Chương 23
Chương Quyết cho rằng bản thân đã gặp ảo giác do nhiệt độ trong xe quá cao.
Thời tiết ở Bangkok thay đổi chóng mặt, đêm qua trời vẫn mưa, sáng nay đã quang đãng không mây. Mặt trời mọc rất sớm, từ chân trời phía đông lên đến trung tâm, nung nóng chiếc xe trong khoảng thời gian hai giờ Trần Bạc Kiều và Chương Quyết còn ở đền Erawan.
Máy điều hòa còn chưa kịp hoạt động, gió thổi ra vẫn oi nồng. Chương Quyết chuyên chú nhìn Trần Bạc Kiều, mà anh cũng đang nhìn y.
Trần Bạc Kiều tỏ ra rất điềm tĩnh, thản nhiên hỏi Chương Quyết “Thế nào”, để y lần nữa xác nhận cụm từ “Chúng ta thử đến với nhau đi” thực sự là do anh nói.
Chương Quyết nghĩ một lúc, cảm thấy từ “thử” này rất lạ. Trần Bạc Kiều không nói thử cái gì với Chương Quyết, như là anh cũng chưa tìm được từ phù hợp vậy.
Thử yêu đương, thử đến bên nhau, thử trở thành người yêu, tất cả những từ tương tự, đặt lên Trần Bạc Kiều và Chương Quyết, ngay cả bản thân Chương Quyết cũng cảm thấy buồn cười.
Trần Bạc Kiều và Chương Quyết, khoảng cách giữa hai người là quá xa.
Nếu như nói Chương Quyết chưa bao giờ nghĩ đến việc được ở bên Trần Bạc Kiều thì là giả, bởi vì Chương Quyết cũng đã từng nghĩ về điều này khi y 17 tuổi. Chỉ là Chương Quyết sau khi trải qua lần sinh nhật thứ 28 đã gần như không còn muốn mơ thấy một giấc mộng yêu đương với Trần Bạc Kiều nữa rồi.
Chương Quyết không có tư tưởng như thế với anh, cũng cảm giác trên đời này sẽ không có người thứ ba biết được anh đã từng có quan hệ với mình.
Điều này gần như có thể được cho là một vết nhơ trong cuộc đời của Trần Bạc Kiều.
Anh nên cùng những người tốt hơn hôn môi và làm tình, cớ sao lại là Chương Quyết.
Nhưng Chương Quyết cũng sẽ không tò mò một câu ngu ngốc như “Thử cái gì”, mà chỉ hỏi anh rằng: “Tại sao?”
Trần Bạc Kiều không kìm được bật cười: “Chương Quyết à, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Trần Bạc Kiều luôn nói chuyện với vẻ thản nhiên như thể trong mắt anh, không có vấn đề gì tồn tại.
Anh choàng tay lên vai Chương Quyết, khom người kéo y lại gần, thoải mái trả lời: “Bởi vì thần tình yêu của cậu đã hiển linh rồi.”
Máy điều hòa rốt cuộc đã lạnh hơn, nhưng thân thể anh vẫn rất nóng.
Trong xe thoang thoảng mùi pheromone, bàn tay trên vai Chương Quyết còn tỏa ra hơi ấm. Chương Quyết không dám ngước lên, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cằm và bờ môi của Trần Bạc Kiều, bấy nhiêu thôi đã khiến cho y miệng lưỡi khô khốc.
Anh đợi vài giây, lại hỏi Chương Quyết: “Cậu đã tìm được địa chỉ chưa?” Anh nắm chặt tay Chương Quyết, bao lấy tay y trong lòng bàn tay, nhấp vào màn hình địa chỉ nhà hàng mà họ muốn đến rồi nhấn bắt đầu.
Điều hướng đưa ra một lời nhắc rẽ trái mà Chương Quyết vẫn không có phản ứng gì.
Trần Bạc Kiều không hề tỏ ra bất mãn, anh lấy di động của Chương Quyết. Y lại ngước lên nhìn anh. Anh và Chương Quyết nhìn nhau giây lát, dường như nhận thấy dáng vẻ quá ngốc của Chương Quyết nên anh lại không nhịn được cười, nghiêng người sang hôn cái chóc vào môi y, nói: “Để tôi lái xe cho.”
Hương vị của Trần Bạc Kiều rất nhẹ nhàng và khoan khoái, râu mà Chương Quyết dán cho anh chạm lên mặt y, môi của anh cũng rất nóng, đè lên môi y, giọng anh càng trở nên mơ hồ, sau khi chạm răng vào môi trên của Chương Quyết, anh nhanh chóng rời đi, sau đó xuống xe đi vòng qua phía trước, xuất hiện bên cạnh cửa.
Chương Quyết thay đổi vị trí với anh. Trên đường đi đến nhà hàng, Chương Quyết không nói một lời.
Trần Bạc Kiều lái vào tầng hầm dưới nhà hàng, đỗ xe vào vị trí nhưng vẫn chưa tắt máy. Anh gọi Chương Quyết, đợi y quay sang anh lại nói: “Trông cậu có vẻ không vui lắm.”
Thấy y không trả lời, Trần Bạc Kiều mới hỏi: “Sao vậy?”
Anh tháo dây an toàn cho Chương Quyết, đến gần y, nhìn thẳng vào mắt y.
Vẻ anh tuấn của Trần Bạc Kiều là kiểu không thể nào che giấu, vậy nên cho dù Chương Quyết có đích thân biến anh thành một người khác, thì mắt, mũi, con ngươi và mùi hương vẫn là của Trần Bạc Kiều.
Chương Quyết đưa tay lên, chạm nhẹ vào hàm râu trên hai gò má của anh, lại nghiêng sang hôn lên môi anh.
Lần này Trần Bạc Kiều không tránh, râu anh rất cứng, đâm vào cằm Chương Quyết, môi lại mỏng. Mới đầu anh có hơi bất ngờ vì sự chủ động của Chương Quyết, nhưng ngay sau đó liền mở miệng, cùng y hôn sâu.
Chương Quyết nhắm mắt lại, liếm lên môi trên của Trần Bạc Kiều, quấn lấy đầu lưỡi của anh tận tình mút mát, môi dưới của họ cọ vào nhau, răng va chạm nhau, nhưng Trần Bạc Kiều cũng không vì điều này mà cười Chương Quyết, ngược lại còn giữ lưng y, đỡ sau gáy y, luồn ngón tay vào tóc của y.
Họ hôn nhau một lúc lâu, Trần Bạc Kiều lùi lại một chút, anh ấn vai Chương Quyết, nói với giọng hơi trầm: “Còn muốn ăn nữa không?”
Khoang xe quá nhỏ, mùi pheromone của Trần Bạc Kiều ngày càng nồng, nồng hơn bất kỳ thời điểm nào mà Chương Quyết từng nghe thấy.
Y cũng nhìn Trần Bạc Kiều, lại cúi xuống áp mặt vào ngực anh. Trần Bạc Kiều không hối thúc nữa, cũng im lặng ôm chặt lấy y.
“Trần Bạc Kiều.” Chương Quyết gọi anh.
Trần Bạc Kiều “Ừm” một tiếng, văng vẳng bên tai y.
“Anh muốn thử bao lâu?” Chương Quyết hỏi.
Trần Bạc Kiều đặt tay lên tóc y nhẹ nhàng vuốt ve, hơi cúi đầu hỏi lại: “Cậu nghĩ bao lâu thì phù hợp?”
“Bao lâu cũng được,” Chương Quyết nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ hỏi thôi.”
Trần Bạc Kiều ôm y một lúc, lại nói: “Vậy để sau này tính.”
Anh không cho Chương Quyết thời gian cụ thể, nhưng điều này cũng không thành vấn đề với Chương Quyết. Cho dù lúc này anh có nói hối hận không muốn thử nữa, cũng không sao cả, Chương Quyết không quan tâm.
Chương Quyết ngồi dậy, ngước lên nhìn Trần Bạc Kiều, sờ soạng tóc mình, cảm thấy như đang bị rối, nên y lại lúng túng hỏi anh: “Trông tôi có ổn không?”
Dứt lời y tháo buộc tóc ra, vén lên một chút, hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh có nghĩ tôi nên cắt tóc không?”
Anh duỗi tay vén tóc rủ bên má ra sau tai Chương Quyết.
“Đầu cúi thấp vầy sao mà tôi nhìn được?” Trần Bạc Kiều nói rồi nâng cằm để Chương Quyết hơi ngẩng mặt lên, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của y.
Chương Quyết không dám nhìn vào mắt anh, bối rối nhìn xung quanh.
“Không cần sửa,” Trần Bạc Kiều nói, “Thế này là ổn rồi.”
Bọn họ xuống xe, đi đến trước cửa thang máy, nhấn nút lên.
Cửa thang máy được tráng gương, phản chiếu hình ảnh của Trần Bạc Kiều và Chương Quyết. Trần Bạc Kiều rất cao lớn, còn Chương Quyết thì quá gầy, cũng quá cao, không có cảm giác chim non nép vào lòng, ngược lại còn có vẻ gượng ép, rất khó nhận được cảm tình nếu chỉ nhìn thoáng qua, vậy mà Trần Bạc Kiều vẫn sẵn sàng thử với y.
Cửa thang máy mở ra. Y cùng Trần Bạc Kiều bước vào. Trần Bạc Kiều liếc nhìn y, hỏi: “Chương Quyết, cậu có chuyện gì mà vui thế?”
Trần Bạc Kiều trông rất điềm tĩnh, không khác gì trước đây. Nhưng Chương Quyết vẫn không kìm được nở nụ cười với anh, y biết biểu cảm của mình hiện giờ hẳn là rất ngốc, còn nói một câu cực kỳ tương xứng: “Tôi cảm thấy như đang mơ vậy.”
Y kỳ thực cũng biết Trần Bạc Kiều sau khi thử sẽ lại rời đi, có thể giờ đây anh chỉ đang cảm thông, thương hại, nhất thời ấm đầu, hay tất cả. Tóm lại là anh sẽ không ở bên Chương Quyết quá lâu.
Nhưng Chương Quyết lúc này lại giống như trở về năm 17 tuổi, thích Trần Bạc Kiều, muốn hẹn hò với anh, trở về làm Chương Quyết dám mơ về Trần Bạc Kiều trước khi ngủ.
Biểu cảm của Trần Bạc Kiều không có gì thay đổi, anh nhìn Chương Quyết, giơ tay lên chạm vào má y, hỏi: “Vậy sao?”
Chương Quyết nhìn anh, “Ừ” một tiếng.
Y không biết cách làm hài lòng người khác, y còn cảm thấy dù có trao hết tất cả những gì tốt đẹp nhất của bản thân cho Trần Bạc Kiều, thì cũng chưa chắc đã khiến anh cảm thấy trân quý.
Mỗi ngày Trần Bạc Kiều đều nhận được những điều này.
Thời gian, tiền bạc, thể xác và tình yêu, Chương Quyết đều không có gì đặc biệt.
Chương Quyết từng đọc các tạp chí khoa học, trong đó có một bài báo thống kê nói rằng nếu mùi pheromone của Alpha có liên quan đến đại dương, thì tình yêu và ham muốn tình dục sẽ thấp hơn rất nhiều so với Alpha bình thường, cũng không dễ bị pheromone của Omega chi phối.
Trần Bạc Kiều chính là loại này, không dễ bị ràng buộc bởi dục vọng, mà luôn muốn đạt được những mục tiêu xa hơn.
Chương Quyết đã từng bị Trần Bạc Kiều từ chối, nên y đương nhiên biết lời từ chối của anh không phải quá khó khăn, mà là rất thẳng thắn. Trần Bạc Kiều khi ấy mặc đồng phục của đội đua thuyền, vẫn là con trai của tỷ phú Trần Triệu Ngôn mà không có những vết sẹo trên người, ngay cả kiểu tóc trông cũng rất xa xỉ, ngồi trên băng ghế gỗ ở phòng thay đồ thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ.
Anh ngước lên nhìn Chương Quyết đang đứng, kiên nhẫn lắng nghe lời tỏ tình của Chương Quyết xong lại dịu dàng nở nụ cười.
Với một chút bất đắc dĩ, nhưng không phải vì bị Chương Quyết làm phiền, anh cười nói: “Cảm ơn, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng yêu đương.”
Trần Bạc Kiều gọi y: “Đến rồi.”
Lên tầng trệt của nhà hàng, anh đỡ sau lưng Chương Quyết, không được tính là quá thân mật, nhưng cũng không phải là quá xa lạ. Do đến muộn nên chỉ còn một vị trí nhỏ trong góc. Người phục vụ dẫn họ đến ngồi.
Chương Quyết theo chân Trần Bạc Kiều, nhìn chằm chằm vào tay anh, đi được vài bước lại không kìm được muốn nắm lấy, nhưng anh bước nhanh quá y không với tới được.
Bàn tay của Chương Quyết rất gầy, những mạch máu xanh trải dọc theo mu bàn tay, móng tay thậm chí cũng nhợt nhạt, không có huyết sắc, mà giữa ngón trỏ và ngón cái của Trần Bạc Kiều lại có vết sẹo, màu da cũng ngăm hơn nhiều so với Chương Quyết.
Mu bàn tay cảm giác bị Chương Quyết chạm vào, anh liền dừng bước, khẽ quay đầu lại nhìn Chương Quyết, ánh mắt anh toát lên ý cười, nói với y: “Chương Quyết à, mới chỉ bắt đầu thôi.”
Ý như Chương Quyết đang yêu cầu quá nhiều, quá khoa trương rồi.
Dù nói vậy nhưng anh vẫn chiều theo Chương Quyết, nắm lấy tay y.
Thời tiết ở Bangkok thay đổi chóng mặt, đêm qua trời vẫn mưa, sáng nay đã quang đãng không mây. Mặt trời mọc rất sớm, từ chân trời phía đông lên đến trung tâm, nung nóng chiếc xe trong khoảng thời gian hai giờ Trần Bạc Kiều và Chương Quyết còn ở đền Erawan.
Máy điều hòa còn chưa kịp hoạt động, gió thổi ra vẫn oi nồng. Chương Quyết chuyên chú nhìn Trần Bạc Kiều, mà anh cũng đang nhìn y.
Trần Bạc Kiều tỏ ra rất điềm tĩnh, thản nhiên hỏi Chương Quyết “Thế nào”, để y lần nữa xác nhận cụm từ “Chúng ta thử đến với nhau đi” thực sự là do anh nói.
Chương Quyết nghĩ một lúc, cảm thấy từ “thử” này rất lạ. Trần Bạc Kiều không nói thử cái gì với Chương Quyết, như là anh cũng chưa tìm được từ phù hợp vậy.
Thử yêu đương, thử đến bên nhau, thử trở thành người yêu, tất cả những từ tương tự, đặt lên Trần Bạc Kiều và Chương Quyết, ngay cả bản thân Chương Quyết cũng cảm thấy buồn cười.
Trần Bạc Kiều và Chương Quyết, khoảng cách giữa hai người là quá xa.
Nếu như nói Chương Quyết chưa bao giờ nghĩ đến việc được ở bên Trần Bạc Kiều thì là giả, bởi vì Chương Quyết cũng đã từng nghĩ về điều này khi y 17 tuổi. Chỉ là Chương Quyết sau khi trải qua lần sinh nhật thứ 28 đã gần như không còn muốn mơ thấy một giấc mộng yêu đương với Trần Bạc Kiều nữa rồi.
Chương Quyết không có tư tưởng như thế với anh, cũng cảm giác trên đời này sẽ không có người thứ ba biết được anh đã từng có quan hệ với mình.
Điều này gần như có thể được cho là một vết nhơ trong cuộc đời của Trần Bạc Kiều.
Anh nên cùng những người tốt hơn hôn môi và làm tình, cớ sao lại là Chương Quyết.
Nhưng Chương Quyết cũng sẽ không tò mò một câu ngu ngốc như “Thử cái gì”, mà chỉ hỏi anh rằng: “Tại sao?”
Trần Bạc Kiều không kìm được bật cười: “Chương Quyết à, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Trần Bạc Kiều luôn nói chuyện với vẻ thản nhiên như thể trong mắt anh, không có vấn đề gì tồn tại.
Anh choàng tay lên vai Chương Quyết, khom người kéo y lại gần, thoải mái trả lời: “Bởi vì thần tình yêu của cậu đã hiển linh rồi.”
Máy điều hòa rốt cuộc đã lạnh hơn, nhưng thân thể anh vẫn rất nóng.
Trong xe thoang thoảng mùi pheromone, bàn tay trên vai Chương Quyết còn tỏa ra hơi ấm. Chương Quyết không dám ngước lên, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cằm và bờ môi của Trần Bạc Kiều, bấy nhiêu thôi đã khiến cho y miệng lưỡi khô khốc.
Anh đợi vài giây, lại hỏi Chương Quyết: “Cậu đã tìm được địa chỉ chưa?” Anh nắm chặt tay Chương Quyết, bao lấy tay y trong lòng bàn tay, nhấp vào màn hình địa chỉ nhà hàng mà họ muốn đến rồi nhấn bắt đầu.
Điều hướng đưa ra một lời nhắc rẽ trái mà Chương Quyết vẫn không có phản ứng gì.
Trần Bạc Kiều không hề tỏ ra bất mãn, anh lấy di động của Chương Quyết. Y lại ngước lên nhìn anh. Anh và Chương Quyết nhìn nhau giây lát, dường như nhận thấy dáng vẻ quá ngốc của Chương Quyết nên anh lại không nhịn được cười, nghiêng người sang hôn cái chóc vào môi y, nói: “Để tôi lái xe cho.”
Hương vị của Trần Bạc Kiều rất nhẹ nhàng và khoan khoái, râu mà Chương Quyết dán cho anh chạm lên mặt y, môi của anh cũng rất nóng, đè lên môi y, giọng anh càng trở nên mơ hồ, sau khi chạm răng vào môi trên của Chương Quyết, anh nhanh chóng rời đi, sau đó xuống xe đi vòng qua phía trước, xuất hiện bên cạnh cửa.
Chương Quyết thay đổi vị trí với anh. Trên đường đi đến nhà hàng, Chương Quyết không nói một lời.
Trần Bạc Kiều lái vào tầng hầm dưới nhà hàng, đỗ xe vào vị trí nhưng vẫn chưa tắt máy. Anh gọi Chương Quyết, đợi y quay sang anh lại nói: “Trông cậu có vẻ không vui lắm.”
Thấy y không trả lời, Trần Bạc Kiều mới hỏi: “Sao vậy?”
Anh tháo dây an toàn cho Chương Quyết, đến gần y, nhìn thẳng vào mắt y.
Vẻ anh tuấn của Trần Bạc Kiều là kiểu không thể nào che giấu, vậy nên cho dù Chương Quyết có đích thân biến anh thành một người khác, thì mắt, mũi, con ngươi và mùi hương vẫn là của Trần Bạc Kiều.
Chương Quyết đưa tay lên, chạm nhẹ vào hàm râu trên hai gò má của anh, lại nghiêng sang hôn lên môi anh.
Lần này Trần Bạc Kiều không tránh, râu anh rất cứng, đâm vào cằm Chương Quyết, môi lại mỏng. Mới đầu anh có hơi bất ngờ vì sự chủ động của Chương Quyết, nhưng ngay sau đó liền mở miệng, cùng y hôn sâu.
Chương Quyết nhắm mắt lại, liếm lên môi trên của Trần Bạc Kiều, quấn lấy đầu lưỡi của anh tận tình mút mát, môi dưới của họ cọ vào nhau, răng va chạm nhau, nhưng Trần Bạc Kiều cũng không vì điều này mà cười Chương Quyết, ngược lại còn giữ lưng y, đỡ sau gáy y, luồn ngón tay vào tóc của y.
Họ hôn nhau một lúc lâu, Trần Bạc Kiều lùi lại một chút, anh ấn vai Chương Quyết, nói với giọng hơi trầm: “Còn muốn ăn nữa không?”
Khoang xe quá nhỏ, mùi pheromone của Trần Bạc Kiều ngày càng nồng, nồng hơn bất kỳ thời điểm nào mà Chương Quyết từng nghe thấy.
Y cũng nhìn Trần Bạc Kiều, lại cúi xuống áp mặt vào ngực anh. Trần Bạc Kiều không hối thúc nữa, cũng im lặng ôm chặt lấy y.
“Trần Bạc Kiều.” Chương Quyết gọi anh.
Trần Bạc Kiều “Ừm” một tiếng, văng vẳng bên tai y.
“Anh muốn thử bao lâu?” Chương Quyết hỏi.
Trần Bạc Kiều đặt tay lên tóc y nhẹ nhàng vuốt ve, hơi cúi đầu hỏi lại: “Cậu nghĩ bao lâu thì phù hợp?”
“Bao lâu cũng được,” Chương Quyết nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ hỏi thôi.”
Trần Bạc Kiều ôm y một lúc, lại nói: “Vậy để sau này tính.”
Anh không cho Chương Quyết thời gian cụ thể, nhưng điều này cũng không thành vấn đề với Chương Quyết. Cho dù lúc này anh có nói hối hận không muốn thử nữa, cũng không sao cả, Chương Quyết không quan tâm.
Chương Quyết ngồi dậy, ngước lên nhìn Trần Bạc Kiều, sờ soạng tóc mình, cảm thấy như đang bị rối, nên y lại lúng túng hỏi anh: “Trông tôi có ổn không?”
Dứt lời y tháo buộc tóc ra, vén lên một chút, hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh có nghĩ tôi nên cắt tóc không?”
Anh duỗi tay vén tóc rủ bên má ra sau tai Chương Quyết.
“Đầu cúi thấp vầy sao mà tôi nhìn được?” Trần Bạc Kiều nói rồi nâng cằm để Chương Quyết hơi ngẩng mặt lên, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của y.
Chương Quyết không dám nhìn vào mắt anh, bối rối nhìn xung quanh.
“Không cần sửa,” Trần Bạc Kiều nói, “Thế này là ổn rồi.”
Bọn họ xuống xe, đi đến trước cửa thang máy, nhấn nút lên.
Cửa thang máy được tráng gương, phản chiếu hình ảnh của Trần Bạc Kiều và Chương Quyết. Trần Bạc Kiều rất cao lớn, còn Chương Quyết thì quá gầy, cũng quá cao, không có cảm giác chim non nép vào lòng, ngược lại còn có vẻ gượng ép, rất khó nhận được cảm tình nếu chỉ nhìn thoáng qua, vậy mà Trần Bạc Kiều vẫn sẵn sàng thử với y.
Cửa thang máy mở ra. Y cùng Trần Bạc Kiều bước vào. Trần Bạc Kiều liếc nhìn y, hỏi: “Chương Quyết, cậu có chuyện gì mà vui thế?”
Trần Bạc Kiều trông rất điềm tĩnh, không khác gì trước đây. Nhưng Chương Quyết vẫn không kìm được nở nụ cười với anh, y biết biểu cảm của mình hiện giờ hẳn là rất ngốc, còn nói một câu cực kỳ tương xứng: “Tôi cảm thấy như đang mơ vậy.”
Y kỳ thực cũng biết Trần Bạc Kiều sau khi thử sẽ lại rời đi, có thể giờ đây anh chỉ đang cảm thông, thương hại, nhất thời ấm đầu, hay tất cả. Tóm lại là anh sẽ không ở bên Chương Quyết quá lâu.
Nhưng Chương Quyết lúc này lại giống như trở về năm 17 tuổi, thích Trần Bạc Kiều, muốn hẹn hò với anh, trở về làm Chương Quyết dám mơ về Trần Bạc Kiều trước khi ngủ.
Biểu cảm của Trần Bạc Kiều không có gì thay đổi, anh nhìn Chương Quyết, giơ tay lên chạm vào má y, hỏi: “Vậy sao?”
Chương Quyết nhìn anh, “Ừ” một tiếng.
Y không biết cách làm hài lòng người khác, y còn cảm thấy dù có trao hết tất cả những gì tốt đẹp nhất của bản thân cho Trần Bạc Kiều, thì cũng chưa chắc đã khiến anh cảm thấy trân quý.
Mỗi ngày Trần Bạc Kiều đều nhận được những điều này.
Thời gian, tiền bạc, thể xác và tình yêu, Chương Quyết đều không có gì đặc biệt.
Chương Quyết từng đọc các tạp chí khoa học, trong đó có một bài báo thống kê nói rằng nếu mùi pheromone của Alpha có liên quan đến đại dương, thì tình yêu và ham muốn tình dục sẽ thấp hơn rất nhiều so với Alpha bình thường, cũng không dễ bị pheromone của Omega chi phối.
Trần Bạc Kiều chính là loại này, không dễ bị ràng buộc bởi dục vọng, mà luôn muốn đạt được những mục tiêu xa hơn.
Chương Quyết đã từng bị Trần Bạc Kiều từ chối, nên y đương nhiên biết lời từ chối của anh không phải quá khó khăn, mà là rất thẳng thắn. Trần Bạc Kiều khi ấy mặc đồng phục của đội đua thuyền, vẫn là con trai của tỷ phú Trần Triệu Ngôn mà không có những vết sẹo trên người, ngay cả kiểu tóc trông cũng rất xa xỉ, ngồi trên băng ghế gỗ ở phòng thay đồ thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ.
Anh ngước lên nhìn Chương Quyết đang đứng, kiên nhẫn lắng nghe lời tỏ tình của Chương Quyết xong lại dịu dàng nở nụ cười.
Với một chút bất đắc dĩ, nhưng không phải vì bị Chương Quyết làm phiền, anh cười nói: “Cảm ơn, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng yêu đương.”
Trần Bạc Kiều gọi y: “Đến rồi.”
Lên tầng trệt của nhà hàng, anh đỡ sau lưng Chương Quyết, không được tính là quá thân mật, nhưng cũng không phải là quá xa lạ. Do đến muộn nên chỉ còn một vị trí nhỏ trong góc. Người phục vụ dẫn họ đến ngồi.
Chương Quyết theo chân Trần Bạc Kiều, nhìn chằm chằm vào tay anh, đi được vài bước lại không kìm được muốn nắm lấy, nhưng anh bước nhanh quá y không với tới được.
Bàn tay của Chương Quyết rất gầy, những mạch máu xanh trải dọc theo mu bàn tay, móng tay thậm chí cũng nhợt nhạt, không có huyết sắc, mà giữa ngón trỏ và ngón cái của Trần Bạc Kiều lại có vết sẹo, màu da cũng ngăm hơn nhiều so với Chương Quyết.
Mu bàn tay cảm giác bị Chương Quyết chạm vào, anh liền dừng bước, khẽ quay đầu lại nhìn Chương Quyết, ánh mắt anh toát lên ý cười, nói với y: “Chương Quyết à, mới chỉ bắt đầu thôi.”
Ý như Chương Quyết đang yêu cầu quá nhiều, quá khoa trương rồi.
Dù nói vậy nhưng anh vẫn chiều theo Chương Quyết, nắm lấy tay y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất