Chương 11
Thấy thế Thẩm Hác lại thờ ơ không động lòng, ngay cả tay đang thưởng thức mông thịt cũng ngừng lại.
Bạch Úy nghĩ mình mạo phạm hắn, lông mày khẽ nhăn, hốt hoảng nói: '' Sao vậy?''
Thẩm Hác thu lại nụ cười, nỗ lực đẩy Bạch Úy ra, giả thiện ý nói: '' Bạch Úy không muốn thì thôi vậy. Tôi sẽ không cưỡng ép em.''
Bạch Úy đột nhiên lắc đầu, sợ mình làm Thẩm Hác không vui hắn sẽ nuôi thỏ. Nhẫn nhịn lại xấu hổ đưa ngực tiến đến gần Thẩm Hác, '' Không có không muốn... Huhu... Xin ngài.''
Thẩm Hác đối với ánh mắt của cậu một lần nữa khôi phục ôn nhu cười: '' Tôi không hiểu ý của em.''
Bạch Úy má có chút nóng lên, chậm rãi ưỡn ngực, cố gắng đưa đầu v* cơ hồ đụng tới bên môi Thẩm Hác. Cậu chống hai tay lên vai Thẩm Hác, đỏ mắt cầu xin: '' Huhu... Cầu xin lão công... Hút sữa cho em.''
Nói đến chỗ này, Thẩm Hác mới buông tha Bạch Úy, ngậm lấy khỏa hồng hồng đưa tới bên mép, miệng lưỡi lưu loát mà đùa bỡn đầu v*.
'' Ưm... A... A....'' Bạch Úy không nhịn được ôm lấy đầu Thẩm Hác, cụp mắt liền có thể nhìn thấy đầu v* của mình đang bị nam nhân dùng môi lưỡi chà đạp, dâm loạn gặm cắn. Một khỏa mềm mềm đỏ đỏ ở giữa môi Thẩm Hác, đầu v* cương cứng, dính đầy nước miếng óng ánh.
Đối phương nếm xong một bên lại hướng về một bên khác bất ngờ đánh chiếm. Thẩm Hác nằm ở trên ngực Bạch Úy, chăm chú liếm mút đầu v* cậu như một đứa trẻ mới sinh khát khao sữa mẹ.
Cậu rõ ràng không sinh được sữa mà Thẩm Hác lại thưởng thức đến say sưa ngon lành, nguyên một gian phòng làm việc đều vang vọng tiếng mút vú chụt chụt.
'' Sắp ra... Sắp ra... A...'' Bạch Úy quần áo xộc xệch vây quanh Thẩm Hác. Đơn giản nhắm hai mắt lại tưởng tượng mình đang cho thỏ con uống sữa chứ không phải cho lão công hút đầu v*.
Cảm giác xấu hổ vừa mới nhạt đi một chút, phía dưới mông lại có một vật cứng không ngừng làm phiền.
Thẩm Hác thở dốc ngày càng gấp gáp, tay lớn đem thịt mông chà đạp thành các loại hình dáng, thậm chí còn có toan tính muốn xé rách quần tây, thâm nhập vào tiểu huyệt.
'' Ưm... ưm... Không muốn... ''Bạch Úy hoảng loạn mở mắt, thỏ con phải ngoan ngoãn hút sữa, sao có thể đỉnh nơi nó. Đáng sợ nhất chính là cậu cũng cương rồi.
'' Ưm a... Không thể... Hừ ưm.... '' Bạch Úy chống cứ vặn vẹo mông, côn th*t dưới khố cứng đến rối tinh rối mù... Thẩm Hác môi răng tăng thêm lực đạo nặng nề cắn đầu v* -- -- '' Huhu a!!!'' Bạch Úy không kịp chuẩn bị đột nhiên trợn to mắt, bụng dưới co quắp kịch liệt sợ hãi bắn ra. Lập tức ngã trên bả vai Thẩm Hác, hổn hển thở dốc.
'' Hô... hô...'' Thẩm Hác vốn tưởng rằng phần lưng là nơi yếu ớt nhất của Bạch Úy, ai ngờ đầu v* cũng mẫn cảm đến như vậy.
Ngón tay vân vê hai viên vú sưng đỏ, cười nhẹ một tiếng, '' Như thế này liền không được rồi?''
'' Ưm... a....'' Bạch Úy theo động tác của hắn mà run rẩy, giọng nói không khỏi nhiễm một tầng nức nở, '' Huhu... Xin ngài.... Không muốn...''
'' Tôi chưa bắn.''
Bạch Úy lộ vẻ oan ức, theo bản năng sợ sợ bụng, '' Nhưng mà... Đã muộn giờ ăn rồi.''
Cậu chịu đói cũng không sao, nhưng nếu thật sự có bảo bảo vậy chúng nó chịu đói làm sao được.
'' A.''
Thẩm Hác suy nghĩ chốc lát, tựa hồ quyết định tạm thời buông tha cậu.
Bạch Úy vội vã cài cúc áo, sửa sang lại quần áo.
Thẩm Hác lấy điện thoại mở ra một nhà hàng chuẩn bị gọi thức ăn ngoài, '' Tôi nay chúng ta cùng ăn.''
Hắn đưa điện thoại cho Bạch Úy xem, chọn salad rau củ, cà rốt xào thịt, cháo tôm cần tây... Đều là chọn những món Bạch Úy thích, '' A, cảm ơn ngài.''
Bạch Úy trong lòng nóng lên, cúi đầu liếm ngón tay Thẩm Hác biểu thị lòng biết ơn.
Thẩm Hác nhìn đầu lưỡi đỏ bừng ướt át Bạch Úy, hầu kết khẽ lăn, '' Đói bụng?''
'' Ừm.'' Bạch Úy gật gật đầu, cái bụng cũng vừa vặn mà ục ục kêu.
Thẩm Hác không khỏi bật cười, đầu ngón tay khẽ lướt qua lưỡi mềm mại của cậu, tách hai chân ra, ôn nhu ra lệnh: '' Ngoan, ngồi xổm xuống.''
Bạch Úy có chút mơ màng nhưng vẫn cứ thuận theo ngồi xổm xuống giữa hai chân Thẩm Hác. Thẩm Hác nắm tay Bạch Úy đưa đến đũng quần, lại để cho cậu kéo khóa quần, móc ra côn th*t dữ tơn. Bạch Úy đều nghe theo mà không làm sai.
Thẩm Hác nắm cán, dùng quy đầu đụng vào môi Bạch Úy, '' Bữa tối còn phải đợi một lát. Ăn đi.''
Bạch Úy giờ mới hiểu được ý đồ của hắn, nhất thời mặt hồng thấy, ấp úng nói: '' Nhưng mà tôi... Tôi không biết...'' Thẩm Hác ôn nhu cười, lòng bàn tay đỡ sau gáy cậu, '' Ăn nhiều thêm mấy lần, sẽ biết.''
Mùi vị nam tính tràn ngập tại hơi thở, làm cho cậu nhất thời choáng váng. Bạch Úy ngượng ngùng cắn môi, do dự một chút, ngoan ngoãn gật đầu. Hai tay nắm lấy vật thô to kia, hơi nhếch miệng, chậm rãi ngậm lấy quy đầu vào.
'' A...'' Bạch Úy lần đầu tiên, không có một chút kỹ thuật nào. Vẫn là Thẩm Hác chỉ thị, dùng đầu lưỡi liếm quy đầu, tận lực ngậm sâu vào, không được đụng vào răng.
Dù vậy, chỉ cần nhìn bộ dạng Bạch Úy hai mắt rưng rưng, cẩn thận từng li từng tí phun ra nuốt vào dương v*t của hắn, Thẩm Hác trong lòng cũng dâng lên khoái cảm không hề nhỏ.
'' Hưm...'' Thẩm Hác nhắm mắt khàn giọng thở dốc một tiếng, mười ngón tay đan vào tóc Bạch Úy đỡ gáy cậu rút ra cắm vào. Mãi đến khi nghe thấy Bạch Úy nôn khan mới dừng lại.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là nhân viên lễ tân gọi tới.
Thẩm Hác dùng ánh mắt ra hiệu Bạch Úy tiếp tục, một bên nhận điện thoại, '' A lô.''
Nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng thông báo: '' Chủ tịch, thức ăn người gọi đã đến.''
'' Ừ, đưa họ lên.''
Ánh mắt Bạch Úy đột nhiên trở nên sợ hãi, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng lúc này.
Dùng hai tay liều mạng vuốt ve phần cán, một bên lại ngậm lấy tính khí cấp tốc phun ra nuốt vào. Đôi mắt ửng hồng ngậm đầu nước, cầu xin Thẩm Hác mau chóng bắn ra, '' A... ưm..'' Vốn đã dự định dừng lại mà bộ dáng này làm làm Thẩm Hác trong lòng ngứa đến lợi hại.
Gần như mất không chế mà thẳng lưng, ở trong miệng cậu thô bạo rút ra cắm vào. Mãi đến tận khi tiếng gõ cửa vang lên mới khẽ rên bắn ở trong miệng Bạch Úy, khóe môi cùng hai má của cậu đều dính đầy bạch trọc.
'' Thẩm tổng, thức ăn đưa đến.''
Thẩm Hác lấy lại lý trị, cấp tốc chỉnh sửa vạt áo, ánh mắt lộ ra mấy phần ảo não, nhíu mày nói với Bạch Úy: '' Đi buồng tắm rửa sạch.''
Bạch Úy khó khăn đứng dậy, nhẫn nhịn tê cứng ở chân, cúi đầu đi đến phòng tắm.
21/04/2020
Bạch Úy nghĩ mình mạo phạm hắn, lông mày khẽ nhăn, hốt hoảng nói: '' Sao vậy?''
Thẩm Hác thu lại nụ cười, nỗ lực đẩy Bạch Úy ra, giả thiện ý nói: '' Bạch Úy không muốn thì thôi vậy. Tôi sẽ không cưỡng ép em.''
Bạch Úy đột nhiên lắc đầu, sợ mình làm Thẩm Hác không vui hắn sẽ nuôi thỏ. Nhẫn nhịn lại xấu hổ đưa ngực tiến đến gần Thẩm Hác, '' Không có không muốn... Huhu... Xin ngài.''
Thẩm Hác đối với ánh mắt của cậu một lần nữa khôi phục ôn nhu cười: '' Tôi không hiểu ý của em.''
Bạch Úy má có chút nóng lên, chậm rãi ưỡn ngực, cố gắng đưa đầu v* cơ hồ đụng tới bên môi Thẩm Hác. Cậu chống hai tay lên vai Thẩm Hác, đỏ mắt cầu xin: '' Huhu... Cầu xin lão công... Hút sữa cho em.''
Nói đến chỗ này, Thẩm Hác mới buông tha Bạch Úy, ngậm lấy khỏa hồng hồng đưa tới bên mép, miệng lưỡi lưu loát mà đùa bỡn đầu v*.
'' Ưm... A... A....'' Bạch Úy không nhịn được ôm lấy đầu Thẩm Hác, cụp mắt liền có thể nhìn thấy đầu v* của mình đang bị nam nhân dùng môi lưỡi chà đạp, dâm loạn gặm cắn. Một khỏa mềm mềm đỏ đỏ ở giữa môi Thẩm Hác, đầu v* cương cứng, dính đầy nước miếng óng ánh.
Đối phương nếm xong một bên lại hướng về một bên khác bất ngờ đánh chiếm. Thẩm Hác nằm ở trên ngực Bạch Úy, chăm chú liếm mút đầu v* cậu như một đứa trẻ mới sinh khát khao sữa mẹ.
Cậu rõ ràng không sinh được sữa mà Thẩm Hác lại thưởng thức đến say sưa ngon lành, nguyên một gian phòng làm việc đều vang vọng tiếng mút vú chụt chụt.
'' Sắp ra... Sắp ra... A...'' Bạch Úy quần áo xộc xệch vây quanh Thẩm Hác. Đơn giản nhắm hai mắt lại tưởng tượng mình đang cho thỏ con uống sữa chứ không phải cho lão công hút đầu v*.
Cảm giác xấu hổ vừa mới nhạt đi một chút, phía dưới mông lại có một vật cứng không ngừng làm phiền.
Thẩm Hác thở dốc ngày càng gấp gáp, tay lớn đem thịt mông chà đạp thành các loại hình dáng, thậm chí còn có toan tính muốn xé rách quần tây, thâm nhập vào tiểu huyệt.
'' Ưm... ưm... Không muốn... ''Bạch Úy hoảng loạn mở mắt, thỏ con phải ngoan ngoãn hút sữa, sao có thể đỉnh nơi nó. Đáng sợ nhất chính là cậu cũng cương rồi.
'' Ưm a... Không thể... Hừ ưm.... '' Bạch Úy chống cứ vặn vẹo mông, côn th*t dưới khố cứng đến rối tinh rối mù... Thẩm Hác môi răng tăng thêm lực đạo nặng nề cắn đầu v* -- -- '' Huhu a!!!'' Bạch Úy không kịp chuẩn bị đột nhiên trợn to mắt, bụng dưới co quắp kịch liệt sợ hãi bắn ra. Lập tức ngã trên bả vai Thẩm Hác, hổn hển thở dốc.
'' Hô... hô...'' Thẩm Hác vốn tưởng rằng phần lưng là nơi yếu ớt nhất của Bạch Úy, ai ngờ đầu v* cũng mẫn cảm đến như vậy.
Ngón tay vân vê hai viên vú sưng đỏ, cười nhẹ một tiếng, '' Như thế này liền không được rồi?''
'' Ưm... a....'' Bạch Úy theo động tác của hắn mà run rẩy, giọng nói không khỏi nhiễm một tầng nức nở, '' Huhu... Xin ngài.... Không muốn...''
'' Tôi chưa bắn.''
Bạch Úy lộ vẻ oan ức, theo bản năng sợ sợ bụng, '' Nhưng mà... Đã muộn giờ ăn rồi.''
Cậu chịu đói cũng không sao, nhưng nếu thật sự có bảo bảo vậy chúng nó chịu đói làm sao được.
'' A.''
Thẩm Hác suy nghĩ chốc lát, tựa hồ quyết định tạm thời buông tha cậu.
Bạch Úy vội vã cài cúc áo, sửa sang lại quần áo.
Thẩm Hác lấy điện thoại mở ra một nhà hàng chuẩn bị gọi thức ăn ngoài, '' Tôi nay chúng ta cùng ăn.''
Hắn đưa điện thoại cho Bạch Úy xem, chọn salad rau củ, cà rốt xào thịt, cháo tôm cần tây... Đều là chọn những món Bạch Úy thích, '' A, cảm ơn ngài.''
Bạch Úy trong lòng nóng lên, cúi đầu liếm ngón tay Thẩm Hác biểu thị lòng biết ơn.
Thẩm Hác nhìn đầu lưỡi đỏ bừng ướt át Bạch Úy, hầu kết khẽ lăn, '' Đói bụng?''
'' Ừm.'' Bạch Úy gật gật đầu, cái bụng cũng vừa vặn mà ục ục kêu.
Thẩm Hác không khỏi bật cười, đầu ngón tay khẽ lướt qua lưỡi mềm mại của cậu, tách hai chân ra, ôn nhu ra lệnh: '' Ngoan, ngồi xổm xuống.''
Bạch Úy có chút mơ màng nhưng vẫn cứ thuận theo ngồi xổm xuống giữa hai chân Thẩm Hác. Thẩm Hác nắm tay Bạch Úy đưa đến đũng quần, lại để cho cậu kéo khóa quần, móc ra côn th*t dữ tơn. Bạch Úy đều nghe theo mà không làm sai.
Thẩm Hác nắm cán, dùng quy đầu đụng vào môi Bạch Úy, '' Bữa tối còn phải đợi một lát. Ăn đi.''
Bạch Úy giờ mới hiểu được ý đồ của hắn, nhất thời mặt hồng thấy, ấp úng nói: '' Nhưng mà tôi... Tôi không biết...'' Thẩm Hác ôn nhu cười, lòng bàn tay đỡ sau gáy cậu, '' Ăn nhiều thêm mấy lần, sẽ biết.''
Mùi vị nam tính tràn ngập tại hơi thở, làm cho cậu nhất thời choáng váng. Bạch Úy ngượng ngùng cắn môi, do dự một chút, ngoan ngoãn gật đầu. Hai tay nắm lấy vật thô to kia, hơi nhếch miệng, chậm rãi ngậm lấy quy đầu vào.
'' A...'' Bạch Úy lần đầu tiên, không có một chút kỹ thuật nào. Vẫn là Thẩm Hác chỉ thị, dùng đầu lưỡi liếm quy đầu, tận lực ngậm sâu vào, không được đụng vào răng.
Dù vậy, chỉ cần nhìn bộ dạng Bạch Úy hai mắt rưng rưng, cẩn thận từng li từng tí phun ra nuốt vào dương v*t của hắn, Thẩm Hác trong lòng cũng dâng lên khoái cảm không hề nhỏ.
'' Hưm...'' Thẩm Hác nhắm mắt khàn giọng thở dốc một tiếng, mười ngón tay đan vào tóc Bạch Úy đỡ gáy cậu rút ra cắm vào. Mãi đến khi nghe thấy Bạch Úy nôn khan mới dừng lại.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là nhân viên lễ tân gọi tới.
Thẩm Hác dùng ánh mắt ra hiệu Bạch Úy tiếp tục, một bên nhận điện thoại, '' A lô.''
Nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng thông báo: '' Chủ tịch, thức ăn người gọi đã đến.''
'' Ừ, đưa họ lên.''
Ánh mắt Bạch Úy đột nhiên trở nên sợ hãi, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng lúc này.
Dùng hai tay liều mạng vuốt ve phần cán, một bên lại ngậm lấy tính khí cấp tốc phun ra nuốt vào. Đôi mắt ửng hồng ngậm đầu nước, cầu xin Thẩm Hác mau chóng bắn ra, '' A... ưm..'' Vốn đã dự định dừng lại mà bộ dáng này làm làm Thẩm Hác trong lòng ngứa đến lợi hại.
Gần như mất không chế mà thẳng lưng, ở trong miệng cậu thô bạo rút ra cắm vào. Mãi đến tận khi tiếng gõ cửa vang lên mới khẽ rên bắn ở trong miệng Bạch Úy, khóe môi cùng hai má của cậu đều dính đầy bạch trọc.
'' Thẩm tổng, thức ăn đưa đến.''
Thẩm Hác lấy lại lý trị, cấp tốc chỉnh sửa vạt áo, ánh mắt lộ ra mấy phần ảo não, nhíu mày nói với Bạch Úy: '' Đi buồng tắm rửa sạch.''
Bạch Úy khó khăn đứng dậy, nhẫn nhịn tê cứng ở chân, cúi đầu đi đến phòng tắm.
21/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất