Chương 158
Sesshomaru đương nhiên biết Inuyasha sẽ không chạy loạn một mình. Thần sắc của hắn lạnh lùng đến nỗi Shippo cảm giác như có băng tuyết đọng lại trên đó. Tuy đã đem cả viện tử không tính rộng lớn này lục tung, cả hai vẫn không có tìm thấy bất cứ dấu vết nào khác có thể là Inuyasha để lại. Tia sáng cuối cùng vụt tắt, bóng tối chính thức lan tràn, đồng nghĩa với việc tìm kiếm càng thêm khó khăn.
Việc này càng kéo dài, chịu bất lợi cũng chỉ có bọn họ. Sesshomaru nhanh tay giải khai ngọc thằng đã lâu không được ngó ngàng đến trên cổ, đưa vào một tia yêu lực. Hắn muốn thử điều Mikazuki vẫn làm trước kia: dịch chuyển không gian tức thời.
Thời gian qua đi, viên ngọc lại chỉ lóe sáng một lần rồi vụt tắt. Sesshomaru cũng không có như ý nguyện thực hiện được. Siết chặt viên ngọc trong tay, Sát điện hạ chớp mắt liền biến mất khỏi viện tử. Shippo há hốc mồm muốn nói thêm gì đó, lại chỉ có thể cam chịu đứng lại, lủi thủi vào trong phòng.
Đáng lý lúc đó không nên nghe lời Inuyasha mới phải. Bản thân hoàn toàn có thể thể biến hóa chở hắn đến chỗ Sesshomaru. Lúc đó cư nhiên không nghĩ ra cái này, hiện tại thì tốt rồi.... Inuyasha không thấy, ngay cả Sesshomaru cũng là một bộ muốn ăn sống nuốt tươi, thiên đao vạn quả người khác....
Bản thân thật vô dụng quá mà. Hiện tại Inuyasha không có, ai sẽ đi cứu Kagome và Kikyo pháp sư đây?
Sesshomaru đi rất nhanh, mặc kệ toàn bộ ánh mắt dọc đường đi, một đường đi thẳng đến cung điện của Tsukimaru. Bằng hiểu biết của hắn, đám chuột nhắt nhát gan của Hồ tộc căn bản không có đảm sự chủ động làm ra việc này. Chân chính nói đến cũng chỉ có một khả năng, Tsukimaru tên kia giở trò quỷ.
Thủ vệ cung điện từ xa thấy sắc mặt đáng sợ của hắn thì run sợ, nhưng vẫn phải cường chống:
" Yêu Vương bệ hạ, hoàng thân hiện tại không tiện đón tiếp-"
Sesshomaru tâm tình lúc này vô cùng phập phồng, trực tiếp vung tay đem người đánh bay, một cước đạp ra đại môn cung điện. Tấm gỗ tạm còn tính là cửa ầm ầm đổ xuống, đem người bên trong dọa đứng hình. Thiếu niên một thân bạch y trong bóng tối là cỡ nào nổi bật, đem không ít thị nữ là nhân loại dọa phá gan, đến khi nhìn kỹ lại mới bớt run rẩy.
Lại có chuyện gì nữa đây?
" Sesshomaru-sama!"
Aoi không biết tình cờ hay chủ đích có mặt ở nơi này, vội vã tiến ra can ngăn phần nào. Sesshomaru làm việc cũng quá tùy tâm sở dục, một chút cũng không để ý giao hảo hai tộc. Nếu không sớm ngăn lại, cho dù hắn đánh sập hoàng cung này, bọn họ cũng không cách nào cản bước hắn muốn đi hay về. Cường giả vốn là có bản sự để ngông cuồng.
Một tiếng gọi của Aoi căn bản cũng chẳng là gì trong mắt Sesshomaru. Hắn trực tiếp ngó lơ vô số người trong này, tìm lối đi thẳng vào sâu bên trong. Bất cứ ai dám cản đường kết cục cũng chỉ có một, còn bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn tẩy lễ quá một lần.
Chuyện này rất nhanh kinh động đến toàn hoàng cung. Chờ Sesshomaru tìm được Tsukimaru, chính hắn xung quanh cũng đã có vô số binh lính Hồ tộc vây kín, ước chừng huy động cả vạn người.
Bên cạnh Tsukimaru ngồi một người, chính là Inuyasha hắn tìm kiếm nãy giờ. Thấy Sesshomaru xông vào, hắn giật mình đứng lên, vội vã muốn chạy ra: " Sesshomaru! "
Một cánh tay của hắn bị người bắt lại. Hoàng thân bộ dạng rất thong dong, giống như mọi việc đều trong dự tính của hắn:
" Biểu đệ, ngươi khẩn cấp tìm ta như vậy là có việc gì sao?"
Sesshomaru lại giống như chưa từng nghe hắn nói, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Inuyasha. Viên ngọc tím rơi ra khỏi vạt y phục hồng sắc, bóng loáng dưới ánh lửa từ xung quanh. Thiếu niên ánh mắt lo lắng nhìn hắn, lại thế nào cũng không thoát được gọng kìm của Tsukimaru.
Hắn nói: " Buông hắn ra. "
" Sesshomaru-sama. " Hồ tộc chi chủ rất nhanh đã có mặt, ánh mắt thích ý đảo qua lại: " Ngài đang khiêu khích sự tôn trọng của Hồ tộc, xin hãy dừng hành động vũ nhục này lại. "
Lời nói của hắn đương nhiên cũng chẳng là gì. Sesshomaru lạnh lùng lặp lại, chỉ khác lần này hắn rút thêm Nanh Quỷ: " Ta nói, buông hắn ra. "
Tsukimaru đột nhiên bật cười, thế nhưng thật sự thoải mái đem người buông ra. Inuyasha oán giận xoay côt tay, một khắc không ngừng chạy về phía Sesshomaru.
Ở góc độ Sesshomaru không nhìn đến, ánh mắt của Hồ tộc chi chủ thật sự chẳng khác gì một con hồ ly giảo hoạt đắc thắng khi kế hoạch được thực hiện. Mỗi một bước đi của Inuyasha, nụ cười của hắn lại càng rõ rệt.
Sesshomaru nhíu mày, chóp mũi vô thức động nhẹ. Chuôi kiếm được hắn nắm chặt trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động công kích. Tay còn lại chặt chẽ siết lấy ngọc thằng, lại đột nhiên buông lỏng ra.
Inuyasha chạy như bay đến, vội vã lao đến muốn ôm lấy hắn: " Sessho... "
Chỉ còn ba bước, có thứ gì đó lạnh lẽo vô thanh vô tức gác lên cổ hắn. " Thiếu nữ "mới đầu còn không phát giác, đến khi trên cổ truyền đến đau đớn mỏng manh, hắn mới khó tin dừng bước, trong mắt đều là không thể tin được: " Sessho....maru?"
Chất lỏng nóng ấm tràn ra rừ cần cổ trắng nõn, không nhiều, nhưng đủ khiến người ở đây khiếp sợ vì tình huống bất ngờ này. Inuyasha ngây người tại chỗ, bàn tay đưa đến trên cổ đụng phải một mảnh lạnh băng cùng chất lỏng sền sệt ấm áp.
Mùi hương lạ vẩn vơ khi nãy càng thêm rõ rệt. Sesshomaru thần tình lạnh băng giữ kiếm,trong giọng nói không có nửa điểm cảm tình:
"Ngươi không phải. "
" Sesshomaru... Ngươi đang nói gì vậy? " Inuyasha cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, giọng nói hơi khàn đi, trong đôi mắt đen láy rõ ràng là khó hiểu cùng vô thanh ủy khuất: " Ta còn lo lắng như vậy. Ngươi... "
Lưỡi kiếm trên cổ vào sâu thêm một phần. Inuyasha khó chịu nhíu mi, khổ sở nói: " Ngươi bị gì vậy? Ta thật sự là -"
Câu nói bị ngắt đi đột ngột, bởi vì Sesshomaru đã vung kiếm lên. Thân ảnh hồng sắc trước mặt hơi nhoáng lên, xảo diệu né đi đường kiếm, trong chớp mắt về đến bên người Tsukimaru. Sesshomaru không truy đuổi, hàn ý trong mắt càng thêm dày đặc.
" Không hổ là nhất đại Yêu Vương, trực giác thật sắc bén. " "Inuyasha" cảm thán một tiếng, không vui nhìn máu tươi trên tay mình, lại quay đầu nói với Tsukimaru: " Ta thất bại. Còn lại ngươi tự xử. "
Tsukimaru nhìn thoáng qua, tán thưởng vỗ tay: " Không nghĩ biểu đệ sắc bén đến vậy, còn lừa được cả ta. Ta cứ nghĩ ngươi đã trúng chiêu rồi mới phải, ai ngờ còn bị đâm một nhát như vậy. Nhưng mà ta thật sự thắc mắc, ngươi làm cách nào nhận ra? "
Chính hắn gặp qua còn suýt tưởng thảm, hiển nhiên không thể nào sơ hở đến mức liếc mắt liền lộ. Tuy không rõ giữa hai người bọn họ có ám hiệu gì hay không, nhưng mùi vị trên người là hoàn toàn giống. Để đảm bảo Sesshomaru ngoan ngoãn vào tròng hắn đã phải tận lực lấy đến một bộ y phục của Inuyasha, dùng thêm bí pháp để đảm bảo vạn vô nhất thất. Loại người như Sesshomaru hẳn là lười làm mấy chuyện như ra ám hiệu thế này, nên hắn cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc " Tân hậu " này sơ hở ở chỗ nào.
Lời giải thích Sesshomaru mới lười nói. Hắn thôi động yêu khí trong Nanh Quỷ, lạnh như băng lặp lại:
" Giao người. "
Tsukimaru cười lạnh, không chút sợ hãi quay đầu, ra lệnh cho " Inuyasha " " Ngươi nói cho Yêu Vương bệ hạ biết lợi thế của hắn một chút đi. "
Hiện tại cần lo lắng không phải bọn họ, cũng chẳng có gì phải kiêng nể. Trước đây hắn có lẽ sẽ lo lắng khả năng phá hoại của Nanh Quỷ và Thiết Toái Nha, nhưng con tin trong tay, hắn cũng không cần cố kỵ gì nhiều.
" Sesshomaru-sama, cần gì phải cố chấp như vậy? " Hồng y thiếu nữ tiến lên, vết thương trên cổ cũng đã không chảy máu nữa, nhưng cũng không có khả năng lập tức lành lại. Người nọ dùng đôi mắt đen to tròn của Inuyasha ẩn tình mạch mạch nhìn hắn, nửa mời gọi nửa dụ dỗ: " Không lẽ ta không phải thê tử của ngài sao? "
Kế hoạch của bọn họ vốn là dùng phó bộ dạng này khống chế Sesshomaru một cách dễ dàng hơn, không ngờ lại dễ bị chọc thủng như vậy. Tuy có khúc chiết hơn, nhưng hiện tại thử một chút cũng không tồi. Dù sao ái nhân cũ của Sesshomaru trên phương diện này chẳng khác gì khúc gỗ, có một khuôn mặt hảo như vậy lại không biết tận dụng, hỏng một phen phong tình mỹ nữ. Nếu Sesshomaru nhận thức được chỗ tốt của Hồ tộc, nàng cũng không ngại hầu hạ nam nhân này một chút.
Là nam nhân đều phải có dục vọng không phải sao? Nàng không tin kinh nghiệm phong phú như mình sẽ thu một cái si mỹ nhân.
Nói nhiều như vậy, xung quanh cũng có không ít kẻ bị khuôn mặt này cám dỗ. Nữ yêu đắc ý không thôi, ánh mắt khóa chặt bạch y thiếu niên cách đó không xa, thử đánh bạo tiến lên.
Lại hoàn toàn không ngờ, Sesshomaru hành động càng thêm ngoài dự kiến. Nếu không phải nàng ta kịp thời né ra, e là đã bị một kiếm tước gọn đầu. Một lọn tóc đen rơi xuống, rất nhanh chuyển thành màu xám tro.
" Sesshomaru! " Thanh âm có chút chói tai the thé phát ra. Sesshomaru nhẹ nhàng thu kiếm, giống như nơi này chỉ có một mình hắn. Hồ tộc chi chủ nhíu mày, vẫy vẫy một tướng lĩnh của mình. Tsukimaru mắt sắc nhận ra, trong lòng bất động thanh sắc suy nghĩ, nhìn một chút binh lính vây quanh nơi này.
Thật sự đánh lên, bọn họ cũng không có lợi thế.
Việc này càng kéo dài, chịu bất lợi cũng chỉ có bọn họ. Sesshomaru nhanh tay giải khai ngọc thằng đã lâu không được ngó ngàng đến trên cổ, đưa vào một tia yêu lực. Hắn muốn thử điều Mikazuki vẫn làm trước kia: dịch chuyển không gian tức thời.
Thời gian qua đi, viên ngọc lại chỉ lóe sáng một lần rồi vụt tắt. Sesshomaru cũng không có như ý nguyện thực hiện được. Siết chặt viên ngọc trong tay, Sát điện hạ chớp mắt liền biến mất khỏi viện tử. Shippo há hốc mồm muốn nói thêm gì đó, lại chỉ có thể cam chịu đứng lại, lủi thủi vào trong phòng.
Đáng lý lúc đó không nên nghe lời Inuyasha mới phải. Bản thân hoàn toàn có thể thể biến hóa chở hắn đến chỗ Sesshomaru. Lúc đó cư nhiên không nghĩ ra cái này, hiện tại thì tốt rồi.... Inuyasha không thấy, ngay cả Sesshomaru cũng là một bộ muốn ăn sống nuốt tươi, thiên đao vạn quả người khác....
Bản thân thật vô dụng quá mà. Hiện tại Inuyasha không có, ai sẽ đi cứu Kagome và Kikyo pháp sư đây?
Sesshomaru đi rất nhanh, mặc kệ toàn bộ ánh mắt dọc đường đi, một đường đi thẳng đến cung điện của Tsukimaru. Bằng hiểu biết của hắn, đám chuột nhắt nhát gan của Hồ tộc căn bản không có đảm sự chủ động làm ra việc này. Chân chính nói đến cũng chỉ có một khả năng, Tsukimaru tên kia giở trò quỷ.
Thủ vệ cung điện từ xa thấy sắc mặt đáng sợ của hắn thì run sợ, nhưng vẫn phải cường chống:
" Yêu Vương bệ hạ, hoàng thân hiện tại không tiện đón tiếp-"
Sesshomaru tâm tình lúc này vô cùng phập phồng, trực tiếp vung tay đem người đánh bay, một cước đạp ra đại môn cung điện. Tấm gỗ tạm còn tính là cửa ầm ầm đổ xuống, đem người bên trong dọa đứng hình. Thiếu niên một thân bạch y trong bóng tối là cỡ nào nổi bật, đem không ít thị nữ là nhân loại dọa phá gan, đến khi nhìn kỹ lại mới bớt run rẩy.
Lại có chuyện gì nữa đây?
" Sesshomaru-sama!"
Aoi không biết tình cờ hay chủ đích có mặt ở nơi này, vội vã tiến ra can ngăn phần nào. Sesshomaru làm việc cũng quá tùy tâm sở dục, một chút cũng không để ý giao hảo hai tộc. Nếu không sớm ngăn lại, cho dù hắn đánh sập hoàng cung này, bọn họ cũng không cách nào cản bước hắn muốn đi hay về. Cường giả vốn là có bản sự để ngông cuồng.
Một tiếng gọi của Aoi căn bản cũng chẳng là gì trong mắt Sesshomaru. Hắn trực tiếp ngó lơ vô số người trong này, tìm lối đi thẳng vào sâu bên trong. Bất cứ ai dám cản đường kết cục cũng chỉ có một, còn bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn tẩy lễ quá một lần.
Chuyện này rất nhanh kinh động đến toàn hoàng cung. Chờ Sesshomaru tìm được Tsukimaru, chính hắn xung quanh cũng đã có vô số binh lính Hồ tộc vây kín, ước chừng huy động cả vạn người.
Bên cạnh Tsukimaru ngồi một người, chính là Inuyasha hắn tìm kiếm nãy giờ. Thấy Sesshomaru xông vào, hắn giật mình đứng lên, vội vã muốn chạy ra: " Sesshomaru! "
Một cánh tay của hắn bị người bắt lại. Hoàng thân bộ dạng rất thong dong, giống như mọi việc đều trong dự tính của hắn:
" Biểu đệ, ngươi khẩn cấp tìm ta như vậy là có việc gì sao?"
Sesshomaru lại giống như chưa từng nghe hắn nói, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Inuyasha. Viên ngọc tím rơi ra khỏi vạt y phục hồng sắc, bóng loáng dưới ánh lửa từ xung quanh. Thiếu niên ánh mắt lo lắng nhìn hắn, lại thế nào cũng không thoát được gọng kìm của Tsukimaru.
Hắn nói: " Buông hắn ra. "
" Sesshomaru-sama. " Hồ tộc chi chủ rất nhanh đã có mặt, ánh mắt thích ý đảo qua lại: " Ngài đang khiêu khích sự tôn trọng của Hồ tộc, xin hãy dừng hành động vũ nhục này lại. "
Lời nói của hắn đương nhiên cũng chẳng là gì. Sesshomaru lạnh lùng lặp lại, chỉ khác lần này hắn rút thêm Nanh Quỷ: " Ta nói, buông hắn ra. "
Tsukimaru đột nhiên bật cười, thế nhưng thật sự thoải mái đem người buông ra. Inuyasha oán giận xoay côt tay, một khắc không ngừng chạy về phía Sesshomaru.
Ở góc độ Sesshomaru không nhìn đến, ánh mắt của Hồ tộc chi chủ thật sự chẳng khác gì một con hồ ly giảo hoạt đắc thắng khi kế hoạch được thực hiện. Mỗi một bước đi của Inuyasha, nụ cười của hắn lại càng rõ rệt.
Sesshomaru nhíu mày, chóp mũi vô thức động nhẹ. Chuôi kiếm được hắn nắm chặt trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động công kích. Tay còn lại chặt chẽ siết lấy ngọc thằng, lại đột nhiên buông lỏng ra.
Inuyasha chạy như bay đến, vội vã lao đến muốn ôm lấy hắn: " Sessho... "
Chỉ còn ba bước, có thứ gì đó lạnh lẽo vô thanh vô tức gác lên cổ hắn. " Thiếu nữ "mới đầu còn không phát giác, đến khi trên cổ truyền đến đau đớn mỏng manh, hắn mới khó tin dừng bước, trong mắt đều là không thể tin được: " Sessho....maru?"
Chất lỏng nóng ấm tràn ra rừ cần cổ trắng nõn, không nhiều, nhưng đủ khiến người ở đây khiếp sợ vì tình huống bất ngờ này. Inuyasha ngây người tại chỗ, bàn tay đưa đến trên cổ đụng phải một mảnh lạnh băng cùng chất lỏng sền sệt ấm áp.
Mùi hương lạ vẩn vơ khi nãy càng thêm rõ rệt. Sesshomaru thần tình lạnh băng giữ kiếm,trong giọng nói không có nửa điểm cảm tình:
"Ngươi không phải. "
" Sesshomaru... Ngươi đang nói gì vậy? " Inuyasha cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, giọng nói hơi khàn đi, trong đôi mắt đen láy rõ ràng là khó hiểu cùng vô thanh ủy khuất: " Ta còn lo lắng như vậy. Ngươi... "
Lưỡi kiếm trên cổ vào sâu thêm một phần. Inuyasha khó chịu nhíu mi, khổ sở nói: " Ngươi bị gì vậy? Ta thật sự là -"
Câu nói bị ngắt đi đột ngột, bởi vì Sesshomaru đã vung kiếm lên. Thân ảnh hồng sắc trước mặt hơi nhoáng lên, xảo diệu né đi đường kiếm, trong chớp mắt về đến bên người Tsukimaru. Sesshomaru không truy đuổi, hàn ý trong mắt càng thêm dày đặc.
" Không hổ là nhất đại Yêu Vương, trực giác thật sắc bén. " "Inuyasha" cảm thán một tiếng, không vui nhìn máu tươi trên tay mình, lại quay đầu nói với Tsukimaru: " Ta thất bại. Còn lại ngươi tự xử. "
Tsukimaru nhìn thoáng qua, tán thưởng vỗ tay: " Không nghĩ biểu đệ sắc bén đến vậy, còn lừa được cả ta. Ta cứ nghĩ ngươi đã trúng chiêu rồi mới phải, ai ngờ còn bị đâm một nhát như vậy. Nhưng mà ta thật sự thắc mắc, ngươi làm cách nào nhận ra? "
Chính hắn gặp qua còn suýt tưởng thảm, hiển nhiên không thể nào sơ hở đến mức liếc mắt liền lộ. Tuy không rõ giữa hai người bọn họ có ám hiệu gì hay không, nhưng mùi vị trên người là hoàn toàn giống. Để đảm bảo Sesshomaru ngoan ngoãn vào tròng hắn đã phải tận lực lấy đến một bộ y phục của Inuyasha, dùng thêm bí pháp để đảm bảo vạn vô nhất thất. Loại người như Sesshomaru hẳn là lười làm mấy chuyện như ra ám hiệu thế này, nên hắn cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc " Tân hậu " này sơ hở ở chỗ nào.
Lời giải thích Sesshomaru mới lười nói. Hắn thôi động yêu khí trong Nanh Quỷ, lạnh như băng lặp lại:
" Giao người. "
Tsukimaru cười lạnh, không chút sợ hãi quay đầu, ra lệnh cho " Inuyasha " " Ngươi nói cho Yêu Vương bệ hạ biết lợi thế của hắn một chút đi. "
Hiện tại cần lo lắng không phải bọn họ, cũng chẳng có gì phải kiêng nể. Trước đây hắn có lẽ sẽ lo lắng khả năng phá hoại của Nanh Quỷ và Thiết Toái Nha, nhưng con tin trong tay, hắn cũng không cần cố kỵ gì nhiều.
" Sesshomaru-sama, cần gì phải cố chấp như vậy? " Hồng y thiếu nữ tiến lên, vết thương trên cổ cũng đã không chảy máu nữa, nhưng cũng không có khả năng lập tức lành lại. Người nọ dùng đôi mắt đen to tròn của Inuyasha ẩn tình mạch mạch nhìn hắn, nửa mời gọi nửa dụ dỗ: " Không lẽ ta không phải thê tử của ngài sao? "
Kế hoạch của bọn họ vốn là dùng phó bộ dạng này khống chế Sesshomaru một cách dễ dàng hơn, không ngờ lại dễ bị chọc thủng như vậy. Tuy có khúc chiết hơn, nhưng hiện tại thử một chút cũng không tồi. Dù sao ái nhân cũ của Sesshomaru trên phương diện này chẳng khác gì khúc gỗ, có một khuôn mặt hảo như vậy lại không biết tận dụng, hỏng một phen phong tình mỹ nữ. Nếu Sesshomaru nhận thức được chỗ tốt của Hồ tộc, nàng cũng không ngại hầu hạ nam nhân này một chút.
Là nam nhân đều phải có dục vọng không phải sao? Nàng không tin kinh nghiệm phong phú như mình sẽ thu một cái si mỹ nhân.
Nói nhiều như vậy, xung quanh cũng có không ít kẻ bị khuôn mặt này cám dỗ. Nữ yêu đắc ý không thôi, ánh mắt khóa chặt bạch y thiếu niên cách đó không xa, thử đánh bạo tiến lên.
Lại hoàn toàn không ngờ, Sesshomaru hành động càng thêm ngoài dự kiến. Nếu không phải nàng ta kịp thời né ra, e là đã bị một kiếm tước gọn đầu. Một lọn tóc đen rơi xuống, rất nhanh chuyển thành màu xám tro.
" Sesshomaru! " Thanh âm có chút chói tai the thé phát ra. Sesshomaru nhẹ nhàng thu kiếm, giống như nơi này chỉ có một mình hắn. Hồ tộc chi chủ nhíu mày, vẫy vẫy một tướng lĩnh của mình. Tsukimaru mắt sắc nhận ra, trong lòng bất động thanh sắc suy nghĩ, nhìn một chút binh lính vây quanh nơi này.
Thật sự đánh lên, bọn họ cũng không có lợi thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất