Chương 2: Hấp nhận
Thích thú với những thứ pháp bảo này trong tay, Lý Dực ngó nghiêng mình trước gương rồi ngắm ngía tới lui mãi không chán, môi lại đôi lúc nhoẽn lên cười bất giác.
*Hỗn Thiên Lăng: dãi lụa màu đỏ dài bảy tất. Có thể tiếp nhận đao, thương, bị chặt đứt vẫn có thể tự hồi phục
*Vòng Càn Khôn: làm theo tâm ý chủ nhân, có thể biến lớn nhỏ tuỳ thích, bách phát bách trúng.
Hình ảnh đó đã lọt vào tầm mắt của Kim Tra và Mộc Tra, hai tên đó cứ một bụng nghi ngờ rồi lại âm thầm kéo lui nhau ra phía hậu viên.
-"Đại ca, huynh có thấy Na Tra rất lạ không?"- Mộc Tra nhíu mày hỏi
Kim Tra một thân hùng dũng, đứng hướng mặt trời hiên ngang, tay mạnh mẽ vuốt nhẹ chùm tóc đen dài của mình đầy suy tư.
-"Đệ nói đúng, từ lúc Na Tra tỉnh lại, quả nhiên rất khác lạ. Lúc đó còn hỏi ta là ai nữa chứ!"
-"Trước đến nay có bao giờ thấy Na Tra soi gương đâu, vả lại tính tình của y bỗng dưng trở nên nhút nhát không hoạt náo như trước đây!"
Những dẫn chứng của Mộc Tra nêu ra cũng khiến Kim Tra ưu tư một phen. Quả nhiên tam đệ của bọn họ đang rất có vấn đề.
-"Đại ca, có khi nào đệ ấy sốt cao quá nên đâm ra mất trí không?"- Mộc Tra chợt nảy ra suy nghĩ đó
-"Đệ nói cũng có lý, rất có thể Na Tra đã mất trí, nhưng cứ đứng đây đoán mò cũng chẳng được gì. Chi bằng cứ đến đó trực tiếp hỏi đệ ấy!"
Cả hai lại một lần nữa trở lại phòng của Lý Dực, nhưng lần này không thấy y soi gương nữa mà là đang khá buồn bã, nằm áp mặt lên bàn ưu sầu.
Kim Tra bước đến gần, nhẹ vòng tay ôm eo Lý Dực khiến y một phen thất kinh...
-"Đệ còn thấy mệt sao?"- Kim Tra thoáng tia thất vọng, đệ đệ của hắn có bao giờ như thế đâu
Mộc Tra cũng bước đến gần, tay vuốt gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của y mà buồn hỏi
-"Có phải đệ đã mất trí rồi không? Ngay cả ta và đại ca đệ cũng không nhận ra?"
Bây giờ Lý Dực đang cứng đơ người, chưa bao giờ y tiếp xúc với người khác một cách thân mật như thế lại còn là nam nhân nữa. Mọi người trong công ty còn tưởng y bị khiết phích nữa chứ. Nhưng chỉ một lúc sau Lý Dực mới nhẹ nhàng lách người né tránh nhưng cái động chạm của hai anh em này.
-"À.... à thật ra thì không hẳn là mất trí... chỉ là... chỉ là...."- Lý Dực không hoạt ngôn cho lắm, lời nói cũng có phần lúng túng.
-"Chỉ là như thế nào?"- Cả hai đồng loạt lên tiếng gặn hỏi
-"Chỉ là... đệ vừa mới khỏi bệnh, cơ thể còn rất mệt nên có hơi chậm chạp thôi."- Lý Dực bịa ra lý do mà khó ai tin được.
Thật sự y không biết bản thân có nên nói rằng mình không phải Na Tra hay không đây nữa, và liệu rằng khi nói ra có ai sẽ tin chứ? Lại phải tốn công giải thích? Nói nhiều là điều mà y không hề muốn tí nào!
Nhưng không ngờ rằng Kim Tra và Mộc Tra lại cho đó là thật và càng trở nên lo lắng, dìu Lý Dực đến bên giường, dỗ dành y như hài tử lên ba.
-"Tam đệ ngoan ngoãn ở đây dưỡng sức, ta đi lấy thuốc cho đệ tẩm bổ!"- Mộc Tra nhanh chóng bước ra ngoài đi về phía trù phòng.
Còn lại Kim Tra nơi đây, hắn dùng đôi mắt giảo hoạt như chim ưng của mình mà dò xét một lượt từ trên xuống dưới cơ thể Lý Dực. Dường như đâu đó trong hắn vẫn còn sự nghi ngờ với y thì phải...
Bàn tay của hắn đang vuốt vuốt những sợi tóc hư hỏng lất phất trước mắt Lý Dực, đem chúng nó giấu sau mép tai. Bỗng nhiên hắn nở một nụ người mĩm nhẹ nhàng.
Lý Dực ca ca đây cũng mất khoảng vài giây bất ngờ vì nụ cười đó, nó quả thật rất đẹp, dường như đây là lần đầu tiên y thấy Kim Tra cười. Hai má bỗng dưng đỏ đỏ hồng hồng, mặt chớp chớp nhìn sang chỗ khác để hắn không biết y đang mắc cỡ.
-"Tại sao đệ lại đỏ mặt?"- Hắn thừa biết nhưng vẫn hỏi
-"à... cái này... "- Lý Dực lắp bắp, không thể nói nên lời
Bỗng dưng Kim Tra đặt xuống má của y một nụ hôn sâu...
Lý Dực trợn to mắt, tim như ngừng đập mất một nhịp, trong đầu bây giờ trở nên trống rỗng không còn nghĩ ngợi được gì nữa...
Đến đoạn Kim Tra lại dán thêm một nụ hôn bên má còn lại thì Lý Dực mới cảm thấy cơ thể trở nên nóng rực, mồ hôi lạnh tuôn ra, tim đập dồn dập cứ như muốn nhảy bổ ra ngoài.
-"Sao càng hôn thì nó lại càng đỏ nhỉ?"- Kim Tra giả vờ ngốc
Lý Dực bấy giờ mới nhận rõ tình hình, hai tay ôm má xấu hổ muốn độn thổ ngay lập tức. 24 cái xuân xanh vừa qua y chưa một lần được nắm tay ai chứ huống chi bây giờ lại bị nam nhân hôn liên tiếp hai cái như thế.
Lấy tay kéo cái chăn lên khỏi đầu che đi sự ngượng ngùng của mình, Lý Dực bây giờ cảm thấy khá hoảng loạn vì trước đây y chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình là gay, nói đúng hơn là không bao giờ nghĩ đến điều đó. Nhưng xúi quẩy cho y đã xuyên vào đúng câu truyện đậm màu máu chó.
Kim Tra vẫn không chịu buông tha, nhìn bộ dáng bẽn lẽn, ngượng ngùng của Lý Dực mà thích thú, lại còn lấy đó làm niềm vui, bây giờ hắn đang quỳ ngồi trên người Lý Dực, hai tay chống hai bên vai y mà cười mĩm. Tư thế vô cùng ám muội đó thật khiến người ta hiểu lầm mà...
Hắn kéo nhẹ cái chăn xuống, nhìn thấy Lý Dực mắt nhắm chặt lại còn run run thì không khỏi động tâm đi. Bàn tay hắn lại bẹo má y cưng nựng...
Nhưng chỉ vài giây sau thì Lý Dực ca ca nhà ta lại phải một phen thất kinh nữa bởi vì bây giờ Kim Tra đã mặn nồng đặt lên môi y nụ hôn thật sâu nhưng lại thật nhẹ nhàng
Cái cảm giác ấm nóng của đôi môi khiến Lý Dực như bị trúng phải mê dược, chẳng thể phản kháng cũng chẳng thể hoà nhập. Nhưng cái lưỡi linh hoạt của Kim Tra đã lần mò vươn ra, tách đôi môi anh đào chúm chím kia ra, cuối cùng nó cũng đã tìm được đầu lưỡi bên kia.
Sự vụng dại của trạch nam Lý Dực lại có thể khiến cho Kim Tra như hồn bay phách lạc, cứ thế mà triền miên đẩy đưa, đôi mắt hắn mở to nhìn thấy Lý Dực đang lim dim đê mê thì càng kích thích hơn...
Bàn tày bắt đầu lần mò xuống nơi hai chu quả ẩn sau lớp yếm đỏ kia... nhưng xem ra hôm nay không phải ngày tốt của hắn rồi. Bên ngoài Mộc Tra một cỗ tức giận, đạp tung cánh cửa khiến nó rớt ra luôn.
-"Hai người..."- Mộc Tra hung hăng quát lớn
Bây giờ biết phải giải thích làm sao đây? Rõ là tình ngay lý gian mà, nhưng không đúng. Là tên Kim Tra bắt đầu dẫn dụ y trước mà...
Đôi mắt long lanh sợ hãi của Lý Dực đang nhìn Mộc Tra như muốn giải thích. Còn Kim Tra thì cứ thế giữ nguyên tư thế đó, không hề có ý định bước xuống.
-"Mộc Tra, đệ có cần hung hăng vậy không? Na Tra còn rất yếu đó!"- Kim Tra chậm rãi nói
-"Đại ca, huynh cũng biết nói Na Tra chưa khỏi bệnh mà huynh xem mình đã làm gì rồi?"- Mộc Tra hung hăng kéo Kim Tra xuống giường
Biểu cảm lạnh lùng nhưng không kém phần vô sỉ của Kim Tra càng khiến hắn thêm phần thu hút. Nhưng trái lại điều đó lại kích thích cơn giận trong lòng Mộc Tra.
Nhìn hai kẻ đang gây gỗ ở đây, Lý Dực thật muốn một lần nữa chuồn khỏi đây nhưng xem ra lần này bọn họ đã có đề phòng trước nên Lý Dực khó mà trốn được
-"Chẳng phải chúng ta đã thoã thuận đợi khi nào Na Tra khỏi bệnh mới làm mà!"- Mộc Tra bộc trực
Lý Dực như không tin nỗi những gì mình vừa nghe, hắn vừa nói làm? Làm là làm gì?
-"Thì ta đã làm gì đâu?"- Kim Tra thản nhiên trả lời
-"Huynh... rõ ràng ban nãy... huynh..."- Mộc Tra tức giận nhưng không thể nói được trọn vẹn câu
Mộc Tra bây giờ không thèm chất vấn Kim Tra nữa, tiến đến nơi Lý Dực đang nằm, leo lên người y như lúc này Mộc Tra đã làm, hung bạo hôn lên môi y một cách ngấu nghiến.
Vì quá bất ngờ lên trong cổ họng Lý Dực lại vô tình phát ra âm thanh rên rỉ đầy mị hoặc. Ngay cả Kim Tra cũng một thoáng bất ngờ mà không rời mắt được.
Kim Tra bây giờ có tức giận hơn Mộc Tra lúc nãy, bỗng chốc hắn kéo Mộc Tra rời khỏi người Na Tra ngay.
-"Đệ đừng có làm bậy!"- Kim Tra như đang ăn dấm
-"Ta nói huynh làm bậy trước thì có!"- Mộc Tra gân cổ cãi lại
Nãy giờ Lý Dực bị đưa từ ngạc nhiên này đến kinh hãi khác, cư nhiên hai tên này có chiều hướng huynh đệ văn với Na Tra rồi. Hai tên tiểu tử cứ tranh rồi giành nhau qua lại, bỗng Lý Dực cảm thấy mình như một món hàng để bọn chung giật qua lại. Chẳng lẽ đến khi nào nó hỏng rồi mới chịu thôi?
-"Các ngươi thôi đi!"- Lý Dực lên tiếng
Giọng nói trong trẻo như trẻ con của Lý Dực thật khiến người khác khó mà sợ hãi, nhưng khi nhìn đến sắc diện không mấy thân thiện của y thì hai kẻ kia mới chấp nhận im lặng.
-"Ta đâu có phải còn là trẻ lên ba mà cần các ngươi chăm sóc. Hơn nữa dẫu sao ta cũng là đệ đệ của các ngươi, chớ có làm càn!"- Lý Dực bước xuống giường, hấp tấp mang hài vào chân rồi bước đi.
Chưa bao giờ Kim Tra và Mộc Tra nhìn thấy thái độ của Na Tra như lúc này, trước đây dù có quậy phá cỡ nào, hay giận dữ cỡ nào Na Tra cũng như một đứa trẻ ra oai, phách lối. Nhưng lần này lại rõ thấy thái độ quá đỗi hàn khí thì bọn họ cũng có chút e dè
-"Từ hôm nay về sau đừng kẻ nào vào phòng ta nữa! Khi ta quay về không muốn thấy hai ngươi còn ở đây!"- Lý Dực hậm hực bỏ ra ngoài
Để lại đây hai tên cũng đang giận dữ không kém, bước ra khỏi phòng Na Tra rồi ngược hướng nhau mà đi.
Lý Dực đi loanh quanh trong phủ mãi một lúc mới nhìn thấy được Ân Thập nương đang đi vào một căn phòng. Nhanh chân chạy theo gọi với...
-"Mẹ..."
-"Hài nhi..."- Ân Thập nương cười dịu
Lý Dực một mạch chạy phào trong phòng, thở hổn hển. Cơ thể này có vẻ khá yếu ớt so với sức nam nhi của y thì phải.
-"Tìm ta có chuyện gì sao?"- Ân Thập nương bước đến bên âu yếm
Ban đầu Lý Dực còn khá e ngại, nhưng vì suy nghĩ đây dù sao cũng là mẹ của Na Tra, cái cảm giác ngại ngùng là không nên có
-"Đố mẹ năm nay Na Tra đã bao nhiêu tuổi?"- Lý Dực thông minh dùng câu hỏi này để biết thêm thông tin
-"Na Tra của mẹ đã mười ba, tại sao con lại hỏi vậy?"
Trong đầu Lý Dực thầm nghĩ, quả thật sử sách đã nói sai. Na Tra năm nay mười ba tuổi mà vẫn chưa giết Ngao Bính, ấy vậy mà trong Phong Thần bảng thì lại nói rằng lên 7 là Na Tra đã có thể đại náo thuỷ cung. Thật quá hoang đường.
-"À chỉ là Na Tra muốn xem mẹ còn nhớ hay không thôi!"- Lý Dực bịa chuyện
-"Cái tên tiểu tử này, con đừng có mà phá phách quá. Con có nhớ hôm đó lời Thái Ất chân nhân đã dặn không?"
-"A con nhớ, con nhớ mà..."- Lý Dực toát mồ hôi
-"Ưm vậy thì phải ngoan ngoãn, cha con sắp tới đây sẽ phải đến Triều Ca, rất muốn dẫn con cùng Kim Tra và Mộc Tra theo cùng, con có thích không?" -Ân Thập nương cứ dịu dàng nói
Nghĩ đến hai tên hỗn đản đó thì Lý Dực vừa bực bội vừa lo sợ, đi mà có theo bọn chúng thì thà là ở nhà còn sướng hơn.
-"Không, con không thích đến đó!"- Lý Dực khẽ nói
Ân Thập nương khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn đứa con ngỗ nghịch thường ngày của mình rất ham chơi lại còn rất hoạt bát nhưng hôm nay lại trở nên khép kín lạ thường.
Như nhìn thấy được sự lo lắng của bà, Lý Dực đã vội phân bua..
-"Mẹ, Kim Tra và Mộc Tra rất lạ... hai huynh ấy cứ tranh giành con như con là món đồ chơi không bằng"- Lý Dực chu môi
-"Con trai ngốc, thì từ trước đến nay hai ca ca của con lúc nào cũng vậy mà!" - Ân Thập nương mĩm cười
-"Nhưng mà..."- Lý Dực định nói thêm gì nữa nhưng rồi lại thôi không nên lời.
Lúc này Lý Tịnh cũng từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm một bức thư do quân triều đình gửi đến. Vẻ mặt của ông còn chất chứa nhiều ưu tư, phiền muộn.
Nhìn thấy Lý Dực, ông liền bước đến bên cạnh xoa xoa đầu, tay kia thì nựng nựng cái má phúng phính bầu bĩnh của y.
-"Phu quân, sao chàng có vẻ không vui vậy?"- Ân Thập nương nhẹ nhàng hỏi
-"Ta mới nhận được thư từ triều đình, Trụ Vương vì đam mê tửu sắc, hoan dâm vô độ, để cho dân chúng lâm vào cảnh lầm than. Đã có không ít quân thần trung quân ái quốc đã phải chết dưới tay Tô Đát Kỷ độc ác."
Lý Dực nghe đến Đát Kỷ, Trụ Vương là liền nhớ đến cặp bài trùng mà thời đại nhắc đến. Đối với y, việc nắm được toàn bộ cốt truyện đã trong lòng bàn tay nhưng không nghĩ rằng nó lại đậm mùi đam mỹ như thế này.
-"Thiếp có nghe nói Tô Đát Kỷ là con của Tô Hộ tại Ký Châu, tài sắc vẹn toàn, cầm kỳ thi hoạ, tính tình hiền lương thục đức nhưng tại sao bây giờ lại trở nên tàn ác như vậy?"- Ân Thập nương lo lắng
Lý Tịnh chỉ còn biết thở dài, không biết rồi đây nhà Thương có còn giữ vững được hay không? Trụ Vương quá đỗi hôn quân đi.
-"Đát Kỷ trở nên như thế là bởi vì ả ta bị hồ ly tinh nhập xác!"- Lý Dực cất lời
Hai người lập tức một tia sợ hãi nhìn về Lý Dực, đứa trẻ này thật cuồng ngôn loạn ngữ. Lỡ như để người ngoài nghe được e là sẽ nguy hiểm
-"Na Tra không được ăn nói xằng bậy!"- Lý Tịnh quát
-"Cha, con không nói bậy! Cửu vĩ hồ đã mượn xác Tô Đát Kỷ để mê hoặc Trụ Vương, giúp nhà Chu phục quốc!"- Lý Dực lại một lần nữa khẳng định.
Rõ ràng những thứ này đều là do y nghe được qua lời truyền miệng của nhân gian, cũng một phần là qua những tài liệu trên mạng.
Lý Tịnh bỗng trở nên tức giận, quát mắng.
-"Con có biết nếu như để ai khác nghe được thì sẽ mang hoạ sát thân không?"
-"Phu quân, thiếp thấy hài nhi nói cũng có lý. Trước đây Tô Đát Kỷ đâu có như vậy chứ!"- Ân Thập nương đỡ lời
-"Nàng còn bênh vực cho nó? Na Tra con đi về phòng đi!"
Thế là Lý Dực lại một lần nữa hậm hực bỏ đi, vì cớ sao lại giận dữ chứ? Y chỉ nói thật thôi mà, lão Lý Tịnh này thật không biết suy nghĩ!
Thật sự là Lý Dực chẳng một phút nào muốn về phòng cả, bởi y sợ nhìn thấy hai tên kia, bọn họ sẽ giở trò xằng bậy với y nữa nên cứ lầm lũi bước đi.
Đi mãi một đoạn mới biết được rằng mình đã đi đến nơi nào đó có thể nói là tách biệt hoàn toàn với Lý phủ. Nơ đây là một gian nhà tuy nghiêm bề thế nhưng lại được khoá chặt bên ngoài.
Lý Dực tò mò, vừa bước đến cầm ổ khoá, tinh nghịch lung lay vài cái thì nào ngờ nó lại bật tung ra. Cứ thế Lý Dực ca ca mang đầy sự thích thú bước vào.
Nơi đây hoàn toàn trống không chẳng có gì ngoại trừ giữa gian có một cái trụ đá cao to. Bên trên là một cây cung tên được chạm khắc tinh xảo.
Theo như y biết thì đây chắc chắn là Chấn Thiên Cung mà Na Tra đã giương ra và bắn chết môn đệ của Thạch Cơ. Nhưng nếu bây giờ Lý Dực cầm lên mà không lắp mũi tên vào thì làm sao bắn được chứ. Nghĩ đến đây thì y vô cùng đắc ý.
Bước đến nhấc bỗng nó lên, bỗng dưng cung phát sáng, toả ra ánh linh vàng chói rực rỡ. Lý Dực không thể kìm chế được sự tò mò mà đã nắm thử dây cung làm động tác kéo. Cứ ngỡ là không lắp mũi tên thì sẽ không bắn được nhưng nào ngờ.
Khi vừa giương dây cung thật căng rồi diễn sâu như mình đang làm một bác thợ săn hùng dũng, bất chợt dây cung chợt vuột khỏi tay. Vừa lúc Lý Dực nhìn thấy một mũi tên đầy lửa đang phừng phừng cháy mà bay lao thẳng ra cánh cửa sau đó mất hút.
Cùng lúc đó sấm nổ vang rền, hào quang chói mắt, nộ khí ghê người. Lý Dực hoảng hồn ôm đầu run rẫy
Đến khi Lý Dực tỉnh hồn thì nhận ra quả thật mọi chuyện đã được lão thiên gia an bày nên dù có cỡ nào cũng vẫn không thể thay đổi. Thầm nghĩ bản thân mình đã gây hoạ rồi nên Lý Dực vội đặt lại cung rồi bỏ chạy.
*****
Tại động Thạch Cơ
-"Thạch Cơ nương nương, đây là bánh do Bích Vân làm mời nương nương dùng!"- Bích Vân là môn đệ yêu dấu của Thạch Cơ
-"Ngoan!"- Thạch cơ uy nghiêm ngồi trên ghế đá tạc hình tượng hoa văn tinh xảo chậm rãi thưởng thức
Nhưng chưa được bao lâu thì bỗng Thạch Cơ cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ cơ hồ như xoay vòng tròn, hai mắt mờ ảo
-"Bích Vân....ngươi!!!"- Thạch Cơ ôm ngực đau đớn
-"Ha ha ha Thạch Cơ, ngươi cũng có ngày hôm nay!"- Bích Vân cười lớn rồi bỗng chốc hoá thành một con hồ ly tinh màu xanh ngọc bích
-"Lục Hồ, ngươi... ta với ngươi không thù không oán, cớ sao lại hãm hại ta?"- Thạch Cơ thổ huyết
-"Ha ha ha ta chính vì thấy ngươi ngứa mắt! Yêu sắc mê hoặc người khác"- Lục Hồ chua ngoa
Thạch Cơ không hiểu bản thân mình đã gây ra lỗi lầm gì mà khiến con hồ ly này lại mang lòng thù hận như thế. Quả nhiên con hồ ly này không tầm thường, qua mắt được pháp nhãn của Thạch Cơ.
-"Khó khăn lắm ta mới tìm được Đoạn Phi Hồn đan, hôm nay là ngày tàn của ngươi!"- Lục Hồ vừa giơ cao móng vuốt của mình lên
Bỗng nó hét thất thanh lên "Á" một tiếng nghe vô cũng thảm thiết, thì ra mũi tên lửa ban nãy Lý Dực bắn ra đã bắn xuyên qua người con Lục Hồ này.
Thạch Cơ dùng lực vận công, ép chất độc ra ngoài. Nhưng nguyên khí bị hao tổn không hề nhẹ. Cố lê mình đến bên cái xác Lục Hồ đang bị cháy thành tro, đôi mắt trở nên sáng rực khi nhìn thấy dòng chữ lấp lánh hiện ở phần đuôi mũi tên
-"Chấn Thiên Tiễn là báu tiễn ở ải Trần Đường. Người giữ nó lại là Lý Tịnh. Nhưng bản thân hắn thì nhất định không thể cầm được vậy thì là kẻ nào?"
Tạm thời gác mọi chuyện qua một bên, Thạch Cơ một lần nữa vận công ép số chất độc còn lại ra ngoài, một lần nữa thổ huyết....
-"Bích Thanh!"- Giọng nói khàn đặc của một người nào đó
-"Sư huynh..."- Thạch Cơ chỉ có thể khẽ gọi rồi ngất lịm đi
(Đố các bạn biết là ai đó?)
******
Tại Lý Phủ.
Lý Dực sau khi tái máy tay chân thì liền bỏ chạy khỏi căn biệt viện đó, trong đầu luôn suy nghĩ rằng chắc chắn lát nữa Thạch Cơ sẽ đến đây và quậy nơi đây thành bình địa.
Đến lúc đó Lý Tịnh nhất định sẽ bắt Na Tra chịu phạt còn về phần Na Tra thì ương bướng cứng đầu nên đã cãi lại. Nhưng nếu bây giờ Lý Dực tự đến đầu thú với Lý Tịnh thì sẽ ra sao?
Nghĩ vậy liền làm, dẫu sao Lý Dực cũng chỉ là một kẻ nhát như thỏ đế, đừng nói định bảng Phong Thần ngay cả gặp người ta thôi y cũng đã sợ đến run rẫy rồi. Lá gan của Na Tra quả thật khiến y ngưỡng mộ mà.
Lý Dực chạy đến phòng Lý Tịnh thì ông đã tự bao giờ đứng trước mà nhìn lên trời. Sấm chớp vừa rồi cũng phần nào khiến ông lo sợ.
-"Cha!"- Lý Dực hớt hãi
-"Na Tra, con chạy đến đây làm gì?"- Lý Tịnh bế Lý Dực lên
-"Lúc nãy cha có nghe sấm nổ không?"- Lý Dực giả vờ ngu ngơ
-"Đó chính là điều ta lo lắng đây, ta nhìn thấy một luồn ánh linh bay xoạt trên trời, không biết đó là gì nhưng cơ hồ ta đã có nhìn thấy qua!"- Lý Tịnh nhíu mày nhìn lên bầu trời
Lý Dực đang phân vân không biết có nên nói với lão cha mình hay không...
-"Cha... thật sự là..."- Lý Dực ấp úng
-"Kìa Na Tra, nam nhi đại trượng phu thì sao lại ăn nói lắp bắp như hài tử lên ba thế kia?"
Nuốt một hơi nước bọt lấy dũng khí, Lý Dực mới hùng hồn nói một câu khiến Lý Tịnh phút chốc đứng hình
-"Con đã giương Chấn Thiên Cung và thứ cha thấy là Chấn Thiên Tiễn!"
Như không tin lời của Na Tra, Lý Tịnh đã một mạch chạy đến biệt viện, nơi cất giữ Chấn Thiên Cung.
Thấy Lý Tịnh có vẻ như đang nghi ngờ, Lý Dực bước đến cầm lấy cung rồi còn múa múa vài động tác trước mắt Lý Tịnh.
-"Thôi không xong rồi!"- Lý Tịnh thất thần
-"Cha, hài nhi biết lỗi! Vì quá tò mò nên đã gây hoạ xin cha tha tội!"- Lý Dực quỳ xuống cầu xin
Trong những câu chuyện mà y được nghe kể, thì Lý Tịnh là một lão già cố chấp và cứng đầu. Đối với ông thì "kẻ nào gây hoạ, kẻ đó đền tội" vì thế càng khiến xích mích giữa ông và Na Tra thêm sâu sắc hơn. Nhưng khi y tận mắt chứng kiến thì quả nhiên mọi chuyện không hề đúng sự thật.
-"Na Tra, không phải lỗi của con. Chấn Thiên Cung là do tiên đế ban lại, sức nặng ngàn cân. Theo lời truyền rằng phàm những ai có thể cầm được và giương cung phóng tiễn thì kẻ đó nhất định là có sứ mệnh Phạt Trụ. Chẳng lẽ thời của Đại Thương đã tận?"
Nhìn thấy sự lo lắng cùng ưu tư ẩn hiện trên gương mặt đầy khí chất mạnh mẽ của Lý Tịnh. Lý Dực cầm lòng không được đành phải đến bên ôm lấy ông an ủi.
-"Cha...."- Lý Dực tha thiết
-"Con đừng lo, Trụ Vương hoan dâm vô độ khiến cho bá tánh lâm vào cảnh lầm than đói khổ. Âu cũng là thiên ý, cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi!"- Lý Tịnh ôm đứa con trai của mình vào lòng
Ông nhẹ nhàng bế Lý Dực ra khỏi biệt viện, rồi không nhanh không chậm bước về phía hậu viên.
Lý Tịnh ra lệnh cho người hầu dọn vài thứ thức ăn cùng một bình trà thơm phức. Hôm nay Lý Tịnh muốn cùng con trai mình là Na Tra hàn thuyên tâm sự.
Trời cũng đã dần về chiều, bóng dáng hai cha con đang trở nên khuất lặng trong hoàng hôn.
-"Đây là lần đầu tiên hai cha con chúng ta cùng nhau ngồi trò chuyện, dùng trà thay rượu như hảo hán cùng tán gẫu!"- Lý Tịnh tươi cười.
Lý Dực khoé mặt giật giật, ai có ngờ Lý Tịnh lại dễ chịu đến thế, không hề nghiêm khắc hay độc tài như những giai thoại mà y đã từng nghe qua. Ông còn lại bảo cùng Na Tra dùng trà thay rượu ngồi trò chuyện như hai vị bằng hữu nữa chứ.
-"Cha... "- Lý Dực nâng chung trà e dè
Lý Tịnh sau một hơi ngửa cố uống hết chung của mình thì liền cười cười nói.
-"Con có biết không, trước đây khi mẹ con mang thai. Đã qua hơn ba năm rồi mà con vẫn chưa ra đời. Khi đó ta cứ cho là yêu quái nhưng không nhờ lại là Linh Châu Tử, pháp bảo của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn được đầu thai chuyển kiếp. Ngày lấy con từ khỏi khối thịt kì lạ đó, ta rất vui mừng. Thì ra con trai của ta lại đáng yêu đến thế."
Những điều tiếp theo Lý Tịnh nói thì phần nào Lý Dực cũng đoán ra được. Sau đó thì Thái Ất Chân nhân bay đến, nhận làm đồ đệ và đặt tên Lý Na Tra. Còn tiết lộ rằng sau này y sẽ là một vị thần tướng tài giỏi.
Cũng từ đó Na Tra trở nên ngỗ nghịch và hống hách, duy chỉ riêng Kim Tra và Mộc Tra là hết lòng yêu thương và đi theo bảo vệ. Nhưng đến hôm định mệnh đó bỗng Na Tra gặp một cơn bão bệnh và tiếp theo đó là Lý Dực nhập hồn vào thân xác Na Tra.
Bỗng Lý Dực quên mất việc mình rút gân Tam Thái Tử Ngao Bính. Đúng theo nguyên bản thì rút gân trước rồi mới bắn tiễn. Nhưng xem ra trật tự có hơi bị đảo loạn một tí.
-"Cha, người có biết Chấn Thiên Tiễn đã bay đến đâu không?"- Lý Dực nghiêng đầu hỏi
-"Đến đâu?"- Lý Tịnh hỏi dồn
-"Hướng Tây Nam, bay thẳng xuyên tim Bích Vân, đồ đệ của Thạch Cơ!"- Lý Dực mạnh mẽ
Ngay cả y cũng giật mình, trước nay chưa bao giờ y có cái khí thế hùng hồn như thế.
-"Sao con biết?"
Bây giờ Lý Dực mới bắt đầu lúng túng, lỡ dại phát ngôn ra làm gì để giờ hỏi vặn thế thì làm sao giải thích cho ông ấy hiểu đây.
-"Cái này... cái này..."
Lý Tịnh nhìn đứa con ngỗ nghịch nhất của mình bây giờ lại e dè nhút nhát như nữ nhi thì trong lòng không khỏi lo lắng. Lại còn biết thêm thông tin giật gân mà Na Tra vừa nói thì ông lại càng khẩn trương hơn
-"Cha, chuyện con như thế nào biết vốn dĩ không quan trọng. Nhưng con muốn dặn dò cha trước. Ải Trần Đường về sau sẽ còn gặp rất nhiều nạn kiếp, mà có thể do chính tay Na Tra gây ra. Nếu như vậy, cha có còn yêu thương Na Tra nữa không?"- Lý Dực hỏi dò
Nhưng nhìn tình thế y cũng thầm đoán được, Lý Tịnh này quả thật rất dễ mềm lòng, không hung hăng, cứng đầu như trong truyện. Bỗng chốc y chạy đến chỗ ông ngồi, leo lên mình Lý Tịnh, câu cổ rồi dụi dụi đầu mình
Lý Tịnh cảm thấy vô cùng lúng túng, con trai mình lúc thì rất ra dáng một vị anh hùng cương trực, còn có lúc thì uỷ mị như con gái vậy.
-"Hài nhi, ta thấy con rất kì lạ. Từ sau khi con khỏi bệnh thì cứ như trở thành một người khác vậy!"
Bỗng dưng Lý Dực chột dạ, thật sự thành người khác chứ cứ như gì nữa...
-"Chẳng qua hài nhi đã biết suy nghĩ thấu đáo, sẽ cố gắng không làm cha thất vọng!"- Lý Dực dõng dạc tuyên bố.
Chưa bao giờ y mạnh miệng thế này...
Màn đêm cứ thế trôi qua, hai cha con Na Tra cứ với tư thế ám muội đó mà cùng nhau ngồi ở hậu viên đến khi trời gần sáng, Lý Dực đã ngù gật trên vai. Buộc lòng Lý Tịnh phải mang con trai mình về phòng.
-"Hài nhi của ta, ta thật sự rất mong con có thể trưởng thành và suy nghĩ thấu đáo như thế này mãi!"- Lý Tịnh đặt lên trán Lý Dực một nụ hôn rồi cẩn thận đắp chăn cho y.
Cửa phòng chỉ vừa mới đóng lại thì chỉ sau ba tiếng đếm lại liền bật mở ra, một thân ảnh đen đen tối len lõi vào bên trong, đứng bên cạnh giường trầm ngâm nhìn Lý Dực.
-"Đệ tưởng có thể trốn được ta sao?"
Kẻ đó không ai khác chính là Kim Tra. Hắn cả ngày suy nghĩ, sau bao nhiêu năm mang lòng yêu thương Na Tra vậy mà y cứ vô tư như thế không để tâm đến tình cảm của hắn. Hôm nay lại còn quát nạt hắn, nhất định Kim Tra sẽ dạy cho y một bài học thích đáng.
Với pháp đạo Xiển Giáo mà hắn đã học thì chế ngự một người không phải là quá khó. Chỉ với vài cái niệm chú thuật thì Lý Dực đã chìm sâu vào giấc ngủ, đến khi nào được giải chú thì y mới có thể tỉnh lại.
Có trời mới biết đêm đó Kim Tra đã làm gì Lý Dực, nhưng khi tỉnh dậy thì toàn thân ê ẩm, nhất là vùng xương chậu đau nhức dữ dội. Nơi hậu đình còn có cảm giác đau rát nữa....
Thật tội nghiệp cho Lý Dực ca ca đây, vốn là trai thẳng nhưng khi xuyên vào đây lại bị bẻ cong lại còn là cong rất cong nữa là đằng khác.
Vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, tối qua y nhớ mình cũng Lý Tịnh uống trà ở hậu viên rồi sau đó... sau đó...
-"Ai... sao ta không nhớ gì hết!"- Lý Dực gõ gõ trán suy nghĩ.
Không biết cớ sự xảy ra làm sao nhưng điểm đáng nghi nhất chính là đũng quần đang ướt đẫm một mảng. Chẳng lẽ tiểu tử Na Tra này "mộng xuân" sao?
Cũng đúng, dù sao Na Tra cũng là nam tử mới lớn gặp những trường hợp này là bình thường nhưng lạ quá, mộng xuân thì có liên quan gì đến hậu đình cùng thắt lưng cơ chứ.
Bỗng dưng Lý Dực nhớ đến những truyện mình đọc được trên web thì khi lần đầu bị thao nhất định sẽ có biểu hiện như thế. Chẳng lẽ tối qua...
Thật sự trong đầu Lý Dực đang có suy nghi xấu, rất xấu về Lý Tịnh. Ông chính là người cuối cùng tiếp xúc với y. Nếu chuyện này xảy ra nhất định là Lý Tịnh.
Bên ngoài bỗng có người bước vào, trên tay có cầm theo chậu rửa mặt, nhẹ nhàng bước đến tươi cười chào hỏi.
-"Na Tra, đệ thức sớm vậy sao?"
Lý Dực một phen đảo mắt dò xét, tên Mộc Tra này tướng mạo khôi ngô không thua kém gì Kim Tra, nhưng ở hắn không có nét lạnh lùng mà thay vào đó là sự giảo hoạt.
-"Đến đây rửa mặt đi rồi cùng ta ra đến dùng bữa sáng!"- Mộc Tra thúc giục
Lý Dực cũng đành nghe theo, nhưng một lát sau cảm thấy có gì đó thiếu thiếu nên mới buột miệng hỏi
-"Đại ca đâu, sao hôm nay không thấy huynh ấy?"
Câu hỏi vô tư đó của Lý Dực lại như ai lấy dấm chua lâu năm mà hất vào Mộc Tra. Sắc diện hắn biến đổi không ngờ khi nghe y nhắc đến Kim Tra.
-"Đệ với huynh ấy thân lắm sao?"- Mộc Tra hỏi dò
-"Không thân lắm, nhưng thường thấy hai huynh như hình với bóng nên hỏi thôi!"- Lý Dực lấy khăn thản nhiên lau mặt
Bây giờ mới để ý Mộc Tra đang hậm hực quay mặt về một góc. Trong lòng Lý Dực đang thầm nghĩ "biểu hiện như đang ghen thì phải!"
-"Ta và huynh ấy không phải, đệ đừng so sánh!"- Mộc Tra bức bối
-"Được rồi, thì không so sánh!"- Lý Dực thản nhiên vươn vai lười biếng
Nhưng vừa ưỡn người ra một tí là cơn đau từ thắt lưng và hậu đình cùng lúc truyền tới, nước mắt đau đớn ứa ra... tay xoa xoa lưng..
-"Đau chết ta..."- Lý Dực than thở
Dĩ nhiên Mộc Tra liền khẩn trương, bước đến nhìn trước sau thân thể y dò xét một lượt
-"Đệ làm sao? Đau ở đâu?"- Mộc Tra hỏi dồn
Lý Dực tay chỉ chỉ thắt lưng của mình, mặt nhăn nhó khổ sở...
Mộc Tra dìu y đến bên giường, đặt y nằm sấp xuống, tự tay hắn xoa xoa lên chỗ đó cho y. Quả thật tên này rất ra dáng một vị ca ca nha...
-"Dễ chịu không?"- Mộc Tra khẽ hỏi
Dĩ nhiên là Lý Dực gật gật đầu rồi, có ai tận tình xoa bóp cho y bao giờ đâu, bây giờ được đặc ân như vậy quả là thích thú.
-"Haaa nhị ca, huynh thật giỏi nha!"- Lý Dực nịnh hót khẽ
Nhưng điều đó lại khiến Mộc Tra tâm tình vui hơn hẳn, tay chân bắt đầu làm bài bản hơn, dùng lực nhiều hơn. Chân khí bao lâu học tập cũng phần nào được hắn truyền vào cơ thể y.
Hắn làm sao không sung sướng cho được, đây là lần đầu tiên hắn được xoa nắn tấm lưng trần mịn trơn này. Không một vết tì dù là rất nhỏ...
-"Nếu sau này không phải chúng ta đều về trời lãnh mệnh thì nhất định nhị ca sẽ là một trượng phu tuyệt vời!"
Chẳng biết từ bao giờ mà Lý Dực lại có cái miệng dẻo nịnh hót như thế nữa, có lẽ y đã dần thích ứng với Na Tra rồi...
Mộc Tra dường như chỉ quan tâm đến câu sau thôi chứ vấn đề về trời gì gì đó sớm đã tan biến không đặt vào tâm nữa rồi, hắn chỉ nghe đến hai từ trượng phu là lòng liền rạo rực
-"Vậy đệ có muốn là phu nhân của ta không?"
Câu hỏi đó chợt làm Lý Dực khựng lại, tại sao hắn lại hỏi như thế chứ? Rõ ràng nam nhân không thể đến với nam nhân ở thời đại này cơ mà. Ai đã là kẻ khiến cho Kim Tra và Mộc Tra có chiều hướng ái nam?
-"Nhị ca, đừng có nói đùa nữa. Chúng ta đều là nam nhân đó!"- Lý Dực cười cười
-"Gì chứ? Chẳng phải Tô Đát Kỷ cũng là nam nhân sao?"- Mộc Tra thản nhiên
Nghe đến đây Lý Dực bỗng giật mình hơn nữa, Tô Đát Kỷ không phải là nữ nhân sao? Cái quái gì đang diễn ra thế này? Loạn! Loạn thật rồi!
-"Nhị ca, tại sao huynh biết Tô Đát Kỷ là nam nhân, rõ ràng là một nữ nhân, trưởng nữ của Tô Hộ cơ mà!"- Lý Dực không tin, y muốn chứng thực lại lần nữa
Bây giờ Mộc Tra đã dừng ngay động tác ở tay, nghi hoặc nhìn Lý Dực
-"Đệ mất trí sao? Tô Đát Kỷ là nam nhân, con trai thứ của Ký Châu hầu Tô Hộ. Trưởng tử là Tô Đoàn Trung"
Lý Dực một lần nữa không khỏi kinh hãi, cư nhiên tất cả mọi người trên thế gian này đều lầm... hoặc cũng có thể đây là quyển tiểu thuyết làm nhiễu loạn dân chúng mà y là kẻ xấu số vô tình xuyên qua.
-"Trời ơi rốt cuộc là tôi đã xuyên qua cái thể loại gì vậy trời?"- Lý Dực khóc không thành tiếng mà than thở.
Mộc Tra mặc dù khó hiểu nhưng vẫn không dám lên tiếng hỏi thêm. Hắn cứ thích như thế làm cho y thoải mái thôi. Sẵn tiện hắn cũng thừa dịp sờ mó một tí.
-"Hai ngươi đang làm gì vậy?"
Trong đầu Lý Dực lại thêm một lần nữa ngao ngán, sắp có thêm màn đấu khẩu nảy ra, chẳng biết Kim Tra sẽ dùng cách gì để lên mặt với Mộc Tra đây...
-"Đang xoa bóp cho Na Tra, huynh không thấy sao?"- Mộc Tra ra vẻ đắc thắng
Thế nhưng lần này Kim Tra lại nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi chắp tay sau mông thư thái...
-"Vậy thì đệ cứ tiếp tục, đừng để cha mẹ chờ lâu!"
Nói rồi hắn lại hí hửng bước đi như đang có chuyện gì đó vui lắm. Tinh thần trông sảng khoái hẳn...
-"Nhị ca, chúng ta đi thôi!"
Mặc dù nơi thắt lưng đã không còn đau nhức nhưng làm sao y dám cho Mộc Tra biết hậu đình của mình đang đau không kém chứ.
Gắng gượng chứ biết làm gì hơn, y mặc dù trong lòng đang nghi vấn nhưng thật sự rất muốn xem thái độ của Lý Tịnh ra sao.
Bữa sáng cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, Lý Dực không thấy ở Lý Tịnh có điểm gì lạ thường cả, nhưng với Kim Tra thì khác. Suốt buổi hắn cứ cười cười mĩm hoài thật khiến y có cảm giác khó chịu. Mọi nghi ngờ bây giờ lại chuyển qua hắn.
*****
Lý Dực bây giờ lại không cảm thấy có sự sợ hãi nữa mà thay vào đó là hiếu kì với mọi thứ xung quanh Na Tra.
Đối với một trạch nam ngoài việc nhốt mình trong phòng với thiết bị điện tử là điều quá đỗi bình thường nhưng ở thời đại này đào đâu ra cái điện thoại cơ chứ?
Bỗng từ xa có một đám mây trắng lao đến, Lý Dực ban đầu còn muốn bỏ chạy vì sợ rằng Thạch Cơ đến báo thù nhưng không ngờ đây chính là một ông lão... à không... cũng không già lắm đâu. Diện mạo cũng còn khá lịch lãm? Chỉ là râu hơi bạch kim thôi.
-"Na Tra, thấy sư phụ tại sao lại nhìn như thế?"- Ông lão ấy lên tiếng, tay vuốt bộ râu bạch kim ôn tồn
Nghe người này nói vậy, thì chắc chắn đây chính là Thái Ất chân nhân trong truyền thuyết đây mà.
-"Na Tra bái kiến sư phụ!"- Lý Dực quỳ xuống cung kính
Bỗng dưng đôi lông mày Thái Ất nheo lại, nhìn thật kỹ Lý Dực
-"Ngươi không phải Na Tra, ngươi là ai?"
Lý Dực bất ngờ, quả nhiên đây là một vị thần tiên, có thể nhìn thấy được y không phải Na Tra.
-"Thái Ất chân nhân quả thật là pháp nhãn lợi hại, tôi không phải Na Tra, linh hồn của tôi đã nhập vào đây!"- Lý Dực thật thà
-"Ngươi nói linh hồn ngươi nhập vào Na Tra vậy ngươi là ai?"
-"Tôi là Lý Dực, sống ở thế kỉ 21. Xuyên không về đây!"
-"Xuyên không à?"- Thái Ất vuốt hàm râu bạch kim của mình, suy tư nhìn xa xăm
Chẳng biết lão ấy nghĩ gì nhưng chỉ thấy lâu lâu lại mĩm mĩm cười như đã ngộ ra thứ gì đó thú vị lắm. Bàn tay còn bấm bấm như những ông thầy bói
-"Thái Ất chân nhân, xin người hãy giúp tôi trở lại thời hiện đại. Tôi không muốn ở lại nơi đây!"
Lý Dực khẩn thiết cầu xin, chỉ có lão Thái Ất hoạ may có thể giúp y trở lại thời đại của mình
-"Âu cũng là thiên ý, nếu Đại Thần Xuyên Không đã muốn vậy thì ta cũng chẳng thể giúp được gì! Chẳng phải ngươi cũng nói là muốn trở về quá khứ để kiểm chứng thực hư sao?"
Bây giờ Lý Dực thật sự muốn đập đầu một cái cho bất tỉnh luôn, lão Thái Ất mà lại nói như vậy với y sao? Chẳng lẽ cuộc đời y phải sống trong thân phận người khác, phải chôn chân ở cái nơi cổ đại quái quỷ này sao?
-"Đại Thần Xuyên Không, mau ra đây cho ta!"- Lý Dực như mất hết hy vọng, gào thét
-"Ngươi có gọi cũng vô ích, lão già nghịch ngợm ấy bây giờ đang đi chu du tứ hải rồi!"- Lão Thái Ất vuốt râu cười lớn
-"Mẹ kiếp, rõ đây là một cái hố mà lão còn nhẫn tâm đẩy ta vào sao? Bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm đi ngao du sơn thuỷ? Khốn kiếp!!"
Lý Dực lớn tiếng la hét, nhưng với cái thân hình bé nhỏ của Na Tra thì có dùng bao nhiêu sức cũng chỉ như chú chuột nhỏ giận dữ chí choé thôi.
-"Ngươi cứ an phận làm Na Tra đi, đợi khi nào lão ấy trở lại thì sẽ cho ngươi trở về tương lai!"- Lão Thái Ất như đang cho Lý Dực hi vọng
-"Thái Ất chân nhân, vậy lão đại thần đó đi bao lâu mơi về?"
-"Khoảng một, có thể là hai năm!"
Trong lòng Lý Dực thoáng buồn nhưng rồi chợt suy nghĩ lại, cố chịu đựng một hai năm vẫn hơn là không thể trở về, cứ hi vọng về một tương lai tưoi sáng đi...
-"Thôi được rồi, chỉ là một hai năm thôi mà..."- Lý Dực thở dài tuyệt vọng
-"Một ngày trên thiên đình là một năm dưới phàm trần!"- lão Thái Ất mím môi
-"Lão nói cái gì? Như vậy chẳng khác nào bảo ta đợi mấy trăm năm nữa? Mẹ kiếp, Đại Thần ông mau đưa tôi về ngay. Nếu không tôi nhất định làm loạn cả cái truyền thuyết này. Tôi sẽ biến nó thành thứ cẩu huyết nhất thế gian này, không ai được phong thần, không ai làm tiên hay thánh gì cả! Tôi sẽ bẻ cong sự thật bẻ cong tất cả!"
Lý Dực lại một lần nữa gào thét, đến nổi Lý Tịnh cùng Ân Thập nương phải lật đật chạy đến xem xét. Kim Tra, Mộc Tra vừa nghe tiếng đệ đệ mình là liền tức tốc lao đến.
-"Na Tra có chuyện gì?"- Lý Tịnh hốt hoảng
Nhìn thấy Na Tra đằng đằng sát khí, trên cao còn có Thái Ất chân nhân đang lơ lững, trong lòng mọi người không khỏi lo sợ.
-"Lý Tổng binh, ngài đừng lo, trẻ con nó năng động mà thôi!"- Thái Ất lên tiếng để tránh sự nghi ngờ
Xoay sang Lý Dực ẩn ý
-"Điều này con cứ tạm chấp nhận, mai này nếu có cơ hội ta sẽ giúp cho con toại nguyện. Còn bây giờ thì làm cho tốt một Na Tra dũng tướng đi!"
Nói rồi ông hoà mình vào đám mây trắng mà mất hút...
Lý Dực ngã quỵ xuống đất, mọi hi vọng đều bị dập tắt, mọi thứ đều bị lão Đại Thần đó huỷ hoại. Thế giới bình an của Lý Dực cũng bị lão đảo lộn đến điên cuồng.
-"Được, nếu như lão đã có lòng thì ta sẽ không sai ý, nhất định ta sẽ khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết. Lý Dực ta sẽ làm nên lịch sử!"
.....
..
Tội Dực ca quá, mới xuyên chưa được bao lâu là bị Kim Tra ăn sạch sẽ. Lại còn lão Thái Ất bựa nhân troll quá mạng nữa chứ:)))
*Hỗn Thiên Lăng: dãi lụa màu đỏ dài bảy tất. Có thể tiếp nhận đao, thương, bị chặt đứt vẫn có thể tự hồi phục
*Vòng Càn Khôn: làm theo tâm ý chủ nhân, có thể biến lớn nhỏ tuỳ thích, bách phát bách trúng.
Hình ảnh đó đã lọt vào tầm mắt của Kim Tra và Mộc Tra, hai tên đó cứ một bụng nghi ngờ rồi lại âm thầm kéo lui nhau ra phía hậu viên.
-"Đại ca, huynh có thấy Na Tra rất lạ không?"- Mộc Tra nhíu mày hỏi
Kim Tra một thân hùng dũng, đứng hướng mặt trời hiên ngang, tay mạnh mẽ vuốt nhẹ chùm tóc đen dài của mình đầy suy tư.
-"Đệ nói đúng, từ lúc Na Tra tỉnh lại, quả nhiên rất khác lạ. Lúc đó còn hỏi ta là ai nữa chứ!"
-"Trước đến nay có bao giờ thấy Na Tra soi gương đâu, vả lại tính tình của y bỗng dưng trở nên nhút nhát không hoạt náo như trước đây!"
Những dẫn chứng của Mộc Tra nêu ra cũng khiến Kim Tra ưu tư một phen. Quả nhiên tam đệ của bọn họ đang rất có vấn đề.
-"Đại ca, có khi nào đệ ấy sốt cao quá nên đâm ra mất trí không?"- Mộc Tra chợt nảy ra suy nghĩ đó
-"Đệ nói cũng có lý, rất có thể Na Tra đã mất trí, nhưng cứ đứng đây đoán mò cũng chẳng được gì. Chi bằng cứ đến đó trực tiếp hỏi đệ ấy!"
Cả hai lại một lần nữa trở lại phòng của Lý Dực, nhưng lần này không thấy y soi gương nữa mà là đang khá buồn bã, nằm áp mặt lên bàn ưu sầu.
Kim Tra bước đến gần, nhẹ vòng tay ôm eo Lý Dực khiến y một phen thất kinh...
-"Đệ còn thấy mệt sao?"- Kim Tra thoáng tia thất vọng, đệ đệ của hắn có bao giờ như thế đâu
Mộc Tra cũng bước đến gần, tay vuốt gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của y mà buồn hỏi
-"Có phải đệ đã mất trí rồi không? Ngay cả ta và đại ca đệ cũng không nhận ra?"
Bây giờ Lý Dực đang cứng đơ người, chưa bao giờ y tiếp xúc với người khác một cách thân mật như thế lại còn là nam nhân nữa. Mọi người trong công ty còn tưởng y bị khiết phích nữa chứ. Nhưng chỉ một lúc sau Lý Dực mới nhẹ nhàng lách người né tránh nhưng cái động chạm của hai anh em này.
-"À.... à thật ra thì không hẳn là mất trí... chỉ là... chỉ là...."- Lý Dực không hoạt ngôn cho lắm, lời nói cũng có phần lúng túng.
-"Chỉ là như thế nào?"- Cả hai đồng loạt lên tiếng gặn hỏi
-"Chỉ là... đệ vừa mới khỏi bệnh, cơ thể còn rất mệt nên có hơi chậm chạp thôi."- Lý Dực bịa ra lý do mà khó ai tin được.
Thật sự y không biết bản thân có nên nói rằng mình không phải Na Tra hay không đây nữa, và liệu rằng khi nói ra có ai sẽ tin chứ? Lại phải tốn công giải thích? Nói nhiều là điều mà y không hề muốn tí nào!
Nhưng không ngờ rằng Kim Tra và Mộc Tra lại cho đó là thật và càng trở nên lo lắng, dìu Lý Dực đến bên giường, dỗ dành y như hài tử lên ba.
-"Tam đệ ngoan ngoãn ở đây dưỡng sức, ta đi lấy thuốc cho đệ tẩm bổ!"- Mộc Tra nhanh chóng bước ra ngoài đi về phía trù phòng.
Còn lại Kim Tra nơi đây, hắn dùng đôi mắt giảo hoạt như chim ưng của mình mà dò xét một lượt từ trên xuống dưới cơ thể Lý Dực. Dường như đâu đó trong hắn vẫn còn sự nghi ngờ với y thì phải...
Bàn tay của hắn đang vuốt vuốt những sợi tóc hư hỏng lất phất trước mắt Lý Dực, đem chúng nó giấu sau mép tai. Bỗng nhiên hắn nở một nụ người mĩm nhẹ nhàng.
Lý Dực ca ca đây cũng mất khoảng vài giây bất ngờ vì nụ cười đó, nó quả thật rất đẹp, dường như đây là lần đầu tiên y thấy Kim Tra cười. Hai má bỗng dưng đỏ đỏ hồng hồng, mặt chớp chớp nhìn sang chỗ khác để hắn không biết y đang mắc cỡ.
-"Tại sao đệ lại đỏ mặt?"- Hắn thừa biết nhưng vẫn hỏi
-"à... cái này... "- Lý Dực lắp bắp, không thể nói nên lời
Bỗng dưng Kim Tra đặt xuống má của y một nụ hôn sâu...
Lý Dực trợn to mắt, tim như ngừng đập mất một nhịp, trong đầu bây giờ trở nên trống rỗng không còn nghĩ ngợi được gì nữa...
Đến đoạn Kim Tra lại dán thêm một nụ hôn bên má còn lại thì Lý Dực mới cảm thấy cơ thể trở nên nóng rực, mồ hôi lạnh tuôn ra, tim đập dồn dập cứ như muốn nhảy bổ ra ngoài.
-"Sao càng hôn thì nó lại càng đỏ nhỉ?"- Kim Tra giả vờ ngốc
Lý Dực bấy giờ mới nhận rõ tình hình, hai tay ôm má xấu hổ muốn độn thổ ngay lập tức. 24 cái xuân xanh vừa qua y chưa một lần được nắm tay ai chứ huống chi bây giờ lại bị nam nhân hôn liên tiếp hai cái như thế.
Lấy tay kéo cái chăn lên khỏi đầu che đi sự ngượng ngùng của mình, Lý Dực bây giờ cảm thấy khá hoảng loạn vì trước đây y chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình là gay, nói đúng hơn là không bao giờ nghĩ đến điều đó. Nhưng xúi quẩy cho y đã xuyên vào đúng câu truyện đậm màu máu chó.
Kim Tra vẫn không chịu buông tha, nhìn bộ dáng bẽn lẽn, ngượng ngùng của Lý Dực mà thích thú, lại còn lấy đó làm niềm vui, bây giờ hắn đang quỳ ngồi trên người Lý Dực, hai tay chống hai bên vai y mà cười mĩm. Tư thế vô cùng ám muội đó thật khiến người ta hiểu lầm mà...
Hắn kéo nhẹ cái chăn xuống, nhìn thấy Lý Dực mắt nhắm chặt lại còn run run thì không khỏi động tâm đi. Bàn tay hắn lại bẹo má y cưng nựng...
Nhưng chỉ vài giây sau thì Lý Dực ca ca nhà ta lại phải một phen thất kinh nữa bởi vì bây giờ Kim Tra đã mặn nồng đặt lên môi y nụ hôn thật sâu nhưng lại thật nhẹ nhàng
Cái cảm giác ấm nóng của đôi môi khiến Lý Dực như bị trúng phải mê dược, chẳng thể phản kháng cũng chẳng thể hoà nhập. Nhưng cái lưỡi linh hoạt của Kim Tra đã lần mò vươn ra, tách đôi môi anh đào chúm chím kia ra, cuối cùng nó cũng đã tìm được đầu lưỡi bên kia.
Sự vụng dại của trạch nam Lý Dực lại có thể khiến cho Kim Tra như hồn bay phách lạc, cứ thế mà triền miên đẩy đưa, đôi mắt hắn mở to nhìn thấy Lý Dực đang lim dim đê mê thì càng kích thích hơn...
Bàn tày bắt đầu lần mò xuống nơi hai chu quả ẩn sau lớp yếm đỏ kia... nhưng xem ra hôm nay không phải ngày tốt của hắn rồi. Bên ngoài Mộc Tra một cỗ tức giận, đạp tung cánh cửa khiến nó rớt ra luôn.
-"Hai người..."- Mộc Tra hung hăng quát lớn
Bây giờ biết phải giải thích làm sao đây? Rõ là tình ngay lý gian mà, nhưng không đúng. Là tên Kim Tra bắt đầu dẫn dụ y trước mà...
Đôi mắt long lanh sợ hãi của Lý Dực đang nhìn Mộc Tra như muốn giải thích. Còn Kim Tra thì cứ thế giữ nguyên tư thế đó, không hề có ý định bước xuống.
-"Mộc Tra, đệ có cần hung hăng vậy không? Na Tra còn rất yếu đó!"- Kim Tra chậm rãi nói
-"Đại ca, huynh cũng biết nói Na Tra chưa khỏi bệnh mà huynh xem mình đã làm gì rồi?"- Mộc Tra hung hăng kéo Kim Tra xuống giường
Biểu cảm lạnh lùng nhưng không kém phần vô sỉ của Kim Tra càng khiến hắn thêm phần thu hút. Nhưng trái lại điều đó lại kích thích cơn giận trong lòng Mộc Tra.
Nhìn hai kẻ đang gây gỗ ở đây, Lý Dực thật muốn một lần nữa chuồn khỏi đây nhưng xem ra lần này bọn họ đã có đề phòng trước nên Lý Dực khó mà trốn được
-"Chẳng phải chúng ta đã thoã thuận đợi khi nào Na Tra khỏi bệnh mới làm mà!"- Mộc Tra bộc trực
Lý Dực như không tin nỗi những gì mình vừa nghe, hắn vừa nói làm? Làm là làm gì?
-"Thì ta đã làm gì đâu?"- Kim Tra thản nhiên trả lời
-"Huynh... rõ ràng ban nãy... huynh..."- Mộc Tra tức giận nhưng không thể nói được trọn vẹn câu
Mộc Tra bây giờ không thèm chất vấn Kim Tra nữa, tiến đến nơi Lý Dực đang nằm, leo lên người y như lúc này Mộc Tra đã làm, hung bạo hôn lên môi y một cách ngấu nghiến.
Vì quá bất ngờ lên trong cổ họng Lý Dực lại vô tình phát ra âm thanh rên rỉ đầy mị hoặc. Ngay cả Kim Tra cũng một thoáng bất ngờ mà không rời mắt được.
Kim Tra bây giờ có tức giận hơn Mộc Tra lúc nãy, bỗng chốc hắn kéo Mộc Tra rời khỏi người Na Tra ngay.
-"Đệ đừng có làm bậy!"- Kim Tra như đang ăn dấm
-"Ta nói huynh làm bậy trước thì có!"- Mộc Tra gân cổ cãi lại
Nãy giờ Lý Dực bị đưa từ ngạc nhiên này đến kinh hãi khác, cư nhiên hai tên này có chiều hướng huynh đệ văn với Na Tra rồi. Hai tên tiểu tử cứ tranh rồi giành nhau qua lại, bỗng Lý Dực cảm thấy mình như một món hàng để bọn chung giật qua lại. Chẳng lẽ đến khi nào nó hỏng rồi mới chịu thôi?
-"Các ngươi thôi đi!"- Lý Dực lên tiếng
Giọng nói trong trẻo như trẻ con của Lý Dực thật khiến người khác khó mà sợ hãi, nhưng khi nhìn đến sắc diện không mấy thân thiện của y thì hai kẻ kia mới chấp nhận im lặng.
-"Ta đâu có phải còn là trẻ lên ba mà cần các ngươi chăm sóc. Hơn nữa dẫu sao ta cũng là đệ đệ của các ngươi, chớ có làm càn!"- Lý Dực bước xuống giường, hấp tấp mang hài vào chân rồi bước đi.
Chưa bao giờ Kim Tra và Mộc Tra nhìn thấy thái độ của Na Tra như lúc này, trước đây dù có quậy phá cỡ nào, hay giận dữ cỡ nào Na Tra cũng như một đứa trẻ ra oai, phách lối. Nhưng lần này lại rõ thấy thái độ quá đỗi hàn khí thì bọn họ cũng có chút e dè
-"Từ hôm nay về sau đừng kẻ nào vào phòng ta nữa! Khi ta quay về không muốn thấy hai ngươi còn ở đây!"- Lý Dực hậm hực bỏ ra ngoài
Để lại đây hai tên cũng đang giận dữ không kém, bước ra khỏi phòng Na Tra rồi ngược hướng nhau mà đi.
Lý Dực đi loanh quanh trong phủ mãi một lúc mới nhìn thấy được Ân Thập nương đang đi vào một căn phòng. Nhanh chân chạy theo gọi với...
-"Mẹ..."
-"Hài nhi..."- Ân Thập nương cười dịu
Lý Dực một mạch chạy phào trong phòng, thở hổn hển. Cơ thể này có vẻ khá yếu ớt so với sức nam nhi của y thì phải.
-"Tìm ta có chuyện gì sao?"- Ân Thập nương bước đến bên âu yếm
Ban đầu Lý Dực còn khá e ngại, nhưng vì suy nghĩ đây dù sao cũng là mẹ của Na Tra, cái cảm giác ngại ngùng là không nên có
-"Đố mẹ năm nay Na Tra đã bao nhiêu tuổi?"- Lý Dực thông minh dùng câu hỏi này để biết thêm thông tin
-"Na Tra của mẹ đã mười ba, tại sao con lại hỏi vậy?"
Trong đầu Lý Dực thầm nghĩ, quả thật sử sách đã nói sai. Na Tra năm nay mười ba tuổi mà vẫn chưa giết Ngao Bính, ấy vậy mà trong Phong Thần bảng thì lại nói rằng lên 7 là Na Tra đã có thể đại náo thuỷ cung. Thật quá hoang đường.
-"À chỉ là Na Tra muốn xem mẹ còn nhớ hay không thôi!"- Lý Dực bịa chuyện
-"Cái tên tiểu tử này, con đừng có mà phá phách quá. Con có nhớ hôm đó lời Thái Ất chân nhân đã dặn không?"
-"A con nhớ, con nhớ mà..."- Lý Dực toát mồ hôi
-"Ưm vậy thì phải ngoan ngoãn, cha con sắp tới đây sẽ phải đến Triều Ca, rất muốn dẫn con cùng Kim Tra và Mộc Tra theo cùng, con có thích không?" -Ân Thập nương cứ dịu dàng nói
Nghĩ đến hai tên hỗn đản đó thì Lý Dực vừa bực bội vừa lo sợ, đi mà có theo bọn chúng thì thà là ở nhà còn sướng hơn.
-"Không, con không thích đến đó!"- Lý Dực khẽ nói
Ân Thập nương khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn đứa con ngỗ nghịch thường ngày của mình rất ham chơi lại còn rất hoạt bát nhưng hôm nay lại trở nên khép kín lạ thường.
Như nhìn thấy được sự lo lắng của bà, Lý Dực đã vội phân bua..
-"Mẹ, Kim Tra và Mộc Tra rất lạ... hai huynh ấy cứ tranh giành con như con là món đồ chơi không bằng"- Lý Dực chu môi
-"Con trai ngốc, thì từ trước đến nay hai ca ca của con lúc nào cũng vậy mà!" - Ân Thập nương mĩm cười
-"Nhưng mà..."- Lý Dực định nói thêm gì nữa nhưng rồi lại thôi không nên lời.
Lúc này Lý Tịnh cũng từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm một bức thư do quân triều đình gửi đến. Vẻ mặt của ông còn chất chứa nhiều ưu tư, phiền muộn.
Nhìn thấy Lý Dực, ông liền bước đến bên cạnh xoa xoa đầu, tay kia thì nựng nựng cái má phúng phính bầu bĩnh của y.
-"Phu quân, sao chàng có vẻ không vui vậy?"- Ân Thập nương nhẹ nhàng hỏi
-"Ta mới nhận được thư từ triều đình, Trụ Vương vì đam mê tửu sắc, hoan dâm vô độ, để cho dân chúng lâm vào cảnh lầm than. Đã có không ít quân thần trung quân ái quốc đã phải chết dưới tay Tô Đát Kỷ độc ác."
Lý Dực nghe đến Đát Kỷ, Trụ Vương là liền nhớ đến cặp bài trùng mà thời đại nhắc đến. Đối với y, việc nắm được toàn bộ cốt truyện đã trong lòng bàn tay nhưng không nghĩ rằng nó lại đậm mùi đam mỹ như thế này.
-"Thiếp có nghe nói Tô Đát Kỷ là con của Tô Hộ tại Ký Châu, tài sắc vẹn toàn, cầm kỳ thi hoạ, tính tình hiền lương thục đức nhưng tại sao bây giờ lại trở nên tàn ác như vậy?"- Ân Thập nương lo lắng
Lý Tịnh chỉ còn biết thở dài, không biết rồi đây nhà Thương có còn giữ vững được hay không? Trụ Vương quá đỗi hôn quân đi.
-"Đát Kỷ trở nên như thế là bởi vì ả ta bị hồ ly tinh nhập xác!"- Lý Dực cất lời
Hai người lập tức một tia sợ hãi nhìn về Lý Dực, đứa trẻ này thật cuồng ngôn loạn ngữ. Lỡ như để người ngoài nghe được e là sẽ nguy hiểm
-"Na Tra không được ăn nói xằng bậy!"- Lý Tịnh quát
-"Cha, con không nói bậy! Cửu vĩ hồ đã mượn xác Tô Đát Kỷ để mê hoặc Trụ Vương, giúp nhà Chu phục quốc!"- Lý Dực lại một lần nữa khẳng định.
Rõ ràng những thứ này đều là do y nghe được qua lời truyền miệng của nhân gian, cũng một phần là qua những tài liệu trên mạng.
Lý Tịnh bỗng trở nên tức giận, quát mắng.
-"Con có biết nếu như để ai khác nghe được thì sẽ mang hoạ sát thân không?"
-"Phu quân, thiếp thấy hài nhi nói cũng có lý. Trước đây Tô Đát Kỷ đâu có như vậy chứ!"- Ân Thập nương đỡ lời
-"Nàng còn bênh vực cho nó? Na Tra con đi về phòng đi!"
Thế là Lý Dực lại một lần nữa hậm hực bỏ đi, vì cớ sao lại giận dữ chứ? Y chỉ nói thật thôi mà, lão Lý Tịnh này thật không biết suy nghĩ!
Thật sự là Lý Dực chẳng một phút nào muốn về phòng cả, bởi y sợ nhìn thấy hai tên kia, bọn họ sẽ giở trò xằng bậy với y nữa nên cứ lầm lũi bước đi.
Đi mãi một đoạn mới biết được rằng mình đã đi đến nơi nào đó có thể nói là tách biệt hoàn toàn với Lý phủ. Nơ đây là một gian nhà tuy nghiêm bề thế nhưng lại được khoá chặt bên ngoài.
Lý Dực tò mò, vừa bước đến cầm ổ khoá, tinh nghịch lung lay vài cái thì nào ngờ nó lại bật tung ra. Cứ thế Lý Dực ca ca mang đầy sự thích thú bước vào.
Nơi đây hoàn toàn trống không chẳng có gì ngoại trừ giữa gian có một cái trụ đá cao to. Bên trên là một cây cung tên được chạm khắc tinh xảo.
Theo như y biết thì đây chắc chắn là Chấn Thiên Cung mà Na Tra đã giương ra và bắn chết môn đệ của Thạch Cơ. Nhưng nếu bây giờ Lý Dực cầm lên mà không lắp mũi tên vào thì làm sao bắn được chứ. Nghĩ đến đây thì y vô cùng đắc ý.
Bước đến nhấc bỗng nó lên, bỗng dưng cung phát sáng, toả ra ánh linh vàng chói rực rỡ. Lý Dực không thể kìm chế được sự tò mò mà đã nắm thử dây cung làm động tác kéo. Cứ ngỡ là không lắp mũi tên thì sẽ không bắn được nhưng nào ngờ.
Khi vừa giương dây cung thật căng rồi diễn sâu như mình đang làm một bác thợ săn hùng dũng, bất chợt dây cung chợt vuột khỏi tay. Vừa lúc Lý Dực nhìn thấy một mũi tên đầy lửa đang phừng phừng cháy mà bay lao thẳng ra cánh cửa sau đó mất hút.
Cùng lúc đó sấm nổ vang rền, hào quang chói mắt, nộ khí ghê người. Lý Dực hoảng hồn ôm đầu run rẫy
Đến khi Lý Dực tỉnh hồn thì nhận ra quả thật mọi chuyện đã được lão thiên gia an bày nên dù có cỡ nào cũng vẫn không thể thay đổi. Thầm nghĩ bản thân mình đã gây hoạ rồi nên Lý Dực vội đặt lại cung rồi bỏ chạy.
*****
Tại động Thạch Cơ
-"Thạch Cơ nương nương, đây là bánh do Bích Vân làm mời nương nương dùng!"- Bích Vân là môn đệ yêu dấu của Thạch Cơ
-"Ngoan!"- Thạch cơ uy nghiêm ngồi trên ghế đá tạc hình tượng hoa văn tinh xảo chậm rãi thưởng thức
Nhưng chưa được bao lâu thì bỗng Thạch Cơ cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ cơ hồ như xoay vòng tròn, hai mắt mờ ảo
-"Bích Vân....ngươi!!!"- Thạch Cơ ôm ngực đau đớn
-"Ha ha ha Thạch Cơ, ngươi cũng có ngày hôm nay!"- Bích Vân cười lớn rồi bỗng chốc hoá thành một con hồ ly tinh màu xanh ngọc bích
-"Lục Hồ, ngươi... ta với ngươi không thù không oán, cớ sao lại hãm hại ta?"- Thạch Cơ thổ huyết
-"Ha ha ha ta chính vì thấy ngươi ngứa mắt! Yêu sắc mê hoặc người khác"- Lục Hồ chua ngoa
Thạch Cơ không hiểu bản thân mình đã gây ra lỗi lầm gì mà khiến con hồ ly này lại mang lòng thù hận như thế. Quả nhiên con hồ ly này không tầm thường, qua mắt được pháp nhãn của Thạch Cơ.
-"Khó khăn lắm ta mới tìm được Đoạn Phi Hồn đan, hôm nay là ngày tàn của ngươi!"- Lục Hồ vừa giơ cao móng vuốt của mình lên
Bỗng nó hét thất thanh lên "Á" một tiếng nghe vô cũng thảm thiết, thì ra mũi tên lửa ban nãy Lý Dực bắn ra đã bắn xuyên qua người con Lục Hồ này.
Thạch Cơ dùng lực vận công, ép chất độc ra ngoài. Nhưng nguyên khí bị hao tổn không hề nhẹ. Cố lê mình đến bên cái xác Lục Hồ đang bị cháy thành tro, đôi mắt trở nên sáng rực khi nhìn thấy dòng chữ lấp lánh hiện ở phần đuôi mũi tên
-"Chấn Thiên Tiễn là báu tiễn ở ải Trần Đường. Người giữ nó lại là Lý Tịnh. Nhưng bản thân hắn thì nhất định không thể cầm được vậy thì là kẻ nào?"
Tạm thời gác mọi chuyện qua một bên, Thạch Cơ một lần nữa vận công ép số chất độc còn lại ra ngoài, một lần nữa thổ huyết....
-"Bích Thanh!"- Giọng nói khàn đặc của một người nào đó
-"Sư huynh..."- Thạch Cơ chỉ có thể khẽ gọi rồi ngất lịm đi
(Đố các bạn biết là ai đó?)
******
Tại Lý Phủ.
Lý Dực sau khi tái máy tay chân thì liền bỏ chạy khỏi căn biệt viện đó, trong đầu luôn suy nghĩ rằng chắc chắn lát nữa Thạch Cơ sẽ đến đây và quậy nơi đây thành bình địa.
Đến lúc đó Lý Tịnh nhất định sẽ bắt Na Tra chịu phạt còn về phần Na Tra thì ương bướng cứng đầu nên đã cãi lại. Nhưng nếu bây giờ Lý Dực tự đến đầu thú với Lý Tịnh thì sẽ ra sao?
Nghĩ vậy liền làm, dẫu sao Lý Dực cũng chỉ là một kẻ nhát như thỏ đế, đừng nói định bảng Phong Thần ngay cả gặp người ta thôi y cũng đã sợ đến run rẫy rồi. Lá gan của Na Tra quả thật khiến y ngưỡng mộ mà.
Lý Dực chạy đến phòng Lý Tịnh thì ông đã tự bao giờ đứng trước mà nhìn lên trời. Sấm chớp vừa rồi cũng phần nào khiến ông lo sợ.
-"Cha!"- Lý Dực hớt hãi
-"Na Tra, con chạy đến đây làm gì?"- Lý Tịnh bế Lý Dực lên
-"Lúc nãy cha có nghe sấm nổ không?"- Lý Dực giả vờ ngu ngơ
-"Đó chính là điều ta lo lắng đây, ta nhìn thấy một luồn ánh linh bay xoạt trên trời, không biết đó là gì nhưng cơ hồ ta đã có nhìn thấy qua!"- Lý Tịnh nhíu mày nhìn lên bầu trời
Lý Dực đang phân vân không biết có nên nói với lão cha mình hay không...
-"Cha... thật sự là..."- Lý Dực ấp úng
-"Kìa Na Tra, nam nhi đại trượng phu thì sao lại ăn nói lắp bắp như hài tử lên ba thế kia?"
Nuốt một hơi nước bọt lấy dũng khí, Lý Dực mới hùng hồn nói một câu khiến Lý Tịnh phút chốc đứng hình
-"Con đã giương Chấn Thiên Cung và thứ cha thấy là Chấn Thiên Tiễn!"
Như không tin lời của Na Tra, Lý Tịnh đã một mạch chạy đến biệt viện, nơi cất giữ Chấn Thiên Cung.
Thấy Lý Tịnh có vẻ như đang nghi ngờ, Lý Dực bước đến cầm lấy cung rồi còn múa múa vài động tác trước mắt Lý Tịnh.
-"Thôi không xong rồi!"- Lý Tịnh thất thần
-"Cha, hài nhi biết lỗi! Vì quá tò mò nên đã gây hoạ xin cha tha tội!"- Lý Dực quỳ xuống cầu xin
Trong những câu chuyện mà y được nghe kể, thì Lý Tịnh là một lão già cố chấp và cứng đầu. Đối với ông thì "kẻ nào gây hoạ, kẻ đó đền tội" vì thế càng khiến xích mích giữa ông và Na Tra thêm sâu sắc hơn. Nhưng khi y tận mắt chứng kiến thì quả nhiên mọi chuyện không hề đúng sự thật.
-"Na Tra, không phải lỗi của con. Chấn Thiên Cung là do tiên đế ban lại, sức nặng ngàn cân. Theo lời truyền rằng phàm những ai có thể cầm được và giương cung phóng tiễn thì kẻ đó nhất định là có sứ mệnh Phạt Trụ. Chẳng lẽ thời của Đại Thương đã tận?"
Nhìn thấy sự lo lắng cùng ưu tư ẩn hiện trên gương mặt đầy khí chất mạnh mẽ của Lý Tịnh. Lý Dực cầm lòng không được đành phải đến bên ôm lấy ông an ủi.
-"Cha...."- Lý Dực tha thiết
-"Con đừng lo, Trụ Vương hoan dâm vô độ khiến cho bá tánh lâm vào cảnh lầm than đói khổ. Âu cũng là thiên ý, cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi!"- Lý Tịnh ôm đứa con trai của mình vào lòng
Ông nhẹ nhàng bế Lý Dực ra khỏi biệt viện, rồi không nhanh không chậm bước về phía hậu viên.
Lý Tịnh ra lệnh cho người hầu dọn vài thứ thức ăn cùng một bình trà thơm phức. Hôm nay Lý Tịnh muốn cùng con trai mình là Na Tra hàn thuyên tâm sự.
Trời cũng đã dần về chiều, bóng dáng hai cha con đang trở nên khuất lặng trong hoàng hôn.
-"Đây là lần đầu tiên hai cha con chúng ta cùng nhau ngồi trò chuyện, dùng trà thay rượu như hảo hán cùng tán gẫu!"- Lý Tịnh tươi cười.
Lý Dực khoé mặt giật giật, ai có ngờ Lý Tịnh lại dễ chịu đến thế, không hề nghiêm khắc hay độc tài như những giai thoại mà y đã từng nghe qua. Ông còn lại bảo cùng Na Tra dùng trà thay rượu ngồi trò chuyện như hai vị bằng hữu nữa chứ.
-"Cha... "- Lý Dực nâng chung trà e dè
Lý Tịnh sau một hơi ngửa cố uống hết chung của mình thì liền cười cười nói.
-"Con có biết không, trước đây khi mẹ con mang thai. Đã qua hơn ba năm rồi mà con vẫn chưa ra đời. Khi đó ta cứ cho là yêu quái nhưng không nhờ lại là Linh Châu Tử, pháp bảo của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn được đầu thai chuyển kiếp. Ngày lấy con từ khỏi khối thịt kì lạ đó, ta rất vui mừng. Thì ra con trai của ta lại đáng yêu đến thế."
Những điều tiếp theo Lý Tịnh nói thì phần nào Lý Dực cũng đoán ra được. Sau đó thì Thái Ất Chân nhân bay đến, nhận làm đồ đệ và đặt tên Lý Na Tra. Còn tiết lộ rằng sau này y sẽ là một vị thần tướng tài giỏi.
Cũng từ đó Na Tra trở nên ngỗ nghịch và hống hách, duy chỉ riêng Kim Tra và Mộc Tra là hết lòng yêu thương và đi theo bảo vệ. Nhưng đến hôm định mệnh đó bỗng Na Tra gặp một cơn bão bệnh và tiếp theo đó là Lý Dực nhập hồn vào thân xác Na Tra.
Bỗng Lý Dực quên mất việc mình rút gân Tam Thái Tử Ngao Bính. Đúng theo nguyên bản thì rút gân trước rồi mới bắn tiễn. Nhưng xem ra trật tự có hơi bị đảo loạn một tí.
-"Cha, người có biết Chấn Thiên Tiễn đã bay đến đâu không?"- Lý Dực nghiêng đầu hỏi
-"Đến đâu?"- Lý Tịnh hỏi dồn
-"Hướng Tây Nam, bay thẳng xuyên tim Bích Vân, đồ đệ của Thạch Cơ!"- Lý Dực mạnh mẽ
Ngay cả y cũng giật mình, trước nay chưa bao giờ y có cái khí thế hùng hồn như thế.
-"Sao con biết?"
Bây giờ Lý Dực mới bắt đầu lúng túng, lỡ dại phát ngôn ra làm gì để giờ hỏi vặn thế thì làm sao giải thích cho ông ấy hiểu đây.
-"Cái này... cái này..."
Lý Tịnh nhìn đứa con ngỗ nghịch nhất của mình bây giờ lại e dè nhút nhát như nữ nhi thì trong lòng không khỏi lo lắng. Lại còn biết thêm thông tin giật gân mà Na Tra vừa nói thì ông lại càng khẩn trương hơn
-"Cha, chuyện con như thế nào biết vốn dĩ không quan trọng. Nhưng con muốn dặn dò cha trước. Ải Trần Đường về sau sẽ còn gặp rất nhiều nạn kiếp, mà có thể do chính tay Na Tra gây ra. Nếu như vậy, cha có còn yêu thương Na Tra nữa không?"- Lý Dực hỏi dò
Nhưng nhìn tình thế y cũng thầm đoán được, Lý Tịnh này quả thật rất dễ mềm lòng, không hung hăng, cứng đầu như trong truyện. Bỗng chốc y chạy đến chỗ ông ngồi, leo lên mình Lý Tịnh, câu cổ rồi dụi dụi đầu mình
Lý Tịnh cảm thấy vô cùng lúng túng, con trai mình lúc thì rất ra dáng một vị anh hùng cương trực, còn có lúc thì uỷ mị như con gái vậy.
-"Hài nhi, ta thấy con rất kì lạ. Từ sau khi con khỏi bệnh thì cứ như trở thành một người khác vậy!"
Bỗng dưng Lý Dực chột dạ, thật sự thành người khác chứ cứ như gì nữa...
-"Chẳng qua hài nhi đã biết suy nghĩ thấu đáo, sẽ cố gắng không làm cha thất vọng!"- Lý Dực dõng dạc tuyên bố.
Chưa bao giờ y mạnh miệng thế này...
Màn đêm cứ thế trôi qua, hai cha con Na Tra cứ với tư thế ám muội đó mà cùng nhau ngồi ở hậu viên đến khi trời gần sáng, Lý Dực đã ngù gật trên vai. Buộc lòng Lý Tịnh phải mang con trai mình về phòng.
-"Hài nhi của ta, ta thật sự rất mong con có thể trưởng thành và suy nghĩ thấu đáo như thế này mãi!"- Lý Tịnh đặt lên trán Lý Dực một nụ hôn rồi cẩn thận đắp chăn cho y.
Cửa phòng chỉ vừa mới đóng lại thì chỉ sau ba tiếng đếm lại liền bật mở ra, một thân ảnh đen đen tối len lõi vào bên trong, đứng bên cạnh giường trầm ngâm nhìn Lý Dực.
-"Đệ tưởng có thể trốn được ta sao?"
Kẻ đó không ai khác chính là Kim Tra. Hắn cả ngày suy nghĩ, sau bao nhiêu năm mang lòng yêu thương Na Tra vậy mà y cứ vô tư như thế không để tâm đến tình cảm của hắn. Hôm nay lại còn quát nạt hắn, nhất định Kim Tra sẽ dạy cho y một bài học thích đáng.
Với pháp đạo Xiển Giáo mà hắn đã học thì chế ngự một người không phải là quá khó. Chỉ với vài cái niệm chú thuật thì Lý Dực đã chìm sâu vào giấc ngủ, đến khi nào được giải chú thì y mới có thể tỉnh lại.
Có trời mới biết đêm đó Kim Tra đã làm gì Lý Dực, nhưng khi tỉnh dậy thì toàn thân ê ẩm, nhất là vùng xương chậu đau nhức dữ dội. Nơi hậu đình còn có cảm giác đau rát nữa....
Thật tội nghiệp cho Lý Dực ca ca đây, vốn là trai thẳng nhưng khi xuyên vào đây lại bị bẻ cong lại còn là cong rất cong nữa là đằng khác.
Vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, tối qua y nhớ mình cũng Lý Tịnh uống trà ở hậu viên rồi sau đó... sau đó...
-"Ai... sao ta không nhớ gì hết!"- Lý Dực gõ gõ trán suy nghĩ.
Không biết cớ sự xảy ra làm sao nhưng điểm đáng nghi nhất chính là đũng quần đang ướt đẫm một mảng. Chẳng lẽ tiểu tử Na Tra này "mộng xuân" sao?
Cũng đúng, dù sao Na Tra cũng là nam tử mới lớn gặp những trường hợp này là bình thường nhưng lạ quá, mộng xuân thì có liên quan gì đến hậu đình cùng thắt lưng cơ chứ.
Bỗng dưng Lý Dực nhớ đến những truyện mình đọc được trên web thì khi lần đầu bị thao nhất định sẽ có biểu hiện như thế. Chẳng lẽ tối qua...
Thật sự trong đầu Lý Dực đang có suy nghi xấu, rất xấu về Lý Tịnh. Ông chính là người cuối cùng tiếp xúc với y. Nếu chuyện này xảy ra nhất định là Lý Tịnh.
Bên ngoài bỗng có người bước vào, trên tay có cầm theo chậu rửa mặt, nhẹ nhàng bước đến tươi cười chào hỏi.
-"Na Tra, đệ thức sớm vậy sao?"
Lý Dực một phen đảo mắt dò xét, tên Mộc Tra này tướng mạo khôi ngô không thua kém gì Kim Tra, nhưng ở hắn không có nét lạnh lùng mà thay vào đó là sự giảo hoạt.
-"Đến đây rửa mặt đi rồi cùng ta ra đến dùng bữa sáng!"- Mộc Tra thúc giục
Lý Dực cũng đành nghe theo, nhưng một lát sau cảm thấy có gì đó thiếu thiếu nên mới buột miệng hỏi
-"Đại ca đâu, sao hôm nay không thấy huynh ấy?"
Câu hỏi vô tư đó của Lý Dực lại như ai lấy dấm chua lâu năm mà hất vào Mộc Tra. Sắc diện hắn biến đổi không ngờ khi nghe y nhắc đến Kim Tra.
-"Đệ với huynh ấy thân lắm sao?"- Mộc Tra hỏi dò
-"Không thân lắm, nhưng thường thấy hai huynh như hình với bóng nên hỏi thôi!"- Lý Dực lấy khăn thản nhiên lau mặt
Bây giờ mới để ý Mộc Tra đang hậm hực quay mặt về một góc. Trong lòng Lý Dực đang thầm nghĩ "biểu hiện như đang ghen thì phải!"
-"Ta và huynh ấy không phải, đệ đừng so sánh!"- Mộc Tra bức bối
-"Được rồi, thì không so sánh!"- Lý Dực thản nhiên vươn vai lười biếng
Nhưng vừa ưỡn người ra một tí là cơn đau từ thắt lưng và hậu đình cùng lúc truyền tới, nước mắt đau đớn ứa ra... tay xoa xoa lưng..
-"Đau chết ta..."- Lý Dực than thở
Dĩ nhiên Mộc Tra liền khẩn trương, bước đến nhìn trước sau thân thể y dò xét một lượt
-"Đệ làm sao? Đau ở đâu?"- Mộc Tra hỏi dồn
Lý Dực tay chỉ chỉ thắt lưng của mình, mặt nhăn nhó khổ sở...
Mộc Tra dìu y đến bên giường, đặt y nằm sấp xuống, tự tay hắn xoa xoa lên chỗ đó cho y. Quả thật tên này rất ra dáng một vị ca ca nha...
-"Dễ chịu không?"- Mộc Tra khẽ hỏi
Dĩ nhiên là Lý Dực gật gật đầu rồi, có ai tận tình xoa bóp cho y bao giờ đâu, bây giờ được đặc ân như vậy quả là thích thú.
-"Haaa nhị ca, huynh thật giỏi nha!"- Lý Dực nịnh hót khẽ
Nhưng điều đó lại khiến Mộc Tra tâm tình vui hơn hẳn, tay chân bắt đầu làm bài bản hơn, dùng lực nhiều hơn. Chân khí bao lâu học tập cũng phần nào được hắn truyền vào cơ thể y.
Hắn làm sao không sung sướng cho được, đây là lần đầu tiên hắn được xoa nắn tấm lưng trần mịn trơn này. Không một vết tì dù là rất nhỏ...
-"Nếu sau này không phải chúng ta đều về trời lãnh mệnh thì nhất định nhị ca sẽ là một trượng phu tuyệt vời!"
Chẳng biết từ bao giờ mà Lý Dực lại có cái miệng dẻo nịnh hót như thế nữa, có lẽ y đã dần thích ứng với Na Tra rồi...
Mộc Tra dường như chỉ quan tâm đến câu sau thôi chứ vấn đề về trời gì gì đó sớm đã tan biến không đặt vào tâm nữa rồi, hắn chỉ nghe đến hai từ trượng phu là lòng liền rạo rực
-"Vậy đệ có muốn là phu nhân của ta không?"
Câu hỏi đó chợt làm Lý Dực khựng lại, tại sao hắn lại hỏi như thế chứ? Rõ ràng nam nhân không thể đến với nam nhân ở thời đại này cơ mà. Ai đã là kẻ khiến cho Kim Tra và Mộc Tra có chiều hướng ái nam?
-"Nhị ca, đừng có nói đùa nữa. Chúng ta đều là nam nhân đó!"- Lý Dực cười cười
-"Gì chứ? Chẳng phải Tô Đát Kỷ cũng là nam nhân sao?"- Mộc Tra thản nhiên
Nghe đến đây Lý Dực bỗng giật mình hơn nữa, Tô Đát Kỷ không phải là nữ nhân sao? Cái quái gì đang diễn ra thế này? Loạn! Loạn thật rồi!
-"Nhị ca, tại sao huynh biết Tô Đát Kỷ là nam nhân, rõ ràng là một nữ nhân, trưởng nữ của Tô Hộ cơ mà!"- Lý Dực không tin, y muốn chứng thực lại lần nữa
Bây giờ Mộc Tra đã dừng ngay động tác ở tay, nghi hoặc nhìn Lý Dực
-"Đệ mất trí sao? Tô Đát Kỷ là nam nhân, con trai thứ của Ký Châu hầu Tô Hộ. Trưởng tử là Tô Đoàn Trung"
Lý Dực một lần nữa không khỏi kinh hãi, cư nhiên tất cả mọi người trên thế gian này đều lầm... hoặc cũng có thể đây là quyển tiểu thuyết làm nhiễu loạn dân chúng mà y là kẻ xấu số vô tình xuyên qua.
-"Trời ơi rốt cuộc là tôi đã xuyên qua cái thể loại gì vậy trời?"- Lý Dực khóc không thành tiếng mà than thở.
Mộc Tra mặc dù khó hiểu nhưng vẫn không dám lên tiếng hỏi thêm. Hắn cứ thích như thế làm cho y thoải mái thôi. Sẵn tiện hắn cũng thừa dịp sờ mó một tí.
-"Hai ngươi đang làm gì vậy?"
Trong đầu Lý Dực lại thêm một lần nữa ngao ngán, sắp có thêm màn đấu khẩu nảy ra, chẳng biết Kim Tra sẽ dùng cách gì để lên mặt với Mộc Tra đây...
-"Đang xoa bóp cho Na Tra, huynh không thấy sao?"- Mộc Tra ra vẻ đắc thắng
Thế nhưng lần này Kim Tra lại nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi chắp tay sau mông thư thái...
-"Vậy thì đệ cứ tiếp tục, đừng để cha mẹ chờ lâu!"
Nói rồi hắn lại hí hửng bước đi như đang có chuyện gì đó vui lắm. Tinh thần trông sảng khoái hẳn...
-"Nhị ca, chúng ta đi thôi!"
Mặc dù nơi thắt lưng đã không còn đau nhức nhưng làm sao y dám cho Mộc Tra biết hậu đình của mình đang đau không kém chứ.
Gắng gượng chứ biết làm gì hơn, y mặc dù trong lòng đang nghi vấn nhưng thật sự rất muốn xem thái độ của Lý Tịnh ra sao.
Bữa sáng cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, Lý Dực không thấy ở Lý Tịnh có điểm gì lạ thường cả, nhưng với Kim Tra thì khác. Suốt buổi hắn cứ cười cười mĩm hoài thật khiến y có cảm giác khó chịu. Mọi nghi ngờ bây giờ lại chuyển qua hắn.
*****
Lý Dực bây giờ lại không cảm thấy có sự sợ hãi nữa mà thay vào đó là hiếu kì với mọi thứ xung quanh Na Tra.
Đối với một trạch nam ngoài việc nhốt mình trong phòng với thiết bị điện tử là điều quá đỗi bình thường nhưng ở thời đại này đào đâu ra cái điện thoại cơ chứ?
Bỗng từ xa có một đám mây trắng lao đến, Lý Dực ban đầu còn muốn bỏ chạy vì sợ rằng Thạch Cơ đến báo thù nhưng không ngờ đây chính là một ông lão... à không... cũng không già lắm đâu. Diện mạo cũng còn khá lịch lãm? Chỉ là râu hơi bạch kim thôi.
-"Na Tra, thấy sư phụ tại sao lại nhìn như thế?"- Ông lão ấy lên tiếng, tay vuốt bộ râu bạch kim ôn tồn
Nghe người này nói vậy, thì chắc chắn đây chính là Thái Ất chân nhân trong truyền thuyết đây mà.
-"Na Tra bái kiến sư phụ!"- Lý Dực quỳ xuống cung kính
Bỗng dưng đôi lông mày Thái Ất nheo lại, nhìn thật kỹ Lý Dực
-"Ngươi không phải Na Tra, ngươi là ai?"
Lý Dực bất ngờ, quả nhiên đây là một vị thần tiên, có thể nhìn thấy được y không phải Na Tra.
-"Thái Ất chân nhân quả thật là pháp nhãn lợi hại, tôi không phải Na Tra, linh hồn của tôi đã nhập vào đây!"- Lý Dực thật thà
-"Ngươi nói linh hồn ngươi nhập vào Na Tra vậy ngươi là ai?"
-"Tôi là Lý Dực, sống ở thế kỉ 21. Xuyên không về đây!"
-"Xuyên không à?"- Thái Ất vuốt hàm râu bạch kim của mình, suy tư nhìn xa xăm
Chẳng biết lão ấy nghĩ gì nhưng chỉ thấy lâu lâu lại mĩm mĩm cười như đã ngộ ra thứ gì đó thú vị lắm. Bàn tay còn bấm bấm như những ông thầy bói
-"Thái Ất chân nhân, xin người hãy giúp tôi trở lại thời hiện đại. Tôi không muốn ở lại nơi đây!"
Lý Dực khẩn thiết cầu xin, chỉ có lão Thái Ất hoạ may có thể giúp y trở lại thời đại của mình
-"Âu cũng là thiên ý, nếu Đại Thần Xuyên Không đã muốn vậy thì ta cũng chẳng thể giúp được gì! Chẳng phải ngươi cũng nói là muốn trở về quá khứ để kiểm chứng thực hư sao?"
Bây giờ Lý Dực thật sự muốn đập đầu một cái cho bất tỉnh luôn, lão Thái Ất mà lại nói như vậy với y sao? Chẳng lẽ cuộc đời y phải sống trong thân phận người khác, phải chôn chân ở cái nơi cổ đại quái quỷ này sao?
-"Đại Thần Xuyên Không, mau ra đây cho ta!"- Lý Dực như mất hết hy vọng, gào thét
-"Ngươi có gọi cũng vô ích, lão già nghịch ngợm ấy bây giờ đang đi chu du tứ hải rồi!"- Lão Thái Ất vuốt râu cười lớn
-"Mẹ kiếp, rõ đây là một cái hố mà lão còn nhẫn tâm đẩy ta vào sao? Bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm đi ngao du sơn thuỷ? Khốn kiếp!!"
Lý Dực lớn tiếng la hét, nhưng với cái thân hình bé nhỏ của Na Tra thì có dùng bao nhiêu sức cũng chỉ như chú chuột nhỏ giận dữ chí choé thôi.
-"Ngươi cứ an phận làm Na Tra đi, đợi khi nào lão ấy trở lại thì sẽ cho ngươi trở về tương lai!"- Lão Thái Ất như đang cho Lý Dực hi vọng
-"Thái Ất chân nhân, vậy lão đại thần đó đi bao lâu mơi về?"
-"Khoảng một, có thể là hai năm!"
Trong lòng Lý Dực thoáng buồn nhưng rồi chợt suy nghĩ lại, cố chịu đựng một hai năm vẫn hơn là không thể trở về, cứ hi vọng về một tương lai tưoi sáng đi...
-"Thôi được rồi, chỉ là một hai năm thôi mà..."- Lý Dực thở dài tuyệt vọng
-"Một ngày trên thiên đình là một năm dưới phàm trần!"- lão Thái Ất mím môi
-"Lão nói cái gì? Như vậy chẳng khác nào bảo ta đợi mấy trăm năm nữa? Mẹ kiếp, Đại Thần ông mau đưa tôi về ngay. Nếu không tôi nhất định làm loạn cả cái truyền thuyết này. Tôi sẽ biến nó thành thứ cẩu huyết nhất thế gian này, không ai được phong thần, không ai làm tiên hay thánh gì cả! Tôi sẽ bẻ cong sự thật bẻ cong tất cả!"
Lý Dực lại một lần nữa gào thét, đến nổi Lý Tịnh cùng Ân Thập nương phải lật đật chạy đến xem xét. Kim Tra, Mộc Tra vừa nghe tiếng đệ đệ mình là liền tức tốc lao đến.
-"Na Tra có chuyện gì?"- Lý Tịnh hốt hoảng
Nhìn thấy Na Tra đằng đằng sát khí, trên cao còn có Thái Ất chân nhân đang lơ lững, trong lòng mọi người không khỏi lo sợ.
-"Lý Tổng binh, ngài đừng lo, trẻ con nó năng động mà thôi!"- Thái Ất lên tiếng để tránh sự nghi ngờ
Xoay sang Lý Dực ẩn ý
-"Điều này con cứ tạm chấp nhận, mai này nếu có cơ hội ta sẽ giúp cho con toại nguyện. Còn bây giờ thì làm cho tốt một Na Tra dũng tướng đi!"
Nói rồi ông hoà mình vào đám mây trắng mà mất hút...
Lý Dực ngã quỵ xuống đất, mọi hi vọng đều bị dập tắt, mọi thứ đều bị lão Đại Thần đó huỷ hoại. Thế giới bình an của Lý Dực cũng bị lão đảo lộn đến điên cuồng.
-"Được, nếu như lão đã có lòng thì ta sẽ không sai ý, nhất định ta sẽ khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết. Lý Dực ta sẽ làm nên lịch sử!"
.....
..
Tội Dực ca quá, mới xuyên chưa được bao lâu là bị Kim Tra ăn sạch sẽ. Lại còn lão Thái Ất bựa nhân troll quá mạng nữa chứ:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất