Chương 33: Quyển 4Chương 4
Hai vị thủ tọa được mời vào trong tu chân liên minh, những đệ tử La Phù Kiếm Môn khác thì được dẫn tới một chỗ của doanh địa tạm nghỉ ngơi, Lạc Nại Hà đang cầm vài trái linh quả đút tiểu lang, bất ngờ nghe được sau lưng truyền tới một tiếng kêu vui mừng: “Nại Hà sư huynh, sao lại là huynh a?”
Lạc Nại Hà quay đầu, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi tươi tắn đứng sau lưng mình, ngây ra một lúc, mới nhận ra, nói: “A, là Nhất Nhất sư muội, sao muội lại ở đây?”
Nữ tử trẻ tuổi này cư nhiên là Cốc Nhất Nhất, tiểu sư muội của Minh Nguyệt Phong, hiện nay đã trưởng thành là một nữ tu sĩ yêu kiều mỹ lệ, dung mạo chói sáng.
“Hi hi, Nại Hà sư huynh mấy năm nay huynh không phải vẫn luôn trốn tu luyện sao, năm ngoái muội nhận nhiệm vụ sư môn, đến tu chân liên minh rèn luyện, nhiệm vụ này rất đắc hàng, muội không dễ gì mới giành được. Hôm nay muội nghe nói có đệ tử Kết Đan kỳ của La Phù Kiếm Môn muốn vào chiến trường ngoại vực rèn luyện, đặc biệt chạy qua nhìn xem có người quen không, không ngờ vừa tới đã thấy sư huynh rồi, a, Nại Hà sư huynh, huynh đã là đệ tử Kết Đan kỳ rồi sao, tiêu rồi, vậy không phải muội phải đổi sang gọi huynh là sư thúc sao?”
Lạc Nại Hà ưỡn ngực, lập tức cười xấu xa nói: “Nào, gọi tiếng sư thúc nghe thử đi, sư thúc thưởng kẹo đường cho ngươi.”
“Phì…” Cốc Nhất Nhất thấy y vẫn là cái đức tính đó, lập ức phì y một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi: “Nại Hà sư huynh, huynh tìm được Tô Lạc sư huynh chưa?”
Lần này thật tình là lại nói đến chuyện không muốn nhắc, Lạc Nại Hà nhất thời nhún vai lắc đầu, hữu khí vô lực kéo kéo lỗ tai của tiểu lang, vẻ mặt sầu muộn, không cần trả lời Cốc Nhất Nhất cũng biết đáp án.
Tiểu lang vốn đang ăn linh quả, bất ngờ lỗ tai bị kéo đau, theo tiềm thức muốn cắn một phát, ai biết vừa quay đầu, phát hiện là ‘mẫu thân’ đang kéo tai của nó, nhất thời không còn tức nổi, tùy tiện đớp linh quả rồi co chân chạy.
“Lạc sư huynh cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì, Nại Hà sư huynh đừng lo lắng nữa, nói không chừng Tô Lạc sư huynh tu vi có đột phá, đang ẩn ở nơi nào đó bế quan, tu sĩ bế quan, thì một lần bế mười mấy, hai mươi năm cũng rất bình thường…”
Cốc Nhất Nhất an ủi, thấy Lạc Nại Hà vẫn sầu mi khổ mặt, lòng đột nhiên nhẹ động, nói: “Nại Hà sư huynh, muội dẫn huynh đến nơi đóng quân dạo một vòng nha, huynh đoán xem còn ai giống muội, nhận được nhiệm vụ đến tu chân liên minh rèn luyện?”
Lạc Nại Hà hữu khí vô lực nói: “Còn có thể là ai, khẳng định là từng đệ tử xuất ra từ từng Phong, chỗ đóng quân này cách chiến trường ngoại vực gần như vậy, mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ các ngươi nếu muốn tự bảo toàn, chỉ có thể dựa vào tiểu vô cực kiếm trận… muội hỏi như vậy, khẳng định còn có người huynh quen biết rồi, đệ tử Phong khác huynh không quen, Tiểu Thạch Phong… sẽ không phải là một trong những người trước kia thường xuyên trêu chọc huynh đi… Hồ Lô Phong… Nữ Nhi Hồng? Và Trúc Diệp Thanh? Cửu Linh Phong… lẽ nào là Bạch… tên là Bạch gì đó…”
Cứ như vậy đếm đếm, Lạc Nại Hà đột nhiên phát hiện, đệ tử Phong khác mà y quen biết thật sự không nhiều, trước đây khi ở La Phù Kiếm Môn một nửa thời gian của y là dùng cho việc ngủ, còn lại một nửa, trên cơ bản chính là nhìn trộm Cảnh Dương luyện kiếm và bị Tô Lạc truy đuổi bắt luyện kiếm.
Những ngày tháng phiếm vị như thế, tại sao hiện tại khi hồi tưởng, lại cảm thấy khoái lạc thỏa mãn đến thế chứ?
Cốc Nhất Nhất không biết y đang nghĩ gì, nhưng bị thần tình mơ hồ của y chọc cười, nói: “Nại Hà sư huynh, Thập Tam Phong có ai không biết phế vật nổi danh của Minh Nguyệt Phong, không ngờ được người nhận thức huynh nhiều như vậy, nhưng người huynh nhận thức thì ít đến đáng thướng… ai da, muội không phải nói huynh là phế vật…”
Nàng vẻ mặt hổ thẹn, nếu Lạc Nại Hà đã tu luyện đến Kết Đan kỳ mà còn là phế vật, vậy thì trên Minh Nguyệt Phong còn có ai là thiên tài nữa? Trước đây Nại Hà sư huynh có danh phế vật, chỉ vì y không thích tu luyện Thiện Thủy kiếm quyết mà thôi, mấy năm nay y chăm chỉ tu luyện, không phải đã tiến bộ rất nhanh sao.
“Nại Hà sư huynh, muội dẫn huynh đi gặp bọn họ… hi hi, huynh khẳng định không thể ngờ, người của Tiểu Thạch Phong là Vạn sư tỷ đi… Vạn Tú Nhi, Nại Hà sư huynh còn nhớ không, Cảnh Dương sư huynh từng dạy tỷ ấy luyện Thanh Phong kiếm quyết, hiện tại Thanh Phong kiếm quyết của tỷ ấy sử rất tốt, một chút cũng không thua kém Cảnh Dương sư huynh năm đó, hơn nữa gần đây tỷ ấy vừa lĩnh ngộ được Phong Chi kiếm ý, thật ngưỡng mộ chết người mà, muội còn chưa lĩnh ngộ được Thủy Chi kiếm ý… đúng rồi, Nữ Nhi Hồng sư huynh cũng ở đây nga, huynh ấy còn trộm rượu của Trúc Diệp Thanh sư huynh đến, lát nữa chúng ta tìm huynh ấy uống rượu…”
“Đợi đã… ai ai ai… doanh địa còn chưa chỉnh lý xong mà…”
“Cái đó đợi lát nữa chỉnh lý là được rồi… nhanh đi nhanh đi, muội gấp gáp muốn nhìn biểu tình của bọn họ khi thấy Nại Hà sư huynh đã tiến giới Kết Đan kỳ___ hi hi, nhất định rất thú vị___”
Lạc Nại Hà đảo mắt trắng, Nhất Nhất sư muội có cái khẩu vị ác độc gì đây a. Nhưng nghĩ lại thì những người này khi nhìn thấy một người vẫn luôn được gọi là phế vật cư nhiên đã tiến giới lên Kết Đan kỳ, biểu tình kinh ngạc đó cũng đích thực là khiến người chờ mong.
Tuy tâm tình không tốt lắm, nhưng Lạc Nại Hà vẫn dậy lên được chút tinh thần, chuẩn bị phối hợp với Cốc Nhất Nhất đi đả kích những người kia.
“A… ngươi là phế vật Minh Nguyệt Phong đó…” Một người ngây dại.
“Lạc, Lạc, Lạc… sư thúc?” Lại một người lắp bắp.
“Làm sao có thể… ta ngay cả một phế vật cũng không bằng… ta còn nhập môn sớm hơn y a…” Một người chịu đả kích lớn ngồi xổm dưới đất họa vòng.
“Cốc sư muội, muội ngắt ta một cái… ta có phải đang nằm mơ không… giữa ban ngày, sao lại mơ loại giấc mơ hoang đường này, ha ha… ha ha ha, phế vật cũng có thể tiến giới vào Kết Đan kỳ, vậy ta nhất định là Đại Thừa kỳ rồi… ha ha ha ha…” Đây là một người không dám tiếp nhận sự thật.
Cốc Nhất Nhất một đường đi qua, cười đến mức không thể thẳng lưng, phản ứng của những sư huynh sư tỷ này thật sự quá buồn cười, chẳng qua cũng không phải không có người làm cụt hứng, ví dụ như Vạn Tú Nhi, sau khi nhìn thấy Lạc Nại Hà, hừ lạnh một tiếng, nói: “Mấy năm trước khi Cảnh Dương sư huynh đại náo Minh Nguyệt Phong đã đột phá rồi, có cái gì hay ho đâu, nếu so sánh với Cảnh Dương sư huynh, phế vật này còn kém xa, quả nhiên là phế vật…”
Xem ra, nàng còn không biết Cảnh Dương bị vây ở chiến trường ngoại vực, nếu không chỉ sợ không có tâm tình nói mát thế này.
“Vạn sư tỷ, sao tỷ lại…”
Cốc Nhất Nhất vốn muốn dẫn Lạc Nại Hà đến đây để vẻ vang, không ngờ ngược lại bị Vạn Tú Nhi chế giễu, nhất thời tức giận đỏ bừng mặt, đang muốn lý luận cùng nàng ta, Lạc Nại Hà lại kéo nàng đi, nói: “Nhất Nhất sư muội, nhanh dẫn huynh đi tìm Nữ Nhi Hồng, sâu rượu trong bụng huynh đã réo nãy giờ rồi.”
Y vẫn chưa đến mức phải tính toán cùng một nữ nhân. Thái độ của Vạn Tú Nhi đối với y, vẫn luôn như vậy, ghét y một cách kỳ lạ.
Nữ Nhi Hồng đang ngồi trên cành cây đại thụ gần doanh địa, trong tay cầm một bình rượu nhưng lại không uống, chỉ ngây ngây ngồi nhìn trời, thần tình mơ màng, không biết đang nghĩ cái gì. Giống như lần đầu tiên khi Lạc Nại Hà gặp hắn, bạch y như tuyết, thắt lưng cột một hồ lô hắc mộc, chỉ có khí chất băng tuyết làm người ta khó thể thân cận kia, thì đã vì thần tình mơ màng của hắn mà có sự cải biến, hắn không còn khó tiếp cận nữa, nhưng lại đơn thuần như trích tiên không nhiễm bụi trần.
Trừ Cảnh Dương ra, La Phù Kiếm Môn sợ là không còn ai có thể phân tranh cao thấp về dung mạo với Nữ Nhi Hồng, cho dù trong lòng Lạc Nại Hà chỉ có sư huynh của y, cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Tiếng bước chân kinh động đến Nữ Nhi Hồng, hắn tỉnh táo lại, nhìn Lạc Nại Hà mấy cái, đột nhiên nói: “Ta cảm thấy được, Tô Lạc đang ở đây.”
Hắn vươn tay ra, ngón tay thon dài tinh tế chỉ về một hướng, Lạc Nại Hà hoảng hốt, gần như muốn thuận theo phương hướng chỉ của hắn mà bay đi, nhưng bên tai lại nghe thấy Cốc Nhất Nhát nói: “Nữ Nhi Hồng sư huynh, huynh lại nói bậy cái gì, Tô sư huynh sao lại ở chiến trường ngoại vực.”
Hướng đó, là chiến trường ngoại vực sao?
Cảnh Dương bị vây trong chiến trường ngoại vực, lẽ nào sư huynh cũng giống như Cảnh Dương?
Lạc Nại Hà cảm thấy tim đập lợi hại, đúng rồi, nhất định có khả năng này, lúc đầu sư huynh là đuổi theo Thiên Ma ngoại vực, không cẩn thận truy tới chiến trường ngoại vực cũng không có gì kỳ quái, con Phượng Hoàng đó từng nói qua, Nữ Nhi Hồng là do sư huynh dùng một phần hồn cứu về, hắn có thể cảm ứng sự tồn tại của sư huynh, sẽ không phải giả, sư huynh nhất định đang ở đó, trách không được mấy năm nay bất kể y tìm thế nào cũng không tìm được sư huynh, thì ra sư huynh đang ở chiến trường ngoại vực.
“Nhất Nhất sư muội, muội thay huynh nói với hai vị thủ tọa một tiếng, huynh đi đến chiến trường ngoại vực trước…”
Không kìm được, y bay lên trời, chỉ lưu lại một câu dặn dò, lời nói còn chưa dứt hẳn, người đã bay đi vài dặm.
Cốc Nhất Nhất mục trừng khẩu ngốc, ngây ra nửa ngày, lúc này sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, đuổi theo Lạc Nại Hà, nhưng tốc độ của nàng sao đuổi kịp y, chớp mắt đã mất bóng người, nàng gấp gấp dậm chân, chỉ có thể quay lại chạy về doanh địa.
“Di, tiểu tử thúi muốn đi đâu, bay gấp như vậy?”
Tiểu hồng điểu đang bay tới bay lui ở gần doanh địa tìm linh quả, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng của Lạc Nại Hà ở phía xa, không kìm được lầm bầm một tiếng, hai cánh vỗ lia lịa truy theo, miệng còn không quên phát ra tiếng hót dài, theo tiếng hót đó, tiểu lang từ trong doanh địa lao ra, nhanh như gió đuổi theo.
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào cửa phong vực?”
“Tiểu Huyền, đi ra!”
Cửa phong vực, chính là đại môn ra vào chiến trường ngoại vực, toàn bộ chiến trường ngoại vực, đều bị không gian xiên loạn bao trùm, duy chỉ có cửa phong vực mới có thể tự do tiến xuất. Lạc Nại Hà vừa mới lại gần, liền có tu sĩ trông coi tại cửa phong vực ngăn cản. Y dùng thần thức đảo qua, phát hiện tu sĩ thủ môn tổng cộng có mười người, trong đó ít nhất có ba tu sĩ Kim Đan kỳ tọa trấn, cường ngạnh xông vào căn bản không thể, y quả quyết triệu Huyền Vụ kiếm ý ra, không nói hai lời, trước tiên phóng huyền cảnh.
Huyền cảnh trong Huyền Vụ kiếm ý, vốn là do nuốt Thiên Ma huyền cảnh mà ra, tu vi của Lạc Nại Hà tuy không bằng tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng Thiên Ma huyền cảnh lại lợi hại cỡ nào, luận uy lực chỉ thua kém Thái Hư huyền cảnh của Ẩn Phong, đây là chiêu đắc ý nhất của Lạc Nại Hà.
“Huyền cảnh? Đợi đã, sao lại có cảm giác của Thiên Ma ngoại vực…”
Các tu sĩ tọa trấn cửa phong vực kinh ngạc, một lúc ngây ngẩn, liền xuất thủ chậm một nhịp, đợi ba tu sĩ Kim Đan kỳ liên thủ phá vỡ huyền cảnh, Lạc Nại Hà sớm đã dẫn tiểu hồng điểu và tiểu lang xông vào cửa phong vực.
“Vội đi đầu thai a…”
Sắc mặt các tu sĩ đều rất khó coi, nhưng cũng không mấy để ý, bất kể gia hỏa vừa rồi là ai, chỉ cần không phải từ chiến trường ngoại vực xông ra, thì chưa cần phải dùng tới khói hiệu cảnh báo.
“Đây là nơi nào vậy? Trời ơi, đây là chiến trường ngoại vực, tiểu tử thúi, ngươi một mình tiến vào, muốn chết cũng không cần mang bổn điểu gia theo…”
Tiểu hồng điểu mù mờ bay theo Lạc Nại Hà vào cửa phong vực, mới đột nhiên kêu thét lên, kinh hoảng muốn chết.
“Tiểu hồng điểu, sư huynh ở nơi này.”
Lạc Nại Hà lôi thanh trường kiếm ra khỏi túi trữ đồ, cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Tuy trong lòng khẩn cấp muốn tìm được Tô Lạc, nhưng mười ba năm nay trong lúc chạy trốn y cũng học được nhiều kinh nghiệm, biết ở một nơi xa lạ, cái gì cũng đều là thứ yếu, quan trọng nhất là phải bảo vệ mạng của mình trước, sau đó mới có thể nói đến chuyện khác.
Đây là lần đầu tiên y đến chiến trường ngoại vực, vốn cho rằng nơi này di cốt đầy rẫy, nhưng vừa nhìn, lại chỉ là một mảnh tịch mịch. Y đứng độc lập trên một mảnh đất hoang, cỏ dại mọc đầy, bầu trời âm u, trong gió còn mang theo vị máu tanh, nhắc nhở y nguy cơ ẩn nấp trong mảnh tịch mịch này.
“Quái vật Tô Lạc đó sao lại ở đây… di?”
Tiểu hồng điểu đang chuẩn bị oa oa kêu lớn, đột nhiên cảm thấy không đúng, tỉ mỉ cảm ứng một chút, lập tức kinh ngạc nói: “Khí tức Phượng Hoàng, không phải đi, hắn thật sự ở đây?”
Lạc Nại Hà tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội vàng hỏi: “Ngươi có thể cảm ứng được ở hướng nào không?”
Tiểu hồng điểu vỗ cảnh, nói: “Hắn đang di động, nhưng phương vị đại để thì không biến hóa… tiểu tử thúi, đi theo bổn điểu gia, lần này tìm được hắn, coi bổn điểu gia có mổ chết hắn không…”
Nói xong, nó há miệng, lại bắt đầu hát: “Ta là một con tiểu tiểu điểu khoái lạc… mộng tưởng của ta là có một ngày mang Phượng Hoàng cái tâm ái của ta trở về gia hương… có một ác ma lừa gạt điểu tâm thuần khiết của ta… từ đó ta xuất lực lại xuất mồ hôi, bán thân lại bán máu, mệnh khổ a… oa oa oa oa…”
Một đạo hắc ảnh đột nhiên từ trong lùm cỏ lao ra, há mồm nuốt chửng nó, cắt đứt tiếng ‘oa oa oa’ khó chịu.
“Ngao ô…”
Tiểu lang đang chuẩn bị hú dài trợ âm, vừa thấy tiểu hồng điểu bị nuốt chửng, vội vàng nhảy thật cao, móng vuốt vung qua.
Hắc ảnh thoáng chốc bị vuốt sắc bén chém nát, tiểu hồng điểu thê thảm rớt từ bên trong ra, trong lùm cỏ lại lao ra vài đạo hắc ảnh, chia ra nhào tới tiểu hồng điểu và tiểu lang.
Lúc này, kiếm quang lóe lên, Lạc Nại Hà kịp thời xuất kiếm, quét sạch toàn bộ hắc ảnh.
“Đáng ghét, lại là những thể sơ sinh Thiên Ma đáng chết này…”
Tiểu hồng điểu tức giận oa oa kêu lớn, cánh vỗ phạch phạch, lại bay lên trời, miệng mở rộng, một cột nước cuốn qua lùm cỏ. Vô số hắc ảnh từ trong đó bay ra, dày đặc, tựa hồ nhìn không rõ, cứ như tổ kiến vừa bị tưới nước.
“Sao lại nhiều như vậy?” Tiểu hồng điểu ngốc lăng.
Tiểu lang càng bị dọa dựng hết lông toàn thân, con mắt tròn vo chớp lấy chớp để, lại nâng móng vuốt của mình lên nhìn nhìn, tựa hồ đang tính xem nó phải múa vuốt bao nhiêu lần mới có thể tiêu diệt toàn bộ mớ hắc ảnh này.
“Tiểu Huyền, huyền cảnh, nhanh.”
Lạc Nại Hà cũng bị dọa, không nói hai lời, lại xuất ra bảo bối. May mà sau khi y tiến giới lên Kết Đan kỳ, Tiểu Huyền trong thức hải đã nghe lời hơn rất nhiều, nếu đổi lại là trước đây, tuyệt đối chết chắc.
Bạch vụ nhanh chóng bay ra từ mi tâm của y, mới lộ ra một tia như thế, động tác của những hắc ảnh đột nhiên ngừng lại.
Tiểu hồng điểu ủa một tiếng, đậu lên đỉnh đầu Lạc Nại Hà, kỳ quái nói: “Bọn chúng sao lại không tấn công nữa?”
Lạc Nại Hà cũng ngạc nhiên, huyền cảnh còn chưa thành hình, những thể sơ sinh Thiên Ma này tại sao không động nữa?
Không đúng, không phải không động, mà là đang lùi về sau, khi bạch vụ bay ra càng lúc càng nhiều, tốc độ hắc ảnh lùi về sau cũng càng lúc càng nhanh, đợi khi huyền cảnh thành hình, tất cả thể sơ sinh Thiên Ma đều chạy mất bóng dáng.
“Ha, ta biết rồi, kiếm ý của ngươi khắc chế những gia hỏa này…” Tiểu hồng điểu vô cùng vui mừng.
Lạc Nại Hà cũng vô cùng vui mừng, không kịp tỉ mỉ nghiên cứu, nhảy lên phi kiếm, bay theo hướng tiểu hồng điểu cảm ứng được.
Chiến trường ngoại vực biên cảnh rộng lớn, Lạc Nại Hà bay hết ba ngày, vẫn ở ngoài rìa, đất hoang mọc đầy cỏ dại này dường như không có điểm kết thúc, trong lùm cỏ ẩn núp vô tận những thể sơ sinh Thiên Ma, may có kiếm ý của y, chuẩn xác mà nói là Thiên Ma huyền cảnh hàm chứa trong kiếm ý của y, có lực uy hiếp cực mạnh đối với những Thiên Ma cấp thấp này, những nơi y qua, vạn ma trốn tránh, khiến y suốt đường tung hoành, thuận tay còn cứu được vài tu sĩ phái khác đang rèn luyện, một đệ tử Thục Sơn trong số đó nói với y, nửa tháng trước từng cảm ứng được một cỗ kiếm ý cực mạnh ở hướng tây nam.
Là Tô Lạc? Hay là Cảnh Dương?
Lạc Nại Hà không biết, y chỉ biết đi thẳng về phía trước, chiến trường ngoại vực không thấy mặt trời, làm sao phân rõ được phương hướng.
Dần dần, có đại Thiên ma xuất hiện, một con hai con, cũng không phải đối thủ của Lạc Nại Hà, nhưng nếu một bầy mười mấy con đại Thiên Ma, lực uy hiếp của Thiên Ma huyền cảnh cũng không đủ dùng nữa.
Hình dạng của đại Thiên Ma kỳ quái đủ kiểu, có con giống như hung thú, cũng có nhân hình, đặc điểm chung của chúng là da dày thịt thô cực độ hung tàn. Trên người Lạc Nại Hà dần dần mang thương tích, ngay cả tiểu lang cũng qua vô số lần giết chóc, dòng máu dã tính của yêu thú trong xương cốt ngày một mạnh hơn, trong mắt lang, hung quang ẩn hiện.
Tiểu hồng điểu kêu khổ thấu trời, nó ở trong La Phù Kiếm Môn trộm ăn vô số linh quả mới bảo dưỡng được một thân hồng mao sạch sẽ bóng mượt này, hiện tại nhổ ra vô số nước bọt, nó lại từ tiểu hồng điểu biến thành tiểu phấn điểu, màu lông ảm đạm.
Hôm nay, vừa mới qua một cuộc giết chóc, Lạc Nại Hà đang vặn tiểu hồng điểu bức nó nhổ nước bọt trị thương cho tiểu lang, đột nhiên, phía trước có một cỗ phong dâng lên tận trời.
“Cụ Phong kiếm ý!”
Lạc Nại Hà kinh nhạc nhảy dựng, buột miệng hô lên.
Cảnh Dương còn sống, quả nhiên còn sống. Y cười lớn, nhảy lên phi kiếm cao giọng hét lên: “Xông.”
Tiểu hồng điểu nôn khan vài cái, cuối cùng nhổ ra được chút nước bọt lên vết thương trên lưng của tiểu lang.
“Có sư huynh liền không còn tình người.” Tiểu hồng điểu oán trách, đột nhiên kinh ngạc di lên một tiếng, “Quái vật Tô Lạc đó hình như cũng ở hướng này? Hai người bọn họ sao cứ sáp lại chung với nhau vậy?”
Tiểu hồng điểu nghĩ mãi không hiểu, nhưng Lạc Nại Hà lại không quản được nhiều như vậy, đưa chân nguyên nội thể vận hành đến cực đại, cả người tựa hồ đều hóa thành lưu quang, bay về hướn cuộn phong chọc trời.
“Cảnh Dương!”
Y hô lớn một tiếng, không bận tâm mình có thể bị thương, lao đầu vào trong cuộn phong, vừa nhìn đã thấy thân ảnh quen thuộc đó, trên đỉnh cây Thương Tùng như tuyết trắng, nhưng giây tiếp theo, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Đang đối mặt Cảnh Dương, đứng một, hai, ba, bốn… bốn Thiên Ma ngoại vực, ba con không nhận thức, còn lại một con là Huyết Ma đã từng nhận thức. Thiên Ma ngoại vực có thể cùng đi chung với Thiên Ma cao cấp như Huyết Ma, tự nhiên không phải là thứ lương thiện gì, ít nhất cũng là cùng một đẳng cấp, đây đã không thể so sánh với thể sơ sinh Thiên Ma, hay đại Thiên Ma gì đó nữa, nghĩ lại lúc đầu một con Huyết Ma đã làm La Phù Kiếm Môn rối thành dạng nào, mà bây giờ lại là bốn con Thiên Ma cùng lợi hại như vậy.
“Mẹ ơi…”
Lạc Nại Hà chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng, tư thế lao tới không tự chủ được chậm lại, sau đó thân thể bị cuộn phong quấn lấy, xẹt một tiếng trực tiếp bị ném ra khỏi phạm vi hoành hành của cuộn phong, váng đầu váng óc ngã bệt ra đất.
“Bạch si, ngươi qua đây làm gì?”
Thanh âm của Cảnh Dương từ trong trung tâm cuộn phong truyền ra, sau đó không đợi Lạc Nại Hà tỉnh táo khỏi cơn choáng váng, đã cảm thấy thắt lưng bị siết, cả người đều bị kéo vào vị trí trung tâm được cuộn phong thủ hộ.
“Hi hi… lại một tên tự dâng tới…” Huyết Ma hít thật sâu một hơi, “Máu thịt của tiểu tu sĩ này khí tức rất thơm, Mộng Ma, Ảnh Ma, Cốt Ma, quy tắc cũ, máu thịt thuộc về ta, di cốt thuộc về Cốt Ma, hồn phách thuộc về Mộng Ma, chân nguyên thuộc về Ảnh Ma.”
Lạc Nại Hà lắc đầu, cuối cùng tỉnh táo lại được, vừa nghe câu nói của Huyết Ma, nhất thời đại nộ.
“Phi, muốn phân di thể của tiểu gia, không có cửa đâu. Tiểu Huyền, đi ra.”
Y hét to một tiếng, ai biết trong thức hải, Huyền Vụ kiếm ý liều mạng lắc đầu, không chịu đi ra.
Ách,… quên mất, Cụ Phong kiếm ý của Cảnh Dương vừa hay lại khắc chế Huyền Vụ kiếm ý của y, vừa ló đầu ra khẳng định bị thổi tan.
“Này này, ngươi đừng kéo chân ta, nhanh tránh qua một bên.”
Y chọt chọt Cảnh Dương, làm đôi mắt băng lạnh đó trừng qua, liền chột dạ, trên lưng tiết ra mấy lộ hàn khí kỳ quái, Lạc Nại Hà co đầu, chỉ đành đổi giọng, dùng ngôn ngữ mềm mại.
“Cảnh Dương sư huynh, chúng ta liên thủ đi… ngươi thu kiếm ý lại một chút, để ta phóng huyền cảnh ra, chia cách bốn gia hỏa này, sau đó chúng ta xử lý từng tên.”
Bốn đánh hai, đương nhiên không bằng hai đánh một, Lạc Nại Hà tính toán rất rõ ràng trong lòng, nga không, chắc là một đánh một, y đã quên còn có tiểu hồng điểu và tiểu lang, nói ra, hai gia hỏa này không phải luôn đi theo sau mông y sao? Sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?
“Ở đây không có chuyện của ngươi, đứng ở đó đừng động.”
Cảnh Dương hừ lạnh, tay đang ôm Lạc Nại Hà buông lỏng ra, sau đó thân hình nhẹ động, Cụ Phong kiếm ý vây quanh hắn chợt một phân năm, bốn đạo trong đó cuộn về hướng Thiên Ma ngoại vực, đạo còn lại thì vây quanh Lạc Nại Hà, giam y một chỗ không thể động đậy.
“Kiếm ý còn có thể phân nhỏ?”
Lạc Nại Hà trợn muốn lồi cả mắt, từ lúc nào mà Cảnh Dương đã trở nên lợi hại như vậy rồi, hắn không phải chỉ có một chiêu ‘Phong Hỏa Sơn Lâm’ sao, vậy mà, mới bấy lâu không gặp, thế nhưng về mặt lĩnh ngộ kiếm ý đã tăng lên một tầng, không đúng, không phải tăng lên một tầng, căn bản chính là đại thành, đã có thể khống chế kiếm ý như đang sử dụng hai tay, gặp quỷ rồi, tiến bộ cũng quá nhanh đi, y cho đến hiện tại, cũng chỉ mới có thể khiến cho Tiểu Huyền không còn trả giá với y nữa, nhưng chưa có bản lĩnh vê nắn bóp vặn Tiểu Huyền nha, vừa rồi quỷ gan nhỏ đó còn không chịu chui ra kìa.
“Tô Lạc?”
Tiểu hồng điểu từ xa thò đầu tới, vị trí của nó bay khá cao, nhìn từ xa, trước khi Lạc Nại Hà xông vào cuộn phong, nó đã phát hiện bốn Thiên Ma ngoại vực đó, nên nào dám lại gần nữa, lập tức lao xuống, trốn trong bụi cỏ, thuận tiện còn tha tiểu lang không biết sống chết, muốn xông qua đó về.
Lúc này một lang một điểu đang lén lén lút lút coi trộm từ lùm cỏ, chọn một nơi địa thế khá cao thậm thà thậm thụt quan sát tình hình. Vừa nhìn thấy Cụ Phong kiếm ý của Cảnh Dương một phân làm năm, con mắt của tiểu hồng điểu trừng muốn rớt ra. Chiêu này nó đã từng nhìn thấy, lúc đầu khi Tô Lạc cứu nó khỏi móng vuốt của một đám Hải Đông Thanh ở đông hải, đã sử dụng chiêu này, đương nhiên, lúc đó Tô Lạc sử dụng là Triều Tịch kiếm ý, hóa thành mười mấy xoáy nước cực đại, vây chặt đám Hải Đông Thanh đó. Tuy kiếm ý không giống nhau, nhưng phương thức thao túng, thậm chí ngay cả nhịp độ phóng xuất chân nguyên, đều hoàn toàn giống nhau.
Quan trọng hơn là, trên người Cảnh Dương, nó lại một lần nữa cảm giác được khí tức của Phượng Hoàng.
Thật sự kỳ quái, tại sao Cảnh Dương lại biết pháp quyết độc môn của Tô Lạc, thậm chí ngay cả khí tức Phượng Hoàng vốn nên ở trên người Tô Lạc, cũng xuất hiện trên người Cảnh Dương.
Tiểu hồng điểu cảm thấy đầu nó không còn dùng được nữa, tại sao nó một chút cũng không thể hiểu a?
“Phong, Hỏa, Sơn, Lâm…”
Cảnh Dương từng từ từng chữ, thanh âm không cao, nhưng từ trong Cụ Phong lại bắn ra vô số hỏa cầu theo âm thanh đó, theo cuộn phong dâng lên cao, sau đó hung hãn đổ ụp xuống bốn Thiên Ma ngoại vực.
“Di? Tiểu tử, lần này sao không chạy nữa, mà lại có gan giao thủ chính diện cùng bốn đại Thiên Ma chúng ta…”
Thanh âm Huyết Ma tràn đầy quái dị.
Trên thực tế, mười mấy ngày trước Cảnh Dương đã gặp phải bốn đại Thiên Ma này, nhưng hắn vẫn luôn không chính diện giao thủ với chúng, mà dựa vào tốc độ của Cụ Phong để chạy trốn, triền quấn dây dưa mười mấy ngày, nhưng không ngờ được, lại gặp phải Lạc Nại Hà ở đây.
Hắn không thể chạy tiếp nữa, sự lợi hại khi bốn đại Thiên Ma này liên thủ, hắn hiểu rất rõ, còn chạy nữa, thì phế vật này căn bản không cản nỗi. Hơn nữa, hắn cũng không muốn chạy trốn trước mặt phế vật này.
“Phi, bốn đánh một, còn có mặt mũi nói….”
Lạc Nại Hà săn tay áo lên, gọi kiếm thai mà mình nuôi dưỡng được từ thức hải ra, một cây đuốc nhỏ, bình thường thật sự không tiện lấy ra để xấu mặt, nhưng hiện tại cũng không thể quản được nhiều như vậy.
“Tiểu Huyền, Thanh Liên kiếm ý!”
Y hét to một tiếng, cây đuốt dựng nghiêng nghiêng, kiếm quang nhất thời hóa thành một đóa Thanh Liên cực lớn, hung hăng va đụng vào y và Cụ Phong kiếm ý đang vây lấy y, thoáng chốc, Thanh Liên bị vỡ, nhưng Cụ Phong kiếm ý cũng bị đụng vỡ một lỗ thủng, y nhanh chóng thoát thân ra ngoài, lại gầm lên: “Huyền cảnh.”
Lần này Huyền Vụ kiếm ý đã nghe lời, vụ khí bạch sắc nhanh chóng bao trùm phạm vi gần mười dặm, chỉ trừ nơi Cụ Phong kiếm ý tung hoành, còn tất cả những nơi khác, toàn bộ bị bạch sương bao trùm.
Chân mày Cảnh Dương nhăn chặt, thu hồi Cụ Phong kiếm ý, vụ khí nhanh chóng bổ sung vào góc khuyết, vây kín bốn dại Thiên Ma vào đó.
“A… Thiên, Thiên Ma huyền cảnh… đây là… là khí tức của Tình Ma…”
Mấy tiếng kinh hô đồng thời vang lên trong bạch sương, nhưng rất nhanh huyền cảnh đã phát huy tác dụng, cũng không biết bốn đại Thiên Ma nhìn thấy cái gì trong huyền cảnh, thế nhưng lại động thủ với nhau.
Chân mày Cảnh Dương nhăn lại càng sâu, nhưng lại không chút động đậy, huyền cảnh của Lạc Nại Hà hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy, đã biết sự lợi hại của nó, trừ phi Cụ Phong kiếm ý của hắn sử hết toàn lực, nếu không vô pháp cưỡng hành phá vỡ huyền cảnh.
“Cảnh Dương sư huynh, sang trái mười ba bước, xuất kiếm.”
Thanh âm của Lạc Nại Hà không biết từ nơi nào truyền tới, lộ ra chút hứng thú. Vây sát Thiên Ma ngoại vực, lần này nếu thành công, không biết có thể đạt được phần thưởng bao nhiêu điểm cống hiến.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Cảnh Dương đi về bên trái ba bước, sau đó thi triển thức ‘Phong Hỏa Sơn Lâm’, rõ ràng trước mặt trống rỗng không có vật gì, đột nhiên lại truyền tới một tiếng kêu thảm, sau đó một đoàn hắc ảnh rơi xuống, hóa ra là một cánh tay của Mộng Ma bị chém đứt.
“Đáng tiếc, chỉ kém vài tấc nữa, nếu không một kiếm kia có thể đâm vào tâm của nó rồi.”
Lạc Nại Hà vô cùng tiếc hận, trong phạm vi Huyền Vụ kiếm ý bao phủ, thần thức của y có thể cảm tri tất cả, nhưng bản thân y lại không thể tấn công, vì kiếm ý của y không đủ lực công kích, đừng thấy lúc trước Huyền Vụ kiếm ý cắn nuốt không ít kiếm ý khác, nhưng những kiếm ý này không có tính mở rộng, cũng chính là khi bị nuốt có bao nhiêu uy lực, sau đó chung quy cũng chỉ có bấy nhiêu uy lực, y tuy có thể thao túng những kiếm ý này tiến hành công kích, nhưng đối phó với Thiên Ma bình thường còn được, chứ nhưng đối phó với Thiên Ma đẳng cấp như Huyết Ma, thì còn không đủ gãi ngứa, uy lực lớn nhất chính là Thanh Liên kiếm quyết mà trước đó y vì phá mở sự vây khốn của Cụ Phong kiếm ý mà sử ra, cũng chẳng qua chỉ đập ra được một lỗ trên Cụ Phong kiếm ý mà thôi, muốn đối phó với bốn đại Thiên Ma, vẫn còn kém rất nhiều.
Chỉ có công kích của Cảnh Dương là đủ uy lực, nhưng vấn đề là Cảnh Dương không thể cảm tri được tất cả trong huyền cảnh, chỉ dựa vào y lên tiếng nhắc nhở, xuất hiện sai xót cũng là bình thường. Nhưng may mà sai sót không quá lớn, ít nhất mỗi khi Cảnh Dương xuất một kiếm, đều không thu tay không về.
“Phế vật, đem thần thức của ngươi cộng hưởng với ta.”
Liên tục xuất ra bảy kiếm, Cảnh Dương đã không kiên nhẫn nữa, cứ chém từng kiếm từng kiếm như vậy, thương tổn đối với bốn đại Thiên Ma căn bản không lớn, Thiên Ma vô hình vô tướng, đứt một tay, nhanh chóng có thể mọc lại, trừ phi trực tiếp đâm nát nơi yếu hại của chúng, đặc biệt là Huyết Ma, thì lại là tiểu cường đánh không chết, không dùng kiếm quang đánh nát mỗi một tấc thân thể của nó, căn bản không giết chết được nó.
“A?” Lạc Nại Hà ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt đỏ bừng mắng, “Phi phi, ta mới không muốn cộng hưởng thần thức cùng ngươi.”
Cộng hưởng thần thức, còn có một cách gọi khác, mang theo mấy phần sắc thái kiều diễm, gọi là song tu. Trên thực tế, một khi làm như vậy, cộng hưởng không chỉ dừng lại ở thần thức, bao gồm của hồn phách cũng đều sẽ nước sữa giao hòa, loại kết hợp này so với kết hợp nhục thể đơn thuần còn cao hơn một bậc, không phải hai người tâm tâm tương ái, căn bản không thể nào song tu.
Song tu với Cảnh Dương, y nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Sắc mặt Cảnh Dương xanh mét, nói: “Cộng hưởng thần thức cùng ta, ta mang ngươi đi gặp Tô Lạc.”
“Ngươi đây là muốn ép buộc.”
Sắc mặt Lạc Nại Hà càng đỏ, giống như mông khỉ, nhưng lần này là tức, y hận không thể bảo Tiểu Huyền ném hết tất cả những kiếm ý mà nó từng nuốt chửng lên đầu Cảnh Dương, bắn cho thân thể của hỗn đàn này thành tổ ong.
Cảnh Dương nặng nề hừ một tiếng, lòng lại càng buồn nôn đến phát hoảng, cả đời này hắn dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một phế vật song tu, nếu không phải nhìn ra được huyền cảnh của phế vật này căn bản không thể kiên trì lâu, hắn cũng sẽ không đề ra hạ sách như vậy, song tu với Lạc Nại Hà, chịu thiệt là hắn đó được không.
“Tùy ngươi.”
Hắn căm hận phun ra hai chữ, thật muốn một chưỡng vỗ chết phế vật này.
“Này, ngươi thật sự biết sư huynh đang ở đâu?”
Một lát sau, thanh âm tràn đầy mong chờ của Lạc Nại Hà lại truyền tới, ngữ khí rõ ràng đã mềm đi.
“Thích tin thì tin.”
Lạc Nại Hà có cảm giác muốn rơi nước mắt, vì sư huynh, y phải hy sinh thật sự quá lớn. Được thôi, vì sư huynh, y bằng lòng bỏ bất cứ giá nào, đợi tìm được sư huynh, y phải cùng sư huynh song tu một trăm lần để bù lại.
Ô ô… vẫn cảm thấy không cam tâm a… tuy Cảnh Dương rất xuất chúng, trong La Phù Kiếm Môn người muốn song tu với hắn tùy tiện lượm cũng được một đống, nhưng mà… cùng gia hỏa lạnh lùng như thế song tu, thần thức và linh hồn sẽ bị đông thành băng a…
“Ngươi nói phải giữ lời, nếu không ta truy sát ngươi tới tận chân trời góc biển…”
Lạc Nại Hà phun ra một câu hung ác, nhưng ngữ khí nghe thế nào cũng thấy lộ ra khiếp ý, ai truy sát ai, cái này chỉ sợ là chuyện còn phải bàn lại.
Cảnh Dương hơi giật môi, lộ ra khinh thường, nhưng giây tiếp theo, hắn liền cảm giác được, một đạo thần thức quen thuộc do do dự dự, nửa không tình nguyện đi tới giữa mi tâm của hắn, nhẹ nhàng chạm vào rồi hơi lùi về sau, bộ dáng như muốn quay đầu bỏ chạy.
Làm thì làm đi, còn nửa đường hối hận, quả nhiên là phế vật, hắn còn chưa chê gia hỏa này quá phế, chạy cái gì mà chạy. Mi tâm Cảnh Dương nhăn lại, thần thức từ trong thức hải chui ra, tóm lấy đạo thần thức đang muốn chạy kia, sống chết triền quấn.
“Oa oa oa, nhẹ chút, ngươi có hiểu thế nào là dịu dàng thân thiết không, thần thức của ta đã sắp bị ngươi làm gãy rồi…” Tiếng oa oa kêu lớn của Lạc Nại Hà thông qua thần thức truyền tới.
“Không hiểu.”
Cảnh Dương dứt khoát trả lời nhanh gọn, hắn lại chưa từng song tu cùng ai, lần đầu tiên, khó tránh xa lạ. Tiếng nói còn chưa dứt, thần thức của hắn đã đột nhiên chấn động, sau đó… không có sau đó, vì thần thức của Lạc Nại Hà đã gãy rồi.
“Ô… đau… Cảnh Dương ngươi là đồ ngốc…”
Thanh âm ngắt quãng của Lạc Nại Hà truyền tới, mang theo ý khóc, hiển nhiên thần thức bị tổn hại cũng thương tổn rất lớn đến y.
Cảnh Dương biểu tình ngây dại, thần thức của hắn cũng từng bị thương tổn, đương nhiên biết thần thức thương tổn đau đớn thế nào, ngây ra nửa ngày, mới lạnh lùng phun ra một câu: “Độ dẻo dai của thần thức không đủ, phế vật quả nhiên là phế vật.”
“Phi…” Lạc Nại Hà tức tới giương nanh múa vuốt, hận không thể cắn một phát lên người hắn, nhưng giây tiếp theo, thần thức của y lại bị chấn động lần nữa, “Không tốt, bốn đại Thiên ma đang tấn công huyền cảnh, ta chống đỡ không được bao lâu nữa… này, đồ ngốc Cảnh Dương, lùi về ba bước, sang phải bảy bước, quay người, đi thẳng hai bước.”
Mắt Cảnh Dương híp lại, đột nhiên cảm thấy không đúng, động tác này là Tô Lạc thường làm, hắn cũng không biết bản thân từ lúc nào cũng có thói quen này, đáng chết, nhất định là Tô Lạc đang ngủ mê trong thức hải trong lúc sơ ý đã khắc ấn vào trong ký ức của hắn.
Lùi ba bước, sang phải bảy bước, quay người, đi thẳng hai bước, hắn phất kiếm lên, nhưng không chém xuống, vì xuất hiện trước mặt hắn, không phải là một trong bốn đại Thiên Ma, mà là phế vật Lạc Nại Hà.
Lúc này, sắc mặt Lạc Nại Hà lộ ra vẻ tái nhợt dị thường, hiển nhiên chấn động trong thức hải của y khiến y chịu tổn thương không nhẹ.
“Phế vật, mở thức hải của ngươi, để ta vào.”
Lòng Cảnh Dương hơi nhói, không kịp suy nghĩ đây là cảm giác gì, thần thức của hắn đã hung hãn xông vào thức hải Lạc Nại Hà, căn bản không gặp phải nửa điểm kháng cự, không phải Lạc Nại Hà không muốn kháng cự, mà là thức hải của y lúc này không ngừng chấn động, thần thức cũng bị loạn hết lên, muốn kháng cự cũng không có sức.
Dán chặt mi tâm vào giữa hai chân mày Lạc Nại Hà, hắn thấp giọng nói: “Thả lỏng, ta giúp ngươi ổn định thần thức.”
Cảnh Dương đã tu luyện qua Thôn Thiên quyết, không những thức hải của bản thân kiên cố như thành vàng, mà ngay cả thần thức, cũng cường hãn hơn những tu sĩ bình thường rất nhiều, nếu không tu vi đồng đẳng với hắn như Lạc Nại Hà, cũng không tới mức thần thức bị hắn dùng lực một chút vặn liền gãy. Thần thức của hắn xông vào thức hải của Lạc Nại Hà rồi, nhanh chóng giăng kín tất cả khoảng trống, dùng sự ổn định của mình giúp đỡ Lạc Nại Hà bình ổn chấn động trong thức hải.
“Này__ ngươi sát tới mức ta không thể động đậy__”
Chấn động trong thức hải bình ổn rồi, Lạc Nại Hà cuối cùng thở dốc được một hơi, nhưng lại phát hiện thần thức của mình bị một đạo thần thức khác dán sát không thể động đậy, mỗi một tấc đều dính đầy khí tức của bên ngoài, rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc, mang theo chút hơi ấm, giống như bọt khí ấm áp trong nước, rất dễ chịu, rất thoải mái, nhưng cũng rất lúng túng. Vì y cảm thấy giống như mình xích lõa toàn thân, không chút che đậy bị người khác ôm thật chặt, lý trí nói cho y biết y nên kháng cự, nhưng phản ứng từ thần thức truyền về lại vui sướng như thế, thậm chí truyền đạt tin tức muốn dung hợp càng thêm mật thiết.
“Đừng kháng cự, để thần thức của ngươi dung hợp với ta…”
Thanh âm của Cảnh Dương vang lên trong thức hải của y, lộ ra một cỗ khí tức khiến người khác trầm mê.
“Đáng ghét, ta mới không muốn cùng ngươi… di?”
Lạc Nại Hà muốn kháng cự, y không thể tiếp nhận việc mình và người khác ngoài sư huynh thân mật không kẽ hở như thế, thần thức vừa dung hợp, y cùng Cảnh Dương coi như đã song tu thành công, chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy lúng túng, thì sao có thể làm được?
Nhưng đột nhiên, y cảm ứng được trong thức hải của Cảnh Dương một cỗ khí tức ấm áp quen thuộc… sư huynh? Không sai, là cảm giác của sư huynh.
Lạc Nại Hà nhẹ rung, thân thể đột nhiên cảm thấy từng trận nóng lên, thậm chí còn rã rời. Cỗ khí tức này… đêm đó trong gian phòng gỗ của Cảnh Dương… cảm giác cuối cùng xâm nhập vào nội thể y, sẽ không sai đâu, giống y hệt, chính là khí tức của sư huynh…
Trong thần thức của Cảnh Dương, sao lại có khí tức của sư huynh?
Lạc Nại Hà giãy dụa, muốn hỏi cho rõ, nhưng thân thể lại phản lại ý chí của y, trầm mê vào trong khí tức ấm áp quen thuộc đó, thậm chí tham luyến chủ động đòi hỏi càng nhiều.
Sư huynh… sư huynh…
Bắt đầu dung hợp rồi?
Lòng Cảnh Dương nhẹ động, trong thần thức truyền tới một cảm giác kỳ quái, giống như đang trướng đại, đang thâm nhập, hắn có thể cảm giác được dòng nhiệt lưu đang dung nhập vào thân thể mình, mang theo khí tức khiến người trầm mê, thần thức đang khuếch trương, tràn đầy ý niệm vui sướng, thân thể giống như dâng lên mây, phiêu phiêu dục tiên.
Đây là cảm giác ra sao?
Giống như chuyện tốt đẹp nhất trên đời xảy ra trên người mình, khiến hắn vui sướng, khiến hắn thỏa mãn, khiến hắn muốn khóc lớn cười lớn.
Lạc Nại Hà quay đầu, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi tươi tắn đứng sau lưng mình, ngây ra một lúc, mới nhận ra, nói: “A, là Nhất Nhất sư muội, sao muội lại ở đây?”
Nữ tử trẻ tuổi này cư nhiên là Cốc Nhất Nhất, tiểu sư muội của Minh Nguyệt Phong, hiện nay đã trưởng thành là một nữ tu sĩ yêu kiều mỹ lệ, dung mạo chói sáng.
“Hi hi, Nại Hà sư huynh mấy năm nay huynh không phải vẫn luôn trốn tu luyện sao, năm ngoái muội nhận nhiệm vụ sư môn, đến tu chân liên minh rèn luyện, nhiệm vụ này rất đắc hàng, muội không dễ gì mới giành được. Hôm nay muội nghe nói có đệ tử Kết Đan kỳ của La Phù Kiếm Môn muốn vào chiến trường ngoại vực rèn luyện, đặc biệt chạy qua nhìn xem có người quen không, không ngờ vừa tới đã thấy sư huynh rồi, a, Nại Hà sư huynh, huynh đã là đệ tử Kết Đan kỳ rồi sao, tiêu rồi, vậy không phải muội phải đổi sang gọi huynh là sư thúc sao?”
Lạc Nại Hà ưỡn ngực, lập tức cười xấu xa nói: “Nào, gọi tiếng sư thúc nghe thử đi, sư thúc thưởng kẹo đường cho ngươi.”
“Phì…” Cốc Nhất Nhất thấy y vẫn là cái đức tính đó, lập ức phì y một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi: “Nại Hà sư huynh, huynh tìm được Tô Lạc sư huynh chưa?”
Lần này thật tình là lại nói đến chuyện không muốn nhắc, Lạc Nại Hà nhất thời nhún vai lắc đầu, hữu khí vô lực kéo kéo lỗ tai của tiểu lang, vẻ mặt sầu muộn, không cần trả lời Cốc Nhất Nhất cũng biết đáp án.
Tiểu lang vốn đang ăn linh quả, bất ngờ lỗ tai bị kéo đau, theo tiềm thức muốn cắn một phát, ai biết vừa quay đầu, phát hiện là ‘mẫu thân’ đang kéo tai của nó, nhất thời không còn tức nổi, tùy tiện đớp linh quả rồi co chân chạy.
“Lạc sư huynh cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì, Nại Hà sư huynh đừng lo lắng nữa, nói không chừng Tô Lạc sư huynh tu vi có đột phá, đang ẩn ở nơi nào đó bế quan, tu sĩ bế quan, thì một lần bế mười mấy, hai mươi năm cũng rất bình thường…”
Cốc Nhất Nhất an ủi, thấy Lạc Nại Hà vẫn sầu mi khổ mặt, lòng đột nhiên nhẹ động, nói: “Nại Hà sư huynh, muội dẫn huynh đến nơi đóng quân dạo một vòng nha, huynh đoán xem còn ai giống muội, nhận được nhiệm vụ đến tu chân liên minh rèn luyện?”
Lạc Nại Hà hữu khí vô lực nói: “Còn có thể là ai, khẳng định là từng đệ tử xuất ra từ từng Phong, chỗ đóng quân này cách chiến trường ngoại vực gần như vậy, mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ các ngươi nếu muốn tự bảo toàn, chỉ có thể dựa vào tiểu vô cực kiếm trận… muội hỏi như vậy, khẳng định còn có người huynh quen biết rồi, đệ tử Phong khác huynh không quen, Tiểu Thạch Phong… sẽ không phải là một trong những người trước kia thường xuyên trêu chọc huynh đi… Hồ Lô Phong… Nữ Nhi Hồng? Và Trúc Diệp Thanh? Cửu Linh Phong… lẽ nào là Bạch… tên là Bạch gì đó…”
Cứ như vậy đếm đếm, Lạc Nại Hà đột nhiên phát hiện, đệ tử Phong khác mà y quen biết thật sự không nhiều, trước đây khi ở La Phù Kiếm Môn một nửa thời gian của y là dùng cho việc ngủ, còn lại một nửa, trên cơ bản chính là nhìn trộm Cảnh Dương luyện kiếm và bị Tô Lạc truy đuổi bắt luyện kiếm.
Những ngày tháng phiếm vị như thế, tại sao hiện tại khi hồi tưởng, lại cảm thấy khoái lạc thỏa mãn đến thế chứ?
Cốc Nhất Nhất không biết y đang nghĩ gì, nhưng bị thần tình mơ hồ của y chọc cười, nói: “Nại Hà sư huynh, Thập Tam Phong có ai không biết phế vật nổi danh của Minh Nguyệt Phong, không ngờ được người nhận thức huynh nhiều như vậy, nhưng người huynh nhận thức thì ít đến đáng thướng… ai da, muội không phải nói huynh là phế vật…”
Nàng vẻ mặt hổ thẹn, nếu Lạc Nại Hà đã tu luyện đến Kết Đan kỳ mà còn là phế vật, vậy thì trên Minh Nguyệt Phong còn có ai là thiên tài nữa? Trước đây Nại Hà sư huynh có danh phế vật, chỉ vì y không thích tu luyện Thiện Thủy kiếm quyết mà thôi, mấy năm nay y chăm chỉ tu luyện, không phải đã tiến bộ rất nhanh sao.
“Nại Hà sư huynh, muội dẫn huynh đi gặp bọn họ… hi hi, huynh khẳng định không thể ngờ, người của Tiểu Thạch Phong là Vạn sư tỷ đi… Vạn Tú Nhi, Nại Hà sư huynh còn nhớ không, Cảnh Dương sư huynh từng dạy tỷ ấy luyện Thanh Phong kiếm quyết, hiện tại Thanh Phong kiếm quyết của tỷ ấy sử rất tốt, một chút cũng không thua kém Cảnh Dương sư huynh năm đó, hơn nữa gần đây tỷ ấy vừa lĩnh ngộ được Phong Chi kiếm ý, thật ngưỡng mộ chết người mà, muội còn chưa lĩnh ngộ được Thủy Chi kiếm ý… đúng rồi, Nữ Nhi Hồng sư huynh cũng ở đây nga, huynh ấy còn trộm rượu của Trúc Diệp Thanh sư huynh đến, lát nữa chúng ta tìm huynh ấy uống rượu…”
“Đợi đã… ai ai ai… doanh địa còn chưa chỉnh lý xong mà…”
“Cái đó đợi lát nữa chỉnh lý là được rồi… nhanh đi nhanh đi, muội gấp gáp muốn nhìn biểu tình của bọn họ khi thấy Nại Hà sư huynh đã tiến giới Kết Đan kỳ___ hi hi, nhất định rất thú vị___”
Lạc Nại Hà đảo mắt trắng, Nhất Nhất sư muội có cái khẩu vị ác độc gì đây a. Nhưng nghĩ lại thì những người này khi nhìn thấy một người vẫn luôn được gọi là phế vật cư nhiên đã tiến giới lên Kết Đan kỳ, biểu tình kinh ngạc đó cũng đích thực là khiến người chờ mong.
Tuy tâm tình không tốt lắm, nhưng Lạc Nại Hà vẫn dậy lên được chút tinh thần, chuẩn bị phối hợp với Cốc Nhất Nhất đi đả kích những người kia.
“A… ngươi là phế vật Minh Nguyệt Phong đó…” Một người ngây dại.
“Lạc, Lạc, Lạc… sư thúc?” Lại một người lắp bắp.
“Làm sao có thể… ta ngay cả một phế vật cũng không bằng… ta còn nhập môn sớm hơn y a…” Một người chịu đả kích lớn ngồi xổm dưới đất họa vòng.
“Cốc sư muội, muội ngắt ta một cái… ta có phải đang nằm mơ không… giữa ban ngày, sao lại mơ loại giấc mơ hoang đường này, ha ha… ha ha ha, phế vật cũng có thể tiến giới vào Kết Đan kỳ, vậy ta nhất định là Đại Thừa kỳ rồi… ha ha ha ha…” Đây là một người không dám tiếp nhận sự thật.
Cốc Nhất Nhất một đường đi qua, cười đến mức không thể thẳng lưng, phản ứng của những sư huynh sư tỷ này thật sự quá buồn cười, chẳng qua cũng không phải không có người làm cụt hứng, ví dụ như Vạn Tú Nhi, sau khi nhìn thấy Lạc Nại Hà, hừ lạnh một tiếng, nói: “Mấy năm trước khi Cảnh Dương sư huynh đại náo Minh Nguyệt Phong đã đột phá rồi, có cái gì hay ho đâu, nếu so sánh với Cảnh Dương sư huynh, phế vật này còn kém xa, quả nhiên là phế vật…”
Xem ra, nàng còn không biết Cảnh Dương bị vây ở chiến trường ngoại vực, nếu không chỉ sợ không có tâm tình nói mát thế này.
“Vạn sư tỷ, sao tỷ lại…”
Cốc Nhất Nhất vốn muốn dẫn Lạc Nại Hà đến đây để vẻ vang, không ngờ ngược lại bị Vạn Tú Nhi chế giễu, nhất thời tức giận đỏ bừng mặt, đang muốn lý luận cùng nàng ta, Lạc Nại Hà lại kéo nàng đi, nói: “Nhất Nhất sư muội, nhanh dẫn huynh đi tìm Nữ Nhi Hồng, sâu rượu trong bụng huynh đã réo nãy giờ rồi.”
Y vẫn chưa đến mức phải tính toán cùng một nữ nhân. Thái độ của Vạn Tú Nhi đối với y, vẫn luôn như vậy, ghét y một cách kỳ lạ.
Nữ Nhi Hồng đang ngồi trên cành cây đại thụ gần doanh địa, trong tay cầm một bình rượu nhưng lại không uống, chỉ ngây ngây ngồi nhìn trời, thần tình mơ màng, không biết đang nghĩ cái gì. Giống như lần đầu tiên khi Lạc Nại Hà gặp hắn, bạch y như tuyết, thắt lưng cột một hồ lô hắc mộc, chỉ có khí chất băng tuyết làm người ta khó thể thân cận kia, thì đã vì thần tình mơ màng của hắn mà có sự cải biến, hắn không còn khó tiếp cận nữa, nhưng lại đơn thuần như trích tiên không nhiễm bụi trần.
Trừ Cảnh Dương ra, La Phù Kiếm Môn sợ là không còn ai có thể phân tranh cao thấp về dung mạo với Nữ Nhi Hồng, cho dù trong lòng Lạc Nại Hà chỉ có sư huynh của y, cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Tiếng bước chân kinh động đến Nữ Nhi Hồng, hắn tỉnh táo lại, nhìn Lạc Nại Hà mấy cái, đột nhiên nói: “Ta cảm thấy được, Tô Lạc đang ở đây.”
Hắn vươn tay ra, ngón tay thon dài tinh tế chỉ về một hướng, Lạc Nại Hà hoảng hốt, gần như muốn thuận theo phương hướng chỉ của hắn mà bay đi, nhưng bên tai lại nghe thấy Cốc Nhất Nhát nói: “Nữ Nhi Hồng sư huynh, huynh lại nói bậy cái gì, Tô sư huynh sao lại ở chiến trường ngoại vực.”
Hướng đó, là chiến trường ngoại vực sao?
Cảnh Dương bị vây trong chiến trường ngoại vực, lẽ nào sư huynh cũng giống như Cảnh Dương?
Lạc Nại Hà cảm thấy tim đập lợi hại, đúng rồi, nhất định có khả năng này, lúc đầu sư huynh là đuổi theo Thiên Ma ngoại vực, không cẩn thận truy tới chiến trường ngoại vực cũng không có gì kỳ quái, con Phượng Hoàng đó từng nói qua, Nữ Nhi Hồng là do sư huynh dùng một phần hồn cứu về, hắn có thể cảm ứng sự tồn tại của sư huynh, sẽ không phải giả, sư huynh nhất định đang ở đó, trách không được mấy năm nay bất kể y tìm thế nào cũng không tìm được sư huynh, thì ra sư huynh đang ở chiến trường ngoại vực.
“Nhất Nhất sư muội, muội thay huynh nói với hai vị thủ tọa một tiếng, huynh đi đến chiến trường ngoại vực trước…”
Không kìm được, y bay lên trời, chỉ lưu lại một câu dặn dò, lời nói còn chưa dứt hẳn, người đã bay đi vài dặm.
Cốc Nhất Nhất mục trừng khẩu ngốc, ngây ra nửa ngày, lúc này sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, đuổi theo Lạc Nại Hà, nhưng tốc độ của nàng sao đuổi kịp y, chớp mắt đã mất bóng người, nàng gấp gấp dậm chân, chỉ có thể quay lại chạy về doanh địa.
“Di, tiểu tử thúi muốn đi đâu, bay gấp như vậy?”
Tiểu hồng điểu đang bay tới bay lui ở gần doanh địa tìm linh quả, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng của Lạc Nại Hà ở phía xa, không kìm được lầm bầm một tiếng, hai cánh vỗ lia lịa truy theo, miệng còn không quên phát ra tiếng hót dài, theo tiếng hót đó, tiểu lang từ trong doanh địa lao ra, nhanh như gió đuổi theo.
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào cửa phong vực?”
“Tiểu Huyền, đi ra!”
Cửa phong vực, chính là đại môn ra vào chiến trường ngoại vực, toàn bộ chiến trường ngoại vực, đều bị không gian xiên loạn bao trùm, duy chỉ có cửa phong vực mới có thể tự do tiến xuất. Lạc Nại Hà vừa mới lại gần, liền có tu sĩ trông coi tại cửa phong vực ngăn cản. Y dùng thần thức đảo qua, phát hiện tu sĩ thủ môn tổng cộng có mười người, trong đó ít nhất có ba tu sĩ Kim Đan kỳ tọa trấn, cường ngạnh xông vào căn bản không thể, y quả quyết triệu Huyền Vụ kiếm ý ra, không nói hai lời, trước tiên phóng huyền cảnh.
Huyền cảnh trong Huyền Vụ kiếm ý, vốn là do nuốt Thiên Ma huyền cảnh mà ra, tu vi của Lạc Nại Hà tuy không bằng tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng Thiên Ma huyền cảnh lại lợi hại cỡ nào, luận uy lực chỉ thua kém Thái Hư huyền cảnh của Ẩn Phong, đây là chiêu đắc ý nhất của Lạc Nại Hà.
“Huyền cảnh? Đợi đã, sao lại có cảm giác của Thiên Ma ngoại vực…”
Các tu sĩ tọa trấn cửa phong vực kinh ngạc, một lúc ngây ngẩn, liền xuất thủ chậm một nhịp, đợi ba tu sĩ Kim Đan kỳ liên thủ phá vỡ huyền cảnh, Lạc Nại Hà sớm đã dẫn tiểu hồng điểu và tiểu lang xông vào cửa phong vực.
“Vội đi đầu thai a…”
Sắc mặt các tu sĩ đều rất khó coi, nhưng cũng không mấy để ý, bất kể gia hỏa vừa rồi là ai, chỉ cần không phải từ chiến trường ngoại vực xông ra, thì chưa cần phải dùng tới khói hiệu cảnh báo.
“Đây là nơi nào vậy? Trời ơi, đây là chiến trường ngoại vực, tiểu tử thúi, ngươi một mình tiến vào, muốn chết cũng không cần mang bổn điểu gia theo…”
Tiểu hồng điểu mù mờ bay theo Lạc Nại Hà vào cửa phong vực, mới đột nhiên kêu thét lên, kinh hoảng muốn chết.
“Tiểu hồng điểu, sư huynh ở nơi này.”
Lạc Nại Hà lôi thanh trường kiếm ra khỏi túi trữ đồ, cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Tuy trong lòng khẩn cấp muốn tìm được Tô Lạc, nhưng mười ba năm nay trong lúc chạy trốn y cũng học được nhiều kinh nghiệm, biết ở một nơi xa lạ, cái gì cũng đều là thứ yếu, quan trọng nhất là phải bảo vệ mạng của mình trước, sau đó mới có thể nói đến chuyện khác.
Đây là lần đầu tiên y đến chiến trường ngoại vực, vốn cho rằng nơi này di cốt đầy rẫy, nhưng vừa nhìn, lại chỉ là một mảnh tịch mịch. Y đứng độc lập trên một mảnh đất hoang, cỏ dại mọc đầy, bầu trời âm u, trong gió còn mang theo vị máu tanh, nhắc nhở y nguy cơ ẩn nấp trong mảnh tịch mịch này.
“Quái vật Tô Lạc đó sao lại ở đây… di?”
Tiểu hồng điểu đang chuẩn bị oa oa kêu lớn, đột nhiên cảm thấy không đúng, tỉ mỉ cảm ứng một chút, lập tức kinh ngạc nói: “Khí tức Phượng Hoàng, không phải đi, hắn thật sự ở đây?”
Lạc Nại Hà tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội vàng hỏi: “Ngươi có thể cảm ứng được ở hướng nào không?”
Tiểu hồng điểu vỗ cảnh, nói: “Hắn đang di động, nhưng phương vị đại để thì không biến hóa… tiểu tử thúi, đi theo bổn điểu gia, lần này tìm được hắn, coi bổn điểu gia có mổ chết hắn không…”
Nói xong, nó há miệng, lại bắt đầu hát: “Ta là một con tiểu tiểu điểu khoái lạc… mộng tưởng của ta là có một ngày mang Phượng Hoàng cái tâm ái của ta trở về gia hương… có một ác ma lừa gạt điểu tâm thuần khiết của ta… từ đó ta xuất lực lại xuất mồ hôi, bán thân lại bán máu, mệnh khổ a… oa oa oa oa…”
Một đạo hắc ảnh đột nhiên từ trong lùm cỏ lao ra, há mồm nuốt chửng nó, cắt đứt tiếng ‘oa oa oa’ khó chịu.
“Ngao ô…”
Tiểu lang đang chuẩn bị hú dài trợ âm, vừa thấy tiểu hồng điểu bị nuốt chửng, vội vàng nhảy thật cao, móng vuốt vung qua.
Hắc ảnh thoáng chốc bị vuốt sắc bén chém nát, tiểu hồng điểu thê thảm rớt từ bên trong ra, trong lùm cỏ lại lao ra vài đạo hắc ảnh, chia ra nhào tới tiểu hồng điểu và tiểu lang.
Lúc này, kiếm quang lóe lên, Lạc Nại Hà kịp thời xuất kiếm, quét sạch toàn bộ hắc ảnh.
“Đáng ghét, lại là những thể sơ sinh Thiên Ma đáng chết này…”
Tiểu hồng điểu tức giận oa oa kêu lớn, cánh vỗ phạch phạch, lại bay lên trời, miệng mở rộng, một cột nước cuốn qua lùm cỏ. Vô số hắc ảnh từ trong đó bay ra, dày đặc, tựa hồ nhìn không rõ, cứ như tổ kiến vừa bị tưới nước.
“Sao lại nhiều như vậy?” Tiểu hồng điểu ngốc lăng.
Tiểu lang càng bị dọa dựng hết lông toàn thân, con mắt tròn vo chớp lấy chớp để, lại nâng móng vuốt của mình lên nhìn nhìn, tựa hồ đang tính xem nó phải múa vuốt bao nhiêu lần mới có thể tiêu diệt toàn bộ mớ hắc ảnh này.
“Tiểu Huyền, huyền cảnh, nhanh.”
Lạc Nại Hà cũng bị dọa, không nói hai lời, lại xuất ra bảo bối. May mà sau khi y tiến giới lên Kết Đan kỳ, Tiểu Huyền trong thức hải đã nghe lời hơn rất nhiều, nếu đổi lại là trước đây, tuyệt đối chết chắc.
Bạch vụ nhanh chóng bay ra từ mi tâm của y, mới lộ ra một tia như thế, động tác của những hắc ảnh đột nhiên ngừng lại.
Tiểu hồng điểu ủa một tiếng, đậu lên đỉnh đầu Lạc Nại Hà, kỳ quái nói: “Bọn chúng sao lại không tấn công nữa?”
Lạc Nại Hà cũng ngạc nhiên, huyền cảnh còn chưa thành hình, những thể sơ sinh Thiên Ma này tại sao không động nữa?
Không đúng, không phải không động, mà là đang lùi về sau, khi bạch vụ bay ra càng lúc càng nhiều, tốc độ hắc ảnh lùi về sau cũng càng lúc càng nhanh, đợi khi huyền cảnh thành hình, tất cả thể sơ sinh Thiên Ma đều chạy mất bóng dáng.
“Ha, ta biết rồi, kiếm ý của ngươi khắc chế những gia hỏa này…” Tiểu hồng điểu vô cùng vui mừng.
Lạc Nại Hà cũng vô cùng vui mừng, không kịp tỉ mỉ nghiên cứu, nhảy lên phi kiếm, bay theo hướng tiểu hồng điểu cảm ứng được.
Chiến trường ngoại vực biên cảnh rộng lớn, Lạc Nại Hà bay hết ba ngày, vẫn ở ngoài rìa, đất hoang mọc đầy cỏ dại này dường như không có điểm kết thúc, trong lùm cỏ ẩn núp vô tận những thể sơ sinh Thiên Ma, may có kiếm ý của y, chuẩn xác mà nói là Thiên Ma huyền cảnh hàm chứa trong kiếm ý của y, có lực uy hiếp cực mạnh đối với những Thiên Ma cấp thấp này, những nơi y qua, vạn ma trốn tránh, khiến y suốt đường tung hoành, thuận tay còn cứu được vài tu sĩ phái khác đang rèn luyện, một đệ tử Thục Sơn trong số đó nói với y, nửa tháng trước từng cảm ứng được một cỗ kiếm ý cực mạnh ở hướng tây nam.
Là Tô Lạc? Hay là Cảnh Dương?
Lạc Nại Hà không biết, y chỉ biết đi thẳng về phía trước, chiến trường ngoại vực không thấy mặt trời, làm sao phân rõ được phương hướng.
Dần dần, có đại Thiên ma xuất hiện, một con hai con, cũng không phải đối thủ của Lạc Nại Hà, nhưng nếu một bầy mười mấy con đại Thiên Ma, lực uy hiếp của Thiên Ma huyền cảnh cũng không đủ dùng nữa.
Hình dạng của đại Thiên Ma kỳ quái đủ kiểu, có con giống như hung thú, cũng có nhân hình, đặc điểm chung của chúng là da dày thịt thô cực độ hung tàn. Trên người Lạc Nại Hà dần dần mang thương tích, ngay cả tiểu lang cũng qua vô số lần giết chóc, dòng máu dã tính của yêu thú trong xương cốt ngày một mạnh hơn, trong mắt lang, hung quang ẩn hiện.
Tiểu hồng điểu kêu khổ thấu trời, nó ở trong La Phù Kiếm Môn trộm ăn vô số linh quả mới bảo dưỡng được một thân hồng mao sạch sẽ bóng mượt này, hiện tại nhổ ra vô số nước bọt, nó lại từ tiểu hồng điểu biến thành tiểu phấn điểu, màu lông ảm đạm.
Hôm nay, vừa mới qua một cuộc giết chóc, Lạc Nại Hà đang vặn tiểu hồng điểu bức nó nhổ nước bọt trị thương cho tiểu lang, đột nhiên, phía trước có một cỗ phong dâng lên tận trời.
“Cụ Phong kiếm ý!”
Lạc Nại Hà kinh nhạc nhảy dựng, buột miệng hô lên.
Cảnh Dương còn sống, quả nhiên còn sống. Y cười lớn, nhảy lên phi kiếm cao giọng hét lên: “Xông.”
Tiểu hồng điểu nôn khan vài cái, cuối cùng nhổ ra được chút nước bọt lên vết thương trên lưng của tiểu lang.
“Có sư huynh liền không còn tình người.” Tiểu hồng điểu oán trách, đột nhiên kinh ngạc di lên một tiếng, “Quái vật Tô Lạc đó hình như cũng ở hướng này? Hai người bọn họ sao cứ sáp lại chung với nhau vậy?”
Tiểu hồng điểu nghĩ mãi không hiểu, nhưng Lạc Nại Hà lại không quản được nhiều như vậy, đưa chân nguyên nội thể vận hành đến cực đại, cả người tựa hồ đều hóa thành lưu quang, bay về hướn cuộn phong chọc trời.
“Cảnh Dương!”
Y hô lớn một tiếng, không bận tâm mình có thể bị thương, lao đầu vào trong cuộn phong, vừa nhìn đã thấy thân ảnh quen thuộc đó, trên đỉnh cây Thương Tùng như tuyết trắng, nhưng giây tiếp theo, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Đang đối mặt Cảnh Dương, đứng một, hai, ba, bốn… bốn Thiên Ma ngoại vực, ba con không nhận thức, còn lại một con là Huyết Ma đã từng nhận thức. Thiên Ma ngoại vực có thể cùng đi chung với Thiên Ma cao cấp như Huyết Ma, tự nhiên không phải là thứ lương thiện gì, ít nhất cũng là cùng một đẳng cấp, đây đã không thể so sánh với thể sơ sinh Thiên Ma, hay đại Thiên Ma gì đó nữa, nghĩ lại lúc đầu một con Huyết Ma đã làm La Phù Kiếm Môn rối thành dạng nào, mà bây giờ lại là bốn con Thiên Ma cùng lợi hại như vậy.
“Mẹ ơi…”
Lạc Nại Hà chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng, tư thế lao tới không tự chủ được chậm lại, sau đó thân thể bị cuộn phong quấn lấy, xẹt một tiếng trực tiếp bị ném ra khỏi phạm vi hoành hành của cuộn phong, váng đầu váng óc ngã bệt ra đất.
“Bạch si, ngươi qua đây làm gì?”
Thanh âm của Cảnh Dương từ trong trung tâm cuộn phong truyền ra, sau đó không đợi Lạc Nại Hà tỉnh táo khỏi cơn choáng váng, đã cảm thấy thắt lưng bị siết, cả người đều bị kéo vào vị trí trung tâm được cuộn phong thủ hộ.
“Hi hi… lại một tên tự dâng tới…” Huyết Ma hít thật sâu một hơi, “Máu thịt của tiểu tu sĩ này khí tức rất thơm, Mộng Ma, Ảnh Ma, Cốt Ma, quy tắc cũ, máu thịt thuộc về ta, di cốt thuộc về Cốt Ma, hồn phách thuộc về Mộng Ma, chân nguyên thuộc về Ảnh Ma.”
Lạc Nại Hà lắc đầu, cuối cùng tỉnh táo lại được, vừa nghe câu nói của Huyết Ma, nhất thời đại nộ.
“Phi, muốn phân di thể của tiểu gia, không có cửa đâu. Tiểu Huyền, đi ra.”
Y hét to một tiếng, ai biết trong thức hải, Huyền Vụ kiếm ý liều mạng lắc đầu, không chịu đi ra.
Ách,… quên mất, Cụ Phong kiếm ý của Cảnh Dương vừa hay lại khắc chế Huyền Vụ kiếm ý của y, vừa ló đầu ra khẳng định bị thổi tan.
“Này này, ngươi đừng kéo chân ta, nhanh tránh qua một bên.”
Y chọt chọt Cảnh Dương, làm đôi mắt băng lạnh đó trừng qua, liền chột dạ, trên lưng tiết ra mấy lộ hàn khí kỳ quái, Lạc Nại Hà co đầu, chỉ đành đổi giọng, dùng ngôn ngữ mềm mại.
“Cảnh Dương sư huynh, chúng ta liên thủ đi… ngươi thu kiếm ý lại một chút, để ta phóng huyền cảnh ra, chia cách bốn gia hỏa này, sau đó chúng ta xử lý từng tên.”
Bốn đánh hai, đương nhiên không bằng hai đánh một, Lạc Nại Hà tính toán rất rõ ràng trong lòng, nga không, chắc là một đánh một, y đã quên còn có tiểu hồng điểu và tiểu lang, nói ra, hai gia hỏa này không phải luôn đi theo sau mông y sao? Sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?
“Ở đây không có chuyện của ngươi, đứng ở đó đừng động.”
Cảnh Dương hừ lạnh, tay đang ôm Lạc Nại Hà buông lỏng ra, sau đó thân hình nhẹ động, Cụ Phong kiếm ý vây quanh hắn chợt một phân năm, bốn đạo trong đó cuộn về hướng Thiên Ma ngoại vực, đạo còn lại thì vây quanh Lạc Nại Hà, giam y một chỗ không thể động đậy.
“Kiếm ý còn có thể phân nhỏ?”
Lạc Nại Hà trợn muốn lồi cả mắt, từ lúc nào mà Cảnh Dương đã trở nên lợi hại như vậy rồi, hắn không phải chỉ có một chiêu ‘Phong Hỏa Sơn Lâm’ sao, vậy mà, mới bấy lâu không gặp, thế nhưng về mặt lĩnh ngộ kiếm ý đã tăng lên một tầng, không đúng, không phải tăng lên một tầng, căn bản chính là đại thành, đã có thể khống chế kiếm ý như đang sử dụng hai tay, gặp quỷ rồi, tiến bộ cũng quá nhanh đi, y cho đến hiện tại, cũng chỉ mới có thể khiến cho Tiểu Huyền không còn trả giá với y nữa, nhưng chưa có bản lĩnh vê nắn bóp vặn Tiểu Huyền nha, vừa rồi quỷ gan nhỏ đó còn không chịu chui ra kìa.
“Tô Lạc?”
Tiểu hồng điểu từ xa thò đầu tới, vị trí của nó bay khá cao, nhìn từ xa, trước khi Lạc Nại Hà xông vào cuộn phong, nó đã phát hiện bốn Thiên Ma ngoại vực đó, nên nào dám lại gần nữa, lập tức lao xuống, trốn trong bụi cỏ, thuận tiện còn tha tiểu lang không biết sống chết, muốn xông qua đó về.
Lúc này một lang một điểu đang lén lén lút lút coi trộm từ lùm cỏ, chọn một nơi địa thế khá cao thậm thà thậm thụt quan sát tình hình. Vừa nhìn thấy Cụ Phong kiếm ý của Cảnh Dương một phân làm năm, con mắt của tiểu hồng điểu trừng muốn rớt ra. Chiêu này nó đã từng nhìn thấy, lúc đầu khi Tô Lạc cứu nó khỏi móng vuốt của một đám Hải Đông Thanh ở đông hải, đã sử dụng chiêu này, đương nhiên, lúc đó Tô Lạc sử dụng là Triều Tịch kiếm ý, hóa thành mười mấy xoáy nước cực đại, vây chặt đám Hải Đông Thanh đó. Tuy kiếm ý không giống nhau, nhưng phương thức thao túng, thậm chí ngay cả nhịp độ phóng xuất chân nguyên, đều hoàn toàn giống nhau.
Quan trọng hơn là, trên người Cảnh Dương, nó lại một lần nữa cảm giác được khí tức của Phượng Hoàng.
Thật sự kỳ quái, tại sao Cảnh Dương lại biết pháp quyết độc môn của Tô Lạc, thậm chí ngay cả khí tức Phượng Hoàng vốn nên ở trên người Tô Lạc, cũng xuất hiện trên người Cảnh Dương.
Tiểu hồng điểu cảm thấy đầu nó không còn dùng được nữa, tại sao nó một chút cũng không thể hiểu a?
“Phong, Hỏa, Sơn, Lâm…”
Cảnh Dương từng từ từng chữ, thanh âm không cao, nhưng từ trong Cụ Phong lại bắn ra vô số hỏa cầu theo âm thanh đó, theo cuộn phong dâng lên cao, sau đó hung hãn đổ ụp xuống bốn Thiên Ma ngoại vực.
“Di? Tiểu tử, lần này sao không chạy nữa, mà lại có gan giao thủ chính diện cùng bốn đại Thiên Ma chúng ta…”
Thanh âm Huyết Ma tràn đầy quái dị.
Trên thực tế, mười mấy ngày trước Cảnh Dương đã gặp phải bốn đại Thiên Ma này, nhưng hắn vẫn luôn không chính diện giao thủ với chúng, mà dựa vào tốc độ của Cụ Phong để chạy trốn, triền quấn dây dưa mười mấy ngày, nhưng không ngờ được, lại gặp phải Lạc Nại Hà ở đây.
Hắn không thể chạy tiếp nữa, sự lợi hại khi bốn đại Thiên Ma này liên thủ, hắn hiểu rất rõ, còn chạy nữa, thì phế vật này căn bản không cản nỗi. Hơn nữa, hắn cũng không muốn chạy trốn trước mặt phế vật này.
“Phi, bốn đánh một, còn có mặt mũi nói….”
Lạc Nại Hà săn tay áo lên, gọi kiếm thai mà mình nuôi dưỡng được từ thức hải ra, một cây đuốc nhỏ, bình thường thật sự không tiện lấy ra để xấu mặt, nhưng hiện tại cũng không thể quản được nhiều như vậy.
“Tiểu Huyền, Thanh Liên kiếm ý!”
Y hét to một tiếng, cây đuốt dựng nghiêng nghiêng, kiếm quang nhất thời hóa thành một đóa Thanh Liên cực lớn, hung hăng va đụng vào y và Cụ Phong kiếm ý đang vây lấy y, thoáng chốc, Thanh Liên bị vỡ, nhưng Cụ Phong kiếm ý cũng bị đụng vỡ một lỗ thủng, y nhanh chóng thoát thân ra ngoài, lại gầm lên: “Huyền cảnh.”
Lần này Huyền Vụ kiếm ý đã nghe lời, vụ khí bạch sắc nhanh chóng bao trùm phạm vi gần mười dặm, chỉ trừ nơi Cụ Phong kiếm ý tung hoành, còn tất cả những nơi khác, toàn bộ bị bạch sương bao trùm.
Chân mày Cảnh Dương nhăn chặt, thu hồi Cụ Phong kiếm ý, vụ khí nhanh chóng bổ sung vào góc khuyết, vây kín bốn dại Thiên Ma vào đó.
“A… Thiên, Thiên Ma huyền cảnh… đây là… là khí tức của Tình Ma…”
Mấy tiếng kinh hô đồng thời vang lên trong bạch sương, nhưng rất nhanh huyền cảnh đã phát huy tác dụng, cũng không biết bốn đại Thiên Ma nhìn thấy cái gì trong huyền cảnh, thế nhưng lại động thủ với nhau.
Chân mày Cảnh Dương nhăn lại càng sâu, nhưng lại không chút động đậy, huyền cảnh của Lạc Nại Hà hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy, đã biết sự lợi hại của nó, trừ phi Cụ Phong kiếm ý của hắn sử hết toàn lực, nếu không vô pháp cưỡng hành phá vỡ huyền cảnh.
“Cảnh Dương sư huynh, sang trái mười ba bước, xuất kiếm.”
Thanh âm của Lạc Nại Hà không biết từ nơi nào truyền tới, lộ ra chút hứng thú. Vây sát Thiên Ma ngoại vực, lần này nếu thành công, không biết có thể đạt được phần thưởng bao nhiêu điểm cống hiến.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Cảnh Dương đi về bên trái ba bước, sau đó thi triển thức ‘Phong Hỏa Sơn Lâm’, rõ ràng trước mặt trống rỗng không có vật gì, đột nhiên lại truyền tới một tiếng kêu thảm, sau đó một đoàn hắc ảnh rơi xuống, hóa ra là một cánh tay của Mộng Ma bị chém đứt.
“Đáng tiếc, chỉ kém vài tấc nữa, nếu không một kiếm kia có thể đâm vào tâm của nó rồi.”
Lạc Nại Hà vô cùng tiếc hận, trong phạm vi Huyền Vụ kiếm ý bao phủ, thần thức của y có thể cảm tri tất cả, nhưng bản thân y lại không thể tấn công, vì kiếm ý của y không đủ lực công kích, đừng thấy lúc trước Huyền Vụ kiếm ý cắn nuốt không ít kiếm ý khác, nhưng những kiếm ý này không có tính mở rộng, cũng chính là khi bị nuốt có bao nhiêu uy lực, sau đó chung quy cũng chỉ có bấy nhiêu uy lực, y tuy có thể thao túng những kiếm ý này tiến hành công kích, nhưng đối phó với Thiên Ma bình thường còn được, chứ nhưng đối phó với Thiên Ma đẳng cấp như Huyết Ma, thì còn không đủ gãi ngứa, uy lực lớn nhất chính là Thanh Liên kiếm quyết mà trước đó y vì phá mở sự vây khốn của Cụ Phong kiếm ý mà sử ra, cũng chẳng qua chỉ đập ra được một lỗ trên Cụ Phong kiếm ý mà thôi, muốn đối phó với bốn đại Thiên Ma, vẫn còn kém rất nhiều.
Chỉ có công kích của Cảnh Dương là đủ uy lực, nhưng vấn đề là Cảnh Dương không thể cảm tri được tất cả trong huyền cảnh, chỉ dựa vào y lên tiếng nhắc nhở, xuất hiện sai xót cũng là bình thường. Nhưng may mà sai sót không quá lớn, ít nhất mỗi khi Cảnh Dương xuất một kiếm, đều không thu tay không về.
“Phế vật, đem thần thức của ngươi cộng hưởng với ta.”
Liên tục xuất ra bảy kiếm, Cảnh Dương đã không kiên nhẫn nữa, cứ chém từng kiếm từng kiếm như vậy, thương tổn đối với bốn đại Thiên Ma căn bản không lớn, Thiên Ma vô hình vô tướng, đứt một tay, nhanh chóng có thể mọc lại, trừ phi trực tiếp đâm nát nơi yếu hại của chúng, đặc biệt là Huyết Ma, thì lại là tiểu cường đánh không chết, không dùng kiếm quang đánh nát mỗi một tấc thân thể của nó, căn bản không giết chết được nó.
“A?” Lạc Nại Hà ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt đỏ bừng mắng, “Phi phi, ta mới không muốn cộng hưởng thần thức cùng ngươi.”
Cộng hưởng thần thức, còn có một cách gọi khác, mang theo mấy phần sắc thái kiều diễm, gọi là song tu. Trên thực tế, một khi làm như vậy, cộng hưởng không chỉ dừng lại ở thần thức, bao gồm của hồn phách cũng đều sẽ nước sữa giao hòa, loại kết hợp này so với kết hợp nhục thể đơn thuần còn cao hơn một bậc, không phải hai người tâm tâm tương ái, căn bản không thể nào song tu.
Song tu với Cảnh Dương, y nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Sắc mặt Cảnh Dương xanh mét, nói: “Cộng hưởng thần thức cùng ta, ta mang ngươi đi gặp Tô Lạc.”
“Ngươi đây là muốn ép buộc.”
Sắc mặt Lạc Nại Hà càng đỏ, giống như mông khỉ, nhưng lần này là tức, y hận không thể bảo Tiểu Huyền ném hết tất cả những kiếm ý mà nó từng nuốt chửng lên đầu Cảnh Dương, bắn cho thân thể của hỗn đàn này thành tổ ong.
Cảnh Dương nặng nề hừ một tiếng, lòng lại càng buồn nôn đến phát hoảng, cả đời này hắn dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một phế vật song tu, nếu không phải nhìn ra được huyền cảnh của phế vật này căn bản không thể kiên trì lâu, hắn cũng sẽ không đề ra hạ sách như vậy, song tu với Lạc Nại Hà, chịu thiệt là hắn đó được không.
“Tùy ngươi.”
Hắn căm hận phun ra hai chữ, thật muốn một chưỡng vỗ chết phế vật này.
“Này, ngươi thật sự biết sư huynh đang ở đâu?”
Một lát sau, thanh âm tràn đầy mong chờ của Lạc Nại Hà lại truyền tới, ngữ khí rõ ràng đã mềm đi.
“Thích tin thì tin.”
Lạc Nại Hà có cảm giác muốn rơi nước mắt, vì sư huynh, y phải hy sinh thật sự quá lớn. Được thôi, vì sư huynh, y bằng lòng bỏ bất cứ giá nào, đợi tìm được sư huynh, y phải cùng sư huynh song tu một trăm lần để bù lại.
Ô ô… vẫn cảm thấy không cam tâm a… tuy Cảnh Dương rất xuất chúng, trong La Phù Kiếm Môn người muốn song tu với hắn tùy tiện lượm cũng được một đống, nhưng mà… cùng gia hỏa lạnh lùng như thế song tu, thần thức và linh hồn sẽ bị đông thành băng a…
“Ngươi nói phải giữ lời, nếu không ta truy sát ngươi tới tận chân trời góc biển…”
Lạc Nại Hà phun ra một câu hung ác, nhưng ngữ khí nghe thế nào cũng thấy lộ ra khiếp ý, ai truy sát ai, cái này chỉ sợ là chuyện còn phải bàn lại.
Cảnh Dương hơi giật môi, lộ ra khinh thường, nhưng giây tiếp theo, hắn liền cảm giác được, một đạo thần thức quen thuộc do do dự dự, nửa không tình nguyện đi tới giữa mi tâm của hắn, nhẹ nhàng chạm vào rồi hơi lùi về sau, bộ dáng như muốn quay đầu bỏ chạy.
Làm thì làm đi, còn nửa đường hối hận, quả nhiên là phế vật, hắn còn chưa chê gia hỏa này quá phế, chạy cái gì mà chạy. Mi tâm Cảnh Dương nhăn lại, thần thức từ trong thức hải chui ra, tóm lấy đạo thần thức đang muốn chạy kia, sống chết triền quấn.
“Oa oa oa, nhẹ chút, ngươi có hiểu thế nào là dịu dàng thân thiết không, thần thức của ta đã sắp bị ngươi làm gãy rồi…” Tiếng oa oa kêu lớn của Lạc Nại Hà thông qua thần thức truyền tới.
“Không hiểu.”
Cảnh Dương dứt khoát trả lời nhanh gọn, hắn lại chưa từng song tu cùng ai, lần đầu tiên, khó tránh xa lạ. Tiếng nói còn chưa dứt, thần thức của hắn đã đột nhiên chấn động, sau đó… không có sau đó, vì thần thức của Lạc Nại Hà đã gãy rồi.
“Ô… đau… Cảnh Dương ngươi là đồ ngốc…”
Thanh âm ngắt quãng của Lạc Nại Hà truyền tới, mang theo ý khóc, hiển nhiên thần thức bị tổn hại cũng thương tổn rất lớn đến y.
Cảnh Dương biểu tình ngây dại, thần thức của hắn cũng từng bị thương tổn, đương nhiên biết thần thức thương tổn đau đớn thế nào, ngây ra nửa ngày, mới lạnh lùng phun ra một câu: “Độ dẻo dai của thần thức không đủ, phế vật quả nhiên là phế vật.”
“Phi…” Lạc Nại Hà tức tới giương nanh múa vuốt, hận không thể cắn một phát lên người hắn, nhưng giây tiếp theo, thần thức của y lại bị chấn động lần nữa, “Không tốt, bốn đại Thiên ma đang tấn công huyền cảnh, ta chống đỡ không được bao lâu nữa… này, đồ ngốc Cảnh Dương, lùi về ba bước, sang phải bảy bước, quay người, đi thẳng hai bước.”
Mắt Cảnh Dương híp lại, đột nhiên cảm thấy không đúng, động tác này là Tô Lạc thường làm, hắn cũng không biết bản thân từ lúc nào cũng có thói quen này, đáng chết, nhất định là Tô Lạc đang ngủ mê trong thức hải trong lúc sơ ý đã khắc ấn vào trong ký ức của hắn.
Lùi ba bước, sang phải bảy bước, quay người, đi thẳng hai bước, hắn phất kiếm lên, nhưng không chém xuống, vì xuất hiện trước mặt hắn, không phải là một trong bốn đại Thiên Ma, mà là phế vật Lạc Nại Hà.
Lúc này, sắc mặt Lạc Nại Hà lộ ra vẻ tái nhợt dị thường, hiển nhiên chấn động trong thức hải của y khiến y chịu tổn thương không nhẹ.
“Phế vật, mở thức hải của ngươi, để ta vào.”
Lòng Cảnh Dương hơi nhói, không kịp suy nghĩ đây là cảm giác gì, thần thức của hắn đã hung hãn xông vào thức hải Lạc Nại Hà, căn bản không gặp phải nửa điểm kháng cự, không phải Lạc Nại Hà không muốn kháng cự, mà là thức hải của y lúc này không ngừng chấn động, thần thức cũng bị loạn hết lên, muốn kháng cự cũng không có sức.
Dán chặt mi tâm vào giữa hai chân mày Lạc Nại Hà, hắn thấp giọng nói: “Thả lỏng, ta giúp ngươi ổn định thần thức.”
Cảnh Dương đã tu luyện qua Thôn Thiên quyết, không những thức hải của bản thân kiên cố như thành vàng, mà ngay cả thần thức, cũng cường hãn hơn những tu sĩ bình thường rất nhiều, nếu không tu vi đồng đẳng với hắn như Lạc Nại Hà, cũng không tới mức thần thức bị hắn dùng lực một chút vặn liền gãy. Thần thức của hắn xông vào thức hải của Lạc Nại Hà rồi, nhanh chóng giăng kín tất cả khoảng trống, dùng sự ổn định của mình giúp đỡ Lạc Nại Hà bình ổn chấn động trong thức hải.
“Này__ ngươi sát tới mức ta không thể động đậy__”
Chấn động trong thức hải bình ổn rồi, Lạc Nại Hà cuối cùng thở dốc được một hơi, nhưng lại phát hiện thần thức của mình bị một đạo thần thức khác dán sát không thể động đậy, mỗi một tấc đều dính đầy khí tức của bên ngoài, rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc, mang theo chút hơi ấm, giống như bọt khí ấm áp trong nước, rất dễ chịu, rất thoải mái, nhưng cũng rất lúng túng. Vì y cảm thấy giống như mình xích lõa toàn thân, không chút che đậy bị người khác ôm thật chặt, lý trí nói cho y biết y nên kháng cự, nhưng phản ứng từ thần thức truyền về lại vui sướng như thế, thậm chí truyền đạt tin tức muốn dung hợp càng thêm mật thiết.
“Đừng kháng cự, để thần thức của ngươi dung hợp với ta…”
Thanh âm của Cảnh Dương vang lên trong thức hải của y, lộ ra một cỗ khí tức khiến người khác trầm mê.
“Đáng ghét, ta mới không muốn cùng ngươi… di?”
Lạc Nại Hà muốn kháng cự, y không thể tiếp nhận việc mình và người khác ngoài sư huynh thân mật không kẽ hở như thế, thần thức vừa dung hợp, y cùng Cảnh Dương coi như đã song tu thành công, chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy lúng túng, thì sao có thể làm được?
Nhưng đột nhiên, y cảm ứng được trong thức hải của Cảnh Dương một cỗ khí tức ấm áp quen thuộc… sư huynh? Không sai, là cảm giác của sư huynh.
Lạc Nại Hà nhẹ rung, thân thể đột nhiên cảm thấy từng trận nóng lên, thậm chí còn rã rời. Cỗ khí tức này… đêm đó trong gian phòng gỗ của Cảnh Dương… cảm giác cuối cùng xâm nhập vào nội thể y, sẽ không sai đâu, giống y hệt, chính là khí tức của sư huynh…
Trong thần thức của Cảnh Dương, sao lại có khí tức của sư huynh?
Lạc Nại Hà giãy dụa, muốn hỏi cho rõ, nhưng thân thể lại phản lại ý chí của y, trầm mê vào trong khí tức ấm áp quen thuộc đó, thậm chí tham luyến chủ động đòi hỏi càng nhiều.
Sư huynh… sư huynh…
Bắt đầu dung hợp rồi?
Lòng Cảnh Dương nhẹ động, trong thần thức truyền tới một cảm giác kỳ quái, giống như đang trướng đại, đang thâm nhập, hắn có thể cảm giác được dòng nhiệt lưu đang dung nhập vào thân thể mình, mang theo khí tức khiến người trầm mê, thần thức đang khuếch trương, tràn đầy ý niệm vui sướng, thân thể giống như dâng lên mây, phiêu phiêu dục tiên.
Đây là cảm giác ra sao?
Giống như chuyện tốt đẹp nhất trên đời xảy ra trên người mình, khiến hắn vui sướng, khiến hắn thỏa mãn, khiến hắn muốn khóc lớn cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất