Chương 4: Âm mưu nhỏ
Về đến nhà,mới 17h30
Tự dưng trong lòng hơi hơi nhột. Sao tự dưng hôm nay bước vào cửa phòng mà cứ rón rén rón rén thế này. Chả phong độ tý nào.
Ồ.. mà.. không thấy thơm?
Đèn trong nhà cũng chưa bật!
Tim cậu hôm nay hơi bị đau, lại bật nhảy cái tách một phát nữa.
Rút cuộc, thì cậu ta đi đâu kia chứ?
Thò đầu vào bếp, chả có ai.
Đặng Hải hơi sốt ruột rồi nha, liền mở cửa phòng kia.
Ái chà!
Tên này vậy mà ngủ queo râu luôn ta ơi!
Còn hại mình lo lắng thừa.
Người ngủ gọn gàng một phía giường, không nháo, không động, quả là dáng ngủ tiêu chuẩn khi nhắm chụp hình “ seo phì” đây mà.
Đôi cánh tay trắng trẻo buông hờ trước bụng, đôi cẳng chân thon dài lộ ra dưới chiếc quần đùi rộng khẽ xếp..
Đẹp nha, chân không có chút lông dư thừa.
Há há,
Đặng Hải giở điện thoại ra,
Tách.
Chụp một tấm lưu vào đây.
Thực ra thì tính tình cổ quái lại cứ dâm dâm thì làm như thế thôi, còn làm thế để làm gì thì có trời mới biết!
=============
Duy Anh bị tiếng loảng xoảng của chậu bếp đánh thức, vội vàng nhổm dậy.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, cành cây xào xạc đưa từng đợt gió khẽ lạnh luồn tới.
Cậu lòng hơi loạn, nhủ thầm, chết rồi. Cậu như vậy mà ngủ quên mất!
Duy Anh vội vã chạy ra ngoài bếp, thấy một thân Đặng Hải mặc áo ba lỗ khoét sâu đang đảo đảo sườn trong chảo.
Duy Anh tẩn ngẩn đứng một lúc mới dám nói:
- Anh.. Anh Hải.. em xin lỗi, em ngủ quên mất.. để em làm.
Đặng Hải nhìn thấy Duy Anh đã tỉnh, một mặt thì như mở cờ trong bụng, đéo mẹ nó may quá. Một mặt ngoài thì lại chẳng tốt đẹp gì mà trừng mắt:
- Là lợn à? Cái gì mà ngủ tới gần 7 giờ tối?
- Dạ.. em., em không cố ý, em ướp sườn xong, chỉ định nằm một lát..
- Cho cậu 30 phút.
Thấy Đặng Hải cũng không có vẻ gì là giận lắm, Duy Anh vội vàng bước tới, tay đỡ cán chảo, chạm lướt qua mu bàn tay dày dặn ấy, bặm môi lại, cố gắng chữa cháy mấy cục sườn đang chuẩn bị đổi màu.
Món ngon dọn ra.
Lần đầu tiên trong đời Đặng Hải cậu ăn mà phải dòm dòm như thế. Bởi thực sự là tuyệt tác! Quá ngon!. Nếu không dòm dòm xem chừng tên nhóc kia đã thực sự gắp được vài ba miếng, chắc chắn cậu lại chén sạch sẽ cho mà xem.
Nếu đi ăn bên ngoài, thấy ngon thì gọi thêm vài dĩa.
Nếu ăn ở nhà bố mẹ, thì thôi khỏi cần nói, em út gì cũng ra rìa hết. Đã mà thích thì đưa đĩa lên liếm cũng ok.
Đặng Hải vì cái tính cách thô thiển này, thế nên bố cậu liền đánh giá là chẳng thể nào tiếp quản kinh doanh, so với anh cả cậu, đúng là đi so cân nặng giữa kiến với voi. Cậu cũng chẳng vì thế mà buồn.
Mấy cái việc kinh doanh trên thương trường đòi hỏi lắm thứ mệt não lắm. Cậu cứ cần có cơm ngon, chiều chiều đi đánh game túi bụi, tối đến mò dú người yêu.
Trời, thế mới là cuộc đời chứ.
Xem xem, anh hai cậu, lại còn cái thằng em năm nay học lớp 12 nữa chứ, giống y như nhau, suốt cả ngày mặt thâm sì sì, nghiên cứu cái này cái kia.
Thôi. Cho cậu xin, cậu mới có hơn 20 cái xuân xanh một tý thôi.
Bất giác nhìn sang thân người kia, cứ nhu nhu như thế, không hiểu, toan tính cái gì a?
- ---------
Thời gian một đoạn trôi qua.
Cuộc sống không nề chẳng nếp của Đặng Hải rút cuộc cũng có tiến triển một tý, đó chính là nếu có thể thì sẽ về ăn cơm tối đều đều.
Cơm sáng cũng đều đều.
Vì hẳn nhiên Duy Anh lên kế hoạch chăm sóc cậu rất tốt đó nha, các món ăn xoay vòng không trùng lặp, nếu thức ăn chính có quá nhiều dầu mỡ, thì các món rau thanh đạm sẽ nhiều lên, đồ tráng miệng sẽ là trái cây tươi mát.
Còn nếu ăn đã thanh đạm lắm rồi, thì sẽ có thêm chút bánh ngọt hay rau câu phủ sữa mà nhâm nhi.
Đại khái thì, hai tháng cậu tăng 5 kg.
Vậy là đủ hiểu rồi chứ gì?. Nếu không phải do cậu là tiền vệ chủ đạo, vị trí phải chạy nhiều nhất trên sân, biến 5 kg đó thành bắp thịt, thì chắc hẳn má cậu bây giờ không kém gì cái bánh bao.
Duy Anh rất vừa lòng, người cậu thuộc dạng gầy thâm niên, Thanh Thu còn trêu cậu nếu muốn tăng cân chắc phải là ăn ốc vít ( sắt) vào mới tăng được. Vậy mà giờ đây cậu cũng đã nhích lên được 2 ký, cũng tạm gọi là có chút da thịt.
Đối với việc học năm thứ nhất, chuyên ngành dạy của cậu là Văn Học, thì thực sự rất nhàn.
Thế nên cậu cũng tự chủ động khoanh vùng những việc mình làm cho tỉ mỉ, cẩn thận hơn. Đương nhiên trong đó có việc nấu những món ăn ngon lành, nhà cửa luôn gọn gàng ngăn nắp, thậm chí hôm nay cậu còn trích tiền đi mua nào bàn ủi, nào giá ủi đồ.
Đặng Hải thường mặc kệ, quần áo chẳng bao giờ để ý, nhăn một cục vẫn giở ra mặc bình thường.
Thời gian đầu, thậm chí Duy Anh còn thấy mặc cả cái áo cũ từ hôm kia, giơ lên hửi hửi thấy chẳng quá hôi thì đã khoác vào.
Và bởi vì cậu không dám vào phòng riêng của Đặng Hải, thế nên cũng không dám nhắc.
Nhưng.. như vậy nhỡ sinh bệnh da liễu thì sao?
Mùa đông ẩm thấp lắm, thế nên là, cậu tranh thủ một bữa Đặng Hải ăn ngon tới phởn râu cao hứng, liền đề nghị:
- Anh Hải này.. từ giờ, có thể để cho em vào phòng anh.. gom đồ dơ không?
Và tốt hơn cậu nghĩ, dẫu rằng Đặng Hải lầm bầm chửi thầm cái gì đó, vậy nhưng hôm sau trước khi đi học, lại đá đá cánh cửa phòng mở bung ra, hất hất hàm ý chỉ cho Duy Anh biết là được phép vào,
Duy Anh chỉ nghĩ vậy thôi là đã muốn mím miệng cười. Ở chung mới hai tháng, Duy Anh đã như hiểu rất rõ rằng, Đặng Hải bề ngoài chính là thích nói bậy hung hăng, cực kỳ xấu miệng, vậy nhưng sẽ không làm hại ai, cũng chẳng khó dễ gì cho cậu, ngoại trừ một đôi khi đột nhập vào phòng tắm bất ngờ rồi nom cậu từ trên xuống dưới mà chê bai thì cũng không có gì đáng kể.
Đến chính Duy Anh cũng không nghĩ được rằng mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, cậu trước khi tới, đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng nếu đó là một người cực kỳ khó chịu, thì dẫu thế nào cậu vẫn sẽ nhẫn nhịn. Vậy nhưng qua đoạn thời gian này, một đôi khi Duy Anh còn dám đề nghị Đặng Hải chút chút việc, cậu quả thực quá đỗi may mắn rồi. Nếu anh ấy không chê, thậm chí cậu còn có thể coi như đã kết được thêm một người bạn thứ hai trên đời.
Đối với mọi người mà nói, việc có bạn bè thật dễ dàng, nhưng.. như cậu..
Chưa nói tới gia cảnh, chỉ cần biết rằng vào học đã hai tháng mà ngoại trừ vài ba câu giới thiệu bản thân, cậu chỉ thích ngồi khép mình lại trên thư viện, say mê đọc hết tác phẩm này tới tác phẩm khác. Cậu thích đọc sách, thế nhưng nói thẳng ra thì tiền bạc cậu vốn không dư giả gì, thế nên ngày đầu tới thư viện, cậu thực sự như bước vào thiên đường.
- ------
Khệ nệ một tay vừa xách vừa kẹp nguyên bộ bàn ủi, giá ủi mới mua,
Một tay xách chú cá chép vẫn còn đang cựa,
Duy Anh rất vui vẻ. Hôm nay cậu may mắn mua được một chú cá chép sông đầy trứng. Nếu để om dưa thì chắc chắn vô cùng tốn cơm nha.
Nghĩ đến vẻ mặt rõ ràng là thèm muốn chết mà vẫn cố chê bai này kia của Đặng Hải, khóe miệng cậu cong cong lạ thường, cảm giác này so với cảm giác thâm niên suốt ngần ấy năm ngồi góc bếp cặm cụi nấu cơm, đều thực sự khác xa.
Vậy nhưng tiếp đón cậu lại là hai hàng lông mi nhăn tít của Đặng Hải:
- Dám chơi đểu anh mày hả?
- ….!
Đặng Hải về sớm hơn thường lệ, ngồi bắt chéo chân lên sofa, vừa nhìn thấy Duy Anh bước vào liền đã gầm lên.
Duy Anh sợ tới thót tim, đứng dừng ở cửa không dám bước vào.
Đặng Hải càng cáu tiết, đập đập tay xuống bàn:
- Mau lại đây!
Duy Anh mặt chuyển màu xám luôn, rón rén ngồi xuống, cá chép rồi hộp bàn ủi lững thững đặt xuống dưới chân.
Cậu bấm bấm đầu ngón tay, xem chừng mình đã phạm phải lỗi gì.
- Cái này là cái gì? Hả?
Tiếng quát lớn khiến cậu giật thót cả mình, nhìn tới.
Đây chẳng phải là bài luận chính trị của Đặng Hải giao cho mình kêu chép sao.
Có vấn đề gì chăng?
Cậu thực sự đã chép rất tỉ mỉ rồi.
Đôi mắt oan uổng nhìn Đặng Hải, rồi đưa tay đến đón lấy xấp giấy trên bàn.
Đặng Hải nghiến răng ken két:
- Sao? Còn gì để biện minh?
- Em.. em.. không hiểu.. lắm. Em chép rất cẩn thận!
- Đó mới chính là vấn đề!
- Em xin lỗi.. em sẽ chép lại. Anh đừng giận, em thực sự không cố ý.
- Còn nói? ai cho cậu chép chữ đẹp thế? Hả? Có biết hôm nay tôi bị “ bà cô” này bắt chép phạt 10 lần không? Là 10 lần!,mẹ nó chứ ngày kia phải nộp rồi!. Chắc khỏi cần đi đái quá!
- ….!!!
Duy Anh vẫn còn đang ngờ ngợ. Đặng Hải đã lại gào lên:
- Rõ là cậu chơi tôi mà! Ái dà! Nhìn vậy mà ghê gớm phết nhỉ? Nếu không muốn làm việc nhà thì nói chứ?. Rõ biết chữ tôi nhìn như gà bới, cậu lại cố tình viết thật nắn nót. Tôi tin tưởng cậu như vậy còn không thèm giở ra xem, thế mà ăn ngay một phát đạn.
- ….Em…
- Lăn đê!
Đặng Hải tức nổ mũi, giật lại đống giấy trên tay Duy Anh, đá chân gió một cái lên sofa, hục hặc đi vào phòng.
Cậu ghét nhất là phải ngồi viết một đống chữ, tẩn mẩn không chịu được, khi đi học cứ là cầm cái bút đánh dấu, cô dạy tới đâu quẹt vàng quẹt xanh vào là xong. Xét về căn bản thì chữ của cậu thuộc dạng miễn cưỡng nhìn thì có thể đọc được.Thế nên khi cô giáo mở bài chính trị của cậu ra thì lập tức biết nội tình gian dối.
Đáng lý thì một giảng viên không cần chú ý lắm tới nét chữ của sinh viên. Thế nhưng Duy Anh là một ngoại lệ, hoặc giả như cái chuyên ngành văn học của cậu cần tới, nét chữ thực sự đẹp như ly như lau, viết trên nền A4 không kẻ, mà lại có thể thẳng tắp như dùi. Từng chữ đầu câu, dấu chấm dấu phẩy đều nhẹ nhàng bay bổng mà thanh mảnh.
Người ta nói, nét chữ như nét người.
Và hiển nhiên đập vào mắt cô giáo là một cái thằng cao gần mét 9 kia, bàn tay thô như móng bò thì không thể nào!
Thế nên lấy đó làm gương, chép phạt cảnh cáo 10 lần.
Nếu không thì đừng hòng qua môn.
- -------
Đặng Hải đóng sầm cái cửa.
Vậy nhưng nói trắng ra thì cảm giác trong lồng ngực lúc này, không phải là tức giận.
Nhìn nét chữ dẫu chỉ viết bằng bút bi thông thường kia, lại đẹp như vậy. Cứ như ngửi được mùi hoa thơm lan tỏa từ đầu ngòi bút ra, khiến người nhìn vào đặc biệt dễ chịu.
Đặng Hải vô thức mà buồn cười.
Cái tên nhóc ấy, chắc chắn đã bị dọa sợ.
Và, thực ra thì, Đặng Hải cậu đương nhiên là có mục đích cả. Nhe hàm răng trắng ra hớn hở,
Duy Anh,
Nghĩ thôi mà còn không dám nghĩ nữa.
Âm mưu thành công được một nửa.
- ---------
Đặng Hải chưa từng gặp qua người con trai nào như thế,
Nhu thuận và ôn hòa
Chơi game, nói bậy với mấy thằng bạn thân,
Thủ dâm, xem sex, ngắm gái đủ thể loại, bàn tán bình phẩm từ lỗ rún cô này tới sợi lông mày cô khác.
Trốn học, đá bóng, đôi khi là đánh nhau một hai trận,
Cuộc sống mấy tháng này cứ như thế mà trôi qua, tưởng như chẳng có gì khác, vậy nhưng lại đặt thêm một nốt trầm, bình yên đến lạ.
Như cái cách mà Duy Anh đầy trông mong khi cậu bắt đầu nếm thử một món mới,
Hay như không thể tin nổi mà rất thản nhiên bước vào nhà tắm nhìn từ trên xuống dưới cả người cậu không sót chỗ nào, thấy Duy Anh trân trối giấu đi bụi cỏ nhỏ liền bĩu môi:
Chả có tý cơ bắp nào.
Chả ra cái gì.
Chim gì mà hồng thế? Chắc chắn là đến tự vuốt cũng chưa từng chứ gì?
Thực ra thì, Đặng Hải cậu cũng dâm dâm. Nhưng biến thái đến độ như thế không phải hành động trước giờ của cậu, chỉ là không hiểu sao, có một lần vô tình xông vào phòng Duy Anh, tên nhóc ấy lại đang thay đồ, cả cơ thể trần trụi trắng nõn như phả ra mùi thơm sữa vậy, từ ấy cậu lâu lâu lại muốn so sánh.
Rõ ràng là không bằng mình, cả người không gom nổi lấy một múi. Vậy mà vì cái gì mà lại hấp dẫn như thế?
Không có lẽ giờ con gái thích thể loại thư sinh yếu ớt vậy sao?
Nói cho tới tận cùng thì thích thì cứ làm.
Duy Anh dẫu sao cũng không dám phản đối, bởi vì ” đây là nhà của anh.. nếu.. nếu anh thích phòng tắm bên này.. thì cứ tắm ạ”
Đôi mắt ngượng ngùng, mái tóc hơi xòa ra vì nước ướt, cánh tay trắng nõn với lấy chiếc khăn tắm không đủ dài, che đi che lại hai cánh mông mịn,
Giờ phút ấy, đúng là Đặng Hải cũng không thể hiểu được, vì sao cậu em nhỏ của mình có xúc động muốn chào cờ.
Vậy, nếu giả sử như mà, tên nhóc mềm đó mặc đồ của con gái thì thế nào nhỉ? ….
Đặng Hải bật tay cái tách. Ngon!, có cách!
Duy Anh, thực muốn trêu cái bánh nhỏ một chút, sẵn tiện việc hôm nay chính là cơ hội.
Tự dưng trong lòng hơi hơi nhột. Sao tự dưng hôm nay bước vào cửa phòng mà cứ rón rén rón rén thế này. Chả phong độ tý nào.
Ồ.. mà.. không thấy thơm?
Đèn trong nhà cũng chưa bật!
Tim cậu hôm nay hơi bị đau, lại bật nhảy cái tách một phát nữa.
Rút cuộc, thì cậu ta đi đâu kia chứ?
Thò đầu vào bếp, chả có ai.
Đặng Hải hơi sốt ruột rồi nha, liền mở cửa phòng kia.
Ái chà!
Tên này vậy mà ngủ queo râu luôn ta ơi!
Còn hại mình lo lắng thừa.
Người ngủ gọn gàng một phía giường, không nháo, không động, quả là dáng ngủ tiêu chuẩn khi nhắm chụp hình “ seo phì” đây mà.
Đôi cánh tay trắng trẻo buông hờ trước bụng, đôi cẳng chân thon dài lộ ra dưới chiếc quần đùi rộng khẽ xếp..
Đẹp nha, chân không có chút lông dư thừa.
Há há,
Đặng Hải giở điện thoại ra,
Tách.
Chụp một tấm lưu vào đây.
Thực ra thì tính tình cổ quái lại cứ dâm dâm thì làm như thế thôi, còn làm thế để làm gì thì có trời mới biết!
=============
Duy Anh bị tiếng loảng xoảng của chậu bếp đánh thức, vội vàng nhổm dậy.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, cành cây xào xạc đưa từng đợt gió khẽ lạnh luồn tới.
Cậu lòng hơi loạn, nhủ thầm, chết rồi. Cậu như vậy mà ngủ quên mất!
Duy Anh vội vã chạy ra ngoài bếp, thấy một thân Đặng Hải mặc áo ba lỗ khoét sâu đang đảo đảo sườn trong chảo.
Duy Anh tẩn ngẩn đứng một lúc mới dám nói:
- Anh.. Anh Hải.. em xin lỗi, em ngủ quên mất.. để em làm.
Đặng Hải nhìn thấy Duy Anh đã tỉnh, một mặt thì như mở cờ trong bụng, đéo mẹ nó may quá. Một mặt ngoài thì lại chẳng tốt đẹp gì mà trừng mắt:
- Là lợn à? Cái gì mà ngủ tới gần 7 giờ tối?
- Dạ.. em., em không cố ý, em ướp sườn xong, chỉ định nằm một lát..
- Cho cậu 30 phút.
Thấy Đặng Hải cũng không có vẻ gì là giận lắm, Duy Anh vội vàng bước tới, tay đỡ cán chảo, chạm lướt qua mu bàn tay dày dặn ấy, bặm môi lại, cố gắng chữa cháy mấy cục sườn đang chuẩn bị đổi màu.
Món ngon dọn ra.
Lần đầu tiên trong đời Đặng Hải cậu ăn mà phải dòm dòm như thế. Bởi thực sự là tuyệt tác! Quá ngon!. Nếu không dòm dòm xem chừng tên nhóc kia đã thực sự gắp được vài ba miếng, chắc chắn cậu lại chén sạch sẽ cho mà xem.
Nếu đi ăn bên ngoài, thấy ngon thì gọi thêm vài dĩa.
Nếu ăn ở nhà bố mẹ, thì thôi khỏi cần nói, em út gì cũng ra rìa hết. Đã mà thích thì đưa đĩa lên liếm cũng ok.
Đặng Hải vì cái tính cách thô thiển này, thế nên bố cậu liền đánh giá là chẳng thể nào tiếp quản kinh doanh, so với anh cả cậu, đúng là đi so cân nặng giữa kiến với voi. Cậu cũng chẳng vì thế mà buồn.
Mấy cái việc kinh doanh trên thương trường đòi hỏi lắm thứ mệt não lắm. Cậu cứ cần có cơm ngon, chiều chiều đi đánh game túi bụi, tối đến mò dú người yêu.
Trời, thế mới là cuộc đời chứ.
Xem xem, anh hai cậu, lại còn cái thằng em năm nay học lớp 12 nữa chứ, giống y như nhau, suốt cả ngày mặt thâm sì sì, nghiên cứu cái này cái kia.
Thôi. Cho cậu xin, cậu mới có hơn 20 cái xuân xanh một tý thôi.
Bất giác nhìn sang thân người kia, cứ nhu nhu như thế, không hiểu, toan tính cái gì a?
- ---------
Thời gian một đoạn trôi qua.
Cuộc sống không nề chẳng nếp của Đặng Hải rút cuộc cũng có tiến triển một tý, đó chính là nếu có thể thì sẽ về ăn cơm tối đều đều.
Cơm sáng cũng đều đều.
Vì hẳn nhiên Duy Anh lên kế hoạch chăm sóc cậu rất tốt đó nha, các món ăn xoay vòng không trùng lặp, nếu thức ăn chính có quá nhiều dầu mỡ, thì các món rau thanh đạm sẽ nhiều lên, đồ tráng miệng sẽ là trái cây tươi mát.
Còn nếu ăn đã thanh đạm lắm rồi, thì sẽ có thêm chút bánh ngọt hay rau câu phủ sữa mà nhâm nhi.
Đại khái thì, hai tháng cậu tăng 5 kg.
Vậy là đủ hiểu rồi chứ gì?. Nếu không phải do cậu là tiền vệ chủ đạo, vị trí phải chạy nhiều nhất trên sân, biến 5 kg đó thành bắp thịt, thì chắc hẳn má cậu bây giờ không kém gì cái bánh bao.
Duy Anh rất vừa lòng, người cậu thuộc dạng gầy thâm niên, Thanh Thu còn trêu cậu nếu muốn tăng cân chắc phải là ăn ốc vít ( sắt) vào mới tăng được. Vậy mà giờ đây cậu cũng đã nhích lên được 2 ký, cũng tạm gọi là có chút da thịt.
Đối với việc học năm thứ nhất, chuyên ngành dạy của cậu là Văn Học, thì thực sự rất nhàn.
Thế nên cậu cũng tự chủ động khoanh vùng những việc mình làm cho tỉ mỉ, cẩn thận hơn. Đương nhiên trong đó có việc nấu những món ăn ngon lành, nhà cửa luôn gọn gàng ngăn nắp, thậm chí hôm nay cậu còn trích tiền đi mua nào bàn ủi, nào giá ủi đồ.
Đặng Hải thường mặc kệ, quần áo chẳng bao giờ để ý, nhăn một cục vẫn giở ra mặc bình thường.
Thời gian đầu, thậm chí Duy Anh còn thấy mặc cả cái áo cũ từ hôm kia, giơ lên hửi hửi thấy chẳng quá hôi thì đã khoác vào.
Và bởi vì cậu không dám vào phòng riêng của Đặng Hải, thế nên cũng không dám nhắc.
Nhưng.. như vậy nhỡ sinh bệnh da liễu thì sao?
Mùa đông ẩm thấp lắm, thế nên là, cậu tranh thủ một bữa Đặng Hải ăn ngon tới phởn râu cao hứng, liền đề nghị:
- Anh Hải này.. từ giờ, có thể để cho em vào phòng anh.. gom đồ dơ không?
Và tốt hơn cậu nghĩ, dẫu rằng Đặng Hải lầm bầm chửi thầm cái gì đó, vậy nhưng hôm sau trước khi đi học, lại đá đá cánh cửa phòng mở bung ra, hất hất hàm ý chỉ cho Duy Anh biết là được phép vào,
Duy Anh chỉ nghĩ vậy thôi là đã muốn mím miệng cười. Ở chung mới hai tháng, Duy Anh đã như hiểu rất rõ rằng, Đặng Hải bề ngoài chính là thích nói bậy hung hăng, cực kỳ xấu miệng, vậy nhưng sẽ không làm hại ai, cũng chẳng khó dễ gì cho cậu, ngoại trừ một đôi khi đột nhập vào phòng tắm bất ngờ rồi nom cậu từ trên xuống dưới mà chê bai thì cũng không có gì đáng kể.
Đến chính Duy Anh cũng không nghĩ được rằng mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, cậu trước khi tới, đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng nếu đó là một người cực kỳ khó chịu, thì dẫu thế nào cậu vẫn sẽ nhẫn nhịn. Vậy nhưng qua đoạn thời gian này, một đôi khi Duy Anh còn dám đề nghị Đặng Hải chút chút việc, cậu quả thực quá đỗi may mắn rồi. Nếu anh ấy không chê, thậm chí cậu còn có thể coi như đã kết được thêm một người bạn thứ hai trên đời.
Đối với mọi người mà nói, việc có bạn bè thật dễ dàng, nhưng.. như cậu..
Chưa nói tới gia cảnh, chỉ cần biết rằng vào học đã hai tháng mà ngoại trừ vài ba câu giới thiệu bản thân, cậu chỉ thích ngồi khép mình lại trên thư viện, say mê đọc hết tác phẩm này tới tác phẩm khác. Cậu thích đọc sách, thế nhưng nói thẳng ra thì tiền bạc cậu vốn không dư giả gì, thế nên ngày đầu tới thư viện, cậu thực sự như bước vào thiên đường.
- ------
Khệ nệ một tay vừa xách vừa kẹp nguyên bộ bàn ủi, giá ủi mới mua,
Một tay xách chú cá chép vẫn còn đang cựa,
Duy Anh rất vui vẻ. Hôm nay cậu may mắn mua được một chú cá chép sông đầy trứng. Nếu để om dưa thì chắc chắn vô cùng tốn cơm nha.
Nghĩ đến vẻ mặt rõ ràng là thèm muốn chết mà vẫn cố chê bai này kia của Đặng Hải, khóe miệng cậu cong cong lạ thường, cảm giác này so với cảm giác thâm niên suốt ngần ấy năm ngồi góc bếp cặm cụi nấu cơm, đều thực sự khác xa.
Vậy nhưng tiếp đón cậu lại là hai hàng lông mi nhăn tít của Đặng Hải:
- Dám chơi đểu anh mày hả?
- ….!
Đặng Hải về sớm hơn thường lệ, ngồi bắt chéo chân lên sofa, vừa nhìn thấy Duy Anh bước vào liền đã gầm lên.
Duy Anh sợ tới thót tim, đứng dừng ở cửa không dám bước vào.
Đặng Hải càng cáu tiết, đập đập tay xuống bàn:
- Mau lại đây!
Duy Anh mặt chuyển màu xám luôn, rón rén ngồi xuống, cá chép rồi hộp bàn ủi lững thững đặt xuống dưới chân.
Cậu bấm bấm đầu ngón tay, xem chừng mình đã phạm phải lỗi gì.
- Cái này là cái gì? Hả?
Tiếng quát lớn khiến cậu giật thót cả mình, nhìn tới.
Đây chẳng phải là bài luận chính trị của Đặng Hải giao cho mình kêu chép sao.
Có vấn đề gì chăng?
Cậu thực sự đã chép rất tỉ mỉ rồi.
Đôi mắt oan uổng nhìn Đặng Hải, rồi đưa tay đến đón lấy xấp giấy trên bàn.
Đặng Hải nghiến răng ken két:
- Sao? Còn gì để biện minh?
- Em.. em.. không hiểu.. lắm. Em chép rất cẩn thận!
- Đó mới chính là vấn đề!
- Em xin lỗi.. em sẽ chép lại. Anh đừng giận, em thực sự không cố ý.
- Còn nói? ai cho cậu chép chữ đẹp thế? Hả? Có biết hôm nay tôi bị “ bà cô” này bắt chép phạt 10 lần không? Là 10 lần!,mẹ nó chứ ngày kia phải nộp rồi!. Chắc khỏi cần đi đái quá!
- ….!!!
Duy Anh vẫn còn đang ngờ ngợ. Đặng Hải đã lại gào lên:
- Rõ là cậu chơi tôi mà! Ái dà! Nhìn vậy mà ghê gớm phết nhỉ? Nếu không muốn làm việc nhà thì nói chứ?. Rõ biết chữ tôi nhìn như gà bới, cậu lại cố tình viết thật nắn nót. Tôi tin tưởng cậu như vậy còn không thèm giở ra xem, thế mà ăn ngay một phát đạn.
- ….Em…
- Lăn đê!
Đặng Hải tức nổ mũi, giật lại đống giấy trên tay Duy Anh, đá chân gió một cái lên sofa, hục hặc đi vào phòng.
Cậu ghét nhất là phải ngồi viết một đống chữ, tẩn mẩn không chịu được, khi đi học cứ là cầm cái bút đánh dấu, cô dạy tới đâu quẹt vàng quẹt xanh vào là xong. Xét về căn bản thì chữ của cậu thuộc dạng miễn cưỡng nhìn thì có thể đọc được.Thế nên khi cô giáo mở bài chính trị của cậu ra thì lập tức biết nội tình gian dối.
Đáng lý thì một giảng viên không cần chú ý lắm tới nét chữ của sinh viên. Thế nhưng Duy Anh là một ngoại lệ, hoặc giả như cái chuyên ngành văn học của cậu cần tới, nét chữ thực sự đẹp như ly như lau, viết trên nền A4 không kẻ, mà lại có thể thẳng tắp như dùi. Từng chữ đầu câu, dấu chấm dấu phẩy đều nhẹ nhàng bay bổng mà thanh mảnh.
Người ta nói, nét chữ như nét người.
Và hiển nhiên đập vào mắt cô giáo là một cái thằng cao gần mét 9 kia, bàn tay thô như móng bò thì không thể nào!
Thế nên lấy đó làm gương, chép phạt cảnh cáo 10 lần.
Nếu không thì đừng hòng qua môn.
- -------
Đặng Hải đóng sầm cái cửa.
Vậy nhưng nói trắng ra thì cảm giác trong lồng ngực lúc này, không phải là tức giận.
Nhìn nét chữ dẫu chỉ viết bằng bút bi thông thường kia, lại đẹp như vậy. Cứ như ngửi được mùi hoa thơm lan tỏa từ đầu ngòi bút ra, khiến người nhìn vào đặc biệt dễ chịu.
Đặng Hải vô thức mà buồn cười.
Cái tên nhóc ấy, chắc chắn đã bị dọa sợ.
Và, thực ra thì, Đặng Hải cậu đương nhiên là có mục đích cả. Nhe hàm răng trắng ra hớn hở,
Duy Anh,
Nghĩ thôi mà còn không dám nghĩ nữa.
Âm mưu thành công được một nửa.
- ---------
Đặng Hải chưa từng gặp qua người con trai nào như thế,
Nhu thuận và ôn hòa
Chơi game, nói bậy với mấy thằng bạn thân,
Thủ dâm, xem sex, ngắm gái đủ thể loại, bàn tán bình phẩm từ lỗ rún cô này tới sợi lông mày cô khác.
Trốn học, đá bóng, đôi khi là đánh nhau một hai trận,
Cuộc sống mấy tháng này cứ như thế mà trôi qua, tưởng như chẳng có gì khác, vậy nhưng lại đặt thêm một nốt trầm, bình yên đến lạ.
Như cái cách mà Duy Anh đầy trông mong khi cậu bắt đầu nếm thử một món mới,
Hay như không thể tin nổi mà rất thản nhiên bước vào nhà tắm nhìn từ trên xuống dưới cả người cậu không sót chỗ nào, thấy Duy Anh trân trối giấu đi bụi cỏ nhỏ liền bĩu môi:
Chả có tý cơ bắp nào.
Chả ra cái gì.
Chim gì mà hồng thế? Chắc chắn là đến tự vuốt cũng chưa từng chứ gì?
Thực ra thì, Đặng Hải cậu cũng dâm dâm. Nhưng biến thái đến độ như thế không phải hành động trước giờ của cậu, chỉ là không hiểu sao, có một lần vô tình xông vào phòng Duy Anh, tên nhóc ấy lại đang thay đồ, cả cơ thể trần trụi trắng nõn như phả ra mùi thơm sữa vậy, từ ấy cậu lâu lâu lại muốn so sánh.
Rõ ràng là không bằng mình, cả người không gom nổi lấy một múi. Vậy mà vì cái gì mà lại hấp dẫn như thế?
Không có lẽ giờ con gái thích thể loại thư sinh yếu ớt vậy sao?
Nói cho tới tận cùng thì thích thì cứ làm.
Duy Anh dẫu sao cũng không dám phản đối, bởi vì ” đây là nhà của anh.. nếu.. nếu anh thích phòng tắm bên này.. thì cứ tắm ạ”
Đôi mắt ngượng ngùng, mái tóc hơi xòa ra vì nước ướt, cánh tay trắng nõn với lấy chiếc khăn tắm không đủ dài, che đi che lại hai cánh mông mịn,
Giờ phút ấy, đúng là Đặng Hải cũng không thể hiểu được, vì sao cậu em nhỏ của mình có xúc động muốn chào cờ.
Vậy, nếu giả sử như mà, tên nhóc mềm đó mặc đồ của con gái thì thế nào nhỉ? ….
Đặng Hải bật tay cái tách. Ngon!, có cách!
Duy Anh, thực muốn trêu cái bánh nhỏ một chút, sẵn tiện việc hôm nay chính là cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất