Chương 2: Tạ trạch
Tạ Nhiên trở về Tạ gia, lại không hề kinh động đến bất kì ai, thật giống như cậu chỉ là ham chơi ra ngoài, hiện giờ chơi mệt rồi, được anh mình tự tay ôm về, mang vào trong nhà.
Hiện giờ Khương Mục quả thật là một tay che trời, Tạ trạch an tĩnh thật sự, hắn quang minh chính đại ôm lấy Tạ Nhiên lên lầu, dưới lớp áo khoác màu đen, Tạ Nhiên cả thân trần trụi, làn da mịn màng phủ kín dấu tay cùng với một chút vết cắn ửng đỏ.
Tạ Nhiên chỉ có thể chôn mặt vào vai Khương Mục, tựa như chim non mới sinh, làm bộ mình không phát hiện ra thứ gì hết.
Nhưng đôi mắt cậu hồng hồng, môi bị rách, ngay cả mắt cá chân cũng có một vòng xanh tím, bất kỳ ai chỉ cần vừa liếc qua là đều có thể nhìn ra thân thể cậu vừa xảy ra chuyện gì.
Lúc Khương Mục ôm cậu đi tắm rửa, lại kéo cậu làm thêm một lần ở trong phòng tắm, dùng tay mình kê đầu cho cậu.
Tạ Nhiên khóc cũng khóc không ra, khàn giọng cầu hắn nhẹ một chút.
Lúc làm xong cậu còn chưa thế nào, vậy mà tay Khương Mục lại bị vách tường phòng tắm chà xát ra một mảng đỏ.
Khương Mục liếc cậu một cái, giơ tay tới cạnh miệng cậu.
Mặt Tạ Nhiên lập tức đỏ bừng, trong lòng thầm mắng Khương Mục biến thái, lại ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi đỏ hồng, tựa như mèo con liếm láp mu bàn tay bị hằn vệt đỏ của Khương Mục.
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, hình như lúc đó Khương Mục khẽ cười.
Trước khi đi ngủ Khương Mục đưa cho cậu một ly sữa ấm, Tạ Nhiên uống một ngụm, bên trong còn thả một chút mật ong, ngọt ngào và nóng hầm hập.
Mà Khương Mục vẫn là gương mặt không có biểu tình gì ngồi ở mép giường, trong tay cầm quyển sách mà cậu vừa nhìn thôi đã thấy đau đầu, dặn dò cậu uống sữa xong nhớ đi đánh răng.
Mãi cho đến lúc tắt đèn đi ngủ, Tạ Nhiên vẫn không rõ Khương Mục có tức giận hay không nữa, cậu sợ hãi cuộn mình trên giường, đầu cách Khương Mục rất xa, chân lại dựa gần vào Khương Mục.
Trước khi ngủ Khương Mục lại kéo cậu tới gần mình để hôn, mặt hắn dưới ánh đèn vàng vẫn lạnh băng, nhưng lúc hắn nâng mặt Tạ Nhiên lên, lại giống như đang nâng trân bảo hiếm có.
Tạ Nhiên nghe thấy hắn nói, “Em chuồn ra chưa đến một giờ, tôi đã biết em ở nơi nào. Tôi vốn dĩ cho rằng em sẽ chạy trốn xa hơn một chút.”
Tạ Nhiên ngơ ngác mà nhìn hắn.
“Tôi vốn dĩ có thể đến đón em trở về sớm hơn một chút, nhưng tôi muốn cho em thấy, thế giới ngoài kia rốt cuộc trông như thế nào.”
Khương Mục vuốt mặt Tạ Nhiên, mùi hương bạc hà dễ ngửi kia bao bọc lấy Tạ Nhiên, mà ngửi xong tim cậu cũng nguội lạnh theo.
“Em rời khỏi tôi thì sẽ sống không được, Nhiên Nhiên. Ngoại trừ ở bên tôi, em chẳng có nơi nào để đi hết.”
Biểu tình của Khương Mục có thể nói là cực kỳ dịu dàng, “Chỉ cần là ở dưới mí mắt của tôi, em sẽ không tìm được bất luận một công việc nào, cũng không thuê được bất kỳ một gian phòng nào. Sẽ không có ai dám giúp em, cũng sẽ không có ai dám đưa em ra nước ngoài.”
“Cho nên đừng náo loạn, Nhiên Nhiên. Ở bên cạnh tôi có gì không tốt chứ?”
“Ngủ đi.” Hắn thò đầu qua lại hôn Tạ Nhiên một chút.
—Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ để ủng hộ editor, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
Nhưng Tạ Nhiên lại ngủ không được, cậu biết mình hao tổn tâm cơ chạy trốn một hồi, có lẽ chỉ là một đòn phản kháng yếu ớt.
Nhưng không ngờ rằng, thì ra ở trong mắt của Khương Mục, một lần phản kháng cũng không được tính, nhiều nhất cũng chỉ là không đóng cửa chặt, để con mèo sủng vật chuồn ra ngoài đi dạo một chút, bắt trở về là được.
Cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Khương Mục, lúc Khương Mục ngủ có vẻ bớt tính xâm lược hơn là ban ngày, mái tóc dài rũ xuống dưới, càng trở nên nhu hoà hơn.
Tạ Nhiên nhìn thấy bộ dạng Khương Mục lúc ngủ rất nhiều lần, khi bọn họ còn chưa trở mặt, buổi tối cậu mà mất ngủ là sẽ ôm gối đầu chui lên trên giường của Khương Mục, vừa mềm mại vừa nũng nịu nói muốn ngủ với anh trai, sau đó không quan tâm nhét người vào trong lồng ngực của Khương Mục.
Lúc đó Khương Mục cau mày nhìn cậu, cậu không hề hoảng hốt chút nào, còn rướn người lên hôn hai phát vào mặt của Khương Mục.
Nhớ tới khi trước, trong lòng Tạ Nhiên lại nặng trĩu thêm vài phần, cũng không biết tâm trạng khi Khương Mục nhẫn nhịn cậu lúc đó ra sao nữa.
Sau lưng Khương Mục thậm chí còn có một hình xăm, rất ít người nhìn thấy, xăm vào ngày Tạ Nhiên mười sáu tuổi.
Xăm một chữ “Nhiên – 然” trong Tạ Nhiên, xung quanh bao vây bởi một vầng trăng với dòng sông lớn.
Lúc hắn vừa xăm xong, Tạ Nhiên còn tò mò mà chọc chơi, hỏi vì sao lại xăm hình này.
Khương Mục sờ sờ đầu của cậu đáp, “Bởi vì Nhiên Nhiên là bảo bối của anh.”
Hiện giờ Khương Mục quả thật là một tay che trời, Tạ trạch an tĩnh thật sự, hắn quang minh chính đại ôm lấy Tạ Nhiên lên lầu, dưới lớp áo khoác màu đen, Tạ Nhiên cả thân trần trụi, làn da mịn màng phủ kín dấu tay cùng với một chút vết cắn ửng đỏ.
Tạ Nhiên chỉ có thể chôn mặt vào vai Khương Mục, tựa như chim non mới sinh, làm bộ mình không phát hiện ra thứ gì hết.
Nhưng đôi mắt cậu hồng hồng, môi bị rách, ngay cả mắt cá chân cũng có một vòng xanh tím, bất kỳ ai chỉ cần vừa liếc qua là đều có thể nhìn ra thân thể cậu vừa xảy ra chuyện gì.
Lúc Khương Mục ôm cậu đi tắm rửa, lại kéo cậu làm thêm một lần ở trong phòng tắm, dùng tay mình kê đầu cho cậu.
Tạ Nhiên khóc cũng khóc không ra, khàn giọng cầu hắn nhẹ một chút.
Lúc làm xong cậu còn chưa thế nào, vậy mà tay Khương Mục lại bị vách tường phòng tắm chà xát ra một mảng đỏ.
Khương Mục liếc cậu một cái, giơ tay tới cạnh miệng cậu.
Mặt Tạ Nhiên lập tức đỏ bừng, trong lòng thầm mắng Khương Mục biến thái, lại ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi đỏ hồng, tựa như mèo con liếm láp mu bàn tay bị hằn vệt đỏ của Khương Mục.
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, hình như lúc đó Khương Mục khẽ cười.
Trước khi đi ngủ Khương Mục đưa cho cậu một ly sữa ấm, Tạ Nhiên uống một ngụm, bên trong còn thả một chút mật ong, ngọt ngào và nóng hầm hập.
Mà Khương Mục vẫn là gương mặt không có biểu tình gì ngồi ở mép giường, trong tay cầm quyển sách mà cậu vừa nhìn thôi đã thấy đau đầu, dặn dò cậu uống sữa xong nhớ đi đánh răng.
Mãi cho đến lúc tắt đèn đi ngủ, Tạ Nhiên vẫn không rõ Khương Mục có tức giận hay không nữa, cậu sợ hãi cuộn mình trên giường, đầu cách Khương Mục rất xa, chân lại dựa gần vào Khương Mục.
Trước khi ngủ Khương Mục lại kéo cậu tới gần mình để hôn, mặt hắn dưới ánh đèn vàng vẫn lạnh băng, nhưng lúc hắn nâng mặt Tạ Nhiên lên, lại giống như đang nâng trân bảo hiếm có.
Tạ Nhiên nghe thấy hắn nói, “Em chuồn ra chưa đến một giờ, tôi đã biết em ở nơi nào. Tôi vốn dĩ cho rằng em sẽ chạy trốn xa hơn một chút.”
Tạ Nhiên ngơ ngác mà nhìn hắn.
“Tôi vốn dĩ có thể đến đón em trở về sớm hơn một chút, nhưng tôi muốn cho em thấy, thế giới ngoài kia rốt cuộc trông như thế nào.”
Khương Mục vuốt mặt Tạ Nhiên, mùi hương bạc hà dễ ngửi kia bao bọc lấy Tạ Nhiên, mà ngửi xong tim cậu cũng nguội lạnh theo.
“Em rời khỏi tôi thì sẽ sống không được, Nhiên Nhiên. Ngoại trừ ở bên tôi, em chẳng có nơi nào để đi hết.”
Biểu tình của Khương Mục có thể nói là cực kỳ dịu dàng, “Chỉ cần là ở dưới mí mắt của tôi, em sẽ không tìm được bất luận một công việc nào, cũng không thuê được bất kỳ một gian phòng nào. Sẽ không có ai dám giúp em, cũng sẽ không có ai dám đưa em ra nước ngoài.”
“Cho nên đừng náo loạn, Nhiên Nhiên. Ở bên cạnh tôi có gì không tốt chứ?”
“Ngủ đi.” Hắn thò đầu qua lại hôn Tạ Nhiên một chút.
—Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ để ủng hộ editor, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
Nhưng Tạ Nhiên lại ngủ không được, cậu biết mình hao tổn tâm cơ chạy trốn một hồi, có lẽ chỉ là một đòn phản kháng yếu ớt.
Nhưng không ngờ rằng, thì ra ở trong mắt của Khương Mục, một lần phản kháng cũng không được tính, nhiều nhất cũng chỉ là không đóng cửa chặt, để con mèo sủng vật chuồn ra ngoài đi dạo một chút, bắt trở về là được.
Cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Khương Mục, lúc Khương Mục ngủ có vẻ bớt tính xâm lược hơn là ban ngày, mái tóc dài rũ xuống dưới, càng trở nên nhu hoà hơn.
Tạ Nhiên nhìn thấy bộ dạng Khương Mục lúc ngủ rất nhiều lần, khi bọn họ còn chưa trở mặt, buổi tối cậu mà mất ngủ là sẽ ôm gối đầu chui lên trên giường của Khương Mục, vừa mềm mại vừa nũng nịu nói muốn ngủ với anh trai, sau đó không quan tâm nhét người vào trong lồng ngực của Khương Mục.
Lúc đó Khương Mục cau mày nhìn cậu, cậu không hề hoảng hốt chút nào, còn rướn người lên hôn hai phát vào mặt của Khương Mục.
Nhớ tới khi trước, trong lòng Tạ Nhiên lại nặng trĩu thêm vài phần, cũng không biết tâm trạng khi Khương Mục nhẫn nhịn cậu lúc đó ra sao nữa.
Sau lưng Khương Mục thậm chí còn có một hình xăm, rất ít người nhìn thấy, xăm vào ngày Tạ Nhiên mười sáu tuổi.
Xăm một chữ “Nhiên – 然” trong Tạ Nhiên, xung quanh bao vây bởi một vầng trăng với dòng sông lớn.
Lúc hắn vừa xăm xong, Tạ Nhiên còn tò mò mà chọc chơi, hỏi vì sao lại xăm hình này.
Khương Mục sờ sờ đầu của cậu đáp, “Bởi vì Nhiên Nhiên là bảo bối của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất