Chương 63: Em mới không thèm cạp đất cùng anh
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Kinh Sở Dương ôm Tưởng sầm, sau nửa đêm nhiệt độ càng thấp, anh càng ôm chặt người trong lòng, hai người dựa sát vào nhau, truyền nhiệt độ trên người mình cho đối phương, cứ ôm nhau như vậy vượt qua một đêm. LQĐ
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa trút cả đêm cuối cùng cũng ngừng, có thể nhìn thấy ánh mặt trời thấp thoáng phía chân trời, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, đường núi có không ít vũng nước, đoàn phim dọn dẹp xong tất cả dụng cụ chuẩn bị rời đi.
Tưởng Sầm dậy cùng Kinh Sở Dương, ngồi trên giường duỗi lưng một cái, theo đó áo sơ mi co lên, lộ ra đoạn eo trắng nõn mềm mại, Kinh Sở Dương đưa tay tới muốn sờ một cái, bị Tưởng Sầm né tránh.
“Hết mưa rồi, chúng ta cần phải đi.” Tưởng Sầm từ tên giường bước xuống, dùng đồ rửa mặt và kem đánh răng dân trong thôn đưa cho, lúc ra ngoài, vừa vặn nhân viên công tác đã dọn xong đồ nghề, chuẩn bị xuống núi về nhà.
Không ít dân trong thôn cũng đi theo xuống, trong đó có mấy người là phụ huynh những đứa bé kia, có một bà cụ run rẩy đi sau lưng một đứa bé, trong tay cầm chiếc giỏ cũ nát, trong giỏ đựng không ít trứng gà, cụ đi tới trước mặt Tưởng Sầm, run rẩy nói: “Cậu bé, những thứ này cho con, cám ơn con đã chăm sóc Tiểu Bảo.”
Đứa bé đứng bên cạnh bà cụ Tưởng Sầm thấy quen mắt, là đứa bé hôm qua cậu ôm, bôi thuốc cho nó, thoáng chốc cậu hiểu bà cụ có ý gì, vì vậy cậu khẽ đẩy giỏ ra, ôm lấy đứa bé, từ chối ý tốt của cụ.
Bình thường trong vùng núi, trứng gà đối với họ mà nói cũng không phải rẻ, cậu bất quá chỉ giúp họ chút việc nhỏ nhoi, lại nhận được lời cảm ơn đầy thành ý như vậy, Tưởng Sầm cảm khái, liếc nhìn Kinh Sở Dương sau lưng.
Đoàn người cùng xuống núi, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đi sau cùng, Tưởng Sầm đi được ba bước lại quay đầu lại nhìn bà cụ cách đó không xa vẫn chưa quay về, đang muốn mở miệng bị người bên cạnh dùng ngón tay đỡ môi.
“Anh biết em muốn nói gì.” Kinh Sở Dương thu tay lại, tiếp tục đi về phía trước, dọc đường cẩn thận nhìn đường dưới chân, “Sau khi về anh sẽ tiếp tục giúp đỡ chỗ này, dùng danh nghĩa của anh và em.”
Tưởng Sầm nghe vậy mỉm cười, cậu biết Kinh Sở Dương hiểu ý cậu, giữa hai người đã sớm có sự ăn ý vô hình, chẳng cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý trong lòng đối phương.
Cậu tiếp tục đi về trước, lúc giẫm phải một vũng nước đọng, dưới chân đột nhiên bị trượt, cả người không khống chế ngã nhào về trước.
Kinh Sở Dương lanh tay lanh mắt ôm eo cậu lùi về sau một bước, hai người đứng vững, Tưởng Sầm ghé vào ngực Kinh Sở Dương, Kinh Sở Dương ôm chặt cậu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Kinh Sở Dương đỡ cậu đứng im, “Cẩn thận chút.” Nói xong anh lặng lẽ dắt tay Tưởng Sầm để cậu cách mình gần thêm chút.
Nhân viên công tác cách đó không xa thu hết một màn này vào mắt, trong lòng không khỏi cảm thán tình cảm hai người tốt quá, đoàn người đi gần một tiếng rốt cuộc cũng xuống được núi, lên xe về thành phố A.
Về tới nhà, Kinh Sở Dương kéo Tưởng Sầm vào phòng tắm thay quần áo bẩn trên người, tắm táp xong sạch sẽ nằm trên giường, giường mềm mại gần như phủ kín hai người, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vì để phối hợp với thời gian của đoàn phim, sáng nay cậu liền biến về bộ dạng bình thường, sợ ảnh hưởng tới quay chụp ngày mai, Tưởng Sầm quyết định nhỏ đi, chờ trưa mai lại biến về.
Nghĩ như vậy, cậu nhắm mắt tập trung tinh thần, toàn thân có luồng nhiệt tuôn ra, cậu từ dưới quần áo leo lên, thay quần áo nhỏ nằm lại trên giường.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, đến khi tới giờ cơm trưa, Kinh Sở Dương xuống giường vào bếp nấu cơm, cửa phòng mở ra, Kẹo Đường thảnh thơi bước tới, nằm sát bên cạnh cậu, vẫy đuôi liếm móng vuốt của mình.
Kinh Sở Dương nấu xong cơm thì thấy Tưởng Sầm ngồi trên giường trong phòng ngủ, duỗi hai tay nhỏ về phía anh, bộ dạng như chờ đút ăn, anh nâng cậu đặt trong lòng bàn tay mình, để cậu ngồi xuống bàn cơm, yên lặng dùng cơm.
Một ngày yên tĩnh trôi qua rất nhanh, Tưởng Sầm xong hoạt động công ích nhanh chóng tập trung quay cảnh phim tiếp theo, phim quay đến giữa kỳ rồi, hôm nay phải quay một cảnh vai diễn của Tưởng Sầm trở lại hoàng cung, bị người bên cạnh làm hại, bị hạ độc sau đó trúng độc. Vì tạo hiệu quả chân thật, thợ trang điểm cho Tưởng Sầm dùng hết tất cả vốn liếng, hóa trang không ít chấm đỏ trên người cậu, ai không biết thì quả thật cho rằng cậu trúng độc.
(Đoạn dưới mình xưng Tưởng Sầm = y cho trong phim cậu đóng)
Tưởng Sầm hóa trang xong, chuẩn bị sẵn sàng quay.
Y giơ tay cầm lấy ly trà, chậm rãi gạt bọt, nhấp một miếng, vừa uống xong trong người truyền tới cảm giác kỳ quái, ly trà trong tay loảng xoảng đổ xuống đất vỡ vụn từng mảnh, y nhìn khuôn mặt quen thuộc, giọng tự dưng run rẩy: “Niệm Từ, ngươi….”
Niệm Từ là thị nữ của y, đã theo y nhiều năm, từ lúc y trở lại hoàng cung y phòng người bên cạnh phòng cả người xa lạ, duy chỉ có chưa từng nghĩ đề phòng nàng ta, đối với nàng ta y sớm đối xử với nàng ta như muội ruột, không nghĩ tới cuối cùng mình lại thua trên tay nàng ta.
“Rất xin lỗi công tử!” Trên mặt Niệm Từ rơi lệ, nàng ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng mạng người thân bị người khác nắm giữ trong tay, đó là người thân duy nhất trên đời này của nàng ta, nàng ta không muốn mất nàng ấy!
Tưởng Sầm ngã xuống đất, cảm giác ngoài cửa có người xông vào, cảm giác nóng rực trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng, lục phủ ngũ tạng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, đau đến y hận không thể lăn trên đất, y nắm chặt tay, trong miệng không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm hoàn toàn hôn mê.
“Tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Minh Sâm hô cắt bảo Tưởng Sầm, cảnh quay sau Tưởng Sầm chỉ cần nằm trên giường diễn cảnh trúng độc là được, sau khi y được cứu sống vào địa lao gặp Niệm Từ, cuối cùng nhẫn tâm giết chết nàng ta.
Minh Sâm ngoắc Tưởng Sầm đi tới, “Tình huống tiếp theo cậu phải khống chế tốt tâm tình của mình, đừng quá lộ ra ngoài. Đối với người tên Niệm Từ này, cậu có thể nói là vừa yêu vừa hận, cho nên trong ánh mắt của cậu nhất định phải diễn sự rối rắm.”
“Dạ.” Tưởng Sầm lặng lẽ ghi nhớ lời Minh Sâm dặn trong lòng.
“Sau đó, dù trong mắt cậu rối rắm nhưng trái tim vẫn hung ác, đối với người phản bội cậu, trong lòng cậu biết không thể giữ lại nàng ta, nhưng nể tình Niệm Từ hầu hạ cậu nhiều năm cho nên cậu tự tay giết chết nàng ta.” Minh Sâm dừng một lát lại nói tiếp, “Trọng điểm cuối cùng của đoạn này, sau khi giết chết không rời đi luôn, cậu phải đưa mắt nhìn chăm chú thân thể nàng ta, lúc này trong lòng cậu đã nổi lên sự oán hận, không có lời thoại cho nên cậu cần phải biểu lộ cảm xúc đoạn này ra ngoài, tôi tin cậu có thể làm được.”
Tưởng Sầm ra sức gật đầu, cảnh này hôm qua ở nhà cậu và Kinh Sở Dương đã thử một lần, Kinh Sở Dương tạm thời diễn vai Niệm Từ, chọc cậu cười đến mức bụng thấy đau, Tưởng Sầm nghĩ lại cảnh kia khóe miệng không nhịn được run rẩy vài cái.
Cảnh tiếp theo cũng rất thuận lợi, vì dàn diễn viên xảy ra chút vấn đề nên hôm nay kết thúc công việc thì thời gian đã khuya, nằm trên giường lâu như vậy Tưởng Sầm suýt chút nữa thật sự ngủ quên, lúc xong việc, cậu vuốt ve đôi mắt buồn ngủ, cảm giác như ngủ thiếp đi vài phút, hận không thể bay nhanh về nhà ngủ cho đã.
Về tới nhà Kinh Sở Dương vẫn chưa về, Tưởng Sầm tự biết hôm nay anh phải tăng ca, tự mình vào phòng vệ sinh rửa mặt, vốn định lên giường thay đồ ngủ nhưng vừa dính vào giường mềm mại không tự chủ nhắm mắt lại, trực tiếp lâm vào mộng đẹp âm trầm.
Kinh Sở Dương tan ca đêm lái xe về nhà, sau khi về nhà anh đi vào phòng ngủ, thấy phòng vệ sinh còn sáng đèn, Tưởng Sầm lại nằm lỳ trên giường ngủ say sửa, anh đau lòng đi qua ôm lấy người trên giường để cậu nằm thẳng, sau đó lấy đồ ngủ của cậu ra giúp cậu thay quần áo.
Vừa vạch được một góc, Kinh Sở Dương liền phát hiện có chỗ không đúng, trên người Tưởng Sầm thế mà có nhiều đốm đỏ lớn nhỏ, những đốm đỏ này trải rộng khắp lồng ngực trắng noãn, giống như bị dị ứng.
Kinh Sở Dương hoảng lên, cho rằng Tưởng Sầm ăn thứ gì đó nên bị dị ứng, vội lục tung hòm thuốc tìm thuốc dị ứng, nhưng trong nhà không có, Kinh Sở Dương nhíu mày bước vào phòng ngủ, ôm Tưởng Sầm trên giường chuẩn bị đưa cậu tới bệnh viện.
Trong lúc ngủ mơ, Tưởng Sầm cảm giác có người ôm người cậu, cậu mơ mơ màng màng đưa tay đập, đôi mắt mở ti hí, nhìn thấy vẻ mặt Kinh Sở Dương lo lắng, cậu nghiêng người chôn mặt trong ngực anh, buồn buồn hỏi, “Làm sao vậy?”
“Em bệnh, tự mình không biết à?” Kinh Sở Dương ôm cậu tới cửa thay giày, chuẩn bị ra cửa, tay đã đặt trên nắm cửa bị Tưởng Sầm giữ chặt.
“Em không bệnh, anh bệnh à?” Tưởng Sầm hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn, từ trong ngực Kinh Sở Dương giãy dụa muốn xuống, đưa tay sờ trán anh, nhiệt độ bình thường, cậu nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Kinh Sở Dương bị câu cậu hỏi lại làm sững sờ, đưa tay vạch cổ áo cậu, chỉ vào những đốm đỏ loang lổ trên ngực, “Tiểu Sầm, chẳng lẽ không phải em bị dị ứng? Trong nhà không có thuốc trị dị ứng, chúng ta phải nhanh tới bệnh viện, em còn chưa cảm thấy khó chịu sao?”
“Đợi một chút.” Tưởng Sầm cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, cậu cúi đầu nhìn đốm đỏ trên ngực mình bật cười, ôm bụng cười ha ha, ngồi chồm hổm trên mặt đất một hồi lâu mới đứng lên, kéo tay Kinh Sở Dương vào phòng tắm, dính chút nước ấm nhẹ nhàng lau đi, cậu giương mắt đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Kinh Sở Dương, giải thích nói: “Hôm nay quay có cảnh trúng độc, đây là nhân viên trang điểm đặc biệt hóa trang đó, lúc về em mệt quá không tắm mà trực tiếp nằm lên giường ngủ, cho nên em không bệnh, đừng lo lắng.”
Trái tim của Kinh Sở Dương treo trên không trung thoáng chốc rơi xuống đất, tuy ồn ào chuyện xui xẻo nhưng người không việc gì là tốt rồi, anh cúi người ôm Tưởng Sầm, kéo vào ngực mình, “Tiểu Sầm, em quay phim mà bị thương nhiều anh đau lòng, nếu như có thể, anh thật sự không muốn em làm chuyện này.”
“Khó mà làm được.” Tưởng Sầm cắn vai anh, trong giọng mang theo ý cười, “Em mà thất nghiệp thì ai nuôi anh hả, dù sao anh cũng ăn nhiều như vậy, em mới không thèm cạp đất cùng anh.”
Kinh Sở Dương không phản bác được, anh thả tay ra kéo Tưởng Sầm rửa sạch sẽ những đốm đỏ trên người, lúc này mới yên lòng nằm trên giường, rõ ràng mệt chết đi được nhưng chút buồn ngủ cũng không có, anh nhìn Tưởng Sầm đã nhỏ đi bên cạnh, câu được câu không trò chuyện cùng cậu.
Đêm rất yên bình, trong phòng yên tĩnh, chỉ có hai người khẽ khàng nói chuyện, nói rồi lại nói, hai người cùng cười rộ lên, Tưởng Sầm ôm chặt ngón tay Kinh Sở Dương đá anh một cái, hai người đùa giỡn hồi lâu sau mới ôm nhau đi vào giấc mộng.
Hết chương 63
Kinh Sở Dương ôm Tưởng sầm, sau nửa đêm nhiệt độ càng thấp, anh càng ôm chặt người trong lòng, hai người dựa sát vào nhau, truyền nhiệt độ trên người mình cho đối phương, cứ ôm nhau như vậy vượt qua một đêm. LQĐ
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa trút cả đêm cuối cùng cũng ngừng, có thể nhìn thấy ánh mặt trời thấp thoáng phía chân trời, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, đường núi có không ít vũng nước, đoàn phim dọn dẹp xong tất cả dụng cụ chuẩn bị rời đi.
Tưởng Sầm dậy cùng Kinh Sở Dương, ngồi trên giường duỗi lưng một cái, theo đó áo sơ mi co lên, lộ ra đoạn eo trắng nõn mềm mại, Kinh Sở Dương đưa tay tới muốn sờ một cái, bị Tưởng Sầm né tránh.
“Hết mưa rồi, chúng ta cần phải đi.” Tưởng Sầm từ tên giường bước xuống, dùng đồ rửa mặt và kem đánh răng dân trong thôn đưa cho, lúc ra ngoài, vừa vặn nhân viên công tác đã dọn xong đồ nghề, chuẩn bị xuống núi về nhà.
Không ít dân trong thôn cũng đi theo xuống, trong đó có mấy người là phụ huynh những đứa bé kia, có một bà cụ run rẩy đi sau lưng một đứa bé, trong tay cầm chiếc giỏ cũ nát, trong giỏ đựng không ít trứng gà, cụ đi tới trước mặt Tưởng Sầm, run rẩy nói: “Cậu bé, những thứ này cho con, cám ơn con đã chăm sóc Tiểu Bảo.”
Đứa bé đứng bên cạnh bà cụ Tưởng Sầm thấy quen mắt, là đứa bé hôm qua cậu ôm, bôi thuốc cho nó, thoáng chốc cậu hiểu bà cụ có ý gì, vì vậy cậu khẽ đẩy giỏ ra, ôm lấy đứa bé, từ chối ý tốt của cụ.
Bình thường trong vùng núi, trứng gà đối với họ mà nói cũng không phải rẻ, cậu bất quá chỉ giúp họ chút việc nhỏ nhoi, lại nhận được lời cảm ơn đầy thành ý như vậy, Tưởng Sầm cảm khái, liếc nhìn Kinh Sở Dương sau lưng.
Đoàn người cùng xuống núi, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đi sau cùng, Tưởng Sầm đi được ba bước lại quay đầu lại nhìn bà cụ cách đó không xa vẫn chưa quay về, đang muốn mở miệng bị người bên cạnh dùng ngón tay đỡ môi.
“Anh biết em muốn nói gì.” Kinh Sở Dương thu tay lại, tiếp tục đi về phía trước, dọc đường cẩn thận nhìn đường dưới chân, “Sau khi về anh sẽ tiếp tục giúp đỡ chỗ này, dùng danh nghĩa của anh và em.”
Tưởng Sầm nghe vậy mỉm cười, cậu biết Kinh Sở Dương hiểu ý cậu, giữa hai người đã sớm có sự ăn ý vô hình, chẳng cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý trong lòng đối phương.
Cậu tiếp tục đi về trước, lúc giẫm phải một vũng nước đọng, dưới chân đột nhiên bị trượt, cả người không khống chế ngã nhào về trước.
Kinh Sở Dương lanh tay lanh mắt ôm eo cậu lùi về sau một bước, hai người đứng vững, Tưởng Sầm ghé vào ngực Kinh Sở Dương, Kinh Sở Dương ôm chặt cậu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Kinh Sở Dương đỡ cậu đứng im, “Cẩn thận chút.” Nói xong anh lặng lẽ dắt tay Tưởng Sầm để cậu cách mình gần thêm chút.
Nhân viên công tác cách đó không xa thu hết một màn này vào mắt, trong lòng không khỏi cảm thán tình cảm hai người tốt quá, đoàn người đi gần một tiếng rốt cuộc cũng xuống được núi, lên xe về thành phố A.
Về tới nhà, Kinh Sở Dương kéo Tưởng Sầm vào phòng tắm thay quần áo bẩn trên người, tắm táp xong sạch sẽ nằm trên giường, giường mềm mại gần như phủ kín hai người, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vì để phối hợp với thời gian của đoàn phim, sáng nay cậu liền biến về bộ dạng bình thường, sợ ảnh hưởng tới quay chụp ngày mai, Tưởng Sầm quyết định nhỏ đi, chờ trưa mai lại biến về.
Nghĩ như vậy, cậu nhắm mắt tập trung tinh thần, toàn thân có luồng nhiệt tuôn ra, cậu từ dưới quần áo leo lên, thay quần áo nhỏ nằm lại trên giường.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, đến khi tới giờ cơm trưa, Kinh Sở Dương xuống giường vào bếp nấu cơm, cửa phòng mở ra, Kẹo Đường thảnh thơi bước tới, nằm sát bên cạnh cậu, vẫy đuôi liếm móng vuốt của mình.
Kinh Sở Dương nấu xong cơm thì thấy Tưởng Sầm ngồi trên giường trong phòng ngủ, duỗi hai tay nhỏ về phía anh, bộ dạng như chờ đút ăn, anh nâng cậu đặt trong lòng bàn tay mình, để cậu ngồi xuống bàn cơm, yên lặng dùng cơm.
Một ngày yên tĩnh trôi qua rất nhanh, Tưởng Sầm xong hoạt động công ích nhanh chóng tập trung quay cảnh phim tiếp theo, phim quay đến giữa kỳ rồi, hôm nay phải quay một cảnh vai diễn của Tưởng Sầm trở lại hoàng cung, bị người bên cạnh làm hại, bị hạ độc sau đó trúng độc. Vì tạo hiệu quả chân thật, thợ trang điểm cho Tưởng Sầm dùng hết tất cả vốn liếng, hóa trang không ít chấm đỏ trên người cậu, ai không biết thì quả thật cho rằng cậu trúng độc.
(Đoạn dưới mình xưng Tưởng Sầm = y cho trong phim cậu đóng)
Tưởng Sầm hóa trang xong, chuẩn bị sẵn sàng quay.
Y giơ tay cầm lấy ly trà, chậm rãi gạt bọt, nhấp một miếng, vừa uống xong trong người truyền tới cảm giác kỳ quái, ly trà trong tay loảng xoảng đổ xuống đất vỡ vụn từng mảnh, y nhìn khuôn mặt quen thuộc, giọng tự dưng run rẩy: “Niệm Từ, ngươi….”
Niệm Từ là thị nữ của y, đã theo y nhiều năm, từ lúc y trở lại hoàng cung y phòng người bên cạnh phòng cả người xa lạ, duy chỉ có chưa từng nghĩ đề phòng nàng ta, đối với nàng ta y sớm đối xử với nàng ta như muội ruột, không nghĩ tới cuối cùng mình lại thua trên tay nàng ta.
“Rất xin lỗi công tử!” Trên mặt Niệm Từ rơi lệ, nàng ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng mạng người thân bị người khác nắm giữ trong tay, đó là người thân duy nhất trên đời này của nàng ta, nàng ta không muốn mất nàng ấy!
Tưởng Sầm ngã xuống đất, cảm giác ngoài cửa có người xông vào, cảm giác nóng rực trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng, lục phủ ngũ tạng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, đau đến y hận không thể lăn trên đất, y nắm chặt tay, trong miệng không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm hoàn toàn hôn mê.
“Tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Minh Sâm hô cắt bảo Tưởng Sầm, cảnh quay sau Tưởng Sầm chỉ cần nằm trên giường diễn cảnh trúng độc là được, sau khi y được cứu sống vào địa lao gặp Niệm Từ, cuối cùng nhẫn tâm giết chết nàng ta.
Minh Sâm ngoắc Tưởng Sầm đi tới, “Tình huống tiếp theo cậu phải khống chế tốt tâm tình của mình, đừng quá lộ ra ngoài. Đối với người tên Niệm Từ này, cậu có thể nói là vừa yêu vừa hận, cho nên trong ánh mắt của cậu nhất định phải diễn sự rối rắm.”
“Dạ.” Tưởng Sầm lặng lẽ ghi nhớ lời Minh Sâm dặn trong lòng.
“Sau đó, dù trong mắt cậu rối rắm nhưng trái tim vẫn hung ác, đối với người phản bội cậu, trong lòng cậu biết không thể giữ lại nàng ta, nhưng nể tình Niệm Từ hầu hạ cậu nhiều năm cho nên cậu tự tay giết chết nàng ta.” Minh Sâm dừng một lát lại nói tiếp, “Trọng điểm cuối cùng của đoạn này, sau khi giết chết không rời đi luôn, cậu phải đưa mắt nhìn chăm chú thân thể nàng ta, lúc này trong lòng cậu đã nổi lên sự oán hận, không có lời thoại cho nên cậu cần phải biểu lộ cảm xúc đoạn này ra ngoài, tôi tin cậu có thể làm được.”
Tưởng Sầm ra sức gật đầu, cảnh này hôm qua ở nhà cậu và Kinh Sở Dương đã thử một lần, Kinh Sở Dương tạm thời diễn vai Niệm Từ, chọc cậu cười đến mức bụng thấy đau, Tưởng Sầm nghĩ lại cảnh kia khóe miệng không nhịn được run rẩy vài cái.
Cảnh tiếp theo cũng rất thuận lợi, vì dàn diễn viên xảy ra chút vấn đề nên hôm nay kết thúc công việc thì thời gian đã khuya, nằm trên giường lâu như vậy Tưởng Sầm suýt chút nữa thật sự ngủ quên, lúc xong việc, cậu vuốt ve đôi mắt buồn ngủ, cảm giác như ngủ thiếp đi vài phút, hận không thể bay nhanh về nhà ngủ cho đã.
Về tới nhà Kinh Sở Dương vẫn chưa về, Tưởng Sầm tự biết hôm nay anh phải tăng ca, tự mình vào phòng vệ sinh rửa mặt, vốn định lên giường thay đồ ngủ nhưng vừa dính vào giường mềm mại không tự chủ nhắm mắt lại, trực tiếp lâm vào mộng đẹp âm trầm.
Kinh Sở Dương tan ca đêm lái xe về nhà, sau khi về nhà anh đi vào phòng ngủ, thấy phòng vệ sinh còn sáng đèn, Tưởng Sầm lại nằm lỳ trên giường ngủ say sửa, anh đau lòng đi qua ôm lấy người trên giường để cậu nằm thẳng, sau đó lấy đồ ngủ của cậu ra giúp cậu thay quần áo.
Vừa vạch được một góc, Kinh Sở Dương liền phát hiện có chỗ không đúng, trên người Tưởng Sầm thế mà có nhiều đốm đỏ lớn nhỏ, những đốm đỏ này trải rộng khắp lồng ngực trắng noãn, giống như bị dị ứng.
Kinh Sở Dương hoảng lên, cho rằng Tưởng Sầm ăn thứ gì đó nên bị dị ứng, vội lục tung hòm thuốc tìm thuốc dị ứng, nhưng trong nhà không có, Kinh Sở Dương nhíu mày bước vào phòng ngủ, ôm Tưởng Sầm trên giường chuẩn bị đưa cậu tới bệnh viện.
Trong lúc ngủ mơ, Tưởng Sầm cảm giác có người ôm người cậu, cậu mơ mơ màng màng đưa tay đập, đôi mắt mở ti hí, nhìn thấy vẻ mặt Kinh Sở Dương lo lắng, cậu nghiêng người chôn mặt trong ngực anh, buồn buồn hỏi, “Làm sao vậy?”
“Em bệnh, tự mình không biết à?” Kinh Sở Dương ôm cậu tới cửa thay giày, chuẩn bị ra cửa, tay đã đặt trên nắm cửa bị Tưởng Sầm giữ chặt.
“Em không bệnh, anh bệnh à?” Tưởng Sầm hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn, từ trong ngực Kinh Sở Dương giãy dụa muốn xuống, đưa tay sờ trán anh, nhiệt độ bình thường, cậu nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Kinh Sở Dương bị câu cậu hỏi lại làm sững sờ, đưa tay vạch cổ áo cậu, chỉ vào những đốm đỏ loang lổ trên ngực, “Tiểu Sầm, chẳng lẽ không phải em bị dị ứng? Trong nhà không có thuốc trị dị ứng, chúng ta phải nhanh tới bệnh viện, em còn chưa cảm thấy khó chịu sao?”
“Đợi một chút.” Tưởng Sầm cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, cậu cúi đầu nhìn đốm đỏ trên ngực mình bật cười, ôm bụng cười ha ha, ngồi chồm hổm trên mặt đất một hồi lâu mới đứng lên, kéo tay Kinh Sở Dương vào phòng tắm, dính chút nước ấm nhẹ nhàng lau đi, cậu giương mắt đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Kinh Sở Dương, giải thích nói: “Hôm nay quay có cảnh trúng độc, đây là nhân viên trang điểm đặc biệt hóa trang đó, lúc về em mệt quá không tắm mà trực tiếp nằm lên giường ngủ, cho nên em không bệnh, đừng lo lắng.”
Trái tim của Kinh Sở Dương treo trên không trung thoáng chốc rơi xuống đất, tuy ồn ào chuyện xui xẻo nhưng người không việc gì là tốt rồi, anh cúi người ôm Tưởng Sầm, kéo vào ngực mình, “Tiểu Sầm, em quay phim mà bị thương nhiều anh đau lòng, nếu như có thể, anh thật sự không muốn em làm chuyện này.”
“Khó mà làm được.” Tưởng Sầm cắn vai anh, trong giọng mang theo ý cười, “Em mà thất nghiệp thì ai nuôi anh hả, dù sao anh cũng ăn nhiều như vậy, em mới không thèm cạp đất cùng anh.”
Kinh Sở Dương không phản bác được, anh thả tay ra kéo Tưởng Sầm rửa sạch sẽ những đốm đỏ trên người, lúc này mới yên lòng nằm trên giường, rõ ràng mệt chết đi được nhưng chút buồn ngủ cũng không có, anh nhìn Tưởng Sầm đã nhỏ đi bên cạnh, câu được câu không trò chuyện cùng cậu.
Đêm rất yên bình, trong phòng yên tĩnh, chỉ có hai người khẽ khàng nói chuyện, nói rồi lại nói, hai người cùng cười rộ lên, Tưởng Sầm ôm chặt ngón tay Kinh Sở Dương đá anh một cái, hai người đùa giỡn hồi lâu sau mới ôm nhau đi vào giấc mộng.
Hết chương 63
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất