Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang)
Chương 14
Sơ Hạ ngốc gần một năm ở trại tập trung chủ yếu là bị bắt đi xây dựng thôn xá, phòng ốc, ruộng đất… cùng với cả tham gia xây dựng tường đá để phòng ngừa tù binh chạy trốn, tất cả những thứ này sớm đã bị phá hủy sau cuộc không kích nghiêm trọng kia. Khi quay trở lại nơi này, ký ức của những ngày bị đánh đập, chịu đói chịu khát tựa hồ như bủa vây lấy Sơ Hạ. Ngay cả Sơ Thu và Sơ Đông cũng rất mẫn cảm, chỉ còn cách phế tích hơn mười mét thì bắt đầu khóc toáng lên.
Thương Sinh thấy thế thì nói với Sơ Hạ. “Là sơ suất của anh, em mang lũ trẻ đến bãi biển đi, anh vào tùy tiện tìm kiếm ít đồ rồi đi tìm mọi người.”
“Em không sao, để em giúp anh!”
“Anh chỉ muốn để mọi người được giải sầu nên mới mang các em xuống núi, cần gì phải đi xa vậy đâu? Ngoan, nghe lời đi!”
“… Vậy bọn em ở đây đợi anh!”
Thương Sinh ngẫm lại, tuy rằng tiếng súng đạn đã biến mất khá lâu, ở đây trừ họ ra thì không còn một người sống nào, nhưng vạn nhất có nguy hiểm thì ở gần anh một chút vẫn dễ xử lý hơn. Thương Sinh gật đầu với Sơ Hạ, một mình đẩy xe vào trong tìm kiếm xem có thứ gì dùng được không.
Ở trong núi sinh hoạt quá lâu nên dần mất đi quan niệm thời gian, thấy sự thay đổi của thời tiết thì Thương Sinh đoán chừng là sắp vào mùa Đông. Một khi trời đã vào mùa Đông rồi thì không thể thiếu tuyết rơi, hoạt động của mọi người chắc chắn sẽ bị giới hạn tại vùng xung quanh sơn động. Tranh thủ thời tiết còn tốt, Thương Sinh quyết định mang cả bọn xuống núi chơi một lần cho thoải mái rồi sẽ ngâm mình trong động cả một mùa Đông.
Chuyến đi lần này mục đích chính không phải là thu thập đồ đạc nên Thương Sinh chỉ tùy ý đi đến vài chỗ mà lần trước mình còn chưa ghé qua, kiểm tra mấy gian hầm trữ đồ đã sụp đổ lấy được ít hản sản như cá khô, tôm khô, ốc khô, tảo tía … Anh biết so với đồ khô thì mọi người càng thích ăn hải sản tươi hơn nên lập tức đẩy xe ra bờ biển. Sơ Thu Sơ Đông ngồi trên xe đẩy, ngửi được mùi biển thì hào hứng hươ tay múa chân.
Khi đến bờ biển thì vừa đúng giữa trưa, thủy triều vừa mới rút xuống, một bãi cát hoang sơ trải dài đầy những thứ hay ho. Ba đứa nhỏ thì ở một bên chơi đắp cát, Thương Sinh và Sơ Hạ xắn tay áo bắt đầu đại càn quét. Trên bờ cát đầy những con cá tôm nho nhỏ bị thủy triều đẩy lên làm mắc cạn. Ở trên những viên đá bám đầy rong biển, giữa những vũng nước đọng còn rất nhiều tôm cá đang nhảy tanh tách, thậm chí còn có cả sứa và bạch tuộc, cua cát cùng với rất nhiều thứ dính trên đá như hàu, ốc biển,… Thương Sinh cùng Sơ Hạ dùng dao gỡ chúng ra, những con nào càng khó gỡ thì thịt lại càng béo.
Một lát sau thì hai chiếc giỏ mây đã đầy ắp, hai người quay lại trên bờ cát, đào một cái hố cát, bên trong hố cát đốt một đống lửa, bên ngoài thì xếp một vòng tròn từ những viên đá, đợi đá được nướng nóng rồi thì đem tôm cua, vỏ sò, bạch tuộc đặt lên trên rồi tới rong biển và một lớp cát mịn.
“Thứ này có thể ăn sống phải không?” Sơ Hạ cầm con hàu hỏi Thương Sinh đang bận làm cá.
“Đúng là có thể ăn sống.” Thương Sinh lưu loát cắt cá thành từng miếng rồi dùng lá cây bọc lại thả vào trong đống lửa, tiếp tục nói. “Bất quá hệ tiêu hóa của trẻ con chưa được tốt, cứ ăn chín cho chắc đi. Để anh cho em nếm thử~”
Mọi người xuống núi không mang theo nhiều gia vị, Thương Sinh cạy vỏ hàu ra, chỉ vắt chanh vào rồi đưa cho Sơ Hạ, “Nếm thử đi.”
Sơ Hạ nhận lấy, nhìn chằm chằm con hàu nhũn nhũn nằm trong vỏ, trong lúc Sơ Hạ đang còn do dự thì Thương Sinh đã ăn được mấy con, Sơ Hạ không cam tâm yếu thế bèn lập tức làm một miếng.
“Thế nào?”
“Ừm… có hơi tanh nhưng cũng ngọt, bất quá đúng là rất mềm.”
“Ăn mấy con thì quen thôi.” Thương Sinh lại đưa thêm hai con qua.
Hải sản đều nướng trong lửa hoặc trên đá, một phần thì được cho vào trong nồi thiếc cùng với rong biển để nấu canh.
Nhóm quỷ nhỏ ngửi được mùi thơm lập tức nhào đến, cả nhà cùng náo nhiệt ăn cơm. Sơ Hạ sợ lũ trẻ bị nóng, đều chu đáo bóc từng con tôm gắp từng miếng cá cho chúng.
Ngoại trừ tôm cua cá ra, Thương Sinh còn phát hiện ra được mấy con nhím biển trong một vũng nước, thấy Sơ Hạ bận rộn quên mình thì muốn săn sóc chiêu đãi Sơ Hạ một bữa. Thương Sinh cắt vỏ lấy thịt và trứng bên trong ra, cho chanh lên rồi trực tiếp đút vào miệng Sơ Hạ. Sơ Hạ ăn mấy con hàu sống, lại nhìn thấy Thương Sinh ăn sống luôn cả một con bạch tuộc nhỏ, bây giờ thì nhìn thấy thịt nhím biển sống cũng không sợ nữa. Những hạt trứng nhím biển đỏ đỏ cho vào miệng thật mềm mịn, béo ngậy, vị thanh ngọt tinh tế mang đến cảm giác của biển cả tan dần trong miệng, thật đúng là mỹ vị.
“Ngon lắm!” Sơ Hạ giơ ngón cái với Thương Sinh.
“Ba, ba, Sơ Thu cũng muốn!”
“Sơ Thu còn nhỏ quá, đợi lớn thêm một chút rồi hẵng ăn như vậy.”
Thương Sinh đem trứng nhím biển nướng trên đá lửa rồi mới đút cho đám nhỏ đang nhao nhao giành ăn. Ăn hết chỗ hải sản nướng thì đã lưng lửng bụng, bên trong nồi canh rong biển hải sản đều được cho vào những loại nguyên liệu tươi ngon nhất, mỗi người uống liền hai chén, ăn hết sạch rong biển và tôm cá trong đó, thoải mái nằm trên bờ cát xoa bụng phơi nắng.
“Ăn no quá, không muốn nhúc nhích nữa!”
“Ừ, vừa cử động thì liền có cảm giác canh trong bụng lại chạy lên tận cổ.”
“Sơ Thu, đáng đời em! Nếu em cho chị hai con cá nhỏ cuối cùng kia thì đâu có bị như vậy.”
“Ba ơi, ba coi chị Sơ Xuân mắng con kìa.”
Trong nhà nhiều con nít, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều phiền toái ngọt ngào. Sơ Xuân Sơ Thu lại bắt đầu cãi nhau, trụ cột gia đình là Thương Sinh lại vui vẻ hớn hở không quản chúng, dịch người đến bên cạnh Sơ Hạ cọ cọ.
“Ngứa quá! Em cứ tưởng là cua đang cắn em!”
“Cua đang bò vào áo của em đấy!” Thương Sinh một tay luồn vào vạt áo của Sơ Hạ, sờ soạng bên bờ eo mẫn cảm. Sơ Hạ muốn tóm lấy tay anh thì anh lại linh hoạt lướt đến trước ngực, hai ngón tay biến thành càng cua kẹp lấy đầu ngực của Sơ Hạ.
“Ư…”
Sơ Hạ bắt lấy cái tay đang làm loạn kéo ra khỏi áo mình, chọc chọc cái tay đó. “Không thành thật thì sẽ đem đi nấu đấy!”
“Ăn sống mới ngon, nếm thử~” Thương Sinh đưa tay lên môi Sơ Hạ.
Trên tay Thương Sinh vẫn còn lưu lại mùi hải sản, khiến cho Sơ Hạ nhớ lại bữa trưa vừa rồi. Sơ Hạ thử thăm dò vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay của Thương Sinh, liếm hai cái rồi nhìn thử phản ứng của anh. Nhận được cổ vũ thì lại tiếp tục dọc theo lòng bàn tay liến lên ngón tay, vừa ngọt lại ấm, Sơ Hạ nắm lấy tay Thương Sinh liếm từng ngón một.
Cảm giác khiêu khích từ dây thần kinh trên các đầu ngón tay truyền khắp toàn thân, ngón tay của Thương Sinh vói vào càng sâu, Sơ Hạ cũng càng lúc càng gần, rốt cục Thương Sinh nhịn không được kéo mặt Sơ Hạ lên hôn mấy cái, thình lình bị Sơ Hạ một cước đá văng.
“Quản lý cái thứ kia của anh đi, để tối rồi tính!” Nói xong đứng dậy mặc kệ Thương Sinh đi đến chỗ nhóm quỷ nhỏ đang tiếp tục chơi đắp cát, kéo lũ trẻ cách mặt nước xa xa một chút.
Thương Sinh bất đắc dĩ sờ sờ chỗ đã căng phồng lên ở đũng quần, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng phải đòi bồi thường cho đủ.
Buổi chiều trời rất tốt, Sơ Hạ bất tri bất giác ngủ quên, Sơ Hạ nhớ rằng mình đã mơ một giấc mơ thật đẹp, tuy khi Thương Sinh gọi dậy thì cậu đã quên mất rồi.
“Anh làm gì vậy?” Cảm giác vui vẻ từ trong mộng vẫn còn chưa tan đi nên dù bị đánh thức thì tâm trạng vẫn còn rất tốt.
Thương Sinh giúp Sơ Hạ phủi đi cát bám trên người, thần thần bí bí hỏi. “Muốn đi thám hiểm không?”
“Thám hiểm? Thám cái gì hiểm?”
“Đi theo anh.”
Thương Sinh kéo Sơ Hạ dậy, lại đi gọi nhóm quỷ nhỏ. Sơ Xuân Sơ Đông quá sức nghịch ngợm, đem Sơ Thu chôn trong đống cát chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, hai đứa tựa vào người Sơ Thu cùng ngủ ngon. Lũ trẻ nghe Thương Sinh bảo đi thám hiểm thì đều vô cùng hào hứng.
“Mấy đứa biết thám hiểm là cái gì không mà còn vui như vậy.” Sơ Hạ nghi hoặc hỏi.
Sơ Xuân đáp ngay, “Mẹ từng kể về Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer mà, ba ơi có phải chúng ta đi tìm vương quốc bị biến mất không ạ?”
“Ừ, gần như vậy.” Thương Sinh cười nói.
“Tuyệt quá!”
Sơ Hạ thì cảm thấy kỳ quái, mình có kể chuyện cuộc phiêu lưu nào đâu, rồi Sơ Hạ lập tức hiểu ra “mẹ” trong lời của Sơ Xuân không phải là mình. Trong lòng bỗng dưng có một cảm giác rất là lạ, vừa vặn Thương Sinh quay đầu mỉm cười đưa tình với Sơ Hạ, đưa tay dắt Sơ Hạ cùng đi song song, Sơ Hạ cũng không để ý.
Mọi người dần dần đi lệch khỏi đường ven biển hướng về ngọn núi phía nam, bờ cát dần biến thành con đường đầy đá vụn. Mọi người đi xuyên qua một rừng cây, qua rất nhiều cây cỏ mọc um tùm thì Sơ Hạ có thể thấy được một con đường sắt thật dài uốn lượn về phía trước.
“Ở đây có tuyến xe lửa à?”
“Em đến đây.”
Sơ Hạ đi theo Thương Sinh, một đầu đường ray kéo dài đến bên trong một đường hầm. Thương Sinh mang mọi người vào trong hầm, đốt đuốc. Khi bóng tối tan đi, hai mắt nhìn thấy rõ ràng thì Sơ Hạ có thể thấy một đoàn tàu hơi nước loại nhỏ. Thân tàu phủ đầy bụi, dường như đã nằm ở đây khá lâu.
“Tại sao nó lại nằm ở đây?”
“Đại khái là bị vứt đi”
“Em còn chưa từng được ngồi qua loại tàu này.”
“Muốn thử không?”
“Dạ?”
“Anh nghe nói liên bang có một tuyến đường sắt chạy từ trong lục địa đến vùng duyên hải. Nếu như anh đoán không lầm thì đường về hẳn là vùng duyên hải phía bắc, còn đi theo hướng phía trước chính là vào sâu trong vùng núi nội địa phía nam. Bên đó không phải là chiến trường, ít nhất thì trước khi anh vào núi vẫn chưa phải, đến đó hẳn là an toàn.”
“Ý của anh là… cho cái thứ này chạy đi à?”
“Em muốn đi không? Anh đã kiểm tra rồi, thùng tàu tuy không dùng được nhưng bên trong toa điều khiển còn rất nhiều than đá, nếu đi không quá xa thì vẫn đủ dùng.”
“Anh nói dễ nghe quá, anh điều khiển nó chạy thử xem!”
“Em làm, anh phải làm cu ly mà!”
Sơ Hạ bóp trán, “Làm ơn đi, em nhớ không lầm là mình vừa mới nói là em chưa từng ngồi qua loại phương tiện này, vậy thì lái kiểu gì?”
“Rất đơn giản, cứ tin anh!”
Sơ Xuân mất kiên nhẫn muốn trèo lên trên tàu, Sơ Thu cũng chạy theo cô bé, cả hai đứa đều bị Thương Sinh ôm xuống. “Các bảo bối ngoan, đừng chạy loạn nhé!”
“Ba ơi, chúng ta sẽ ngồi xe lửa đi chơi ạ?”
“Mấy đứa muốn đi không?”
“Muốn đi muốn đi!”
Thương Sinh quay đầu hỏi Sơ Hạ,“Còn em?”
“Hừ.”
Xe lửa không bị khóa, năm người chen lên toa đầu, Sơ Hạ ôm Sơ Đông ngồi trên chỗ điều khiển, Sơ Xuân và Sơ Thu thì cùng nhau ngồi ở ghế phụ, không ngừng ngắm nghía bên trong.
“Đừng lo lắng, mấy cái này là tay nắm khởi động, tay điều chỉnh tốc độ, cái này là thắng, xe lửa không cần phải chỉnh hướng, em chỉ cần nghe theo khẩu lệnh của anh, chú ý bảng áp lực và khống chế tốc độ là được.”
Thương Sinh giảng giải cho Sơ Hạ xong rồi đi xuống tàu tháo chỗ kết nối mấy toa sau ra, chỉ chừa lại đầu tàu nhằm tiết kiệm động lực và nhiên liệu, sau đó lại trở lại phòng than ngay sau phòng điều khiển.
Than đá trong lò cháy hừng hực, hơi nước bay lên. Sơ Hạ dưới sự chỉ đạo của Thương Sinh bắt đầu điều khiển toa tàu, mở vòi thông ra. Ống khói trên nóc đầu tàu phun ra hơi nước, tiếng còi hơi gầm lên, xe lửa chậm rãi chuyển động.
————-
Hàu sống này, món này Ru không dám xơi, chỉ ăn hàu nướng mỡ hành thau =__=
Ốc biển nướng~~~
Bạch tuộc nướng~~ Món yêu thích của Ru, mình cũng nghiện cả Takoyaki nữa ~~~
Canh rong biển hải sản
Nhím biển, VN mình thì ưa gọi là con nhum, ăn ngon lắm, rất béo và bổ.
Thương Sinh thấy thế thì nói với Sơ Hạ. “Là sơ suất của anh, em mang lũ trẻ đến bãi biển đi, anh vào tùy tiện tìm kiếm ít đồ rồi đi tìm mọi người.”
“Em không sao, để em giúp anh!”
“Anh chỉ muốn để mọi người được giải sầu nên mới mang các em xuống núi, cần gì phải đi xa vậy đâu? Ngoan, nghe lời đi!”
“… Vậy bọn em ở đây đợi anh!”
Thương Sinh ngẫm lại, tuy rằng tiếng súng đạn đã biến mất khá lâu, ở đây trừ họ ra thì không còn một người sống nào, nhưng vạn nhất có nguy hiểm thì ở gần anh một chút vẫn dễ xử lý hơn. Thương Sinh gật đầu với Sơ Hạ, một mình đẩy xe vào trong tìm kiếm xem có thứ gì dùng được không.
Ở trong núi sinh hoạt quá lâu nên dần mất đi quan niệm thời gian, thấy sự thay đổi của thời tiết thì Thương Sinh đoán chừng là sắp vào mùa Đông. Một khi trời đã vào mùa Đông rồi thì không thể thiếu tuyết rơi, hoạt động của mọi người chắc chắn sẽ bị giới hạn tại vùng xung quanh sơn động. Tranh thủ thời tiết còn tốt, Thương Sinh quyết định mang cả bọn xuống núi chơi một lần cho thoải mái rồi sẽ ngâm mình trong động cả một mùa Đông.
Chuyến đi lần này mục đích chính không phải là thu thập đồ đạc nên Thương Sinh chỉ tùy ý đi đến vài chỗ mà lần trước mình còn chưa ghé qua, kiểm tra mấy gian hầm trữ đồ đã sụp đổ lấy được ít hản sản như cá khô, tôm khô, ốc khô, tảo tía … Anh biết so với đồ khô thì mọi người càng thích ăn hải sản tươi hơn nên lập tức đẩy xe ra bờ biển. Sơ Thu Sơ Đông ngồi trên xe đẩy, ngửi được mùi biển thì hào hứng hươ tay múa chân.
Khi đến bờ biển thì vừa đúng giữa trưa, thủy triều vừa mới rút xuống, một bãi cát hoang sơ trải dài đầy những thứ hay ho. Ba đứa nhỏ thì ở một bên chơi đắp cát, Thương Sinh và Sơ Hạ xắn tay áo bắt đầu đại càn quét. Trên bờ cát đầy những con cá tôm nho nhỏ bị thủy triều đẩy lên làm mắc cạn. Ở trên những viên đá bám đầy rong biển, giữa những vũng nước đọng còn rất nhiều tôm cá đang nhảy tanh tách, thậm chí còn có cả sứa và bạch tuộc, cua cát cùng với rất nhiều thứ dính trên đá như hàu, ốc biển,… Thương Sinh cùng Sơ Hạ dùng dao gỡ chúng ra, những con nào càng khó gỡ thì thịt lại càng béo.
Một lát sau thì hai chiếc giỏ mây đã đầy ắp, hai người quay lại trên bờ cát, đào một cái hố cát, bên trong hố cát đốt một đống lửa, bên ngoài thì xếp một vòng tròn từ những viên đá, đợi đá được nướng nóng rồi thì đem tôm cua, vỏ sò, bạch tuộc đặt lên trên rồi tới rong biển và một lớp cát mịn.
“Thứ này có thể ăn sống phải không?” Sơ Hạ cầm con hàu hỏi Thương Sinh đang bận làm cá.
“Đúng là có thể ăn sống.” Thương Sinh lưu loát cắt cá thành từng miếng rồi dùng lá cây bọc lại thả vào trong đống lửa, tiếp tục nói. “Bất quá hệ tiêu hóa của trẻ con chưa được tốt, cứ ăn chín cho chắc đi. Để anh cho em nếm thử~”
Mọi người xuống núi không mang theo nhiều gia vị, Thương Sinh cạy vỏ hàu ra, chỉ vắt chanh vào rồi đưa cho Sơ Hạ, “Nếm thử đi.”
Sơ Hạ nhận lấy, nhìn chằm chằm con hàu nhũn nhũn nằm trong vỏ, trong lúc Sơ Hạ đang còn do dự thì Thương Sinh đã ăn được mấy con, Sơ Hạ không cam tâm yếu thế bèn lập tức làm một miếng.
“Thế nào?”
“Ừm… có hơi tanh nhưng cũng ngọt, bất quá đúng là rất mềm.”
“Ăn mấy con thì quen thôi.” Thương Sinh lại đưa thêm hai con qua.
Hải sản đều nướng trong lửa hoặc trên đá, một phần thì được cho vào trong nồi thiếc cùng với rong biển để nấu canh.
Nhóm quỷ nhỏ ngửi được mùi thơm lập tức nhào đến, cả nhà cùng náo nhiệt ăn cơm. Sơ Hạ sợ lũ trẻ bị nóng, đều chu đáo bóc từng con tôm gắp từng miếng cá cho chúng.
Ngoại trừ tôm cua cá ra, Thương Sinh còn phát hiện ra được mấy con nhím biển trong một vũng nước, thấy Sơ Hạ bận rộn quên mình thì muốn săn sóc chiêu đãi Sơ Hạ một bữa. Thương Sinh cắt vỏ lấy thịt và trứng bên trong ra, cho chanh lên rồi trực tiếp đút vào miệng Sơ Hạ. Sơ Hạ ăn mấy con hàu sống, lại nhìn thấy Thương Sinh ăn sống luôn cả một con bạch tuộc nhỏ, bây giờ thì nhìn thấy thịt nhím biển sống cũng không sợ nữa. Những hạt trứng nhím biển đỏ đỏ cho vào miệng thật mềm mịn, béo ngậy, vị thanh ngọt tinh tế mang đến cảm giác của biển cả tan dần trong miệng, thật đúng là mỹ vị.
“Ngon lắm!” Sơ Hạ giơ ngón cái với Thương Sinh.
“Ba, ba, Sơ Thu cũng muốn!”
“Sơ Thu còn nhỏ quá, đợi lớn thêm một chút rồi hẵng ăn như vậy.”
Thương Sinh đem trứng nhím biển nướng trên đá lửa rồi mới đút cho đám nhỏ đang nhao nhao giành ăn. Ăn hết chỗ hải sản nướng thì đã lưng lửng bụng, bên trong nồi canh rong biển hải sản đều được cho vào những loại nguyên liệu tươi ngon nhất, mỗi người uống liền hai chén, ăn hết sạch rong biển và tôm cá trong đó, thoải mái nằm trên bờ cát xoa bụng phơi nắng.
“Ăn no quá, không muốn nhúc nhích nữa!”
“Ừ, vừa cử động thì liền có cảm giác canh trong bụng lại chạy lên tận cổ.”
“Sơ Thu, đáng đời em! Nếu em cho chị hai con cá nhỏ cuối cùng kia thì đâu có bị như vậy.”
“Ba ơi, ba coi chị Sơ Xuân mắng con kìa.”
Trong nhà nhiều con nít, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều phiền toái ngọt ngào. Sơ Xuân Sơ Thu lại bắt đầu cãi nhau, trụ cột gia đình là Thương Sinh lại vui vẻ hớn hở không quản chúng, dịch người đến bên cạnh Sơ Hạ cọ cọ.
“Ngứa quá! Em cứ tưởng là cua đang cắn em!”
“Cua đang bò vào áo của em đấy!” Thương Sinh một tay luồn vào vạt áo của Sơ Hạ, sờ soạng bên bờ eo mẫn cảm. Sơ Hạ muốn tóm lấy tay anh thì anh lại linh hoạt lướt đến trước ngực, hai ngón tay biến thành càng cua kẹp lấy đầu ngực của Sơ Hạ.
“Ư…”
Sơ Hạ bắt lấy cái tay đang làm loạn kéo ra khỏi áo mình, chọc chọc cái tay đó. “Không thành thật thì sẽ đem đi nấu đấy!”
“Ăn sống mới ngon, nếm thử~” Thương Sinh đưa tay lên môi Sơ Hạ.
Trên tay Thương Sinh vẫn còn lưu lại mùi hải sản, khiến cho Sơ Hạ nhớ lại bữa trưa vừa rồi. Sơ Hạ thử thăm dò vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay của Thương Sinh, liếm hai cái rồi nhìn thử phản ứng của anh. Nhận được cổ vũ thì lại tiếp tục dọc theo lòng bàn tay liến lên ngón tay, vừa ngọt lại ấm, Sơ Hạ nắm lấy tay Thương Sinh liếm từng ngón một.
Cảm giác khiêu khích từ dây thần kinh trên các đầu ngón tay truyền khắp toàn thân, ngón tay của Thương Sinh vói vào càng sâu, Sơ Hạ cũng càng lúc càng gần, rốt cục Thương Sinh nhịn không được kéo mặt Sơ Hạ lên hôn mấy cái, thình lình bị Sơ Hạ một cước đá văng.
“Quản lý cái thứ kia của anh đi, để tối rồi tính!” Nói xong đứng dậy mặc kệ Thương Sinh đi đến chỗ nhóm quỷ nhỏ đang tiếp tục chơi đắp cát, kéo lũ trẻ cách mặt nước xa xa một chút.
Thương Sinh bất đắc dĩ sờ sờ chỗ đã căng phồng lên ở đũng quần, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng phải đòi bồi thường cho đủ.
Buổi chiều trời rất tốt, Sơ Hạ bất tri bất giác ngủ quên, Sơ Hạ nhớ rằng mình đã mơ một giấc mơ thật đẹp, tuy khi Thương Sinh gọi dậy thì cậu đã quên mất rồi.
“Anh làm gì vậy?” Cảm giác vui vẻ từ trong mộng vẫn còn chưa tan đi nên dù bị đánh thức thì tâm trạng vẫn còn rất tốt.
Thương Sinh giúp Sơ Hạ phủi đi cát bám trên người, thần thần bí bí hỏi. “Muốn đi thám hiểm không?”
“Thám hiểm? Thám cái gì hiểm?”
“Đi theo anh.”
Thương Sinh kéo Sơ Hạ dậy, lại đi gọi nhóm quỷ nhỏ. Sơ Xuân Sơ Đông quá sức nghịch ngợm, đem Sơ Thu chôn trong đống cát chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, hai đứa tựa vào người Sơ Thu cùng ngủ ngon. Lũ trẻ nghe Thương Sinh bảo đi thám hiểm thì đều vô cùng hào hứng.
“Mấy đứa biết thám hiểm là cái gì không mà còn vui như vậy.” Sơ Hạ nghi hoặc hỏi.
Sơ Xuân đáp ngay, “Mẹ từng kể về Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer mà, ba ơi có phải chúng ta đi tìm vương quốc bị biến mất không ạ?”
“Ừ, gần như vậy.” Thương Sinh cười nói.
“Tuyệt quá!”
Sơ Hạ thì cảm thấy kỳ quái, mình có kể chuyện cuộc phiêu lưu nào đâu, rồi Sơ Hạ lập tức hiểu ra “mẹ” trong lời của Sơ Xuân không phải là mình. Trong lòng bỗng dưng có một cảm giác rất là lạ, vừa vặn Thương Sinh quay đầu mỉm cười đưa tình với Sơ Hạ, đưa tay dắt Sơ Hạ cùng đi song song, Sơ Hạ cũng không để ý.
Mọi người dần dần đi lệch khỏi đường ven biển hướng về ngọn núi phía nam, bờ cát dần biến thành con đường đầy đá vụn. Mọi người đi xuyên qua một rừng cây, qua rất nhiều cây cỏ mọc um tùm thì Sơ Hạ có thể thấy được một con đường sắt thật dài uốn lượn về phía trước.
“Ở đây có tuyến xe lửa à?”
“Em đến đây.”
Sơ Hạ đi theo Thương Sinh, một đầu đường ray kéo dài đến bên trong một đường hầm. Thương Sinh mang mọi người vào trong hầm, đốt đuốc. Khi bóng tối tan đi, hai mắt nhìn thấy rõ ràng thì Sơ Hạ có thể thấy một đoàn tàu hơi nước loại nhỏ. Thân tàu phủ đầy bụi, dường như đã nằm ở đây khá lâu.
“Tại sao nó lại nằm ở đây?”
“Đại khái là bị vứt đi”
“Em còn chưa từng được ngồi qua loại tàu này.”
“Muốn thử không?”
“Dạ?”
“Anh nghe nói liên bang có một tuyến đường sắt chạy từ trong lục địa đến vùng duyên hải. Nếu như anh đoán không lầm thì đường về hẳn là vùng duyên hải phía bắc, còn đi theo hướng phía trước chính là vào sâu trong vùng núi nội địa phía nam. Bên đó không phải là chiến trường, ít nhất thì trước khi anh vào núi vẫn chưa phải, đến đó hẳn là an toàn.”
“Ý của anh là… cho cái thứ này chạy đi à?”
“Em muốn đi không? Anh đã kiểm tra rồi, thùng tàu tuy không dùng được nhưng bên trong toa điều khiển còn rất nhiều than đá, nếu đi không quá xa thì vẫn đủ dùng.”
“Anh nói dễ nghe quá, anh điều khiển nó chạy thử xem!”
“Em làm, anh phải làm cu ly mà!”
Sơ Hạ bóp trán, “Làm ơn đi, em nhớ không lầm là mình vừa mới nói là em chưa từng ngồi qua loại phương tiện này, vậy thì lái kiểu gì?”
“Rất đơn giản, cứ tin anh!”
Sơ Xuân mất kiên nhẫn muốn trèo lên trên tàu, Sơ Thu cũng chạy theo cô bé, cả hai đứa đều bị Thương Sinh ôm xuống. “Các bảo bối ngoan, đừng chạy loạn nhé!”
“Ba ơi, chúng ta sẽ ngồi xe lửa đi chơi ạ?”
“Mấy đứa muốn đi không?”
“Muốn đi muốn đi!”
Thương Sinh quay đầu hỏi Sơ Hạ,“Còn em?”
“Hừ.”
Xe lửa không bị khóa, năm người chen lên toa đầu, Sơ Hạ ôm Sơ Đông ngồi trên chỗ điều khiển, Sơ Xuân và Sơ Thu thì cùng nhau ngồi ở ghế phụ, không ngừng ngắm nghía bên trong.
“Đừng lo lắng, mấy cái này là tay nắm khởi động, tay điều chỉnh tốc độ, cái này là thắng, xe lửa không cần phải chỉnh hướng, em chỉ cần nghe theo khẩu lệnh của anh, chú ý bảng áp lực và khống chế tốc độ là được.”
Thương Sinh giảng giải cho Sơ Hạ xong rồi đi xuống tàu tháo chỗ kết nối mấy toa sau ra, chỉ chừa lại đầu tàu nhằm tiết kiệm động lực và nhiên liệu, sau đó lại trở lại phòng than ngay sau phòng điều khiển.
Than đá trong lò cháy hừng hực, hơi nước bay lên. Sơ Hạ dưới sự chỉ đạo của Thương Sinh bắt đầu điều khiển toa tàu, mở vòi thông ra. Ống khói trên nóc đầu tàu phun ra hơi nước, tiếng còi hơi gầm lên, xe lửa chậm rãi chuyển động.
————-
Hàu sống này, món này Ru không dám xơi, chỉ ăn hàu nướng mỡ hành thau =__=
Ốc biển nướng~~~
Bạch tuộc nướng~~ Món yêu thích của Ru, mình cũng nghiện cả Takoyaki nữa ~~~
Canh rong biển hải sản
Nhím biển, VN mình thì ưa gọi là con nhum, ăn ngon lắm, rất béo và bổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất