Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang)
Chương 19
Thời tiết ấm lên từng ngày, ngọn núi từ màu xanh nhạt dần dần thành xanh đậm, được điểm thêm một chút điểm vàng điểm đỏ, mùa xuân rốt cục đã đến. Nhóm quỷ nhỏ ngâm mình suốt cả mùa đông cùng với Sơ Hạ vui vẻ chạy trên bãi cỏ xanh rì. Thương Sinh nhìn bọn họ, bất chợt trong đầu xuất hiện hình ảnh dã thú trốn đi giao phối suốt cả mùa đông, đến mùa xuân thì mang theo đám thú nhỏ mới gây giống được ra ngoài đạp thanh. Thương Sinh mỉm cười, thật là tràn ngập sức sống.
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua trong êm đềm, có lần họ còn bắt gặp thấy một con hươu cái vừa trưởng thành mang theo một con hươu nhỏ đi kiếm ăn, không biết có phải là con hươu mang thai mà họ từng gặp vào mùa thu kia không.
Mùa hè đến, vậy là họ đã ẩn cư trong núi tròn một năm, nhóm quỷ nhỏ đã cao lên không ít, nhất là Sơ Đông. Mới năm ngoái nó còn đòi Sơ Hạ cho bú, bây giờ đã có thể nhảy nhót ăn thịt. Sơ Hạ so chiều cao của Sơ Đông so với thời điểm đầu mùa đông thì Sơ Đông cơ hồ đã cao thêm đến một ngón tay. Sơ Hạ phải cảm thán một câu. “Quả nhiên có ăn thì càng mau lớn.” Sau đó bản thân cũng dựa vào tường đứng thẳng bắt Thương Sinh đo cho mình.
Thương Sinh mặt đối mặt kề sát Sơ Hạ. “Như vầy là được rồi, anh nhớ khi mới gặp em thì em chỉ cao đến cằm anh… bây giờ là…” Thương Sinh lại tiến sát thêm một chút. “Đã chạm được môi của anh rồi, phần thưởng này, tiếp tục cố gắng nha!” Môi áp xuống hôn lên đỉnh đầu Sơ Hạ.
Sơ Hạ nhảy dựng lên, “Ya ~ em biết sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua được anh! Nếu mùa đông năm ngoái tàng trữ nhiều lương thực hơn nữa thì nói không chừng bây giờ em đã cao hơn anh rồi! Hôm nay em phải ăn thêm một chén cơm ~”
“Được được, để anh đi chuẩn bị.”
Tuy chỉ mới là mùa hè nhưng được Sơ Hạ nhắc nhở nên Thương Sinh vẫn sớm chuẩn bị cho mùa đông. Quần áo mùa đông và nhiên liệu rất là sung túc, vấn đề hàng đầu tất nhiên vẫn chính là tàng trữ lương thực. Thứ dễ có được nhất vẫn là thóc và khoai tây. Trước kia khi đi thu thập thì đã sớm phát hiện ra rất nhiều lúa mạch chưa qua gia công nhưng vì khi đó quá gấp gáp nên họ không kịp xử lý. Bây giờ thời gian dư giả nên hai người thương lượng với nhau sẽ làm bột mì để sau này làm được nhiều món ăn đa dạng hơn.
Cả nhà giống như trước cùng xuống núi giải sầu và thu thập thức ăn. Tìm đến một khu phòng ốc không bị tổn hại nghiêm trọng lắm, làm ra bột mì rồi lại từng nhóm vận chuyển về. Không có máy phát điện nên chỉ có thể dựa vào sức người, tiến triển hơi chậm nhưng dù sao cũng chẳng có gì vội, vừa làm vừa chơi, khi thủy triều rút thì kéo nhau ra bờ biển ăn hải sản.
Một ngày nọ mọi người đang ở trong phòng làm bột mì thì chợt từ trên không trung nghe thấy tiếng động cơ máy bay gầm rú, Thương Sinh lập tức cảnh giác ngừng việc trong tay, ra hiệu im lặng với mọi người rồi nhanh chóng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài xem xét. Sơ Hạ ôm ba đứa bé khẩn trương nhìn chằm chằm Thương Sinh.
Tiếng động cơ gầm rú càng ngày càng vang, một chiếc máy bay chiến đấu hạ cánh xuống đồng ruộng hoang phế khiến cho tất cả các căn phòng gần đó rung lắc kịch liệt, Sơ Hạ ôm chặt lấy lũ trẻ.
Thương Sinh nhìn thấy hình dáng quen thuộc cùng với biểu tượng trên cánh máy bay thì khẽ nhíu mày, tựa vào bên cửa sổ tiếp tục quan sát. Một người đàn ông cao to mặc quân trang pha màu xanh xám từ trong cabin đi ra, hướng thẳng về khu phòng ốc bên này. Thương Sinh tính toán một lát rồi nhanh chóng đi đếm bên Sơ Hạ nói khẽ. “Em mang bọn nhỏ tìm chỗ nào trốn đi, anh đi ra ngoài giải quyết, khi nào gọi ra thì mới được ra nghe chưa?”
Sơ Hạ gật đầu, khi Thương Sinh quay đi thì vội vàng níu tay anh, mắt không chớp, nhỏ giọng nói: “Anh… cẩn thận!”
Thương Sinh hơi nhếc môi, một tay vuốt ve gò má Sơ Hạ, cảm thấy Sơ Hạ theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay mình thì ý cười càng sâu. “Yên tâm đi, phải tin vào chồng em!”
Sơ Hạ bĩu môi hừ một tiếng, gạt tay Thương Sinh đi.
Thương Sinh thấy bọn Sơ Hạ đã núp kỹ thì mở cửa đi ra bên ngoài, người đàn ông mặc quân trang kia lập tức giương súng hướng về phía anh. Thương Sinh giơ hai tay lên trời trầm giọng hô: “Tôi là phó đội trưởng đội trinh sát phi hành F2 của đế quốc đệ tam, Nhất Thương Sinh, đây quân bài của tôi.” Thương Sinh lắc lắc quân bài màu bạc trong tay, đối phương gật đầu rồi thì anh ném quân bài đến tay người đó.
Hai người tiếp tục dùng động tác tay và tiếng lóng xác nhận thân phận xong thì người kia vẫn cảnh giác mà hỏi Thương Sinh. “Anh ở đây làm gì?”
“Tôi đến đây chấp hành nhiệm vụ, máy bay gặp sự cố đã rơi, tôi nhảy dù thì tới được đây. Ở đây không còn ai cả, tại sao đội hành động đặc biệt lại đến đây? Và sao chỉ có một mình anh?”
Người đàn ông kia có nước da ngăm ngăm nên khiến cho gương mặt nghiêm túc trông càng thêm khí thế. Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc, dùng ánh mắt đấu với nhau không biết bao nhiêu chiêu, rất lâu sau người kia mới mở miệng. “Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, anh thuộc đội trinh sát thì ắt hẳn là phải biết chuyện ở ngọn núi phía bắc.” Tạm dừng một lúc nhìn thấy Thương Sinh làm vẻ mặt “Lẽ nào là như thế?” thì gật đầu rồi tiếp tục hỏi. “Anh bị nhốt ở trong này được bao lâu rồi?”
Thương Sinh nhìn người đàn ông kia rồi đáp: “Hai tháng trước, rơi ở sâu trong núi, tôi cứ đi rồi ra được đến đây.”
Đội trinh sát và đội hành động đặc biệt hoạt động độc lập, không biết nhiệm vụ và kỳ hạn của nhau.
Người đàn ông kia nghe xong thì nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Tại sao tôi lại không phát hiện thấy tín hiệu cầu cứu của anh?”
Đáy mắt của Thương Sinh nổi lên một tia ngoài ý muốn lẫn tán thưởng, anh mỉm cười rồi chậm rãi trả lời: “Vì tôi không định kêu cứu!”
Đến phiên đối phương để lộ ra sơ hở trên nét mặt, Thương Sinh nói tiếp. “Khi tôi vừa đến thì đã định tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa tôi đã cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài một khoảng thời gian nên không nắm được tin tức gì, sợ rằng sẽ đưa tới kẻ địch.”
Sự cảnh giác của người đàn ông kia cuối cùng cũng lơi lỏng, Thương Sinh làm như vô tình tiến lại gần người nọ, tự giễu nói, “Bất quá xem ra đã có người hoàn thành nhiệm vụ của tôi, đã biết vị trí chưa?”
Quả nhiên không phải là không có anh không được, cho dù anh mất tích thì cũng ngay lập tức có người bổ sung vào chỗ trống của anh. Nghĩ đến đây Thương Sinh thoáng có chút thất vọng, lập tức ổn định tâm thần ứng chiến.
Người nọ từ chối cho ý kiến, hừ lạnh một tiếng: “Tình hình bên ngoài đang chiến đấu rất thảm, anh thì lại ở đây tự do thoải mái.”
Sắc mặt Thương Sinh khẽ biến: “Chẳng lẽ quân ta rơi vào bất lợi nên các anh mới bí mật đến đây lấy vàng?”
“Không chỉ như vậy.” Người đàn ông kia múa tay làm ra vài dấu hiệu. “Phân đội tiếp theo sẽ đến ngay, ngoại trừ thu gom vàng ra thì còn muốn thanh lý trại tập trung, bất quá xem ra bớt được không ít việc.”
Người kia đưa lưng về phía Thương Sinh rồi đạp lên phế tích, cách Thương Sinh không đến nửa bước, không biết đang nghĩ cái gì.
Thương Sinh nắm chắc thời cơ, nhanh chóng lấy ra châm gây tê dùng để đối phó với dã thú rồi tranh thủ đối phương chưa kịp chuẩn bị đâm vào sau gáy người đó, người đàn ông kia vội vàng tránh ra nhưng ngay lập tức ngã vật xuống đất.
Thương Sinh buông người đàn ông kia ra, chạy lên máy bay xem xét thì thấy là máy bay có hai chỗ ngồi thì trong lòng thầm kêu không ổn.
Quả nhiên phía sau vang lên tiếng kéo chốt súng.
“Hai tay giơ lên cao, từ từ quay lại đây.”
Thương Sinh nghe theo nhưng trong đầu nhanh chóng tính toán nên tiếp cận khống chế quân địch hay là làm gì khác.
Nhưng ngay lập tức kế hoạch khống chế quân địch đã lập tức bị gạt bỏ.
“Thương Sinh…”
Sơ Hạ đã bị trói đến trước mặt Thương Sinh, tỏ ra có lỗi nhìn anh. Người đàn ông đang khống chế Sơ Hạ là một người thanh niên cũng mặc quân trang xanh xám, cao gầy trắng nõn, một tay cầm súng chỉ vào Thương Sinh, tay kia đẩy Sơ Hạ tiến về phía trước.
Người thanh niên vừa nhìn chằm chằm Thương Sinh và Sơ Hạ, vừa kiểm tra xem người đàn ông bị té xỉu dưới đất.
“Mày đã làm gì với đội trưởng? Làm sao để anh ta tỉnh lại.” Thanh niên nọ xem xét qua rồi vội hỏi.
Thương Sinh dùng ánh mắt an ủi Sơ Hạ, không nhanh không chậm đáp, “10mg Atropine.”
(Chất dùng để ức chế tác dụng của hệ thần kinh trung ương đối giao cảm trong nhiều trường hợp như rối loạn hệ tiêu hóa, loét dạ dày, phòng say tàu xe…ngoài ra nó còn có tác dụng trên tim nên còn được dùng khi phẫu thuật để duy trì chức năng tim thích hợp)
“Cái gì?”
“Tuy không dùng lượng gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng thời gian dài không giải độc thì sẽ tạo thành tác dụng ức chế khu thần kinh trung ương, di chứng không thuốc nào cứu được.”
Thanh niên kia càng nghe thì sắc mặt càng trắng, vội bước đến gần Thương Sinh, họng súng kê vào đầu anh lớn tiếng quát: “Thuốc giải ở đâu? Nếu đội trưởng có mệnh hệ gì tao sẽ cho chúng mày chôn cùng!”
Thương Sinh lãnh tĩnh nói, “Thuốc giải không có ở trên người tôi, tôi có thể nói cho anh biết ở đâu nhưng anh phải thả cậu ấy ra trước.” Thương Sinh chỉ Sơ Hạ.
Thanh niên kia tức giận gầm lên, “Mày cho là mày còn có quyền ra điều kiện hả? Đừng giở trò, tao hỏi lại lần nữa, thuốc giải ở đâu?”
Nòng súng trên tay thanh niên kia dí vào đầu Thương Sinh, ngón tay động động tựa hồ như bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp cò.
“Đừng!” Sơ Hạ kinh hãi nhào tới. “Đừng nổ súng!”
“Không được nhúc nhích!”
“Nguy hiểm! Nằm xuống!”
Một tiếng súng vang lên.
Sơ Hạ té xuống đất, bụi đất tung lên mù mịt, Sơ Hạ thấy hai người đàn ông trước mặt mình cùng lúc gầm lên rồi sau đó xoay vào đánh nhau. Sơ Hạ cố gắng đứng dậy nhưng hai tay bị trói ngoặt ra sau nên không cách nào giữ thăng bằng, cứ vừa rướn người lên lại ngã xuống.
Thương Sinh tranh thủ lúc Sơ Hạ chạy tới khiến cho thanh niên kia phân tâm thì hất văng cánh tay đang cầm súng của người kia lên cao. Trong lúc giãy dụa thì người thanh niên kia vô tình bóp cò nên khẩu súng hướng lên trời nổ một phát. Cổ tay bị Thương Sinh đánh thẳng vào đau đớn tuột tay thả cây súng rơi xuống đất. Thương Sinh lại xoay tay một quyền đánh vào gáy thanh niên, người thanh niên kia lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thương Sinh lập tức chạy đến đỡ Sơ Hạ dậy rồi tháo dây trói ra.
“Em không sao chứ?”
“Anh không sao chứ?”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó cùng nhau thả lỏng nở nụ cười.
Thương Sinh giúp Sơ Hạ phủi bụi trên người hỏi. “Lũ trẻ đâu?”
“Vừa rồi người kia vào phòng lục soát, em nghĩ chỉ bắt mình em còn đỡ hơn để lũ trẻ bị bắt nên liền đi ra.”
“May mà khi đó em không ngốc như vừa rồi.” Thương Sinh nhéo cằm Sơ Hạ, “Em có biết khi nãy anh đã sợ đến thế nào không?”
Sơ Hạ cúi đầu, “Em xin lỗi.”
“Ngốc quá, anh phải cảm ơn em đã cứu anh mới đúng.” Thương Sinh ôm lấy Sơ Hạ, cười nói, “Lo cho anh như vậy sao?”
“Cái gì chứ? Em đâu có nghĩ nhiều lắm đâu.”
“Chính vì là phản ứng bản năng của em nên anh mới cảm động.”
“Hứ.” Sơ Hạ vùi đầu dụi vào ngực Thương Sinh đỏ mặt.
“Được rồi, em mang bọn nhỏ ra đây, thu dọn ít đồ đạc rồi chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Sơ Hạ về phòng mang bọn Xuân, Thu, Đông ra với Thương Sinh. Thương Sinh đã trói hai người ngất xỉu kia kéo lên con đường nhỏ vào núi. Thấy bọn Sơ Hạ chạy đến thì đón họ lên máy bay.
“Ba ơi ba ơi ~ chúng ta được ngồi máy bay à?”
“Đúng vậy.” Thương Sinh ôm Thu, Đông lên khoang.
“Đi, đi đâu vậy anh?” Sơ Hạ bất an hỏi, cậu cứ tưởng rằng Thương Sinh muốn về núi, không lẽ không đúng sao?
“Chúng ta có máy bay, có thể rời khỏi nơi này.” Thương Sinh hai tay bưng lấy mặt Sơ Hạ. “Giống như trước kia chúng ta từng nói, đến một nơi trung lập, cùng nhau chăm sóc cho lũ trẻ, em cũng có thể đi học. Nếu như sau này em muốn rời khỏi anh thì anh cũng sẽ không khó xử em, chỉ cần em vui vẻ là được. Nhưng mà bây giờ nhất định phải rời khỏi đây, chẳng bao lâu nữa sẽ có quân đội đến càn quét, ở lại chỉ có chết mà thôi.”
Sơ Hạ rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Nếu em rời khỏi anh và lũ trẻ thì sao mà vui vẻ được, nhưng mà…”
Đương nhiên Sơ Hạ sẽ mãi mãi ở bên bọn họ, nhưng nếu thật sự phải rời khỏi nơi này thì Sơ Hạ lại rất sợ hãi. Bản thân Sơ Hạ chỉ là một thiếu niên nhà quê không biết gì, sau khi rời khỏi nơi này thì tựa như công chúa bị mất đi phép màu mà hiện ra nguyên hình xấu xí vô tri.
Thật sự phải đi sao?
“Quyết định vậy đi!”
“Anh!”
Thương Sinh ôm lấy Sơ Hạ đi vào cabin, đem Sơ Hạ đặt xuống ghế sau cùng chen chúc với bọn Xuân, Thu, Đông.
Sơ Hạ vò góc áo, vẫn còn rất do dự.
“Những thứ ở trong sơn động của chúng ta thì phải làm sao? Em vẫn cần nhiều thứ trong đó lắm!”
Quay đầu nhìn thấy thần tình mê mang vô thố của Sơ Hạ, Thương Sinh thu lại nụ cười trịnh trọng nói. “Tin tưởng anh, anh sẽ chăm sóc cho em.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Sơ Hạ gật đầu, bản thân đã hạ quyết tâm phải cố gắng, bây giờ cơ hội đã bày ra trước mắt thì đừng buông tay.
Cửa cabin chậm rãi đóng kín.
“Đúng rồi! Đợi đã!” Sơ Hạ đột nhiên nghĩ đến, “Mình còn chưa cho hai người kia thuốc giải mà!”
“Cái đó á,” Thương Sinh đeo mũ phi hành lên, vừa khởi động máy bay vừa nói. “Lừa họ thôi, thứ anh tiêm cho người kia chỉ là thuốc mê mà thôi, chẳng mấy nữa là sẽ tỉnh lại ngay. Bất quá hình như thứ đó có chút tác dụng phụ.”
“Tác dụng phụ là gì?”
“Thứ thuốc mê đó có tác dụng phụ là kích thích tuyến thượng thận để cho người ta hưng phấn, sinh ra hiệu quả thôi tình.”
“Á! Vậy bọn họ…”
“Thì đại khái là cái sơn động kia của chúng ta có chủ mới rồi.”
Máy bay lao vút lên bầu trời, xuyên qua những đám mây, bay qua những khu rừng và thành thị, sông ngòi cùng thôn trang, Sơ Hạ xuất thần nhìn xuống phía dưới.
Từ trên trời có thể nhìn thấy đại lục như một đóa hoa.
Cuối cùng thì mình cũng có thể thấy được.
Một đóa hoa khổng lồ cực kỳ xinh đẹp đang nở rộ ngay dưới chân mình.
Sẽ có người cùng mình đi suốt cả cuộc đời trên con đường hoa rực rỡ này cho đến điểm tận cùng.
TOÀN VĂN HOÀN
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua trong êm đềm, có lần họ còn bắt gặp thấy một con hươu cái vừa trưởng thành mang theo một con hươu nhỏ đi kiếm ăn, không biết có phải là con hươu mang thai mà họ từng gặp vào mùa thu kia không.
Mùa hè đến, vậy là họ đã ẩn cư trong núi tròn một năm, nhóm quỷ nhỏ đã cao lên không ít, nhất là Sơ Đông. Mới năm ngoái nó còn đòi Sơ Hạ cho bú, bây giờ đã có thể nhảy nhót ăn thịt. Sơ Hạ so chiều cao của Sơ Đông so với thời điểm đầu mùa đông thì Sơ Đông cơ hồ đã cao thêm đến một ngón tay. Sơ Hạ phải cảm thán một câu. “Quả nhiên có ăn thì càng mau lớn.” Sau đó bản thân cũng dựa vào tường đứng thẳng bắt Thương Sinh đo cho mình.
Thương Sinh mặt đối mặt kề sát Sơ Hạ. “Như vầy là được rồi, anh nhớ khi mới gặp em thì em chỉ cao đến cằm anh… bây giờ là…” Thương Sinh lại tiến sát thêm một chút. “Đã chạm được môi của anh rồi, phần thưởng này, tiếp tục cố gắng nha!” Môi áp xuống hôn lên đỉnh đầu Sơ Hạ.
Sơ Hạ nhảy dựng lên, “Ya ~ em biết sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua được anh! Nếu mùa đông năm ngoái tàng trữ nhiều lương thực hơn nữa thì nói không chừng bây giờ em đã cao hơn anh rồi! Hôm nay em phải ăn thêm một chén cơm ~”
“Được được, để anh đi chuẩn bị.”
Tuy chỉ mới là mùa hè nhưng được Sơ Hạ nhắc nhở nên Thương Sinh vẫn sớm chuẩn bị cho mùa đông. Quần áo mùa đông và nhiên liệu rất là sung túc, vấn đề hàng đầu tất nhiên vẫn chính là tàng trữ lương thực. Thứ dễ có được nhất vẫn là thóc và khoai tây. Trước kia khi đi thu thập thì đã sớm phát hiện ra rất nhiều lúa mạch chưa qua gia công nhưng vì khi đó quá gấp gáp nên họ không kịp xử lý. Bây giờ thời gian dư giả nên hai người thương lượng với nhau sẽ làm bột mì để sau này làm được nhiều món ăn đa dạng hơn.
Cả nhà giống như trước cùng xuống núi giải sầu và thu thập thức ăn. Tìm đến một khu phòng ốc không bị tổn hại nghiêm trọng lắm, làm ra bột mì rồi lại từng nhóm vận chuyển về. Không có máy phát điện nên chỉ có thể dựa vào sức người, tiến triển hơi chậm nhưng dù sao cũng chẳng có gì vội, vừa làm vừa chơi, khi thủy triều rút thì kéo nhau ra bờ biển ăn hải sản.
Một ngày nọ mọi người đang ở trong phòng làm bột mì thì chợt từ trên không trung nghe thấy tiếng động cơ máy bay gầm rú, Thương Sinh lập tức cảnh giác ngừng việc trong tay, ra hiệu im lặng với mọi người rồi nhanh chóng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài xem xét. Sơ Hạ ôm ba đứa bé khẩn trương nhìn chằm chằm Thương Sinh.
Tiếng động cơ gầm rú càng ngày càng vang, một chiếc máy bay chiến đấu hạ cánh xuống đồng ruộng hoang phế khiến cho tất cả các căn phòng gần đó rung lắc kịch liệt, Sơ Hạ ôm chặt lấy lũ trẻ.
Thương Sinh nhìn thấy hình dáng quen thuộc cùng với biểu tượng trên cánh máy bay thì khẽ nhíu mày, tựa vào bên cửa sổ tiếp tục quan sát. Một người đàn ông cao to mặc quân trang pha màu xanh xám từ trong cabin đi ra, hướng thẳng về khu phòng ốc bên này. Thương Sinh tính toán một lát rồi nhanh chóng đi đếm bên Sơ Hạ nói khẽ. “Em mang bọn nhỏ tìm chỗ nào trốn đi, anh đi ra ngoài giải quyết, khi nào gọi ra thì mới được ra nghe chưa?”
Sơ Hạ gật đầu, khi Thương Sinh quay đi thì vội vàng níu tay anh, mắt không chớp, nhỏ giọng nói: “Anh… cẩn thận!”
Thương Sinh hơi nhếc môi, một tay vuốt ve gò má Sơ Hạ, cảm thấy Sơ Hạ theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay mình thì ý cười càng sâu. “Yên tâm đi, phải tin vào chồng em!”
Sơ Hạ bĩu môi hừ một tiếng, gạt tay Thương Sinh đi.
Thương Sinh thấy bọn Sơ Hạ đã núp kỹ thì mở cửa đi ra bên ngoài, người đàn ông mặc quân trang kia lập tức giương súng hướng về phía anh. Thương Sinh giơ hai tay lên trời trầm giọng hô: “Tôi là phó đội trưởng đội trinh sát phi hành F2 của đế quốc đệ tam, Nhất Thương Sinh, đây quân bài của tôi.” Thương Sinh lắc lắc quân bài màu bạc trong tay, đối phương gật đầu rồi thì anh ném quân bài đến tay người đó.
Hai người tiếp tục dùng động tác tay và tiếng lóng xác nhận thân phận xong thì người kia vẫn cảnh giác mà hỏi Thương Sinh. “Anh ở đây làm gì?”
“Tôi đến đây chấp hành nhiệm vụ, máy bay gặp sự cố đã rơi, tôi nhảy dù thì tới được đây. Ở đây không còn ai cả, tại sao đội hành động đặc biệt lại đến đây? Và sao chỉ có một mình anh?”
Người đàn ông kia có nước da ngăm ngăm nên khiến cho gương mặt nghiêm túc trông càng thêm khí thế. Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc, dùng ánh mắt đấu với nhau không biết bao nhiêu chiêu, rất lâu sau người kia mới mở miệng. “Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, anh thuộc đội trinh sát thì ắt hẳn là phải biết chuyện ở ngọn núi phía bắc.” Tạm dừng một lúc nhìn thấy Thương Sinh làm vẻ mặt “Lẽ nào là như thế?” thì gật đầu rồi tiếp tục hỏi. “Anh bị nhốt ở trong này được bao lâu rồi?”
Thương Sinh nhìn người đàn ông kia rồi đáp: “Hai tháng trước, rơi ở sâu trong núi, tôi cứ đi rồi ra được đến đây.”
Đội trinh sát và đội hành động đặc biệt hoạt động độc lập, không biết nhiệm vụ và kỳ hạn của nhau.
Người đàn ông kia nghe xong thì nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Tại sao tôi lại không phát hiện thấy tín hiệu cầu cứu của anh?”
Đáy mắt của Thương Sinh nổi lên một tia ngoài ý muốn lẫn tán thưởng, anh mỉm cười rồi chậm rãi trả lời: “Vì tôi không định kêu cứu!”
Đến phiên đối phương để lộ ra sơ hở trên nét mặt, Thương Sinh nói tiếp. “Khi tôi vừa đến thì đã định tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa tôi đã cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài một khoảng thời gian nên không nắm được tin tức gì, sợ rằng sẽ đưa tới kẻ địch.”
Sự cảnh giác của người đàn ông kia cuối cùng cũng lơi lỏng, Thương Sinh làm như vô tình tiến lại gần người nọ, tự giễu nói, “Bất quá xem ra đã có người hoàn thành nhiệm vụ của tôi, đã biết vị trí chưa?”
Quả nhiên không phải là không có anh không được, cho dù anh mất tích thì cũng ngay lập tức có người bổ sung vào chỗ trống của anh. Nghĩ đến đây Thương Sinh thoáng có chút thất vọng, lập tức ổn định tâm thần ứng chiến.
Người nọ từ chối cho ý kiến, hừ lạnh một tiếng: “Tình hình bên ngoài đang chiến đấu rất thảm, anh thì lại ở đây tự do thoải mái.”
Sắc mặt Thương Sinh khẽ biến: “Chẳng lẽ quân ta rơi vào bất lợi nên các anh mới bí mật đến đây lấy vàng?”
“Không chỉ như vậy.” Người đàn ông kia múa tay làm ra vài dấu hiệu. “Phân đội tiếp theo sẽ đến ngay, ngoại trừ thu gom vàng ra thì còn muốn thanh lý trại tập trung, bất quá xem ra bớt được không ít việc.”
Người kia đưa lưng về phía Thương Sinh rồi đạp lên phế tích, cách Thương Sinh không đến nửa bước, không biết đang nghĩ cái gì.
Thương Sinh nắm chắc thời cơ, nhanh chóng lấy ra châm gây tê dùng để đối phó với dã thú rồi tranh thủ đối phương chưa kịp chuẩn bị đâm vào sau gáy người đó, người đàn ông kia vội vàng tránh ra nhưng ngay lập tức ngã vật xuống đất.
Thương Sinh buông người đàn ông kia ra, chạy lên máy bay xem xét thì thấy là máy bay có hai chỗ ngồi thì trong lòng thầm kêu không ổn.
Quả nhiên phía sau vang lên tiếng kéo chốt súng.
“Hai tay giơ lên cao, từ từ quay lại đây.”
Thương Sinh nghe theo nhưng trong đầu nhanh chóng tính toán nên tiếp cận khống chế quân địch hay là làm gì khác.
Nhưng ngay lập tức kế hoạch khống chế quân địch đã lập tức bị gạt bỏ.
“Thương Sinh…”
Sơ Hạ đã bị trói đến trước mặt Thương Sinh, tỏ ra có lỗi nhìn anh. Người đàn ông đang khống chế Sơ Hạ là một người thanh niên cũng mặc quân trang xanh xám, cao gầy trắng nõn, một tay cầm súng chỉ vào Thương Sinh, tay kia đẩy Sơ Hạ tiến về phía trước.
Người thanh niên vừa nhìn chằm chằm Thương Sinh và Sơ Hạ, vừa kiểm tra xem người đàn ông bị té xỉu dưới đất.
“Mày đã làm gì với đội trưởng? Làm sao để anh ta tỉnh lại.” Thanh niên nọ xem xét qua rồi vội hỏi.
Thương Sinh dùng ánh mắt an ủi Sơ Hạ, không nhanh không chậm đáp, “10mg Atropine.”
(Chất dùng để ức chế tác dụng của hệ thần kinh trung ương đối giao cảm trong nhiều trường hợp như rối loạn hệ tiêu hóa, loét dạ dày, phòng say tàu xe…ngoài ra nó còn có tác dụng trên tim nên còn được dùng khi phẫu thuật để duy trì chức năng tim thích hợp)
“Cái gì?”
“Tuy không dùng lượng gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng thời gian dài không giải độc thì sẽ tạo thành tác dụng ức chế khu thần kinh trung ương, di chứng không thuốc nào cứu được.”
Thanh niên kia càng nghe thì sắc mặt càng trắng, vội bước đến gần Thương Sinh, họng súng kê vào đầu anh lớn tiếng quát: “Thuốc giải ở đâu? Nếu đội trưởng có mệnh hệ gì tao sẽ cho chúng mày chôn cùng!”
Thương Sinh lãnh tĩnh nói, “Thuốc giải không có ở trên người tôi, tôi có thể nói cho anh biết ở đâu nhưng anh phải thả cậu ấy ra trước.” Thương Sinh chỉ Sơ Hạ.
Thanh niên kia tức giận gầm lên, “Mày cho là mày còn có quyền ra điều kiện hả? Đừng giở trò, tao hỏi lại lần nữa, thuốc giải ở đâu?”
Nòng súng trên tay thanh niên kia dí vào đầu Thương Sinh, ngón tay động động tựa hồ như bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp cò.
“Đừng!” Sơ Hạ kinh hãi nhào tới. “Đừng nổ súng!”
“Không được nhúc nhích!”
“Nguy hiểm! Nằm xuống!”
Một tiếng súng vang lên.
Sơ Hạ té xuống đất, bụi đất tung lên mù mịt, Sơ Hạ thấy hai người đàn ông trước mặt mình cùng lúc gầm lên rồi sau đó xoay vào đánh nhau. Sơ Hạ cố gắng đứng dậy nhưng hai tay bị trói ngoặt ra sau nên không cách nào giữ thăng bằng, cứ vừa rướn người lên lại ngã xuống.
Thương Sinh tranh thủ lúc Sơ Hạ chạy tới khiến cho thanh niên kia phân tâm thì hất văng cánh tay đang cầm súng của người kia lên cao. Trong lúc giãy dụa thì người thanh niên kia vô tình bóp cò nên khẩu súng hướng lên trời nổ một phát. Cổ tay bị Thương Sinh đánh thẳng vào đau đớn tuột tay thả cây súng rơi xuống đất. Thương Sinh lại xoay tay một quyền đánh vào gáy thanh niên, người thanh niên kia lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thương Sinh lập tức chạy đến đỡ Sơ Hạ dậy rồi tháo dây trói ra.
“Em không sao chứ?”
“Anh không sao chứ?”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó cùng nhau thả lỏng nở nụ cười.
Thương Sinh giúp Sơ Hạ phủi bụi trên người hỏi. “Lũ trẻ đâu?”
“Vừa rồi người kia vào phòng lục soát, em nghĩ chỉ bắt mình em còn đỡ hơn để lũ trẻ bị bắt nên liền đi ra.”
“May mà khi đó em không ngốc như vừa rồi.” Thương Sinh nhéo cằm Sơ Hạ, “Em có biết khi nãy anh đã sợ đến thế nào không?”
Sơ Hạ cúi đầu, “Em xin lỗi.”
“Ngốc quá, anh phải cảm ơn em đã cứu anh mới đúng.” Thương Sinh ôm lấy Sơ Hạ, cười nói, “Lo cho anh như vậy sao?”
“Cái gì chứ? Em đâu có nghĩ nhiều lắm đâu.”
“Chính vì là phản ứng bản năng của em nên anh mới cảm động.”
“Hứ.” Sơ Hạ vùi đầu dụi vào ngực Thương Sinh đỏ mặt.
“Được rồi, em mang bọn nhỏ ra đây, thu dọn ít đồ đạc rồi chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Sơ Hạ về phòng mang bọn Xuân, Thu, Đông ra với Thương Sinh. Thương Sinh đã trói hai người ngất xỉu kia kéo lên con đường nhỏ vào núi. Thấy bọn Sơ Hạ chạy đến thì đón họ lên máy bay.
“Ba ơi ba ơi ~ chúng ta được ngồi máy bay à?”
“Đúng vậy.” Thương Sinh ôm Thu, Đông lên khoang.
“Đi, đi đâu vậy anh?” Sơ Hạ bất an hỏi, cậu cứ tưởng rằng Thương Sinh muốn về núi, không lẽ không đúng sao?
“Chúng ta có máy bay, có thể rời khỏi nơi này.” Thương Sinh hai tay bưng lấy mặt Sơ Hạ. “Giống như trước kia chúng ta từng nói, đến một nơi trung lập, cùng nhau chăm sóc cho lũ trẻ, em cũng có thể đi học. Nếu như sau này em muốn rời khỏi anh thì anh cũng sẽ không khó xử em, chỉ cần em vui vẻ là được. Nhưng mà bây giờ nhất định phải rời khỏi đây, chẳng bao lâu nữa sẽ có quân đội đến càn quét, ở lại chỉ có chết mà thôi.”
Sơ Hạ rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Nếu em rời khỏi anh và lũ trẻ thì sao mà vui vẻ được, nhưng mà…”
Đương nhiên Sơ Hạ sẽ mãi mãi ở bên bọn họ, nhưng nếu thật sự phải rời khỏi nơi này thì Sơ Hạ lại rất sợ hãi. Bản thân Sơ Hạ chỉ là một thiếu niên nhà quê không biết gì, sau khi rời khỏi nơi này thì tựa như công chúa bị mất đi phép màu mà hiện ra nguyên hình xấu xí vô tri.
Thật sự phải đi sao?
“Quyết định vậy đi!”
“Anh!”
Thương Sinh ôm lấy Sơ Hạ đi vào cabin, đem Sơ Hạ đặt xuống ghế sau cùng chen chúc với bọn Xuân, Thu, Đông.
Sơ Hạ vò góc áo, vẫn còn rất do dự.
“Những thứ ở trong sơn động của chúng ta thì phải làm sao? Em vẫn cần nhiều thứ trong đó lắm!”
Quay đầu nhìn thấy thần tình mê mang vô thố của Sơ Hạ, Thương Sinh thu lại nụ cười trịnh trọng nói. “Tin tưởng anh, anh sẽ chăm sóc cho em.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Sơ Hạ gật đầu, bản thân đã hạ quyết tâm phải cố gắng, bây giờ cơ hội đã bày ra trước mắt thì đừng buông tay.
Cửa cabin chậm rãi đóng kín.
“Đúng rồi! Đợi đã!” Sơ Hạ đột nhiên nghĩ đến, “Mình còn chưa cho hai người kia thuốc giải mà!”
“Cái đó á,” Thương Sinh đeo mũ phi hành lên, vừa khởi động máy bay vừa nói. “Lừa họ thôi, thứ anh tiêm cho người kia chỉ là thuốc mê mà thôi, chẳng mấy nữa là sẽ tỉnh lại ngay. Bất quá hình như thứ đó có chút tác dụng phụ.”
“Tác dụng phụ là gì?”
“Thứ thuốc mê đó có tác dụng phụ là kích thích tuyến thượng thận để cho người ta hưng phấn, sinh ra hiệu quả thôi tình.”
“Á! Vậy bọn họ…”
“Thì đại khái là cái sơn động kia của chúng ta có chủ mới rồi.”
Máy bay lao vút lên bầu trời, xuyên qua những đám mây, bay qua những khu rừng và thành thị, sông ngòi cùng thôn trang, Sơ Hạ xuất thần nhìn xuống phía dưới.
Từ trên trời có thể nhìn thấy đại lục như một đóa hoa.
Cuối cùng thì mình cũng có thể thấy được.
Một đóa hoa khổng lồ cực kỳ xinh đẹp đang nở rộ ngay dưới chân mình.
Sẽ có người cùng mình đi suốt cả cuộc đời trên con đường hoa rực rỡ này cho đến điểm tận cùng.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất