Chương 8
Liên tục hai tuần liền trời quang mây tạnh rốt cuộc trời cũng đổ mưa. Mây đen dày đặc che kín bầu trời, mưa phùn tí tách chuyển thành mưa to như trút nước, hỗn hợp mùi nước mưa cùng hương vị bùn đất vừa bốc hơi lại bị mưa to đè xuống tiêu tán ngay.
Miểu Di nằm trên võng miễn cưỡng trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa mèo ta và màn mưa chỉ vẻn vẹn cách bởi tấm thủy tinh, tựa hồ cũng cảm nhận được nước mưa mát lạnh.
Đại Ma Vương đã về muộn mấy ngày, chắc gặp phiền toái lớn lắm, mỗi lần trở về đều cau mày, bất luận mình làm nũng bán manh đều không cách nào làm anh vui, chẳng lẽ mị lực giảm xuống sao, Miểu Di có phần ủ rũ.
...
Cố Chi Thanh xác thực gặp phải phiền toái.
Trong công ty có kẻ phản bội, nhìn từ góc độ thủ pháp và tốc độ rò rỉ cơ mật công ty thì hẳn là một lãnh đạo cao tầng.
Thật đáng chết, tưởng tượng tên phản đồ ngay dưới mí mắt hung hăng ngang ngược, mình thế nhưng không biết, Cố Chi Thanh liền không nhịn được đập bản báo cáo trên bàn.
'Oành' tiếng vang thật lớn, thư ký cúi đầu bên cạnh bị dọa sợ phát run.
Bản báo cáo bị Cố Chi Thanh dùng để phát tiết chính là mục tiêu của kẻ phản bội -- kể hoạch hợp tác của công ty cùng với công ty Vạn Thành.
Cùng công ty Vạn Thành bắt đầu hợp tác qua lại thân thiết từ hai năm về trước. Chủ tịch hai bên công ty có độ tuổi tương đương nhau, sau lần dạ hội nhận thức, từ đó hai nhà hợp tác trợ giúp lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi.
Tiết lộ cơ mật công ty lần này cũng liên lụy đến công ty Vạn Thành, tạo thành thương tổn nhất định cho bên đó. Đối với chuyện này, Vạn Thành yêu cầu đòi bồi thường cho toàn bộ tổn thất, Cố Chi Thanh và Vương Hải Đông tự biết lỗi do bên mình cũng chỉ có thể đồng ý.
Vấn đề nan giải trước mắt là phải moi bằng được tên phản đồ ra.
Nhưng chuyện này Cố Chi Thanh cùng Vương Hải Đông chưa kịp làm, liền giao phó cho thủ hạ đáng tin tưởng. Điều bọn họ muốn làm chính là phải nhanh chóng phong tỏa cơ mật bị tiết lộ, tận lực hạ thấp tổn thất của mình, cho Vạn Thành một cái bàn giao hợp lý.
Cố Chi Thanh cùng Vương Hải Đông liên tục mở hội nghị khẩn cấp, rốt cuộc tìm được phương án giải quyết hợp lý. Anh đã sao chép bản kế hoạch vào chiếc USB, trận đánh ác liệt ngày mai dựa hết vào nó.
Cố Chi Thanh mệt mỏi trở về Cố trạch, gánh nặng liên tục mấy ngày khiến anh uể oải không thôi, vành mắt gấu trúc rõ ràng, khí lạnh trên người càng nặng.
Tùy tiện dùng bữa tối, Cố Chi Thanh tắm rửa sạch sẽ, nằm dài trên giường.
Miểu Di đã ở sẵn trên đó, một đoàn tuyết trắng cùng chăn dung hợp với nhau.
"Thật có lỗi Miểu Miểu, mấy ngày nay không có thời gian cùng em." Cố Chi Thanh ôm Miểu Miểu vào lòng, tay vuốt nhẹ trên lưng nó.
"Meow." Đầu Miểu Di cọ cọ ngực Cố Chi Thanh, ý bảo anh đừng khổ sở.
"Ngủ đi." Cố Chi Thanh cười, Miểu Miểu nhà anh quả là áo bông nhỏ tri kỷ mà.
Tắt đèn, mệt mỏi làm Cố Chi Thanh lập tức tiến vào mộng đẹp.
Miểu Di để Cố Chi Thanh ôm cũng không nhúc nhích, cho dù hiện tại nó có chút khó chịu cũng không quấy rầy Cố Chi Thanh.
...
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa vừa tạnh lại ào ào kéo đến.
Hội nghị tiến hành vào buổi trưa, anh muốn sớm đến công ty chuẩn bị việc. Huống hồ mình đã sớm tỉnh không ngủ được nữa, còn không bằng dậy sớm, anh cảm thấy thần kinh mình bị chuyện này làm suy nhược mất thôi.
Nhìn Miểu Di vẫn còn say giấc, Cố Chi Thanh hạ xuống mặt nó một nụ hôn, nhẹ nhàng vén chăn lên lại rón rén vào phòng tắm rửa mặt.
Đặt những thứ đã chuẩn bị ở phòng khách, sau đó đến bàn dùng cơm.
Ăn được một nửa, Cố Chi Thanh bị cuộc gọi của cấp dưới gián đoạn, cầm lấy cặp đựng giấy tờ muốn đi, lại bị dì Trương ngăn cản, dì kín đáo đưa túi đồ ăn sáng cho Cố Chi Thanh rồi mới để anh đi.
Anh nhìn túi đựng đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, nở nụ cười với dì nói tiếng cám ơn, vội vã rời đi.
Mà lại không biết thứ quan trọng nhất – USB đang lẳng lặng nằm trên bàn, đã bị Cố Chi Thanh quên mất.
...
Miểu Di chốc sau mới rời giường, sáng sớm không thấy Cố Chi Thanh cũng không cảm thấy lạ, ngáp nhẹ đi đến nhà bếp tìm ăn.
"Con mèo nhỏ lười biếng, tỉnh dậy sớm vậy sao? Đến đây ta vừa nấu xong, ăn đi nào." Dì Trương từ phòng bếp bưng ra cái chén nhỏ.
Hôm nay dì Trương nấu món tôm. Dì nấu thật dụng tâm, tôm thiệt là tươi, Miểu Di ăn thiệt là vui vẻ.
Dì trương thấy Miểu Di ăn rất tốt, trong lòng cũng vui lây. Lúc bà nấu ăn cho Cố Chi Thanh, bất luận là món gì, Cố Chi Thanh cũng ăn, thế nhưng lại không biểu hiện ra mặt, vì lẽ đó mới không thể nhìn ra anh có thích hay không. Có thể hiểu được Cố Chi Thanh không chú trọng lắm vào việc ăn uống.
Nhưng Miểu Di lại không giống, yêu thích chán ghét đều hiện lên mặt, vì thế bà thật vui vẻ.
Dì Trường vừa định ngồi cạnh Miểu Di đã bị gọi lại.
Là một người đàn ông cao gầy gò, hắn làm việc ở Cố trạch được hai tuần, phụ trách những cây hoa trong vườn. Dì Trường thấy hắn nắm tay một bé trai khoảng sáu bảy tuổi nghi hoặc hỏi: "Tiểu Chu? Sao lại có đứa bé ở đây?"
Người gọi là Tiểu Chu có chút ngượng ngùng sờ đầu, chỉ vào bé trai nói: "Dì Trương, đứa nhỏ này là con tôi. Nó hôm nay nghỉ hè, mẹ nó có công việc nơi khác, để một mình nó trong nhà thì tôi không yên tâm nên tôi muốn hỏi có thể mang theo đứa bè này không? Ngài yên tâm, nó rất hiểu chuyện."
Dì Trương băn khoăn nhìn đứa bé kia, tiên sinh không thích trong nhà có người ngoài. Nhưng đứa trẻ này cũng nhu thuận ngoan ngoãn, để nó một mình thật đáng thương nên nổi lòng trắc ẩn.
"Quên đi, nếu đã mang nó đến, tôi còn có thể đuổi về được sao? Lưu lại đi, nhớ kỹ, không được gây chuyện biết chưa?"
"Cám ơn dì Trương, đứa nhỏ ngốc mau cám ơn dì Trương." Tiểu Chu đẩy đứa nhỏ còn chưa kịp phản ứng ra hiệu cho nó.
"Cám ơn dì Trương!" Đứa bé ngoan ngoãn nói cám ơn, còn lễ phép cúi mình.
"Con ngoan đi thôi." Dì Trương hài lòng gật gật đầu, gặp Miểu Di ăn xong liền thu chén vào bếp bận bịu.
"Đừng chạy lung tung làm lộn xộn đồ dùng của người khác biết chưa?"
"Vâng, ba ba." Đứa nhỏ dõng dạc đáp ứng.
Mưa bên ngoài còn chưa dừng, Tiểu Chu đành phải tìm công việc khác làm.
Nhìn ba ba đi xa, đứa nhỏ lộ ra bản tính. Cái gì bé ngoan, đều giả tạo cả.
Nó lớn như vậy rồi mà còn chưa nhìn thấy ngôi nhà to lớn thế này đâu. Quay một vòng trong phòng khách, tò mò nhìn đông nhìn tây.
Sau đó nó phát hiện Miểu Di đang úp sấp trên bàn.
Miêu bệ hạ ăn no, bên ngoài thì vẫn còn mưa, không thể đi chơi, rầu rĩ không vui nằm nhoài trên bàn ngây ngẩn. Tên nhóc chưa từng thấy qua ở trong phòng cứ đi tới đi lui, nó cũng lười để ý tới.
"Ồ? Có một con mèo nhỏ!" Đứa nhỏ giơ tay lên, rón ra rón rén đến gần Miểu Di.
Nhóc con mặt đầy ý xấu muốn lại gần, Miểu Di vội vàng từ trên bàn nhảy xuống.
Đứa trẻ thấy Miểu Di muốn chạy, tăng tốc vọt tới bàn, mèo ta chạy thoát nó liền vồ hụt, bất cẩn làm rơi chiếc USB xuống đất. Xoay người tiếp tục đuổi theo Miểu Di.
Bé trai mang giày thể thao cứng rắn, một cước dẫm nát USB, chiếc USB nhỏ cứ như vậy gãy thành hai nửa.
Thằng bé trượt chân, nó cũng cảm thấy món đồ gì đó vỡ vụn.
Chiếc USB dưới chân đã nát, bé trai biết mình gây họa, vội vàng thả thứ đó lại trên bàn, lao thật nhanh ra ngoài.
Miểu Di nhận ra bé trai đi rồi mới yên tâm lần nữa nhảy lên bàn, nhìn thấy trên đó còn thừa ra một cái thứ xanh lam, liền hiếu kỳ duỗi dài móng vuốt nhỏ đụng vào nó.
Lúc này Cố Chi Thanh vừa về đến Cố trạch, anh chuẩn bị được một nửa mới phát hiện không có chiếc USB, lo lắng hồi lâu nhớ ra đặt nó trên bàn ăn. Vì vậy không còn cách nào khác phải nhanh quay về nhà lấy.
Miểu Di thấy Cố Chi Thanh trở về vui vẻ hướng anh kêu lên.
Miểu Di nằm trên võng miễn cưỡng trở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa mèo ta và màn mưa chỉ vẻn vẹn cách bởi tấm thủy tinh, tựa hồ cũng cảm nhận được nước mưa mát lạnh.
Đại Ma Vương đã về muộn mấy ngày, chắc gặp phiền toái lớn lắm, mỗi lần trở về đều cau mày, bất luận mình làm nũng bán manh đều không cách nào làm anh vui, chẳng lẽ mị lực giảm xuống sao, Miểu Di có phần ủ rũ.
...
Cố Chi Thanh xác thực gặp phải phiền toái.
Trong công ty có kẻ phản bội, nhìn từ góc độ thủ pháp và tốc độ rò rỉ cơ mật công ty thì hẳn là một lãnh đạo cao tầng.
Thật đáng chết, tưởng tượng tên phản đồ ngay dưới mí mắt hung hăng ngang ngược, mình thế nhưng không biết, Cố Chi Thanh liền không nhịn được đập bản báo cáo trên bàn.
'Oành' tiếng vang thật lớn, thư ký cúi đầu bên cạnh bị dọa sợ phát run.
Bản báo cáo bị Cố Chi Thanh dùng để phát tiết chính là mục tiêu của kẻ phản bội -- kể hoạch hợp tác của công ty cùng với công ty Vạn Thành.
Cùng công ty Vạn Thành bắt đầu hợp tác qua lại thân thiết từ hai năm về trước. Chủ tịch hai bên công ty có độ tuổi tương đương nhau, sau lần dạ hội nhận thức, từ đó hai nhà hợp tác trợ giúp lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi.
Tiết lộ cơ mật công ty lần này cũng liên lụy đến công ty Vạn Thành, tạo thành thương tổn nhất định cho bên đó. Đối với chuyện này, Vạn Thành yêu cầu đòi bồi thường cho toàn bộ tổn thất, Cố Chi Thanh và Vương Hải Đông tự biết lỗi do bên mình cũng chỉ có thể đồng ý.
Vấn đề nan giải trước mắt là phải moi bằng được tên phản đồ ra.
Nhưng chuyện này Cố Chi Thanh cùng Vương Hải Đông chưa kịp làm, liền giao phó cho thủ hạ đáng tin tưởng. Điều bọn họ muốn làm chính là phải nhanh chóng phong tỏa cơ mật bị tiết lộ, tận lực hạ thấp tổn thất của mình, cho Vạn Thành một cái bàn giao hợp lý.
Cố Chi Thanh cùng Vương Hải Đông liên tục mở hội nghị khẩn cấp, rốt cuộc tìm được phương án giải quyết hợp lý. Anh đã sao chép bản kế hoạch vào chiếc USB, trận đánh ác liệt ngày mai dựa hết vào nó.
Cố Chi Thanh mệt mỏi trở về Cố trạch, gánh nặng liên tục mấy ngày khiến anh uể oải không thôi, vành mắt gấu trúc rõ ràng, khí lạnh trên người càng nặng.
Tùy tiện dùng bữa tối, Cố Chi Thanh tắm rửa sạch sẽ, nằm dài trên giường.
Miểu Di đã ở sẵn trên đó, một đoàn tuyết trắng cùng chăn dung hợp với nhau.
"Thật có lỗi Miểu Miểu, mấy ngày nay không có thời gian cùng em." Cố Chi Thanh ôm Miểu Miểu vào lòng, tay vuốt nhẹ trên lưng nó.
"Meow." Đầu Miểu Di cọ cọ ngực Cố Chi Thanh, ý bảo anh đừng khổ sở.
"Ngủ đi." Cố Chi Thanh cười, Miểu Miểu nhà anh quả là áo bông nhỏ tri kỷ mà.
Tắt đèn, mệt mỏi làm Cố Chi Thanh lập tức tiến vào mộng đẹp.
Miểu Di để Cố Chi Thanh ôm cũng không nhúc nhích, cho dù hiện tại nó có chút khó chịu cũng không quấy rầy Cố Chi Thanh.
...
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa vừa tạnh lại ào ào kéo đến.
Hội nghị tiến hành vào buổi trưa, anh muốn sớm đến công ty chuẩn bị việc. Huống hồ mình đã sớm tỉnh không ngủ được nữa, còn không bằng dậy sớm, anh cảm thấy thần kinh mình bị chuyện này làm suy nhược mất thôi.
Nhìn Miểu Di vẫn còn say giấc, Cố Chi Thanh hạ xuống mặt nó một nụ hôn, nhẹ nhàng vén chăn lên lại rón rén vào phòng tắm rửa mặt.
Đặt những thứ đã chuẩn bị ở phòng khách, sau đó đến bàn dùng cơm.
Ăn được một nửa, Cố Chi Thanh bị cuộc gọi của cấp dưới gián đoạn, cầm lấy cặp đựng giấy tờ muốn đi, lại bị dì Trương ngăn cản, dì kín đáo đưa túi đồ ăn sáng cho Cố Chi Thanh rồi mới để anh đi.
Anh nhìn túi đựng đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, nở nụ cười với dì nói tiếng cám ơn, vội vã rời đi.
Mà lại không biết thứ quan trọng nhất – USB đang lẳng lặng nằm trên bàn, đã bị Cố Chi Thanh quên mất.
...
Miểu Di chốc sau mới rời giường, sáng sớm không thấy Cố Chi Thanh cũng không cảm thấy lạ, ngáp nhẹ đi đến nhà bếp tìm ăn.
"Con mèo nhỏ lười biếng, tỉnh dậy sớm vậy sao? Đến đây ta vừa nấu xong, ăn đi nào." Dì Trương từ phòng bếp bưng ra cái chén nhỏ.
Hôm nay dì Trương nấu món tôm. Dì nấu thật dụng tâm, tôm thiệt là tươi, Miểu Di ăn thiệt là vui vẻ.
Dì trương thấy Miểu Di ăn rất tốt, trong lòng cũng vui lây. Lúc bà nấu ăn cho Cố Chi Thanh, bất luận là món gì, Cố Chi Thanh cũng ăn, thế nhưng lại không biểu hiện ra mặt, vì lẽ đó mới không thể nhìn ra anh có thích hay không. Có thể hiểu được Cố Chi Thanh không chú trọng lắm vào việc ăn uống.
Nhưng Miểu Di lại không giống, yêu thích chán ghét đều hiện lên mặt, vì thế bà thật vui vẻ.
Dì Trường vừa định ngồi cạnh Miểu Di đã bị gọi lại.
Là một người đàn ông cao gầy gò, hắn làm việc ở Cố trạch được hai tuần, phụ trách những cây hoa trong vườn. Dì Trường thấy hắn nắm tay một bé trai khoảng sáu bảy tuổi nghi hoặc hỏi: "Tiểu Chu? Sao lại có đứa bé ở đây?"
Người gọi là Tiểu Chu có chút ngượng ngùng sờ đầu, chỉ vào bé trai nói: "Dì Trương, đứa nhỏ này là con tôi. Nó hôm nay nghỉ hè, mẹ nó có công việc nơi khác, để một mình nó trong nhà thì tôi không yên tâm nên tôi muốn hỏi có thể mang theo đứa bè này không? Ngài yên tâm, nó rất hiểu chuyện."
Dì Trương băn khoăn nhìn đứa bé kia, tiên sinh không thích trong nhà có người ngoài. Nhưng đứa trẻ này cũng nhu thuận ngoan ngoãn, để nó một mình thật đáng thương nên nổi lòng trắc ẩn.
"Quên đi, nếu đã mang nó đến, tôi còn có thể đuổi về được sao? Lưu lại đi, nhớ kỹ, không được gây chuyện biết chưa?"
"Cám ơn dì Trương, đứa nhỏ ngốc mau cám ơn dì Trương." Tiểu Chu đẩy đứa nhỏ còn chưa kịp phản ứng ra hiệu cho nó.
"Cám ơn dì Trương!" Đứa bé ngoan ngoãn nói cám ơn, còn lễ phép cúi mình.
"Con ngoan đi thôi." Dì Trương hài lòng gật gật đầu, gặp Miểu Di ăn xong liền thu chén vào bếp bận bịu.
"Đừng chạy lung tung làm lộn xộn đồ dùng của người khác biết chưa?"
"Vâng, ba ba." Đứa nhỏ dõng dạc đáp ứng.
Mưa bên ngoài còn chưa dừng, Tiểu Chu đành phải tìm công việc khác làm.
Nhìn ba ba đi xa, đứa nhỏ lộ ra bản tính. Cái gì bé ngoan, đều giả tạo cả.
Nó lớn như vậy rồi mà còn chưa nhìn thấy ngôi nhà to lớn thế này đâu. Quay một vòng trong phòng khách, tò mò nhìn đông nhìn tây.
Sau đó nó phát hiện Miểu Di đang úp sấp trên bàn.
Miêu bệ hạ ăn no, bên ngoài thì vẫn còn mưa, không thể đi chơi, rầu rĩ không vui nằm nhoài trên bàn ngây ngẩn. Tên nhóc chưa từng thấy qua ở trong phòng cứ đi tới đi lui, nó cũng lười để ý tới.
"Ồ? Có một con mèo nhỏ!" Đứa nhỏ giơ tay lên, rón ra rón rén đến gần Miểu Di.
Nhóc con mặt đầy ý xấu muốn lại gần, Miểu Di vội vàng từ trên bàn nhảy xuống.
Đứa trẻ thấy Miểu Di muốn chạy, tăng tốc vọt tới bàn, mèo ta chạy thoát nó liền vồ hụt, bất cẩn làm rơi chiếc USB xuống đất. Xoay người tiếp tục đuổi theo Miểu Di.
Bé trai mang giày thể thao cứng rắn, một cước dẫm nát USB, chiếc USB nhỏ cứ như vậy gãy thành hai nửa.
Thằng bé trượt chân, nó cũng cảm thấy món đồ gì đó vỡ vụn.
Chiếc USB dưới chân đã nát, bé trai biết mình gây họa, vội vàng thả thứ đó lại trên bàn, lao thật nhanh ra ngoài.
Miểu Di nhận ra bé trai đi rồi mới yên tâm lần nữa nhảy lên bàn, nhìn thấy trên đó còn thừa ra một cái thứ xanh lam, liền hiếu kỳ duỗi dài móng vuốt nhỏ đụng vào nó.
Lúc này Cố Chi Thanh vừa về đến Cố trạch, anh chuẩn bị được một nửa mới phát hiện không có chiếc USB, lo lắng hồi lâu nhớ ra đặt nó trên bàn ăn. Vì vậy không còn cách nào khác phải nhanh quay về nhà lấy.
Miểu Di thấy Cố Chi Thanh trở về vui vẻ hướng anh kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất