
Thẩm Hác ở ngoài cửa gõ gõ, nghe âm thanh đã khôi phục lại yên lặng: '' Bạch Úy, bữa sáng đến. Không sao chứ?''
Bạch Úy cố nén khóc, hai tay theo bản năng che đuôi, cố gắng trả lời: '' Không... Không có gì. Tôi rửa mặt xong liền ra.''
'' Ừ.''
Thẩm Hác nghe vậy mới yên tâm rời đi.
Bạch Úy sắc mặt càng khổ não, tốn hết tinh thần mới thu hồi được lỗ tai cùng đuôi.
Lại lo âu sờ bụng dưới bằng phăng, hồi lâu mới đi ra khỏi buồng tắm.
20/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất