Ôm Một Bé Thỏ Nhỏ

Chương 8

Trước Sau
Bàn làm việc có bày một bữa sáng phong phú, sandwich trứng gà cùng với lạp xưởng Áo, sa lát rau củ, và hai ly cà phê tản ra hương thơm nồng nặc kiểu Ý.

Bạch Úy cúi đầu từ buồng tắm đi ra, trong đầu vẫn còn hồi tưởng lần cao trào vừa rồi, việc thiếu chút nữa hiện nguyên hình, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Hác sắc mặt lại rất bình thản, như không có chuyện gì xảy ra nói: '' Nếm thử đi, không biết có hợp khẩu vị của em không.''

Bạch Úy vội vã gật đầu: '' Thoạt nhìn rất ngon miệng.''

Văn phòng chỉ có một ghế dựa, Bạch Úy vừa định nói mình đứng dùng bữa là được rồi liền bị Thẩm Hác ôm lấy eo, ôm ngồi trên đùi hắn.

Bạch Úy không cao, khung xương cũng nhỏ, ôm vào lòng cũng không quá vướng víu.

Sợ ảnh hưởng đến Thẩm Hác dùng bữa, Bạch Úy có chút băn khoăn.

Không tự nhiên mà vặn vẹo người: '' Hừ ưm... Chủ tịch...''

Cảm giác mười phần mông thịt đều đang chèn ép hạ bộ, Thẩm Hác không khỏi cau mày, một tay cố định eo Bạch Úy không cho cậu lộn xộn, một tay cầm lấy dĩa đưa cho cậu, lạnh nhạt nói, ''Mông đừng cọ, tôi sẽ không nhịn được muốn cương.''

'' A... Xin lỗi...'' Bạch Úy sợ đến không dám nhúc nhích, cúi đầu ngoan ngoãn ăn sáng.

Kế hoạch ban đầu vốn là định cầu xin Thẩm Hác không sờ vào chỗ đó nữa, bằng không nhất định sẽ mang thai bảo bảo.

Nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Hác nghĩ đến Thẩm Hác đối với cậu tốt như vậy lời liền không cách nào thoát ra khỏi miệng.

Bạch Úy cúi đầu rất thấp, động tác cũng rất nhẹ. Không ăn nhiều thịt ngược lại lại thường đưa dĩa xiên về phía đĩa sa lát rau củ.

Lúc ăn rất chăm chú, từng miếng từng miếng thưởng thức rau xà lách, rau diếp cùng cà rốt.

Thẩm Hác uống một ngụm cà phê, cười hỏi: '' Thích ăn rau?''



Bạch Úy gật gật đầu, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Hác đang nhìn mình chằm chằm, vành tai nhất thời có chút hồng.

Đem salad trong miệng nuốt xuống mới nhỏ giọng trả lời: '' Tôi thích nhất cà rốt và xà lách!''

Thẩm Hác nghĩ thầm, sở thích này cũng thật sự giống một bé thỏ.

Không bao lâu một đĩa salad liền thấy đáy, Thẩm Hác hỏi: '' Kêu một phần nữa không?''

Bạch Úy lắc đầu, rất có tự chủ, '' Không thể ăn quá nhiều rau cùng một lúc, sẽ đau bụng.''

Mới vừa tu luyện thành người Bạch Úy liền vì tham ăn mà ăn quả đắng, đi tả đến khó chịu. Sau lần đó liền rút ra bài học.

Ngay cả ăn uống cũng luyện tập cho lịch sự hơn, nhai kỹ nuốt chậm, không còn như ở dạng thổ trước kia gấp gáp, nhồm nhoàm.

Ngoại trừ salad đô ăn còn lại đều chỉ với một nửa.

Bạch Úy hỏi: '' Chủ tịch, ngài vì sao không ăn?''

Thẩm Hác bình thản nói: '' Tôi không quen ăn sáng.''

Thẩm Hác sáng sớm thường chỉ uống một ly cà phê, nhưng đồ ăn này là làm cho một mình Bạch Úy.

Bạch Úy không khỏi cau mày, mặt tràn đầy lo lắng hỏi: '' Không ăn sáng làm sao mà được! Ngài mỗi ngày đều làm việc khổ cực như vậy, nếu như không đủ dinh dưỡng sẽ không chịu nổi.''

Bạch Úy ngữ khí hơi gấp gáp không còn tôn kính cùng ngoan ngoãn lúc bình thường, làm cho Thẩm Hác hơi kinh ngạc.

Bạch Úy phát hiện mình mạo phạm, hoảng loạng mà cúi thấp đầu xuống, '' Xin lỗi... Tôi không nên nói chuyện với ngài như vậy...''



Thẩm Hác chỉ cười không đáp, nâng cằm cậu làm Bạch Úy không kịp phòng bị đột nhiên bị hắn cúi đầu hôn môi.

Không giống như ôn hòa lúc bình thường, Thẩm Hác lúc hôn đều là mang theo xâm lược cùng ý niệm độc chiếm.

Đầu lưỡi nóng bỏng thăm dò hai cánh môi, toàn là hương cà phê xen lẫn với vị ngọt trong miệng Bạch Úy.

Hai người gần đến mức có thể nghe thấy rõ hô hấp lẫn nhau cùng tiếng nước hôn môi.

Bạch Úy hai mắt nổi lên một tầng sương mù, tim đập đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, có chút thở không nổi, theo bản năng siết lấy âu phục Thẩm Hác.

Phần lưng rõ ràng không bị xoa mà cả người lại mềm nhũn vô lực như một bãi xuân thủy.

'' Ưm... A...'' Nước bọt theo khóe môi chảy xuống, Bạch Úy chưa hề phát giác, ánh mắt thất thần vừa ngây thơ vừa câu nhân.

Thẩm Hác ý cười không khỏi càng sâu, tốt bụng mà cuốn lấy đầu lưỡi cậu.

'' Cốc cốc -- -- '' Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, đánh gãy đợt hôn môi triền miên này.

Bạch Úy thở hổn hển, trong đầu hỗn độn một mảng.

Đầu lưỡi vẫn đang chưa kịp thu hồi, thất thần nhìn Thẩm Hác, tựa như đang không một tiếng động hỏi vì sao, sao không hôn nữa.

Thẩm Hác đầu ngón tay xoa nhẹ vào cánh môi, trấn an nói: '' Ngoan, thu về đi.''

Bạch Úy lúc này mới lấy lại tinh thần xấu hổ đến hai má đỏ chót, lập tức thu hồi đầu lưỡi mím chặt môi.

Muốn từ trên người hắn đứng lên lại lập tức bị ôm càng chặt.

20/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau