Chương 9
Edit: Cháo
Có lẽ vì hôm qua mừng sinh nhật cùng nhau, Lâm Cảnh phát hiện hôm nay Nguyên Nhạc càng dính lấy anh hơn, cứ theo bên cạnh gọi anh ơi anh à không ngừng.
Trong lòng Lâm Cảnh vui vui nghĩ: Nhóc con này cũng thông minh đấy, biết ai đối xử tốt với mình.
Buổi chiều Lâm Cảnh xuống tầng đi chợ cũng dẫn cậu đi theo. Từ sau khi tới nhà Nguyên Đại Thành, trừ ngày hôm qua ra thì Nguyên Nhạc chưa ra khỏi nhà lần nào, người trong khu tập thể nghe về cậu rất nhiều, nhưng người gặp được cậu lại rất ít.
Lúc xuống tầng bọn họ vừa vặn đụng phải cô Vương ở tầng 3, cô Vương lần trước qua nha Trần Hà mượn chai xì dầu, đã gặp Nguyên Nhạc rồi, cô kì quái hỏi: “Ấy, không phải Trần Hà về nhà mẹ đẻ à, sao lại để cháu trai lại cho cháu trông thế này?”
Lâm Cảnh lễ phép cười: “Vâng, đúng lúc kì Quốc Khánh này cháu cũng không đi đâu cả.”
Anh bất đắc dĩ nghĩ: Lần này thì hay rồi, không tới hai ngày, người trong khu tập thể sẽ biết nhà Nguyên Đại Thành bỏ lại Nguyên Nhạc cho anh trông.
Quả nhiên mấy ngày sau, khi Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc đi chợ hay siêu thị, nếu gặp phải hàng xóm cùng khu, họ sẽ đi tới nói chuyện đôi câu, mấy người đó chưa từng gặp Nguyên Nhạc lần nào, dường như họ muốn xem xem Nguyên Nhạc ngu ngốc ra sao.
Nguyên Nhạc không hiểu gì cả, người khác hỏi chuyện cậu đều ngoan ngoãn trả lời.
Nhưng Lâm Cảnh lại rất đau lòng, chỉ cần anh cảm thấy đối phương không có ý tốt, anh sẽ không nhiều lời khách sáo với người ta nữa mà dẫn Nguyên Nhạc đi luôn.
Ở chung với Nguyên Nhạc mấy ngày qua Lâm Cảnh càng hiểu nhiều về Nguyên Nhạc hơn, cũng càng thương cậu hơn.
Lâm Cảnh còn bất ngờ phát hiện Nguyên Nhạc biết kha khá chữ, thông qua trò chuyện, anh biết được thì ra khi bé Nguyên Nhạc cũng từng đi học mấy năm ở trường đặc biệt, sau đó thì ở nhà mẹ cậu thường xuyên dạy cậu nhận mặt chữ.
Lâm Cảnh có chút xúc động, mặc kệ Nguyên Nhạc như thế nào, trên phương diện sinh hoạt hay giáo dục, mẹ cậu cũng không từ bỏ cậu. Hai mẹ con họ vẫn luôn cố gắng vươn lên.
Lâm Cảnh dành riêng một ngày dẫn Nguyên Cảnh đến hiệu sách, chọn vài quyển sách thiếu nhi có tranh minh họa.
Nguyên Nhạc thích lắm, cẩn thận lật giấy, hình vẽ rực rỡ trong sách rất đẹp. Gặp phải chữ nào không biết cậu sẽ hỏi Lâm Cảnh, Lâm Cảnh sẽ giống như mẹ cậu, mỗi lần đều kiên nhẫn dạy cậu.
Mặc dù chậm, nhưng Nguyên Nhạc học rất nghiêm túc.
Trung thu năm nay, Lâm Cảnh chuyển 1000 đồng* cho chú và thím của anh, chú gọi điện cho anh, bọn họ cũng không có mấy lời, chưa được vài câu đã cúp máy.
*khoảng 3,5 triệu tiền Việt
Buổi tối Lâm Cảnh làm thêm hai món xào, mọi năm anh không có khái niệm nghỉ lễ gì cả, ngày lễ lớn nhỏ với Lâm Cảnh không quá quan trọng, anh chỉ để nó trôi qua như mọi ngày.
Có lúc Lý Đông Minh sợ anh một mình cô đơn sẽ hẹn anh ra ngoài chơi lễ, thường thì anh đều từ chối. Anh không muốn quấy rầy ngày nghỉ lễ của Lý Đông Minh với người nhà hắn.
Nhưng Trung thu năm nay, trong nhà anh có Nguyên Nhạc, bầu không khí dường như có chút khang khác, Lâm Cảnh muốn cho Nguyên Nhạc một ngày lễ vui vẻ.
Ăn tối xong, Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc xuống tầng ngắm trăng.
Tiết trời hôm nay rất tốt, bầu trời đêm vạn dặm không mây, trăng tròn vành vạnh không bị che lấp chút nào, thoải mái tỏa ánh hào quang cho ngàn vạn gia đình thưởng thức.
Sau khi về nhà, Lâm Cảnh bóc lựu và bưởi ra bát nhỏ cho Nguyên Nhạc, rồi lại lấy bánh Trung thu trường phát ra, cắt một miếng nhân sen hai trứng chia nhau ăn với Nguyên Nhạc.
Ai ngờ, Nguyên Nhạc vừa ăn một miếng nhỏ, hai mắt liền đỏ lên rồi mấy giọt nước mắt rơi ra.
Lâm Cảnh sợ hết hồn, vội vàng rút giấy ăn lau nhẹ cho cậu, vừa lau vừa hỏi: “Nhạc Nhạc sao lại khóc rồi?”
Lâm Cảnh cũng không biết từ khi nào anh bắt đầu gọi cậu là Nhạc Nhạc.
Nguyên Nhạc ngừng khóc, nhìn bánh Trung thu, có chút mất mát nói: “Trước kia em đều ăn bánh Trung thu với mẹ”.
Lâm Cảnh hiểu ra: “Nhạc Nhạc nhớ mẹ đúng không?”
“Nhớ mẹ lắm”, Nguyên Nhạc đỏ mắt nói với Lâm Cảnh, “Mẹ nói mẹ lên thiên đường rồi, Nhạc Nhạc cũng muốn lên đó nhanh chút.”
Lâm Cảnh nghe vậy mà lòng đau nhói: “Nhạc Nhạc còn nhỏ, còn lâu lắm mới được lên thiên đường, nhưng mẹ em không rời khỏi em đâu, bà sẽ ở trên trời dõi theo em, Nhạc Nhạc đừng buồn được không?”
Mắt Nguyên Nhạc ướt nhẹp, không nói lời nào.
Lâm Cảnh sờ đầu cậu: “Mẹ Nhạc Nhạc sẽ luôn ở trên trời dõi theo em, Nhạc Nhạc vui, mẹ em cũng mới vui được.”
Có Lâm Cảnh dỗ, Nguyên Nhạc chỉ buồn mất một lúc, cậu ngồi cạnh Lâm Cảnh trên sopha, vừa xem đêm hội Trung thu trên tivi, vừa ăn từng hạt lựu một.
Hai người yên lặng xem tivi, Lâm Cảnh phát hiện bọn họ vậy mà lại xem hết chương trình đêm hội nhàm chán này, ngày thường anh không hay xem chương trình ngày lễ, anh tình nguyện lên mạng lướt web qua lại còn hơn.
Nhưng hôm nay xem hết chương trình xong tâm trạng của anh dường như vẫn rất tốt, có lẽ bởi vì có Nguyên Nhạc ngồi bên, có người bầu bạn nên chương trình mới không còn nhàm chán như vậy.
Lâm Cảnh kinh ngạc phát hiện, thì ra sâu trong nội tâm, có lẽ anh cũng khát vọng có người bầu bạn với mình.
Có lẽ vì hôm qua mừng sinh nhật cùng nhau, Lâm Cảnh phát hiện hôm nay Nguyên Nhạc càng dính lấy anh hơn, cứ theo bên cạnh gọi anh ơi anh à không ngừng.
Trong lòng Lâm Cảnh vui vui nghĩ: Nhóc con này cũng thông minh đấy, biết ai đối xử tốt với mình.
Buổi chiều Lâm Cảnh xuống tầng đi chợ cũng dẫn cậu đi theo. Từ sau khi tới nhà Nguyên Đại Thành, trừ ngày hôm qua ra thì Nguyên Nhạc chưa ra khỏi nhà lần nào, người trong khu tập thể nghe về cậu rất nhiều, nhưng người gặp được cậu lại rất ít.
Lúc xuống tầng bọn họ vừa vặn đụng phải cô Vương ở tầng 3, cô Vương lần trước qua nha Trần Hà mượn chai xì dầu, đã gặp Nguyên Nhạc rồi, cô kì quái hỏi: “Ấy, không phải Trần Hà về nhà mẹ đẻ à, sao lại để cháu trai lại cho cháu trông thế này?”
Lâm Cảnh lễ phép cười: “Vâng, đúng lúc kì Quốc Khánh này cháu cũng không đi đâu cả.”
Anh bất đắc dĩ nghĩ: Lần này thì hay rồi, không tới hai ngày, người trong khu tập thể sẽ biết nhà Nguyên Đại Thành bỏ lại Nguyên Nhạc cho anh trông.
Quả nhiên mấy ngày sau, khi Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc đi chợ hay siêu thị, nếu gặp phải hàng xóm cùng khu, họ sẽ đi tới nói chuyện đôi câu, mấy người đó chưa từng gặp Nguyên Nhạc lần nào, dường như họ muốn xem xem Nguyên Nhạc ngu ngốc ra sao.
Nguyên Nhạc không hiểu gì cả, người khác hỏi chuyện cậu đều ngoan ngoãn trả lời.
Nhưng Lâm Cảnh lại rất đau lòng, chỉ cần anh cảm thấy đối phương không có ý tốt, anh sẽ không nhiều lời khách sáo với người ta nữa mà dẫn Nguyên Nhạc đi luôn.
Ở chung với Nguyên Nhạc mấy ngày qua Lâm Cảnh càng hiểu nhiều về Nguyên Nhạc hơn, cũng càng thương cậu hơn.
Lâm Cảnh còn bất ngờ phát hiện Nguyên Nhạc biết kha khá chữ, thông qua trò chuyện, anh biết được thì ra khi bé Nguyên Nhạc cũng từng đi học mấy năm ở trường đặc biệt, sau đó thì ở nhà mẹ cậu thường xuyên dạy cậu nhận mặt chữ.
Lâm Cảnh có chút xúc động, mặc kệ Nguyên Nhạc như thế nào, trên phương diện sinh hoạt hay giáo dục, mẹ cậu cũng không từ bỏ cậu. Hai mẹ con họ vẫn luôn cố gắng vươn lên.
Lâm Cảnh dành riêng một ngày dẫn Nguyên Cảnh đến hiệu sách, chọn vài quyển sách thiếu nhi có tranh minh họa.
Nguyên Nhạc thích lắm, cẩn thận lật giấy, hình vẽ rực rỡ trong sách rất đẹp. Gặp phải chữ nào không biết cậu sẽ hỏi Lâm Cảnh, Lâm Cảnh sẽ giống như mẹ cậu, mỗi lần đều kiên nhẫn dạy cậu.
Mặc dù chậm, nhưng Nguyên Nhạc học rất nghiêm túc.
Trung thu năm nay, Lâm Cảnh chuyển 1000 đồng* cho chú và thím của anh, chú gọi điện cho anh, bọn họ cũng không có mấy lời, chưa được vài câu đã cúp máy.
*khoảng 3,5 triệu tiền Việt
Buổi tối Lâm Cảnh làm thêm hai món xào, mọi năm anh không có khái niệm nghỉ lễ gì cả, ngày lễ lớn nhỏ với Lâm Cảnh không quá quan trọng, anh chỉ để nó trôi qua như mọi ngày.
Có lúc Lý Đông Minh sợ anh một mình cô đơn sẽ hẹn anh ra ngoài chơi lễ, thường thì anh đều từ chối. Anh không muốn quấy rầy ngày nghỉ lễ của Lý Đông Minh với người nhà hắn.
Nhưng Trung thu năm nay, trong nhà anh có Nguyên Nhạc, bầu không khí dường như có chút khang khác, Lâm Cảnh muốn cho Nguyên Nhạc một ngày lễ vui vẻ.
Ăn tối xong, Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc xuống tầng ngắm trăng.
Tiết trời hôm nay rất tốt, bầu trời đêm vạn dặm không mây, trăng tròn vành vạnh không bị che lấp chút nào, thoải mái tỏa ánh hào quang cho ngàn vạn gia đình thưởng thức.
Sau khi về nhà, Lâm Cảnh bóc lựu và bưởi ra bát nhỏ cho Nguyên Nhạc, rồi lại lấy bánh Trung thu trường phát ra, cắt một miếng nhân sen hai trứng chia nhau ăn với Nguyên Nhạc.
Ai ngờ, Nguyên Nhạc vừa ăn một miếng nhỏ, hai mắt liền đỏ lên rồi mấy giọt nước mắt rơi ra.
Lâm Cảnh sợ hết hồn, vội vàng rút giấy ăn lau nhẹ cho cậu, vừa lau vừa hỏi: “Nhạc Nhạc sao lại khóc rồi?”
Lâm Cảnh cũng không biết từ khi nào anh bắt đầu gọi cậu là Nhạc Nhạc.
Nguyên Nhạc ngừng khóc, nhìn bánh Trung thu, có chút mất mát nói: “Trước kia em đều ăn bánh Trung thu với mẹ”.
Lâm Cảnh hiểu ra: “Nhạc Nhạc nhớ mẹ đúng không?”
“Nhớ mẹ lắm”, Nguyên Nhạc đỏ mắt nói với Lâm Cảnh, “Mẹ nói mẹ lên thiên đường rồi, Nhạc Nhạc cũng muốn lên đó nhanh chút.”
Lâm Cảnh nghe vậy mà lòng đau nhói: “Nhạc Nhạc còn nhỏ, còn lâu lắm mới được lên thiên đường, nhưng mẹ em không rời khỏi em đâu, bà sẽ ở trên trời dõi theo em, Nhạc Nhạc đừng buồn được không?”
Mắt Nguyên Nhạc ướt nhẹp, không nói lời nào.
Lâm Cảnh sờ đầu cậu: “Mẹ Nhạc Nhạc sẽ luôn ở trên trời dõi theo em, Nhạc Nhạc vui, mẹ em cũng mới vui được.”
Có Lâm Cảnh dỗ, Nguyên Nhạc chỉ buồn mất một lúc, cậu ngồi cạnh Lâm Cảnh trên sopha, vừa xem đêm hội Trung thu trên tivi, vừa ăn từng hạt lựu một.
Hai người yên lặng xem tivi, Lâm Cảnh phát hiện bọn họ vậy mà lại xem hết chương trình đêm hội nhàm chán này, ngày thường anh không hay xem chương trình ngày lễ, anh tình nguyện lên mạng lướt web qua lại còn hơn.
Nhưng hôm nay xem hết chương trình xong tâm trạng của anh dường như vẫn rất tốt, có lẽ bởi vì có Nguyên Nhạc ngồi bên, có người bầu bạn nên chương trình mới không còn nhàm chán như vậy.
Lâm Cảnh kinh ngạc phát hiện, thì ra sâu trong nội tâm, có lẽ anh cũng khát vọng có người bầu bạn với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất