Chương 2
Mật cảnh Thiên Khư mười vạn năm(100.000) mới mở một lần, tu vi dưới Kim Đan không thể vào, cửa vào ở cực Tây biển Quy Khư, là nơi tập trung những thứ lạ lẫm trong vũ trụ.
Bên trong mật cảnh có nhiều hoa cỏ lạ, không có tiên thú canh giữ, không gian rộng lớn, còn rất kì lạ. Vài phút trước còn thấy mặt trời chiếu sáng bụng núi, phút sau đã bị nhấn chìm trong băng tuyết. Mật cảnh vô cùng nguy hiểm, có nơi cực lạnh có thể đóng băng người vào, dù có là Tiên Quân cũng khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng. Ngoài ra còn có một số loài thực vật tấn công rất mạnh mẽ, với sức mạnh của Tiên Đế, tuy không bị thương nặng nhưng vẫn phải thật cẩn thận.
Tạ Thanh Châu với bốn vị Tiên Đế khác đương nhiên không thể đi một mình. Mật cảnh nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội hiếm có, vì vậy mỗi người đều mang theo thuộc hạ tới. . truyện đam mỹ
"Đợi mật cảnh mở ra, các người theo bản Tiên Đế vào trong, mỗi người làm phần việc của mình, không gây thêm sự cố, nhưng nếu gặp người mang theo ác ý, có thể giết thẳng tay. Mật cảnh tuy nguy hiểm nhưng nó cũng là một cơ hội, các ngươi cần làm theo kế hoạch."
Về phần sống chết, thuận theo ý trời.
Tạ Thanh Châu đứng trong khoảng trống, quay đầu dặn dò vài câu xong thì không nói gì nữa.
- ----
Ba ngày sau.
Mây đen cuồn cuộn trên biển Quy Khư, nơi này như đang có sóng thần.
Mọi người người đều chú ý quan sát tình hình trên biển Quy Khư.
Cuối cùng lối vào mật cảnh cũng hiện lên, năm Tiên Đế lần lượt đưa người vào trong, người từ các môn phái lớn nhỏ cũng tranh nhau tiến vào.
Bên trong mật cảnh.
Đỉnh núi cao vô tận, nhìn bốn phía xung quanh, Tạ Thanh Châu phát hiện họ không thể thoát ra ngoài, có lẽ đây là ma trận thiên nhiên đã sắp đặt.
Tạ Thanh Châu vươn tay triệu đàn ra, gảy nhẹ một cái.
"Tang——"
Tiếng đàn vang lên mang theo luồng linh lực tấn công những ngọn núi kia, san bằng chúng trong nháy mắt!
Vài tiếng đàn lại vang lên, ma trận không còn nguyên vẹn như ban đầu nữa...
Nếu không chú ý xung quanh mà chỉ nhìn hắn, hắn mặc trang phục thêu hoa, mang trâm ngọc, đứng đó cầm đàn, tuấn mỹ vô song, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng sau khi Tạ Thanh Châu phá vỡ ma trận, mặt đất bỗng nhiên chấn động dữ dội.
Một vết nứt bất ngờ xuất hiện dưới chân Tạ Thanh Châu, hắn rơi xuống.
Trong quá trình rơi xuống, Tạ Thanh Châu vận công, không ngờ bên trong khe nứt vô cùng quỷ dị khác thường. Tiên Đế đủ năng xé rách không gian, nhưng khe nứt này lại khác, hắn cảm nhận được linh khí tràn đầy nhưng không thể phát ra được.
Hắn vẫn đang rơi, khi Tạ Thanh Châu đang nghĩ trạng thái này còn kéo dài thì hình như... dừng lại rồi?
Ánh sáng từ Dạ Minh châu bao quanh Tạ Thanh Châu.
Đây là nơi nào?
Tạ Thanh Châu không hoảng loạn, hắn chọn bừa một hướng rồi tiến về phía trước. Cho dù hiện tại không thể sử dụng linh lực, nhưng với cơ thể của một Tiên Đế thì sẽ không mệt mỏi chỉ vì đi bộ một thời gian.
Không biết đã đi bao xa, xung quanh vẫn tối đen, nhưng không gian hình như ngày càng hẹp lại.
Bên trong mật cảnh có nhiều hoa cỏ lạ, không có tiên thú canh giữ, không gian rộng lớn, còn rất kì lạ. Vài phút trước còn thấy mặt trời chiếu sáng bụng núi, phút sau đã bị nhấn chìm trong băng tuyết. Mật cảnh vô cùng nguy hiểm, có nơi cực lạnh có thể đóng băng người vào, dù có là Tiên Quân cũng khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng. Ngoài ra còn có một số loài thực vật tấn công rất mạnh mẽ, với sức mạnh của Tiên Đế, tuy không bị thương nặng nhưng vẫn phải thật cẩn thận.
Tạ Thanh Châu với bốn vị Tiên Đế khác đương nhiên không thể đi một mình. Mật cảnh nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội hiếm có, vì vậy mỗi người đều mang theo thuộc hạ tới. . truyện đam mỹ
"Đợi mật cảnh mở ra, các người theo bản Tiên Đế vào trong, mỗi người làm phần việc của mình, không gây thêm sự cố, nhưng nếu gặp người mang theo ác ý, có thể giết thẳng tay. Mật cảnh tuy nguy hiểm nhưng nó cũng là một cơ hội, các ngươi cần làm theo kế hoạch."
Về phần sống chết, thuận theo ý trời.
Tạ Thanh Châu đứng trong khoảng trống, quay đầu dặn dò vài câu xong thì không nói gì nữa.
- ----
Ba ngày sau.
Mây đen cuồn cuộn trên biển Quy Khư, nơi này như đang có sóng thần.
Mọi người người đều chú ý quan sát tình hình trên biển Quy Khư.
Cuối cùng lối vào mật cảnh cũng hiện lên, năm Tiên Đế lần lượt đưa người vào trong, người từ các môn phái lớn nhỏ cũng tranh nhau tiến vào.
Bên trong mật cảnh.
Đỉnh núi cao vô tận, nhìn bốn phía xung quanh, Tạ Thanh Châu phát hiện họ không thể thoát ra ngoài, có lẽ đây là ma trận thiên nhiên đã sắp đặt.
Tạ Thanh Châu vươn tay triệu đàn ra, gảy nhẹ một cái.
"Tang——"
Tiếng đàn vang lên mang theo luồng linh lực tấn công những ngọn núi kia, san bằng chúng trong nháy mắt!
Vài tiếng đàn lại vang lên, ma trận không còn nguyên vẹn như ban đầu nữa...
Nếu không chú ý xung quanh mà chỉ nhìn hắn, hắn mặc trang phục thêu hoa, mang trâm ngọc, đứng đó cầm đàn, tuấn mỹ vô song, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng sau khi Tạ Thanh Châu phá vỡ ma trận, mặt đất bỗng nhiên chấn động dữ dội.
Một vết nứt bất ngờ xuất hiện dưới chân Tạ Thanh Châu, hắn rơi xuống.
Trong quá trình rơi xuống, Tạ Thanh Châu vận công, không ngờ bên trong khe nứt vô cùng quỷ dị khác thường. Tiên Đế đủ năng xé rách không gian, nhưng khe nứt này lại khác, hắn cảm nhận được linh khí tràn đầy nhưng không thể phát ra được.
Hắn vẫn đang rơi, khi Tạ Thanh Châu đang nghĩ trạng thái này còn kéo dài thì hình như... dừng lại rồi?
Ánh sáng từ Dạ Minh châu bao quanh Tạ Thanh Châu.
Đây là nơi nào?
Tạ Thanh Châu không hoảng loạn, hắn chọn bừa một hướng rồi tiến về phía trước. Cho dù hiện tại không thể sử dụng linh lực, nhưng với cơ thể của một Tiên Đế thì sẽ không mệt mỏi chỉ vì đi bộ một thời gian.
Không biết đã đi bao xa, xung quanh vẫn tối đen, nhưng không gian hình như ngày càng hẹp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất