Tổng Tài Bá Đạo Và Chàng Trai Táo Bạo
Chương 15: Lần đầu đánh người vì cậu
Tan làm.
Anh ghé qua phòng của thư ký.
"Bạch Dương về thôi"
"Dạ, Võ tổng anh về trước đi." Cậu quên rằng sáng nay anh bảo hôm nay cậu soạn đồ qua ở chung với anh.
"Cậu quên sáng nay tôi nói gì à".
"Nhưng mà, tôi thấy vậy phiền anh quá. Tôi thấy không tiện cho lắm"
"Không có gì là không tiện" Anh lẩm bẩm "Ở đó an ninh không tốt xíu nào, tôi không thể để cậu ở cái nơi như vậy được"
"Võ tổng anh nói gì vậy?" Cậu nghe thấy anh nói gì đó.
"Không có gì" Anh nắm áo kéo cậu đi về.
______
Một nhân viên công ty đi ngang qua phòng cậu, đã nghe thấy chuyện anh muốm dưa cậu về liền đăng tin lên Gr của công ty.
"Võ tổng vừa rủ Bạch Dương tan làm đấy"
"Ghê thế"
"Máu hủ của tao nổi lên rồi, nghi lắm nha"
"Hai người này mà yêu thật cũng vui đấy nha, bé thụ dể thương mà.".
"Thụ dể thương, cũng rất bản lĩnh đấy"
"Võ tổng của tui,"
"Nằm mơ đi"
_____
Hai người về nhà Bạch Dương dọn đồ.
"Cậu vào dọn đồ đi, nhanh lên về nấu bữa tối cho tôi"
"Dạ" Cậu lũi thủi đi vào. Dường hèm đi vào hơi tối, nhưng có bóng đèn cũng bớt sợ.
Dọn đồ, nào là sổ sách, áo quần, đồ dùng cá nhân, hình ảnh. Tất cả đồ của cậu chỉ vỏn vẹn một chiếc va li màu hồng nhỏ xinh.
Cậu là người nhanh nhẹn nên chỉ 30 là dọn đồ xong. Kéo chiếc va li đồ đi ra rồi. Lúc đi ra vì hẻm đột nhiên bóng đèn bị cháy. Khiến cậu sợ hãi, đi ra đụng độ phải thằng say rượu. Hắn ta nắm kéo áo cậu. Tay sờ soạng lung tung.
"Tránh ra"
"Cậu là gay hay sao?" Hăn hít hả mùi hương của cậu.
"Thơm, ngon"
"Á.. Á. Tránh ra đi tránh xa tôi ra"
Anh nghe thấy tiếng gọi thất thanh của cậu. Anh liền chạy vào hẻm, bóng đèn duy nhất trên cột đã cháy. Anh nhìn không rõ đường phải rọi đèn điện thoại. Anh chạy nhanh tới gần nhà cậu. Nhìn thấy một gã đàn ông cao to đang ôm đứng ôm Bạch Dương.
Anh xông ra nắm tay hắn kéo ra đấm mấy đấm vào miệng hắn chảy máu.
"Người của Nhật Nam này mà cũng dám đụng tay vào sao?"
Cậu vì quá sợ hãi ngồi bết xuống đất, ôm đầu bịt tai lại. Vì năm xưa cậu từng bị một người đàn ông quấy rối nên cậu cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Bằng cách nói năng hành động táo bạo hơn. Để mọi người tin cậu là người mạnh mẽ, không dể bị bắt nạt, nhưng thực tế cậu chỉ là con thỏ con cần được chở che.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Dương vui vẻ hoạt bát thường ngày trở nên yêu đuối, sợ hãi nập vài góc tối như thế. Nhìn cậu như thế khiến anh càng tức tối hơn. Anh đấm dòn dập, đá vào bụng, vào chỗ ấy của hắn.
Anh chỉ tay vào mặt hắn "Cút, tao cấm từ giờ không được đụng vào cậu ta. Nếu không mày tao sẽ khiến mày tàn phế luôn đấy"
Anh lại gần cậu,nắm láy bả vai muốn đỡ cậu đứng lên.
Cậu sợ hãi nước mắt đầm đìa cậu đẩy anh ra "Tránh xa tôi ra đi, làm ơn tha cho tôi đi" Cậu giờ hai tay cầu xin. Anh không nghĩ ngợi gì mà ôm người đàn ông bé nhỏ đang khóc trước mặt anh đó vào lòng. Mặc cho cậu đánh, cậu đẩy anh ra. Anh chỉ vỗ về cậu
"Có tôi đây rôi, đừng sợ, yên tâm đi"
Cậu vì quá sợ hãi khóc nhiều nên đã ngất lịm trên vai anh. Anh đành phải bế cậu lên xe nằm. Anh xuóing xe lấy vali đồ của cậu lên. Bước lên xe anh đỡ cạu nằm trên đùi anh, cởi chiếc áo vest của anh đắp cho cậu. Anh lái xe về nhà, anh không dám chạy nhanh. Chỉ chậm chậm từ từ, tới khuya mới về tới nhà. Lúc này cậu vẫn còn ngủ. Anh bế cậu lên lầu, nằm lên chiếc giường của anh. Anh thì quay vào bếp nấu bữa tối.. Anh nấu nồi súp, đẻ cậu dậy ăn cho ấm bụng. Anh tuy ở một mình không có thời gian nấu ăn, nhưng hễ nấu thì trên cả tuyệt vời. Ngoài anh ra thì cậu là người đầu tiên đưởc thử tay nghề của anh. Cậu đã thức giấc, đi xuống lầu, nhìn người đàn ông trong bếp nấu ăn. Cảm giác ấm áp đến lạ.
Thực ra cậu không hề ngủ. Lúc anh bế cậu lên xe cậu đã tỉnh lại rồi, vì quá xấu hổ nên cậu giả vờ ngủ. Cậu cảm nhận đươc sự quan tâm của anh. Cậu rất ngại ngùng nên giả vờ không nhớ chuyện lúc tối.
"Anh nấu bữa tối à"
Nghe tiếng cậu, anh vội vàng chạy tới gần. Xoay người cậu một vòng.
"Có sao không, đau ở đâu không?Hắn làm gì cậu chưa?"
Cậu mỉm cười mặt đỏ bừng
"Không có, anh lo cho tôi à"
Võ tổng giả vờ lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị như trước
"Tôi chỉ sợ cậu xảy ra chuyện thì tôi không có thư ký để làm việc cho tôi thôi"
_______________
Mấy nay chị bận quá nè, mọi người thông cảm nha. Dịch bệnh tùm lum, phải lo kiếm tiền lo con cái nữa chứ.
Cho cảm nhận về độ liêm sỉ của. NHẬT nam Đi
Anh ghé qua phòng của thư ký.
"Bạch Dương về thôi"
"Dạ, Võ tổng anh về trước đi." Cậu quên rằng sáng nay anh bảo hôm nay cậu soạn đồ qua ở chung với anh.
"Cậu quên sáng nay tôi nói gì à".
"Nhưng mà, tôi thấy vậy phiền anh quá. Tôi thấy không tiện cho lắm"
"Không có gì là không tiện" Anh lẩm bẩm "Ở đó an ninh không tốt xíu nào, tôi không thể để cậu ở cái nơi như vậy được"
"Võ tổng anh nói gì vậy?" Cậu nghe thấy anh nói gì đó.
"Không có gì" Anh nắm áo kéo cậu đi về.
______
Một nhân viên công ty đi ngang qua phòng cậu, đã nghe thấy chuyện anh muốm dưa cậu về liền đăng tin lên Gr của công ty.
"Võ tổng vừa rủ Bạch Dương tan làm đấy"
"Ghê thế"
"Máu hủ của tao nổi lên rồi, nghi lắm nha"
"Hai người này mà yêu thật cũng vui đấy nha, bé thụ dể thương mà.".
"Thụ dể thương, cũng rất bản lĩnh đấy"
"Võ tổng của tui,"
"Nằm mơ đi"
_____
Hai người về nhà Bạch Dương dọn đồ.
"Cậu vào dọn đồ đi, nhanh lên về nấu bữa tối cho tôi"
"Dạ" Cậu lũi thủi đi vào. Dường hèm đi vào hơi tối, nhưng có bóng đèn cũng bớt sợ.
Dọn đồ, nào là sổ sách, áo quần, đồ dùng cá nhân, hình ảnh. Tất cả đồ của cậu chỉ vỏn vẹn một chiếc va li màu hồng nhỏ xinh.
Cậu là người nhanh nhẹn nên chỉ 30 là dọn đồ xong. Kéo chiếc va li đồ đi ra rồi. Lúc đi ra vì hẻm đột nhiên bóng đèn bị cháy. Khiến cậu sợ hãi, đi ra đụng độ phải thằng say rượu. Hắn ta nắm kéo áo cậu. Tay sờ soạng lung tung.
"Tránh ra"
"Cậu là gay hay sao?" Hăn hít hả mùi hương của cậu.
"Thơm, ngon"
"Á.. Á. Tránh ra đi tránh xa tôi ra"
Anh nghe thấy tiếng gọi thất thanh của cậu. Anh liền chạy vào hẻm, bóng đèn duy nhất trên cột đã cháy. Anh nhìn không rõ đường phải rọi đèn điện thoại. Anh chạy nhanh tới gần nhà cậu. Nhìn thấy một gã đàn ông cao to đang ôm đứng ôm Bạch Dương.
Anh xông ra nắm tay hắn kéo ra đấm mấy đấm vào miệng hắn chảy máu.
"Người của Nhật Nam này mà cũng dám đụng tay vào sao?"
Cậu vì quá sợ hãi ngồi bết xuống đất, ôm đầu bịt tai lại. Vì năm xưa cậu từng bị một người đàn ông quấy rối nên cậu cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Bằng cách nói năng hành động táo bạo hơn. Để mọi người tin cậu là người mạnh mẽ, không dể bị bắt nạt, nhưng thực tế cậu chỉ là con thỏ con cần được chở che.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Dương vui vẻ hoạt bát thường ngày trở nên yêu đuối, sợ hãi nập vài góc tối như thế. Nhìn cậu như thế khiến anh càng tức tối hơn. Anh đấm dòn dập, đá vào bụng, vào chỗ ấy của hắn.
Anh chỉ tay vào mặt hắn "Cút, tao cấm từ giờ không được đụng vào cậu ta. Nếu không mày tao sẽ khiến mày tàn phế luôn đấy"
Anh lại gần cậu,nắm láy bả vai muốn đỡ cậu đứng lên.
Cậu sợ hãi nước mắt đầm đìa cậu đẩy anh ra "Tránh xa tôi ra đi, làm ơn tha cho tôi đi" Cậu giờ hai tay cầu xin. Anh không nghĩ ngợi gì mà ôm người đàn ông bé nhỏ đang khóc trước mặt anh đó vào lòng. Mặc cho cậu đánh, cậu đẩy anh ra. Anh chỉ vỗ về cậu
"Có tôi đây rôi, đừng sợ, yên tâm đi"
Cậu vì quá sợ hãi khóc nhiều nên đã ngất lịm trên vai anh. Anh đành phải bế cậu lên xe nằm. Anh xuóing xe lấy vali đồ của cậu lên. Bước lên xe anh đỡ cạu nằm trên đùi anh, cởi chiếc áo vest của anh đắp cho cậu. Anh lái xe về nhà, anh không dám chạy nhanh. Chỉ chậm chậm từ từ, tới khuya mới về tới nhà. Lúc này cậu vẫn còn ngủ. Anh bế cậu lên lầu, nằm lên chiếc giường của anh. Anh thì quay vào bếp nấu bữa tối.. Anh nấu nồi súp, đẻ cậu dậy ăn cho ấm bụng. Anh tuy ở một mình không có thời gian nấu ăn, nhưng hễ nấu thì trên cả tuyệt vời. Ngoài anh ra thì cậu là người đầu tiên đưởc thử tay nghề của anh. Cậu đã thức giấc, đi xuống lầu, nhìn người đàn ông trong bếp nấu ăn. Cảm giác ấm áp đến lạ.
Thực ra cậu không hề ngủ. Lúc anh bế cậu lên xe cậu đã tỉnh lại rồi, vì quá xấu hổ nên cậu giả vờ ngủ. Cậu cảm nhận đươc sự quan tâm của anh. Cậu rất ngại ngùng nên giả vờ không nhớ chuyện lúc tối.
"Anh nấu bữa tối à"
Nghe tiếng cậu, anh vội vàng chạy tới gần. Xoay người cậu một vòng.
"Có sao không, đau ở đâu không?Hắn làm gì cậu chưa?"
Cậu mỉm cười mặt đỏ bừng
"Không có, anh lo cho tôi à"
Võ tổng giả vờ lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị như trước
"Tôi chỉ sợ cậu xảy ra chuyện thì tôi không có thư ký để làm việc cho tôi thôi"
_______________
Mấy nay chị bận quá nè, mọi người thông cảm nha. Dịch bệnh tùm lum, phải lo kiếm tiền lo con cái nữa chứ.
Cho cảm nhận về độ liêm sỉ của. NHẬT nam Đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất